Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 37: Đồi phong bại tục, làm sao có thể mở miệng?

Trước Sau
Tôi gần đây rất thích trồng hoa.

Nói về tay nghề thì từ xưa giờ đến xương rồng còn không sống nổi dưới bàn tay của tôi.

Tôi đến chợ hoa mua một chậu hoa hồng và hoa hải đường, tôi cảm thấy người bán đang lừa gạt mình, ông ấy khăng khăng nói loài hoa này rất dễ chăm, tôi chỉ cần tưới nước là được.

Sau khi ngâm cứu trên mạng tôi mới phát hiện loài hoa này vô cùng lập dị, điều kiện đất đai và ánh sáng môi trường rất khắc nghiệt.

Nó sợ nhiệt độ thấp và ánh sáng mạnh, vì vậy đất thông thường không thể sử dụng được nên phải chú ý đến việc bón phân.

Ban đầu, tôi muốn thêm chút màu sắc cho ngôi nhà của mình, nhưng không ngờ lại mời tổ tiên về.

Đã có một tổ tiên trong nhà, bây giờ còn thêm một người khác.

Tôi quyết tâm chăm thật tốt chậu hoa này nên đã kiểm tra chất lượng đất ở chợ, dùng đất công viên hoặc vườn của nông dân thì tốt hơn.

Tôi do dự một chút, trong tiểu khu bên này của Giang Lăng thật sự có một vườn hoa ngọc lan.

Dù sao Giang Lăng cũng là chủ, đào một ít đất cũng không thể coi là xâm phạm tài sản của công có đúng không?

Sau một lúc vật lộn, tôi đeo khẩu trang, đi xuống nhà với một chiếc túi nhựa và một cái xẻng.

Tôi lẻn ra vườn, nhìn quanh không thấy ai liền chuẩn bị hạ xẻng.

Quay người lại, liền thấy một bác gái lớn tuổi đang cầm cái thùng đi tới: “Tiểu tử, chỗ này đất quá cứng rất khó dùng, muốn trồng hoa thì đào ở giữa vườn ấy.”

Tôi lúng túng dừng lại: “Trông bác rất thành thạo.”

“Cậu lần đầu tới à?”

“Vâng.” Tôi ngượng ngùng cười:“Đây là lần đầu tiên con trồng hoa.”

“Lần đầu tiên đến đây, tôi cũng có chút sợ. Người trẻ tuổi mỏng manh, đến thêm vài lần thì sẽ quen.”

“Dạ...”

Bác ấy nói xong cúi xuống xúc đất vào thùng: “Hiện nay giới trẻ không nhiều đứa thích làm vườn.”

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy, người già thích disco cũng không ít“.

“Cậu trồng hoa gì?”

“Là hoa Hải Đường?”

“Này, đó là một loài hoa quý, đất này không trồng được đâu.”

Tôi dừng một chút: “Con tra trên mạng, có nói đất này dùng được.”

“Đất này có độ thoáng khí và thoát nước kém. Cậu phải lấy một ít mùn và hạt sứ trộn đều lên mới được.”

Tôi hơi lúng túng: “Vậy con phải đến đâu để trộm đây?”

“Tuổi trẻ như thế để dành tiền lấy lòng bạn gái sao? Có tiền chơi hoa mà không mua nổi đất?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Vậy bác về hưu chưa, bác trai vẫn thỉnh thoảng dùng tiền lương mua vui cho bác sao, chẳng phải bác cũng phải ra đây trộm đất như con à!?”

“TSK” bác gái tặc lưỡi: “Bọn tôi trồng hoa bình dân, chỉ cần có đất và nước là đủ. Mấy chậu hoa mắc tiền của cậu có thể chăm mà không tốn đồng nào ư?”

Nói cũng có lý.

“Này! Hai người đang làm gì đấy?!”

Khi tôi quay lại liền thấy ai đó đang từ khu nhà bước tới.

Tôi đội mũ áo lên: “Bác gái, đất này cho bác.”

Tôi cầm xẻng vội vàng cúi đầu bỏ đi.

Bác gái phía sau hét lên: “Chàng trai trẻ! Nhớ mua một ít đất đá trân châu và than bùn!”

Những người ở Triều Dương thực sự rất nhiệt tình.

Sau khi nghe bác gái nói, tôi liền đến chợ hoa mua đất phù hợp, trồng hoa và đặt chúng trên sàn phòng ngủ.

Không hiểu sao đột nhiên lại muốn trồng hoa.

Chắc vì quá cô đơn.



Khi Giang Lăng rời đi để lại tôi một mình trong căn nhà trống rỗng, tôi đột nhiên có chút không quen.

Nhưng một mình trải qua năm năm kia, tôi chưa hề cảm thấy khó chịu như vậy, có lẽ lại hơi nổi tiếng nên tôi bắt đầu thèm thuồng.

Tôi nhẹ nhàng đung đưa chiếc ghế xích đu, nghĩ lại kịch bản của “Thanh Vân Án”, tôi là một người may mắn, chỉ mất hai năm để vào vòng và nổi tiếng. Người ta ví rằng một ngọn lửa nhỏ dựa vào nâng đỡ, một đám cháy lớn dựa vào cái số, tôi chính là người có số may mắn.

Dù đã biến mất 5 năm nhưng ngay khi về nước tôi đã hợp tác với ảnh đế, đồng thời còn được một đạo diễn nổi tiếng tặng cành ô liu.

Chu Lận nói tôi là con cưng của giới giải trí, điều đó thật không ngoa.

Nếu không có Tần Vị Ký, thì chỉ cần vận may này của tôi cũng đủ để đắc tội với rất nhiều người vô cùng cố gắng trong thời gian qua.

Ban đầu, tôi nhận kịch bản của đạo diễn Vương với ý định báo đáp ông ấy, nhưng giờ tôi lại muốn đấu tranh cho tương lai của mình.

Nếu phải sống cho thật tốt, Thượng Đế cũng chưa từng bạc đãi tôi nên không có lý do gì để không nắm bắt cơ hội này.

Tiệc rượu được đặt tại khách sạn Quốc Mậu, tôi vẫn còn lo lắng về việc lái xe nên đạo diễn Vương đã đặc biệt nhờ người đến đón tôi.

“Tạ lão sư, đạo diễn Vương bên đó còn có bạn nên đã đi sớm, để tôi đưa cậu đến đó.”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Tôi đã tham gia hàng chục buổi tiệc rượu lớn nhỏ như vậy trước đây. Khi mới ra mắt, Quách Tuấn dẫn tôi đi chào mọi người, sau một vòng khuôn mặt đều bị cười cho cứng đờ. Lúc đó tôi đã nghĩ nếu sau này nổi tiếng, tôi sẽ không bao giờ tham gia vào mấy loại tiệc như thế này nữa.

Sau này nổi tiếng, loại tiệc rượu này lại càng phải tham gia nhiều.

Sau khi kết hôn với Tần Vị Ký, những buổi tiệc rượu như vậy cũng không ít đi. Khi đó tôi đứng bên cạnh Tần Vị Ký, không cần gặp ai cũng phải cười, mặt vẫn lạnh lùng không để ý đến ai, Vị Ký cũng chẳng nói gì chỉ sợ tôi mệt, sợ tôi đói.

Nói chuyện với người ta vài câu liền quay lại xem tôi thế nào, thấy tôi hơi mất kiên nhẫn liền đưa tôi rời đi.

Tôi không làm gì cả, chỉ là tâm điểm của khán giả.

Khi ấy, tôi được bao phủ bởi ánh sáng, đứng trên đỉnh không có ai và còn cảm thấy mặt trăng hay vì sao còn phải nhường đường cho tôi.

Ngông cuồng và ngây thơ.

Không giống như bây giờ, khi đứng ở sảnh khách sạn, tôi cảm thấy ánh đèn lưu ly trên đầu có phần chói mắt, ánh mắt người khác cũng sắc bén đến khó coi.

Tôi đã lạc nhịp với vòng tròn này từ lâu, tâm lý không còn thoải mái như trước.

“Tiểu Tạ, ở đây.”

Tôi định thần lại, nghe thấy đạo diễn Vương gọi liền chậm rãi đi tới, tư thế tao nhã điềm tĩnh, nhưng trong lòng không mấy nhiệt tình.

“Đạo diễn Vương.”

Vương đạo vươn tay vỗ vỗ vai tôi, sau đó quay đầu lại nói: “Tiểu Tạ, cậu còn nhớ mấy đạo diễn này không?”

Tôi ngước mắt lên và nhận ra một số người trong số họ đã từng làm việc với tôi trước đây, cười nói: “Tất nhiên, họ đều là những người đứng đầu trong giới, tôi đã từng nghe qua.”

Đạo diễn Vương cười đùa: “Mọi người, có ai không biết cậu ấy không?”

“Làm sao mà không biết? Trước đây tôi đã mời Tiểu Tạ đến buổi công chiếu của tôi rất nhiều lần, nhưng cậu ấy chưa bao giờ đến.”

Tôi cười xin lỗi: “Xin lỗi, chúng tôi là nghệ sĩ nhưng không quyết định thay quản lý được“.

“Gần đây Tiểu Tà đóng phim gì?”

“Tôi vừa quay xong một bộ điện ảnh do Chu Không đạo diễn.”

Đạo diễn kia gật gật đầu, liếc tôi một cái: “Tôi có một vai nam thứ, cậu có muốn đóng hay không?”

Những lời này vừa nói ra hiện trường có chút khó xử, tiếng nói đùa đột nhiên dừng lại.

Tôi cười thầm, có lẽ điều tối kỵ nhất đối với tất cả các ngôi sao trước đây là nghe thấy hai từ “nam thứ”, “nam phụ“.

Đạo diễn Vương hài lòng cười cười, sau đó ngắt lời ông ta: “Mang nam thứ về đi, thật xấu hổ. Vai nam chính của tôi Tiểu Tạ thậm chí còn chưa đồng ý.”

“Mắt nhìn của Tiểu Tạ vẫn cao như ngày nào.”

Tôi có thể nghe ra được đó là sự mỉa mai, tôi không quá nguyện ý tiếp lời.

“Người ta đều nói vẻ đẹp nằm trong cốt cách chứ không phải ở da dẻ. Vẻ ngoài này của Tiểu Tạ thực sự năm năm không thay đổi.”

Tôi ngước mắt lên, nhận ra đạo diễn Từ Minh, ân sư của Tần Vị Ký, tôi nhắm mắt lại hơi cúi đầu, có thể coi là khiêm tốn nói: “Ngài quá khen, đạo diễn Từ.”

“Tôi đã xem qua phim của cậu, rất có khí phách, có cơ hội liền hợp tác.”



Tôi đắc ý cúi người nói: “Vâng, Từ đạo diễn.”

Từ Minh gật đầu, mỉm cười nhìn về phía xa: “Chà, cuối cùng cũng đến.”

Tôi cùng mọi người quay lại nhìn, Tần Vị Ký đang chào hỏi mọi người, nói chuyện với những người có địa vị như vậy mấy năm nay vẫn luôn khom người bắt tay, lúc giương mắt trông thật lạnh nhạt xa cách, phảng phất như tiên cô trà trộn giữa nhân gian.

Tôi nhìn thấy Tề Liễm Dụ tuy chỉ đứng cạnh anh nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ. Tôi luôn cảm thấy thời gian đã dần thay đổi, cảnh còn người mất.

Tôi chưa bao giờ ghen tị hay đố kỵ với bất kỳ ai, cũng không cảm thấy mình thua kém ai nhưng đột nhiên tôi có cảm giác như mình bị lột hết phong thái, ngượng ngùng xấu hổ khi đối mặt với Tề Liễm Dụ.

Tôi muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy hơi thiếu tôn trọng.

Đạo diễn Từ giơ tay: “Vị Ký.”

Tần Vị Ký khẽ ngẩng đầu, tôi trốn trong biển người còn đụng phải ánh mắt anh. Anh sửng sốt, đi về phía bên này.

“Xin lỗi thầy, em đến muộn.” Tần Vị Ký lại cười với các đạo diễn khác: “Chào buổi tối mọi người.”

“Cậu thật bận rộn, đến được là tốt rồi.”

“Chào buổi tối các vị đạo diễn.” Tề Liễm Dụ bên cạnh khẽ gật đầu, lộ ra tư thế của một ngôi sao đang lên.

Một vị đạo diễn cười nhìn hắn: “Tiểu Tề gần đây có thông cáo nào không, tôi đang muốn tìm cậu đây.”

“Ngài tìm tôi, tôi đương nhiên có thời gian.”

“Thỏa thuận thế nhé.”

Tôi không hề kinh ngạc trước loại tình huống này, thậm chí còn cảm thấy mình như cá gặp nước, nhưng lúc này chẳng nói được lời nào, giống như một đứa nhóc vừa mới vào vòng miệng còn hôi sữa, không nói nên lời..

Tôi có chút khổ sở.

Có chút thất vọng.

“Ai đưa em đến?”

Khi giọng nói trong trẻo truyền đến, tôi biết là dành cho mình, khẽ ngẩng đầu lên và cảm thấy cổ họng nghẹn lại không nói được gì.

Đạo diễn Vương nhìn tôi, cười với Tần Vị Ký: “Là tôi đưa Tiểu Tạ đến.”

Tần Vị Ký nhìn tôi, dừng một chút, rồi nhìn đạo diễn Vương: “Em ấy lái xe không giỏi, không gây thêm phiền phức gì cho ngài chứ?”

“Làm sao có thể, tiểu Tạ có thể tới, tôi rất vui.”

“Tạ tiền bối.” Tề Liễm Dụ như vừa thấy tôi mới mở miệng chào hỏi.

Tôi khẽ gật đầu: “Xin chào.”

“Tạ tiền bối, anh không biết lái xe sao?”

Tôi mím môi, có chút lạnh lùng: “Mới đầu không tốt lắm.”

“Vậy Tạ tiền bối, lát nữa để tôi đưa anh về bằng xe tôi ha?”

Tôi nhíu mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, nhẹ nhàng đặt ly sâm panh xuống, mỉm cười: “Chúng ta không tiện đường.”

“Tiểu Tề, việc này cứ giao cho tôi, tôi dẫn người đến nhất định sẽ đưa người về an toàn.” Vương đạo diễn nhìn Tần Vị Ký: “Yên tâm đi.”

Tần Vị Ký nhàn nhạt cười: “Phiền ngài thế thì quả thực không biết ngượng, lát nữa để tôi đưa em ấy về.”

Tôi không nói gì, im lặng lắng nghe sự sắp xếp của họ.

Những góc cạnh trên người tôi lúc trước như đang dần bị mài mòn, năm tháng trôi qua, còn cái gì có thể bất bình đây?

Ở đây tôi thực sự cảm thấy mình dư thừa, tôi không muốn trở nên dư thừa như vậy.

Tôi ngước mắt lên khẽ nhìn Tần Vị Ký, trong lòng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.

Đồi phong bại tục, làm sao có thể mở miệng?

Tôi nghĩ, nếu Tần ca vẫn còn cần mình, tôi nguyện ý làm kẻ thứ ba.

Tôi không cam lòng đứng phía cuối ngọn đèn, ở trong bóng tối ngước nhìn anh.

_____

#Bly

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau