Lưu Hương

Chương 82: Tình yêu ấy mà, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh...

Trước Sau
"Này, anh chờ một chút." Thương Hoài Nghiên nghìm trợ lý Hoàng còn đang kích động xuống, nói lời ý vị sâu xa, "Hiện giờ anh làm ầm làm ĩ trước mặt mọi người thì có lợi ích gì? Chờ đến khi cả hai người họ đi rồi lại tìm một góc vắng vẻ nào đó nói chuyện đi!"

Trợ lý Hoàng căm giận sục sôi: "Bọn họ dám làm còn sợ mất mặt à?"

Dịch Bạch Đường thiếu kiên nhẫn nói: "Ý của anh ta là, so với người đàn ông này, sợ là dì Chu còn không muốn mất mặt hơn."

Trợ lý Hoàng hơi bình tĩnh lại: "..."

Thương Hoài Nghiên cười cười: "Sợ nửa kia quá trớn làm ảnh hưởng đến mặt mũi của mình... Cùng nam hay nữ thì ngược lại cũng không liên quan gì nhưng trong hôn nhân thì lại khác, điều kiện càng tốt thì ảnh hưởng lại càng lớn."

Trợ lý Hoàng suy nghĩ kĩ lại, không có cách nào phản bác: "..."

Thương Hoài Nghiên thuyết phục trợ lý Hoàng, tiếp tục uống rượu trên bàn, trong đầu vẫn còn băn khoăn đến câu nói vừa rồi của Dịch Bạch Đường, chỉ trong chớp mắt đã đối mặt với Dịch Bạch Đường dường như cũng đang có điều suy nghĩ.

Trong quán rượu mờ tối, ánh mắt của một người khác giống như thủy tinh trong suốt.

Người đàn ông vừa rồi vẫn còn vững vàng phân tích mọi thứ lại có phần căng thẳng.

Sao, làm sao vậy?

Lẽ nào một đoạn phân tích kia của mình đã để lại ý nghĩ gì không tốt cho Dịch Bạch Đường?

Rõ ràng, rõ ràng mình đã nắm được tay người này hoàn toàn rồi, cần phải nằm ở khu vực thiếu hứng thú mới đúng.

Vậy tại sao hiện giờ mình lại vẫn còn căng thẳng như thế?

"Bạch Đường..." Thương Hoài Nghiên cân nhắc từng câu từng chữ, còn chưa kịp nói hết câu, Dịch Bạch Đường đã thay đổi tầm mắt.

Dịch Bạch Đường tùy ý đáp một tiếng: "Sao?"

Thương Hoài Nghiên cảm giác mình vừa đấm một đấm vào bông: "..."

Y có cảm giác hơi khó chịu lên tiếng: "Không có gì."

Trên một bàn 3 người, mỗi người đều mang theo tâm tư riêng của mình, sau hơn 2h đồng hồ, người trong quán rượu đến đến đi đi, mãi đến tận gần 12h đêm, hai người đàn ông kia mới cùng nhau rời khỏi nơi này.

Ra khỏi quán rượu chính là một con hẻm nhỏ, hai người đàn ông trốn trong một góc ôm hôn nhau, sau đó từng người rời đi.

Nếu như người đến nơi này bắt kẻ thông dâm là người vợ thì có lẽ sẽ do dự xem mình nên đuổi theo "Gian phu" hay "Dâm phu". Nhưng đối với trợ lý Hoàng mà nói thì toàn bộ vấn đề này không có gì phải suy nghĩ cả, cho nên anh ta không hề do dự đuổi kịp chồng của giám đốc Chu.

Tiếng chạy "Cộc cộc" vang lên hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông đang đi về phía trước.

Anh ta cảnh giác quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhận ra là trợ lý Hoàng mình quen biết.

Thần sắc của anh ta cũng thả lỏng hơn: "Tiểu Hoàng, tại sao cậu lại ở đây?"

Trợ lý Hoàng không nói một lời nào, hai ba bước tiến lên thu hẹp khoảng cách lại, tiếp theo chính là một cú đấm thật mạnh vào bụng của chồng giám đốc Chu.

Chồng giám đốc Chu: "Oẹ... Cậu...?"

Bên trong ngõ nhỏ, tiếng đánh nhau vang lên không hề gián đoạn, nhưng cũng không kéo dài quá lâu, đợi đến khi Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên đến nơi, cuộc chiến cũng đã kết thúc, hai người đàn ông đều bị thương, quần áo xộc xệch, thế nhưng rõ ràng là chồng của giám đốc Chu chịu thiệt hơn, đã ngồi cạnh thùng rác không đứng lên nổi.

Chồng của giám đốc Chu mơ hồ không nói rõ: "Cậu điên rồi... Cậu làm gì thế?"

"Anh còn dám nói tôi bị điên à?" Trợ lý Hoàng tức đến đau gan, "Lúc anh lừa gạt Chu tỷ ra ngoài làm loạn tại sao không nói bản thân mình điên rồi! Anh kết hôn với Chu tỷ mới được bao lâu! Tôi còn tham gia lễ cưới của hai người, là ai trong lễ cưới đã nói cả đời này sẽ đối tốt với Chu tỷ?"

Phía trước bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Lâu đến mức trợ lý Hoàng mất cả kiên nhẫn: "Nói đi chứ! Lúc này anh còn muốn giả làm người câm à! Anh làm thế có xứng đáng với Chu tỷ không? Chu tỷ là một người tốt như vậy... tôi cũng cảm thấy khó hiểu, nếu như anh đã không thích Chu tỷ, vậy trước đó anh mất bao nhiêu công sức theo đuổi chị ấy làm gì? Anh là đùa giỡn Chu tỷ hay là đùa giỡn chính bản thân mình?"

Chồng của giám đốc Chu ngắt lời trợ lý Hoàng: "Cậu không biết."

Trợ lý Hoàng nở nụ cười lạnh: "Tôi không biết cái gì?"

"Chu tỷ của cậu không hề có lỗi với tôi." Chồng của giám đốc Chu lúc này đã tỉnh táo lại, anh ta thay đổi lại sắc mặt, đứng dậy từ dưới đất, "Cậu không hiểu... Có một ngày tỉnh dậy từ trên giường, nhìn sang bên vợ mình đang nằm bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt ở phía đối diện thật khó coi."

Gió lạnh trong đêm tối thổi khắp con hẻm, không có vật cản, lướt về hư không.

Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên cùng dựa lên tường, hai người đều không có ý định đi lên, chỉ nghe âm thanh theo tiếng gió thỉnh thoảng đưa đến.

Dịch Bạch Đường nghe lời người đàn ông đang tự biện trong ngõ nhỏ, cảm thấy hơi tẻ nhạt, vì vậy đưa mắt nhìn sang Thương Hoài Nghiên.

Thật ra, Thương Hoài Nghiên đối với cái này cũng không có quá nhiều cảm giác.

Đây đại khái có thể coi là một loại trạng thái.



Trong lòng y vừa buồn bực, vừa ngán ngẩm nghĩ.

Đối với cái gọi là "Một ngày nào đó tỉnh lại, ái tình giống như nước thủy triều lui đi sau một đêm, ngươi nhìn một người khác ở bên giường, cảm xúc mãnh liệt và cảm động đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác tẻ nhạt vô vị" y đã lĩnh hội quá nhiều lần rồi, nhiều đến mức tổng kết ra thành quy luật, cơ bản là 3 tháng 1 lần, mỗi lần cảm thấy đối phương đã động tâm y dường như đều thấy công đức viên mãn, sau đó chia tay đối phương...

Không, không nên gọi thứ tình cảm như vậy là "Ái tình".

Nói là kích động cũng tốt, nói là do bị hoocmon sinh dục kích thích cũng tốt, hoặc là bản năng tìm người phối ngẫu cũng được, nói tóm lại, thời gian so với ái tình của nó không đủ.

Tiếp theo, ánh mắt của Thương Hoài Nghiên đối diện với Dịch Bạch Đường. Là một kẻ nhanh trí, y bỗng nhiên hiểu được bây giờ chính là một cơ hội tốt để bản thân thể hiện!

Y vội vã tiếp lời của chồng giám đốc Chu: "Bạch Đường, cậu không nên nghe người đàn ông kia nói linh tinh! Hôn nhân tất nhiên có thể do tình cảm phai nhạt dẫn đến ly hôn, thế nhưng trong hôn nhân, chúng ta nhất định phải tuân thủ lời thề cùng trách nhiệm, anh ta có thể lựa chọn ly hôn để theo đuổi tình yêu mới của mình, thế nhưng không thể trong cuộc hôn nhân vi phạm cam kết. Người đàn ông dùng tình cảm làm lý do cũng chỉ là một kẻ yếu hèn tự tìm cớ cho mình mà thôi."

Dứt lời, y vẫn duy trì nụ cười mỉm của nhân sĩ thành công, nhìn về phía Dịch Bạch Đường, nghĩ thầm câu trả lời này của mình cho dù không đạt được 100 điểm thì cũng phải được 99 điểm?

Dịch Bạch Đường nói: "Anh nói không sai, có điều trong lòng ông ta e rằng thật sự cảm thấy đây là ý nghĩ chân thật nhất của mình. Dù sao thì tình cảm của đàn ông cũng giống như đi dạo siêu thị, nói đến là đến, nói đi là đi..."

Hắn liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, rơi vào trầm tư.

Thương Hoài Nghiên: "..."

Y cảm thấy chột dạ.

Thương Hoài Nghiên: "Tại sao lại nhìn tôi?"

Dịch Bạch Đường hỏi ngược lại: "Tại sao tôi lại không được nhìn anh?"

Thương Hoài Nghiên: "..."

Tôi còn đang không hiểu vì sao lửa lại bị đốt trên người mình?!

Gió thổi qua, Thương Hoài Nghiên không hiểu vì sao lại lạnh hơn rất nhiều so với trước đó. Ở một phía khác, trợ lý Hoàng đối với người còn lại đánh cũng đã đánh, lời tức giận nói cũng đã nói, cuối cùng thất vọng phát hiện thật ra mình cũng không thay đổi được điều gì.

Anh ta kéo Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường về quán bar vừa rồi, trong không gian mờ tối do dự thổ lộ nỗi lòng: "Hai vị, các vị nói thử xem... Hiện giờ tôi phải làm gì? Nói hết mọi việc cho Chu tỷ à?"

Dịch Bạch Đường giữ yên lặng.

Hắn đau khổ nghĩ: Tôi chỉ là một đầu bếp thôi, làm sao mà biết được phải xử lý chuyện tình cảm vợ chồng chứ? Việc này phải hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp kia kìa!

Thương Hoài Nghiên cũng giữ yên lặng.

Tất nhiên là y biết nên xử lý như thế nào, thế nhưng vừa rồi y chợt phát hiện thái độ kì lạ của Dịch Bạch Đường. Y vốn cho rằng con vịt đã được cho vào nồi rồi mình cũng có thể đi ra; thế nhưng giờ lại phát hiện con vịt cho vào nồi rồi vẫn có thể biến mất. Y còn cảm nhận rõ sự hoang mang trong lòng... Cho nên hiện giờ làm gì có tâm tình bồi trợ lý Hoàng nói chuyện!

Trợ lý Hoàng đặc biệt u oán: "Tôi nói này, các cậu hoàn toàn không để ý gì đến tôi cả..."

Dịch Bạch Đường nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, cũng ngáp một cái.

Giờ cũng đã muộn rồi, hắn buồn ngủ.

Thương Hoài Nghiên vừa thấy Dịch Bạch Đường như thế, vội vàng giải quyết vấn đề: "Cái này không phải xử lý rất đơn giản à? Kì thật anh cũng không cần bận tâm quá làm gì, tôi nghĩ giám đốc Chu hẳn là đã sớm có cảm giác, sở dĩ không nói thẳng ra là vì vấn đề mặt mũi mà thôi. Nếu như anh thật sự muốn nói cho nàng biết, vậy thì gửi thư nặc danh là được."

Đầu óc của trợ lý Hoàng nhanh chóng hoạt động: "Cậu nói rất có lý..."

Thương Hoài Nghiên tiếp tục giải quyết: "Một khi nàng nhận được thư nặc danh rồi tất nhiên nàng sẽ hiểu, bản thân mình luôn muốn duy trì sinh hoạt như vậy cũng không có ý nghĩa gì, không có cách nào thay đổi nữa, nàng sẽ không thể không nhìn thẳng vào vấn đề. Một khi nàng đã nhìn thẳng vào vấn đề này rồi, dựa theo tác phong sấm rền gió cuốn của mình cũng không cần anh phải nhiều chuyện hơn nữa!"

Trợ lý Hoàng than thở: "Rất có đạo lý!"

Trợ lý Hoàng lại hỏi: "Nói cách khác, tất cả mọi việc mà tôi cần làm là tìm một thời gian hợp lý gửi cho Chu tỷ một bức thư nặc danh?"

"Không sai, chính là như vậy." Thương Hoài Nghiên khẳng định, tiếp theo mỉm cười nói, "Anh xem, cách giải quyết sự việc này rất đơn giản, đêm nay chúng ta đến đây thôi."

Nói xong, y cũng không cho trợ lý Hoàng có cơ hội lên tiếng lần nữa, kéo Dịch Bạch Đường ở một bên đi luôn.

Xe thể thao hình giọt nước được mở cửa sổ, tốc độ không nhanh không chậm lướt đi trong màn đêm, gió bên ngoài ôn nhu thổi vào trong buồng xe, thổi đến mức khiến người buồn ngủ.

Dịch Bạch Đường ngồi ở ghế phụ đã híp mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Hắn ngáp một cái thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thương Hoài Nghiên vang lên: "Buồn ngủ thì cứ ngủ đi, lát nữa tôi ôm cậu lên."

Dịch Bạch Đường miễn cưỡng ừ một tiếng khiến cho người ta không biết hắn đồng ý hay không đồng ý.

Nhưng hắn bỗng nhiên nói: "Buổi sáng nay anh về nhà một chuyến, cảm thấy thế nào?"

Thương Hoài Nghiên cười nhẹ: "Không phải giống như bình thường à? Bên cạnh một cái bàn là 15-16 người, bên dưới cái bàn là 15-16 trái tim đang đập - tất nhiên là khác nhau tần suất đập."

Dịch Bạch Đường: "Ba mẹ anh cũng thế?"



Thương Hoài Nghiên nói giọng nhàn nhạt: "Cha mẹ tôi à, bọn họ ngược lại tự do yêu đương, cùng hai bên cha mẹ náo loạn một thời gian, thời kì tân hôn cũng có một khoảng thời gian hài hòa, thế nhưng từ khi tôi được 4-5 tuổi, cũng có thể là sớm hơn đã không còn được như thế nữa. Đúng rồi, em trai cùng cha khác mẹ của tôi cũng ở đó. Đại gia đình cũng coi như hòa hợp. Từ điểm này mà nhìn vào thì hai người này thà rằng năm đó tự tìm cho mình một đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn thương mại còn hơn."

Dịch Bạch Đường lấy tay chống mặt: "Cho nên anh cảm thấy tình yêu vốn dĩ không thể lâu dài phải không."

Thương Hoài Nghiên: "Đúng thế..."

Y bỗng nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, vội vàng câm miệng, động tác quá nhanh khiến răng suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi.

Dịch Bạch Đường hờ hững hỏi: "Lần dài nhất anh yêu đương trong bao lâu?"

Thương Hoài Nghiên: "..."

Y bình tĩnh tự hỏi, nếu như nói ra lần yêu đương dài nhất của mình với Dịch Bạch Đường... Y có thể đạt được số điểm yêu cầu để có được tâm đối phương à?

Dịch Bạch Đường đoán bừa: "Ba tháng?"

Cuối cùng Thương Hoài Nghiên quyết định lảng tránh đề tài này, cười khan một tiếng: "Tại sao bỗng nhiên lại nói đến cái này?"

Cuối cùng Dịch Bạch Đường mở hai mắt đang nhắm vào của mình ra.

Hắn chuyển mắt nhìn về phía Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên: Căng thẳng.

Dịch Bạch Đường: "Trải qua chuyện ngày hôm nay, tôi bỗng nhiên cảm thấy cần phải quan tâm đến anh nhiều hơn một chút."

Thương Hoài Nghiên: Căng thẳng, căng thẳng.

Dịch Bạch Đường: "Vừa rồi tôi cũng đã suy nghĩ kĩ hơn, theo như hiểu biết của tôi đối với anh, quả nhiên, anh đối với những người đã nắm được vào trong tay đều không còn hứng thú, có phải không..."

Thương Hoài Nghiên: Căng thẳng, căng thẳng, căng thẳng.

Dịch Bạch Đường thở dài giống như ông cụ non: "Tình yêu ấy mà, nói đến là đến nói đi là đi..."

Thương Hoài Nghiên: Kinh hãi!

Chớp mắt, một tiếng "đích" vang lên!

Bàn tay Thương Hoài Nghiên không cẩn thận đặt trên loa!

Thương Hoài Nghiên: "..."

Y bình tĩnh trả lời: "Thật ngại quá, tay tôi hơi run."

Dịch Bạch Đường: "Ồ."

Thần sắc của hắn không thay đổi, lại bỗng nhiên nghiêng người, an ủi vỗ đầu Thương Hoài Nghiên, sau đó nói lời an ủi: "Không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy cần phải hiểu thêm về anh cho nên mới hỏi nhiều thêm hai câu."

Thương Hoài Nghiên thoáng trấn định, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trong lòng Dịch Bạch Đường lại đang thầm nghĩ:

Trước đây mình đã bỏ sót một vấn đề nhỏ.

Cây non lớn lên khỏe mạnh tất nhiên là rất quan trọng, nhưng để cho nó có suy nghĩ đúng đắn mà lớn lên cũng vô cùng cần thiết.

Đại khái giống như lời giảng trong lớp chính trị, hai tay đều phải giữ lấy, hai tay đều phải cứng rắn.

Nếu như thực sự không được ——

Vậy thì thả cho nó đi thôi.

Dịch Bạch Đường âm trầm suy nghĩ, hắn quyết định:

"Mặt khác, ngày mai tôi muốn ra ngoài lấy vài thứ, chưa biết khi nào về."

Tiếp tục lại là một tiếng "ầm" vang lên trong chớp mắt.

Chiếc xe vừa được lái vào gara đã lao vào tường.

Hai người trong xe chấn động theo quán tính.

Thương Hoài Nghiên kinh hãi nói tục:

Tôi... Mẹ nó?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau