Chương 69: Thắng thua
"Cái kia... Thương tổng, Dịch trù."
Bầu không khí trong phòng bếp vừa vặn, Thương Hoài Nghiên cũng đã bắt đầu chuẩn bị ôm người vào trong ngực để hôn môi thì bỗng nhiên lại có tiếng nói vọng từ bên ngoài vào.
Hai người đều cảm thấy không vui, theo tiếng gọi nhìn lại thì thấy quản lý nhà hàng Có Cây đang kiên trì đứng ở một bên ngoài cửa sổ, ngón tay chỉ vào nhân viên phục vụ bên cạnh: "Cuộc thi đã có kết quả rồi, bên phía giám khảo muốn Dịch trù đến đó một chuyến."
Cuộc tranh tài cuối cùng cũng coi như đã phân thắng bại, hai người không do dự nữa, cùng đi về phía giám khảo.
Một đường đi qua đình viện, đến lúc này, Dịch Bạch Đường mới chính thức tiến vào vị trí của các vị khách mời và giám khảo.
Bên trong hành lang uốn lượn quanh hồ nước, tiếng bàn tán hưng phấn vang lên xì xào, cho dù là thực khách hay là giám khảo ít tuổi nhất thì số tuổi cũng gần như đều gấp 3 lần tuổi hắn.
Dịch Bạch Đường không thèm để ý đến tất cả những điều này.
Vừa tiến vào nơi này, ánh mắt của hắn rơi xuống vị giám khảo chủ trì đang ngồi ở giữa trước.
Người được mọi người gọi là Giang đại sư, cũng chính là giám khảo chủ trì hôm nay đang cười híp mắt nhìn hắn.
Ông lão này nhìn qua tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Hồ Thừa Bình, tuy rằng dáng người thẳng tắp, tóc cũng được chải cẩn thận, thế nhưng từ những nếp nhăn trên mặt cùng với mái tóc màu xám vẫn có thể đoán được tuổi tác của đối phương.
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường và vị giám khảo này trực tiếp gặp nhau.
Hắn không nói tiếng nào, quay đầu chuẩn bị đi khỏi đây.
Đừng nói là những giám khảo còn lại, ngay cả Thương Hoài Nghiên cũng bị hành động lần này của Dịch Bạch Đường làm cho trở tay không kịp, trong một thời gian ngắn y cũng không biết là nên ngăn người lại hay là không cần cản.
Lúc này, vị giám khảo chủ trì lại tằng hắng một cái, đặc biệt thân thiện, còn mang theo oán trách nhẹ lên tiếng nói chuyện: "Đến cũng đã đến rồi, sao lại còn muốn quay đầu rời đi?"
Dịch Bạch Đường: "..."
Hắn không tình không nguyện quay đầu trở lại, trên mặt âm trầm: "Giang..."
Giang đại sư chỉ điểm: "Giám khảo."
Dịch Bạch Đường hơi dừng lại, nuốt danh xưng chuẩn bị nói ra trở lại: "Giang giám khảo."
Nụ cười trên mặt Giang đại sư lại càng thân thiết hơn: "Là thế này, tối hôm nay các vị khách mời cùng với giám khảo cũng đã cho điểm và thống kê xong, một lát nữa sẽ có kết quả cuối cùng. Trước đó, hai vị đầu bếp có muốn trao đổi với nhau một vài điều không?"
Có giám khảo chủ trì ở giữa làm cầu nối, Dịch Bạch Đường lúc này mới chuyển mắt đến Hồ Thừa Bình.
Trong bóng tối, ánh đèn sáng rõ.
Hồ Thừa Bình lại một lần nữa nhìn thấy rõ tuổi tác và hình dáng của Dịch Bạch Đường.
Trong lòng ông ta không khỏi sinh ra cảm khái: Thật không ngờ...
Dịch Bạch Đường làm gián đoạn suy nghĩ cuả Hồ Thừa Bình: "Ông muốn hỏi vì sao lại thua?"
Những người còn lại: "..."
Hồ Thừa Bình: "..."
Dịch Bạch Đường cây ngay không sợ chết đứng: "Bởi vì tôi lợi hại hơn ông, cho nên ông thua, rõ ràng rồi đúng không?"
Những người còn lại: "..."
Hồ Thừa Bình: "..."
Giọng điệu của Dịch Bạch Đường cũng thay đổi, không hứng thú lắm: "Tôi đã từng ăn đồ ăn của Thái Đức Lâu."
Những người còn lại: "..."
Hồ Thừa Bình miễn cưỡng tìm về giọng nói của mình: "... Vậy à?"
Giọng điệu của Dịch Bạch Đường vẫn duy trì không hứng thú giống như lúc trước, tiếp theo còn bỏ thêm một câu mà ai nghe vào cũng thấy bực mình: "Không cần biết là đi bao nhiêu lần, món ăn đều giống nhau, ngày hôm nay cũng giống như thế."
Những người còn lại:... Tên nhóc này, tất cả các nhà hàng quán cơm vốn dĩ đều giống như thế cả, vì sao giờ nghe lại lại bỗng nhiên cảm thấy thói quen này thật ra cũng không phải bình thường như vậy.
Hồ Thừa Bình: "..." Hiện giờ ông ta giống như bỗng hiểu được vì sao đồ tôn của mình lại trăm phương ngàn kế muốn thắng tên nhóc này.
Giang đại sư không hài lòng lắm, ho khan: Cái này hơi quá rồi! Dù sao nhân gia cũng lớn hơn cậu nhiều tuổi như thế, kính già! Yêu trẻ!
Lời nói của Dịch Bạch Đường bị tắc lại trong cuống họng, liếc mắt nhìn Giang đại sư một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn Hồ Thừa Bình một cái, tiếp theo dừng lại một lúc lâu, không tình nguyện: "Tôi thấy có mấy món ăn có thể thay đổi lại, quay về tôi sẽ sửa lại rồi gửi cho ông."
Tròng mắt của mấy người còn lại chuẩn bị rơi ra khỏi hốc mắt đến nơi: Tự cao tự đại như thế không có vấn đề gì à? Thế nhưng chúng ta lại có phần mong đợi đối với phương pháp phối chế mà cậu ta định sửa đổi, như vậy có phải là cũng có vấn đề không?
Hồ Thừa Bình: "..." Tâm tình của ông ta khá phức tạp, "Thật sự là quá khách khí." Tên nhóc này, nếu như mình trẻ lại ở tuổi 20, mình nhất định sẽ đánh cậu ta.
Giang đại sư lần thứ hai ho khan thể hiện sự không hài lòng của mình: Kính già! Yêu trẻ! Kính già! Yêu trẻ! Kính già! Yêu trẻ! Việc quan trọng cần phải lặp lại 3 lần!
Dịch Bạch Đường hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt lần thứ hai liếc qua tất cả mọi người, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Chúng ta là giao lưu giữa những người trong nghề, chỉ để luận bàn, kết quả không cần công bố, cũng không có thắng thua..."
Những người còn lại cùng Hồ Thừa Bình: "Ồ!"
Tên nhóc này vì sao lại bỗng nhiên biết nói chuyện thế?
Dưới sự khiếp sợ, bọn họ đều quên mất việc che giấu âm thanh thán phục kia.
Chỉ có Giang đại sư mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng ánh mắt lại vẫn nhạy cảm giống như chim ưng, rất nhanh đã phát hiện ra người đàn ông cùng tiến vào với Dịch Bạch Đường vẫn luôn ẩn thân nơi bóng tối bên cạnh Dịch Bạch Đường, cũng nhờ vào bóng tối che lấp tiến đến nói nhỏ bên tai Dịch Bạch Đường.
Giang đại sư hiểu rõ câu nói vừa rồi là ai dạy cho Dịch Bạch Đường.
Đúng là thầy tốt bạn hiền!
Trong lòng cảm khái, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng, ngắt lời Dịch Bạch Đường đang một mình khống chế toàn bộ cuộc đối thoại: "Cá nhân tôi thấy kết quả như thế này rất tốt, Tiểu Hồ thấy thế nào?"
Thành thật mà nói, kết quả này đối với Hồ Thừa Bình nếu không có thì càng tốt hơn, tuổi tác của ông ta đã lớn như vậy rồi, ngày hôm nay thua, cả đời này cũng không có cơ hội để chiến thắng nữa, không công bố kết quả, chính là mức độ tôn trọng lớn nhất đối với Hồ Thừa Bình.
Sau vài bước ngoặt, cuối cùng, dưới sự chủ trì đến trình độ này của giám khảo chủ khảo, Hồ Thừa Bình cũng cảm thấy cảm động với giám khảo chủ khảo cùng với sự thoái nhượng của Dịch Bạch Đường.
Cho nên ông ta thở dài, cuối cùng nở nụ cười hào hiệp, nói đầy ẩn ý với cuộc so tài tại Tiểu tùy viên hôm nay: "Cảm ơn tiểu đầu bếp Dịch, cảm ơn giám khảo Giang, hơn 10 năm trước tôi đã thắng một vị đầu bếp ở đây, lấy được tư cách quốc yến; hiện tại cũng nên là tiểu đầu bếp Dịch thắng tôi, có được tư cách quốc yến một lần."
Dứt lời, Hồ Thừa Bình cuối cùng vẫn khó có thể đối mặt với Dịch Bạch Đường, rất nhanh đã rời khỏi nơi này, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, dẫn người trở lại.
Sự việc cuối cùng cũng coi như dùng một loại phương thức giao lưu để kết thúc, các vị giám khảo còn lại cũng dồn dập thở phào nhẹ nhõm, từng người rời khỏi chỗ ngồi, ai cũng muốn chào hỏi với Dịch Bạch Đường để lôi kéo quan hệ, không nói đến những cái khác, đã biết trước đối phương làm việc ở đâu, đến lúc đó thật sự là có thể dùng quá khứ để cọ cơm đúng không!
Trong khi đó, giờ phút này, giám khảo Giang đã dùng một tốc độ tuyệt đối không tương xứng với tuổi tác, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dịch Bạch Đường, đồng thời kéo cánh tay Dịch Bạch Đường đang chuẩn bị rời đi lại, cười đến đôi mắt cũng híp thành một đường, lại lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa: "Đến cũng đã đến rồi, vì sao lại muốn quay đầu rời đi luôn?"
Dịch Bạch Đường: "..."
Hắn không dám dùng sức tránh thoát, lão này...
Thương Hoài Nghiên đã sớm cảm thấy trạng thái của Dịch Bạch Đường từ nãy đã không đúng, lúc này không khỏi lên tiếng: "Ngài là..."
Giám khảo Giang đối với Thương Hoài Nghiên cũng rất coi trọng, lúc này cười nói: "Tôi và cậu ấy là người trong nhà, đến bên cạnh đây nào, chúng ta ra bên này nghỉ ngơi một lát, cùng trò chuyện."
Ông ta nói bên cạnh thì đúng là bên cạnh, sau khi bữa ăn kết thúc đã có một gian phòng trà được dọn dẹp sạch sẽ.
Ba người cùng bước vào phòng trà, Thương Hoài Nghiên suy nghĩ ông lão này đúng là có quan hệ nào đó với Dịch Bạch Đường, cho nên sau khi ngồi xuống đã rất có mắt nhìn, ra tay trước thay mọi người pha trà.
Ánh mắt giám khảo Giang nhìn Thương Hoài Nghiên lại càng thêm thân thiết, ở đây không có người ngoài, cho nên ông ta cũng không cần kiêng dè nữa, trực tiếp cười nói: "Tiểu sư đệ, gần đây cậu sống đúng là khá tốt nhỉ."
Trời ơi!
Bàn tay Thương Hoài Nghiên khẽ run, suýt chút nữa thì rót nước ra bàn.
"..." Dịch Bạch Đường lúc trước cảm thấy đúng là bất đắc dĩ, bây giờ cũng vẫn là bất đắc dĩ, miễn cưỡng gọi một câu "Giang sư huynh."
Lời nói của giám khảo Giang lại càng thêm ý vị sâu xa: "Trước đây cậu sang Pháp học tập 5 năm, thật vất vả mới trở về, không phải vẫn bị sư phụ đánh bại à? Làm sao có thể không nói câu nào đã chạy?"
Dịch Bạch Đường tức giận: "Là tôi muốn chạy à? Rõ ràng là sau khi tôi bị đánh bại, còn chưa kịp ổn định lại tâm trạng đã bị ông ấy một cước đá đi, nói phế vật không được lắc lư trước mắt ta! Khi đó mặt trời cũng đã xuống núi rồi, chờ đến khi tôi chạy được đến điểm dừng xe buýt thì chuyến xe buýt cuối cùng trong thành phố cũng đã dừng lại, buổi tối ngày hôm đó tôi cũng còn chưa biết mình sẽ ngủ ở đâu!"
Giám khảo Giang: "..." Chi tiết này thì đúng là ông ta không biết thật, có điều, vị sư phụ kia của ông ta hoàn toàn có thể làm ra được chuyện như thế...
Ông ta ho nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhẹ giọng: "Sư phụ cũng đã lớn tuổi rồi, lão nhân gia là một người thú vị, cậu còn trẻ như vậy, vì sao mà tức giận cũng lâu đến thế?"
Dịch Bạch Đường hừ lạnh một tiếng.
Giám khảo Giang lập tức cười nói: "Đi Pháp cũng không phải là không công, ngày hôm nay cậu thắng Hồ Thừa Bình, tin tức cũng có lẽ đã đến được tai sư phụ, lão nhân gia người không biết là vui vẻ đến mức nào."
Dịch Bạch Đường nói giọng giễu cợt: "Nếu như tôi thua thì ông ấy mới vô cùng vui vẻ đi suốt đêm đến đây để đá tôi đi một lần nữa."
Lúc này Thương Hoài Nghiên cũng phát hiện, tuy rằng từ lúc giám khảo Giang xuất hiện, mặc dù Dịch Bạch Đường lúc nào cũng bày ra khuôn mặt không vui vẻ gì, thế nhưng lời nói và biểu tình của Dịch Bạch Đường đều bắt đầu tăng lên.
Y âm thầm so sánh người này với vị cha đẻ lần trước gặp mặt Dịch Bạch Đường, sau đó hiểu rõ mình cần phải tích cực làm quen tạo ấn tượng tốt đối với ai.
Giọng nói của giám khảo Giang cũng trở nên mềm mại lần thứ ba: "Thắng là tốt rồi, thắng là tốt rồi. Thua mới có thể bị đá đi, cậu bây giờ không cần lo lắng đến cái này."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Ai là người vừa rồi ở trước mặt tất cả mọi người nói thắng thua không quan trọng thế, xoay mặt một cái, khi chỉ còn người trong nhà lại lập tức ân cần dạy bảo phải thắng.
Giám khảo Giang lại một lần nữa kéo lại đề tài trước đó: "Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì coi như sư phụ và cậu có hiểu lầm nho nhỏ, cậu cũng không thể không về ăn Tết được, cậu không về nhà, chẳng phải là chỉ còn lại có một mình sư phụ cô đơn trong nhà sao?"
Việc này... Dịch Bạch Đường đúng là không có lý.
Nhưng khi đó một mình cây non cũng rất cô đơn, hắn vọt miệng một cái đã có quyết định như thế, cũng không quá hối hận hay hổ thẹn gì, thế nhưng đúng là cũng không có đủ lý lẽ để lên tiếng.
Cho nên Dịch Bạch Đường thẳng thắn ngậm miệng, duy trì dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.
Đúng là giống hệt như lúc còn bé.
Hối hận rồi, lại bày ra vẻ mặt này, thẹn thùng, không có lời gì để nói, đều là dáng vẻ ấy, người không quen có lẽ thật sự sẽ bị hắn lừa gạt luôn.
Giám khảo Giang âm thầm buồn cười, ông ta chuẩn bị nói ra ý của sư phụ: Người trẻ tuổi ấy mà, một năm không trở lại cũng không có gì quan trọng. Nếu như là có bạn gái, vậy thì cũng không cần ngượng ngùng, trực tiếp dẫn về để sư phụ gặp mặt. Nếu như là một cô gái tốt, tuy rằng Dịch Bạch Đường còn cần nỗ lực rèn luyện tay nghề thế nhưng trước hết tạm thời lùi lại một tẹo cũng không sao cả...
Nhưng lúc này, Thương Hoài Nghiên lại áy náy lên tiếng:
"Lần ăn tết này đều là vì tôi, là do ở đây tôi còn vài việc cho nên mới cản trở Dịch Bạch Đường."
Giám khảo Giang cười: "À, hóa ra là cậu à..."
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy có điều không đúng.
Lúc này Thương Hoài Nghiên vô cùng thành khẩn thể hiện việc mình và Dịch Bạch Đường thân mật hữu nghị, chuẩn bị đánh vào nội tâm kẻ địch, để cho nó từ từ tan rã: "Đúng vậy, năm trước tôi và Dịch Bạch Đường quen nhau, sau đó trở thành bạn tốt, không biết khi nào thì lão nhân gia rảnh rỗi, tôi sẽ cùng Dịch Bạch Đường tới?"
Giám khảo Giang đã lập tức phát hiện ra chuyện gì không đúng.
Sư phụ là do ăn đồ ăn tiểu sư đệ làm mới phát hiện ra tiểu sư đệ đang yêu đương.
Tiểu sư đệ vừa nói đến chuyện yêu đương đã không về nhà ăn tết, nói là vì bạn bè có quỷ mới tin.
Có một người trẻ tuổi tự xưng là bạn tốt của tiểu sư đệ, hơn nữa người bạn này còn khiến cho tiểu sư đệ không về nhà ăn tết.
Từ đó suy ra:
Người trẻ tuổi = đối tượng yêu đương ≠ bạn bè.
Mà giới tính của người trẻ tuổi là nam.
Hơn nữa người trẻ tuổi giới tính nam này hiện giờ còn muốn làm đối tượng yêu đương, đàng hoàng cùng Dịch Bạch Đường đến cửa để xác định danh phận!
Rắc một tiếng.
Trong đầu ông lão, ý nghĩ xoay chuyển hơn nửa đời người bỗng nhiên xoay đến choáng váng!
Bầu không khí trong phòng bếp vừa vặn, Thương Hoài Nghiên cũng đã bắt đầu chuẩn bị ôm người vào trong ngực để hôn môi thì bỗng nhiên lại có tiếng nói vọng từ bên ngoài vào.
Hai người đều cảm thấy không vui, theo tiếng gọi nhìn lại thì thấy quản lý nhà hàng Có Cây đang kiên trì đứng ở một bên ngoài cửa sổ, ngón tay chỉ vào nhân viên phục vụ bên cạnh: "Cuộc thi đã có kết quả rồi, bên phía giám khảo muốn Dịch trù đến đó một chuyến."
Cuộc tranh tài cuối cùng cũng coi như đã phân thắng bại, hai người không do dự nữa, cùng đi về phía giám khảo.
Một đường đi qua đình viện, đến lúc này, Dịch Bạch Đường mới chính thức tiến vào vị trí của các vị khách mời và giám khảo.
Bên trong hành lang uốn lượn quanh hồ nước, tiếng bàn tán hưng phấn vang lên xì xào, cho dù là thực khách hay là giám khảo ít tuổi nhất thì số tuổi cũng gần như đều gấp 3 lần tuổi hắn.
Dịch Bạch Đường không thèm để ý đến tất cả những điều này.
Vừa tiến vào nơi này, ánh mắt của hắn rơi xuống vị giám khảo chủ trì đang ngồi ở giữa trước.
Người được mọi người gọi là Giang đại sư, cũng chính là giám khảo chủ trì hôm nay đang cười híp mắt nhìn hắn.
Ông lão này nhìn qua tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Hồ Thừa Bình, tuy rằng dáng người thẳng tắp, tóc cũng được chải cẩn thận, thế nhưng từ những nếp nhăn trên mặt cùng với mái tóc màu xám vẫn có thể đoán được tuổi tác của đối phương.
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường và vị giám khảo này trực tiếp gặp nhau.
Hắn không nói tiếng nào, quay đầu chuẩn bị đi khỏi đây.
Đừng nói là những giám khảo còn lại, ngay cả Thương Hoài Nghiên cũng bị hành động lần này của Dịch Bạch Đường làm cho trở tay không kịp, trong một thời gian ngắn y cũng không biết là nên ngăn người lại hay là không cần cản.
Lúc này, vị giám khảo chủ trì lại tằng hắng một cái, đặc biệt thân thiện, còn mang theo oán trách nhẹ lên tiếng nói chuyện: "Đến cũng đã đến rồi, sao lại còn muốn quay đầu rời đi?"
Dịch Bạch Đường: "..."
Hắn không tình không nguyện quay đầu trở lại, trên mặt âm trầm: "Giang..."
Giang đại sư chỉ điểm: "Giám khảo."
Dịch Bạch Đường hơi dừng lại, nuốt danh xưng chuẩn bị nói ra trở lại: "Giang giám khảo."
Nụ cười trên mặt Giang đại sư lại càng thân thiết hơn: "Là thế này, tối hôm nay các vị khách mời cùng với giám khảo cũng đã cho điểm và thống kê xong, một lát nữa sẽ có kết quả cuối cùng. Trước đó, hai vị đầu bếp có muốn trao đổi với nhau một vài điều không?"
Có giám khảo chủ trì ở giữa làm cầu nối, Dịch Bạch Đường lúc này mới chuyển mắt đến Hồ Thừa Bình.
Trong bóng tối, ánh đèn sáng rõ.
Hồ Thừa Bình lại một lần nữa nhìn thấy rõ tuổi tác và hình dáng của Dịch Bạch Đường.
Trong lòng ông ta không khỏi sinh ra cảm khái: Thật không ngờ...
Dịch Bạch Đường làm gián đoạn suy nghĩ cuả Hồ Thừa Bình: "Ông muốn hỏi vì sao lại thua?"
Những người còn lại: "..."
Hồ Thừa Bình: "..."
Dịch Bạch Đường cây ngay không sợ chết đứng: "Bởi vì tôi lợi hại hơn ông, cho nên ông thua, rõ ràng rồi đúng không?"
Những người còn lại: "..."
Hồ Thừa Bình: "..."
Giọng điệu của Dịch Bạch Đường cũng thay đổi, không hứng thú lắm: "Tôi đã từng ăn đồ ăn của Thái Đức Lâu."
Những người còn lại: "..."
Hồ Thừa Bình miễn cưỡng tìm về giọng nói của mình: "... Vậy à?"
Giọng điệu của Dịch Bạch Đường vẫn duy trì không hứng thú giống như lúc trước, tiếp theo còn bỏ thêm một câu mà ai nghe vào cũng thấy bực mình: "Không cần biết là đi bao nhiêu lần, món ăn đều giống nhau, ngày hôm nay cũng giống như thế."
Những người còn lại:... Tên nhóc này, tất cả các nhà hàng quán cơm vốn dĩ đều giống như thế cả, vì sao giờ nghe lại lại bỗng nhiên cảm thấy thói quen này thật ra cũng không phải bình thường như vậy.
Hồ Thừa Bình: "..." Hiện giờ ông ta giống như bỗng hiểu được vì sao đồ tôn của mình lại trăm phương ngàn kế muốn thắng tên nhóc này.
Giang đại sư không hài lòng lắm, ho khan: Cái này hơi quá rồi! Dù sao nhân gia cũng lớn hơn cậu nhiều tuổi như thế, kính già! Yêu trẻ!
Lời nói của Dịch Bạch Đường bị tắc lại trong cuống họng, liếc mắt nhìn Giang đại sư một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn Hồ Thừa Bình một cái, tiếp theo dừng lại một lúc lâu, không tình nguyện: "Tôi thấy có mấy món ăn có thể thay đổi lại, quay về tôi sẽ sửa lại rồi gửi cho ông."
Tròng mắt của mấy người còn lại chuẩn bị rơi ra khỏi hốc mắt đến nơi: Tự cao tự đại như thế không có vấn đề gì à? Thế nhưng chúng ta lại có phần mong đợi đối với phương pháp phối chế mà cậu ta định sửa đổi, như vậy có phải là cũng có vấn đề không?
Hồ Thừa Bình: "..." Tâm tình của ông ta khá phức tạp, "Thật sự là quá khách khí." Tên nhóc này, nếu như mình trẻ lại ở tuổi 20, mình nhất định sẽ đánh cậu ta.
Giang đại sư lần thứ hai ho khan thể hiện sự không hài lòng của mình: Kính già! Yêu trẻ! Kính già! Yêu trẻ! Kính già! Yêu trẻ! Việc quan trọng cần phải lặp lại 3 lần!
Dịch Bạch Đường hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt lần thứ hai liếc qua tất cả mọi người, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Chúng ta là giao lưu giữa những người trong nghề, chỉ để luận bàn, kết quả không cần công bố, cũng không có thắng thua..."
Những người còn lại cùng Hồ Thừa Bình: "Ồ!"
Tên nhóc này vì sao lại bỗng nhiên biết nói chuyện thế?
Dưới sự khiếp sợ, bọn họ đều quên mất việc che giấu âm thanh thán phục kia.
Chỉ có Giang đại sư mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng ánh mắt lại vẫn nhạy cảm giống như chim ưng, rất nhanh đã phát hiện ra người đàn ông cùng tiến vào với Dịch Bạch Đường vẫn luôn ẩn thân nơi bóng tối bên cạnh Dịch Bạch Đường, cũng nhờ vào bóng tối che lấp tiến đến nói nhỏ bên tai Dịch Bạch Đường.
Giang đại sư hiểu rõ câu nói vừa rồi là ai dạy cho Dịch Bạch Đường.
Đúng là thầy tốt bạn hiền!
Trong lòng cảm khái, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng, ngắt lời Dịch Bạch Đường đang một mình khống chế toàn bộ cuộc đối thoại: "Cá nhân tôi thấy kết quả như thế này rất tốt, Tiểu Hồ thấy thế nào?"
Thành thật mà nói, kết quả này đối với Hồ Thừa Bình nếu không có thì càng tốt hơn, tuổi tác của ông ta đã lớn như vậy rồi, ngày hôm nay thua, cả đời này cũng không có cơ hội để chiến thắng nữa, không công bố kết quả, chính là mức độ tôn trọng lớn nhất đối với Hồ Thừa Bình.
Sau vài bước ngoặt, cuối cùng, dưới sự chủ trì đến trình độ này của giám khảo chủ khảo, Hồ Thừa Bình cũng cảm thấy cảm động với giám khảo chủ khảo cùng với sự thoái nhượng của Dịch Bạch Đường.
Cho nên ông ta thở dài, cuối cùng nở nụ cười hào hiệp, nói đầy ẩn ý với cuộc so tài tại Tiểu tùy viên hôm nay: "Cảm ơn tiểu đầu bếp Dịch, cảm ơn giám khảo Giang, hơn 10 năm trước tôi đã thắng một vị đầu bếp ở đây, lấy được tư cách quốc yến; hiện tại cũng nên là tiểu đầu bếp Dịch thắng tôi, có được tư cách quốc yến một lần."
Dứt lời, Hồ Thừa Bình cuối cùng vẫn khó có thể đối mặt với Dịch Bạch Đường, rất nhanh đã rời khỏi nơi này, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, dẫn người trở lại.
Sự việc cuối cùng cũng coi như dùng một loại phương thức giao lưu để kết thúc, các vị giám khảo còn lại cũng dồn dập thở phào nhẹ nhõm, từng người rời khỏi chỗ ngồi, ai cũng muốn chào hỏi với Dịch Bạch Đường để lôi kéo quan hệ, không nói đến những cái khác, đã biết trước đối phương làm việc ở đâu, đến lúc đó thật sự là có thể dùng quá khứ để cọ cơm đúng không!
Trong khi đó, giờ phút này, giám khảo Giang đã dùng một tốc độ tuyệt đối không tương xứng với tuổi tác, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dịch Bạch Đường, đồng thời kéo cánh tay Dịch Bạch Đường đang chuẩn bị rời đi lại, cười đến đôi mắt cũng híp thành một đường, lại lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa: "Đến cũng đã đến rồi, vì sao lại muốn quay đầu rời đi luôn?"
Dịch Bạch Đường: "..."
Hắn không dám dùng sức tránh thoát, lão này...
Thương Hoài Nghiên đã sớm cảm thấy trạng thái của Dịch Bạch Đường từ nãy đã không đúng, lúc này không khỏi lên tiếng: "Ngài là..."
Giám khảo Giang đối với Thương Hoài Nghiên cũng rất coi trọng, lúc này cười nói: "Tôi và cậu ấy là người trong nhà, đến bên cạnh đây nào, chúng ta ra bên này nghỉ ngơi một lát, cùng trò chuyện."
Ông ta nói bên cạnh thì đúng là bên cạnh, sau khi bữa ăn kết thúc đã có một gian phòng trà được dọn dẹp sạch sẽ.
Ba người cùng bước vào phòng trà, Thương Hoài Nghiên suy nghĩ ông lão này đúng là có quan hệ nào đó với Dịch Bạch Đường, cho nên sau khi ngồi xuống đã rất có mắt nhìn, ra tay trước thay mọi người pha trà.
Ánh mắt giám khảo Giang nhìn Thương Hoài Nghiên lại càng thêm thân thiết, ở đây không có người ngoài, cho nên ông ta cũng không cần kiêng dè nữa, trực tiếp cười nói: "Tiểu sư đệ, gần đây cậu sống đúng là khá tốt nhỉ."
Trời ơi!
Bàn tay Thương Hoài Nghiên khẽ run, suýt chút nữa thì rót nước ra bàn.
"..." Dịch Bạch Đường lúc trước cảm thấy đúng là bất đắc dĩ, bây giờ cũng vẫn là bất đắc dĩ, miễn cưỡng gọi một câu "Giang sư huynh."
Lời nói của giám khảo Giang lại càng thêm ý vị sâu xa: "Trước đây cậu sang Pháp học tập 5 năm, thật vất vả mới trở về, không phải vẫn bị sư phụ đánh bại à? Làm sao có thể không nói câu nào đã chạy?"
Dịch Bạch Đường tức giận: "Là tôi muốn chạy à? Rõ ràng là sau khi tôi bị đánh bại, còn chưa kịp ổn định lại tâm trạng đã bị ông ấy một cước đá đi, nói phế vật không được lắc lư trước mắt ta! Khi đó mặt trời cũng đã xuống núi rồi, chờ đến khi tôi chạy được đến điểm dừng xe buýt thì chuyến xe buýt cuối cùng trong thành phố cũng đã dừng lại, buổi tối ngày hôm đó tôi cũng còn chưa biết mình sẽ ngủ ở đâu!"
Giám khảo Giang: "..." Chi tiết này thì đúng là ông ta không biết thật, có điều, vị sư phụ kia của ông ta hoàn toàn có thể làm ra được chuyện như thế...
Ông ta ho nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhẹ giọng: "Sư phụ cũng đã lớn tuổi rồi, lão nhân gia là một người thú vị, cậu còn trẻ như vậy, vì sao mà tức giận cũng lâu đến thế?"
Dịch Bạch Đường hừ lạnh một tiếng.
Giám khảo Giang lập tức cười nói: "Đi Pháp cũng không phải là không công, ngày hôm nay cậu thắng Hồ Thừa Bình, tin tức cũng có lẽ đã đến được tai sư phụ, lão nhân gia người không biết là vui vẻ đến mức nào."
Dịch Bạch Đường nói giọng giễu cợt: "Nếu như tôi thua thì ông ấy mới vô cùng vui vẻ đi suốt đêm đến đây để đá tôi đi một lần nữa."
Lúc này Thương Hoài Nghiên cũng phát hiện, tuy rằng từ lúc giám khảo Giang xuất hiện, mặc dù Dịch Bạch Đường lúc nào cũng bày ra khuôn mặt không vui vẻ gì, thế nhưng lời nói và biểu tình của Dịch Bạch Đường đều bắt đầu tăng lên.
Y âm thầm so sánh người này với vị cha đẻ lần trước gặp mặt Dịch Bạch Đường, sau đó hiểu rõ mình cần phải tích cực làm quen tạo ấn tượng tốt đối với ai.
Giọng nói của giám khảo Giang cũng trở nên mềm mại lần thứ ba: "Thắng là tốt rồi, thắng là tốt rồi. Thua mới có thể bị đá đi, cậu bây giờ không cần lo lắng đến cái này."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Ai là người vừa rồi ở trước mặt tất cả mọi người nói thắng thua không quan trọng thế, xoay mặt một cái, khi chỉ còn người trong nhà lại lập tức ân cần dạy bảo phải thắng.
Giám khảo Giang lại một lần nữa kéo lại đề tài trước đó: "Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì coi như sư phụ và cậu có hiểu lầm nho nhỏ, cậu cũng không thể không về ăn Tết được, cậu không về nhà, chẳng phải là chỉ còn lại có một mình sư phụ cô đơn trong nhà sao?"
Việc này... Dịch Bạch Đường đúng là không có lý.
Nhưng khi đó một mình cây non cũng rất cô đơn, hắn vọt miệng một cái đã có quyết định như thế, cũng không quá hối hận hay hổ thẹn gì, thế nhưng đúng là cũng không có đủ lý lẽ để lên tiếng.
Cho nên Dịch Bạch Đường thẳng thắn ngậm miệng, duy trì dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.
Đúng là giống hệt như lúc còn bé.
Hối hận rồi, lại bày ra vẻ mặt này, thẹn thùng, không có lời gì để nói, đều là dáng vẻ ấy, người không quen có lẽ thật sự sẽ bị hắn lừa gạt luôn.
Giám khảo Giang âm thầm buồn cười, ông ta chuẩn bị nói ra ý của sư phụ: Người trẻ tuổi ấy mà, một năm không trở lại cũng không có gì quan trọng. Nếu như là có bạn gái, vậy thì cũng không cần ngượng ngùng, trực tiếp dẫn về để sư phụ gặp mặt. Nếu như là một cô gái tốt, tuy rằng Dịch Bạch Đường còn cần nỗ lực rèn luyện tay nghề thế nhưng trước hết tạm thời lùi lại một tẹo cũng không sao cả...
Nhưng lúc này, Thương Hoài Nghiên lại áy náy lên tiếng:
"Lần ăn tết này đều là vì tôi, là do ở đây tôi còn vài việc cho nên mới cản trở Dịch Bạch Đường."
Giám khảo Giang cười: "À, hóa ra là cậu à..."
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy có điều không đúng.
Lúc này Thương Hoài Nghiên vô cùng thành khẩn thể hiện việc mình và Dịch Bạch Đường thân mật hữu nghị, chuẩn bị đánh vào nội tâm kẻ địch, để cho nó từ từ tan rã: "Đúng vậy, năm trước tôi và Dịch Bạch Đường quen nhau, sau đó trở thành bạn tốt, không biết khi nào thì lão nhân gia rảnh rỗi, tôi sẽ cùng Dịch Bạch Đường tới?"
Giám khảo Giang đã lập tức phát hiện ra chuyện gì không đúng.
Sư phụ là do ăn đồ ăn tiểu sư đệ làm mới phát hiện ra tiểu sư đệ đang yêu đương.
Tiểu sư đệ vừa nói đến chuyện yêu đương đã không về nhà ăn tết, nói là vì bạn bè có quỷ mới tin.
Có một người trẻ tuổi tự xưng là bạn tốt của tiểu sư đệ, hơn nữa người bạn này còn khiến cho tiểu sư đệ không về nhà ăn tết.
Từ đó suy ra:
Người trẻ tuổi = đối tượng yêu đương ≠ bạn bè.
Mà giới tính của người trẻ tuổi là nam.
Hơn nữa người trẻ tuổi giới tính nam này hiện giờ còn muốn làm đối tượng yêu đương, đàng hoàng cùng Dịch Bạch Đường đến cửa để xác định danh phận!
Rắc một tiếng.
Trong đầu ông lão, ý nghĩ xoay chuyển hơn nửa đời người bỗng nhiên xoay đến choáng váng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất