Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 42: Tôi vẫn tiến lên phía trước không hề sợ hãi

Trước Sau
Việc casting “Thanh Vân Án” đã được đưa lên lịch trình. Để thu hút đầu tư tốt hơn, đạo diễn Vương nhiều lần đã muốn ký hợp đồng trước với tôi. Tôi hiện không tự tin lắm về giá trị thương mại của mình, nhưng nó không còn là việc mà tôi tự cân nhắc cho mình mà nó còn cả rủi ro của nhiều người.

Tôi nhờ Phó Tư và Hà Nam Tuyền đi cùng tôi đến gặp đạo diễn Vương.

Biết tôi chuyển đến Tây Sơn, Hà Nam Tuyền nói ở đây không dễ bắt taxi nên anh ấy đến đây đón tôi.

Vốn dĩ tôi định để Phó Tư đến đón, về mặt lý thì tôi đã ly hôn nên đối với Hà Nam Tuyền đã là người xa lạ. Tôi không muốn làm phiền anh ấy vì những chuyện vặt vãnh như vậy, nhưng lòng lại khó từ chối.

“Làm sao chuyển đến đây?”

Tôi có chút áy náy quay đầu về phía cửa sổ xe: “Giang Lăng bên này bỏ trống, em đến ở trước.”

“Ở đây mặc dù không tệ, nhưng chính là bất tiện. Cả dì giúp việc hay tài xế đều phải thuê.” Hà Nam Tuyền dừng một chút: “Nếu cần gì cũng có thể tìm Vị Ký, các cậu rất gần.”

Tôi trả lời nhẹ nhàng: “Ừm.”

“Khi nào tiến tổ thì liên hệ anh, có vấn đề gì thì anh giúp cho.”

Tôi cười nhẹ: “Cám ơn anh Tuyền.”

Hà Nam Tuyền im lặng một lúc: “Tiểu Tạ, chỉ cần không ảnh hưởng đến công ty, anh có thể tận lực giúp cậu.”

Nếu điều đó không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, thì có rất nhiều người có thể không tiếc công sức giúp đỡ người khác. Tôi không muốn nhận sự ưu ái của Hà Nam Tuyền và điều đó thực sự không cần thiết, tôi nói đùa: “Anh Tuyền, em lúc đó còn nhỏ thật sự không để bụng. Việc đó anh không cần phải...“.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Hạ Nam Tuyền nghiêng đầu nhìn tôi, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Anh thật sự cảm thấy cậu thay đổi quá nhiều, một người làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy...”

Đã năm năm rồi, ai mà chẳng thay đổi đây.

Tâm trạng không còn tốt như trước.

Quá trình ký kết giữa Hà Nam Tuyền và Phó Tư diễn ra suôn sẻ, mức lương được ấn định là trăm vạn mỗi tập. Phó Tư cũng cẩn thận đọc đi đọc lại hợp đồng, rồi gật đầu với tôi: “Về cơ bản thì không có vấn đề gì.”

Hà Nam Tuyền ngắt lời: “Đạo diễn Vương, tôi vẫn cần xác nhận lại vai mà Dao Ngâm nhận là nam chính, có phải không?”

“Đương nhiên, mặc dù có hai nam chính nhưng tôi rất rõ ràng, phân cảnh của Tiểu Tạ sẽ khác.”

Tôi không quá quan tâm đến điều đó nhưng Hà Nam Tuyền là một đặc vụ nổi tiếng trong giới, anh ấy có lý do riêng để chú ý đến điều này.

“Nghe nói anh muốn chọn một diễn viên mới cho vai nam chính khác. Vậy thì tôi phải xác nhận vai diễn của Tiểu Tạ. Dù sao, làm song nam chủ với một người mới cũng không tốt cho giá trị thương mại của cậu ấy. Ngài chớ để ý.”

Vương đạo diễn cười nói: “Cậu yên tâm đi, Tiểu Tạ là tôi dẫn vào nghề, tôi sẽ không gạt Tiểu Tạ.”

Hà Nam Tuyền gật đầu.

“Nếu không có sự tin tưởng này, tôi đã không nhận vở diễn của ngài.” Tôi cười nói: “Vậy đạo diễn Vương, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Khi ký xong thì đã là trưa: “Có muốn tôi mời hai người một bữa không?”

“Anh không ăn, công ty còn có việc.” Hà Nam Tuyền nhìn đồng hồ: “Hẹn hôm khác nhé.”

Tôi gật đầu và tiễn Hà Nam Tuyền đi.

Phó Tư vươn tay ôm lấy bả vai tôi: “Coi như đi trước cũng tốt, hắn ở trước mặt tôi thở cũng không dám.”

Tôi buồn cười lắc đầu: “Luật sư Phó cũng có lúc sợ à?”

“Tôi không sợ anh ta, tôi là bị anh ta uy hiếp, không phải là quản lý của Tần Vị Ký sao? Điên rồi, tôi vẫn là giám đốc pháp lý riêng của Tạ Dao Ngâm. Dám kiêu ngạo sao?”

“Cậu khá giỏi trong việc kiếm thêm tiền tố cho mình đấy.”

“Cảm ơn ông chủ, ông mời tôi ăn gì?”

Tôi cười: “Mỳ sườn non trứng chiên“.

“Nào, ít gì cũng là Vịt quay Bắc Kinh chứ?”

Tôi cau mày nhìn cậu ta: “Nhiều năm như vậy cậu ăn vẫn chưa ngán sao?”

“Không nha.”

“Cậu ngược lại rất nhanh nhập gia tùy tục đấy.”

Phó Tư bĩu môi: “Cậu cho rằng bọn tôi đều giống cậu sao, miệng rộng như vậy mà nhiều năm nay vẫn chưa quen được món ăn phương bắc.”

Tôi sửng sốt, khẽ cười nói: “Tôi đã quen lâu rồi, mỗi ngày ở Anh ăn đồ Tây tôi mới phát hiện miệng mình đã quen. Khi không còn lựa chọn nào khác, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì.”

“Quên đi, cậu ở Bắc Kinh đã hơn mười năm, căn bản còn không nói được giọng Bắc Kinh, cậu không phải là người đổi hoàn cảnh liền thay đổi bản thân. Nói thật, tôi đã quên mất mùi vị đồ ăn ở Tô Châu rồi, vì mấy quán Bắc Kinh đều làm chẳng chuẩn vị.”

Tôi đang phân tâm, chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi: “Quán bar của cậu sao rồi?”

“Đã giải quyết ổn thỏa, nếu trong hợp đồng có sơ hở tôi sẽ trực tiếp chấm dứt hợp đồng với thằng cháu đó.” Cậu ta liếc tôi một cái: “Thật xin lỗi, lúc đó tôi không biết cậu có xích mích với Phùng Trình.”

Tôi lắc đầu thở dài: “Anh ta không phải người xấu, nghĩ cho tôi nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng. Bất quá anh ta chỉ là một người có dã tâm mà không có gan thôi. Tôi thật sự không quá để ý. “



Phó Tư liếc nhìn tôi: “Trước đây, người này liền chính là hạt cát trong mắt cậu.”

“Tôi già rồi, không thể quan tâm nữa.”

“Cậu đừng nói già nữa được không, tôi lớn hơn cậu một tuổi, tán gái mặt già thế này tôi thấy xấu hổ lắm.”

Tôi mỉm cười và thở dài: “Phó Tư, đã đến lúc cậu nên lập gia đình rồi.”

“Quên đi, luật sư không tin tình yêu.”

“Ý cậu là những luật sư khác cũng đồng ý?”

Phó Tư mỉm cười và đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Đừng nói nhảm nữa, cậu có biết tại sao Vương Tấn đã mấy tháng không có động tĩnh gì không?”

“Vương Tấn của Điện ảnh và Truyền hình Ưng Hà?”

“Ừ, thằng tiểu tử đã tát cậu.”

“Có chuyện gì với anh ta vậy?”

“Tôi vẫn luôn nghe cậu để mắt tới nó.” Phó Tư cười nói: “Thằng cháu trai đó đắc tội với người ta bị đưa vào đồn, nghe nói bị phạt bảy tám năm.”

Tôi dừng lại: “Anh ta đã làm gì?”

“Ưng Hà kia khó trách tôi không tra ra được vấn đề gì. Công ty đó lén lút liên kết tư nhân với hộp đêm, tất cả đều dựa vào công ty nhỏ rửa tiền. Vương Tấn là con ma luồn lách trong đó. Tôi không biết bao nhiêu thanh niên vừa vào công ty đã bị kéo hộp đêm tiếp rượu. Hiện tại công ty này và hộp đêm đều bị diệt tận gốc. Động tĩnh trong giới giải trí cũng không nhỏ. Cậu có thể yên tâm, Vương Tấn mấy năm tới sẽ không có cơ hội nói chuyện. Mấy năm nữa hắn ra đã là chuyện cũ. Hắn có nói gì đi chăng nữa, cũng không mấy ai quan tâm.”

“Biết là ai làm không?”

“Loại chuyện này ai sẽ nhận? Nếu là một nhóm tội phạm nhắm, mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế. Nhưng tôi nghi là Tần Vị Ký.”

Tim tôi như ngưng trệ, trong đầu nảy nở một số ý nghĩ mơ hồ và tình cảm như pháo hoa châm ngòi: “Tại sao?”

“Có một vị tiền bối trong ngành luật là thầy của tôi. Anh ấy nói luật sư của Tần Vị Ký đã bí mật điều tra công ty này, nhưng nó rất bí mật nên anh ấy chỉ hỏi thăm được nhiêu đó thôi.”

Nó như thể một quả pháo hoa nổ tung trong tâm trí tôi, và tôi đông cứng tại chỗ.

Có quá nhiều thu nhập phi pháp trong các hộp đêm, tiền kiếm được từ mại dâm và buôn bán ma túy được rửa qua các công ty điện ảnh và truyền hình.

Nếu không có những mối liên hệ sâu xa và đội ngũ pháp lý cứng rắn, loại rệp trong rãnh nước này nhìn chung sẽ không thể di chuyển, thậm chí còn có thể làm bẩn tay mình.

Anh Tần có thể làm được.

Nhưng nó hoàn toàn không cần thiết.

Làm tốt thì không dám nói, làm không tốt thì tự hại mình.

Anh ấy ở trong giới những năm này đều rất trong sạch. Khi anh ra quy tắc muốn thu nhập các nghệ sĩ dưới quyền của mình thì chỉ được thực hiện nằm trong giới hạn của quốc gia. Nhưng những thương nhân tham lam kia lại nghi ngờ rằng anh đã phá vỡ sự cân bằng của ngành và tẩy chay anh ấy. Anh ấy còn chẳng thèm đấu tranh cho chính mình. Còn mấy người khác họ không dám ho he gì với điều kiện nghệ sĩ của họ không bị lọt vào tầm ngắm.

Dù sao cũng sẽ không có người nào được điện ảnh ca ngợi là đỉnh lưu, cũng không có nhiều diễn viên điện ảnh có thể chiếm lĩnh được thị trường.

Đúng vậy, Cá voi xanh hất tôi một ly rượu anh ấy đã chặn thông cáo của cậu ta.

Vương Tấn, người đã tát và đe dọa tôi trong tương lai, làm sao anh ấy có thể quên dễ dàng như vậy.

Chuyện riêng của mình anh có thể thỏa hiệp, nhưng tại sao vì tôi tới Thần Phật anh cũng chẳng ngán?

Tôi đã lơ đãng trôi qua cả bữa cơm.

Có thể bảo vệ tôi đến mức này, tôi không còn tin vào lời nói của Tần Vị Ký rằng 5 năm rồi mọi thứ đều đã quên.

Trong lòng anh có tôi.

Chỉ là không muốn tha thứ cho tôi.

Sau khi chuyển đến Tây Sơn, giấc ngủ của tôi cũng không được cải thiện. Tôi đã cố gắng không uống thuốc ngủ và ép mình chìm vào giấc từ từ nhưng hiệu quả rất ít.

Tôi lại quá mẫn cảm với thuốc ngủ, có rất nhiều tác dụng phụ. Mỗi lần uống thuốc là ngày hôm sau tôi lại cảm thấy uể oải, không có sức lực. Sau này còn quay phim nên nhất định sẽ không được. Vì vậy tôi chỉ có thể từ từ tìm cách cai thuốc.

Trời đã về khuya, hai ba giờ sáng tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ.

Trước khi chìm vào giấc, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng dưới.

Tôi từ từ mở mắt ra, còn tưởng rằng mình có thể là do quá buồn ngủ nên nghe nhầm. Thanh âm tuy không lớn nhưng đối với tôi vốn nhẹ dạ cả tin, lại thực sự rất rõ ràng.

Tôi đang dần tỉnh lại, chẳng lẽ Giang Lăng lại đến đây sao?

Không thể nào, Giang Lăng có tới hay không đều sẽ báo trước, hắn tới đột nhiên như vậy sợ dọa đến tôi.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, đang định bật đèn ngủ lên thì cửa phòng từ từ bị đẩy ra.

Trong bóng tối tôi chỉ thấy một bóng đen, nhìn nhau trong đêm tôi thấy tim mình ngưng đọng rồi đập loạn xạ.

Giọng nói yếu ớt, sợ hãi la lên trong đêm: “Ngươi là ai?”

Người đàn ông chắc chắn không ngờ tôi đã tỉnh, đứng ở cửa hồi lâu mới đi vào: “Cậu không nhớ tôi sao?”



Tôi chậm rãi mở to hai mắt, thanh âm quen thuộc vang lên: “Làm sao cậu vào được đây?”

Tiếng cười của người đàn ông từ trong bóng tối truyền đến, giống như một quả bom cắm vào trái tim tôi: “Tôi ngồi dưới lầu hai tháng mới lên đây, cậu vì sao lại quên mất tôi?”

Tôi sững sờ, chính là người tài xế taxi đã đưa tôi đến Tây Sơn.

“Cậu định làm gì?”

“Tôi không phải người xấu.” Hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: “Anh à, em là fan của anh. Thích anh đã mấy năm rồi, còn tưởng anh vĩnh viễn sẽ không trở lại, hiện tại anh rốt cục đã trở lại. Em không thể để anh đi.”

Môi tôi trở nên khô khốc trong bầu không khí căng thẳng, hơi thở đặc biệt gấp gáp trong sự tĩnh lặng: “Tôi sẽ không đi nữa, đừng lo.”

Tôi hối hận vì đã không nghe lời Giang Lăng, suýt chút nữa quên mất mình là người của công chúng, thậm chí nhận thức về an ninh tối thiểu cũng không có, tùy tiện ngồi xe của người này và nhấn mật khẩu trước mặt cậu ta.

Cậu ta do dự một chút, ngữ khí trở nên mơ hồ: “Em... thích anh như vậy, có thể cùng em làm chút chuyện thân mật không?”

Hai tay tôi nắm chặt ga giường, cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Đã muộn rồi, cậu về trước đi. Ngày mai lại đến, được không?”

“Anh gạt em.” Hắn đột nhiên trở nên kích động: “Anh làm gì để cho nhiều người như vậy đụng vào anh?”

“Có ý gì?”

Hắn cao giọng nói: “Em mỗi ngày đều ở trên mạng đọc tin tức, anh làm sao có thể để cho nhiều người như vậy ngủ với anh?! Làm sao có thể vô sỉ như vậy?”

Vừa dứt lời cậu ta bất ngờ xông đến, lao thẳng vào người tôi. Đầu tôi đập mạnh xuống giường, nước mắt lưng tròng vì đau. Chỉ khi dùng hai tay đẩy mạnh người phía trên tôi mới cảm thấy căn bản là vô lực chống cự...

Tôi hung dữ chửi mắng: “Thả tôi ra!”

“Đừng nhúc nhích!” Tay hắn bắt đầu sờ soạng khắp người tôi, ngữ khí trở nên gay gắt: “Anh ngủ với nhiều người như vậy, không phải ai cũng có thể chịch sao?!”

“Mẹ kiếp!” Tôi một tay đụng vào chiếc điện thoại di động cạnh gối, dùng hết sức đập vào đầu hắn ta, hắn ta đau đớn ngã gục xuống.

Tôi lao ra khỏi phòng ngủ với chiếc điện thoại di động trên tay, suýt chút nữa ngã ra đất khi xuống cầu thang với cảm giác chân yếu đi.

Khi chạy sang đường, tôi nhận ra rằng đèn bên đường đã bị tắt.

Tôi cảm thấy mình đang ở một nơi hẻo lánh có ma quỷ diễu hành trong đêm, càng chạy về phía trước lại càng sợ hãi. Tôi tìm một chỗ khuất rồi từ từ ngồi xổm xuống, cả người run lẩy bẩy.

Ngoại trừ cái lạnh, tôi chạy rất lâu trong đêm mùa đông với bộ đồ ngủ mỏng manh và tôi không biết mình đang đi đâu, có tiếng gió lạnh gào thét, tiếng côn trùng và tiếng chim kêu trong đêm thật chói tai.

Trong lúc nhất thời, nỗi cô đơn và sợ hãi dâng lên, tôi run run mở điện thoại và gọi đi.

Sau ba hồi chuông, điện thoại được nhấc lên.

“Dao Dao?”

Tôi cắn chặt môi dưới để kìm lại tiếng khóc, nhưng cảm thấy mình không thể thốt ra một câu trọn vẹn: “Anh Tần...”

“Sao vậy?” Giọng nói của Tần Vị Ký trở nên lo lắng, khó trách lúc nửa đêm tôi gọi đến anh ấy không vội mới lạ.

Tôi từ từ bình tĩnh lại, giọng run run: “Anh... ở Tây Sơn à?”

“Anh ở đây.”

“Em... em...” Tôi không kìm được kêu lên, bi thương xen lẫn sợ hãi, nhất thời không thể ngừng khóc.

“Có chuyện gì? Em đang ở đâu?”

Tôi nhìn xung quanh: “Em ở Tây Sơn, có người trong nhà em, em...”

Tôi thậm chí không thể thốt ra một câu trọn vẹn nào và mỗi từ tôi lại ứa nước mắt theo bản năng.

“Em vẫn dùng điện thoại trước đây sao?”

“Vâng...”

“Anh hiểu rồi, em ở yên tại chỗ đừng đi đâu.”

Tôi vùi đầu vào gối, vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa xót xa trước sự sỉ nhục của kẻ đó. Tôi cắn chặt môi dưới, cảm thấy tiếng thút thít từ từ trào ra khỏi cổ họng, giống như một con thú nhỏ bị thương đang rên rỉ bên cánh rừng.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng động ở gần đó, tôi kinh hãi ngẩng đầu lên.

Một bóng đen ở trên đường, hai chân tôi mềm nhũn ngồi dưới đất, hướng bóng đen nhỏ giọng gọi: “Tần ca?”

Bóng người giật mình, nhìn về phía tôi rồi chạy đến.

Tôi từ từ nhìn rõ mặt anh trong đêm.

Như tia sáng đã tắt từ lâu trên con đường tăm tối phía trước.

Tần Vị Ký đưa tay ra và từ từ kéo tôi vào lòng, tôi vùi vào ngực anh và khóc trên quần áo anh. Cơ thể tôi run lên vì sợ hãi, tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ bị người đàn ông đó cưỡng hiếp đến thế nào nếu tôi uống thuốc ngủ và không thể tỉnh dậy. Nếu thế thì bây giờ tôi nên lấy khuôn mặt nào để gặp anh Tần đây.

Làm thế nào để nói với anh Tần rằng cả đời này tôi đều làm trái ý mình. Chỉ vì yêu anh, bằng sự cô đơn và dũng cảm tôi vẫn tiến về phía trước không hề sợ hãi.

_____

#Bly

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau