Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Chương 102: Quan Vân Nhập Đạo

Trước Sau
Lời của Hoàng Thiên lập tức gây sự chú ý của Từ Dương.

Hắn tiến lên phía trước nhìn cho kỹ, rồi lại đưa bàn tay sờ lên vách đá.

Hắn lập tức có cảm giác lạnh như băng, càng có khí tức lạnh thấu xương như kiếm phong đánh vào lòng bàn tay.

“A?” Từ Dương cười nhạt, nhất thời cảm thấy hứng thú.

Trong nháy mắt, một đạo linh khí vô cùng cuồng mãnh bá đạo oanh ra, đập vào vách đá.

Ầm ầm! Khí tức mạnh mẽ bộc phát làm cho cả hang động phải rung chuyển, theo đó, những mảnh đá loang lổ thưa thớt rụng xuống từ trên vách đá, lộ ra từng đạo kiếm ý vô cùng rõ ràng.

“Quan Vân Kiếm Ý!” Bốn chữ lớn sáng loáng nằm trên cùng, trong mỗi một chữ đều ẩn chứa đạo vận cực kỳ ngưng thực mà cường đại!

“Không ngờ còn có cao nhân từng ở đây lưu lại truyền thừa, xem ra chúng ta còn có thu hoạch ngoài ý muốn!”

Hoàng Thiên biết cảnh giới của Từ Dương căn bản không kém với vị cao nhân từng ở nơi này, nhưng nhìn trạng thái bây giờ của Từ Dương, rõ ràng đang dung nhập kiếm ý này vào bản thân một cách bản năng.

Vết tích kiếm đạo hùng vĩ uy nghiêm giống như từng cơn hồng thủy tràn vào trong đầu Từ Dương, xảy ra va chạm kịch liệt với nội công tích lũy vài vạn năm.

Điều này giống như hai cường giả tuyệt đỉnh đang chú tâm đánh cờ.

Trong lúc mơ hồ, sâu trong thức hải Từ Dương dường như có một đạo kiếm quang cực lớn đủ để phiên vân phúc vũ, khuấy động phong vân bên trong thế giới tinh thần của hắn.

Từ Dương chỉ bằng vào nội công kinh người để chống lại, trong quá trình này, hắn cũng không ngừng thôn phệ cảm ngộ từ kiếm quang này.

Không ngờ lần lĩnh ngộ này đã làm cho Từ Dương Nhất mất tới bảy ngày bảy đêm. . .

Cuối cùng, vào một lúc nào đó, Từ Dương đột nhiên mở mắt, trong mắt chứa đầy kiếm quang bén nhọn. Ầm ầm! Khí tức cường đại khó mà át chế bộc phát ra từ thân thể Từ Dương, Hoàng Thiên đang ngủ say, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc!

“Mọe nó, xảy ra chuyện gì vậy? Động đất à?”

Hoàng Thiên trừng lớn hai mắt đầy vẻ khiếp sợ, thế rồi hắn ta nhìn thấy minh văn kiếm đạo sớm đã biến mất, lập tức khó hiểu nhìn về phía Từ Dương.

“Lão thiên gia của ta ơi. . . Ngươi, không phải ngươi nhanh như vậy đã hoàn toàn hấp thu kiếm ý đó rồi chứ? Theo ta thấy, đây là tạo nghệ kiếm đạo suốt đời của một vị cường giả đỉnh cao đó, cường giả Động Thiên cảnh muốn hoàn toàn lĩnh ngộ, ngộ tính cao còn phải mất hơn ngàn năm! Một tên Luyện Khí kỳ như ngươi, thế mà chỉ cần. . .”



Hoàng Thiên hoàn toàn chết lặng đối với năng lực của Từ Dương, thầm nghĩ thế giới này thật là con mẹ nó không công bằng!

Cùng là người, vì sao Từ Dương yêu nghiệt đến như vậy?

Từ Dương cũng chỉ bất đắc dĩ cười nói: “Ta chỉ coi kiếm ý này là đối thủ, so tài với hắn một phen, không ngờ lại biến thành như này.”

“Ài, cũng được, Quan Vân Kiếm đạo bị ngươi ăn sạch rồi, cũng không phải chuyện gì xấu. Còn nữa, ngươi cũng nhìn thấy sơn động này rồi, có phù hợp yêu cầu của ngươi không?”

Từ Dương gật đầu nói: “Rất tốt, đủ bí mật, hơn nữa bởi vì bên ngoài có thác nước ngàn năm, nhiệt độ ở đây rất thấp, thích hợp với thể chất đặc thù của Liên Tuyết. Chỉ chờ bên Tam hoàng tử có tin tức, ta sẽ tái tạo nhục thân cho Bạch Liên Tuyết, để nàng phục sinh.”

Từ Dương nói với giọng điệu rất bình tĩnh, phảng phất như đây chỉ là chuyện đương nhiên có thể thực hiện.

Thật tình không biết đối với Hoàng Thiên, tái tạo nhục thân chính là chuyện nghịch thiên nhất trên đời này, nhưng mà đối với Từ Dương, đây chỉ là một chuyện nằm trong phạm vi năng lực mà thôi.

Sau khi khảo sát xong địa hình, Từ Dương và Hoàng Thiên trở lại Thiên Lam Tông, phát hiện sứ giả mà Tam hoàng tử phái tới đã đưa hai bảo vật đến từ hai ngày trước.

“Đây sao?” Nhìn thấy hai chiếc bảo rương kim ngọc vô cùng tinh xảo trước mặt, Từ Dương kinh ngạc hỏi.

“Hồi bẩm, chính là đây! Tam hoàng tử điện hạ cố ý giao phó, mong các hạ mau chóng nghiệm thu, rồi cùng tiểu nhân đi tới địa điểm chỉ định gặp mặt, điện hạ nói, sau khi nhận thứ này, các hạ cũng nên thực hiện lời hứa.”

“A?” Từ Dương hơi kinh ngạc thốt lên, hắn thật sự không ngờ Tam hoàng tử nhanh như vậy đã đáp ứng được yêu cầu của mình, rồi vẫn cười nhẹ gật đầu một cái.

Hắn mở ra hai cái bảo rương kim ngọc, một phong ấn Vạn Niên Huyền Băng vô cùng mát lạnh, một phong ấn Cửu Thiên Liên Tuyền nở rộ một đạo băng liên chín cánh vạn năm!

Đóa băng liên này chính là hạch tâm để Từ Dương có thể tái tạo thân thể cho Bạch Liên Tuyết! Còn Vạn Niên Huyền Băng thì phải phối hợp Thâm Hải Lam Tâm để dẫn hồn.

“Liên Tuyết. . . Chờ ta, không bao lâu nữa ngươi có thể một lần nữa trở lại bên cạnh ta rồi.”

Từ Dương dứt lời, trong ánh mắt rõ ràng hiện ra vẻ thâm tình làm cho người ta phải kinh ngạc! Tất cả đều lọt vào trong mắt Lăng Thanh Thù, làm cho từ đáy lòng nàng sinh ra chút cảm giác hâm mộ!

Nàng hâm mộ nữ tử mà nàng không quen biết, sinh ra sớm hơn mình vạn năm, lại vĩnh viễn có vị trí quan trọng trong lòng Từ Dương.

“Thanh Thù!”



“Vâng. . . Lão, lão tổ!” Từ Dương gọi nàng, Lăng Thanh Thù lập tức tỉnh táo lại.

“Giúp ta bảo vệ tốt hai chiếc rương này, ai dám động tới, giết không tha! Bây giờ ta phải đi gặp Tam hoàng tử.”

“Đã rõ!”

Dứt lời, Từ Dương đã phóng lên trời, tiến vào kim long liễn, biến mất ở chân trời.

Lần này, vì lý do an toàn, Từ Dương không đưa theo Hoàng Thiên, chỉ một mình đi gặp Tam hoàng tử.

Chỗ hai người gặp mặt là biên giới Hoàng triều Đại Hạ, đỉnh núi Tần Long!

Đứng chỗ này có thể nhìn thấy phần cuối toàn bộ phía bắc cương thổ đại hạ, cũng chỉ có nơi này mới có thể làm nổi bật lên khí độ vương giả hơn người của Tam hoàng tử.

Theo ánh mắt của Từ Dương, Tam hoàng tử là người rất có khí độ của một bậc quân vương trong số các nhi tử của Hoàng đế Đại Hạ.

“Điện hạ.” Từ Dương chẳng biết lúc nào đã tới sau lưng Tam hoàng tử, đỉnh núi này không có người thứ ba.

Tam hoàng tử không vội vã mở miệng, mà cứ như vậy trang nghiêm ngước nhìn thiên khung rất lâu, lúc quay người trở lại, ánh mắt hắn tràn đầy chờ mong.

“Ba ngày trước, phụ hoàng mệnh cho ta mang binh bắc tiến, chinh chiến bộ lạc Bắc Man của Bắc Vương Hùng Duệ, hoàn toàn quét sạch đám Bắc Man dám xâm phạm biên giới.”

Chỉ một câu nói này, Từ Dương liền hiểu rõ tình cảnh của Tam hoàng tử.

Phương bắc luôn là uy hiếp lớn nhất của Hoàng triều Đại Hạ, cũng là nơi rất cằn cỗi, nơi các thế lực ngoại bang hùng mạnh nhất đang giao tranh.

Lệnh cho Tam hoàng tử đi đánh, tất nhiên đã có tự tin vào năng lực của hắn ta, thế nhưng chính bởi vì điều này, Tam hoàng tử mới lâm vào tử cục tiến thối lưỡng nan.

Trận chiến này thắng, đại quân vui mừng, cái mũ Bắc cảnh Vương sẽ được chụp ngay lên đầu Tam hoàng tử, dễ dàng tách xa hắn ta khỏi trung tâm vương quyền.

Nếu bại, kết quả thì không cần nói nhiều, chỉ có thể nhận lấy hậu quả càng thảm hơn.

Mà lần gặp mặt này chính là mục đích Tam hoàng tử cầu viện Từ Dương.

“Còn xin các hạ chỉ điểm giúp ta cách phá cục!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau