Chương 48: Cho anh nếm ngọt
Kiến trúc tòa nhà hình bán nguyệt lớn tọa lạc ở vị trí trung tâm thành phố, bức tường màu xanh xám nhạt khiến cho người ta cảm nhận được một luồng hơi thở hiện đại.
Gần 11h trưa, những nhân sĩ thành công âu phục giày da tấp nập từng tốp 3-5 người, tay cầm thư mời tiến vào sân.
Ngày hôm nay, ở đây tổ chức một buổi gặp mặt giao lưu cỡ lớn thuộc tầm quốc gia, tập hợp ở đây là người thuộc đủ mọi phương diện, chia ra làm nhiều ngành nghề khác nhau, còn có văn hóa, ẩm thực, khoa học kĩ thuật và những phương diện bất đồng khác cùng tề tựu.
Vừa vặn Thương Hoài Nghiên cũng đúng lúc được giao trọng trách mới, là đại biểu của công ty tới tham dự hội nghị triển lãm lần này, vốn dĩ những việc liên quan đến vấn đề thương nghiệp thế này Thương Hoài Nghiên căn bản sẽ không đưa Dịch Bạch Đường đến, hơn nữa đối phương cũng không không có hứng thú gì với những việc này.
Nhưng hội nghị triển lãm lần này lại tương đối đặc biệt.
Y nhìn qua quy trình tổ chức của hội nghị triển lãm lần này, trong số những vị khách quý được mời đến cũng có vài vị đến từ nước Pháp, toàn bộ đều là mỹ thực gia nghiệp dư; vừa vặn nước mình cũng là một đại quốc mỹ thực cho nên bên phía nhà tổ chức vô cùng chú trọng, cố ý sắp xếp việc giao lưu mỹ thực trở thành một trong những hạng mục trọng điểm, ngoài ra còn cố ý chọn ra đầu bếp ngàn người chọn một trong thành phố thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, nổi danh trong giới đầu bếp đến đây để phối hợp với đầu bếp nổi danh nước Pháp xử lý việc ăn uống trong buổi tiệc này, mong muốn trong lần giao lưu này, mọi người sẽ được thưởng thức mỹ vị một cách trọn vẹn nhất.
Cũng chính vì thế, Thương Hoài Nghiên mới đưa Dịch Bạch Đường đến đây cùng mình.
Thảm đỏ trải dài từ cửa đến tận cuối hành lang.
Một dải thẳng tắp nối liền đến hai bên hành lang, các gian phòng được bố trí xen kẽ như răng lược, lồi lõm đồng đều.
Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên cùng nhau đi thẳng về phía trước, đầu tiên là những sản phẩm thuộc về khoa học kĩ thuật hiện đại như di dộng mới, trò chơi điện tử mới; sau vài bước lại thấy sản phẩm được tháo rời ra để trưng bày linh kiện bên trong, có vi mạch, màn hình vuông vức cùng với dữ liệu liên quan được mang ra trưng bày để mọi người cùng tham quan.
Lúc này họ cũng đã đi đến cánh cửa phía cuối hành lang.
Dịch Bạch Đường đứng ở cuối hành lang, nơi này phân nhánh làm hai bên trái phải, mũi nhẹ nhàng ngửi, bước chân đã bước về phía bên phải, vứt bỏ bên trái không có tí lực hấp dẫn nào, men theo mùi thơm ngọt đi đến, chỉ thấy trước mắt có một vài người xuất hiện, trang phục đen, xám, xanh lam thời thượng cũng biến đổi thành vàng đỏ đang chen vai thích cánh xuất hiện cùng với đồ ăn trên tay.
Gần nhất là chocolate sắc màu rực rỡ.
Có sản phẩm được chế tác thành hình dáng động vật nhỏ đáng yêu đặt trong hộp tinh xảo; cũng có hương vị truyền thống được đặt nghiêm chỉnh bên trên; còn có hình tròn đặt trong một đĩa thủy tinh lớn, giống như cầu vồng 7 màu.
Ánh mắt Dịch Bạch Đường cũng bị sô cô la hấp dẫn một cách tự nhiên.
Thương Hoài Nghiên đi bên cạnh Dịch Bạch Đường âm thầm nở nụ cười.
Tôi biết là cậu sẽ yêu thích cái này mà.=. =
Tiếng nói chuyện xung quanh hơi lớn, đám người chen chúc tiến lại chỗ hai người đang đứng càng ngày càng gần.
Y ghé sát vào Dịch Bạch Đường, nhỏ giọng nói: "Nhà bếp ở phía sau, tôi đại diện công ty đến đây, chúng ta qua đó một chút xem thế nào, xem có thể tiến vào trao đổi với nhau không."
Dịch Bạch Đường "Ừ" một tiếng, sau đó bất chợt cầm lấy một viên sô cô la tạo hình chó nhỏ đáng yêu, thừa dịp Thương Hoài Nghiên còn đang nói chuyện nhét ngay vào trong miệng đối phương.
Thương Hoài Nghiên: "..." Y oán giận, "Ngọt quá!"
Dịch Bạch Đường: "Chính là muốn cho anh nếm được ngon ngọt."
Âm thanh của đám đông che lại giọng nói của Dịch Bạch Đường.
Thương Hoài Nghiên nhất thời sững sờ: "Cậu nói gì?"
Dịch Bạch Đường lãnh lãnh đạm đạm: "Tôi không nói gì cả."
Thương Hoài Nghiên: "...?"
Dịch Bạch Đường: =w=
Đi thêm hai bước nữa, khu thực phẩm cũng lùi lại phía sau, đoàn người ở lại sau lưng, Thương Hoài Nghiên dẫn Dịch Bạch Đường vào lối đi dành cho nhân viên phục vụ, đi đến cửa phòng bếp.
Ở cửa lớn trước nhà bếp có treo một tấm biển cảnh báo, bên trên viết: "Khu vực nhà bếp, người không phận sự miễn vào."
Hai người đều không có ý định để mắt đến tấm biển này.
Thương Hoài Nghiên đang muốn đưa Dịch Bạch Đường vào thì một nhân viên trong nhà bếp lại đột nhiên đi ra.
Nhân viên nhà bếp: "Các anh đang làm gì?"
Thương Hoài Nghiên bình tĩnh đưa giấy mời của mình ra. Trên tấm thiệp mời màu xanh lam có ghi lại thông tin về chức vị của y:"Tôi muốn đưa một người bạn vào bên trong xem thử."
Nhân viên nhà bếp liếc mắt nhìn một cái: "Không được, những người không liên quan không thể vào."
Thương Hoài Nghiên: "..." Nghiêm ngặt đến mức này?
Dịch Bạch Đường sờ sờ trong túi, cũng lấy ra một tờ giấy chứng nhận, nói như chuyện đương nhiên: "Tôi không phải là người không liên quan."
Nhân viên nhà bếp lúc đầu còn bị giọng điệu của Dịch Bạch Đường làm cho kinh sợ, suýt chút nữa thì đã tránh ra để cho người vào. Nhưng trước đó, hắn đã định thần nhìn lại, nhìn rõ thứ Dịch Bạch Đường cầm trong tay là cái gì.
Đó là một tờ giấy phép hành nghề được photo, bởi vì bị chủ nhân của nó tùy ý nhét vào túi cho nên phía trên còn có các nếp gấp và nét mực lấm tấm.
Nhân viên nhà bếp gào thét: "Đây là ý gì! Nhà hàng Có Cây là cái gì! Tùy tiện tìm đến một nhà hàng không ai biết đến rồi lại muốn tiến vào trong bếp? Các người biết sư phụ của tôi là ai đúng không? Các người muốn ẩn nấp ở một bên để trộm cắp công thức phải không? Nếu như các người còn ở đây làm lỡ mất công việc trong bếp, tôi sẽ trực tiếp đi tìm cấp trên của các người!"
Hai người: "..."
Đúng vào lúc này, trong bếp lại truyền đến một tràng ngoại ngữ, là giọng nói tức đến nổ phổi đang truyền qua toàn bộ cách âm trong phòng bếp truyền đến lỗ tai của Dịch Bạch Đường.
Lông mày Dịch Bạch Đường hơi nhíu, giương mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới từ trong bếp.
Nhân viên còn trẻ tuổi đang đứng ở cửa bếp đã có chuẩn bị từ sớm, xoay người chặn lại tầm mắt của Dịch Bạch Đường, sau đó lại nói, "Chờ đã, tôi vào ngay đây", một mặt quay đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, hầm hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Thứ đồ gì!"
Nói rồi, hắn lướt qua hai người tiến vào trong bếp, cánh tay đồng thời dùng sức khép cánh cửa nặng bằng gỗ của nhà bếp lại, âm thanh từ bên trong cũng bị cắt đứt.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Dịch Bạch Đường cản lại Thương Hoài Nghiên, lên tiếng trước: "Thôi."
Thương Hoài Nghiên: "Tôi còn chưa nói gì..."
Dịch Bạch Đường không để bụng, nói: "Lúc tôi ở trong bếp cũng không thích có ai vào làm lỡ việc của mình. Suy bụng ta ra bụng người, tôi có thể hiểu được cái người gào ầm ĩ ở bên trong kia nghĩ gì, cái cần giao lưu không phải là đầu bếp, đồ ăn của họ mới chính là thứ tốt nhất để giao lưu. Tôi nếm thử đồ ăn họ làm là đủ rồi."
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, suy tư.
Thương Hoài Nghiên chú ý tới điều này, y bất động thanh sắc, bật cười: "Vậy được. Đại khái sau 1h nữa tiệc rượu sẽ bắt đầu, tôi dẫn cậu đến phòng yến tiệc trước."
Y đưa Dịch Bạch Đường quay lại, mới bước được hai bước lại đột nhiên hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Cậu hiểu được câu vừa rồi phải không? Hình như là tiếng Pháp?"
Dịch Bạch Đường: "Odieux, Personne n'est pas venu "
Hắn lặp lại một lần, sau đó hơi mất tập trung phiên dịch: "Đáng ghét, người còn chưa đến à? Là tiếng Pháp. Hơn nữa..."
Thương Hoài Nghiên truy hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Dịch Bạch Đường: "Không có gì."
Thương Hoài Nghiên: "Sau khi nghe được câu vừa rồi cậu lập tức mất tập trung."
Dịch Bạch Đường đang suy nghĩ một chuyện khác cho nên không nghe rõ Thương Hoài Nghiên vừa nói gì: "Hả? Anh vừa nói gì?"
Thương Hoài Nghiên liếc mắt nhìn Dịch Bạch Đường một cái.
Sau khi nghe được một câu nói lại lập tức không để ý đến mình.
Y bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, vừa nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy một nơi rất thích hợp, vì vậy bước chân bỗng tăng tốc, trực tiếp kéo Dịch Bạch Đường đi vào phía bên trong.
Dịch Bạch Đường vẫn bước chậm rãi, còn chưa đi được hai bước lại chợt nhận ra một lực kéo mạnh truyền đến từ bên cạnh, hắn định phản kháng lại theo bản năng nhưng cũng đúng lúc nhớ ra bên cạnh mình chỉ có Thương Hoài Nghiên cho nên ngay sau đó đã thả lỏng cơ thể, cùng tiến vào trong nhà vệ sinh với Thương Hoài Nghiên.
Cửa gỗ trong nhà vệ sinh còn chưa kịp đóng lại hoàn toàn.
Vừa tiến vào bên trong phòng vệ sinh, Dịch Bạch Đường đã bị Thương Hoài Nghiên áp sát lên vách tường.
Hắn nhấc ánh mắt nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, lập tức nhìn thấy nụ cười 10 phần hứng thú trên mặt Thương Hoài Nghiên, tiếp theo y lại ghé vào bên tai hắn, kéo dài giọng lặp lại những lời y vừa nói: "Vừa nghe được câu nói kia cậu đã mất tập trung..."
Thương Hoài Nghiên nói rồi đột nhiên cúi đầu, đặt môi mình lên môi Dịch Bạch Đường, chậm rãi đè lên, tinh tế gặm cắn, thưởng thức từng chút một, dùng hàm răng của mình nhẹ nhàng cắn đến khi môi đối phương trở thành màu đỏ tươi.
Tâm tình xa lạ bắt đầu cuồn cuộn trong cơ thể.
Thương Hoài Nghiên không còn quá vững tin để đi tìm hiểu xem loại tâm tình này rốt cuộc là gì.
Nhưng y biết hiện tại mình muốn làm gì.
Y muốn Dịch Bạch Đường nhìn mình, nói chuyện với mình; chỉ nhìn mình, chỉ nói chuyện với mình.
Y còn muốn hôn hắn.
Cùng với đối phương "làm" ở đây.
Thế nhưng khi ý niệm này xuất hiện trong đầu, Thương Hoài Nghiên cũng phải giật mình, eo từ lúc tỉnh lại vào sáng nay vẫn luôn không thoải mái, chỉ cần không để ý cử động một cái, cơn đau lập tức xuất hiện giống như eo bị cắt đi.
Thắt lưng của mình...!
Khuôn mặt Thương Hoài Nghiên nhất thời trở nên nhăn nhó, động tác cắn lên môi Dịch Bạch Đường cũng hơi chậm lại.
Chính là lúc này!
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Dịch Bạch Đường.
Hắn giữ lấy eo của Thương Hoài Nghiên, cơ thể nhẹ nghiêng, lập tức ngậm lấy thìa đưa cơm! Đầu lưỡi cũng đồng thời hành động, trực tiếp tách môi của đối phương ra, hoàn thành hành động trước đó còn đang dang dở của đối phương.
Đầu lưỡi quấn quýt dây dưa với nhau trong không gian nhỏ hẹp, cùng nhau mút vào, cùng nhau phân cao thấp, mãi đến khi một trong hai người triệt để phát ra tiếng thở dốc xin tha dưới thế tấn công của đối phương, cả hai mới dần dần bình tĩnh lại.
Một sợi chỉ bạc xuất hiện giữa nơi hai người tách môi lưỡi ra, rơi xuống cằm Thương Hoài Nghiên.
Người đang dựa trên tường sắc mặt đỏ hồng, đôi mắt hơi nheo, dường như đang hưởng thụ cũng giống như hơi chống cự, cho dù là hơi thở hay cơ thể cũng đều đang run lên nhè nhẹ.
Dịch Bạch Đường vốn dĩ muốn thả người ra lại nhìn thấy cảnh này, hắn tiến lên trước một bước, đặt một nụ hôn lên khóe môi đối phương, liếm phần nước bọt kia đi.
Cơ thể tiếp xúc thân mật khiến cho một vài hình ảnh trong kí ức nhanh chóng bị đánh thức, hầu kết Thương Hoài Nghiên trượt lên trượt xuống, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí xông từ trong cơ thể lên đầu, cả người phát run, vội vàng đẩy Dịch Bạch Đường ra: "Khụ khụ... Thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta mau ra ngoài thôi."
Dứt lời, cũng không chờ Dịch Bạch Đường trả lời y đã chỉnh trang lại quần áo, vọt tới bồn rửa tay để rửa mặt, đến khi xác định kĩ càng không có điểm bất thường nào mới cùng Dịch Bạch Đường đi ra ngoài, chờ đến khi cả hai đến phòng tổ chức tiệc rượu, Dịch Bạch Đường ở lại ăn chút đồ ăn vặt đã được mang lên từ sớm còn Thương Hoài Nghiên đi nghênh đón khách quý.
Hai người tách ra.
Tim đập như nổi trống của Thương Hoài Nghiên cuối cùng cũng coi như lấy lại cân bằng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nghĩ thầm: Chuyện này quả thật là đáng sợ... Mình cũng không phải lần đầu tiên hôn môi với người khác, thật sự không ngờ rằng bản thân hôn hôn đến mức không kiềm chế nổi muốn trực tiếp kích động.
Dịch Bạch Đường đứng lại tại chỗ nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, không hề phản đối: Hừ, cái người kia mỗi lần đều nghĩ mình là con vịt bị người trói lại rồi vẫn có thể mọc cánh bay đi, nhưng hắn là ai chứ? Hắn đương nhiên sẽ không để cho mỹ vị của mình có thể chạy mất được!
Nghĩ tới đây, linh quang chợt lóe lên trong lòng Dịch Bạch Đường.
Ngày hôm qua đã thử cây non ướp rượu.
Vậy ngày hôm nay, hoặc là ngày mai mình có thể nếm thử cây non hấp?
Đúng vậy...
Từ từ mở cành lá ra.
Từ từ phóng thích tình cảm cho cây non.
Cuối cùng sẽ chầm chậm ăn cây non từ đầu đến cuối ~ nhưng cũng vào đúng lúc này, một âm thanh truyền đến từ phía sau lưng Dịch Bạch Đường.
"Vì sao mày lại ở chỗ này?"
Giọng nói của người đàn ông vang lên tràn đầy kinh ngạc cùng không thích, còn ẩn giấu cả sự chán ghét nhàn nhạt.
Dịch Bạch Đường quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên có tướng mạo giống mình ba phần.
Gần 11h trưa, những nhân sĩ thành công âu phục giày da tấp nập từng tốp 3-5 người, tay cầm thư mời tiến vào sân.
Ngày hôm nay, ở đây tổ chức một buổi gặp mặt giao lưu cỡ lớn thuộc tầm quốc gia, tập hợp ở đây là người thuộc đủ mọi phương diện, chia ra làm nhiều ngành nghề khác nhau, còn có văn hóa, ẩm thực, khoa học kĩ thuật và những phương diện bất đồng khác cùng tề tựu.
Vừa vặn Thương Hoài Nghiên cũng đúng lúc được giao trọng trách mới, là đại biểu của công ty tới tham dự hội nghị triển lãm lần này, vốn dĩ những việc liên quan đến vấn đề thương nghiệp thế này Thương Hoài Nghiên căn bản sẽ không đưa Dịch Bạch Đường đến, hơn nữa đối phương cũng không không có hứng thú gì với những việc này.
Nhưng hội nghị triển lãm lần này lại tương đối đặc biệt.
Y nhìn qua quy trình tổ chức của hội nghị triển lãm lần này, trong số những vị khách quý được mời đến cũng có vài vị đến từ nước Pháp, toàn bộ đều là mỹ thực gia nghiệp dư; vừa vặn nước mình cũng là một đại quốc mỹ thực cho nên bên phía nhà tổ chức vô cùng chú trọng, cố ý sắp xếp việc giao lưu mỹ thực trở thành một trong những hạng mục trọng điểm, ngoài ra còn cố ý chọn ra đầu bếp ngàn người chọn một trong thành phố thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, nổi danh trong giới đầu bếp đến đây để phối hợp với đầu bếp nổi danh nước Pháp xử lý việc ăn uống trong buổi tiệc này, mong muốn trong lần giao lưu này, mọi người sẽ được thưởng thức mỹ vị một cách trọn vẹn nhất.
Cũng chính vì thế, Thương Hoài Nghiên mới đưa Dịch Bạch Đường đến đây cùng mình.
Thảm đỏ trải dài từ cửa đến tận cuối hành lang.
Một dải thẳng tắp nối liền đến hai bên hành lang, các gian phòng được bố trí xen kẽ như răng lược, lồi lõm đồng đều.
Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên cùng nhau đi thẳng về phía trước, đầu tiên là những sản phẩm thuộc về khoa học kĩ thuật hiện đại như di dộng mới, trò chơi điện tử mới; sau vài bước lại thấy sản phẩm được tháo rời ra để trưng bày linh kiện bên trong, có vi mạch, màn hình vuông vức cùng với dữ liệu liên quan được mang ra trưng bày để mọi người cùng tham quan.
Lúc này họ cũng đã đi đến cánh cửa phía cuối hành lang.
Dịch Bạch Đường đứng ở cuối hành lang, nơi này phân nhánh làm hai bên trái phải, mũi nhẹ nhàng ngửi, bước chân đã bước về phía bên phải, vứt bỏ bên trái không có tí lực hấp dẫn nào, men theo mùi thơm ngọt đi đến, chỉ thấy trước mắt có một vài người xuất hiện, trang phục đen, xám, xanh lam thời thượng cũng biến đổi thành vàng đỏ đang chen vai thích cánh xuất hiện cùng với đồ ăn trên tay.
Gần nhất là chocolate sắc màu rực rỡ.
Có sản phẩm được chế tác thành hình dáng động vật nhỏ đáng yêu đặt trong hộp tinh xảo; cũng có hương vị truyền thống được đặt nghiêm chỉnh bên trên; còn có hình tròn đặt trong một đĩa thủy tinh lớn, giống như cầu vồng 7 màu.
Ánh mắt Dịch Bạch Đường cũng bị sô cô la hấp dẫn một cách tự nhiên.
Thương Hoài Nghiên đi bên cạnh Dịch Bạch Đường âm thầm nở nụ cười.
Tôi biết là cậu sẽ yêu thích cái này mà.=. =
Tiếng nói chuyện xung quanh hơi lớn, đám người chen chúc tiến lại chỗ hai người đang đứng càng ngày càng gần.
Y ghé sát vào Dịch Bạch Đường, nhỏ giọng nói: "Nhà bếp ở phía sau, tôi đại diện công ty đến đây, chúng ta qua đó một chút xem thế nào, xem có thể tiến vào trao đổi với nhau không."
Dịch Bạch Đường "Ừ" một tiếng, sau đó bất chợt cầm lấy một viên sô cô la tạo hình chó nhỏ đáng yêu, thừa dịp Thương Hoài Nghiên còn đang nói chuyện nhét ngay vào trong miệng đối phương.
Thương Hoài Nghiên: "..." Y oán giận, "Ngọt quá!"
Dịch Bạch Đường: "Chính là muốn cho anh nếm được ngon ngọt."
Âm thanh của đám đông che lại giọng nói của Dịch Bạch Đường.
Thương Hoài Nghiên nhất thời sững sờ: "Cậu nói gì?"
Dịch Bạch Đường lãnh lãnh đạm đạm: "Tôi không nói gì cả."
Thương Hoài Nghiên: "...?"
Dịch Bạch Đường: =w=
Đi thêm hai bước nữa, khu thực phẩm cũng lùi lại phía sau, đoàn người ở lại sau lưng, Thương Hoài Nghiên dẫn Dịch Bạch Đường vào lối đi dành cho nhân viên phục vụ, đi đến cửa phòng bếp.
Ở cửa lớn trước nhà bếp có treo một tấm biển cảnh báo, bên trên viết: "Khu vực nhà bếp, người không phận sự miễn vào."
Hai người đều không có ý định để mắt đến tấm biển này.
Thương Hoài Nghiên đang muốn đưa Dịch Bạch Đường vào thì một nhân viên trong nhà bếp lại đột nhiên đi ra.
Nhân viên nhà bếp: "Các anh đang làm gì?"
Thương Hoài Nghiên bình tĩnh đưa giấy mời của mình ra. Trên tấm thiệp mời màu xanh lam có ghi lại thông tin về chức vị của y:"Tôi muốn đưa một người bạn vào bên trong xem thử."
Nhân viên nhà bếp liếc mắt nhìn một cái: "Không được, những người không liên quan không thể vào."
Thương Hoài Nghiên: "..." Nghiêm ngặt đến mức này?
Dịch Bạch Đường sờ sờ trong túi, cũng lấy ra một tờ giấy chứng nhận, nói như chuyện đương nhiên: "Tôi không phải là người không liên quan."
Nhân viên nhà bếp lúc đầu còn bị giọng điệu của Dịch Bạch Đường làm cho kinh sợ, suýt chút nữa thì đã tránh ra để cho người vào. Nhưng trước đó, hắn đã định thần nhìn lại, nhìn rõ thứ Dịch Bạch Đường cầm trong tay là cái gì.
Đó là một tờ giấy phép hành nghề được photo, bởi vì bị chủ nhân của nó tùy ý nhét vào túi cho nên phía trên còn có các nếp gấp và nét mực lấm tấm.
Nhân viên nhà bếp gào thét: "Đây là ý gì! Nhà hàng Có Cây là cái gì! Tùy tiện tìm đến một nhà hàng không ai biết đến rồi lại muốn tiến vào trong bếp? Các người biết sư phụ của tôi là ai đúng không? Các người muốn ẩn nấp ở một bên để trộm cắp công thức phải không? Nếu như các người còn ở đây làm lỡ mất công việc trong bếp, tôi sẽ trực tiếp đi tìm cấp trên của các người!"
Hai người: "..."
Đúng vào lúc này, trong bếp lại truyền đến một tràng ngoại ngữ, là giọng nói tức đến nổ phổi đang truyền qua toàn bộ cách âm trong phòng bếp truyền đến lỗ tai của Dịch Bạch Đường.
Lông mày Dịch Bạch Đường hơi nhíu, giương mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới từ trong bếp.
Nhân viên còn trẻ tuổi đang đứng ở cửa bếp đã có chuẩn bị từ sớm, xoay người chặn lại tầm mắt của Dịch Bạch Đường, sau đó lại nói, "Chờ đã, tôi vào ngay đây", một mặt quay đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, hầm hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Thứ đồ gì!"
Nói rồi, hắn lướt qua hai người tiến vào trong bếp, cánh tay đồng thời dùng sức khép cánh cửa nặng bằng gỗ của nhà bếp lại, âm thanh từ bên trong cũng bị cắt đứt.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Dịch Bạch Đường cản lại Thương Hoài Nghiên, lên tiếng trước: "Thôi."
Thương Hoài Nghiên: "Tôi còn chưa nói gì..."
Dịch Bạch Đường không để bụng, nói: "Lúc tôi ở trong bếp cũng không thích có ai vào làm lỡ việc của mình. Suy bụng ta ra bụng người, tôi có thể hiểu được cái người gào ầm ĩ ở bên trong kia nghĩ gì, cái cần giao lưu không phải là đầu bếp, đồ ăn của họ mới chính là thứ tốt nhất để giao lưu. Tôi nếm thử đồ ăn họ làm là đủ rồi."
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, suy tư.
Thương Hoài Nghiên chú ý tới điều này, y bất động thanh sắc, bật cười: "Vậy được. Đại khái sau 1h nữa tiệc rượu sẽ bắt đầu, tôi dẫn cậu đến phòng yến tiệc trước."
Y đưa Dịch Bạch Đường quay lại, mới bước được hai bước lại đột nhiên hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Cậu hiểu được câu vừa rồi phải không? Hình như là tiếng Pháp?"
Dịch Bạch Đường: "Odieux, Personne n'est pas venu "
Hắn lặp lại một lần, sau đó hơi mất tập trung phiên dịch: "Đáng ghét, người còn chưa đến à? Là tiếng Pháp. Hơn nữa..."
Thương Hoài Nghiên truy hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Dịch Bạch Đường: "Không có gì."
Thương Hoài Nghiên: "Sau khi nghe được câu vừa rồi cậu lập tức mất tập trung."
Dịch Bạch Đường đang suy nghĩ một chuyện khác cho nên không nghe rõ Thương Hoài Nghiên vừa nói gì: "Hả? Anh vừa nói gì?"
Thương Hoài Nghiên liếc mắt nhìn Dịch Bạch Đường một cái.
Sau khi nghe được một câu nói lại lập tức không để ý đến mình.
Y bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, vừa nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy một nơi rất thích hợp, vì vậy bước chân bỗng tăng tốc, trực tiếp kéo Dịch Bạch Đường đi vào phía bên trong.
Dịch Bạch Đường vẫn bước chậm rãi, còn chưa đi được hai bước lại chợt nhận ra một lực kéo mạnh truyền đến từ bên cạnh, hắn định phản kháng lại theo bản năng nhưng cũng đúng lúc nhớ ra bên cạnh mình chỉ có Thương Hoài Nghiên cho nên ngay sau đó đã thả lỏng cơ thể, cùng tiến vào trong nhà vệ sinh với Thương Hoài Nghiên.
Cửa gỗ trong nhà vệ sinh còn chưa kịp đóng lại hoàn toàn.
Vừa tiến vào bên trong phòng vệ sinh, Dịch Bạch Đường đã bị Thương Hoài Nghiên áp sát lên vách tường.
Hắn nhấc ánh mắt nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, lập tức nhìn thấy nụ cười 10 phần hứng thú trên mặt Thương Hoài Nghiên, tiếp theo y lại ghé vào bên tai hắn, kéo dài giọng lặp lại những lời y vừa nói: "Vừa nghe được câu nói kia cậu đã mất tập trung..."
Thương Hoài Nghiên nói rồi đột nhiên cúi đầu, đặt môi mình lên môi Dịch Bạch Đường, chậm rãi đè lên, tinh tế gặm cắn, thưởng thức từng chút một, dùng hàm răng của mình nhẹ nhàng cắn đến khi môi đối phương trở thành màu đỏ tươi.
Tâm tình xa lạ bắt đầu cuồn cuộn trong cơ thể.
Thương Hoài Nghiên không còn quá vững tin để đi tìm hiểu xem loại tâm tình này rốt cuộc là gì.
Nhưng y biết hiện tại mình muốn làm gì.
Y muốn Dịch Bạch Đường nhìn mình, nói chuyện với mình; chỉ nhìn mình, chỉ nói chuyện với mình.
Y còn muốn hôn hắn.
Cùng với đối phương "làm" ở đây.
Thế nhưng khi ý niệm này xuất hiện trong đầu, Thương Hoài Nghiên cũng phải giật mình, eo từ lúc tỉnh lại vào sáng nay vẫn luôn không thoải mái, chỉ cần không để ý cử động một cái, cơn đau lập tức xuất hiện giống như eo bị cắt đi.
Thắt lưng của mình...!
Khuôn mặt Thương Hoài Nghiên nhất thời trở nên nhăn nhó, động tác cắn lên môi Dịch Bạch Đường cũng hơi chậm lại.
Chính là lúc này!
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Dịch Bạch Đường.
Hắn giữ lấy eo của Thương Hoài Nghiên, cơ thể nhẹ nghiêng, lập tức ngậm lấy thìa đưa cơm! Đầu lưỡi cũng đồng thời hành động, trực tiếp tách môi của đối phương ra, hoàn thành hành động trước đó còn đang dang dở của đối phương.
Đầu lưỡi quấn quýt dây dưa với nhau trong không gian nhỏ hẹp, cùng nhau mút vào, cùng nhau phân cao thấp, mãi đến khi một trong hai người triệt để phát ra tiếng thở dốc xin tha dưới thế tấn công của đối phương, cả hai mới dần dần bình tĩnh lại.
Một sợi chỉ bạc xuất hiện giữa nơi hai người tách môi lưỡi ra, rơi xuống cằm Thương Hoài Nghiên.
Người đang dựa trên tường sắc mặt đỏ hồng, đôi mắt hơi nheo, dường như đang hưởng thụ cũng giống như hơi chống cự, cho dù là hơi thở hay cơ thể cũng đều đang run lên nhè nhẹ.
Dịch Bạch Đường vốn dĩ muốn thả người ra lại nhìn thấy cảnh này, hắn tiến lên trước một bước, đặt một nụ hôn lên khóe môi đối phương, liếm phần nước bọt kia đi.
Cơ thể tiếp xúc thân mật khiến cho một vài hình ảnh trong kí ức nhanh chóng bị đánh thức, hầu kết Thương Hoài Nghiên trượt lên trượt xuống, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí xông từ trong cơ thể lên đầu, cả người phát run, vội vàng đẩy Dịch Bạch Đường ra: "Khụ khụ... Thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta mau ra ngoài thôi."
Dứt lời, cũng không chờ Dịch Bạch Đường trả lời y đã chỉnh trang lại quần áo, vọt tới bồn rửa tay để rửa mặt, đến khi xác định kĩ càng không có điểm bất thường nào mới cùng Dịch Bạch Đường đi ra ngoài, chờ đến khi cả hai đến phòng tổ chức tiệc rượu, Dịch Bạch Đường ở lại ăn chút đồ ăn vặt đã được mang lên từ sớm còn Thương Hoài Nghiên đi nghênh đón khách quý.
Hai người tách ra.
Tim đập như nổi trống của Thương Hoài Nghiên cuối cùng cũng coi như lấy lại cân bằng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nghĩ thầm: Chuyện này quả thật là đáng sợ... Mình cũng không phải lần đầu tiên hôn môi với người khác, thật sự không ngờ rằng bản thân hôn hôn đến mức không kiềm chế nổi muốn trực tiếp kích động.
Dịch Bạch Đường đứng lại tại chỗ nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, không hề phản đối: Hừ, cái người kia mỗi lần đều nghĩ mình là con vịt bị người trói lại rồi vẫn có thể mọc cánh bay đi, nhưng hắn là ai chứ? Hắn đương nhiên sẽ không để cho mỹ vị của mình có thể chạy mất được!
Nghĩ tới đây, linh quang chợt lóe lên trong lòng Dịch Bạch Đường.
Ngày hôm qua đã thử cây non ướp rượu.
Vậy ngày hôm nay, hoặc là ngày mai mình có thể nếm thử cây non hấp?
Đúng vậy...
Từ từ mở cành lá ra.
Từ từ phóng thích tình cảm cho cây non.
Cuối cùng sẽ chầm chậm ăn cây non từ đầu đến cuối ~ nhưng cũng vào đúng lúc này, một âm thanh truyền đến từ phía sau lưng Dịch Bạch Đường.
"Vì sao mày lại ở chỗ này?"
Giọng nói của người đàn ông vang lên tràn đầy kinh ngạc cùng không thích, còn ẩn giấu cả sự chán ghét nhàn nhạt.
Dịch Bạch Đường quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên có tướng mạo giống mình ba phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất