Chương 62: Tiểu tuỳ viên
Ngày hôm đó, hơn 100 tấm thiệp mời được chuyển phát nhanh, thông qua chuyển phát nhanh Siêu Cấp Thuận Phong ngay lập tức gửi đến đủ các ngóc ngách trong Tứ Cửu thành.
Chuyển phát nhanh Siêu Cấp Thuận Phong dùng chất lượng phục vụ tốt nhất, tốc độ chuyển phát nhanh nhất, giá cả cạnh tranh lớn nhất, trong vòng 2h đồng hồ đảm bảo hoàn thành việc chuyển phát trong toàn thành phố, giao hơn 100 tấm thiệp mời này cho đối tượng nhận.
Chủ nhân nhận được phần chuyển phát nhanh này buồn bực mở phong bì ra, thấy bên trong là một tấm thiệp mời rất mỏng.
Thiệp mời màu đen với hoa văn chìm, chất liệu vừa như vải lại vừa như giấy, mặt bên ngoài cũng không có chữ, chỉ dùng sợi dây kim hồng buộc chặt.
Người nhận được thiệp mời có một dự cảm mơ hồ, không thể chờ đợi nữa kéo dây đỏ, mở thiệp mời ra, một hương thơm đặc thù lập tức tỏa ra từ bên trong, bắt đầu là hương trái cây ngọt ngào, sau đó là hương thịt đầy đặn, nhạt đi theo gió vừa thổi tới, trở thành một mùi hương hoa thanh nhã.
Một nửa người lập tức rơi vào say sưa, nửa người còn lại vội vã nhìn vào nội dung trong thiệp mời, nhìn thấy: Ngày 28/3, hơn 6h chiều, mời ngài quang lâm Tiểu tùy viên.
Lần này sẽ có hai vị đầu bếp cấp bậc quốc gia chuẩn bị yến hội.
Trân trọng cảm tạ.
Cuối cùng, xin kính mời xem thực đơn.
Buổi trưa ngày 28/3, Dịch Bạch Đường đã sớm kết thúc việc kinh doanh ở nhà hàng Có Cây.
Việc kết thúc này cũng không hề nằm trong kế hoạch của một ngày trước đó, kể cả nhân viên trong nhà bếp lẫn nhân viên trong phòng ăn đều lộ vẻ mịt mờ, dồn dập nhìn về phía Dịch Bạch Đường.
Xe khách được thuê đã sớm chờ ở bên ngoài, Dịch Bạch Đường nói với mọi người một câu đơn giản: "Đi ra ngoài làm cơm, những người ở phòng ăn và nhà bếp đều đi cùng đi."
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng không hỏi nhiều, từng người một lên xe cùng với Dịch Bạch Đường, sau đó tự tìm vị trí của mình, ai cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai muốn chơi bài thì chơi bài, còn có những người nói chuyện phiếm với nhau, mở đầu câu chuyện là nhân viên trước kia đã từng nhìn thấy Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên ôm nhau trong bếp.
Chàng trai trẻ chỉ khoảng 23-24 tuổi này sau khi ngồi xuống ghế, đầu tiên là nhìn sang hai bên, sau đó tiếc nuối nói: "Hôm nay Thương tổng còn chưa đến!"
Tiếp đó mới hỏi lại người bên cạnh:
Cậu nói xem, bếp trưởng của chúng ta lúc nào cũng là một bộ dạng lạnh lùng như thế, muốn mời anh ta mang đoàn đội của mình ra ngoài làm một bữa cơm thì phải hết bao nhiêu?"
Nhân viên ngồi đối diện cũng có thể xem như là đầu bếp được tuyển vào đầu tiên của nhà hàng Có Cây, tuy rằng đến giờ nhà hàng có cây cũng không kí hợp đồng chính thức với mấy đầu bếp bên trong, thế nhưng gần đây Dịch Bạch Đường cũng chỉ làm 10 bàn đồ ăn, còn lại thì đều là một mình anh ta ôm lấy mọi việc, cũng coi như có ý nghĩa của đầu bếp số 2.
Anh ta híp mắt nói:
"Việc ra ngoài làm cơm với giá cả hay đầu bếp của chúng ta có lạnh lùng hay không thì có liên quan gì? Chủ yếu là xem nấu ăn như thế nào, món ăn là gì, cũng dựa theo khách đến là ai. Nếu như dựa theo món ăn, giá trong ngành là khoảng 5 ngàn/bàn... Còn nếu như dựa theo bộ dạng lạnh lùng cùng với lời nói của bếp trưởng chúng ta mà nói thì đại khái giá khởi điểm là khoảng 8 ngàn, có lẽ cũng không phải đồ ăn tốt; còn nếu như trực tiếp dựa vào lượng người để tính thì cần phải xem có tất cả là bao nhiêu bàn, nếu như từ 10 bàn trở xuống thì cần ít nhất 3 vạn tiền phí di chuyển, còn lại cuối cùng có thể là bao nhiêu thì phải xem số tiền của ông chủ."
Tiểu Biện bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy!"
Bỗng nhiên cậu ta chỉ ra ngoài cửa sổ, quan tâm: "Nhìn cái vườn này đi, xinh đẹp như vậy, ông chủ chắc là người có tiền đúng không?"
Xe khách đi một vòng trong thành phố lúc này cũng đã chậm rãi dừng lại.
Nhị đầu bếp thuận thế nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đến khi nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài rồi thì không khống chế được cơ thể của mình, va đầu vào cửa kính.
Cái này, đây là... Tiểu tùy viên?!
Trong giới mỹ thực thường có một loại hiện tượng:
Đối với rất nhiều người, thuộc được món ăn chiêu bài của các nhà hàng lớn chủ yếu là do được nghe nhắc đến nhiều lần, thế nhưng lại chưa từng nghe qua tên đầu bếp sáng chế ra món ăn này. Cũng giống như vậy, rất nhiều người đối với Hiệp hội đầu bếp không có ấn tượng gì, thế nhưng chỉ cần là một người tham ăn sinh ra và lớn lên trong nước thì tuyệt đối không thể không biết Tiểu tùy viên của Hiệp hội đầu bếp là cái gì.
Tiểu tùy viên, tất nhiên tên gọi sẽ lấy một chữ "vườn", cảnh bên trong cũng được bày trí giống như một khu vườn, khúc thủy lưu thương*, tiểu cầu lầu các, vẫn đang là mùa xuân, cỏ đã xanh như một tấm thảm, hoa tươi lớp lớp, hồ nước dưới cầu, cá chép tung tăng, thỉnh thoảng còn có một vài con ếch vọt lên.
(*Một trò chơi được lưu truyền từ thời Trung Quốc cổ đại.)
50 năm trước, Hiệp hội đầu bếp được thành lập; 30 năm trước, Tiểu tùy viên được xây dựng.
Từ lúc được xây dựng xong, Tiểu tùy viên cũng không mở cửa kinh doanh một lần nào. Tác dụng duy nhất của nó là khi hai vị đầu bếp cấp quốc gia vì một lý do nào đó muốn tỉ thí trù nghệ thì sẽ thông báo với mọi người, mời đến đây các nhân sĩ ở đủ các giới yêu thích đồ ăn ngon hay đầu bếp nổi danh tới đây thưởng thức món ngon do hai vị đầu bếp tỉ thí làm ra, sau đó sẽ cùng đưa ra ý kiến và cho điểm đánh giá.
Chờ đến khi yến hội kết thúc, sau khi những nhân sĩ cùng với đầu bếp chuyên nghiệp cho điểm sẽ biết được ai là người chiến thắng.
Bởi vì điểm khởi đầu đã rất cao, cho nên đối với những mỹ thực gia trong nước mà nói thì Tiểu tùy viên tương đương với một nhà hàng 3 sao Michelin, thậm chí còn hiếm có hơn. Dù sao thì muốn ăn ở nhà hàng Michelin còn có thể đặt chỗ trước, có tiền, có thời gian, chờ 1-2 tháng luôn có thể ăn được, còn Tiểu tùy viên thì chỉ khi nào có hai vị đầu bếp thuộc hàng danh thủ quốc gia thi đấu mới có, một năm cũng chưa chắn đã mở ra được 1 lần, coi như có mở đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã được mời vào, mà dù có vào được thì cũng chưa chắc đã có được một lần so tài tốt nhất, giống như nốt chu sa trên trăng sáng*, dù nhìn thấy nhưng không với tới được.
(*nghe nghệ thuật quá nhưng nó là cái vết lõm trên mặt trăng ấy????)
Lúc Dịch Bạch Đường dẫn mọi người xuống khỏi xe, đi vào Tiểu tùy viên, đối mặt với phong cảnh nơi này, một khu vườn với phong thái tú lệ, nói với mọi người đang cảm thấy căng thẳng: "Buổi tối tôi và những người khác sẽ thi đấu trù nghệ ở đây, bình thường mọi người làm thế nào thì hôm nay cũng cứ làm như thế."
Mọi người: "..." Biển chữ vàng Tiểu tùy viên kia, thật sự là không dám tùy ý đâu mà.
Trong đám người có người lớn mật hỏi: "Đầu bếp Dịch với người khác đánh cược gì vậy?"
Dịch Bạch Đường thuận miệng nói: "Nếu tôi thua, tôi sẽ đóng cửa nhà hàng Có Cây, rời khỏi Tứ Cửu thành."
Mọi người: "..."
Dịch Bạch Đường đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đang dừng lại trước cửa, trên trán của nhị đầu bếp đã đầy mồ hôi lạnh, âm thanh nghẹn ngào giống như đang khóc nức nở, thân thể mềm như chuẩn bị ngã xuống đến nơi: "Chờ đã, chờ chút, tôi hơi run chân, ai đến đỡ tôi một lát..."
"Ha ha." Phía sau bỗng nhiên truyền đến từng tràng tiếng cười giễu cợt.
Mọi người theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe khách khác đang dừng trước cửa Tiểu tùy viên, đám người Thái Đức Lâu cũng mới xuống khỏi xe, Hồ Thừa Bình đã lâu không tổ chức yến hội được công khai vây ở giữa giống như "chúng tinh củng nguyệt", đại đệ tử Hồ Nghiễm Khánh ở ngay bên cạnh ông ta, đỡ lấy ông tiến về phía trước, Hồ Kiến Minh cha truyền con nối, cũng cầm lấy hành lý của ông, trước sau ân cần đầy đủ. Giờ phút này đứng trong đám người, hắn kiêu ngạo nhìn đoàn người của nhà hàng Có Cây, sự coi thường tràn đầy trên mặt.
Còn chưa thi đấu đâu, các người cứ như vậy coi thường chúng tôi à!
Trong lòng của nhân viên nhà hàng Có Cây thật sự tức giận, đang muốn làm gì đó để cứu vãn mặt mũi thì lại thấy Dịch Bạch Đường ở phía trước có động tĩnh.
Một cái liếc mắt, một cái gật đầu.
Dịch Bạch Đường gật đầu với Hồ Thừa Bình đang được mọi người vây ở giữa: "Đầu bếp Hồ."
Động tác gọn gàng, 10 phần khí thế, vô hình trung đã khiến cho chiều cao trung bình và giá trị nhan sắc của nhân mã phe mình tăng thêm 10%, lại khiến cho chiều cao trung bình và giá trị nhan sắc của nhân mã bên kia giảm mất 10%.
Hồ Kiến Minh đứng trong đám người của Thái Đức Lâu mặt mày xám xịt trong nháy mắt, biến sự tồn tại của mình thành một con vịt nhỏ xấu xí.
Tình thế nghịch chuyển, bên phía Dịch Bạch Đường khí thế dâng cao, đối phương đã hoàn mỹ khôi phục lại tâm trạng của nhân viên nhà hàng Có Cây, vừa lúng túng lại vừa căm tức, mấy người đang đứng ở vị trí trung tâm của Thái Đức Lâu vừa định lên tiếng lại bị một cánh tay già nua ngăn lại.
Khoảng cách giữa hai phe nhân mã lúc này cũng chỉ khoảng 3-5m.
Từ lúc xuống xe Hồ Thừa Bình đã nhìn rõ dáng dấp của Dịch Bạch Đường, dù cho Hồ Kiến Minh đã tả lại cặn kẽ trước đó thì đến giờ phút gặp mặt này, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, đối phương hóa ra lại là một người trẻ tuổi và sáng sủa đến mức này, hơn nữa, không biết có phải là bản thân có ảo giác hay không nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy chàng trai trẻ tuổi trước mắt này nhìn hơi quen mắt?
Ông ta trầm ngâm, nhẹ nhàng gật đầu với Dịch Bạch Đường: "Đầu bếp Dịch."
Ông ta hoàn toàn chưa biết nên nói chuyện thế nào với một chàng trai có thể còn chưa đến 1/3 số tuổi của mình thì đối phương lại lên tiếng trước.
Dịch Bạch Đường đúng là có việc muốn nói trước.
Cho nên ngay lúc nhìn thấy đối phương, hắn đã không hề do dự, lên tiếng trước: "Vấn đề đặt cược đã nói trước đó rồi, còn có một việc tôi muốn nói lại một lần nữa!"
Hơi quá đáng! Quá không khách khí!
Mọi người của Thái Đức Lâu cảm thấy rất không hài lòng.
Thế nhưng một lần nữa Hồ Thừa Bình lại bình ổn lại rối loạn, thong dong gật đầu: "Cậu nói đi."
Dịch Bạch Đường: "Lần này, sau khi ông thua."
Người của Thái Đức Lâu không nhịn được: "Các người mới có thể thua! Các người phải nghĩ khi các người thua thì phải làm thế nào rồi chứ!"
Dịch Bạch Đường kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Tôi thua thì tất nhiên sẽ lập tức rời khỏi Tứ Cửu thành." Hắn khó chịu nhíu mày, "Loại việc đã nói xong rồi như thế này cũng không cần phải lặp đi lặp lại, lãng phí thời gian."
Thái Đức lâu: "..."
Dịch Bạch Đường tiếp tục câu chuyện lúc trước: "Sau khi ông thua thì nhất định phải đồng ý ba yêu cầu của tôi."
Thái Đức Lâu chuẩn bị ồn ào lên tiếng thì Dịch Bạch Đường đã nhanh chóng nói cho hết lời ba yêu cầu của mình: "Một – không được kiện cáo; hai – không được tìm người; ba – không được công khai."
Sau khi nói xong, Dịch Bạch Đường khẽ nâng cằm, bề ngoài thì rất lạnh lùng nhưng bên trong lại lo lắng: "Hẳn là không có vấn đề gì đúng không."
Hắn thật sự không muốn vào thời điểm này lại đụng phải một người!
Thái Đức lâu: "..."
Cuối cùng Hồ Kiến Minh cũng không thể nhịn được nữa, cười lạnh: "Hừ, cái này thì có vấn đề gì, tốt nhất là trước đó cậu nên nghĩ xem khi mình thua thì cần làm thế nào!"
Sau khi hắn nói xong thì bỗng nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, nhìn lại hai bên, phát hiện là cho dù là người của bên đối diện hay là người bên mình thì đều đang yên lặng nhìn mình, mà đặc biệt nhất là Dịch Bạch Đường, ánh mắt kia không khác gì đang nhìn một kẻ bị thiểu năng!
Sau đó đối phương không nói thêm câu nào, trực tiếp dẫn người rời đi.
Từng người lần lượt đi qua người Hồ Kiến Minh.
Âm thanh cũng thuận theo bay tới:
"Không phải là đầu bếp Dịch vừa mới nói không nên nói những việc gây tốn thời gian vô ích hay sao?"
"Hết cách rồi, có mấy người trời sinh phản ứng so với người bình thường vẫn luôn chậm chạp hơn."
Hồ Kiến Minh: "..."
Hắn suýt chút nữa đã ho ra máu, quay đầu nói với Hồ Thừa Bình: "Thái sư phụ, người nhìn xem, bọn họ cũng quá kiêu ngạo rồi!"
Cũng vào lúc này, trên mặt Hồ Thừa Bình lại thoáng xuất hiện sự căng thẳng.
Hồ Kiến Minh cảm thấy sợ hãi: "Thái sư phụ? Người làm sao vậy?"
Hồ Thừa Bình: "... Không sao." Ông ta lẩm bẩm, "Vì sao mình lại cảm thấy câu nói cuối cùng kia hơi quen tai, giống như đã từng nghe qua."
Thế nhưng chuyện này cũng không có khả năng lắm?
Chẳng lẽ là do mình già rồi cho nên hồ đồ?
Đi qua vài vườn hoa, đi qua thật nhiều đình đài lầu các, cuối cùng, một góc nhà bếp ở phía đông nam cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Vừa tiến vào phòng bếp, mọi người vừa nãy còn 10 phần khí thế thì hiện tại đã ngồi phịch lên trên ghế, lúc này không chỉ nhị đầu bếp đổ mồ hôi lạnh, cho dù là phục vụ mang món ăn ra cũng bắt đầu đi đi lại lại, mồ hôi xuất hiện như đang bị hun nóng, tóm lại là không yên tĩnh được.
Bọn họ vẫn còn đang thảo luận: "Đầu bếp Dịch, những lời trước đó anh nói đều là thật à? Nếu như anh thất bại thì sẽ lập tức đi khỏi thành phố này? Nếu như anh đi rồi, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ...?"
Một tiếng "xuỵt" vang lên.
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một nhân viên phục vụ đang dựng một ngón tay lên đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người nhìn về một phía.
Mọi người vội vàng nhìn theo hướng ngón tay chỉ đến, thấy Dịch Bạch Đường đang đứng trước cái thớt, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi trên cây anh đào.
Hắn bỗng nhiên khoát tay.
Mọi người chỉ nghe thấy một âm thanh nhẹ bẫng vang lên, tiếp theo là một ánh sáng chớp lóe.
Nhắm mắt lại theo bản năng, đến lần thứ hai mở ra, mọi người chỉ thấy một con dao gọt hoa quả đang cắm trên thân cây cách cửa sổ vài bước, một đóa hoa anh đào màu hồng đang bay lượn trên không, sau đó hạ xuống cái thớt trước mặt Dịch Bạch Đường.
Quả thật là hình dáng của một cao thủ?!
Ai ai cũng chấn động, nín thở, ngưng thần.
Tiếp theo lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Dịch Bạch Đường vang lên:
"Món khai vị hôm nay bắt đầu từ cây anh đào này đi."
Chuyển phát nhanh Siêu Cấp Thuận Phong dùng chất lượng phục vụ tốt nhất, tốc độ chuyển phát nhanh nhất, giá cả cạnh tranh lớn nhất, trong vòng 2h đồng hồ đảm bảo hoàn thành việc chuyển phát trong toàn thành phố, giao hơn 100 tấm thiệp mời này cho đối tượng nhận.
Chủ nhân nhận được phần chuyển phát nhanh này buồn bực mở phong bì ra, thấy bên trong là một tấm thiệp mời rất mỏng.
Thiệp mời màu đen với hoa văn chìm, chất liệu vừa như vải lại vừa như giấy, mặt bên ngoài cũng không có chữ, chỉ dùng sợi dây kim hồng buộc chặt.
Người nhận được thiệp mời có một dự cảm mơ hồ, không thể chờ đợi nữa kéo dây đỏ, mở thiệp mời ra, một hương thơm đặc thù lập tức tỏa ra từ bên trong, bắt đầu là hương trái cây ngọt ngào, sau đó là hương thịt đầy đặn, nhạt đi theo gió vừa thổi tới, trở thành một mùi hương hoa thanh nhã.
Một nửa người lập tức rơi vào say sưa, nửa người còn lại vội vã nhìn vào nội dung trong thiệp mời, nhìn thấy: Ngày 28/3, hơn 6h chiều, mời ngài quang lâm Tiểu tùy viên.
Lần này sẽ có hai vị đầu bếp cấp bậc quốc gia chuẩn bị yến hội.
Trân trọng cảm tạ.
Cuối cùng, xin kính mời xem thực đơn.
Buổi trưa ngày 28/3, Dịch Bạch Đường đã sớm kết thúc việc kinh doanh ở nhà hàng Có Cây.
Việc kết thúc này cũng không hề nằm trong kế hoạch của một ngày trước đó, kể cả nhân viên trong nhà bếp lẫn nhân viên trong phòng ăn đều lộ vẻ mịt mờ, dồn dập nhìn về phía Dịch Bạch Đường.
Xe khách được thuê đã sớm chờ ở bên ngoài, Dịch Bạch Đường nói với mọi người một câu đơn giản: "Đi ra ngoài làm cơm, những người ở phòng ăn và nhà bếp đều đi cùng đi."
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng không hỏi nhiều, từng người một lên xe cùng với Dịch Bạch Đường, sau đó tự tìm vị trí của mình, ai cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai muốn chơi bài thì chơi bài, còn có những người nói chuyện phiếm với nhau, mở đầu câu chuyện là nhân viên trước kia đã từng nhìn thấy Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên ôm nhau trong bếp.
Chàng trai trẻ chỉ khoảng 23-24 tuổi này sau khi ngồi xuống ghế, đầu tiên là nhìn sang hai bên, sau đó tiếc nuối nói: "Hôm nay Thương tổng còn chưa đến!"
Tiếp đó mới hỏi lại người bên cạnh:
Cậu nói xem, bếp trưởng của chúng ta lúc nào cũng là một bộ dạng lạnh lùng như thế, muốn mời anh ta mang đoàn đội của mình ra ngoài làm một bữa cơm thì phải hết bao nhiêu?"
Nhân viên ngồi đối diện cũng có thể xem như là đầu bếp được tuyển vào đầu tiên của nhà hàng Có Cây, tuy rằng đến giờ nhà hàng có cây cũng không kí hợp đồng chính thức với mấy đầu bếp bên trong, thế nhưng gần đây Dịch Bạch Đường cũng chỉ làm 10 bàn đồ ăn, còn lại thì đều là một mình anh ta ôm lấy mọi việc, cũng coi như có ý nghĩa của đầu bếp số 2.
Anh ta híp mắt nói:
"Việc ra ngoài làm cơm với giá cả hay đầu bếp của chúng ta có lạnh lùng hay không thì có liên quan gì? Chủ yếu là xem nấu ăn như thế nào, món ăn là gì, cũng dựa theo khách đến là ai. Nếu như dựa theo món ăn, giá trong ngành là khoảng 5 ngàn/bàn... Còn nếu như dựa theo bộ dạng lạnh lùng cùng với lời nói của bếp trưởng chúng ta mà nói thì đại khái giá khởi điểm là khoảng 8 ngàn, có lẽ cũng không phải đồ ăn tốt; còn nếu như trực tiếp dựa vào lượng người để tính thì cần phải xem có tất cả là bao nhiêu bàn, nếu như từ 10 bàn trở xuống thì cần ít nhất 3 vạn tiền phí di chuyển, còn lại cuối cùng có thể là bao nhiêu thì phải xem số tiền của ông chủ."
Tiểu Biện bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy!"
Bỗng nhiên cậu ta chỉ ra ngoài cửa sổ, quan tâm: "Nhìn cái vườn này đi, xinh đẹp như vậy, ông chủ chắc là người có tiền đúng không?"
Xe khách đi một vòng trong thành phố lúc này cũng đã chậm rãi dừng lại.
Nhị đầu bếp thuận thế nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đến khi nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài rồi thì không khống chế được cơ thể của mình, va đầu vào cửa kính.
Cái này, đây là... Tiểu tùy viên?!
Trong giới mỹ thực thường có một loại hiện tượng:
Đối với rất nhiều người, thuộc được món ăn chiêu bài của các nhà hàng lớn chủ yếu là do được nghe nhắc đến nhiều lần, thế nhưng lại chưa từng nghe qua tên đầu bếp sáng chế ra món ăn này. Cũng giống như vậy, rất nhiều người đối với Hiệp hội đầu bếp không có ấn tượng gì, thế nhưng chỉ cần là một người tham ăn sinh ra và lớn lên trong nước thì tuyệt đối không thể không biết Tiểu tùy viên của Hiệp hội đầu bếp là cái gì.
Tiểu tùy viên, tất nhiên tên gọi sẽ lấy một chữ "vườn", cảnh bên trong cũng được bày trí giống như một khu vườn, khúc thủy lưu thương*, tiểu cầu lầu các, vẫn đang là mùa xuân, cỏ đã xanh như một tấm thảm, hoa tươi lớp lớp, hồ nước dưới cầu, cá chép tung tăng, thỉnh thoảng còn có một vài con ếch vọt lên.
(*Một trò chơi được lưu truyền từ thời Trung Quốc cổ đại.)
50 năm trước, Hiệp hội đầu bếp được thành lập; 30 năm trước, Tiểu tùy viên được xây dựng.
Từ lúc được xây dựng xong, Tiểu tùy viên cũng không mở cửa kinh doanh một lần nào. Tác dụng duy nhất của nó là khi hai vị đầu bếp cấp quốc gia vì một lý do nào đó muốn tỉ thí trù nghệ thì sẽ thông báo với mọi người, mời đến đây các nhân sĩ ở đủ các giới yêu thích đồ ăn ngon hay đầu bếp nổi danh tới đây thưởng thức món ngon do hai vị đầu bếp tỉ thí làm ra, sau đó sẽ cùng đưa ra ý kiến và cho điểm đánh giá.
Chờ đến khi yến hội kết thúc, sau khi những nhân sĩ cùng với đầu bếp chuyên nghiệp cho điểm sẽ biết được ai là người chiến thắng.
Bởi vì điểm khởi đầu đã rất cao, cho nên đối với những mỹ thực gia trong nước mà nói thì Tiểu tùy viên tương đương với một nhà hàng 3 sao Michelin, thậm chí còn hiếm có hơn. Dù sao thì muốn ăn ở nhà hàng Michelin còn có thể đặt chỗ trước, có tiền, có thời gian, chờ 1-2 tháng luôn có thể ăn được, còn Tiểu tùy viên thì chỉ khi nào có hai vị đầu bếp thuộc hàng danh thủ quốc gia thi đấu mới có, một năm cũng chưa chắn đã mở ra được 1 lần, coi như có mở đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã được mời vào, mà dù có vào được thì cũng chưa chắc đã có được một lần so tài tốt nhất, giống như nốt chu sa trên trăng sáng*, dù nhìn thấy nhưng không với tới được.
(*nghe nghệ thuật quá nhưng nó là cái vết lõm trên mặt trăng ấy????)
Lúc Dịch Bạch Đường dẫn mọi người xuống khỏi xe, đi vào Tiểu tùy viên, đối mặt với phong cảnh nơi này, một khu vườn với phong thái tú lệ, nói với mọi người đang cảm thấy căng thẳng: "Buổi tối tôi và những người khác sẽ thi đấu trù nghệ ở đây, bình thường mọi người làm thế nào thì hôm nay cũng cứ làm như thế."
Mọi người: "..." Biển chữ vàng Tiểu tùy viên kia, thật sự là không dám tùy ý đâu mà.
Trong đám người có người lớn mật hỏi: "Đầu bếp Dịch với người khác đánh cược gì vậy?"
Dịch Bạch Đường thuận miệng nói: "Nếu tôi thua, tôi sẽ đóng cửa nhà hàng Có Cây, rời khỏi Tứ Cửu thành."
Mọi người: "..."
Dịch Bạch Đường đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đang dừng lại trước cửa, trên trán của nhị đầu bếp đã đầy mồ hôi lạnh, âm thanh nghẹn ngào giống như đang khóc nức nở, thân thể mềm như chuẩn bị ngã xuống đến nơi: "Chờ đã, chờ chút, tôi hơi run chân, ai đến đỡ tôi một lát..."
"Ha ha." Phía sau bỗng nhiên truyền đến từng tràng tiếng cười giễu cợt.
Mọi người theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe khách khác đang dừng trước cửa Tiểu tùy viên, đám người Thái Đức Lâu cũng mới xuống khỏi xe, Hồ Thừa Bình đã lâu không tổ chức yến hội được công khai vây ở giữa giống như "chúng tinh củng nguyệt", đại đệ tử Hồ Nghiễm Khánh ở ngay bên cạnh ông ta, đỡ lấy ông tiến về phía trước, Hồ Kiến Minh cha truyền con nối, cũng cầm lấy hành lý của ông, trước sau ân cần đầy đủ. Giờ phút này đứng trong đám người, hắn kiêu ngạo nhìn đoàn người của nhà hàng Có Cây, sự coi thường tràn đầy trên mặt.
Còn chưa thi đấu đâu, các người cứ như vậy coi thường chúng tôi à!
Trong lòng của nhân viên nhà hàng Có Cây thật sự tức giận, đang muốn làm gì đó để cứu vãn mặt mũi thì lại thấy Dịch Bạch Đường ở phía trước có động tĩnh.
Một cái liếc mắt, một cái gật đầu.
Dịch Bạch Đường gật đầu với Hồ Thừa Bình đang được mọi người vây ở giữa: "Đầu bếp Hồ."
Động tác gọn gàng, 10 phần khí thế, vô hình trung đã khiến cho chiều cao trung bình và giá trị nhan sắc của nhân mã phe mình tăng thêm 10%, lại khiến cho chiều cao trung bình và giá trị nhan sắc của nhân mã bên kia giảm mất 10%.
Hồ Kiến Minh đứng trong đám người của Thái Đức Lâu mặt mày xám xịt trong nháy mắt, biến sự tồn tại của mình thành một con vịt nhỏ xấu xí.
Tình thế nghịch chuyển, bên phía Dịch Bạch Đường khí thế dâng cao, đối phương đã hoàn mỹ khôi phục lại tâm trạng của nhân viên nhà hàng Có Cây, vừa lúng túng lại vừa căm tức, mấy người đang đứng ở vị trí trung tâm của Thái Đức Lâu vừa định lên tiếng lại bị một cánh tay già nua ngăn lại.
Khoảng cách giữa hai phe nhân mã lúc này cũng chỉ khoảng 3-5m.
Từ lúc xuống xe Hồ Thừa Bình đã nhìn rõ dáng dấp của Dịch Bạch Đường, dù cho Hồ Kiến Minh đã tả lại cặn kẽ trước đó thì đến giờ phút gặp mặt này, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, đối phương hóa ra lại là một người trẻ tuổi và sáng sủa đến mức này, hơn nữa, không biết có phải là bản thân có ảo giác hay không nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy chàng trai trẻ tuổi trước mắt này nhìn hơi quen mắt?
Ông ta trầm ngâm, nhẹ nhàng gật đầu với Dịch Bạch Đường: "Đầu bếp Dịch."
Ông ta hoàn toàn chưa biết nên nói chuyện thế nào với một chàng trai có thể còn chưa đến 1/3 số tuổi của mình thì đối phương lại lên tiếng trước.
Dịch Bạch Đường đúng là có việc muốn nói trước.
Cho nên ngay lúc nhìn thấy đối phương, hắn đã không hề do dự, lên tiếng trước: "Vấn đề đặt cược đã nói trước đó rồi, còn có một việc tôi muốn nói lại một lần nữa!"
Hơi quá đáng! Quá không khách khí!
Mọi người của Thái Đức Lâu cảm thấy rất không hài lòng.
Thế nhưng một lần nữa Hồ Thừa Bình lại bình ổn lại rối loạn, thong dong gật đầu: "Cậu nói đi."
Dịch Bạch Đường: "Lần này, sau khi ông thua."
Người của Thái Đức Lâu không nhịn được: "Các người mới có thể thua! Các người phải nghĩ khi các người thua thì phải làm thế nào rồi chứ!"
Dịch Bạch Đường kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Tôi thua thì tất nhiên sẽ lập tức rời khỏi Tứ Cửu thành." Hắn khó chịu nhíu mày, "Loại việc đã nói xong rồi như thế này cũng không cần phải lặp đi lặp lại, lãng phí thời gian."
Thái Đức lâu: "..."
Dịch Bạch Đường tiếp tục câu chuyện lúc trước: "Sau khi ông thua thì nhất định phải đồng ý ba yêu cầu của tôi."
Thái Đức Lâu chuẩn bị ồn ào lên tiếng thì Dịch Bạch Đường đã nhanh chóng nói cho hết lời ba yêu cầu của mình: "Một – không được kiện cáo; hai – không được tìm người; ba – không được công khai."
Sau khi nói xong, Dịch Bạch Đường khẽ nâng cằm, bề ngoài thì rất lạnh lùng nhưng bên trong lại lo lắng: "Hẳn là không có vấn đề gì đúng không."
Hắn thật sự không muốn vào thời điểm này lại đụng phải một người!
Thái Đức lâu: "..."
Cuối cùng Hồ Kiến Minh cũng không thể nhịn được nữa, cười lạnh: "Hừ, cái này thì có vấn đề gì, tốt nhất là trước đó cậu nên nghĩ xem khi mình thua thì cần làm thế nào!"
Sau khi hắn nói xong thì bỗng nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, nhìn lại hai bên, phát hiện là cho dù là người của bên đối diện hay là người bên mình thì đều đang yên lặng nhìn mình, mà đặc biệt nhất là Dịch Bạch Đường, ánh mắt kia không khác gì đang nhìn một kẻ bị thiểu năng!
Sau đó đối phương không nói thêm câu nào, trực tiếp dẫn người rời đi.
Từng người lần lượt đi qua người Hồ Kiến Minh.
Âm thanh cũng thuận theo bay tới:
"Không phải là đầu bếp Dịch vừa mới nói không nên nói những việc gây tốn thời gian vô ích hay sao?"
"Hết cách rồi, có mấy người trời sinh phản ứng so với người bình thường vẫn luôn chậm chạp hơn."
Hồ Kiến Minh: "..."
Hắn suýt chút nữa đã ho ra máu, quay đầu nói với Hồ Thừa Bình: "Thái sư phụ, người nhìn xem, bọn họ cũng quá kiêu ngạo rồi!"
Cũng vào lúc này, trên mặt Hồ Thừa Bình lại thoáng xuất hiện sự căng thẳng.
Hồ Kiến Minh cảm thấy sợ hãi: "Thái sư phụ? Người làm sao vậy?"
Hồ Thừa Bình: "... Không sao." Ông ta lẩm bẩm, "Vì sao mình lại cảm thấy câu nói cuối cùng kia hơi quen tai, giống như đã từng nghe qua."
Thế nhưng chuyện này cũng không có khả năng lắm?
Chẳng lẽ là do mình già rồi cho nên hồ đồ?
Đi qua vài vườn hoa, đi qua thật nhiều đình đài lầu các, cuối cùng, một góc nhà bếp ở phía đông nam cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Vừa tiến vào phòng bếp, mọi người vừa nãy còn 10 phần khí thế thì hiện tại đã ngồi phịch lên trên ghế, lúc này không chỉ nhị đầu bếp đổ mồ hôi lạnh, cho dù là phục vụ mang món ăn ra cũng bắt đầu đi đi lại lại, mồ hôi xuất hiện như đang bị hun nóng, tóm lại là không yên tĩnh được.
Bọn họ vẫn còn đang thảo luận: "Đầu bếp Dịch, những lời trước đó anh nói đều là thật à? Nếu như anh thất bại thì sẽ lập tức đi khỏi thành phố này? Nếu như anh đi rồi, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ...?"
Một tiếng "xuỵt" vang lên.
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một nhân viên phục vụ đang dựng một ngón tay lên đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người nhìn về một phía.
Mọi người vội vàng nhìn theo hướng ngón tay chỉ đến, thấy Dịch Bạch Đường đang đứng trước cái thớt, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi trên cây anh đào.
Hắn bỗng nhiên khoát tay.
Mọi người chỉ nghe thấy một âm thanh nhẹ bẫng vang lên, tiếp theo là một ánh sáng chớp lóe.
Nhắm mắt lại theo bản năng, đến lần thứ hai mở ra, mọi người chỉ thấy một con dao gọt hoa quả đang cắm trên thân cây cách cửa sổ vài bước, một đóa hoa anh đào màu hồng đang bay lượn trên không, sau đó hạ xuống cái thớt trước mặt Dịch Bạch Đường.
Quả thật là hình dáng của một cao thủ?!
Ai ai cũng chấn động, nín thở, ngưng thần.
Tiếp theo lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Dịch Bạch Đường vang lên:
"Món khai vị hôm nay bắt đầu từ cây anh đào này đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất