Luyện Võ Quá Khó, Ta Lựa Chọn Giết Địch Bạo Công Lực

Chương 12: Ôm Nhau Chết Chung

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

【Công lực hiện tại: 46 năm】

Vệ Phàm mỉm cười rạng rỡ, lần này hắn đã thu được 46 sáu năm công lực.

Hắn không vội rời đi, mà kiểm tra xung quanh ngôi nhà một lượt, xác nhận không còn ai khác, sau đó mới mở cổng và rời đi.

Về phần những xác chết, Mãnh Hổ bang tự khắc sẽ phái người đến dọn dẹp.

"Vệ Phàm, ngươi không sao chứ?"

Đi được vài bước, hắn đã gặp Hồ Tình và tổng giáo đầu Hồ Thanh Vân.

Vệ Phàm lắc đầu, chắp tay nói: "Thuộc hạ bái kiến Hồ giáo đầu!"

Hồ Thanh Vân hơi nhíu mày: "Trên người ngươi có mùi máu tanh, xem ra lão phu đến đây vô ích rồi."

Ánh mắt ông ta đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Vệ Phàm đã giết hết bọn Giang Xuyên?

Người khác không biết, nhưng với tư cách là tổng giáo đầu của nha môn, ông không thể không biết Lý Thân và Giang Xuyên có mưu đồ gì, nếu không ông đã không đến đây.

Bây giờ Vệ Phàm ra ngoài, trên người còn dính mùi máu, nếu không phải giết chết Giang Xuyên và đồng bọn, hắn sẽ không thể nào thoát ra được.

Nhưng điều này thật quá khó tin!

Vệ Phàm có thiên phú võ học, nhưng sao chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã có thể giết chết hương chủ của Mãnh Hổ bang?

Hồ Tình hỏi: "Mùi máu tươi? Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao bọn họ có thể để ngươi rời đi?"

Nàng vội vàng gọi cha đến đây để cứu Vệ Phàm, nếu Giang Xuyên dễ dàng nói chuyện thì nàng đã không phải nhờ cha rồi.

Vệ Phàm nói bằng giọng buồn bã: "Bên trong đã xảy ra một cuộc xung đột, ban đầu ta định đến xin lỗi, mong nhận được sự tha thứ của Giang hương chủ, giúp hắn vượt qua nỗi đau mất người thân."



"Nhưng Giang hương chủ rất cứng đầu, không chịu tha thứ cho ta, Lý bộ đầu cũng đã đứng ra khuyên giải, nhưng không hiểu sao sau đó hai người họ lại đánh nhau, rồi cuối cùng ôm nhau chết chung."

"Tất cả đều do ta mà ra, giờ đây ta chỉ muốn về nhà ăn cơm, à không, là không muốn nói chuyện nữa."

"Hồ giáo đầu, thuộc hạ xin phép cáo từ!"

Nói xong, Vệ Phàm chắp tay chào, rồi đi vòng qua cha con Hồ Thanh Vân, rời đi.

"Lý Thân và Giang Xuyên đã thực sự chết cùng nhau sao?"

Hồ Tình đã sững sờ từ lâu, làm sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ nàng đã hiểu lầm Lý bộ đầu, rằng hắn thực sự là một người tốt?

"Con bé ngốc này, nghe thằng nhóc đó bịa chuyện, miệng nó nói ra không có câu nào là thật!"

Hồ Thanh Vân nhìn con gái, không khỏi thở dài.

Con gái ông không phải đứa ngốc, nhưng không hiểu sao hễ Vệ Phàm nói gì là nó tin hết.

"Con không ngốc, Vệ Phàm không bao giờ lừa con!" Hồ Tình phản bác.

Hắn đã nói là xin lỗi thì sẽ đến xin lỗi, cho dù biết người ta có thể hại mình cũng vẫn đến, từ trước tới nay, Vệ Phàm chưa bao giờ lừa nàng.

"Con ở đây đợi cha, cha vào trong xem thế nào!"

Tình huống này không phải lần đầu ông gặp phải, Hồ Thanh Vân chẳng buồn nói thêm, đẩy cổng bước vào sân.

"Quả nhiên, Giang Xuyên và Lý Thân đều đã chết!"

Cảnh tượng trước mắt khiến Hồ Thanh Vân hít sâu một hơi, ông ta linh cảm rằng sắp có một đại họa ập đến.

Con trai của Hổ Vương đã chết, giờ đến lượt cả Giang Xuyên và Lý Thân cũng chết, Mãnh Hổ bang và Hổ Vương không phát điên mới là lạ.

"Kẻ nào ra tay mà dám giết cả hương chủ Mãnh Hổ bang và bộ đầu của nha môn cùng lúc?"

Mặc dù Vệ Phàm nói dối rất nhiều, nhưng ông không tin Vệ Phàm là người giết mấy người này, có thể hắn đã nhìn thấy hung thủ thật sự, nhưng không nói ra.



Dù sao những người này đều chẳng phải loại tốt lành gì, với tính cách của Vệ Phàm, hắn sẽ không bao giờ tố cáo một người tốt vì mấy kẻ cặn bã.

"Thấy chưa, Vệ Phàm không lừa con, Lý bộ đầu và Giang Xuyên thực sự đã chết cùng nhau!"

Hồ Tình cũng bước vào, chỉ tay vào những xác chết trong sân mà nói, không hề tỏ ra sợ hãi trước cảnh tượng đẫm máu.

Hồ Thanh Vân trừng mắt: "Tất cả đều bị giết chỉ bằng một chiêu, không hề có dấu hiệu đánh nhau, con nói cho cha nghe xem tại sao bọn hắn có thể là chết cùng nhau?"

"Cha nhìn không ra à? Đường đường là tổng giáo đầu của nha môn, thế mà không nhận ra rõ ràng Lý bộ đầu đã ám sát, giết chết mấy tên tay chân của Giang Xuyên, sau đó Giang Xuyên tấn công Lý bộ đầu, cả hai ra tay cùng lúc rồi ôm nhau chết chung."

"Chẳng lẽ cha cho rằng Vệ Phàm giết bọn họ sao? Hắn mới luyện võ có ba tháng, làm sao có thể giết nhiều cao thủ như vậy?"

Một suy luận hoàn hảo, Hồ Thanh Vân không thể nói được lời nào.

Ai giết họ thực ra cũng không quan trọng, dù sao mấy kẻ này cũng không phải người tốt.

Hơn nữa, nếu thật sự là Vệ Phàm giết, thì điều đó quá đáng sợ, thà rằng giả vờ không biết còn hơn.

"Mau đi gọi người đến đây, máu me thế này, không xử lý đám xác chết sẽ dễ dẫn dụ thứ không sạch sẽ tới."

Không nấn ná lâu hơn, Hồ Thanh Vân dẫn con gái về nha môn để gọi người đến xử lý.

Hung thủ là ai nha môn không cần quan tâm, nhưng những xác chết nhất định phải được xử lý, vì nếu thứ không sạch sẽ bị dẫn dụ mấy thứ dơ bẩn đến, chúng còn khó đối phó hơn yêu ma nhiều.

“Vệ gia, mời ngài ngồi!”

Vệ Phàm bước vào một tiệm cơm, đây là tiệm cơm Mã Ký mà hắn thường lui tới, vừa bước vào, tiểu nhị liền chào mời hắn ngồi xuống.

“Vẫn như cũ!”

Thực đơn quen thuộc của hắn là một bát cơm chiên, nửa cân thịt kho, và một bát canh rau.

Gọi món xong, hắn ngồi chờ, sắc trời đã tối, ngoài đường phố không còn bao nhiêu người qua lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau