Chương 58: : Đồ Đệ Yên Nghỉ
“Ngươi là sư phụ của tên ngốc kia?”
Khi Từ Dương nghe lời vừa rồi, lập tức đoán được thân phận của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trước mặt.
“Chính là lão phu! Lão phu đang muốn tìm ngươi, không nghĩ tới, ngươi đã tự mình đưa tới cửa, tất nhiên nếu đã đưa tới cửa, vậy thì ngươi hãy chết đi.”
Trương Đào tức giận nói, hai mắt âm sâu đảo qua người Từ Dương như có thể nuốt sống hắn bất cứ lúc nào.
“Thì ra là ngươi.” Từ Dương cười vài tiếng.
“Đồ đệ kia của ngươi, ta giúp ngươi thanh lý môn hộ miễn phí, ngươi không cảm tạ ta thì thôi, không cần thiết kích động như vậy.”
Nói xong, Từ Dương lấy một quả nhỏ màu đỏ đưa đến trước mặt Trương Đào vừa cười vừa nói: “Này, ăn ít trái cây đi.”
Trương Đào nhìn quả màu đỏ trước mặt, sắc mặt lão xanh mét.
Lão tìm nửa đời người, thật vất vả mới tìm được đồ đệ có thiên phú thể chất đều vô cùng phù hợp với yêu cầu của lão, vốn hy vọng đồ đệ kia có thể kế thừa y bát của lão.
Tuyệt đối không ngờ rằng sau khi đó lại chết ở nơi thâm sơn cùng cốc như Tề Châu.
Khi lão biết tin tức này, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Đồ đệ, ngươi hãy nghỉ ngơi, hôm nay, ta sẽ báo thù thay ngươi.” Trương Đào từng bước từng bước đến gần Từ Dương, trong miệng tự lẩm bẩm.
Từ Dương lườm hắn một cái, nói: “Đính chính một chút, không phải ngươi muốn báo thù cho đồ đệ, chẳng qua ngươi muốn xuống dưới đất tiếp tục dạy dỗ đệ tử của ngươi mà thôi.”
Trương Đào biến sắc, suýt chút nữa bị sặc chết.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ bên cạnh cũng quái dị nhìn Trương Đào.
“Người kia là ai? Vì sao ta chỉ có thể cảm nhận được hắn có tu vi Luyện Khí kỳ!”
“Chẳng cần biết hắn là ai, hôm nay hắn chắc chắn phải chết, Trương Đào nổi tiếng yêu thương đồ đệ của mình, người này lại giết đệ tử của lão, hắn ta chết là cái chắc.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm giác thực lực của người này chẳng ra sao cả, nói chuyện đến miệng cũng lung lay.”
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ bên cạnh nghị luận, bộ dáng không thèm để Từ Dương vào mắt.
“Trưởng lão đại nhân, người này nói năng lỗ mãng, vũ nhục Ma Vân Tông chúng ta, đánh chết các sư huynh đệ đồng môn, mong rằng trưởng lão ra tay bằng không chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ cho rằng chúng ta dễ ức hiếp.”
Tên Kim Đan kỳ kia ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Từ Dương nhìn những người này cảm thấy có chút buồn cười.
“Muốn đánh cứ đánh là được rồi, các ngươi ở nơi này nói nhảm cái gì?”
“Được, vậy ngươi hãy chết đi.” Trương Đào hét lớn một tiếng, đấm ra một quyền.
Tu vi Nguyên Anh kỳ trong nháy mắt bạo phát mà ra, tốc độ cú đấm thật nhanh, ầm một tiếng, không khí xung quanh nắm đấm tựa như muốn bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Từ Dương đưa tay ra, nắm được nắm đấm của lão. Quyền thế đánh về phía trước trong nháy mắt ngừng trệ, không cách nào tiến lên trước một bước.
“Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi sao? Vậy thì thật khiến ta thất vọng quá.”
Từ Dương nhàn nhạt nói một câu, tiếp đó nắm tay đột nhiên dùng sức, lập tức bẻ gãy cổ tay Trương Đào.
“A......” Một tiếng gào thảm thiết như tiếng mổ heo vang tận mây xanh.
Từ Dương giơ chân đá lên, lập tức Trương Đào biến thành một làn sương máu, tiêu tan trong không khí.
Người xung quanh vây xem đều choáng váng, mồm há hốc như có thể nhét vào trong một quả trứng gà.
Một chiêu, chỉ vẻn vẹn một chiêu, Trương Đào đã bại vong.
Thất bại triệt để, không chút dây dưa dài dòng.
Trương Đào, căn bản không phải là đối thủ của Từ Dương.
“Không biết các ngươi còn có người nào khác không?” Từ Dương nhàn nhạt hỏi.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ đưa mắt nhìn nhau, hiện tại bọn họ không còn dũng khí đánh với hắn.
“Không biết tiền bối tới Ma Vân Tông có chuyện gì?” Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ run giọng hỏi.
Hắn ta nhìn thấy Từ Dương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ.
Một tên gia hỏa Luyện Khí kỳ mà có thể dùng một quyền đánh chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao?
Hắn không phải người ngu, loại chuyện này làm sao có thể.
Như vậy, cũng chỉ có một loại khả năng, Từ Dương vô cùng lợi hại, tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều, hắn ta không nhìn thấu tu vi thực sự của Từ Dương.
Khi nghĩ tới đây, hắn có chút sững sờ bởi vì tu vi của hắn không phải Trúc Cơ hay Kim Đan, mà là Nguyên Anh chân chính.
Trên tu vi Nguyên Anh kỳ chính là tu vi cảnh giới Động Thiên, Động Thiên cảnh, đây chính tu vi cấp độ truyền thuyết.
Ít nhất, trong cuộc đời của hắn, hắn gặp qua không ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng mà chưa từng gặp qua một tu sĩ có cảnh giới Động Thiên.
Tu sĩ cảnh giới Động Thiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Cho nên hắn phán đoán, Từ Dương là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lợi hại vô cùng.
Tông chủ bọn họ cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Nhưng bây giờ tông chủ đang bị thương, đang lúc bế quan.
Bây giờ cả Ma Vân Tông, không ai có thể chống lại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Cho nên, Hà Quang mới hạ giọng mềm mỏng.
“Ta tới nơi này làm gì à?” Từ Dương cười nhạt.
“Ta là tới diệt Ma Vân Tông các ngươi.” Từ Dương thản nhiên trả lời.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ hai mặt nhìn nhau, diệt Ma Vân Tông bọn họ?
Trên mặt bọn họ tỏ vẻ vô cùng tức giận, nhưng e ngại thực lực của Từ Dương, không dám đối chiến với hắn.
Nhưng Từ Dương không chút dè dặt, nói thẳng muốn tiêu diệt Ma Vân Tông, đây là điều bọn họ không thể chịu đựng được.
“Tiền bối, Ma Vân Tông ta đã đắc tội gì với ngài, bây giờ chúng ta bồi tội.” Hà Quang kìm chế, cố hòa hoãn.
Hiện tại bọn họ đánh không lại Từ Dương, chỉ có thể cố nhịn, chờ tông chủ chữa thương xong sau đó xuất quan giáo huấn Từ Dương sau.
“Không, các ngươi không đắc tội với ta.” Từ Dương thản nhiên nói.
“Chúng ta không đắc tội với đại nhân, vì sao muốn diệt Ma Vân Tông chúng ta?” Hà Quang hỏi.
Từ Dương cười lạnh, nói: “Mặc dù các ngươi không đắc tội với ta, nhưng Ma Vân Tông các ngươi đã lén thả Ma Thiên Cuồng Giao, như vậy cũng đã có tội rồi.”
Lời Từ Dương vừa nói xong, sắc mặt mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ lập tức trở nên khó coi.
Ma Thiên Cuồng Giao là bí mật Ma Vân Tông bọn họ, bí mật này mà lộ ra ngoài, Ma Vân Tông bọn họ sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Cho nên, bọn họ che giấu khá tốt, không ngờ vẫn có người biết đến.
“Làm sao ngươi biết được?” Hà Quang lạnh mặt hỏi.
Trong mắt Hà Quang tràn ngập sát ý, bởi vì thực lực bản thân hắn không đủ nên không dám xuất thủ.
“Thừa nhận rồi.” Từ Dương lấy ra một quả nhỏ màu đỏ, vừa nhai vừa nói.
“Có điều các ngươi thừa nhận hay không thừa nhận cũng không sao, bởi vì Ma Thiên Cuồng Giao ở bên trong Ma Vân Tông, điều này các ngươi không có cách nào phủ nhận.” Từ Dương nói.
“Cho nên, vì toàn bộ người quận Thiên Vũ, ta chỉ có thể tiêu diệt Ma Vân Tông các ngươi mà thôi.”
Mặc dù Từ Dương nói nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai những người khác giống như sét đánh ngang tai.
“Từ Dương, ta khuyên ngươi không nên quá đề cao mình. Mặc dù ngươi có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ nhưng tông chủ chúng ta cũng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đấy.”
Khi Từ Dương nghe lời vừa rồi, lập tức đoán được thân phận của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trước mặt.
“Chính là lão phu! Lão phu đang muốn tìm ngươi, không nghĩ tới, ngươi đã tự mình đưa tới cửa, tất nhiên nếu đã đưa tới cửa, vậy thì ngươi hãy chết đi.”
Trương Đào tức giận nói, hai mắt âm sâu đảo qua người Từ Dương như có thể nuốt sống hắn bất cứ lúc nào.
“Thì ra là ngươi.” Từ Dương cười vài tiếng.
“Đồ đệ kia của ngươi, ta giúp ngươi thanh lý môn hộ miễn phí, ngươi không cảm tạ ta thì thôi, không cần thiết kích động như vậy.”
Nói xong, Từ Dương lấy một quả nhỏ màu đỏ đưa đến trước mặt Trương Đào vừa cười vừa nói: “Này, ăn ít trái cây đi.”
Trương Đào nhìn quả màu đỏ trước mặt, sắc mặt lão xanh mét.
Lão tìm nửa đời người, thật vất vả mới tìm được đồ đệ có thiên phú thể chất đều vô cùng phù hợp với yêu cầu của lão, vốn hy vọng đồ đệ kia có thể kế thừa y bát của lão.
Tuyệt đối không ngờ rằng sau khi đó lại chết ở nơi thâm sơn cùng cốc như Tề Châu.
Khi lão biết tin tức này, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Đồ đệ, ngươi hãy nghỉ ngơi, hôm nay, ta sẽ báo thù thay ngươi.” Trương Đào từng bước từng bước đến gần Từ Dương, trong miệng tự lẩm bẩm.
Từ Dương lườm hắn một cái, nói: “Đính chính một chút, không phải ngươi muốn báo thù cho đồ đệ, chẳng qua ngươi muốn xuống dưới đất tiếp tục dạy dỗ đệ tử của ngươi mà thôi.”
Trương Đào biến sắc, suýt chút nữa bị sặc chết.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ bên cạnh cũng quái dị nhìn Trương Đào.
“Người kia là ai? Vì sao ta chỉ có thể cảm nhận được hắn có tu vi Luyện Khí kỳ!”
“Chẳng cần biết hắn là ai, hôm nay hắn chắc chắn phải chết, Trương Đào nổi tiếng yêu thương đồ đệ của mình, người này lại giết đệ tử của lão, hắn ta chết là cái chắc.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm giác thực lực của người này chẳng ra sao cả, nói chuyện đến miệng cũng lung lay.”
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ bên cạnh nghị luận, bộ dáng không thèm để Từ Dương vào mắt.
“Trưởng lão đại nhân, người này nói năng lỗ mãng, vũ nhục Ma Vân Tông chúng ta, đánh chết các sư huynh đệ đồng môn, mong rằng trưởng lão ra tay bằng không chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ cho rằng chúng ta dễ ức hiếp.”
Tên Kim Đan kỳ kia ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Từ Dương nhìn những người này cảm thấy có chút buồn cười.
“Muốn đánh cứ đánh là được rồi, các ngươi ở nơi này nói nhảm cái gì?”
“Được, vậy ngươi hãy chết đi.” Trương Đào hét lớn một tiếng, đấm ra một quyền.
Tu vi Nguyên Anh kỳ trong nháy mắt bạo phát mà ra, tốc độ cú đấm thật nhanh, ầm một tiếng, không khí xung quanh nắm đấm tựa như muốn bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Từ Dương đưa tay ra, nắm được nắm đấm của lão. Quyền thế đánh về phía trước trong nháy mắt ngừng trệ, không cách nào tiến lên trước một bước.
“Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi sao? Vậy thì thật khiến ta thất vọng quá.”
Từ Dương nhàn nhạt nói một câu, tiếp đó nắm tay đột nhiên dùng sức, lập tức bẻ gãy cổ tay Trương Đào.
“A......” Một tiếng gào thảm thiết như tiếng mổ heo vang tận mây xanh.
Từ Dương giơ chân đá lên, lập tức Trương Đào biến thành một làn sương máu, tiêu tan trong không khí.
Người xung quanh vây xem đều choáng váng, mồm há hốc như có thể nhét vào trong một quả trứng gà.
Một chiêu, chỉ vẻn vẹn một chiêu, Trương Đào đã bại vong.
Thất bại triệt để, không chút dây dưa dài dòng.
Trương Đào, căn bản không phải là đối thủ của Từ Dương.
“Không biết các ngươi còn có người nào khác không?” Từ Dương nhàn nhạt hỏi.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ đưa mắt nhìn nhau, hiện tại bọn họ không còn dũng khí đánh với hắn.
“Không biết tiền bối tới Ma Vân Tông có chuyện gì?” Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ run giọng hỏi.
Hắn ta nhìn thấy Từ Dương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ.
Một tên gia hỏa Luyện Khí kỳ mà có thể dùng một quyền đánh chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao?
Hắn không phải người ngu, loại chuyện này làm sao có thể.
Như vậy, cũng chỉ có một loại khả năng, Từ Dương vô cùng lợi hại, tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều, hắn ta không nhìn thấu tu vi thực sự của Từ Dương.
Khi nghĩ tới đây, hắn có chút sững sờ bởi vì tu vi của hắn không phải Trúc Cơ hay Kim Đan, mà là Nguyên Anh chân chính.
Trên tu vi Nguyên Anh kỳ chính là tu vi cảnh giới Động Thiên, Động Thiên cảnh, đây chính tu vi cấp độ truyền thuyết.
Ít nhất, trong cuộc đời của hắn, hắn gặp qua không ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng mà chưa từng gặp qua một tu sĩ có cảnh giới Động Thiên.
Tu sĩ cảnh giới Động Thiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Cho nên hắn phán đoán, Từ Dương là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lợi hại vô cùng.
Tông chủ bọn họ cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Nhưng bây giờ tông chủ đang bị thương, đang lúc bế quan.
Bây giờ cả Ma Vân Tông, không ai có thể chống lại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Cho nên, Hà Quang mới hạ giọng mềm mỏng.
“Ta tới nơi này làm gì à?” Từ Dương cười nhạt.
“Ta là tới diệt Ma Vân Tông các ngươi.” Từ Dương thản nhiên trả lời.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ hai mặt nhìn nhau, diệt Ma Vân Tông bọn họ?
Trên mặt bọn họ tỏ vẻ vô cùng tức giận, nhưng e ngại thực lực của Từ Dương, không dám đối chiến với hắn.
Nhưng Từ Dương không chút dè dặt, nói thẳng muốn tiêu diệt Ma Vân Tông, đây là điều bọn họ không thể chịu đựng được.
“Tiền bối, Ma Vân Tông ta đã đắc tội gì với ngài, bây giờ chúng ta bồi tội.” Hà Quang kìm chế, cố hòa hoãn.
Hiện tại bọn họ đánh không lại Từ Dương, chỉ có thể cố nhịn, chờ tông chủ chữa thương xong sau đó xuất quan giáo huấn Từ Dương sau.
“Không, các ngươi không đắc tội với ta.” Từ Dương thản nhiên nói.
“Chúng ta không đắc tội với đại nhân, vì sao muốn diệt Ma Vân Tông chúng ta?” Hà Quang hỏi.
Từ Dương cười lạnh, nói: “Mặc dù các ngươi không đắc tội với ta, nhưng Ma Vân Tông các ngươi đã lén thả Ma Thiên Cuồng Giao, như vậy cũng đã có tội rồi.”
Lời Từ Dương vừa nói xong, sắc mặt mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ lập tức trở nên khó coi.
Ma Thiên Cuồng Giao là bí mật Ma Vân Tông bọn họ, bí mật này mà lộ ra ngoài, Ma Vân Tông bọn họ sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Cho nên, bọn họ che giấu khá tốt, không ngờ vẫn có người biết đến.
“Làm sao ngươi biết được?” Hà Quang lạnh mặt hỏi.
Trong mắt Hà Quang tràn ngập sát ý, bởi vì thực lực bản thân hắn không đủ nên không dám xuất thủ.
“Thừa nhận rồi.” Từ Dương lấy ra một quả nhỏ màu đỏ, vừa nhai vừa nói.
“Có điều các ngươi thừa nhận hay không thừa nhận cũng không sao, bởi vì Ma Thiên Cuồng Giao ở bên trong Ma Vân Tông, điều này các ngươi không có cách nào phủ nhận.” Từ Dương nói.
“Cho nên, vì toàn bộ người quận Thiên Vũ, ta chỉ có thể tiêu diệt Ma Vân Tông các ngươi mà thôi.”
Mặc dù Từ Dương nói nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai những người khác giống như sét đánh ngang tai.
“Từ Dương, ta khuyên ngươi không nên quá đề cao mình. Mặc dù ngươi có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ nhưng tông chủ chúng ta cũng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất