Lưỡng Mang Mang

Chương 7

Trước Sau
Trong mộng đen kịt một mảng, nhưng có thể cảm nhận được trong bóng tối đó luôn có một đôi mắt cực kì lợi hại nhìn mình không chút hảo ý, dục vọng muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy, thậm chí gây ra cảm giác đôi mắt đó là màu đỏ. Cơ thể, đang run lên, muốn chạy trốn, nhưng trong bóng tối vô tận kia, chạy đi đâu? Có thể đi đâu?

Mãnh liệt, phía trước xuất hiện một tia sáng, không chút do dự, dang hai chân chạy về hướng ánh sáng đó, chạy, chạy, chạy! Nhất định phải chạy đến đó! Nói không chừng, phía trước, chính là đường ra!!

Một tia sáng chói mắt phóng tới, vô thức đưa tay ngăn cản, vừa bỏ tay xuống thì phát hiện đã trở về nhà rồi, không phải là thượng thư phủ lạnh giá, hơn nữa rất lâu rất lâu trước đây, mình cùng thê tử, còn có Sấm nhi một nhà ba người ở trong ngôi nhà nhỏ ấm áp này.

Kinh ngạc … Tại sao, sao có thể đến đây được?? Đang hoài nghi, thì nhìn thấy thê tử cười ngọt ngào từ trong cánh cửa nhỏ đơn sơ đi ra, trên tay còn đang bồng Sấm nhi.

Sấm nhi bướng bỉnh giãy dụa trong vòng tay thê tử, vừa nhìn thấy phụ thân, đã cười hớn hở muốn chạy đến bên cạnh, bàn tay nhỏ mở thật to, miệng không ngừng kêu lên “ Cha bồng! Cha bồng con đi!! “

Sấm nhi giỏi, Sấm nhi ngoan.

Vươn tay ra, nở một nụ cười ấm áp, muốn đi tới phía trước đón nhận tiểu tử ngang bướng từ trong tay thê tử, nhưng, vừa chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại, đột nhiên nghe thấy một âm thanh quỉ dị xé tan không khí.

Một mảnh … hai mảnh …

Ngôi nhà nhỏ ấm áp … thê tử cười ngọt ngào … đứa con nhỏ bé bướng bỉnh … giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình nện xuống, sau đó … vỡ vụn!!! Dường như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của hắn, tất cả những mãnh vỡ lao vào hắn, ôm lấy đầu, nhưng vẫn cảm giác được toàn thân bị cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ đau đớn cùng cực.

“ Không!!! Không!!!”



Lại mở mắt ra, thì phát hiện thê tử, Sấm nhi đều đã biến mất, bản thân lại trở về không gian hắc ám ban đầu.

“Sấm nhi! Sấm nhi!”

Tiếng hô lo lắng như đá chìm đáy biển, bắt đầu cảm nhận được đôi mắt đỏ rực quỉ dị càng lúc càng rõ ràng, mồ hôi lạnh tuôn xuống, lui về sau … lại lui!!! Nhưng phát hiện bản thân không hề nhúc nhích được chút nào, trong màn đen hiện ra một bóng hình mờ ảo, từng bước từng bước tiến đến, trong đôi mắt đỏ rực kia hiện lên, là sự châm chọc cùng dục vọng huỷ diệt …

“Á!!! “

Thét lên một tiếng, Liễu Yển Húc từ trên giường nhảy dựng lên, thần trí tựa hồ hoàn toàn dừng lại trong cơn ác mộng, ánh mắt lạnh băng đó, tư thế quen thuộc đó!! Mộ Dung Hoài Tần!! Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Liễu Yển Húc chợt căng thẳng, cơ thể toàn thân đông cứng, đôi môi trắng bệch khẽ run run, đôi mắt tràn đầy sự e ngại.

“Liễu đại nhân, người tỉnh rồi? “

Đang chìm đắm trong tư tưởng Liễu Yển Húc hoàn toàn không phát hiện bên cạnh có biết bao nhiêu người, cho đến khi viên thái giám gọi một tiếng thần trí mới tỉnh lại mà quay về.

Liễu Yển Húc nghe thấy tên mình thì giật bắn, từ từ mới trầm tĩnh lại, vô lực dựa vào đầu giường, mở miệng, phát hiện cổ họng khô khốc đau rát, đưa đầu lưỡi ra liếm một cái, trên môi truyền đến một sự đau nhức.

Tên nội thị kia nhanh trí, nhìn thấy Liễu Yển Húc như vậy liền biết hắn đang cực kì khát nước, lập tức mang từ ngoài vào một chung nước cung kính dâng cho Liễu Yển Húc. Liễu Yển Húc cũng không khách sáo, một hơi uống cạn, cảm thấy cổ họng đỡ hơn nhiều, mới thanh giọng hỏi.

“Ta ngủ bao lâu rồi.”

Thân thể như đã được lau chùi, xem ra người đó đã căn dặn người hầu xử lý, nhưng mồ hôi tuôn ra làm ẩm ướt cả người, có lẽ là vì cơn ác mộng vừa rồi. Nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm, cảnh tương ô nhục, lại hiện ra trước mắt!.



Nội thị mang một chung nước khác đặt xuống, lại đứng bên giường, nghe Liễu Yển Húc hỏi, cũng không ngẩng đầu, chỉ khẽ trả lời.

“Đại nhân đã ngủ ba canh giờ rồi, hoàng thượng căn dặn nô tài săn sóc cho đại nhân xong thì đưa đến thiền điện nghỉ tạm, căn dặn không cho bất cứ người nào quấy rầy đại nhân, hoàng thượng cũng đã phái người báo về phủ cho phu nhân của đại nhân, nói thượng thư đại nhân hôm nay ở lại cung cùng hoàng thượng thương nghị quốc sự.”

Liễu Yển Húc nghe xong thở nhẹ một tiếng, chí ít, chuyện của mình cũng không có ai biết, cũng đúng thôi, người đó là thiên tử đứng trên vạn người, sao có thể để chuyện xấu như vậy truyền ra ngoài.

Ổn định lại tâm tình, Liễu Yển Húc dời bước xuống giường, nội thị kia nhìn thấy hắn ngồi dậy, liền vội chạy lại dìu, Liễu Yển Húc vốn muốn phẩy tay cho nội thị lui xuống, hắn tuy không phải là kẻ có võ công cao cường gì nhưng cũng không phải là thư sinh trói gà không chặt, nào ngờ hai chân vừa tiếp xúc mặt đất, đôi chân như bị gãy liền trùng xuống, may mà tên nội thị kia nhanh lẹ, sớm đứng bên cạnh, thấy Liễu Yển Húc lảo đảo ngã xuống liền đưa tay đỡ lấy cơ thể bủn rủn vô lực.

“Đại nhân cẩn thận, hay là cứ để nô tài săn sóc cho người.”

Liễu Yển Húc biết cơ thể không theo ý mình, cũng không nói gì thêm, để mặc nội thị đó thay quần áo mão trang cho mình.

“Hoàng thượng bây giờ ở đâu.”

Chỉnh trang y phục xong, Liễu Yển Húc ngồi hỏi nội thị.

“Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng cùng các đại nhân nghị sự, nhưng hoàng thượng đã căn dặn trước, nếu đại nhân tỉnh lại thì đưa người về phủ nghỉ ngơi, nói buổi tảo triều ngày mai người cũng không cần đến tham dự, dưỡng thân xong rồi hãy đến kiến giá.”

Liễu Yển Húc hừ lạnh một tiếng, cũng không nói tiếng nào, chỉ kêu nội thị chuẩn bị một cỗ kiệu để mình xuất cung, ra ngoài cung, người trong phủ nhận được tin tức đã đứng chờ sẵn ngoài cung môn, Liễu Yển Húc liền đổi kiệu theo gia nhân quay về phủ thượng thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau