Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 105: Kiểm tra
Đối với Lạc Vân Sam mà nói, tuy rằng công việc trong công ty khá nhiều nhưng cũng không quá khó giải quyết. Trong khi đó Phí Tu cũng có không ít tác dụng, nửa năm nhanh chóng trôi qua, hắn đã an bài nhân viên ổn thỏa, sau khi Lạc Vân Sam giao việc thì hắn dùng hiệu suất làm việc cực cao để hoàn thành.
Trong số đó, điều phiền toái duy nhất đối với Lạc Vân Sam là xã giao nối tiếp nhau, nàng là người thừa kế đứng đầu của Lạc thị, sau khi nàng chính thức nhậm chức phó chủ tịch, một số người đã đến gặp nàng.
Đối với mấy người không quan trọng, Lạc Vân Sam tự nhiên là sẽ không quan tâm. Nhưng dù sao trong thương giới nàng vẫn là vãn bối, nếu có trưởng bối có tiếng mời nàng tham gia tiệc tối hay gì đó, nàng cũng phải chuẩn bị để tới đó, có thể tham gia đều tận lực tham gia, không thể tới cũng phải đưa lễ vật.
- Sếp, đây là hành trình hôm nay của cô.
Lâm Nghi đứng bên cạnh nói, anh đưa lịch trình cho nàng.
Lâm Nghi là trợ lý được Lạc Vân Sam sử dụng nhiều nhất, sau khi nàng trở thành phó chủ tịch thì Lâm Nghi cũng trở thành trợ lý của nàng, những việc quan trọng hơn đều được anh sắp xếp hợp lý.
- Sinh nhật 60 của lão Lưu?
Lạc Vân Sam tiếp nhận lịch trình liền cảm thấy có chút đau đầu.
Ngay từ đầu nàng đã định ăn tối với cô, kết quả là mấy ngày nay điên cuồng xã giao, hết cái này thì cái kia tới, gần như không chống cự được.
- Sếp, cái này cần đẩy đi sao?
Lâm Nghi hỏi.
- Không cần, anh đi chuẩn bị giúp tôi một phần quà tặng, buổi tối mang theo.
Lạc Vân Sam hít sâu một hơi, nàng phân phó.
Làm một doanh nhân, xã giao là không thể thiếu.
Cùng lúc đó, Phùng Liễu vừa dạy xong một tiết liền nhận được tin nhắn của Lạc Vân Sam, cô nhìn thấy nội dung tin nhắn thì cảm thấy có chút mất mát.
Bữa tối hôm nay lại bị phá hỏng, cô định dẫn Vân Sam đi ăn tôm hùm, xem ra phải hoãn lại vài ngày.
[Phùng Liễu: nhớ đừng uống nhiều quá, tôi ở nhà chờ em về!]
Sau khi gửi tin nhắn, Phùng Liễu đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu nghiêm túc sửa bài tập hóa học sáng nay.
- Mấy ngày nay cô Lạc không tới, có chuyện gì bận sao?
Một giáo viên khá thân với Phùng Liễu hỏi cô.
Một năm trước bọn họ đã quen với Phùng Liễu và Lạc Vân Sam come out, nay lại thấy chỉ có Phùng Liễu sửa bài đúng là không quen.
- Đúng vậy, hiện tại Vân Sam đi làm ở công ty, chắc sẽ không làm giáo viên mỹ thuật nữa.
Phùng Liễu giải thích.
- Hả, cô Lạc không tới nữa sao?
Giáo viên hỏi chuyện có chút kinh ngạc.
- Hôm nay còn có học sinh hỏi tôi khi nào cô Lạc tới, chúng muốn tìm cô Lạc để hỏi bài nữa đó.
Giáo viên kia có chút tiếc nuối nói, ấn tượng của họ với Lạc Vân Sam không tệ. Mặc dù lúc đầu sẽ có chút tò mò và định kiến vì chuyện tình cảm, nhưng sau khi thân thiết với nhau, họ đã thấy nhiều điểm tốt của Lạc Vân Sam.
Phùng Liễu đành phải cười trừ, có một số việc bỏ lỡ là cả đời.
Biết Lạc Vân Sam buổi tối phải đi xã giao tới khuya, Phùng Liễu dứt khoát ở trường học tăng ca, cô tính đến khi kiểm tra phòng xong mới trở về.
- Vợ ơi!
Ngay khi Phùng Liễu thu dọn đồ dùng học tập và chuẩn bị rời đi, giọng nói của Lạc Vân Sam đột nhiên vang lên bên tai.
- Vợ à!
Lạc Vân Sam ôm lấy Phùng Liễu từ đằng sau, nàng chôn đầu ở cổ cô.
- Sao em lại tới đây, xã giao xong rồi hả?
Phùng Liễu cất chìa khóa, cô xoay người qua ôm chặt nàng.
Lạc Vân Sam vừa mới từ tiệc tối chạy tới, tây trang trên người và áo khoác đều bị ném ở một bên, sơ mi trắng cũng bị chủ nhân mở vài cúc áo nên xương quai xanh cứ vậy mà lộ ra.
- Vâng, em nhớ chị.
Lạc Vân Sam nói, bởi vì uống rượu nên giọng nói cũng mềm đi.
- Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, tôi đi kiểm tra phòng rồi quay lại với em.
Phùng Liễu nâng tay sờ đầu Lạc Vân Sam, cô nhỏ giọng nói.
- Không cần, em muốn đi cùng vợ, em đi kiểm tra phòng với vợ.
Lạc Vân Sam híp mắt nói, hơi thở mang theo mùi rượu tỏa ra.
- Em đã uống rượu, đi kiểm tra phòng không tốt lắm.
Phùng Liễu kiên nhẫn nói.
- Nhưng mà em không có uống say, em chỉ mấy chén mà thôi.
Lạc Vân Sam không nghe, có chút cố chấp nắm tay Phùng Liễu.
Phùng Liễu có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Vân Sam.
- Vậy em trả lời một câu hỏi của tôi, nếu trả lời đúng thì tôi để em đi cùng.
- Dạ, vợ hỏi em đi.
- Trong 0.1mol/LNa2CO3 dung dịch trung, K+, Ba2+, NO3-, Cl- có thể cùng tồn tại hay không?
Phùng Liễu tự hỏi ba giây, cô hỏi một vấn đề vô cùng bình thường với học sinh lớp 12.
- Không thể. (CO3)2-, Ba2+ sẽ phát sinh phản ứng sinh ra BaCO3 kết tủa.
Lạc Vân Sam trả lời rất nhanh.
- ... Đúng rồi.
Phùng Liễu nhìn người có khuôn mặt đỏ ửng kia liền hơi bất ngờ.
“Thật đúng là không có uống say, tư duy khá rõ ràng, xem ra tửu lượng của Vân Sam không tệ lắm!”
- Vậy em có thể đi cùng hay chưa?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Đi thôi.
Phùng Liễu nắm chặt tay Lạc Vân Sam, cô dẫn nàng tới ký túc xá.
Vì ký túc xá tách riêng khu nam và khu nữ nên Phùng Liễu đi kiểm tra phòng của học sinh nam trước.
Cốc cốc!
Phùng Liễu nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ, gõ cửa.
- Mọi người đều đủ à?
- Đủ ạ!
Người ở trong trả lời rất nhanh.
- Tốt, vậy đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó.
Phùng Liễu theo thường lệ dặn dò.
Ký túc xá của nam sinh đều ở cạnh nhau, Phùng Liễu đi kiểm tra chỉ mất mấy phút.
Sau khi đến ký túc xá nữ, Phùng Liễu vừa đi lên lầu đã có thể nhìn thấy ánh sáng từ hắt ra từ cửa sổ, hầu hết các phòng đều mở đèn.
Ngoại trừ ánh đèn còn có cả tiếng nước và tiếng người nói chuyện.
- Á, không có nước nóng!
- Cầu Hủy Cầu Hủy, cậu mau lấy giúp mình chiếc khăn lông đi, mình để ở ngoài, màu xanh biển đó.
- Mình có chút đói bụng, các cậu đã ăn gì chưa?
- Ui mình hết móc áo rồi, lão nhị cho mình mượn một cái nha!
Khi Phùng Liễu chuẩn bị gõ cửa kiểm tra, trong ký túc xá đã có người trực tiếp mở cửa, lại còn bê một chậu quần áo.
- Phùng... Cô Phùng!
Người này kinh ngạc kêu lên, cũng trong lúc ấy âm thanh ồn ào trong phòng ngủ cũng biến mất, không khí trở nên yên tĩnh.
- Cầu Hủy, khăn tắm đâu, mình ở trong này lạnh quá, quần còn không mắc nổi đây này!
Người phá vỡ sự im lặng là cô bé trong phòng tắm, người đang đợi Cầu Hủy lấy khăn tắm.
- Mình tới đây!
Cầu Hủy nhỏ giọng đáp, sau đó đưa chiếc khăn tắm dọc theo khe cửa.
- Cô Phùng tới kiểm tra phòng, cậu nhỏ tiếng chút.
Cô bé trong phòng tắm sửng sốt một lúc, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.
“Trời ạ, sao cô Phùng lại ở đây, vừa rồi mình nói cái gì chứ...”
- E hèm, mọi người đều ở đây sao?
Phùng Liễu hắng giọng, làm như vừa rồi không nghe thấy cái gì.
- Đều ở đây, tám người đều ở đây ạ.
Cô bé ở ngoài hành lang gật đầu như gà mổ thóc đáp, hơn nữa trên tay còn đang cầm chậu quần áo, vẻ mặt ngây ngô trông rất đáng yêu.
Ha ha ha...
Lạc Vân Sam đứng một bên nhìn mặt cô bé nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cô bé nghe thấy tiếng cười liền nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt lập tức sáng lên.
- A cô Lạc!
- Ừ, là tôi!
Lạc Vân Sam cười tủm tỉm nói, nàng đi tới gần Phùng Liễu.
- Cô Lạc tới rồi!
Sau khi nhìn thấy Lạc Vân Sam, cô bé phấn khích hét lớn khiến cho tất cả cửa ký túc xá nữ bên cạnh đều mở ra.
- Đã lâu không gặp.
Lạc Vân Sam đứng cạnh Phùng Liễu nói.
“Không hổ là học sinh của vợ, nhìn đáng yêu quá!”
- Ôi, phải là đã lâu không gặp cô Lạc mới đúng ạ!
Cô bé thấy mình nói hơi lớn liền ngượng ngùng nhìn Phùng Liễu, cuối cùng vẫn tò mò hỏi.
- Cô Lạc, sao cô lại không đi dạy nữa ạ?
Cô bé là học sinh của lớp 12 - 5, tất nhiên đã biết tin Lạc Vân Sam từ chức.
- Ừ, tôi phải đi kiếm tiền nuôi gia đình.
Lạc Vân Sam xoa xoa cằm nói.
- Kiếm tiền nuôi gia đình?
Cô bé bất ngờ đến tròn mắt, vì còn có chủ nhiệm lớp đứng ở đây nên cô bé không dám nhiều chuyện nữa.
- Vậy... vậy sau này cô sẽ không tới Nhất Trung dạy nữa ạ?
- Cũng không hẳn, thỉnh thoảng sẽ tới nhìn các em chút.
Bữa sáng của Lạc Vân Sam vẫn còn tới Nhất Trung để giải quyết, nếu công việc không vội có lẽ sẽ tới vào tiết tự học buổi tối.
Tất nhiên tiết tự học buổi tối đều do Phùng Liễu tự mình quản lý, sau khi công việc ở công ty ổn thỏa thì nàng mới có thể xuất hiện.
- Ra là vậy, em còn tưởng cô Lạc sẽ chờ tới khi tụi em thi đại học...
Cô bé có chút buồn bã nói.
- Các em nhớ tôi vậy à? Học sinh lớp 12 không có tiết mỹ thuật sao?
Lạc Vân Sam chớp chớp mắt, nàng chỉ là một giáo viên môn phụ lại được chào đón thế à?
- Vì cô Lạc có thể dạy tụi em môn toán, tiếng anh còn có cả hóa học nữa. Nếu có bài khó còn có thể hỏi cô...
Cô bé thì thầm.
- Có cô Phùng rồi nên cô không cần chỉ tụi em môn hóa nữa.
- Nếu vậy thì... tôi hứa với các em trước khi thi một tuần sẽ tới hỗ trợ, tới khi đó nếu cần tôi giúp thì cứ nói.
Lạc Vân Sam khá thích học sinh lớp Phùng Liễu, tất nhiên cũng tới từ sự nhiệt tình của một giáo viên mà nàng cũng muốn cùng các em ôn thi.
- Thật vậy ạ?
- Thật! Cô Phùng có thể làm chứng!
Đối mặt với ánh mắt mong chờ từ học sinh của mình, Phùng Liễu yên lặng gật đầu.
- Trước khi thi đại học một tuần, cô Lạc sẽ tới giúp các em.
- Ôi, quá tuyệt ạ!
Cô bé reo lên, trên mặt đều ngăn không được ý cười.
- Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngày mai còn phải tới tiết tự học buổi sáng đó.
Phùng Liễu nói.
“Nói chuyện đúng là gây nghiện, quên mất giờ giấc luôn!”
- Dạ dạ, tụi em đi ngủ ngay đây.
Cô bé nói xong vội phơi quần áo.
Phùng Liễu cũng tranh thủ đi kiểm tra các phòng khác, sau khi thấy học sinh đều ở đây cô mới nắm tay Lạc Vân Sam rời đi.
Trong số đó, điều phiền toái duy nhất đối với Lạc Vân Sam là xã giao nối tiếp nhau, nàng là người thừa kế đứng đầu của Lạc thị, sau khi nàng chính thức nhậm chức phó chủ tịch, một số người đã đến gặp nàng.
Đối với mấy người không quan trọng, Lạc Vân Sam tự nhiên là sẽ không quan tâm. Nhưng dù sao trong thương giới nàng vẫn là vãn bối, nếu có trưởng bối có tiếng mời nàng tham gia tiệc tối hay gì đó, nàng cũng phải chuẩn bị để tới đó, có thể tham gia đều tận lực tham gia, không thể tới cũng phải đưa lễ vật.
- Sếp, đây là hành trình hôm nay của cô.
Lâm Nghi đứng bên cạnh nói, anh đưa lịch trình cho nàng.
Lâm Nghi là trợ lý được Lạc Vân Sam sử dụng nhiều nhất, sau khi nàng trở thành phó chủ tịch thì Lâm Nghi cũng trở thành trợ lý của nàng, những việc quan trọng hơn đều được anh sắp xếp hợp lý.
- Sinh nhật 60 của lão Lưu?
Lạc Vân Sam tiếp nhận lịch trình liền cảm thấy có chút đau đầu.
Ngay từ đầu nàng đã định ăn tối với cô, kết quả là mấy ngày nay điên cuồng xã giao, hết cái này thì cái kia tới, gần như không chống cự được.
- Sếp, cái này cần đẩy đi sao?
Lâm Nghi hỏi.
- Không cần, anh đi chuẩn bị giúp tôi một phần quà tặng, buổi tối mang theo.
Lạc Vân Sam hít sâu một hơi, nàng phân phó.
Làm một doanh nhân, xã giao là không thể thiếu.
Cùng lúc đó, Phùng Liễu vừa dạy xong một tiết liền nhận được tin nhắn của Lạc Vân Sam, cô nhìn thấy nội dung tin nhắn thì cảm thấy có chút mất mát.
Bữa tối hôm nay lại bị phá hỏng, cô định dẫn Vân Sam đi ăn tôm hùm, xem ra phải hoãn lại vài ngày.
[Phùng Liễu: nhớ đừng uống nhiều quá, tôi ở nhà chờ em về!]
Sau khi gửi tin nhắn, Phùng Liễu đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu nghiêm túc sửa bài tập hóa học sáng nay.
- Mấy ngày nay cô Lạc không tới, có chuyện gì bận sao?
Một giáo viên khá thân với Phùng Liễu hỏi cô.
Một năm trước bọn họ đã quen với Phùng Liễu và Lạc Vân Sam come out, nay lại thấy chỉ có Phùng Liễu sửa bài đúng là không quen.
- Đúng vậy, hiện tại Vân Sam đi làm ở công ty, chắc sẽ không làm giáo viên mỹ thuật nữa.
Phùng Liễu giải thích.
- Hả, cô Lạc không tới nữa sao?
Giáo viên hỏi chuyện có chút kinh ngạc.
- Hôm nay còn có học sinh hỏi tôi khi nào cô Lạc tới, chúng muốn tìm cô Lạc để hỏi bài nữa đó.
Giáo viên kia có chút tiếc nuối nói, ấn tượng của họ với Lạc Vân Sam không tệ. Mặc dù lúc đầu sẽ có chút tò mò và định kiến vì chuyện tình cảm, nhưng sau khi thân thiết với nhau, họ đã thấy nhiều điểm tốt của Lạc Vân Sam.
Phùng Liễu đành phải cười trừ, có một số việc bỏ lỡ là cả đời.
Biết Lạc Vân Sam buổi tối phải đi xã giao tới khuya, Phùng Liễu dứt khoát ở trường học tăng ca, cô tính đến khi kiểm tra phòng xong mới trở về.
- Vợ ơi!
Ngay khi Phùng Liễu thu dọn đồ dùng học tập và chuẩn bị rời đi, giọng nói của Lạc Vân Sam đột nhiên vang lên bên tai.
- Vợ à!
Lạc Vân Sam ôm lấy Phùng Liễu từ đằng sau, nàng chôn đầu ở cổ cô.
- Sao em lại tới đây, xã giao xong rồi hả?
Phùng Liễu cất chìa khóa, cô xoay người qua ôm chặt nàng.
Lạc Vân Sam vừa mới từ tiệc tối chạy tới, tây trang trên người và áo khoác đều bị ném ở một bên, sơ mi trắng cũng bị chủ nhân mở vài cúc áo nên xương quai xanh cứ vậy mà lộ ra.
- Vâng, em nhớ chị.
Lạc Vân Sam nói, bởi vì uống rượu nên giọng nói cũng mềm đi.
- Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, tôi đi kiểm tra phòng rồi quay lại với em.
Phùng Liễu nâng tay sờ đầu Lạc Vân Sam, cô nhỏ giọng nói.
- Không cần, em muốn đi cùng vợ, em đi kiểm tra phòng với vợ.
Lạc Vân Sam híp mắt nói, hơi thở mang theo mùi rượu tỏa ra.
- Em đã uống rượu, đi kiểm tra phòng không tốt lắm.
Phùng Liễu kiên nhẫn nói.
- Nhưng mà em không có uống say, em chỉ mấy chén mà thôi.
Lạc Vân Sam không nghe, có chút cố chấp nắm tay Phùng Liễu.
Phùng Liễu có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Vân Sam.
- Vậy em trả lời một câu hỏi của tôi, nếu trả lời đúng thì tôi để em đi cùng.
- Dạ, vợ hỏi em đi.
- Trong 0.1mol/LNa2CO3 dung dịch trung, K+, Ba2+, NO3-, Cl- có thể cùng tồn tại hay không?
Phùng Liễu tự hỏi ba giây, cô hỏi một vấn đề vô cùng bình thường với học sinh lớp 12.
- Không thể. (CO3)2-, Ba2+ sẽ phát sinh phản ứng sinh ra BaCO3 kết tủa.
Lạc Vân Sam trả lời rất nhanh.
- ... Đúng rồi.
Phùng Liễu nhìn người có khuôn mặt đỏ ửng kia liền hơi bất ngờ.
“Thật đúng là không có uống say, tư duy khá rõ ràng, xem ra tửu lượng của Vân Sam không tệ lắm!”
- Vậy em có thể đi cùng hay chưa?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Đi thôi.
Phùng Liễu nắm chặt tay Lạc Vân Sam, cô dẫn nàng tới ký túc xá.
Vì ký túc xá tách riêng khu nam và khu nữ nên Phùng Liễu đi kiểm tra phòng của học sinh nam trước.
Cốc cốc!
Phùng Liễu nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ, gõ cửa.
- Mọi người đều đủ à?
- Đủ ạ!
Người ở trong trả lời rất nhanh.
- Tốt, vậy đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó.
Phùng Liễu theo thường lệ dặn dò.
Ký túc xá của nam sinh đều ở cạnh nhau, Phùng Liễu đi kiểm tra chỉ mất mấy phút.
Sau khi đến ký túc xá nữ, Phùng Liễu vừa đi lên lầu đã có thể nhìn thấy ánh sáng từ hắt ra từ cửa sổ, hầu hết các phòng đều mở đèn.
Ngoại trừ ánh đèn còn có cả tiếng nước và tiếng người nói chuyện.
- Á, không có nước nóng!
- Cầu Hủy Cầu Hủy, cậu mau lấy giúp mình chiếc khăn lông đi, mình để ở ngoài, màu xanh biển đó.
- Mình có chút đói bụng, các cậu đã ăn gì chưa?
- Ui mình hết móc áo rồi, lão nhị cho mình mượn một cái nha!
Khi Phùng Liễu chuẩn bị gõ cửa kiểm tra, trong ký túc xá đã có người trực tiếp mở cửa, lại còn bê một chậu quần áo.
- Phùng... Cô Phùng!
Người này kinh ngạc kêu lên, cũng trong lúc ấy âm thanh ồn ào trong phòng ngủ cũng biến mất, không khí trở nên yên tĩnh.
- Cầu Hủy, khăn tắm đâu, mình ở trong này lạnh quá, quần còn không mắc nổi đây này!
Người phá vỡ sự im lặng là cô bé trong phòng tắm, người đang đợi Cầu Hủy lấy khăn tắm.
- Mình tới đây!
Cầu Hủy nhỏ giọng đáp, sau đó đưa chiếc khăn tắm dọc theo khe cửa.
- Cô Phùng tới kiểm tra phòng, cậu nhỏ tiếng chút.
Cô bé trong phòng tắm sửng sốt một lúc, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.
“Trời ạ, sao cô Phùng lại ở đây, vừa rồi mình nói cái gì chứ...”
- E hèm, mọi người đều ở đây sao?
Phùng Liễu hắng giọng, làm như vừa rồi không nghe thấy cái gì.
- Đều ở đây, tám người đều ở đây ạ.
Cô bé ở ngoài hành lang gật đầu như gà mổ thóc đáp, hơn nữa trên tay còn đang cầm chậu quần áo, vẻ mặt ngây ngô trông rất đáng yêu.
Ha ha ha...
Lạc Vân Sam đứng một bên nhìn mặt cô bé nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cô bé nghe thấy tiếng cười liền nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt lập tức sáng lên.
- A cô Lạc!
- Ừ, là tôi!
Lạc Vân Sam cười tủm tỉm nói, nàng đi tới gần Phùng Liễu.
- Cô Lạc tới rồi!
Sau khi nhìn thấy Lạc Vân Sam, cô bé phấn khích hét lớn khiến cho tất cả cửa ký túc xá nữ bên cạnh đều mở ra.
- Đã lâu không gặp.
Lạc Vân Sam đứng cạnh Phùng Liễu nói.
“Không hổ là học sinh của vợ, nhìn đáng yêu quá!”
- Ôi, phải là đã lâu không gặp cô Lạc mới đúng ạ!
Cô bé thấy mình nói hơi lớn liền ngượng ngùng nhìn Phùng Liễu, cuối cùng vẫn tò mò hỏi.
- Cô Lạc, sao cô lại không đi dạy nữa ạ?
Cô bé là học sinh của lớp 12 - 5, tất nhiên đã biết tin Lạc Vân Sam từ chức.
- Ừ, tôi phải đi kiếm tiền nuôi gia đình.
Lạc Vân Sam xoa xoa cằm nói.
- Kiếm tiền nuôi gia đình?
Cô bé bất ngờ đến tròn mắt, vì còn có chủ nhiệm lớp đứng ở đây nên cô bé không dám nhiều chuyện nữa.
- Vậy... vậy sau này cô sẽ không tới Nhất Trung dạy nữa ạ?
- Cũng không hẳn, thỉnh thoảng sẽ tới nhìn các em chút.
Bữa sáng của Lạc Vân Sam vẫn còn tới Nhất Trung để giải quyết, nếu công việc không vội có lẽ sẽ tới vào tiết tự học buổi tối.
Tất nhiên tiết tự học buổi tối đều do Phùng Liễu tự mình quản lý, sau khi công việc ở công ty ổn thỏa thì nàng mới có thể xuất hiện.
- Ra là vậy, em còn tưởng cô Lạc sẽ chờ tới khi tụi em thi đại học...
Cô bé có chút buồn bã nói.
- Các em nhớ tôi vậy à? Học sinh lớp 12 không có tiết mỹ thuật sao?
Lạc Vân Sam chớp chớp mắt, nàng chỉ là một giáo viên môn phụ lại được chào đón thế à?
- Vì cô Lạc có thể dạy tụi em môn toán, tiếng anh còn có cả hóa học nữa. Nếu có bài khó còn có thể hỏi cô...
Cô bé thì thầm.
- Có cô Phùng rồi nên cô không cần chỉ tụi em môn hóa nữa.
- Nếu vậy thì... tôi hứa với các em trước khi thi một tuần sẽ tới hỗ trợ, tới khi đó nếu cần tôi giúp thì cứ nói.
Lạc Vân Sam khá thích học sinh lớp Phùng Liễu, tất nhiên cũng tới từ sự nhiệt tình của một giáo viên mà nàng cũng muốn cùng các em ôn thi.
- Thật vậy ạ?
- Thật! Cô Phùng có thể làm chứng!
Đối mặt với ánh mắt mong chờ từ học sinh của mình, Phùng Liễu yên lặng gật đầu.
- Trước khi thi đại học một tuần, cô Lạc sẽ tới giúp các em.
- Ôi, quá tuyệt ạ!
Cô bé reo lên, trên mặt đều ngăn không được ý cười.
- Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngày mai còn phải tới tiết tự học buổi sáng đó.
Phùng Liễu nói.
“Nói chuyện đúng là gây nghiện, quên mất giờ giấc luôn!”
- Dạ dạ, tụi em đi ngủ ngay đây.
Cô bé nói xong vội phơi quần áo.
Phùng Liễu cũng tranh thủ đi kiểm tra các phòng khác, sau khi thấy học sinh đều ở đây cô mới nắm tay Lạc Vân Sam rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất