Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 38

Trước Sau
LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.

Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.

Biên tập: Đậu

Chương 38.

Lương Đa uống trà sữa Tưởng Hàn mua, trong đầu cũng chỉ toàn Tưởng Hàn.

Rốt cuộc oắt con có tư cách gì? Hả? Cậu ta có tư cách gì?

Lương Đa nhét một cái bánh su kem lớn vào miệng, bơ ở cửa hàng này mang vị ngon đặc trưng, nhưng vì có tâm sự trong lòng nên anh không còn tâm trạng thưởng thức.

Đáng tiếc.

Nếu thay thế bằng người khác, chắc chắn Lương Đa nói một là một, không đến là không đến, không ai có quyền thao túng cảm xúc bác sĩ Lương, cốc chủ của Tuyệt Tình Cốc, nhưng khi đối phương là Tưởng Hàn thì không hiểu vì sao Lương Đa lại dao động.

(*) Thao túng cảm xúc (Emotional Blackmail): Kẻ thao túng cảm xúc có thể vô tình hay cố ý sử dụng các biện pháp "thao túng" trực tiếp hoặc gián tiếp như yêu cầu, đe dọa, gây áp lực, chiến tranh lạnh, vv..., khiến người bị thao túng sản sinh các loại cảm xúc tiêu cực, ví dụ như cảm giác thất bại, cảm giác tội lỗi, sợ hãi... Những cảm giác này sẽ nhen nhóm trong lòng họ, khiến cho họ bất an và lo sợ - Giải thích rõ hơn ở cuối.

Không chỉ dao động mà còn dao động một cách điên rồ.

Bộ dạng lúc nãy của cậu ta đáng thương lạ lùng.

Lương Đa động lòng trắc ẩn.

Anh ủ ê rầu rĩ không thể đưa ra quyết định chắc chắn, quay sang nhìn lịch để bàn, cầm bút lên bôi đen số 19.

Đừng hòng thao túng ta!

Lương Đa lạnh lùng tàn nhẫn "hừ" một tiếng, vứt bút xuống bàn, ăn sạch bánh ngọt và bánh su kem, nốc sạch hai ly trà sữa.

No căng nhưng tâm trạng vẫn không tốt.

Ngày hôm đó Lương Đa lại về sớm.

Lương Đa cho phép mình nghỉ làm sớm hơn một tiếng không chạy thẳng về nhà, sau khi khởi động xe anh lái đến một siêu thị ở gần đây, mua ít nguyên liệu nấu ăn xong lượn qua khu quà tặng nhỏ.

Đến đây làm gì?

Lương Đa lia mắt nhìn vật xếp trên kệ, tự thấy mình thật sự không thể nói lý.

Siêu thị có lớn cỡ nào chăng nữa thì khu quà tặng nhỏ này cũng chỉ toàn đồ chơi dỗ con nít, không tinh xảo cũng không có lòng thành, nhưng xưa nay bác sĩ Lương có tiền không mua quà sinh nhật cho bạn bè trong đây, cho đến giờ chỉ có hai cái sinh nhật của hai người bạn bè mà anh sẽ tặng quà, một năm chỉ tặng hai món, dùng nhiều tiền hay bỏ tâm nhiều không thành vấn đề.

Nhưng nói đi nói lại, Tưởng Hàn không phải bạn bè!

Lương Đa sáng tỏ, anh nghĩ ra cách xử lý việc này.

Tưởng Hàn bảo anh ăn sinh nhật cùng cậu ta, không được, bác sĩ Lương lạnh lùng tàn nhẫn chưa từng có tiền lệ ấy, một khi bắt đầu thì mai sau sẽ ngày một nhiều chuyện phiền toái, tuyệt đối không được, kiên quyết không được, dù Tưởng Hàn một khóc hai quậy ba thắt cổ cũng không được.

Nhưng nếu thật sự không ngỏ ý gì thì lại trông như Lương Đa không hợp đạo làm người.

Lương Đa nhìn đồ vật ở trên kệ, gạt hết chúng xuống xe đẩy với xu thế mạnh như chẻ tre.

Không chỉ những thứ quà tặng nhỏ đó mà còn có đồ chơi của con nít —— Súng bắn nước, búp bê nhựa.

Tất nhiên cũng có thứ thực dụng, chẳng hạn như mặt nạ dưỡng ẩm và nước hoa.

Lương Đa mua cả đống thứ như não thiếu oxy, lúc tính tiền anh nhìn mấy thứ mình lấy mà có cảm giác mình đúng là có bệnh.

Anh muốn mua một cái hộp quà đẹp để gói chúng lại nhưng không có kích cỡ lớn như thế, đi xuống tầng dưới xin ông chủ siêu thị là người quen một cái thùng các-tông lớn để bỏ hết tất cả chúng vào, sau đó viết lên một tấm cạc "Chúc em sinh nhật vui vẻ, học hành cho giỏi mỗi ngày một tiến bộ, đừng cả ngày nghĩ đến chuyện kiếm người yêu" xong ném vào trong, tất nhiên, cuối cùng chắc chắn phải ký tên "Lương Đa".

Anh gửi chuyển phát nhanh ngay trong đêm.

Anh mượn chiếc xe đẩy nhỏ từ tài sản công, kéo cái thùng đồ này đến chỗ chuyển phát.

Một cái thùng lớn tốn không ít tiền, bên trong hơn 80% là thứ Tưởng Hàn không cần.

Lúc gửi anh gửi thẳng đến trường của Tưởng Hàn, không lo lắng những vấn đề khác, chỉ hơi lo đến lúc ấy Tưởng Hàn không thể khiêng về phòng ký túc xá, cái thùng này quả thật vừa nặng vừa to kinh khủng.



Làm xong một trận ra trò, Lương Đa sung sướng quay về nhà ăn khoai chiên tập yoga xem phim trên ti vi.

Dạo này anh không xem Sự Quyến Rũ Của Về Nhà, bắt đầu xem lại Tân Dòng Sông Ly Biệt, vừa xem vừa hét ầm ĩ với ti vi: "Hà Thư Hoàn! Thằng chó khốn nạn!"

Giao hàng cùng thành phố cực nhanh, buổi chiều ngày hôm sau Tưởng Hàn nhận được tin nhắn giao hàng, thông báo 3 giờ ra cổng trường phía bắc nhận hàng chuyển phát.

Cậu hiếm khi mua đồ online, có thể nói là gần như không có, không có người trẻ tuổi nào không theo kịp xu hướng, chủ yếu là do mấy lần mua đồ online của cậu đều thất bại.

Dáng người Tưởng Hàn cao, mua đồ trên mạng thì dựa theo số đo bình thường của mình, nhưng nhận hàng mặc thử thì không tay áo ngắn cũng ống quần ngắn, bó tay, thế là cậu từ bỏ. Cho nên khi Tưởng Hàn nhận được tin nhắn giao hàng thì khá ngạc nhiên, không biết là thứ gì.

"Có thể là giấy báo nhập viện bệnh viện tâm thần." Bạn cùng phòng chọc, "Tao nhận được rồi."

"...Sao mày còn ngồi ở đây?"

"Thì tao không đi!" Bạn cùng phòng nói, "Tao mắc bệnh tâm thần mà, người ta bảo tao nhập viện tao nhập viện ngay thì mất thể diện biết bao."

Tưởng Hàn liếc mắt cười, sực nghĩ ra gì đó, hỏi bạn cùng phòng: "Ê, mày nói có khi nào là bác sĩ Lương mua quà sinh nhật cho tao không?"

"Mày suy tưởng nhiều quá, anh bạn, thành thật khuyên mày đừng tự tin mù quáng, rất dễ chịu đả kích." Bạn cùng phòng là một người mắt sáng, cậu ta nhìn ra được bác sĩ Lương không hề có ý gì với Tưởng Hàn, "Haiz tao nói này, chẳng phải ai đó ở lớp sát bên gần đây thoải mái công khai bản thân là gì gì đó ư, không thì mày thử với cậu ta xem, cậu ta cũng rất đẹp, học còn giỏi, nghe nói cha mẹ cậu ta đều là giảng viên đại học, là gia đình phần tử trí thức, tốt quá trời, mày gả đi cũng được thơm lây."

"Tao gả cái cù lôi!" Tưởng Hàn nói, "Cậu ấy được nhưng tâm tao đã thuộc về bác sĩ Lương từ lâu rồi, tâm cũng có chốn thuộc về, trong mắt không chứa người khác."

"Không đúng, mày mở mắt nói nhảm!"

"Sao nói nhảm? Mày nói xem trừ bác sĩ Lương ra tao còn rắc thính ai không?"

"Mày nói trong mắt không chứa người khác," bạn cùng phòng bất ngờ áp sát, "Hiện tại trong mắt mày chỉ có tao."

"Phắn!"

Cả hai châu đầu ghé tai trong lớp nhận được vô số cái liếc mắt của giảng viên.

Tưởng Hàn sốt ruột, rung chân đợi tan học để đi lấy hàng chuyển phát.

Bạn cùng phòng nói: "Mày mà còn rung chân nữa tao sẽ mách giảng viên."

"Mày mách đi, tốt nhất là để giảng viên đuổi tao ra khỏi lớp, được vậy thì tao có thể đi nhận hàng sớm hơn."

Mưu kế của Tưởng Hàn bất thành, đến tận 3 giờ 30 tan học bọn cậu mới chạy được xuống cổng phía bắc trường.

Bình thường hàng chuyển phát sẽ đợi một tiếng, quá một tiếng không ai đến nhận chỉ có thể đợi qua ngày mai lấy, cũng may là Tưởng Hàn đuổi kịp.

Tưởng Hàn và bạn cùng phòng cùng chạy đến cổng phía bắc, từ xa xa đã nhìn thấy một cái thùng lớn đặt kế bên anh trai shipper, cao bằng nửa người.

Anh ấy còn hỏi: "Tủ lạnh mini của ai mua? To tổ bố như này thì đội đầu về?"

"Đó gọi là diễn xiếc." Bạn cùng phòng nói.

Không ngờ khi Tưởng Hàn báo tên của mình xong anh trai shipper chỉ vào cái thùng lớn bên cạnh: "Đây này."

Tưởng Hàn và bạn cùng phòng đều sững sờ.

"Anh, anh lén em mua tủ lạnh mini cho phòng ký túc xá chúng ta hả?" Bạn cùng phòng hỏi, "Anh tính đội lên đầu mang về?"

"Tao mua cục kít ấy." Tưởng Hàn nói, "Đồ gì đây?"

Cậu bước đến cúi đầu nhìn, thấy họ tên người gửi thì cười hô hố.

"Ai thế?" Bạn cùng phòng lại gần đọc, "Thiên thần áo trắng?"

"Bác sĩ Lương đó!" Đây không phải phim thần tượng, chứ đây mà là phim thần tượng thì Tưởng Hàn đoán giây tiếp theo bác sĩ Lương sẽ ló ra từ bên trong thùng giấy, hét "surprise" với cậu rồi nói: "Tưởng Hàn, anh là quà sinh nhật của em đây."

Phim phải thế mới đáng xem chứ.

Tiếc thay bác sĩ Lương sẽ không phối hợp diễn loại phim ấy với cậu.

Nhưng nói sao nói quà cũng được gửi đến rồi, Tưởng Hàn hớn hở mừng tít mắt chuẩn bị mang nó về, nhưng không bê nổi.

"Đây là cái gì thế?" Bạn cùng phòng cố xê dịch nó, "Nặng muốn chết? Không phải bác sĩ Lương nấp bên trong chứ?"

"Không đến mức ấy không đến mức ấy." Tưởng Hàn cười mỉm, "Tao đi mượn xe đẩy của bác bảo vệ, anh Chu đợi tao một lát."

Cứ thế cả hai dùng xe đẩy bình thường bác bảo vệ dùng đẩy hàng hóa để đẩy thùng giấy về phòng, trên đường đi gặp mấy người quen đều cùng hỏi một câu: "Phòng bọn mày mua tủ lạnh?"



Ai cũng nghĩ rằng phòng bọn họ mua tủ lạnh, thậm chí có người nói: "Tối tao mua hai lon bia bỏ vào tủ lạnh bọn mày cho lạnh nhá!"

Hiểu lầm to như bánh xe bò rồi.

Bạn cùng phòng than: "Tao mang mệnh gì thế này, vì sao lại đi lấy hàng chuyển phát với mày?"

"Anh em tốt," Tưởng Hàn nói, "Mày là anh em tốt của tao."

Dọc đường đi Tưởng Hàn vẫn đoán xem bác sĩ Lương mua cho mình thứ gì, sao lớn sao nặng thế, bỏ tâm ghê ta!

Tưởng Hàn còn chưa gỡ thùng hàng ra đã cảm động bùi ngùi, thậm chí suy diễn ra cảnh bản thân quyết định lấy thân báo đáp và bác sĩ Lương gật đồng đồng ý vì món quà quá quý giá.

Nghĩ rất hay.

Bạn cùng phòng hỏi: "Bác sĩ Lương nhà mày không mua tủ lạnh thật chứ mày?"

"Không." Tủ lạnh còn nặng hơn cái thùng này!

Cả hai tốn bao công sức mới đẩy được cái thùng về phòng ký túc xá, mở cửa vào trong đặt ngay chính giữa.

Tưởng Hàn hỏi: "Anh Chu, anh nói xem em có nên tắm rửa thay quần áo rồi đốt ba nén nhang trước không?"

"Mày có bệnh?"

"Thì để chứng tỏ sự tôn trọng của tao dành cho bác sĩ Lương mà!"

Tưởng Hàn không tắm rửa thay quần áo nhưng trước khi gỡ thùng hàng đã rửa sạch tay, lúc về còn cố tình bôi kem dưỡng da tay của bạn cùng phòng.

"Kem bôi tay này đắt lắm, mày bớt bóp đi!" Bạn cùng phòng không vui, nó là đồ mua cho bạn gái cậu ta!

"Cảm ơn anh Chu." Tưởng Hàn bỏ kem dưỡng da tay xuống xoa xoa tay, cầm kéo rạch thùng hàng.

Nếu nói trước đó Tưởng Hàn không biết cái gọi là "hành vi kỳ quặc khó hiểu của nhân loại" thì giờ cậu biết rồi.

Bác sĩ Lương đang làm gì thế?

Tưởng Hàn và htằng bạn nhìn đồ vật ở bên trong, trên đầu dầy dấu chấm hỏi.

"Ở đây có chiếc cạc." Bạn cùng phòng chỉ.

Tưởng Hàn lấy cạc, cậu còn đang nghĩ có lẽ bác sĩ Lương gửi nhầm nhưng khi đọc chiếc cạc thì cậu chắc chắn, đây là... không, nói đúng ra những thứ này đều là quà sinh nhật bác sĩ Lương tặng cho cậu.

"Rất bạo tay," bạn cùng phòng ánh mắt mờ mịt nhưng giọng lại chân thành, "Bác sĩ Lương quả là rất bạo tay."

Tưởng Hàn nhìn chiếc cạc xong mỉm cười, bỗng thấy bác sĩ Lương đáng yêu nhí nhảnh hết nấc.

Cậu cúi người cầm một cây súng bắn nước: "Đồ chơi này rất thực dụng."

"Sao vị huynh đài nói thế?" Không thể vì đây là hàng bác sĩ Lương tặng mi nên mi nói nhảm bạ đâu nói đấy đâu nhé?

"Mỗi ngày đổ đầy nước, buooir sáng nếu mày không thức dậy đi học nổi thì tao sẽ dùng nó bắn mày." Tưởng Hàn nói, "Là một vật thực dụng trong ký túc xá, mỗi một sinh viên thời nay nên có một cây súng này trong tay."

Bạn cùng phòng lườm, cúi đầu nhìn trong thùng, hỏi: "Còn nó? Cũng là đồ vật thực dụng?"

Tưởng Hàn nhìn theo tay cậu ta chỉ, ồ, một con búp bê, còn là tóc xanh váy hồng, nhà thiết kế vô cùng táo bạo, nhìn là biết ngay không phải người tầm thường.

"Nó nghĩa là bác sĩ Lương muốn nhắn tao mãi mãi gìn giữ tính trẻ con, đáng yêu biết chừng nào. Ái chà chà anh Chu này, mày nói xem có phải bác sĩ Lương đang ám thị với tao không?"

"Ám thị với mày?" Bạn cùng phòng triệt để ngu người, "Ám thị cái gì?"

"Có phải anh ấy đang ám thị với tao là..." Tưởng Hàn cười mỉm chi, "Anh ấy muốn sinh con cho tao?"

Hết 38.

- - - - - - - - - - -

Chó sữa Tưởng Hàn xàm quá, muốn tát yêu mấy cái ghê =))))

(*) Thao túng cảm xúc (Emotional Blackmail):

Kẻ thao túng cảm xúc có thể vô tình hay cố ý sử dụng các biện pháp "thao túng" trực tiếp hoặc gián tiếp như yêu cầu, đe dọa, gây áp lực, chiến tranh lạnh, vv..., khiến người bị thao túng sản sinh các loại cảm xúc tiêu cực, ví dụ như cảm giác thất bại, cảm giác tội lỗi, sợ hãi... Những cảm giác này sẽ nhen nhóm trong lòng họ, khiến cho họ bất an và lo sợ. Vì vậy, để xoa dịu chúng, người bị thao túng sẽ phải thuận theo yêu cầu của đối phương, lâu dần sẽ hình thành một vòng luẩn quẩn. Người thao túng cảm xúc sẽ thao túng người bị thao túng, kiểm soát mọi quyết định và hành vi bằng những biện pháp như trên. Kết quả là họ sẽ mất đi toàn bộ năng lực và "cái tôi" của họ bị ăn mòn theo thời gian.

Kẻ thao túng cảm xúc có thể vô tình hay cố ý sử dụng các biện pháp "thao túng" trực tiếp hoặc gián tiếp như yêu cầu, đe dọa, gây áp lực, chiến tranh lạnh, vv..., khiến người bị thao túng sản sinh các loại cảm xúc tiêu cực, ví dụ như cảm giác thất bại, cảm giác tội lỗi, sợ hãi... Những cảm giác này sẽ nhen nhóm trong lòng họ, khiến cho họ bất an và lo sợ. Vì vậy, để xoa dịu chúng, người bị thao túng sẽ phải thuận theo yêu cầu của đối phương, lâu dần sẽ hình thành một vòng luẩn quẩn. Người thao túng cảm xúc sẽ thao túng người bị thao túng, kiểm soát mọi quyết định và hành vi bằng những biện pháp như trên. Kết quả là họ sẽ mất đi toàn bộ năng lực và "cái tôi" của họ bị ăn mòn theo thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau