Luyện Võ Quá Khó, Ta Lựa Chọn Giết Địch Bạo Công Lực
Chương 24: Hổ Vương Chân Cảnh (3)
Editor: Kingofbattle
“Nhưng một khi đã dính líu rồi thì chỉ còn cách giết chết ngươi thôi.”
Hổ Vương giơ hai nắm đấm lên, yêu lực đen ngòm bao phủ đôi tay hắn, cất bước đánh về phía Vệ Phàm .
So với đao pháp, quyền pháp của Hổ Vương còn khủng bố hơn, đôi tay bao bọc trong yêu lực có thể đối đầu trực diện với đao cương của Vệ Phàm, trong lúc nhất thời, cả hai chiến đấu bất phân thắng bại.
“Bằng hữu có cần giúp đỡ không?”
Ninh Hiên đứng trên mái nhà hô lớn.
Mặc dù hắn bị thương, nhưng Tô Tuyết Dung vẫn còn sức chiến đấu.
Vệ Phàm lớn tiếng đáp: “Không cần khách sáo, con súc sinh này chỉ vậy thôi!”
Lời này khiến Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung không khỏi mặt mày co giật, chẳng phải Vệ Phàm đang nói rằng hai người bọn họ thậm chí còn không bằng con súc sinh sao?
“Gào… Ngươi muốn chết, ta sẽ móc tim ngươi ra!”
Hổ Vương gầm lên giận dữ, cánh tay của hắn bỗng biến thành hổ trảo, bộ vuốt sắc nhọn của hắn đã chém đứt cả đao cương của Vệ Phàm.
Mất đi mối đe dọa từ đao cương, Hổ Vương nhanh chóng tiếp cận Vệ Phàm trong một bước, đôi hổ trảo đầy yêu lực nhằm thẳng tim Vệ Phàm.
“Không ổn rồi, tên Vệ Phàm này chết chắc rồi!”
Sự việc diễn biến quá nhanh khiến cả Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung đều nghĩ rằng Vệ Phàm chắc chắn phải chết, ngay cả trên gương mặt của Hổ Vương cũng hiện lên một nụ cười độc ác.
Xoẹt…
Áo của Vệ Phàm bị xé toạc trong nháy mắt, nhưng thay vì lộ ra cảnh tượng tim bị móc ra, lại xuất hiện những tia lửa bắn tung tóe khi hổ trảo chạm vào da thịt của Vệ Phàm.
“Sao có thể…”
Hổ Vương trợn to mắt, không tin vào những gì mình thấy, hét lên đầy kinh hãi.
Hổ trảo của hắn có thể chém đứt đao cương, dù là sắt thép cũng chẳng khác gì giấy mỏng, vậy mà lại chỉ có thể cào ra tia lửa trên da thịt Vệ Phàm.
Trong khoảnh khắc, một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu Hổ Vương.
“Hắn kiêm tu võ học khổ luyện!”
Ninh Hiên cũng kinh hãi thốt lên, cơ thể bằng sắt thép cũng không đáng sợ đến vậy.
“Có vẻ như hắn đã tu luyện Thiết Thân Công và Lưu Ly Bảo Thể, đều đạt tới cửu trọng, nhưng ngay cả khi hai môn võ học khổ luyện này đều đạt cửu trọng, phòng ngự cơ thể cũng không thể khủng khiếp như thế này, ngay cả tu sĩ Luyện Thể Cảnh cũng khó mà có sức phòng ngự như vậy.”
Tô Tuyết Dung lần đầu lên tiếng, trong lòng nàng như có sóng lớn trỗi dậy.
“Chúc mừng ngươi, ngươi đã phá vỡ môn võ yếu nhất của ta, giờ thì ngươi sẽ đối mặt với thứ đáng sợ nhất của ta.”
Vệ Phàm nở một nụ cười, nụ cười khiến Hổ Vương dựng cả tóc gáy.
Môn võ học mà hắn kiêng kỵ kia hóa ra lại là môn yếu nhất.
“Võ học khổ luyện sao có thể luyện ra thân thể như vậy?” Hổ Vương kinh hoàng không dám tin.
“Súc sinh ngươi thật sự nghĩ rằng ta dám đến giết ngươi, mà chỉ dựa vào Thiên Cương Nhiên Huyết Đao thôi sao?”
Cơ thể của Vệ Phàm rung chuyển, cơ bắp của hắn phồng lên, làn da phát ra ánh sáng tựa như kim loại.
Dù không triệu hồi chuông vàng, nhưng chuông vàng vẫn dính chặt vào da thịt hắn, bảo vệ cơ thể hắn.
Trong tất cả những thủ đoạn hiện tại của hắn, phòng ngự là mạnh nhất.
Chuông vàng là do công lực 100 năm của hắn ngưng luyện ra, ngay cả đại yêu Chân Cảnh như Hổ Vương cũng không thể phá được.
Nhân lúc Hổ Vương đang ngẩn ngơ, Vệ Phàm đấm mạnh vào miệng Hổ Vương.
Bốp!
Cú đấm 15 ngàn cân khiến đầu của Hổ Vương ngửa ra sau, yêu huyết bắn tung tóe.
“Gào… Đánh yêu quái thì đừng đánh mặt!”
Hổ Vương nổi giận, hắn cũng đấm thẳng vào mặt Vệ Phàm, hắn không tin rằng vùng đầu vốn yếu ớt lại cứng như lồng ngực.
Một cú đấm được tung ra, đến nỗi không khí cũng phát ra tiếng nổ vì không chịu nổi sức mạnh.
“Long Ngâm Toái Thiên Chỉ!”
Đối diện với cú đấm giận dữ của Hổ Vương, Vệ Phàm chỉ nhếch mép cười lạnh, năm ngón tay giơ ra.
Năm ngón tay của hắn lập tức phát ra ánh sáng trắng chói mắt, giống như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào nắm đấm to lớn của Hổ Vương.
Ngay sau đó, hắn siết chặt tay, lập tức xé đứt nửa nắm đấm của Hổ Vương.
Long Ngâm Toái Thiên Chỉ!
Đây là một môn võ học còn đáng sợ hơn Thiên Cương Nhiên Huyết Đao, Vệ Phàm đã mất 20 năm công lực để luyện Long Ngâm Toái Thiên Chỉ đến viên mãn.
Môn võ học này không có gì ảo diệu, chỉ đơn giản là dùng chân khí không ngừng ma luyện mười đầu ngón tay, khiến mười ngón tay của hắn sắc bén hơn cả đao.
Công lực để luyện Long Ngâm Toái Thiên Chỉ đến viên mãn gấp bảy lần Thiên Cương Nhiên Huyết Đao, đương nhiên uy lực khủng khiếp hơn rất nhiều.
“Gào…”
Lần này Hổ Vương không còn gầm lên giận dữ nữa, mà là tiếng kêu thảm thiết, một nửa hổ trảo bị Vệ Phàm xé ra, nỗi đau đó chỉ có hắn mới hiểu được.
Ầm một tiếng, yêu khí trên người nó bùng nổ, cơ thể bắt đầu nhanh chóng phình to.
Nó đã hiện ra chân thân, một con hổ khổng lồ cao hơn ba mét, dài gần sáu mét hiện ra trước mắt Vệ Phàm, chỉ có điều một bàn chân đang chảy máu, khiến sự uy nghiêm của nó giảm đi đáng kể.
“Cuối cùng cũng chịu hiện ra nguyên hình rồi!”
Vệ Phàm đạp bộ pháp Lưu Vân Truy Phong, lập tức nhảy lên lưng Hổ Vương, năm ngón tay sắc như thiên đao ra sức cào xuống, trong phút chốc máu thịt bay tứ tung.
Chỉ trong vài nhịp thở, vài đốt xương của Hổ Vương đã bị hắn bẻ gãy, trong miệng nó phát ra tiếng rống đau đớn thảm thiết.
“Tha cho ta, ta không cố ý chọc giận ngươi, là ngươi giết con ta trước.”
“Nhưng một khi đã dính líu rồi thì chỉ còn cách giết chết ngươi thôi.”
Hổ Vương giơ hai nắm đấm lên, yêu lực đen ngòm bao phủ đôi tay hắn, cất bước đánh về phía Vệ Phàm .
So với đao pháp, quyền pháp của Hổ Vương còn khủng bố hơn, đôi tay bao bọc trong yêu lực có thể đối đầu trực diện với đao cương của Vệ Phàm, trong lúc nhất thời, cả hai chiến đấu bất phân thắng bại.
“Bằng hữu có cần giúp đỡ không?”
Ninh Hiên đứng trên mái nhà hô lớn.
Mặc dù hắn bị thương, nhưng Tô Tuyết Dung vẫn còn sức chiến đấu.
Vệ Phàm lớn tiếng đáp: “Không cần khách sáo, con súc sinh này chỉ vậy thôi!”
Lời này khiến Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung không khỏi mặt mày co giật, chẳng phải Vệ Phàm đang nói rằng hai người bọn họ thậm chí còn không bằng con súc sinh sao?
“Gào… Ngươi muốn chết, ta sẽ móc tim ngươi ra!”
Hổ Vương gầm lên giận dữ, cánh tay của hắn bỗng biến thành hổ trảo, bộ vuốt sắc nhọn của hắn đã chém đứt cả đao cương của Vệ Phàm.
Mất đi mối đe dọa từ đao cương, Hổ Vương nhanh chóng tiếp cận Vệ Phàm trong một bước, đôi hổ trảo đầy yêu lực nhằm thẳng tim Vệ Phàm.
“Không ổn rồi, tên Vệ Phàm này chết chắc rồi!”
Sự việc diễn biến quá nhanh khiến cả Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung đều nghĩ rằng Vệ Phàm chắc chắn phải chết, ngay cả trên gương mặt của Hổ Vương cũng hiện lên một nụ cười độc ác.
Xoẹt…
Áo của Vệ Phàm bị xé toạc trong nháy mắt, nhưng thay vì lộ ra cảnh tượng tim bị móc ra, lại xuất hiện những tia lửa bắn tung tóe khi hổ trảo chạm vào da thịt của Vệ Phàm.
“Sao có thể…”
Hổ Vương trợn to mắt, không tin vào những gì mình thấy, hét lên đầy kinh hãi.
Hổ trảo của hắn có thể chém đứt đao cương, dù là sắt thép cũng chẳng khác gì giấy mỏng, vậy mà lại chỉ có thể cào ra tia lửa trên da thịt Vệ Phàm.
Trong khoảnh khắc, một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu Hổ Vương.
“Hắn kiêm tu võ học khổ luyện!”
Ninh Hiên cũng kinh hãi thốt lên, cơ thể bằng sắt thép cũng không đáng sợ đến vậy.
“Có vẻ như hắn đã tu luyện Thiết Thân Công và Lưu Ly Bảo Thể, đều đạt tới cửu trọng, nhưng ngay cả khi hai môn võ học khổ luyện này đều đạt cửu trọng, phòng ngự cơ thể cũng không thể khủng khiếp như thế này, ngay cả tu sĩ Luyện Thể Cảnh cũng khó mà có sức phòng ngự như vậy.”
Tô Tuyết Dung lần đầu lên tiếng, trong lòng nàng như có sóng lớn trỗi dậy.
“Chúc mừng ngươi, ngươi đã phá vỡ môn võ yếu nhất của ta, giờ thì ngươi sẽ đối mặt với thứ đáng sợ nhất của ta.”
Vệ Phàm nở một nụ cười, nụ cười khiến Hổ Vương dựng cả tóc gáy.
Môn võ học mà hắn kiêng kỵ kia hóa ra lại là môn yếu nhất.
“Võ học khổ luyện sao có thể luyện ra thân thể như vậy?” Hổ Vương kinh hoàng không dám tin.
“Súc sinh ngươi thật sự nghĩ rằng ta dám đến giết ngươi, mà chỉ dựa vào Thiên Cương Nhiên Huyết Đao thôi sao?”
Cơ thể của Vệ Phàm rung chuyển, cơ bắp của hắn phồng lên, làn da phát ra ánh sáng tựa như kim loại.
Dù không triệu hồi chuông vàng, nhưng chuông vàng vẫn dính chặt vào da thịt hắn, bảo vệ cơ thể hắn.
Trong tất cả những thủ đoạn hiện tại của hắn, phòng ngự là mạnh nhất.
Chuông vàng là do công lực 100 năm của hắn ngưng luyện ra, ngay cả đại yêu Chân Cảnh như Hổ Vương cũng không thể phá được.
Nhân lúc Hổ Vương đang ngẩn ngơ, Vệ Phàm đấm mạnh vào miệng Hổ Vương.
Bốp!
Cú đấm 15 ngàn cân khiến đầu của Hổ Vương ngửa ra sau, yêu huyết bắn tung tóe.
“Gào… Đánh yêu quái thì đừng đánh mặt!”
Hổ Vương nổi giận, hắn cũng đấm thẳng vào mặt Vệ Phàm, hắn không tin rằng vùng đầu vốn yếu ớt lại cứng như lồng ngực.
Một cú đấm được tung ra, đến nỗi không khí cũng phát ra tiếng nổ vì không chịu nổi sức mạnh.
“Long Ngâm Toái Thiên Chỉ!”
Đối diện với cú đấm giận dữ của Hổ Vương, Vệ Phàm chỉ nhếch mép cười lạnh, năm ngón tay giơ ra.
Năm ngón tay của hắn lập tức phát ra ánh sáng trắng chói mắt, giống như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào nắm đấm to lớn của Hổ Vương.
Ngay sau đó, hắn siết chặt tay, lập tức xé đứt nửa nắm đấm của Hổ Vương.
Long Ngâm Toái Thiên Chỉ!
Đây là một môn võ học còn đáng sợ hơn Thiên Cương Nhiên Huyết Đao, Vệ Phàm đã mất 20 năm công lực để luyện Long Ngâm Toái Thiên Chỉ đến viên mãn.
Môn võ học này không có gì ảo diệu, chỉ đơn giản là dùng chân khí không ngừng ma luyện mười đầu ngón tay, khiến mười ngón tay của hắn sắc bén hơn cả đao.
Công lực để luyện Long Ngâm Toái Thiên Chỉ đến viên mãn gấp bảy lần Thiên Cương Nhiên Huyết Đao, đương nhiên uy lực khủng khiếp hơn rất nhiều.
“Gào…”
Lần này Hổ Vương không còn gầm lên giận dữ nữa, mà là tiếng kêu thảm thiết, một nửa hổ trảo bị Vệ Phàm xé ra, nỗi đau đó chỉ có hắn mới hiểu được.
Ầm một tiếng, yêu khí trên người nó bùng nổ, cơ thể bắt đầu nhanh chóng phình to.
Nó đã hiện ra chân thân, một con hổ khổng lồ cao hơn ba mét, dài gần sáu mét hiện ra trước mắt Vệ Phàm, chỉ có điều một bàn chân đang chảy máu, khiến sự uy nghiêm của nó giảm đi đáng kể.
“Cuối cùng cũng chịu hiện ra nguyên hình rồi!”
Vệ Phàm đạp bộ pháp Lưu Vân Truy Phong, lập tức nhảy lên lưng Hổ Vương, năm ngón tay sắc như thiên đao ra sức cào xuống, trong phút chốc máu thịt bay tứ tung.
Chỉ trong vài nhịp thở, vài đốt xương của Hổ Vương đã bị hắn bẻ gãy, trong miệng nó phát ra tiếng rống đau đớn thảm thiết.
“Tha cho ta, ta không cố ý chọc giận ngươi, là ngươi giết con ta trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất