Chương 58: Gây sự
Đối mặt với một màn bất ngờ như thế này, không chỉ thực khách xung quanh trong phút chốc mở to mắt, đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia, mà ngay cả Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường cũng ngẩn người.
Trong lúc ngẩn người, giấy trắng trên trời giống như hoa tuyết cũng đã dồn dập rơi xuống đất.
Vài tờ cũng bay xuống những bàn xung quanh đã bị thực khách nhặt lên đọc, còn lại phần lớn đều rơi chỗ bàn Dịch Bạch Đường!
Thương Hoài Nghiên cau mày cầm lấy một tờ lên nhìn, đúng là đến từ bệnh viện, nhưng không phải là giấy tờ khám bệnh gì cả, trên mặt tờ giấy cũng không có gì đặc biệt ngoài một danh từ riêng bằng tiếng anh cùng vài dữ liệu, thế nhưng lòng Thương Hoài Nghiên lúc này cũng đã trầm xuống!
Việc người đến nhà hàng Có Cây ăn rồi phải nhập viện tất nhiên là không có thật.
Y biết rõ thói quen Dịch Bạch Đường nấu ăn và quản lý phòng bếp, người khác không có quyền lên tiếng, nhưng chẳng lẽ y lại không có quyền lên tiếng chắc? Dịch Bạch Đường vẫn luôn coi trọng đồ ăn tươi mới và vấn đề vệ sinh trong phòng bếp, tuyệt đối không thua gì khách sạn 5 sao trong nước hoặc cấp bậc yêu cầu của những đầu bếp đối với nhà hàng cấp sao Michelin của mình!
Nhưng điều y biết thì những người khác chưa chắc đã biết, y có tự tin nhưng những người khác lại không có.
Lúc này Thương Hoài Nghiên cũng đã nhanh chóng nhìn lướt qua phòng ăn.
Trong tầm mắt của y, những vị khách ở trong phòng ăn hầu hết đều dừng động tác dùng cơm lại, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, phần lớn là đang bán tín bán nghi, còn có một số ít lấy điện thoại di động ra quay cảnh này.
Danh dự của nhà hàng Có Cây đã bắt đầu bị ảnh hưởng!
Tình huống đang xuất hiện trong mắt Thương Hoài Nghiên tất nhiên cũng xuất hiện trong mắt người khác.
Người phụ nữ trung niên lóe lên ánh sáng đắc ý trong đôi mắt tam giác của mình, mụ ta tiếp tục vỗ đùi, trực tiếp nhào đến bàn Dịch Bạch Đường, hai tay dùng sức đặt lên mặt bàn đẩy một cái, hất toàn bộ chén đũa trên mặt bàn xuống đất, chỉ nghe thấy những tiếng vang "binh binh bang bang" dồn dập vang lên, bát, đũa, đĩa đủ loại, kể cả chút canh còn sót lại trong nồi cũng rơi hết lên trên nền gạch men, bị đập cho tàn tạ!
Như vậy còn chưa khiến mụ dừng tay lại, cả người đã trực tiếp vỗ lên mặt bàn gỗ ầm ầm, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng ăn, ngay cả những người qua đường cũng bị sự ầm ỹ ở nơi này hấp dẫn.
"Trời ơi là trời, các người ăn ở nhà hàng này đều không sợ gì sao!"
"Các người còn dám ăn ở đây? Không sợ giống như chồng tôi, ăn đến ngộ độc phải nhập viện à?"
"Quả là lũ người táng tận lương tâm! Làm ăn buôn bán mà lại còn dám dùng thực phẩm bị hỏng, có phải là vì kiếm tiền nên lấy nguyên liệu bị hỏng nấu cho chúng tôi ăn không!"
"Có phải là dùng thịt chuột thịt mèo để làm thịt bò, dùng dầu ăn ở cống ngầm để nấu đồ ăn cho chúng tôi đúng không!"
Thương Hoài Nghiên hiểu rõ chuyện này là gì, y cũng không phí lời với người đàn bà trước mặt này, trực tiếp rút di động ra, đầu tiên là gọi cho một công ty tư nhân, thấp giọng nói hai câu rồi cúp máy.
Tiếp theo lại dùng di động gọi cho 110, lúc này cũng không hạ thấp giọng, nói trước mặt hết thảy thực khách trong nhà hàng: "Cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án, nơi này có người quấy rối trật tự công cộng, ảnh hưởng đến trật tự bình thường của nhà hàng chúng tôi. Được. Địa chỉ của chúng tôi là..."
Sự việc từ lúc bắt đầu đến giờ cũng đã được 2-3 phút, những thực khách bình thường vẫn còn đang dáo dác vây xem, còn người phụ nữ trung niên và mấy người đàn ông trung niên cùng tiến vào lúc trước kia nghe thấy Thương Hoài Nghiên báo cảnh sát thì liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp bắt đầu quấy rối, xông lên xô đẩy đập phá, vài bàn bát đĩa đã bị bọn họ đập phá tan tành đầy mặt đất, ngoài tiếng vỡ nát của đồ sứ còn có tiếng thốt lên đầy kinh ngạc của các vị khách trong nhà hàng tạo thành một tình cảnh hỗn loạn.
Cũng không biết là giọng ai xen lẫn vào trong đám đông ồn ào: "Mày cho rằng cứ gọi cảnh sát đến là chúng tao sợ à? Cũng tốt, vừa vặn chúng tao cũng muốn đợi cảnh sát đến để xem là ai có lý! Tao không những muống gọi cảnh sát đến mà còn muốn gọi phóng viên đến, còn cả các bộ nghành kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm đến nữa, để cho những kẻ buôn bán tâm địa xấu xa như chúng mày bị phơi bày ra ngoài ánh sáng!"
Bát đĩa vốn dĩ đang bị đập xuống đất lại bắt đầu bay lượn trên không trung, thực khách đang ngồi đầy trong phòng ăn không biết bao nhiêu người bị đập phải.
Sau đó tiếng của các thực khách bình thường cũng vang lên:
"Đi thôi đi thôi, đi ra ngoài, không biết nhà hàng này đang xảy ra chuyện gì nhưng chúng ta cứ đi trước đã, không nên ở lại không khéo lại bị thương."
"Đúng vậy, đi thôi đi thôi!"
Trong chớp mắt, hỗn loạn chính thức bắt đầu, mọi người tranh nhau chen lấn, người đẩy người chen, muốn nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Có Cây.
Người phụ nữ trung niên lúc này đã cùng đồng bọn hòa mình vào đám đông, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Thuận theo dòng người đi ra ngoài, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau trong bóng tối, cười lạnh.
Những chuyện thế này chúng ta đã làm quen rồi, còn đòi báo cảnh sát à? Cảnh sát có gì đáng sợ, nơi này cách phân cục cảnh sát cũng không gần, để họ đến được đây cũng mất ít nhất là 10', từ lúc chúng ta đi vào đây là bao nhiêu phút? Tính ra cũng chỉ hết khoảng 5' đồng hồ mà thôi!
Hừ, báo cảnh sát ấy à, chờ đến khi cảnh sát đến, món ăn đều nguội!
Thế nhưng đúng lúc bọn chúng vô cùng đắc ý, trước mắt lại bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da đen.
Một đôi giày đen này cứ như thế đột ngột xuất hiện trước mắt bọn chúng, mũi giày hướng về phía nhà ăn, nổi bật giữa một đám người đang đi ra ngoài với đủ loại giày dép, giống như đá ngầm trong làn sóng.
Tầm mắt của kẻ đến quấy rối hướng lên trên quan sát.
Bên trên giày da đen là tây trang đen, ở giữa là một cái thắt lưng, tiếp theo là áo sơ mi trắng vô cùng bắt mắt.
Cổ của hắn lúc này dừng lại, đầu ngẩng lên, rất nhanh đã nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đang mặc sơ mi trắng cùng với tây trang màu đen.
Hắn chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn này tóc húi cua, lông mày có một vết sẹo cắt ngang qua suýt chút nữa thì làm hỏng mắt, gương mặt hung dữ liếc mắt nhìn một cái từ trên cao xuống.
Sau một giây, một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, tách những kẻ quấy rối này ra khỏi đoàn người.
Kẻ quấy rối lúc này mới đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, đồng bọn của mình đã bị tách hết ra.
Hắn thấy mình còn chưa ra khỏi đám người cho nên quyết tâm hét lên: "Làm gì thế? Làm gì thế? Các người nấu món ăn đầu độc khách hàng thì thôi đi, giờ lại còn muốn trừ bỏ khách hàng? Pháp luật đâu? Cảnh sát đâu?"
Đám người đi ra ngoài vốn dĩ đang rối loạn lung tung, quả thật không phải ít người liếc mắt nhìn về phía kẻ đến quấy rối.
Giữa lúc mấy kẻ đến quấy rối mừng thầm thì lại nhìn thấy người đàn ông to lớn giống như bảo vệ kia lại đột nhiên hướng về phía phòng ăn kêu một tiếng: "Ông chủ, những vị khách chuẩn bị rời đi này đã trả tiền chưa?"
Toàn bộ khách hàng đang chuẩn bị rời đi nhưng chưa trả tiền: "..."
Cũng may vào lúc này, Thương Hoài Nghiên cũng đã bước ra ngoài, đầu tiên liếc mắt qua những kẻ quấy rối, tiếp theo đối với những người còn lại cười nói: "Không có chuyện gì, hôm nay coi như nhà hàng mời mọi người một bữa, các vị đi thong thả."
Thực khách đang vội vàng rời đi lúc này cuối cùng cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Những người này dồn dập lên tiếng, âm thanh cao thấp, nhưng phần lớn đều là cảm ơn: "Cám ơn ông chủ."
"Cảm ơn ông chủ, lần sau chúng tôi sẽ lại đến."
"Cái gì mà lấy nguyên vật liệu bị hỏng để nấu, cơm nước ở đây thật sự rất ngon, nếu như đã ngon như vậy thì làm sao có thể là do dùng nguyên liệu không tươi nấu ra được."
Theo một lời giải thích này, đến khi mọi người đã rời khỏi phòng ăn của nhà hàng, cảnh sát cũng vừa đến nơi.
Khi nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục của chính phủ đi từ xa tới, Thương Hoài Nghiên còn chưa kịp nói gì, mấy kẻ bị trói lại do quấy rối kia đã bắt đầu kêu gào: "Cảnh sát đến rất đúng lúc! Các người mau tới mà xem, bọn họ đang hạn chế tự do của chúng tôi! Bọn họ có quyền gì mà trói chúng tôi lại! Chúng tôi muốn có một lời giải thích!"
Thế nhưng hai vị cảnh sát này đến liếc mấy kẻ quấy rối này một cái cũng lười, đầu tiên nói với Thương Hoài Nghiên: "Thương tổng, những kẻ đến quấy rối đây à?"
Thương Hoài Nghiên ôn hòa nhã nhặn, cười nói: "Không sai. Vất vả các vị phải đến đây một chuyến."
"Vâng vâng." Cảnh sát đến đây cười ha ha, "Vậy chúng tôi có thể đem video trong phòng ăn mang về để điều tra không, những tên này là do quản giáo không nghiêm, cho nên giờ để cho bọn họ về trại tạm giam hai ngày để suy nghĩ lại rồi lại thả."
Nói rồi anh ta đi đến trước mặt mấy kẻ quấy rối kia, lất còng tay ra, răng rắc một tiếng, trực tiếp khóa cả đám kia lại.
Thương Hoài Nghiên nhìn theo cảnh sát mang mấy người quấy rối kia rời đi, sau đó trở lại phòng ăn.
Phòng ăn vừa rồi còn đầy ngập khách giờ lại 10 đi hết 9, ngoài nhóm Mạt Kỳ và một nhóm quay chương trình mỹ thực gia thì cũng không còn ai.
Dịch Bạch Đường vốn dĩ vẫn còn ngồi trên ghế giờ cũng đã đứng lên, dùng tiếng Pháp lưu loát nói chuyện với Mạt Kỳ và những vị khách: "Thật không tiện, để cho mọi người gặp phải phiền phức."
Mạt Kỳ cũng không ngại, nhưng ông ta cũng thấy ngạc nhiên: "Vì sao mấy người kia lại đến làm ầm ĩ?"
Dịch Bạch Đường: "Nói đồ ăn chỗ tôi không sạch sẽ."
Mạt Kỳ sững sờ, lập tức cười nói: "Đầu lưỡi của tôi có thể nếm ra được đồ ăn có sạch sẽ hay không, tôi tin rằng việc này hoàn toàn là vu vạ, Bạch Đường, cậu yên tâm, việc viết bài bình luận về món ngon sẽ không có bất kì thay đổi nào, chờ đến khi tôi về nước sẽ bắt đầu làm luôn."
Dịch Bạch Đường gật gật đầu: "Được, cảm ơn."
Nói đến đây, mục đích của chuyến đi này của Mạt Kỳ về cơ bản là đã đạt được, lần thứ hai gật đầu với Dịch Bạch Đường, cũng hướng về phía Thương Hoài Nghiên hơi mỉm cười, sau đó mang người rời đi.
Mạt Kỳ đi rồi, bên trong góc, tổ quay chụp cũng đã kết thúc mọi việc, cuối cùng cũng đi đến: "Cái kia, Thương tổng, chuyện xảy ra ngày hôm nay, nếu như chúng ta cắt nối biên tập rồi đưa lên ngay thì có vẻ cũng không tiện lắm..."
"Tôi biết." Thương Hoài Nghiên ngắt lời đối phương.
"Có điều, Thương tổng, ngài cũng đừng lo, hợp đồng kí kết của chúng ta trước đó cũng rất rõ ràng, tôi thấy chuyện này cũng không phức tạp, chỉ cần quãng thời gian này qua đi, nên thế nào thì vẫn sẽ là thế nấy." Phóng viên cũng không dám đắc tội với Thương Hoài Nghiên, vội vã nói rõ ý của mình.
"Cái này không thành vấn đề..." Thương Hoài Nghiên nói, ánh mắt của y rơi trên camera của phóng viên, "Vừa rồi cậu vẫn luôn mở camera phải không?"
Phóng viên quay phim sững sờ: "Đúng vậy."
Thương Hoài Nghiên khẽ mỉm cười: "Như vậy, tất cả các việc phát sinh vừa rồi chắc chắn cũng đã được quay hết lại đúng không?"
Phóng viên quay phim lúc này coi như đã hiểu rõ ý định của Thương Hoài Nghiên, có điều, anh ta vẫn liếc mắt nhìn máy thu hình bên trong phòng ăn: "Cảnh sát đã nói, bên trong phòng ăn cũng có?"
Thương Hoài Nghiên không mặn không nhạt: "Cái gọi là chứng cứ, còn có người ngại nhiều?"
Phóng viên quay phim: "..."
Không biết tại sao lại cảm thấy cả người lạnh lẽo...
Nhà hàng đã xảy ra chuyện như vậy, tiếp tục kinh doanh chắc chắn là không được.
Cho nên hai người chỉ đơn giản cho dọn dẹp xong phòng ăn thì đóng cửa nhà hàng về nhà.
Thương Hoài Nghiên trầm ngâm nói với Dịch Bạch Đường: "Không biết là kẻ nào tìm người đến."
Dịch Bạch Đường "Ừ" một tiếng: "Tôi cũng không biết."
Thương Hoài Nghiên đang muốn nói là để hỏi xem cảnh sát bên kia thế nào thì lại nghe thấy Dịch Bạch Đường chậm rì rì lên tiếng: "Để tôi hỏi thử xem."
Lúc nói câu này, Dịch Bạch Đường cũng đã lấy di động ra, tìm một dãy số, nói với người đầu bên kia chuyện vừa xảy ra.
Đầu bên kia đã nhanh chóng trả lời: "Việc này à? Chẳng lẽ cậu còn không biết?"
Dịch Bạch Đường: "Biết cái gì?"
Người ở đầu bên kia than nhẹ một tiếng: "Mấy tên tiểu tử ở Thái Đức Lâu, mấy ngày trước đã nói rằng muốn cho cậu một bài học!"
Trong lúc ngẩn người, giấy trắng trên trời giống như hoa tuyết cũng đã dồn dập rơi xuống đất.
Vài tờ cũng bay xuống những bàn xung quanh đã bị thực khách nhặt lên đọc, còn lại phần lớn đều rơi chỗ bàn Dịch Bạch Đường!
Thương Hoài Nghiên cau mày cầm lấy một tờ lên nhìn, đúng là đến từ bệnh viện, nhưng không phải là giấy tờ khám bệnh gì cả, trên mặt tờ giấy cũng không có gì đặc biệt ngoài một danh từ riêng bằng tiếng anh cùng vài dữ liệu, thế nhưng lòng Thương Hoài Nghiên lúc này cũng đã trầm xuống!
Việc người đến nhà hàng Có Cây ăn rồi phải nhập viện tất nhiên là không có thật.
Y biết rõ thói quen Dịch Bạch Đường nấu ăn và quản lý phòng bếp, người khác không có quyền lên tiếng, nhưng chẳng lẽ y lại không có quyền lên tiếng chắc? Dịch Bạch Đường vẫn luôn coi trọng đồ ăn tươi mới và vấn đề vệ sinh trong phòng bếp, tuyệt đối không thua gì khách sạn 5 sao trong nước hoặc cấp bậc yêu cầu của những đầu bếp đối với nhà hàng cấp sao Michelin của mình!
Nhưng điều y biết thì những người khác chưa chắc đã biết, y có tự tin nhưng những người khác lại không có.
Lúc này Thương Hoài Nghiên cũng đã nhanh chóng nhìn lướt qua phòng ăn.
Trong tầm mắt của y, những vị khách ở trong phòng ăn hầu hết đều dừng động tác dùng cơm lại, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, phần lớn là đang bán tín bán nghi, còn có một số ít lấy điện thoại di động ra quay cảnh này.
Danh dự của nhà hàng Có Cây đã bắt đầu bị ảnh hưởng!
Tình huống đang xuất hiện trong mắt Thương Hoài Nghiên tất nhiên cũng xuất hiện trong mắt người khác.
Người phụ nữ trung niên lóe lên ánh sáng đắc ý trong đôi mắt tam giác của mình, mụ ta tiếp tục vỗ đùi, trực tiếp nhào đến bàn Dịch Bạch Đường, hai tay dùng sức đặt lên mặt bàn đẩy một cái, hất toàn bộ chén đũa trên mặt bàn xuống đất, chỉ nghe thấy những tiếng vang "binh binh bang bang" dồn dập vang lên, bát, đũa, đĩa đủ loại, kể cả chút canh còn sót lại trong nồi cũng rơi hết lên trên nền gạch men, bị đập cho tàn tạ!
Như vậy còn chưa khiến mụ dừng tay lại, cả người đã trực tiếp vỗ lên mặt bàn gỗ ầm ầm, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng ăn, ngay cả những người qua đường cũng bị sự ầm ỹ ở nơi này hấp dẫn.
"Trời ơi là trời, các người ăn ở nhà hàng này đều không sợ gì sao!"
"Các người còn dám ăn ở đây? Không sợ giống như chồng tôi, ăn đến ngộ độc phải nhập viện à?"
"Quả là lũ người táng tận lương tâm! Làm ăn buôn bán mà lại còn dám dùng thực phẩm bị hỏng, có phải là vì kiếm tiền nên lấy nguyên liệu bị hỏng nấu cho chúng tôi ăn không!"
"Có phải là dùng thịt chuột thịt mèo để làm thịt bò, dùng dầu ăn ở cống ngầm để nấu đồ ăn cho chúng tôi đúng không!"
Thương Hoài Nghiên hiểu rõ chuyện này là gì, y cũng không phí lời với người đàn bà trước mặt này, trực tiếp rút di động ra, đầu tiên là gọi cho một công ty tư nhân, thấp giọng nói hai câu rồi cúp máy.
Tiếp theo lại dùng di động gọi cho 110, lúc này cũng không hạ thấp giọng, nói trước mặt hết thảy thực khách trong nhà hàng: "Cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án, nơi này có người quấy rối trật tự công cộng, ảnh hưởng đến trật tự bình thường của nhà hàng chúng tôi. Được. Địa chỉ của chúng tôi là..."
Sự việc từ lúc bắt đầu đến giờ cũng đã được 2-3 phút, những thực khách bình thường vẫn còn đang dáo dác vây xem, còn người phụ nữ trung niên và mấy người đàn ông trung niên cùng tiến vào lúc trước kia nghe thấy Thương Hoài Nghiên báo cảnh sát thì liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp bắt đầu quấy rối, xông lên xô đẩy đập phá, vài bàn bát đĩa đã bị bọn họ đập phá tan tành đầy mặt đất, ngoài tiếng vỡ nát của đồ sứ còn có tiếng thốt lên đầy kinh ngạc của các vị khách trong nhà hàng tạo thành một tình cảnh hỗn loạn.
Cũng không biết là giọng ai xen lẫn vào trong đám đông ồn ào: "Mày cho rằng cứ gọi cảnh sát đến là chúng tao sợ à? Cũng tốt, vừa vặn chúng tao cũng muốn đợi cảnh sát đến để xem là ai có lý! Tao không những muống gọi cảnh sát đến mà còn muốn gọi phóng viên đến, còn cả các bộ nghành kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm đến nữa, để cho những kẻ buôn bán tâm địa xấu xa như chúng mày bị phơi bày ra ngoài ánh sáng!"
Bát đĩa vốn dĩ đang bị đập xuống đất lại bắt đầu bay lượn trên không trung, thực khách đang ngồi đầy trong phòng ăn không biết bao nhiêu người bị đập phải.
Sau đó tiếng của các thực khách bình thường cũng vang lên:
"Đi thôi đi thôi, đi ra ngoài, không biết nhà hàng này đang xảy ra chuyện gì nhưng chúng ta cứ đi trước đã, không nên ở lại không khéo lại bị thương."
"Đúng vậy, đi thôi đi thôi!"
Trong chớp mắt, hỗn loạn chính thức bắt đầu, mọi người tranh nhau chen lấn, người đẩy người chen, muốn nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Có Cây.
Người phụ nữ trung niên lúc này đã cùng đồng bọn hòa mình vào đám đông, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Thuận theo dòng người đi ra ngoài, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau trong bóng tối, cười lạnh.
Những chuyện thế này chúng ta đã làm quen rồi, còn đòi báo cảnh sát à? Cảnh sát có gì đáng sợ, nơi này cách phân cục cảnh sát cũng không gần, để họ đến được đây cũng mất ít nhất là 10', từ lúc chúng ta đi vào đây là bao nhiêu phút? Tính ra cũng chỉ hết khoảng 5' đồng hồ mà thôi!
Hừ, báo cảnh sát ấy à, chờ đến khi cảnh sát đến, món ăn đều nguội!
Thế nhưng đúng lúc bọn chúng vô cùng đắc ý, trước mắt lại bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da đen.
Một đôi giày đen này cứ như thế đột ngột xuất hiện trước mắt bọn chúng, mũi giày hướng về phía nhà ăn, nổi bật giữa một đám người đang đi ra ngoài với đủ loại giày dép, giống như đá ngầm trong làn sóng.
Tầm mắt của kẻ đến quấy rối hướng lên trên quan sát.
Bên trên giày da đen là tây trang đen, ở giữa là một cái thắt lưng, tiếp theo là áo sơ mi trắng vô cùng bắt mắt.
Cổ của hắn lúc này dừng lại, đầu ngẩng lên, rất nhanh đã nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đang mặc sơ mi trắng cùng với tây trang màu đen.
Hắn chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn này tóc húi cua, lông mày có một vết sẹo cắt ngang qua suýt chút nữa thì làm hỏng mắt, gương mặt hung dữ liếc mắt nhìn một cái từ trên cao xuống.
Sau một giây, một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, tách những kẻ quấy rối này ra khỏi đoàn người.
Kẻ quấy rối lúc này mới đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, đồng bọn của mình đã bị tách hết ra.
Hắn thấy mình còn chưa ra khỏi đám người cho nên quyết tâm hét lên: "Làm gì thế? Làm gì thế? Các người nấu món ăn đầu độc khách hàng thì thôi đi, giờ lại còn muốn trừ bỏ khách hàng? Pháp luật đâu? Cảnh sát đâu?"
Đám người đi ra ngoài vốn dĩ đang rối loạn lung tung, quả thật không phải ít người liếc mắt nhìn về phía kẻ đến quấy rối.
Giữa lúc mấy kẻ đến quấy rối mừng thầm thì lại nhìn thấy người đàn ông to lớn giống như bảo vệ kia lại đột nhiên hướng về phía phòng ăn kêu một tiếng: "Ông chủ, những vị khách chuẩn bị rời đi này đã trả tiền chưa?"
Toàn bộ khách hàng đang chuẩn bị rời đi nhưng chưa trả tiền: "..."
Cũng may vào lúc này, Thương Hoài Nghiên cũng đã bước ra ngoài, đầu tiên liếc mắt qua những kẻ quấy rối, tiếp theo đối với những người còn lại cười nói: "Không có chuyện gì, hôm nay coi như nhà hàng mời mọi người một bữa, các vị đi thong thả."
Thực khách đang vội vàng rời đi lúc này cuối cùng cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Những người này dồn dập lên tiếng, âm thanh cao thấp, nhưng phần lớn đều là cảm ơn: "Cám ơn ông chủ."
"Cảm ơn ông chủ, lần sau chúng tôi sẽ lại đến."
"Cái gì mà lấy nguyên vật liệu bị hỏng để nấu, cơm nước ở đây thật sự rất ngon, nếu như đã ngon như vậy thì làm sao có thể là do dùng nguyên liệu không tươi nấu ra được."
Theo một lời giải thích này, đến khi mọi người đã rời khỏi phòng ăn của nhà hàng, cảnh sát cũng vừa đến nơi.
Khi nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục của chính phủ đi từ xa tới, Thương Hoài Nghiên còn chưa kịp nói gì, mấy kẻ bị trói lại do quấy rối kia đã bắt đầu kêu gào: "Cảnh sát đến rất đúng lúc! Các người mau tới mà xem, bọn họ đang hạn chế tự do của chúng tôi! Bọn họ có quyền gì mà trói chúng tôi lại! Chúng tôi muốn có một lời giải thích!"
Thế nhưng hai vị cảnh sát này đến liếc mấy kẻ quấy rối này một cái cũng lười, đầu tiên nói với Thương Hoài Nghiên: "Thương tổng, những kẻ đến quấy rối đây à?"
Thương Hoài Nghiên ôn hòa nhã nhặn, cười nói: "Không sai. Vất vả các vị phải đến đây một chuyến."
"Vâng vâng." Cảnh sát đến đây cười ha ha, "Vậy chúng tôi có thể đem video trong phòng ăn mang về để điều tra không, những tên này là do quản giáo không nghiêm, cho nên giờ để cho bọn họ về trại tạm giam hai ngày để suy nghĩ lại rồi lại thả."
Nói rồi anh ta đi đến trước mặt mấy kẻ quấy rối kia, lất còng tay ra, răng rắc một tiếng, trực tiếp khóa cả đám kia lại.
Thương Hoài Nghiên nhìn theo cảnh sát mang mấy người quấy rối kia rời đi, sau đó trở lại phòng ăn.
Phòng ăn vừa rồi còn đầy ngập khách giờ lại 10 đi hết 9, ngoài nhóm Mạt Kỳ và một nhóm quay chương trình mỹ thực gia thì cũng không còn ai.
Dịch Bạch Đường vốn dĩ vẫn còn ngồi trên ghế giờ cũng đã đứng lên, dùng tiếng Pháp lưu loát nói chuyện với Mạt Kỳ và những vị khách: "Thật không tiện, để cho mọi người gặp phải phiền phức."
Mạt Kỳ cũng không ngại, nhưng ông ta cũng thấy ngạc nhiên: "Vì sao mấy người kia lại đến làm ầm ĩ?"
Dịch Bạch Đường: "Nói đồ ăn chỗ tôi không sạch sẽ."
Mạt Kỳ sững sờ, lập tức cười nói: "Đầu lưỡi của tôi có thể nếm ra được đồ ăn có sạch sẽ hay không, tôi tin rằng việc này hoàn toàn là vu vạ, Bạch Đường, cậu yên tâm, việc viết bài bình luận về món ngon sẽ không có bất kì thay đổi nào, chờ đến khi tôi về nước sẽ bắt đầu làm luôn."
Dịch Bạch Đường gật gật đầu: "Được, cảm ơn."
Nói đến đây, mục đích của chuyến đi này của Mạt Kỳ về cơ bản là đã đạt được, lần thứ hai gật đầu với Dịch Bạch Đường, cũng hướng về phía Thương Hoài Nghiên hơi mỉm cười, sau đó mang người rời đi.
Mạt Kỳ đi rồi, bên trong góc, tổ quay chụp cũng đã kết thúc mọi việc, cuối cùng cũng đi đến: "Cái kia, Thương tổng, chuyện xảy ra ngày hôm nay, nếu như chúng ta cắt nối biên tập rồi đưa lên ngay thì có vẻ cũng không tiện lắm..."
"Tôi biết." Thương Hoài Nghiên ngắt lời đối phương.
"Có điều, Thương tổng, ngài cũng đừng lo, hợp đồng kí kết của chúng ta trước đó cũng rất rõ ràng, tôi thấy chuyện này cũng không phức tạp, chỉ cần quãng thời gian này qua đi, nên thế nào thì vẫn sẽ là thế nấy." Phóng viên cũng không dám đắc tội với Thương Hoài Nghiên, vội vã nói rõ ý của mình.
"Cái này không thành vấn đề..." Thương Hoài Nghiên nói, ánh mắt của y rơi trên camera của phóng viên, "Vừa rồi cậu vẫn luôn mở camera phải không?"
Phóng viên quay phim sững sờ: "Đúng vậy."
Thương Hoài Nghiên khẽ mỉm cười: "Như vậy, tất cả các việc phát sinh vừa rồi chắc chắn cũng đã được quay hết lại đúng không?"
Phóng viên quay phim lúc này coi như đã hiểu rõ ý định của Thương Hoài Nghiên, có điều, anh ta vẫn liếc mắt nhìn máy thu hình bên trong phòng ăn: "Cảnh sát đã nói, bên trong phòng ăn cũng có?"
Thương Hoài Nghiên không mặn không nhạt: "Cái gọi là chứng cứ, còn có người ngại nhiều?"
Phóng viên quay phim: "..."
Không biết tại sao lại cảm thấy cả người lạnh lẽo...
Nhà hàng đã xảy ra chuyện như vậy, tiếp tục kinh doanh chắc chắn là không được.
Cho nên hai người chỉ đơn giản cho dọn dẹp xong phòng ăn thì đóng cửa nhà hàng về nhà.
Thương Hoài Nghiên trầm ngâm nói với Dịch Bạch Đường: "Không biết là kẻ nào tìm người đến."
Dịch Bạch Đường "Ừ" một tiếng: "Tôi cũng không biết."
Thương Hoài Nghiên đang muốn nói là để hỏi xem cảnh sát bên kia thế nào thì lại nghe thấy Dịch Bạch Đường chậm rì rì lên tiếng: "Để tôi hỏi thử xem."
Lúc nói câu này, Dịch Bạch Đường cũng đã lấy di động ra, tìm một dãy số, nói với người đầu bên kia chuyện vừa xảy ra.
Đầu bên kia đã nhanh chóng trả lời: "Việc này à? Chẳng lẽ cậu còn không biết?"
Dịch Bạch Đường: "Biết cái gì?"
Người ở đầu bên kia than nhẹ một tiếng: "Mấy tên tiểu tử ở Thái Đức Lâu, mấy ngày trước đã nói rằng muốn cho cậu một bài học!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất