Chương 63: Trước bữa ăn
"Được rồi, bắt đầu đi."
Dịch Bạch Đường bỗng nhiên lên tiếng.
Động tác ném dao gọt hoa quả vừa rồi của Dịch Bạch Đường khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ, chỉ nhìn thấy đầu vai của người đàn ông đang đứng trước cái thớt hơi động đậy, cánh tay vung nhẹ, âm thanh chuyển động của cột sống vang lên trong tai, hình ảnh Dịch Bạch Đường hơi híp mắt cũng ánh cả vào trong đáy mắt mọi người.
Nếu như ban đầu chỉ là khiếp sợ thì hiện tại lông tơ của mọi người cũng đã dựng hết lên trong nháy mắt.
Nếu như bọn họ không nhìn lầm thì đó là...!
Đó là một nụ cười sung sướng trên gương mặt của Dịch Bạch Đường.
Khi hắn cười rộ lên, hoàn mỹ xinh đẹp như một đóa hoa.
Thế nhưng mọi người lại tí nữa thì bị dọa chết!
Vốn dĩ họ đã quen với hình ảnh bếp trưởng của mình là một bông hoa xinh đẹp nhưng lạnh lùng, giờ không thể nào tưởng tượng ra được đối phương lại có thể nở mộ nụ cười rực rỡ như thế? Thật sự là đã khiến cho người ta cảm thấy sau giây phút kia sẽ có chuyện bất hạnh xảy ra vậy.
Dịch Bạch Đường nghiêng đầu, vui vẻ nói với mọi người: "Hiếm khi có cơ hội được rèn luyện việc bếp núc, mọi người bắt đầu đi. Trước đó ai ở vị trí nào thì giờ ở vị trí đó, nếu như ai cảm thấy không làm được thì có thể rời đi."
"Mà cứ coi như tất cả mọi người đều không làm được..."
Nụ cười trên gương mặt Dịch Bạch Đường nhạt dần.
Dịch Bạch Đường khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Hắn lại xoay người một lần nữa, đối mặt với cái thớt, lấy nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị trước khi đến Tiểu tùy viên ra.
Hắn vừa mới quyết định làm món ăn theo chủ đề salad anh đào, hiện tại, trong 4 món rau đã có một món salad.
Dùng rau dền đỏ đun lấy nước, tiếp theo lấy lượng củ cải cần phải ướp, ướp phần củ cải đó với nước rau dền, dùng lửa to để tăng tốc độ cho các loại gia vị khác, sau khi củ cải nhiễm màu hồng của rau dền rồi thì vớt ra cắt miếng.
Mọi người chỉ thấy ánh mắt Dịch Bạch Đường không biết đang đặt ở đâu trong phòng bếp, dao trong tay lại càng lúc càng nhanh, từ từ trở thành một đường ánh sáng bạc.
Chỉ trong vòng 2 phút, tiếng dao trên mặt thớt bỗng nhiên dừng lại, Dịch Bạch Đường vung tay lên, phần củ cải trên thớt gỗ đã được phân đều ra, nằm nghiêm chỉnh trong 10 chiếc đĩa sứ trắng.
Hắn lại cầm lấy đĩa sứ hình cánh hoa kia, nhẹ nhàng thổi một hơi lên phần củ cải được ướp trong đó.
Trong lòng của mọi người cũng bị một tiếng thổi này làm run lên.
Chỉ thấy phần củ cải chồng lên nhau kia bỗng nhiên hướng lên trên, theo luồng khí thổi đến tản đều ra bốn phía, giống như cánh hoa mỏng manh như cánh ve xuất hiện.
Tiếp theo, Dịch Bạch Đường hơi ngửa ra phía sau, nghiêng đầu nhìn lại, bâng quơ:
"Cho dù tất cả mọi người đều làm không tốt, tôi cũng có thể thắng."
Trước mặt hắn, cánh hoa vẫn bay lượn như trước, giống như có gió lay động lên cây hoa, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cánh hoa rì rào rơi xuống, đầy trời mưa hoa.
Trong Tiểu tùy viên có hai nhà bếp. Một cái ở phía đông nam, còn một cái ở phía tây nam, vừa vặn đối xứng với nhau qua một con đường ở giữa.
Trong khi Dịch Bạch Đường xử lý vấn đề hợp tác trong đoàn đội của mình, mọi người trong Thái Đức Lâu đã thành thạo xử lý công việc, xoong nồi, chảo chớp, đun nấu, tất cả đều đâu vào đó, trong nháy mắt, nhà bếp vốn dĩ vắng ngắt đã khí thế ngất trời, đâu đâu cũng vang lên tiếng xoong nồi bát đĩa thìa đũa va chạm vào nhau.
Tất nhiên, Hồ Thừa Bình sẽ đứng ở vị trí bếp trưởng.
Hiện giờ còn cách một khoảng thời gian nữa mới đến việc mang món ăn lên, cho nên ông ta không cần bắt tay vào sớm như thế, trong lúc rảnh rỗi thì nhìn một vòng quanh nhà bếp, vừa nhìn đã phải nhíu mày lại.
Động tác quá chậm.
Động tác chậm như vậy thì làm sao đối phó với những xoi mói của thực khách bên ngoài?
Ánh mắt của ông ta dừng lại trên người một nhân viên đang đứng ở vị trí rửa đồ hải sản.
Động tác tay không đúng tiêu chuẩn, rửa như vậy sẽ mất nhiều thời gian.
Lông mày của Hồ Thừa Bình đã nhíu chặt lại, chuẩn bị cao giọng gọi nhân viên kia đến, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì ông ta đã dừng lại, ông ta không biết tên của nhân viên kia!
Nghĩ đến đây, lần thứ hai Hồ Thừa Bình nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng nữa, tiếp theo ông ta phát hiện ra, ngoài hai đồ đệ của mình là Hồ Nghiễm Khánh và Hồ Kiến Minh, phần lớn những người trong phòng bếp hiện giờ ông ta mới chỉ gặp qua 1-2 lần, trừ những đầu bếp dưới Hồ Nghiễm Khánh ra là ông ta có thể gọi được tên, còn những người khác thì ấn tượng không sâu, tên ông ta cũng không biết chứ đừng nói là biết được họ am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì.
Tiếp theo, ông ta lại nhìn về phía Hồ Nghiễm Khánh và Hồ Kiến Minh.
Động tác lúc này cũng có vẻ như không hoàn mĩ như Hồ Thừa Bình nghĩ.
Có điều, bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để nói chuyện này.
Ông ta tiến đến cái thớt trước mặt, trước ánh mắt kinh ngạc và kính nể của những người xung quanh, cầm lấy một miếng đậu phụ, vung dao khắc lên.
... Quả nhiên.
Bên trong chỉ có Hồ Thừa Bình nghe được âm thanh già yếu cùng với chậm chạp của con dao.
Đã quá lâu rồi ông ta không hề làm đồ ăn.
Kĩ năng dùng dao của thời niên thiếu cũng đã không còn.
Hiện giờ không thích hợp để nói lên những điều bất lợi.
Hồ Thừa Bình yên lặng nghĩ thầm:
Tuy rằng đây là một điều bất ngờ mà trước đó mình không nghĩ đến, thế nhưng nhà hàng của Dịch Bạch Đường mới đi vào hoạt động còn chưa tới một tháng, phòng bếp bên kia của cậu ta chỉ có thể càng không có kinh nghiệm bằng, càng không biết hợp tác bằng.
Cứ duy trì tình trạng như bây giờ cũng được.
Ông ta nhanh chóng đưa ra quyết định, xét đến cùng thì, ông ta căn bản không thể tin được rằng một thanh niên nhiều nhất cũng chỉ khoảng 20 tuổi có thể thắng được mình.
Cho dù chàng trai kia có nấu ăn từ lúc sinh ra đến giờ đi nữa thì hiện tại cùng lắm cũng chỉ nấu ăn có 20 năm.
Còn mình thì sao?
Thời gian luyện tập cũng đã gấp 3 lần cậu ta.
Coi như chỉ bằng số năm kinh nghiệm thì ông ta cũng chắc chắn có thể thắng được đối phương. Đừng nói là còn có đoàn đội phối hợp bên trong, bản thân năng lực và kinh nghiệm của hai đoàn cũng đã có khác biệt rất lớn.
"Đúng rồi, ngày hôm nay chúng ta có làm vịt tam bộ không?"
Bỗng nhiên có một người trong phòng bếp lên tiếng.
Hồ Thừa Bình lập tức quay đầu, phát hiện ra người hỏi câu này là nhị đầu bếp của Thái Đức Lâu, cũng khó trách, vào lúc này, ngoại trừ trực hệ thứ nhất là Hồ Thừa Bình ra, đệ tử bên ngoài cũng chỉ có ông ta có tư cách nói 2 câu.
Nhị đầu bếp thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình thì giải thích hai câu: "Phương pháp chế biến bí mật đã bị truyền ra ngoài rồi, gần đây những nhà hàng khác đều đưa ra món ăn giống như đúc, tôi sợ các vị khách khi ăn vào sẽ..."
Hồ Nghiễm Khánh nói tiếp:
"Lần thi đấu này có tổng cộng là 10 món ăn chính, nếu như không có vịt tam bộ thì sẽ thiếu mất một món ăn chiêu bài. Hơn nữa thực đơn trước đó của chúng ta cũng có cho nên hiện tại thay đổi cũng không tiện."
Lúc lên thực đơn, nhị đầu bếp cũng có mặt, cho nên ông ta cũng nói thêm vào: "Đúng là lúc lên thực đơn tôi cũng có cân nhắc qua, nếu như không có món ăn chiêu bài thì phần của chúng ta cũng sẽ thiếu đi sự đặc sắc."
"Làm." Hồ Thừa Bình đã quyết định.
Trong lòng ông ta tất nhiên hiểu rất rõ, cái gọi là "đặc sắc của nhà mình" chỉ là một câu nói uyển chuyển, đúng hơn là lời giải thích cho cái gọi là "Cùng nhà khác giống nhau."
Ngoài 5 món ăn chiêu bài ra, những món còn lại đã không đủ tự tin có thể chiến thắng được các bếp trưởng của những nhà hàng khác!
Trong lòng ông ta thở dài thườn thượt.
Ông ta vẫn không nghĩ Dịch Bạch Đường có thể thắng được mình. Thế nhưng lại không thể phủ nhận, theo thời gian trôi đi, trong lòng ông ta, dự cảm không tốt lại càng ngày càng mãnh liệt...
Sáu giờ tối, Thương Hoài Nghiên một mình xuất hiện ở ngoài cửa Tiểu tùy viên.
Hôm nay, y mặc một thân âu phục màu xám bạc, lái một chiếc BMW thể thao bản giới hạn màu vàng đến nơi này, vừa mới xuống xe, ánh sáng từ hai ngọn đèn lồng màu đỏ treo ở cổng vòm của Tiểu tùy viên đã chiếu lên người đàn ông đang ngồi trong xe, soi sáng một cơ thể khỏe khoắn và xinh đẹp.
Tối hôm nay, những người nhận được thiệp mời đều là những người có danh tiếng trong xã hội, cho nên tất nhiên cũng sẽ có nhiều người trong giới doanh nhân, bọn họ có thể mang theo bạn gái hoặc người nhà đến đây, trong nhất thời đều tập trung lực chú ý đến Thương Hoài Nghiên.
Nếu đã chú ý đến vậy tất nhiên sẽ khó tránh khỏi việc muốn nói chuyện đôi câu.
Đám người kia lúc đối mặt với Thương Hoài Nghiên thì lộ vẻ tươi cười, nhưng đến khi quay sang bạn gái hoặc người nhà thì lại nói thầm: "Cái tên này, cũng không biết gần đây lại muốn câu ai, đến đây ăn có một bữa cơm thôi mà phải bày ra sự hấp dẫn thế này."
Thương Hoài Nghiên cũng không quan tâm đến những lời bàn luận phía sau mình như thế nào, y đi dọc theo con đường của Tiểu tùy viên, hướng về phía trước, rất nhanh đã đến hành lang lâm thủy.
Dây thường xuân màu xanh lục quấn quanh xà ngang khắc hoa văn đỏ thắm, dưới xà ngang là từng chiếc bàn hoặc lớn hoặc nhỏ đặt trên hàng lang, Thương Hoài Nghiên đến đây một mình, vốn dĩ có thể ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, thế nhưng nhìn trái nhìn phải rồi lại đi đến bên một chiếc bàn lớn.
Mấy người đang ngồi ở một chiếc bàn lớn khác nhận ra Thương Hoài Nghiên đang đi đến, cùng ngẩng đầu, người gần với Thương Hoài Nghiên nhất cười rộ lên: "Ôi chao, đây không phải là Thương Tổng à, khách quý khách quý, tới đây ngồi đi, bên này còn chỗ trống!"
Thương Hoài Nghiên khẽ mỉm cười, y ngồi xuống ghế tựa, đầu tiên gật đầu với mấy người cùng làm ăn, sau đó nói chuyện với người vừa bắt chuyện với mình: "Hôm nay Lâm tổng cũng đến à?"
Người lên tiếng đầu tiên là người mà trong hội triển lãm trong và ngoài nước vừa rồi đã mời người của Thái Đức Lâu đến, khiến cho sự việc suýt chút nữa hỏng bét – Lâm tổng.
Lâm tổng nghiêng người nói chuyện với Thương Hoài Nghiên: "Đúng vậy, vừa vặn tôi có nhận được thiệp mời của Tiểu tùy viên, thứ này một năm cũng hiếm thấy một lần, cho nên tôi đến tham gia xem sao. Quan trọng nhất là..."
Ông ta nhìn sang hai bên, thấy một bàn ngoài Thương Hoài Nghiên ra cũng không ai chú ý đến mình thì nhanh chóng nói: "Cái chuyện lần trước cậu cũng biết rồi đấy, cậu nói xem, Thái Đức Lâu này, tôi không tạ lễ lại cho bọn họ, vậy tôi có thể nuốt trôi cơm được sao! Trước mắt chính là một cơ hội vô cùng tốt đúng không, sau đó tôi khẳng định sẽ cho bọn họ số điểm thấp nhất!"
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên cười lên: "Ồ, nếu như Lâm tổng đã nghĩ như vậy thì vì sao lại không ngồi ở bàn đỏ của Thái Đức Lâu mà lại đến màu xanh lam của một phe khác? Như vậy sau đó ông cũng chỉ có thể bỏ phiếu cho bên màu xanh lam thôi, không cho điểm bên Thái Đức Lâu được."
Lời nói dối vừa ra khỏi miệng đã bị Thương Hoài Nghiên vạch trần, Lâm tổng cũng không cảm thấy có gì phải ngại, tiếp tục nói: "Dù sao cũng là một cơ hội hiếm có, cơ hội như thế này sao có thể tìm hạt vừng để ném quả dưa hấu được? Tôi không thể hạ điểm của Thái Đức Lâu, bù lại tôi cho điểm màu xanh thật cao cũng sẽ giống nhau mà!"
Nói tới đây, Lâm tổng dừng lại, hỏi ngược lại Thương Hoài Nghiên:
"Cậu biết đối thủ của Thái Đức Lâu là ai không? Dám khiêu chiến với sư phụ của Thái Đức Lâu, tôi cũng thấy tò mò."
"Lâm tổng không biết?"
"Cái này, sao có thể chứ, tôi đến đây ăn là được rồi. Có điều nhắc đến cũng lạ, trong giới đầu bếp cũng không thấy tin tức gì liên quan đến khiêu chiến với Thái Đức Lâu, cái tên này giống như va đầu vào tảng đá vậy."
Thương Hoài Nghiên mỉm cười nói: "Có thể thấy được người này là cao nhân lánh đời."
Lâm tổng lại hỏi: "Cậu cảm thấy cuộc tranh tài này ai sẽ thắng?"
Thương Hoài Nghiên nói: "Cái này còn phải nói à?"
Y tất nhiên là tin tưởng Dịch Bạch Đường sẽ thắng, Bạch Đường thắng,y vì hắn mà hãnh diện.
Nếu như chẳng may xuất hiện vạn nhất, y tất nhiên cũng sẽ có phương pháp để Dịch Bạch Đường giành được thắng lợi, Dịch Bạch Đường vẫn thắng như trước, hắn hãnh diện vì y.
Có tiếng kêu to xuất hiện vang lên tên của món ăn.
Là cách Thái Đức Lâu thường dùng.
Nhân viên phục vụ vừa đi vừa lớn tiếng:
"Một là cá bát bảo phúc khí về đông, hai là kim ngân lộc lộc mãn đường, ba là phong hạc thọ nam sơn, bốn là vịt tam bộ hoan hỉ tràn đầy!"
Người ngồi bên bàn đỏ trở nên náo nhiệt, từng món từng món được đặt lên bàn.
"Ồ ——" Lâm tổng ngồi ở cạnh Thương Hoài Nghiên lên tiếng, lúc âm thanh truyền đến tai Thương Hoài Nghiên lại mang theo vui mừng lẫn thở than: "Vẫn là mấy món ăn cũ rích này, chiêu bài của Thái Đức Lâu, mặc dù không tệ, thế nhưng giờ cho dù có nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được ra mùi vị."
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên sững sờ, vội vàng nhớ đến việc hai người ở chung, hiện giờ cũng đã hiểu rõ, vì sao rõ ràng Dịch Bạch Đường nấu ăn rất ngon, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn làm ra một vài món ăn mới lạ.
Tất nhiên là bởi vì, đối với mỹ thực mà nói, dừng bước không khác nào một đường rút lui.
Đến khi đã đi đến cuối con đường, trong tay cũng chỉ cần một lưỡi dao sắc, một đường thẳng tiến.
Vừa vặn lúc này, ở trước góc đông nam, phía sau rừng trúc cũng có động tĩnh tương tự, cách ánh sáng trong suốt, bên trong bóng đêm yên tĩnh mềm mại, nhân viên bưng đồ ăn bắt đầu xuất hiện, là món ăn của Dịch Bạch Đường, cũng đã đến lúc xuất hiện trước mắt mọi người!
Dịch Bạch Đường bỗng nhiên lên tiếng.
Động tác ném dao gọt hoa quả vừa rồi của Dịch Bạch Đường khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ, chỉ nhìn thấy đầu vai của người đàn ông đang đứng trước cái thớt hơi động đậy, cánh tay vung nhẹ, âm thanh chuyển động của cột sống vang lên trong tai, hình ảnh Dịch Bạch Đường hơi híp mắt cũng ánh cả vào trong đáy mắt mọi người.
Nếu như ban đầu chỉ là khiếp sợ thì hiện tại lông tơ của mọi người cũng đã dựng hết lên trong nháy mắt.
Nếu như bọn họ không nhìn lầm thì đó là...!
Đó là một nụ cười sung sướng trên gương mặt của Dịch Bạch Đường.
Khi hắn cười rộ lên, hoàn mỹ xinh đẹp như một đóa hoa.
Thế nhưng mọi người lại tí nữa thì bị dọa chết!
Vốn dĩ họ đã quen với hình ảnh bếp trưởng của mình là một bông hoa xinh đẹp nhưng lạnh lùng, giờ không thể nào tưởng tượng ra được đối phương lại có thể nở mộ nụ cười rực rỡ như thế? Thật sự là đã khiến cho người ta cảm thấy sau giây phút kia sẽ có chuyện bất hạnh xảy ra vậy.
Dịch Bạch Đường nghiêng đầu, vui vẻ nói với mọi người: "Hiếm khi có cơ hội được rèn luyện việc bếp núc, mọi người bắt đầu đi. Trước đó ai ở vị trí nào thì giờ ở vị trí đó, nếu như ai cảm thấy không làm được thì có thể rời đi."
"Mà cứ coi như tất cả mọi người đều không làm được..."
Nụ cười trên gương mặt Dịch Bạch Đường nhạt dần.
Dịch Bạch Đường khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Hắn lại xoay người một lần nữa, đối mặt với cái thớt, lấy nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị trước khi đến Tiểu tùy viên ra.
Hắn vừa mới quyết định làm món ăn theo chủ đề salad anh đào, hiện tại, trong 4 món rau đã có một món salad.
Dùng rau dền đỏ đun lấy nước, tiếp theo lấy lượng củ cải cần phải ướp, ướp phần củ cải đó với nước rau dền, dùng lửa to để tăng tốc độ cho các loại gia vị khác, sau khi củ cải nhiễm màu hồng của rau dền rồi thì vớt ra cắt miếng.
Mọi người chỉ thấy ánh mắt Dịch Bạch Đường không biết đang đặt ở đâu trong phòng bếp, dao trong tay lại càng lúc càng nhanh, từ từ trở thành một đường ánh sáng bạc.
Chỉ trong vòng 2 phút, tiếng dao trên mặt thớt bỗng nhiên dừng lại, Dịch Bạch Đường vung tay lên, phần củ cải trên thớt gỗ đã được phân đều ra, nằm nghiêm chỉnh trong 10 chiếc đĩa sứ trắng.
Hắn lại cầm lấy đĩa sứ hình cánh hoa kia, nhẹ nhàng thổi một hơi lên phần củ cải được ướp trong đó.
Trong lòng của mọi người cũng bị một tiếng thổi này làm run lên.
Chỉ thấy phần củ cải chồng lên nhau kia bỗng nhiên hướng lên trên, theo luồng khí thổi đến tản đều ra bốn phía, giống như cánh hoa mỏng manh như cánh ve xuất hiện.
Tiếp theo, Dịch Bạch Đường hơi ngửa ra phía sau, nghiêng đầu nhìn lại, bâng quơ:
"Cho dù tất cả mọi người đều làm không tốt, tôi cũng có thể thắng."
Trước mặt hắn, cánh hoa vẫn bay lượn như trước, giống như có gió lay động lên cây hoa, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cánh hoa rì rào rơi xuống, đầy trời mưa hoa.
Trong Tiểu tùy viên có hai nhà bếp. Một cái ở phía đông nam, còn một cái ở phía tây nam, vừa vặn đối xứng với nhau qua một con đường ở giữa.
Trong khi Dịch Bạch Đường xử lý vấn đề hợp tác trong đoàn đội của mình, mọi người trong Thái Đức Lâu đã thành thạo xử lý công việc, xoong nồi, chảo chớp, đun nấu, tất cả đều đâu vào đó, trong nháy mắt, nhà bếp vốn dĩ vắng ngắt đã khí thế ngất trời, đâu đâu cũng vang lên tiếng xoong nồi bát đĩa thìa đũa va chạm vào nhau.
Tất nhiên, Hồ Thừa Bình sẽ đứng ở vị trí bếp trưởng.
Hiện giờ còn cách một khoảng thời gian nữa mới đến việc mang món ăn lên, cho nên ông ta không cần bắt tay vào sớm như thế, trong lúc rảnh rỗi thì nhìn một vòng quanh nhà bếp, vừa nhìn đã phải nhíu mày lại.
Động tác quá chậm.
Động tác chậm như vậy thì làm sao đối phó với những xoi mói của thực khách bên ngoài?
Ánh mắt của ông ta dừng lại trên người một nhân viên đang đứng ở vị trí rửa đồ hải sản.
Động tác tay không đúng tiêu chuẩn, rửa như vậy sẽ mất nhiều thời gian.
Lông mày của Hồ Thừa Bình đã nhíu chặt lại, chuẩn bị cao giọng gọi nhân viên kia đến, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì ông ta đã dừng lại, ông ta không biết tên của nhân viên kia!
Nghĩ đến đây, lần thứ hai Hồ Thừa Bình nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng nữa, tiếp theo ông ta phát hiện ra, ngoài hai đồ đệ của mình là Hồ Nghiễm Khánh và Hồ Kiến Minh, phần lớn những người trong phòng bếp hiện giờ ông ta mới chỉ gặp qua 1-2 lần, trừ những đầu bếp dưới Hồ Nghiễm Khánh ra là ông ta có thể gọi được tên, còn những người khác thì ấn tượng không sâu, tên ông ta cũng không biết chứ đừng nói là biết được họ am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì.
Tiếp theo, ông ta lại nhìn về phía Hồ Nghiễm Khánh và Hồ Kiến Minh.
Động tác lúc này cũng có vẻ như không hoàn mĩ như Hồ Thừa Bình nghĩ.
Có điều, bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để nói chuyện này.
Ông ta tiến đến cái thớt trước mặt, trước ánh mắt kinh ngạc và kính nể của những người xung quanh, cầm lấy một miếng đậu phụ, vung dao khắc lên.
... Quả nhiên.
Bên trong chỉ có Hồ Thừa Bình nghe được âm thanh già yếu cùng với chậm chạp của con dao.
Đã quá lâu rồi ông ta không hề làm đồ ăn.
Kĩ năng dùng dao của thời niên thiếu cũng đã không còn.
Hiện giờ không thích hợp để nói lên những điều bất lợi.
Hồ Thừa Bình yên lặng nghĩ thầm:
Tuy rằng đây là một điều bất ngờ mà trước đó mình không nghĩ đến, thế nhưng nhà hàng của Dịch Bạch Đường mới đi vào hoạt động còn chưa tới một tháng, phòng bếp bên kia của cậu ta chỉ có thể càng không có kinh nghiệm bằng, càng không biết hợp tác bằng.
Cứ duy trì tình trạng như bây giờ cũng được.
Ông ta nhanh chóng đưa ra quyết định, xét đến cùng thì, ông ta căn bản không thể tin được rằng một thanh niên nhiều nhất cũng chỉ khoảng 20 tuổi có thể thắng được mình.
Cho dù chàng trai kia có nấu ăn từ lúc sinh ra đến giờ đi nữa thì hiện tại cùng lắm cũng chỉ nấu ăn có 20 năm.
Còn mình thì sao?
Thời gian luyện tập cũng đã gấp 3 lần cậu ta.
Coi như chỉ bằng số năm kinh nghiệm thì ông ta cũng chắc chắn có thể thắng được đối phương. Đừng nói là còn có đoàn đội phối hợp bên trong, bản thân năng lực và kinh nghiệm của hai đoàn cũng đã có khác biệt rất lớn.
"Đúng rồi, ngày hôm nay chúng ta có làm vịt tam bộ không?"
Bỗng nhiên có một người trong phòng bếp lên tiếng.
Hồ Thừa Bình lập tức quay đầu, phát hiện ra người hỏi câu này là nhị đầu bếp của Thái Đức Lâu, cũng khó trách, vào lúc này, ngoại trừ trực hệ thứ nhất là Hồ Thừa Bình ra, đệ tử bên ngoài cũng chỉ có ông ta có tư cách nói 2 câu.
Nhị đầu bếp thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình thì giải thích hai câu: "Phương pháp chế biến bí mật đã bị truyền ra ngoài rồi, gần đây những nhà hàng khác đều đưa ra món ăn giống như đúc, tôi sợ các vị khách khi ăn vào sẽ..."
Hồ Nghiễm Khánh nói tiếp:
"Lần thi đấu này có tổng cộng là 10 món ăn chính, nếu như không có vịt tam bộ thì sẽ thiếu mất một món ăn chiêu bài. Hơn nữa thực đơn trước đó của chúng ta cũng có cho nên hiện tại thay đổi cũng không tiện."
Lúc lên thực đơn, nhị đầu bếp cũng có mặt, cho nên ông ta cũng nói thêm vào: "Đúng là lúc lên thực đơn tôi cũng có cân nhắc qua, nếu như không có món ăn chiêu bài thì phần của chúng ta cũng sẽ thiếu đi sự đặc sắc."
"Làm." Hồ Thừa Bình đã quyết định.
Trong lòng ông ta tất nhiên hiểu rất rõ, cái gọi là "đặc sắc của nhà mình" chỉ là một câu nói uyển chuyển, đúng hơn là lời giải thích cho cái gọi là "Cùng nhà khác giống nhau."
Ngoài 5 món ăn chiêu bài ra, những món còn lại đã không đủ tự tin có thể chiến thắng được các bếp trưởng của những nhà hàng khác!
Trong lòng ông ta thở dài thườn thượt.
Ông ta vẫn không nghĩ Dịch Bạch Đường có thể thắng được mình. Thế nhưng lại không thể phủ nhận, theo thời gian trôi đi, trong lòng ông ta, dự cảm không tốt lại càng ngày càng mãnh liệt...
Sáu giờ tối, Thương Hoài Nghiên một mình xuất hiện ở ngoài cửa Tiểu tùy viên.
Hôm nay, y mặc một thân âu phục màu xám bạc, lái một chiếc BMW thể thao bản giới hạn màu vàng đến nơi này, vừa mới xuống xe, ánh sáng từ hai ngọn đèn lồng màu đỏ treo ở cổng vòm của Tiểu tùy viên đã chiếu lên người đàn ông đang ngồi trong xe, soi sáng một cơ thể khỏe khoắn và xinh đẹp.
Tối hôm nay, những người nhận được thiệp mời đều là những người có danh tiếng trong xã hội, cho nên tất nhiên cũng sẽ có nhiều người trong giới doanh nhân, bọn họ có thể mang theo bạn gái hoặc người nhà đến đây, trong nhất thời đều tập trung lực chú ý đến Thương Hoài Nghiên.
Nếu đã chú ý đến vậy tất nhiên sẽ khó tránh khỏi việc muốn nói chuyện đôi câu.
Đám người kia lúc đối mặt với Thương Hoài Nghiên thì lộ vẻ tươi cười, nhưng đến khi quay sang bạn gái hoặc người nhà thì lại nói thầm: "Cái tên này, cũng không biết gần đây lại muốn câu ai, đến đây ăn có một bữa cơm thôi mà phải bày ra sự hấp dẫn thế này."
Thương Hoài Nghiên cũng không quan tâm đến những lời bàn luận phía sau mình như thế nào, y đi dọc theo con đường của Tiểu tùy viên, hướng về phía trước, rất nhanh đã đến hành lang lâm thủy.
Dây thường xuân màu xanh lục quấn quanh xà ngang khắc hoa văn đỏ thắm, dưới xà ngang là từng chiếc bàn hoặc lớn hoặc nhỏ đặt trên hàng lang, Thương Hoài Nghiên đến đây một mình, vốn dĩ có thể ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, thế nhưng nhìn trái nhìn phải rồi lại đi đến bên một chiếc bàn lớn.
Mấy người đang ngồi ở một chiếc bàn lớn khác nhận ra Thương Hoài Nghiên đang đi đến, cùng ngẩng đầu, người gần với Thương Hoài Nghiên nhất cười rộ lên: "Ôi chao, đây không phải là Thương Tổng à, khách quý khách quý, tới đây ngồi đi, bên này còn chỗ trống!"
Thương Hoài Nghiên khẽ mỉm cười, y ngồi xuống ghế tựa, đầu tiên gật đầu với mấy người cùng làm ăn, sau đó nói chuyện với người vừa bắt chuyện với mình: "Hôm nay Lâm tổng cũng đến à?"
Người lên tiếng đầu tiên là người mà trong hội triển lãm trong và ngoài nước vừa rồi đã mời người của Thái Đức Lâu đến, khiến cho sự việc suýt chút nữa hỏng bét – Lâm tổng.
Lâm tổng nghiêng người nói chuyện với Thương Hoài Nghiên: "Đúng vậy, vừa vặn tôi có nhận được thiệp mời của Tiểu tùy viên, thứ này một năm cũng hiếm thấy một lần, cho nên tôi đến tham gia xem sao. Quan trọng nhất là..."
Ông ta nhìn sang hai bên, thấy một bàn ngoài Thương Hoài Nghiên ra cũng không ai chú ý đến mình thì nhanh chóng nói: "Cái chuyện lần trước cậu cũng biết rồi đấy, cậu nói xem, Thái Đức Lâu này, tôi không tạ lễ lại cho bọn họ, vậy tôi có thể nuốt trôi cơm được sao! Trước mắt chính là một cơ hội vô cùng tốt đúng không, sau đó tôi khẳng định sẽ cho bọn họ số điểm thấp nhất!"
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên cười lên: "Ồ, nếu như Lâm tổng đã nghĩ như vậy thì vì sao lại không ngồi ở bàn đỏ của Thái Đức Lâu mà lại đến màu xanh lam của một phe khác? Như vậy sau đó ông cũng chỉ có thể bỏ phiếu cho bên màu xanh lam thôi, không cho điểm bên Thái Đức Lâu được."
Lời nói dối vừa ra khỏi miệng đã bị Thương Hoài Nghiên vạch trần, Lâm tổng cũng không cảm thấy có gì phải ngại, tiếp tục nói: "Dù sao cũng là một cơ hội hiếm có, cơ hội như thế này sao có thể tìm hạt vừng để ném quả dưa hấu được? Tôi không thể hạ điểm của Thái Đức Lâu, bù lại tôi cho điểm màu xanh thật cao cũng sẽ giống nhau mà!"
Nói tới đây, Lâm tổng dừng lại, hỏi ngược lại Thương Hoài Nghiên:
"Cậu biết đối thủ của Thái Đức Lâu là ai không? Dám khiêu chiến với sư phụ của Thái Đức Lâu, tôi cũng thấy tò mò."
"Lâm tổng không biết?"
"Cái này, sao có thể chứ, tôi đến đây ăn là được rồi. Có điều nhắc đến cũng lạ, trong giới đầu bếp cũng không thấy tin tức gì liên quan đến khiêu chiến với Thái Đức Lâu, cái tên này giống như va đầu vào tảng đá vậy."
Thương Hoài Nghiên mỉm cười nói: "Có thể thấy được người này là cao nhân lánh đời."
Lâm tổng lại hỏi: "Cậu cảm thấy cuộc tranh tài này ai sẽ thắng?"
Thương Hoài Nghiên nói: "Cái này còn phải nói à?"
Y tất nhiên là tin tưởng Dịch Bạch Đường sẽ thắng, Bạch Đường thắng,y vì hắn mà hãnh diện.
Nếu như chẳng may xuất hiện vạn nhất, y tất nhiên cũng sẽ có phương pháp để Dịch Bạch Đường giành được thắng lợi, Dịch Bạch Đường vẫn thắng như trước, hắn hãnh diện vì y.
Có tiếng kêu to xuất hiện vang lên tên của món ăn.
Là cách Thái Đức Lâu thường dùng.
Nhân viên phục vụ vừa đi vừa lớn tiếng:
"Một là cá bát bảo phúc khí về đông, hai là kim ngân lộc lộc mãn đường, ba là phong hạc thọ nam sơn, bốn là vịt tam bộ hoan hỉ tràn đầy!"
Người ngồi bên bàn đỏ trở nên náo nhiệt, từng món từng món được đặt lên bàn.
"Ồ ——" Lâm tổng ngồi ở cạnh Thương Hoài Nghiên lên tiếng, lúc âm thanh truyền đến tai Thương Hoài Nghiên lại mang theo vui mừng lẫn thở than: "Vẫn là mấy món ăn cũ rích này, chiêu bài của Thái Đức Lâu, mặc dù không tệ, thế nhưng giờ cho dù có nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được ra mùi vị."
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên sững sờ, vội vàng nhớ đến việc hai người ở chung, hiện giờ cũng đã hiểu rõ, vì sao rõ ràng Dịch Bạch Đường nấu ăn rất ngon, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn làm ra một vài món ăn mới lạ.
Tất nhiên là bởi vì, đối với mỹ thực mà nói, dừng bước không khác nào một đường rút lui.
Đến khi đã đi đến cuối con đường, trong tay cũng chỉ cần một lưỡi dao sắc, một đường thẳng tiến.
Vừa vặn lúc này, ở trước góc đông nam, phía sau rừng trúc cũng có động tĩnh tương tự, cách ánh sáng trong suốt, bên trong bóng đêm yên tĩnh mềm mại, nhân viên bưng đồ ăn bắt đầu xuất hiện, là món ăn của Dịch Bạch Đường, cũng đã đến lúc xuất hiện trước mắt mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất