Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 33: Tiểu Tặc, làm quen với chú Tạ đi con

Trước Sau
Tôi đang nằm thả hồn trên giường nhưng vô thức bật người ngồi thẳng dậy khi nhìn cuộc gọi của Hà Nam Tuyền.

Đã hơn một tháng kể từ khi tôi trở về từ Phong Hoa.

“Anh Tuyền?”

“Tiểu Tạ, cậu bận sao?”

Tôi dừng lại: “Không bận, có gì thì anh nói đi.”

“Thời gian phát hành phim trên cơ bản đã được chốt, các nhà đầu tư khác đã yêu cầu tuyên truyền nhưng thời gian Vị Ký bên này có hạn. Anh muốn hỏi cậu có thời gian tham gia các hoạt động tuyên truyền không?”

Tôi cười nhạt: “Lúc ký hợp đồng có một hạng mục tuyên truyền, anh cứ sắp xếp đi.”

Hà Nam Tuyền dừng một chút: “Chủ yếu xem cậu có đồng ý không, nếu không thì...”

“Anh Tuyền.” Tôi khẽ thở dài ngắt lời anh, cười nói: “Những điều này có cần nói với em không? Em không đi thì ai đi? Còn có diễn viên chính nào khác sao?”

Hà Nam Tuyền mỉm cười: “Anh đều đã xem qua. Có sự kiện ở nhà hát trước khi phát hành và một hoạt động phỏng vấn gần đây.”

“Hoạt động phỏng vấn? Em chưa từng tham gia loại hoạt động này.”

“Yên tâm đi. Lúc đó sắp xếp được Vị Ký sẽ đi cùng cậu, còn không thì anh đi. Đến đó rồi thu xếp.”

Tôi bĩu môi: “Anh Tuyền, anh thật sự cảm thấy em đi phỏng vấn được sao? Anh không sợ người dẫn chương trình hỏi bậy bạ, hay em nói lung tung ư?”

“Không.” Hà Nam Tuyền ngữ khí trầm xuống một chút: “Có anh ở đây, cậu dám nói bậy? Hơn nữa nội dung phỏng vấn còn chưa gửi qua, để anh hỏi một chút.”

“Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?!”

“Làm sao thế?”

Một vật gì đó màu vàng cam đột nhiên vụt qua cửa, tôi sợ hãi đứng bật dậy khỏi giường.

“Giang Lăng!” Hét xong tôi mới chợt nhớ điện thoại còn chưa cúp máy, vội vàng nói: “Anh Tuyền, lát nữa cứ gửi tài liệu qua cho em, em có chút việc gấp.”

“Ơ... cậu không sao chứ?”

Tôi xoa xoa mi tâm, miễn cưỡng cười nói: “Có lẽ là có vấn đề.”

“Vậy cậu giải quyết trước đi.”

Tôi cúp điện thoại, tức giận hét lên: “Giang Lăng! Lăn ra đây!!”

Giang Lăng chậm rãi đi tới cửa, dựa vào khung cửa: “Làm sao?”

Tôi chỉ vào cục màu cam trên sàn: “Đây... là gì vậy?”

Giang Lăng nhìn một chút, bất đắc dĩ nói: “Chó.”

“Đệt, đây là con mèo!”

Giang Lăng nhướng mắt: “Vậy còn hỏi.”

“Tao đang hỏi tại sao mày đem cái thứ này về nhà... Này này! Tránh xa tao ra.” Vừa nói tôi vừa chạy đến bên giường, vội vàng nhảy khỏi giường.

“Giang Lăng, mày cảm thấy tao sống quá lâu sao?” Tôi chạy tới sau lưng Giang Lăng: “Mời đại ca mau mang nó đi.”

Giang Lăng buồn cười tiến lên ôm lấy con mèo: “Lớn thế này mà còn sợ mèo? Truyền ra ngoài người ta không chê cười sao?”

“Tao không sợ.” Tôi tránh qua một bên: “Tao là ghét bỏ cái thứ rụng lông này. Lát nữa mày đổi ga trải giường cho tao.”

“Ờ.” Giang Lăng gật đầu: “Cũng không phải sợ gì, buổi chiều tao cho nó thành mèo trụi lông là được đúng không?”

Tôi cắn môi dưới: “Tao biết tao ở đây cũng lâu lắm rồi, tìm được nhà tao sẽ chuyển đi, mày đừng để nó lại gần đây.”

Giang Lăng cười nói: “Cái này không phải tao mua, là tao nhặt được.”

“Vẫn có mèo hoang ở Bắc Kinh rộng lớn này ư, ông trời không có mắt.”

“Không sao, tao đem nó về thì sẽ không còn mèo hoang nữa đúng không?” Giang Lăng nghiêng đầu.



“Vậy thì... sau đó mày nhốt nó trong phòng của mình đi.”

Giang Linh liếc tôi một cái: “Mấy ngày nữa tao đi châu Âu diễn tập, cần mày chăm sóc con mèo này một thời gian.”

Tôi giật mình ngẩng đầu lên, mở to hai mắt chỉ vào nó nói: “Mày nhờ tao chăm cho nó? Vậy mày về nhặt xác cho ai?”

Giang Lăng bất đắc dĩ cười cười: “Hoặc là cùng sống hoặc là cùng chết, nó sống mày sống, nó chết mày chết.”

“Tạm biệt.” Tôi xua tay: “Mày giết tao trước đi.”

Giang Lăng lắc đầu: “Yên tâm đi, mày chiếu cố một chút là được rồi. Thường xuyên cho nó ăn với uống nước. Cũng không cần mày phải dọn phân hay chải lông gì, tao sẽ nhờ trợ lý mỗi ngày ghé qua một xíu. Chứ thuê người khác mày gặp cũng không tiện.”

“Không, dừng lại một chút.” Tôi cau mày: “Hình như tao không có hứa là giúp mày cái này thì phải?”

“Dù gì mày cũng phải chăm nó.”

“Vậy thứ đó gọi là gì?”

Giang Lăng dừng lại, suy nghĩ một lúc: “Trông dáo dác thế kia cứ gọi là tiểu Tặc đi.”

Tôi khinh thường cười lễ phép: “Đại nam nhân mà đặt tên chua ngoa như vậy?”

Giang Lăng lườm tôi một cái, sau đó mỉm cười đặt con mèo xuống đất: “Tiểu Tặc, làm quen với chú Tạ đi con.”

Tôi vội vàng chạy khỏi phòng: “Giang Lăng, tao là ông chú chết tiệt của mày!”

Gần đây, tôi bị con mèo của Giang Lăng càng làm thêm khó ngủ. Tuy còn nhỏ nhưng nó rất tăng động vào ban đêm, có thể kêu gào cả đêm.

Tôi mở cửa phòng nhìn thấy nó đi vòng quanh cầu thang sau lại đến chỗ bát cơm, quay lại hình như nhìn thấy tôi rồi chạy về phía tôi.

Tôi nhanh chóng đóng cửa lại và nó cứ kêu meo meo ngoài cửa.

Tôi khẽ hé một khe nhỏ thấy nó lại ngồi xổm trước bát, tôi mới thì thào: “Tiểu tử thối, đêm khuya kêu gào cái gì đấy?“.

Nó meo meo hai lần với tôi.

Ngay khi nhìn lên, tôi thấy không có nước trong bát của nó.

Tôi do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Tặc ca, anh xuống lầu một lát đi, em ra ngoài lấy nước cho anh?”

Tôi đợi một lúc, nhưng nó rõ ràng không hiểu những gì tôi nói mà vẫn ngồi xổm ở đó, cứ như thể một lúc sau nước sẽ tự động đầy.

“Thật là một con mèo hư, nó còn không hiểu tiếng người...”

Tôi rối rắm một lúc rồi cũng cuộn mình trong chăn và tự hỏi liệu nó có chết khát nếu cả đêm không uống nước?

Tôi cắn ngón tay, dũng cảm mở cửa phòng. Nó quay lại nhìn tôi, tôi hoảng sợ xua tay: “Đừng kích động, bình tĩnh một chút.”

Tôi nghĩ nghĩ, kiếm một dụng cụ tự vệ thì tốt hơn. Tôi trở vào phòng ngủ lấy một cái gối ra chặn trước mặt.

Tôi cắn chặt môi dưới, khi ngồi xổm xuống cầm lấy cái bát thì nghĩ liệu nó có kích động nhảy vào người tôi không? Nó sẽ cào tôi? Nếu cào mặt thì làm sao bây giờ, hai ngày nữa tôi còn có một chương trình phỏng vấn?

Tôi cay đắng nhìn vào cửa phòng ngủ của Giang Lăng, nuôi mèo cũng không quản!

“Khát nước không?” Tôi liếm môi, chậm rãi đi tới: “Tao có chuyện muốn bàn với mày. Tao là diễn viên sống bằng khuôn mặt, có thể mày không hiểu nhưng ý tao là mày đừng chạm vào mặt tao, có được không?”

Nó kêu meo meo.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống trước mặt nó chậm rãi vươn tay với lấy cái bát, đang định chạm vào thì nó đột nhiên động đậy, tôi sợ đến mức ngã nhào xuống đất, bò lui mấy bước. Vẫy vẫy cái gối một cái: “Mày từ từ, đừng có động!?”

Cửa phòng của Giang Lăng chậm rãi mở ra, cậu ta cau mày nhìn tôi sau đó đi tới ôm lấy con mèo, nhân tiện lấy cái gối trên tay tôi: “Buổi tối luận võ với mèo làm cái gì?”

Tôi cảm thấy có chút áy náy: “Tao muốn thêm nước cho nó, nhưng nó không chịu đứng yên.”

“Nói nhảm, mèo mà sao không nhúc nhích cho được.” Giang Lăng thở dài: “Sao lại sợ mèo?”

Tôi từ dưới đất bò dậy: “Lúc còn nhỏ có bị mèo hoang cào, mày không biết nó khốn nạn đến mức trực tiếp từ trên cây nhảy lên vai tao, hướng trên cổ cào vài cái rướm máu, liền sợ tới giờ. Khi thấy mèo, tao đều nghĩ nếu nó làm đau tao thì phải làm sao?”

Giang Lăng bĩu môi: “Chú Tạ, đứa nhỏ này mới hai tháng tuổi.”



“Nhưng sát thương của nó tuyệt đối không nhỏ.”

Giang Lăng bất đắc dĩ cười cười: “Mày mau chóng làm quen đi, nếu không tao đành phải miễn cưỡng từ bỏ.”

Tôi hơi xúc động: “Giang Lăng, mày định vì tao mà bỏ rơi đứa cháu trai này sao?”

Giang Lăng cười khẩy: “Tao muốn mày dọn ra ngoài.”

Tôi:“...”

Tôi không thích mèo nhưng Giang Lăng lại rất thích chúng.

Cậu ấy luôn ôm vật nhỏ đó trong lòng, con mèo còn nhỏ không biết tắm nhưng người ưa sạch sẽ như cậu ấy cũng chẳng hề chán ghét.

Nếu Giang Lăng kết hôn và sinh con, cậu ấy phải là một người cha dịu dàng hiếm có.

Lời nói của mẹ Tần có phần làm tôi bực mình, người như tôi chưa từng nghĩ đến việc có con nối dõi, chắc là mẹ tôi đã dốc hết sức vì tôi nên tôi có chút sợ.

Nếu bạn chọn yêu một người cùng giới, bạn đã chọn mất quyền sinh con.

Tôi thậm chí còn không có dũng khí để nhận nuôi một đứa trẻ.

Dù hôn nhân đồng giới là hợp pháp nhưng định kiến ​​vẫn tồn tại, có thể là vĩnh cửu, cũng có thể phải trả giá bằng máu.

Ai nỡ để con cháu mình gánh chịu những định kiến, ác ý này một cách vô ích đây?

Đã đến lúc Giang Lăng thông cáo thời gian, nghe nói là có tới sáu bảy nghệ sĩ sẽ đi Châu Âu du lịch, nếu nói không lo lắng cho Giang Lăng thì là giả.

Chương trình thực tế quá mơ hồ, khán giả thích đưa mọi thứ ra khỏi bối cảnh và ê-kíp chương trình lại thích chỉnh sửa lung tung.

Tính cách của Giang Lăng là cao quý, không nhất thiết phải làm vừa lòng bất kỳ ai.

Bên cạnh đó, việc cậu ấy cố tình giả vờ hòa hợp với Cá voi xanh trong chương trình lại càng không thể.

Tôi chỉ có thể hy vọng Chu Lận sẽ gây áp lực cho tổ chương trình để tránh những vấn đề trong quá trình cắt ghép.

“Tiểu Tặc giao cho mày, có vấn đề gì thì liên hệ trợ lý của tao.”

Tôi xấu hổ nhìn Giang Lăng, thở dài: “Yên tâm đi, tao sẽ tìm cách thu phục nó.”

Giang Lăng mỉm cười: “Mèo là một loài động vật rõ ràng, nếu nó cảm nhận được mày có ác cảm với nó, nó sẽ không để mày yên tĩnh trong mấy ngày tới.”

“Tao hiểu rồi, tao muốn đánh lừa chứ không phải đánh nhau.” Tôi liếc cậu ta một cái: “Mày làm được không?”

Giang Lăng nhíu mày, bất đắc dĩ cười nói: “Mấy năm nay ngày nào tao cũng ngồi trong đoàn phim, thỉnh thoảng cũng không giỏi diễn xuất nữa.”

Tôi thở dài, đối với một diễn viên như Giang Lăng mà nói chương trình tạp kỹ không giúp ích được gì, ngược lại nếu mắc sai lầm sẽ bị kéo khỏi tế đàn.

Hình ảnh mà nhiều diễn viên gầy dựng bao năm qua đều bị chương trình tạp kỹ hủy hoại.

Hơn nữa, khán giả hiện tại không thích những người quyền quý.

Chẳng biết vì sao, người càng cao ngạo bọn họ càng muốn kéo xuống vực sâu, trong ao làm sao có thể có ngọc bội?

Tôi đang nằm trên ghế sô pha và vật nhỏ đó ngồi xổm ở cửa kêu gào sau khi Giang Lăng rời đi.

Là một con mèo hai tháng tuổi rất có linh tính?

“Đừng gào nữa, bố mày không nghe thấy đâu.”

“Cháu trai, cháu có sở thích gì không? Ví dụ như... cháu có thích chơi CNF không?” Tôi không đành lòng nhìn đứa nhỏ ngồi xổm ở cửa, muốn cùng nó nói chuyện phiếm: “Chắc cháu sẽ không, với cái thân hình nhỏ bé của cháu ở trong game còn chưa đủ để nhét kẻ răng.”

Tôi thấy nó phớt lờ tôi, tự nói với mình: “Vậy cháu có thích nghe nhạc không? Chú biết một ca sĩ hát rất hay, nếu cháu thích chú sẽ giúp cháu mua một album. Đừng nói chú Tạ không yêu ngươi.”

“Tặc ca.” Tôi ngẩng đầu nhìn nó: “Mèo cũng yêu đương sao? Thích mèo đực hay mèo cái? Bất quá anh đừng có nghĩ em sẽ mang về cho anh một con mèo khác, nhưng em cho phép anh ra ngoài tìm bạn tình, đến lúc sẽ cùng anh chia sẻ kinh nghiệm yêu đương.”

“Đừng khách sáo, không cần nói cám ơn, chỉ cần hứa với em là không được làm em sợ, không được đột ngột xuất hiện... a!!!” Tôi ngồi dậy, lật ghế sô pha mà chạy: “Mày có thể đừng có đột nhiên mà nhảy vào trước mặt tao được không?”

_____

#Bly

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau