Chương 66
Tôi về Phong Hoa, gấp vài bộ quần áo, định ngày mai sẽ đến ở với Giang Lăng, tôi hơi lo khi để cậu ấy một mình.
Trước khi lên giường uống một viên thuốc ngủ, nhớ tới ánh mắt trước khi rời đi của Giang Lăng khiến tôi cảm thấy đêm nay thật bất an.
Hai ngày trước, Tần Vị Ký gọi cho tôi, nói có lẽ phải ở bên này thêm một khoảng thời gian nữa, ông nội đã mất, tôi và ông chỉ gặp nhau đúng một lần, nếu nói là buồn thì thật giả tạo, nhưng nhìn Tần Vị Ký đau lòng đến thế thì tôi không thể nào chịu nổi.
Tôi đã trải qua nỗi đau mất đi người thân và tôi thực sự không đành lòng để anh phải trải qua cái cảm giác như vậy.
Hơn nữa, lúc này tôi lại không ở bên cạnh.
Uống thuốc xong tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời bỗng đổ mưa, tôi ngủ không yên, thuốc chưa kịp phát huy tác dụng tôi đã ngồi dậy, mở rèm cửa ra thìn mấy cây trúc vươn đến tầng hai, đang đung đưa giữa mưa.
Lúc trước trồng mấy cây trúc này là do Giang Lăng gợi ý, nói khi xem “Hồng Lâu Mộng” làm cậu ấy ấn tượng nhất chính là mấy cây trúc Tương phi ở trước quán Tiêu Tương.
Chỉ là tình yêu của Giang Lăng tự nhiên cũng có phần tương thông với tinh thần của trúc.
Tôi chỉ học đòi văn vẻ, sau này chỉ biết trách mấy cây trúc gây cản trở trong sân.
Nhưng khi đứng đây, ánh trăng bị trúc che khuất, từng giọt mưa đọng lại trên cây, tôi chẳng thấy nó có gì thanh nhã, trái lại có chút thê lương.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy những bóng trúc đung đưa qua lại trong mưa tựa như ma quỷ dập dờn, tạo nên một nỗi u uất khó tả.
Tôi cảm thấy đìu hiu, không muốn nhìn thêm nữa, nên đành kéo rèm lại.
Nằm trên giường, tôi nhíu chặt mày vì gặp ác mộng vào lúc nửa đêm.
Gần đây tôi luôn mơ về cái đêm mà mình tự sát, máu và đêm đen hòa quyện vào nhau, bầu không khí vừa day dứt vừa ma mị, cảm giác một nửa sinh mệnh của mình dường như đang dần bị rút đi trong giấc mơ.
Dòng máu chảy đến nơi cuối cùng, nhuộm đỏ cả một khuôn mặt.
Tôi ngước mắt lên để xem khuôn mặt đó là ai.
Ánh trăng thoáng qua, bóng trúc lay động.
Đó là Giang Lăng...
Tôi chợt tỉnh giấc, trán đầy mồ hôi, tay chân mềm nhũn, tiếng than khóc cứ quanh quẩn trong đầu.
Đau đến bật khóc.
Điện thoại đột nhiên sáng lên, là quản lý của Giang Lăng gọi đến, bất an đến phát điên.
“Alô?”
“Tiểu Tạ... anh... anh có thể tới nhà Giang Lăng được không?”
Tôi liếm đôi môi trắng bệch, nghe thấy tiếng ồn ào phía bên kia điện thoại và tiếng còi nho nhỏ của cảnh sát, tiếng tim đập mạnh át đi giọng nói của chính mình: “Giang Lăng làm sao vậy...”
“Giang Lăng... đi rồi...”
Tay tôi mềm nhũn, điện thoại rơi mạnh xuống giường, trong giây lát hai tai đình trệ đi, tim như rơi xuống vực sâu không đáy, tựa như đang chìm tận giữa đáy biển đen.
Bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, tôi chống khuỷu tay xuống giường và bắt đầu nôn khan, mồ hôi trên trán từ từ lướt xuống cổ.
“Tiểu Tạ? Tiểu Tạ?”
Nôn khan một lúc, tôi cảm thấy đôi tai mình cũng dần hồi phục, nghe thấy một đoạn âm thanh yếu ớt phát ra từ trong điện thoại.
Tôi muốn với lấy nó và hỏi cái gì đi rồi, nhưng tay đã không còn tuân theo mệnh lệnh của mình nữa.
Sức lực trong tay cạn kiệt, tôi ngã xuống giường, tôi muốn khóc nhưng không thể phát ra tiếng, hóa ra đây chính là cảm giác đau đến mức không khóc ra được.
Tôi vẫn mặc một thân đồ ngủ chạy ra khỏi Phong Hoa, mưa đã tạnh, tôi chân trần đạp lên vũng nước, bắn tung tóe vào người, nhìn ánh trăng bị tôi giẫm nát từng bước một.
Có lẽ là tôi đang mơ.
Có lẽ đây là một bộ phim.
Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận đây là sự thật.
Không hiểu sao tôi lại nhớ đêm nay sâu sắc đến thế.
Tôi nhớ gió tạt vào mặt, tôi nhớ một bóng đèn bên đường bị vỡ, tôi nhớ mình đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng cánh sen. Khi ánh trăng chiếu lên quần áo, mùi máu tanh bay sộc vào người.
Ai có thể nhớ rõ những điều này trong mơ?
Tôi hẳn là không có ý thức.
Hoặc hẳn là một linh hồn.
Nhưng phải thừa nhận rằng tôi chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này.
Giang Lăng đã chết.
Điều ngu xuẩn mà tôi đã làm, cậu ấy lại làm lần nữa.
Khi chạy đến nhà Giang Lăng, một hàng rào cảnh sát đã bao lấy khu dân cư.
Trời vẫn còn tối nên không có nhiều người xem.
Tôi ngây dại bước tới, may mắn là người không nhiều, chết vào ban đêm, chết ban ngày sẽ không lãng mạn.
Tôi bị ngăn lại, cũng không cưỡng ép xông vào. Dù sao, một người tuân thủ quy tắc như Giang Lăng sẽ không nhìn một những người không tuân theo quy tắc.
Tôi không khóc, tôi chỉ đứng đó, nhìn ánh đèn chói lóa của xe cảnh sát và xe cứu thương phía trước.
Sau đó, trong sự hỗn loạn, một chiếc cáng phủ vải trắng đã được khiêng ra.
Tôi chết trân, chân tay bủn rủn, vải trắng in rõ thân hình mảnh khảnh, tôi vô thức muốn tiến về phía trước nhưng bị cảnh sát ngăn lại: “Người không phận sự không được đi vào“.
Tôi nhìn Giang Lăng biến mất trước mặt, tôi nhớ lại bộ dạng vừa rồi của cậu, giống như một đóa hoa bị người ta vò nát, vứt thẳng xuống mương.
“Giang Lăng!!!”
Tiếng hét xé toạc màn đêm.
Có nhìn thế giới này bằng cách nào đi nữa, vẫn thấy nó đục, đục không chịu nổi.
Tôi chưa được thấy Giang Lăng lần cuối và tôi cũng không muốn thấy.
Ngay khi không thấy, vẫn sống trong tim.
Một khi đã thấy, thực không còn nữa.
Quản lý của Giang Lăng khi bước ra thì nhìn thấy tôi, đôi mắt sưng tấy lại bắt đầu rơi lệ: “Tiểu Tạ, anh...”
Không biết tại sao cậu ta lại khóc: “Giang Lăng chết như thế nào?”
Cậu quản lý đứng bên cạnh tôi, không khỏi rơi thêm vài giọt nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi hơi khó chịu, không thể nhìn nổi cái bộ dáng giả vờ từ bi như vậy.
“Anh ấy gọi điện cho em... bảo sáng mai em đến đây một chuyến... Nghe giọng anh ấy có gì đó không ổn, do dự một lúc rồi em nhanh chóng chạy tới...”
Cậu ta mím môi: “Khi em báo cảnh sát và mở cửa ra, anh ấy đã nằm trên đất...”
Lúc này, giọng của cậu ta có chút run rẩy: “Bên cạnh là...lọ cephalosporin rỗng và chai rượu...”
“Người đã không còn nữa.”
Khi tôi tự tử, tôi vẫn cảm thấy thế giới vẫn còn hy vọng.
Giang Lăng quả quyết rời đi như vậy, có thể là muốn chấm dứt cuộc sống trên thế gian này mãi mãi. Có lẽ sau khi chết đi, linh hồn cậu ấy cũng sẽ không muốn lưu lại nơi đây.
“Có đau không?”
“Hả?”
“Chết như vậy có đau không?”
Cậu quản lý cắn môi dưới, nói: “Không đau đâu, anh ấy đã chết trong mơ.”
Cũng coi như đàng hoàng.
Thời trẻ, tôi luôn không thích mấy lời sáo rỗng, nói đi nói lại mấy lời bẩn thỉu riết cũng trở nên thô tục. Nếu ngẫm lại, ngay cả tình yêu cũng sinh ra từ sự thô tục, huống chi là những thứ khác.
Nhưng tôi không thích bè phái kiêu ngạo, xảo quyệt.
Tôi nhớ lần đầu đọc thơ Cố Thành, tôi thầm thấy thương cho ông ấy. Lúc đó, dù còn trẻ tôi đã cảm thấy chủ nghĩa lý tưởng của ông rất mạnh mẽ. Tôi nói những nhà thơ này không biết củi, gạo, dầu, muối, không biết cuộc sống phải trải qua biết bao bụi bẩn. Họ mỗi ngày chỉ biết cầm giấy và bút viết về cảnh vật giang sơn, cuối cùng đáng phải chết một cách nhục nhã.
Chết thật nhục nhã, làm sao có người có thể chọn sống trong mộng đây, làm sao có thể suốt đời sạch sẽ, không nhuốm bụi trần?
Sau này, sau khi chết qua một lần, tôi nhận ra rằng không có cái chết nào mà không nhục nhã.
Người sắp chết sẽ không bao giờ có được thể diện.
“Giang Lăng, để lại cho anh một lá thư trước khi chết.”
Khi tôi nhận được lá thư từ đồn cảnh sát, tôi thấy trên giấy viết liền năm chữ, gửi người bạn A Dao.
Tôi một đêm không khóc, nước mắt như vỡ đê.
Chữ y như người, đều rất tình cảm.
Gửi người bạn A Dao,
Tao từng nghĩ rằng mình sẽ ra đi một cách im lặng, tao không muốn để lại bất cứ lời nào để cho người khác lợi dụng.
Tao sinh ra vốn không thuộc về giới giải trí, tao nên làm một cái gì khác, cho dù cuộc sống có ảm đạm và mờ nhạt đến đâu thì ít nhất tao cũng sẽ không bao giờ lạc lối.
Tao tự trách mình, không trách ai khác.
A Dao, lẽ ra tao nên lặng lẽ ra đi, nhưng có quá nhiều thứ tao không thể bỏ lại sau lưng. Cho đến khi chết, dục vọng của con người vẫn là vô tận.
Tao không thể buông bỏ Tiểu Tặc. Tao biết là mày sợ mèo, nhưng trừ mày ra tao không còn ai khác để mà tin tưởng. Nếu tao biết có ngày hôm nay, tao đã không nên nhặt em ấy về. Một người như tao làm sao lại dám vọng tưởng cưu mang nổi một sinh mạng khác đây?
Tao không thể buông bỏ bố mẹ mình. Bố mẹ đã già, tao không vợ con, tao đáng chết. Nhưng tao không thể để họ sống cô độc đến hết cuộc đời. Cầu xin mày hãy xem họ như bố mẹ ruột của mình mà đối đãi, thay tao hoàn thành nốt chữ hiếu chưa trọn.
Tao cũng không buông bỏ được mày. Mày luôn nói mày ở Bắc Kinh mày không có nhà, nên căn nhà ở Tây Sơn tao cho mày. Tuy mày sẽ không dùng tới vì đã có Tần Vị Ký, tao cũng không hy vọng là mày có thể. Nhưng tao không muốn một ngày nào đó mày gặp khó khăn, không có người thân, không có nơi để về.
Bao năm qua, tao luôn coi mày như một người bạn, người thân trong gia đình, tao thương mày, mày có lẽ sinh ra là khiến người ta phải thương.
Nhưng mày cũng phải biết tự thương chính mình.
Mày khác tao.
Tình yêu của mày cuối cùng rồi sẽ được đền đáp.
Tao đi đây, A Dao.
Mày cũng không cần phải buồn, cuối cùng tao cũng hiểu được câu nói đó,
Có một loại cái chết không phải là do tuyệt vọng, mà là để giết chết chính mình.
Xin lỗi A Dao, thế giới này quá đẹp, tao sẽ không đến nữa.
_____
P/S: Đọc bao nhiêu lần vẫn đau đến nát lòng!! Trả Giang Lăng cho tuii ~
Kéo áo lau nước mắt trong đêm TvT
#Bly
Trước khi lên giường uống một viên thuốc ngủ, nhớ tới ánh mắt trước khi rời đi của Giang Lăng khiến tôi cảm thấy đêm nay thật bất an.
Hai ngày trước, Tần Vị Ký gọi cho tôi, nói có lẽ phải ở bên này thêm một khoảng thời gian nữa, ông nội đã mất, tôi và ông chỉ gặp nhau đúng một lần, nếu nói là buồn thì thật giả tạo, nhưng nhìn Tần Vị Ký đau lòng đến thế thì tôi không thể nào chịu nổi.
Tôi đã trải qua nỗi đau mất đi người thân và tôi thực sự không đành lòng để anh phải trải qua cái cảm giác như vậy.
Hơn nữa, lúc này tôi lại không ở bên cạnh.
Uống thuốc xong tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời bỗng đổ mưa, tôi ngủ không yên, thuốc chưa kịp phát huy tác dụng tôi đã ngồi dậy, mở rèm cửa ra thìn mấy cây trúc vươn đến tầng hai, đang đung đưa giữa mưa.
Lúc trước trồng mấy cây trúc này là do Giang Lăng gợi ý, nói khi xem “Hồng Lâu Mộng” làm cậu ấy ấn tượng nhất chính là mấy cây trúc Tương phi ở trước quán Tiêu Tương.
Chỉ là tình yêu của Giang Lăng tự nhiên cũng có phần tương thông với tinh thần của trúc.
Tôi chỉ học đòi văn vẻ, sau này chỉ biết trách mấy cây trúc gây cản trở trong sân.
Nhưng khi đứng đây, ánh trăng bị trúc che khuất, từng giọt mưa đọng lại trên cây, tôi chẳng thấy nó có gì thanh nhã, trái lại có chút thê lương.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy những bóng trúc đung đưa qua lại trong mưa tựa như ma quỷ dập dờn, tạo nên một nỗi u uất khó tả.
Tôi cảm thấy đìu hiu, không muốn nhìn thêm nữa, nên đành kéo rèm lại.
Nằm trên giường, tôi nhíu chặt mày vì gặp ác mộng vào lúc nửa đêm.
Gần đây tôi luôn mơ về cái đêm mà mình tự sát, máu và đêm đen hòa quyện vào nhau, bầu không khí vừa day dứt vừa ma mị, cảm giác một nửa sinh mệnh của mình dường như đang dần bị rút đi trong giấc mơ.
Dòng máu chảy đến nơi cuối cùng, nhuộm đỏ cả một khuôn mặt.
Tôi ngước mắt lên để xem khuôn mặt đó là ai.
Ánh trăng thoáng qua, bóng trúc lay động.
Đó là Giang Lăng...
Tôi chợt tỉnh giấc, trán đầy mồ hôi, tay chân mềm nhũn, tiếng than khóc cứ quanh quẩn trong đầu.
Đau đến bật khóc.
Điện thoại đột nhiên sáng lên, là quản lý của Giang Lăng gọi đến, bất an đến phát điên.
“Alô?”
“Tiểu Tạ... anh... anh có thể tới nhà Giang Lăng được không?”
Tôi liếm đôi môi trắng bệch, nghe thấy tiếng ồn ào phía bên kia điện thoại và tiếng còi nho nhỏ của cảnh sát, tiếng tim đập mạnh át đi giọng nói của chính mình: “Giang Lăng làm sao vậy...”
“Giang Lăng... đi rồi...”
Tay tôi mềm nhũn, điện thoại rơi mạnh xuống giường, trong giây lát hai tai đình trệ đi, tim như rơi xuống vực sâu không đáy, tựa như đang chìm tận giữa đáy biển đen.
Bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, tôi chống khuỷu tay xuống giường và bắt đầu nôn khan, mồ hôi trên trán từ từ lướt xuống cổ.
“Tiểu Tạ? Tiểu Tạ?”
Nôn khan một lúc, tôi cảm thấy đôi tai mình cũng dần hồi phục, nghe thấy một đoạn âm thanh yếu ớt phát ra từ trong điện thoại.
Tôi muốn với lấy nó và hỏi cái gì đi rồi, nhưng tay đã không còn tuân theo mệnh lệnh của mình nữa.
Sức lực trong tay cạn kiệt, tôi ngã xuống giường, tôi muốn khóc nhưng không thể phát ra tiếng, hóa ra đây chính là cảm giác đau đến mức không khóc ra được.
Tôi vẫn mặc một thân đồ ngủ chạy ra khỏi Phong Hoa, mưa đã tạnh, tôi chân trần đạp lên vũng nước, bắn tung tóe vào người, nhìn ánh trăng bị tôi giẫm nát từng bước một.
Có lẽ là tôi đang mơ.
Có lẽ đây là một bộ phim.
Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận đây là sự thật.
Không hiểu sao tôi lại nhớ đêm nay sâu sắc đến thế.
Tôi nhớ gió tạt vào mặt, tôi nhớ một bóng đèn bên đường bị vỡ, tôi nhớ mình đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng cánh sen. Khi ánh trăng chiếu lên quần áo, mùi máu tanh bay sộc vào người.
Ai có thể nhớ rõ những điều này trong mơ?
Tôi hẳn là không có ý thức.
Hoặc hẳn là một linh hồn.
Nhưng phải thừa nhận rằng tôi chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này.
Giang Lăng đã chết.
Điều ngu xuẩn mà tôi đã làm, cậu ấy lại làm lần nữa.
Khi chạy đến nhà Giang Lăng, một hàng rào cảnh sát đã bao lấy khu dân cư.
Trời vẫn còn tối nên không có nhiều người xem.
Tôi ngây dại bước tới, may mắn là người không nhiều, chết vào ban đêm, chết ban ngày sẽ không lãng mạn.
Tôi bị ngăn lại, cũng không cưỡng ép xông vào. Dù sao, một người tuân thủ quy tắc như Giang Lăng sẽ không nhìn một những người không tuân theo quy tắc.
Tôi không khóc, tôi chỉ đứng đó, nhìn ánh đèn chói lóa của xe cảnh sát và xe cứu thương phía trước.
Sau đó, trong sự hỗn loạn, một chiếc cáng phủ vải trắng đã được khiêng ra.
Tôi chết trân, chân tay bủn rủn, vải trắng in rõ thân hình mảnh khảnh, tôi vô thức muốn tiến về phía trước nhưng bị cảnh sát ngăn lại: “Người không phận sự không được đi vào“.
Tôi nhìn Giang Lăng biến mất trước mặt, tôi nhớ lại bộ dạng vừa rồi của cậu, giống như một đóa hoa bị người ta vò nát, vứt thẳng xuống mương.
“Giang Lăng!!!”
Tiếng hét xé toạc màn đêm.
Có nhìn thế giới này bằng cách nào đi nữa, vẫn thấy nó đục, đục không chịu nổi.
Tôi chưa được thấy Giang Lăng lần cuối và tôi cũng không muốn thấy.
Ngay khi không thấy, vẫn sống trong tim.
Một khi đã thấy, thực không còn nữa.
Quản lý của Giang Lăng khi bước ra thì nhìn thấy tôi, đôi mắt sưng tấy lại bắt đầu rơi lệ: “Tiểu Tạ, anh...”
Không biết tại sao cậu ta lại khóc: “Giang Lăng chết như thế nào?”
Cậu quản lý đứng bên cạnh tôi, không khỏi rơi thêm vài giọt nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi hơi khó chịu, không thể nhìn nổi cái bộ dáng giả vờ từ bi như vậy.
“Anh ấy gọi điện cho em... bảo sáng mai em đến đây một chuyến... Nghe giọng anh ấy có gì đó không ổn, do dự một lúc rồi em nhanh chóng chạy tới...”
Cậu ta mím môi: “Khi em báo cảnh sát và mở cửa ra, anh ấy đã nằm trên đất...”
Lúc này, giọng của cậu ta có chút run rẩy: “Bên cạnh là...lọ cephalosporin rỗng và chai rượu...”
“Người đã không còn nữa.”
Khi tôi tự tử, tôi vẫn cảm thấy thế giới vẫn còn hy vọng.
Giang Lăng quả quyết rời đi như vậy, có thể là muốn chấm dứt cuộc sống trên thế gian này mãi mãi. Có lẽ sau khi chết đi, linh hồn cậu ấy cũng sẽ không muốn lưu lại nơi đây.
“Có đau không?”
“Hả?”
“Chết như vậy có đau không?”
Cậu quản lý cắn môi dưới, nói: “Không đau đâu, anh ấy đã chết trong mơ.”
Cũng coi như đàng hoàng.
Thời trẻ, tôi luôn không thích mấy lời sáo rỗng, nói đi nói lại mấy lời bẩn thỉu riết cũng trở nên thô tục. Nếu ngẫm lại, ngay cả tình yêu cũng sinh ra từ sự thô tục, huống chi là những thứ khác.
Nhưng tôi không thích bè phái kiêu ngạo, xảo quyệt.
Tôi nhớ lần đầu đọc thơ Cố Thành, tôi thầm thấy thương cho ông ấy. Lúc đó, dù còn trẻ tôi đã cảm thấy chủ nghĩa lý tưởng của ông rất mạnh mẽ. Tôi nói những nhà thơ này không biết củi, gạo, dầu, muối, không biết cuộc sống phải trải qua biết bao bụi bẩn. Họ mỗi ngày chỉ biết cầm giấy và bút viết về cảnh vật giang sơn, cuối cùng đáng phải chết một cách nhục nhã.
Chết thật nhục nhã, làm sao có người có thể chọn sống trong mộng đây, làm sao có thể suốt đời sạch sẽ, không nhuốm bụi trần?
Sau này, sau khi chết qua một lần, tôi nhận ra rằng không có cái chết nào mà không nhục nhã.
Người sắp chết sẽ không bao giờ có được thể diện.
“Giang Lăng, để lại cho anh một lá thư trước khi chết.”
Khi tôi nhận được lá thư từ đồn cảnh sát, tôi thấy trên giấy viết liền năm chữ, gửi người bạn A Dao.
Tôi một đêm không khóc, nước mắt như vỡ đê.
Chữ y như người, đều rất tình cảm.
Gửi người bạn A Dao,
Tao từng nghĩ rằng mình sẽ ra đi một cách im lặng, tao không muốn để lại bất cứ lời nào để cho người khác lợi dụng.
Tao sinh ra vốn không thuộc về giới giải trí, tao nên làm một cái gì khác, cho dù cuộc sống có ảm đạm và mờ nhạt đến đâu thì ít nhất tao cũng sẽ không bao giờ lạc lối.
Tao tự trách mình, không trách ai khác.
A Dao, lẽ ra tao nên lặng lẽ ra đi, nhưng có quá nhiều thứ tao không thể bỏ lại sau lưng. Cho đến khi chết, dục vọng của con người vẫn là vô tận.
Tao không thể buông bỏ Tiểu Tặc. Tao biết là mày sợ mèo, nhưng trừ mày ra tao không còn ai khác để mà tin tưởng. Nếu tao biết có ngày hôm nay, tao đã không nên nhặt em ấy về. Một người như tao làm sao lại dám vọng tưởng cưu mang nổi một sinh mạng khác đây?
Tao không thể buông bỏ bố mẹ mình. Bố mẹ đã già, tao không vợ con, tao đáng chết. Nhưng tao không thể để họ sống cô độc đến hết cuộc đời. Cầu xin mày hãy xem họ như bố mẹ ruột của mình mà đối đãi, thay tao hoàn thành nốt chữ hiếu chưa trọn.
Tao cũng không buông bỏ được mày. Mày luôn nói mày ở Bắc Kinh mày không có nhà, nên căn nhà ở Tây Sơn tao cho mày. Tuy mày sẽ không dùng tới vì đã có Tần Vị Ký, tao cũng không hy vọng là mày có thể. Nhưng tao không muốn một ngày nào đó mày gặp khó khăn, không có người thân, không có nơi để về.
Bao năm qua, tao luôn coi mày như một người bạn, người thân trong gia đình, tao thương mày, mày có lẽ sinh ra là khiến người ta phải thương.
Nhưng mày cũng phải biết tự thương chính mình.
Mày khác tao.
Tình yêu của mày cuối cùng rồi sẽ được đền đáp.
Tao đi đây, A Dao.
Mày cũng không cần phải buồn, cuối cùng tao cũng hiểu được câu nói đó,
Có một loại cái chết không phải là do tuyệt vọng, mà là để giết chết chính mình.
Xin lỗi A Dao, thế giới này quá đẹp, tao sẽ không đến nữa.
_____
P/S: Đọc bao nhiêu lần vẫn đau đến nát lòng!! Trả Giang Lăng cho tuii ~
Kéo áo lau nước mắt trong đêm TvT
#Bly
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất