Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Chương 37: Đại Trận Hộ Sơn

Trước Sau
Một trận pháp chỉ được bày ra một cách tùy tiện, làm sao có thể chịu được mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ công kích?

Nếu đại trận này vỡ, mười mấy người kia xông vào Thiên Lam tông thì ai mà chống nổi.

Toàn bộ Thiên Lam tông chỉ có một mình nàng là tu sĩ Kim Đan kỳ, còn lại toàn là Trúc Cơ Kỳ, đánh với Kim Đan kỳ chắc không nổi một hiệp.

“Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ vào, cần phải đi ngăn cản bọn họ.” Nghĩ tới đây, Lăng Thanh Thù cắn răng một cái, tay cầm Phương Thiên kiếm, bước ra ngoài đại trận hộ sơn.

“Dừng tay!” Lăng Thanh Thù quát.

Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ trông thấy Lăng Thanh Thù liền đồng loạt dừng tay.

Một đại hán thô kệch đi tới nói: “Chúng ta cũng không có ý mạo phạm, chỉ là vì đã đợi dưới núi một canh giờ, nhưng vẫn không thấy lão tổ các ngươi ra mời chúng ta, ngươi nhanh đi gọi lão tổ của ngươi tới đây, chúng ta có chuyện muốn nói với hắn.”

Lăng Thanh Thù cảnh giác nói: “Xin thứ lỗi, lão tổ chúng ta đang tu luyện, không được phép làm phiền, các ngươi chờ thêm một chút đi.”

Nàng dừng một chút, rồi tiếp tục bổ sung: “Chắc là cũng không bao lâu nữa sẽ xuất quan.”

Sau đó, Lăng Thanh Thù rất cung kính bái chào một lượt.

Bây giờ trước tiên phải làm cho những người này ổn định lại, chờ Từ Lão Tổ trở về là được.

“Hừ, lại còn muốn chúng ta chờ, vậy các ngươi hạ đại trận hộ sơn này trước, để chúng ta đi vào, còn phải chuẩn bị trà ngon cho chúng ta, chiêu đãi cho thật tốt, các ngươi để chúng ta ở chỗ này chờ còn ra thể thống gì.” Đại hán kia cười lạnh nói.

Mặc dù Lăng Thanh Thù cũng biết, để một đám người như vậy chờ dưới chân núi không phải đạo đãi khách, nhưng mà, quỷ mới biết đám người này là địch hay khách.

Nếu là địch nhân, bọn họ vào được Thiên Lam tông thì khác gì dẫn sói vào nhà, Thiên Lam tông sẽ có nguy cơ diệt môn. Cho nên, chỉ có thể để bọn họ ở bên ngoài. Lăng Thanh Thù âm thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ hy vọng Từ Dương sớm về.

“Xin lỗi, bởi vì thực lực của các vị tiền bối quá mạnh, cho nên không thể để cho các ngươi vào được.” Lăng Thanh Thù thành thật nói.

“Hừ, ngươi cho rằng ngươi không cho chúng ta vào, chúng ta sẽ vào không được sao?” Người kia cười lạnh một tiếng, tay ông ta nắm chặt lại, ngưng kết một đoàn linh khí, ngay sau đó đập tới đại trận hộ sơn.

Oanh một tiếng, đại trận hộ sơn bị một tầng linh khí trắng phủ lấy một vùng nhỏ, run run rẩy rẩy phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể sụp đổ.



“Dừng tay.” Lăng Thanh Thù biến sắc quát to.

Nhưng mà đại hán kia không có vẻ muốn dừng tay, còn chẳng thèm quan tâm lời của Lăng Thanh Thù, ông ta lại ngưng tụ một đoàn linh khí tiếp tục tấn công.

“Ta bảo các ngươi dừng tay!” Sắc mặt Lăng Thanh Thù trở nên khó coi, mắt nhìn đại trận hộ sơn lung lay sắp đổ, nàng bỗng nhiên xông về phía đại hán kia.

“Cực Mệnh kiếm!” Một đoàn linh khí hội tụ tại mũi kiếm, oanh một tiếng, thiên địa biến sắc, khí thế Lăng Thanh Thù cảm giác như không thể đỡ nổi.

“Cmn, con bé này cũng có chút bản lĩnh đó.” Đại hán giật mình nói.

“Cùng tiến lên, giết chết con nhỏ này trước!” Đại hán quát lớn.

Lập tức, mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ nhắm ngay đầu mâu về phía Lăng Thanh Thù.

Một người chém ra một kiếm, một đạo hào quang màu đỏ ngòm từ linh kiếm bắn thẳng tới Lăng Thanh Thù.

Một người lấy ra một cái dấu ấn hình vuông, ném ra, nó biến lớn, rồi rơi thẳng xuống đỉnh đầu Lăng Thanh, nếu Lăng Thanh Thù bị đập trúng, ắt bị biến thành một đống thịt nhão.

Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ còn lại cũng cùng thi triển thần thông, tất cả đều tập trung công kích Lăng Thanh Thù.

Tình cảnh của Lăng Thanh Thù trở nên nguy hiểm.

Ngư Tam Nương biến sắc, thấy đám người này thế mà dám công kích Lăng Thanh Thù, nàng vô cùng lo lắng, bởi vì nếu đám người này lỡ tay giết Lăng Thanh Thù, Từ Dương sẽ giết sạch bọn họ không chút nhân từ.

“Dừng tay, không được đánh.” Ngư Tam Nương lo lắng kêu lên.

Nhưng mà, mặc kệ Ngư Tam Nương gọi thế nào, đám người kia vẫn không có ý muốn dừng tay.

Lăng Thanh Thù gian khổ tránh né công kích đến từ bốn phương tám hướng, lại cũng chỉ né tránh được công kích từ hai người, đến người thứ ba thì đã bất lực. Phương ấn khổng lồ to như một căn phòng chỉ còn cách đầu của nàng không đến một cm.

Lăng Thanh Thù bất đắc dĩ nhắm mắt chờ chết.

Lão tổ, người đang ở đâu. . .

Nhưng mà đợi được một lúc, Lăng Thanh Thù vẫn cảm thấy bản thân yên ổn, nàng bèn nghi ngờ mở mắt ra, thấy bên cạnh nàng là một đoàn kim quang. Phương ấn thì vẫn cách đỉnh đầu nàng khoảng một cm, cũng rốt cuộc không thể tiến thêm một bước!



“Lão tổ, người trở về rồi.” Lăng Thanh Thù mừng rỡ kêu lên.

Lúc này, từ phương xa, một viên lưu tinh cấp tốc lướt tới, những nơi đi qua, bụi mù cuồn cuộn, đất đá bay loạn tung trời, tiếng rầm rầm rầm chấn động phảng phất như muôn ngựa rong ruổi.

Còn không đợi Lăng Thanh Thù phản ứng lại, Từ Dương ra xuất hiện trước mặt Lăng Thanh Thù.

“Ta tới rồi, đừng sợ.” Từ Dương gật đầu nói.

Lăng Thanh Thù thở dài một hơi, lão tổ đúng là lão tổ, lúc nào cũng có thể xuất hiện vào thời điểm mấu chốt nhất.

Từ Dương nhìn đại trận hộ sơn đã lung lay sắp đổ, lại nhìn Lăng Thanh Thù, thở dài lắc đầu một cái.

Vì sao lúc nào cũng có nhiều người như vậy muốn tới tìm chết?

“Ngươi chính là Từ Dương?” Một đại hán hồ nghi hỏi.

Bởi vì Từ Dương thật sự không giống như nhân vật có thể trở thành lão tổ, trong suy nghĩ của ông ta, một người có thể được xưng là lão tổ, hẳn là lão đầu tóc bạc hoa râm mới đúng.

Thế nhưng Từ Dương này trông còn trẻ hơn cả ông ta.

“Ngươi có di ngôn gì không, mau chóng nói ra đi, thời gian còn lại của các ngươi không còn nhiều lắm đâu.” Từ Dương thản nhiên nói.

“Ta tên Vũ Thiên Hùng, đây là thư mời thành chủ quận Thiên Vũ chuyển đến cho ngươi, ngươi xem đi.” Vũ Thiên Hùng nói xong liền ném cho Từ Dương một tờ giấy.

Từ Dương tiếp nhận xem xét, thì ra là thành chủ quận Thiên Vũ nhìn trúng năng lực của Từ Dương, muốn Từ Dương quy thuận. Lời nói hết sức ngạo mạn, phảng phất như Từ Dương có thể đến làm thủ hạ cho quận Thiên Vũ chính là vinh hạnh của Từ Dương.

Từ Dương im lặng không lên tiếng, thu hồi thư mời, rồi nhíu mày hỏi: “Còn gì nữa không?”

Vũ Thiên Hùng cao ngạo hất cằm nói: “Ngươi đắc tội Linh Bảo các, không còn sống được bao lâu nữa, có điều, chỉ cần ngươi lựa chọn đi theo thành chủ của chúng ta, thành chủ có thể bảo đảm cho ngươi một mạng.”

“Đây chính là vinh hạnh của ngươi, còn không mau quỳ xuống tạ ơn.” Nói rồi, Vũ Thiên Hùng lại lấy ra một bình độc dược từ trong ngực, ném cho Từ Dương.

Từ Dương tiếp nhận, trong bình tản ra mùi hôi thối khủng khiếp, là một bình độc dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau