Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Chương 13: Thiếu Niên Thú Vị

Trước Sau
“Từ Lão Tổ, buổi đấu giá này chúng ta đi hay là không đi.”

 Lăng Thanh Thù đứng tại trước bàn, Từ Dương đang ngồi ở trước mặt nàng ta, trong tay đang cầm lấy phong thư đặc biệt kia.

 Đây là thư mời của một thế lực đặc biệt trong thành Tề Châu, Linh Bảo các phát ra.

Mời Lăng Thanh Thù và cả Từ Dương cho tới bây giờ không lộ mặt ở bên ngoài, thỉnh hai người mấy ngày sau tham gia hội đấu giá.

 “Hội đấu giá rất thú vị, mà tiêu đề của hội đấu giá này lại càng thú vị hơn. Vài ngày sau, chúng ta nhất định sẽ đi.”

 Từ Dương nhìn lạc khoản của hội đấu giá, hai chữ Linh Bảo khiến Từ Dương thấy rất là quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở nơi nào.

 Nhận được câu trả lời khẳng định của Từ Dương, Lăng Thanh Thù cũng vui mừng.

Linh Bảo các này nàng đã sớm nghe nói, nhưng trước kia Lăng Thanh Thù chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ nên tất nhiên không có duyên với Linh Bảo các.

 Hiện nay vừa đột phá đến Kim Đan kỳ, Linh Bảo các đã phát thư mời tới.

 Đối với chuyện này, Lăng Thanh Thù rất muốn đi để thấy chút việc đời.

 Mà đối với buổi đấu giá này, Từ Dương cũng không có ý kiến gì đặc biệt.

 Hơn nữa hắn đối với hội đấu giá này có thể nói là kích động, không biết tại hội đấu giá có thể đụng được vật gì tốt.

 Cẩn thận tính toán một chút, lần trước Từ Dương đi hội đấu giá đã là chuyện của 15.000 năm trước.

Từ lần đó đến bây giờ, cho dù Từ Dương đi qua không ít chỗ, nhưng chưa từng trở lại phòng đấu giá.

 Ba ngày sau, Từ Dương đi phía trước Lăng Thanh Thù ở phía sau, hai người tiến vào thành Tề Châu.

 “Lão tổ, phía trước cách đó không xa chính là Linh Bảo các, nghe nói đây là phân bộ của một thế lực lớn.”

 Lăng Thanh Thù chỉ vào bảng hiệu cực lớn chính giữa thành Tề Châu giới thiệu cho Từ Dương.

Tầm mắt của Từ Dương dừng ở trên biển hiệu của Linh Bảo các, đối với phòng đấu giá này cũng hiểu đại khái, chính là giàu có.

Ít nhất, ở thời đại này, tại thành Tề Châu, Linh Bảo các là một trong những phòng đấu giá tốt nhất.

 Đợi đến khi Lăng Thanh Thù lấy ra phong thư mời kia, trong Linh Bảo các chạy ra một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dẫn Lăng Thanh Thù cùng Từ Dương đi vào bên trong.

 Dọc theo đường đi, tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ này đã giới thiệu sơ lược về Linh Bảo các cho Lăng Thanh Thù và Từ Dương.

Ở thành Tề Châu này Linh Bảo các, đúng là một phân bộ rất nhỏ.

 Nhưng ở trong mắt tu sĩ Tề Châu thì phân bộ này chính là một thế lực lớn.



Linh Bảo các ở thành Tề Châu này có sáu tầng, trong đó tầng hai đến tầng bốn là dùng để buôn bán một vài linh vật.

 Tầng năm là phòng đấu giá, tầng sáu là chỗ ở của một vài tu sĩ Linh Bảo các.

Sau khi Lăng Thanh Thù cùng Từ Dương được tu sĩ Trúc Cơ kỳ dẫn đến tầng năm thì người đó rời đi để tiếp đón những người khác.

 Mà Từ Dương cũng không hề nhàn rỗi. Nghe thấy từ tầng hai đến tầng bốn có buôn bán linh vật liền đi xuống dưới hai tầng.

 Lăng Thanh Thù rất yên tâm với việc Từ Dương hành động một mình. Nàng chờ ở tầng năm, chỉ chốc lát đã có người tới tìm nàng bắt chuyện.

 Từ Dương đi một mạch xuống tầng hai, hắn dự định xem xét những linh vật cấp thấp nhất của Linh Bảo các, đi thẳng đến tầng hai, ba bốn.

Trên đường đi nếu như gặp được thứ gì mình thích, hoặc vừa mắt duyên thì Từ Dương sẽ không chút do dự mua lại.

 Từ Dương một mình đi dạo trên tầng hai. Trên người hắn tràn ngập khí tức chỉ có tu vi Luyện Khí, khuôn mặt lại hết sức trẻ tuổi.

 Chỉ chốc lát, phiền phức đã tìm đến đầu Từ Dương.

Lúc Từ Dương nhìn trúng một gốc Linh thảo, một thiếu niên ăn mặc sang trọng bên cạnh cũng mở miệng, muốn cùng Từ Dương tranh đoạt bụi linh thảo này.

 “Tiểu tử, biết ta là ai không? Thức thời thì nhanh chóng giao ra linh thảo mà bản thiếu gia nhìn trúng, đừng tự chuốc họa cho mình.”

 Nhìn vẻ mặt phách lối của thiếu niên và những lời biểu hiện ra một loại bối cảnh cường đại.

 Từ Dương không chỉ không tức giận mà còn có chút vui vẻ.

 Loại chuyện này, đã bao nhiêu vạn năm chưa bao giờ gặp tới.

 Không nghĩ tới lần này tới tham gia một cái hội đấu giá nhỏ lại một lần nữa xảy ra trên người mình.

Trong tay Từ Dương cầm một gốc linh thảo, có chút buồn cười hỏi thăm.

 “Ngươi cũng muốn bụi linh thảo này ư?”

 “Không sai, tiểu tử nhìn ngươi rất thức thời, bản thiếu gia coi trọng ngươi.”

 Thiếu niên trực tiếp đưa tay đoạt lấy linh thảo trong tay Từ Dương. Theo thiếu niên này thì Từ Dương đã rất thức thời nhường lại bụi linh thảo này.

 Từ Dương nhìn động tác của thiếu niên này, cổ tay hơi động một chút, linh thảo kia rời khỏi tầm tay của thiếu niên.

Cứ như vậy, thiếu niên trực tiếp bắt hụt, ánh mắt nhìn về phía Từ Dương tràn đầy kinh ngạc.

 “Tiểu tử, ngươi có phải không biết thân phận của ta hay không. Ngươi nói đi, bụi linh thảo này ngươi ra giá bao nhiêu, bản thiếu gia muốn.”

 Nghe nói như thế, Từ Dương lắc đầu, đáp lại thiếu niên này.

 “Trong mắt ta, bụi linh thảo này vô giá.”



 Linh thảo trên thực tế không phải là đồ vật hiếm gì, chỉ là có một chút công hiệu tương đối đặc biệt thôi.”

 Tại trong mắt thiếu niên, loại linh thảo này giống như là cỏ dại, mở miệng cùng Từ Dương cạnh tranh, chẳng qua là cảm thấy linh thảo này nhìn bề ngoài rất được.

 “Vô giá? Đây rõ ràng chính là một gốc linh thảo thông thường có được hay không, linh thảo vô giá thật sự sẽ chỉ xuất hiện ở trong buổi đấu giá hôm nay.”

 Thiếu niên nhìn linh thảo trong tay Từ Dương, nhàn nhạt chửi bậy.

 “Ngươi biết Linh thảo này rất phổ thông. Phổ thông đến mức tràn lan khắp nơi vậy ngươi còn theo ta tranh cái gì?”

 “Ta!” Bị Từ Dương hỏi một câu, thiếu niên này cũng có chút nghẹn lời.

 Nghĩ nửa ngày, thiếu niên cuối cùng tìm cho mình một lý do.

 “Ta thích, không được sao!”

 Nghe nói như thế, Từ Dương cười càng vui vẻ hơn , liên tục gật đầu liền đem linh thảo trong tay giao cho thiếu niên.

 “Được được được, ngươi ưa thích, bụi linh thảo này sẽ để cho ngươi.”

 Nói xong những lời này, Từ Dương liền xoay người đi xem những linh thảo khác, chỉ để lại thiếu niên một mình ngây ngốc đứng tại chỗ.

 Đây là có chuyện gì, rõ ràng muốn để Từ Dương nhường ra linh thảo trong tay, vì sao hắn ta cảm giác lần này trên thực tế là mình bị thua thiệt đâu.

Bộ dạng vừa rồi khi mình tiếp nhận linh thảo có phải giống một tên ăn mày tiếp nhận bố thí hay không.

 Nghĩ tới đây, thiếu niên vội vàng cầm linh thảo trong tay ném trở về.

 Chính mình đường đường là đại thiếu của Phương gia thành Tề Châu, trên người không có gì ngoại trừ tiền, làm sao lại giống tên ăn mày được.

 Lắc lắc đầu,vứt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong lòng. Thiếu niên đi xem những linh thảo khác đi.

 Mà ở bên kia, lúc Từ Dương quay người rời đi cảm thấy tâm tình rất tốt.

 Không nghĩ tới lần này tùy tiện đi dạo ở bên ngoài có thể gặp gỡ một thiếu niên thú vị như vậy.

 Suy nghĩ toàn bộ quá trình vừa rồi, Từ Dương vẫn không nhịn được cười.

 Nếu như hôm nay đổi thành mình 20.000 năm trước thì với tâm cảnh của mình khi đó, hôm nay nhất định phải cho thiếu niên này nếm chút đau khổ.

 Mà hiện nay, Từ Dương lại dùng loại thái độ nở nụ cười này để đối mặt, đây chính là sự khác biệt trên tâm cảnh.

Hai mươi nghìn năm đến nay, tâm cảnh của hắn đã tiến bộ không ít.

 Trên con đường tu hành, không chỉ cần tu lực, còn phải tu tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau