Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 20: Nhị Mộc
Buổi sáng thứ bảy, sau khi ánh mặt trời chiếu vào phòng qua rèm rửa, lúc này hai người nằm trên giường lớn mới cho chút động tĩnh.
Người tỉnh dậy trước là Phùng Liễu, ngay khi cô vừa tỉnh thì đập vào mắt cô chính là Lạc Vân Sam và xương quai xanh đẹp đẽ của nàng.
Phùng Liễu mở to mắt nhìn, một lúc sau cô mới nhớ đây không phải nhà của mình mà là ở phòng ngủ và ngay trên giường của Lạc Vân Sam.
Vừa nhận ra điều này thì Phùng Liễu lập tức dịch xa nàng một chút, cô rời khỏi lồng ngực của Lạc Vân Sam rồi chống tay tựa đầu vào thành giường.
Theo động tác của Phùng Liễu, lông mi của Lạc Vân Sam khẽ rung lên, nàng vẫn còn ngái ngủ nhìn về phía Phùng Liễu.
- Cô không ngủ nữa à?
Lạc Vân Sam mở miệng hỏi, giọng nói của nàng hơi khàn.
- Không ngủ nữa, cũng gần 9 giờ rồi còn gì.
Phùng Liễu nhìn đồng hồ trên điện thoại, cô vươn vai nói.
- Sáng nay em muốn ăn gì?
Phùng Liễu xốc chăn lên rồi xuống giường, cô sửa sang lại quần áo của mình.
Lạc Vân Sam xoay người nằm ở vị trí của Phùng Liễu.
- Ăn gì cũng được ạ, chỉ cần là cô làm thì em đều thích!
- Ngoan!
Phùng Liễu cong khóe miệng, cô cúi người sửa tóc giúp Lạc Vân Sam.
- Không thì em ngủ thêm một lúc đi, tôi đi làm bữa sáng cho em.
Lạc Vân Sam ậm ừ một hai tiếng, nàng trộm ti hí mắt để nhìn Phùng Liễu.
Sau khi rời giường, Phùng Liễu bắt đầu đi đánh răng rửa mặt, cô buộc tóc lên sau đó thoa kem dưỡng da lên mặt rồi mới thay quần áo.
- Vân Sam, tôi làm bữa sáng xong rồi vào gọi em nhé?
- Cũng được ạ...
Lạc Vân Sam híp mắt, trong mắt nàng còn mang theo một tia luyến tiếc.
Phùng Liễu vừa đi ra ngoài, Lạc Vân Sam liền vùi mặt vào gối đầu của Phùng Liễu đến khi bản thân không thở nổi mới ngồi dậy đi rửa mặt thay quần áo.
Vừa đi tới phòng khách, Lạc Vân Sam lập tức nhìn thấy bóng dáng Phùng Liễu nấu ăn trong bếp.
- Vân Sam, em đi xem mèo con đi, tôi vừa đun nước rồi, em xem nó tỉnh thì pha sữa cho nó uống đi.
Phùng Liễu nhìn thấy Lạc Vân Sam đi ra thì nhanh chóng phân việc cho nàng.
- Đã rõ!
Lạc Vân Sam gật đầu, nàng đi tới trước cửa lồng rồi mở cửa cho mèo con ra ngoài.
- Meo...
Lạc Vân Sam vừa mới mở cửa, mèo con như cảm nhận được gì đó mà kêu to một tiếng.
Ánh mắt Lạc Vân Sam sáng lên, nàng nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đấy rồi cẩn thận bế mèo con lên.
- Mèo con có đói bụng không?
Lạc Vân Sam vừa nắm móng vuốt của nó vừa hỏi.
- Meo meo...
Mèo con vô cùng thích Lạc Vân Sam, lúc này nó còn dụi đầu vào cánh tay của nàng, cái đuôi nhỏ khẽ lắc qua lắc lại.
Lạc Vân Sam khẽ ôm mèo con vào ngực mình, nàng đặt nó lên thảm trong phòng khách.
- Đợi tôi một chút, tôi cho em uống sữa ngay đây.
Lạc Vân Sam dùng ngón trỏ sờ sờ vào đầu mèo con.
- Meo!
Mèo con ngẩng đầu, nó dùng cái lưỡi hồng hào nhỏ bé của mình liếm ngón tay Lạc Vân Sam. Lưỡi của mèo con rất mềm, nó làm cho Lạc Vân Sam cảm thấy đầu ngón tay có chút ngứa.
Nàng nhìn thấy hành động của mèo con thì không biết phải làm gì, hận không thể bế nó lên mà thơm nó một cái.
Đến khi Phùng Liễu làm xong bữa sáng, cô nhìn thấy Lạc Vân Sam ôm mèo con vào trong ngực thì liền đi tới cho mèo con uống sữa.
Cô đặt bữa sáng lên bà, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam lần lượt ngồi xuống.
- Hình như mèo con đã khá hơn hôm qua nhiều rồi.
- Lát nữa chúng ta cứ để nó ở phòng khách đi, thỉnh thoảng tới nhìn nó một chút là được rồi.
Lạc Vân Sam nói.
- Vậy cũng được, cứ để mèo con ở đó đi, bữa sáng xong rồi đây.
Lạc Vân Sam gật đầu, nàng đặt mèo con lên thảm sau đó đi rửa tay.
Nói là ở trong nhà hai ngày, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu liền ở chỉ ở trong nhà không ra ngoài.
Cuối tuần này ngoại trừ những việc bắt buộc phải ra ngoài thì hai người một mèo cũng chỉ nằm trên sô pha xem phim, vừa nhàn hạ vừa thoải mái.
Quá nhàn hạ có thể giết chết ý chí chiến đấu, Phùng Liễu cũng là một người bình thường nên tất nhiên cô cũng không ngoại lệ
Sau khi ở cùng Lạc Vân Sam hai ngày, Phùng Liễu phát hiện cô cũng thích cảm giác như vậy. Cả một tuần bận rộn nên hai ngày thảnh thơi như vậy đối với cô mà nói là quá hạnh phúc rồi.
Phùng Liễu và Lạc Vân Sam ở cùng một chỗ cũng không có trở ngại gì, phần lớn là vì năm năm trước Phùng Liễu đã rất tin tưởng Lạc Vân Sam, sau khi ở chung hơn một tháng thì một chút ngăn cách cũng không còn.
Trong buổi sáng chủ nhật, Lạc Vân Sam còn cố ý mời Phùng Liễu làm người mẫu của mình, nàng muốn vẽ một bức tranh cô ôm mèo con trong tay.
- Vân Sam, bức tranh này có thể tặng tôi không?
Phùng Liễu nhìn thấy bức tranh thì vô cùng thích thú.
- Tất nhiên rồi, nếu cô thích thì tuần nào em cũng vẽ cho cô.
Lạc Vân Sam đồng ý ngay.
- Thật sao?
- Thật, nhưng mà đổi lại cô phải tới làm ấm chăn cho em được không?
Trong mắt Lạc Vân Sam mang theo ý cười, nàng hỏi cô, ánh mắt nàng nhìn Phùng Liễu không một gợn sóng.
- Một bức tranh mà muốn tôi tới làm ấm chăn sao?
Phùng Liễu nhướng mày hỏi ngược lại.
- Giá nhân công của tôi cao lắm đấy nha!
- Vậy em cho cô được chơi với mèo con nữa thì có đủ không?
- Hừ!
- Hoặc là cô cũng có thể...
- Có thể cái gì?
Phùng Liễu hỏi tới cùng.
- Có thể sờ em!
Lạc Vân Sam nghiêm túc nói.
- Phụt! Em cho rằng mình là mèo sao?
Phùng Liễu bật cười, cô không nhịn được mà nhéo mặt Lạc Vân Sam.
- Nhưng mà em cũng chẳng có lông như mèo con.
Lạc Vân Sam hơi nắm tay lại, khuôn mặt ửng hồng.
- Nhưng em có mặt khác.
- Ví dụ xem?
- Tay!
Lạc Vân Sam giơ tay của mình ra chỗ sáng, ánh sáng chiếu vào có thể nhìn rõ ràng khớp xương trên tay nàng.
- Em có thể dùng tay vẽ tranh cho cô, mèo con làm sao làm được chứ!
Phùng Liễu trầm ngâm một chút rồi gật đầu, cô phối hợp nói.
- Cũng có lý, tôi miễn cưỡng đồng ý thôi nhé!
- Meo!
Mèo con lại kêu một tiếng, nó nằm lăn qua lăn lại trên đùi Phùng Liễu giống như phụ họa lời nói của cô.
- Đúng rồi, cô đặt cho nó một cái tên đi.
- Tên à?
Phùng Liễu nhìn mèo con đang vươn mình trên đùi mình, một chốc sau cô vẫn chưa nghĩ ra được cái tên nào.
Đặt tên cho thú cưng nói đơn giản thì đơn giản nhưng cũng có vài phần khó khăn.
"Tiểu Hoàng? Tiểu Bạch? Nhị Hoàng? Hay là Nhị Hoa bây giờ"
Trong đầu Phùng Liễu hiện ra rất nhiều cái tên, nghĩ đi nghĩ lại cũng không chọn được cái tên nào thích hợp.
- Cô không nghĩ được sao?
Phùng Liễu liếc Lạc Vân Sam một cái.
- Có, gọi nó là Nhị Mộc đi!
- Dạ?
- Mèo con này chỉ có hai chúng ta phát hiện, tôi lấy một phần tên của chúng ta đặt cho nó.
Phùng Liễu giải thích, tên của cô và Lạc Vân Sam đều là cây vì thế liền gọi là Nhị Mộc.
Lạc Vân Sam cũng rất nhanh nghĩ tới điều này, trên mặt nàng nở một nụ cười như là mặt trời ấm áp.
- Nhị Mộc, sau này mèo con tên là Nhị Mộc!
Người tỉnh dậy trước là Phùng Liễu, ngay khi cô vừa tỉnh thì đập vào mắt cô chính là Lạc Vân Sam và xương quai xanh đẹp đẽ của nàng.
Phùng Liễu mở to mắt nhìn, một lúc sau cô mới nhớ đây không phải nhà của mình mà là ở phòng ngủ và ngay trên giường của Lạc Vân Sam.
Vừa nhận ra điều này thì Phùng Liễu lập tức dịch xa nàng một chút, cô rời khỏi lồng ngực của Lạc Vân Sam rồi chống tay tựa đầu vào thành giường.
Theo động tác của Phùng Liễu, lông mi của Lạc Vân Sam khẽ rung lên, nàng vẫn còn ngái ngủ nhìn về phía Phùng Liễu.
- Cô không ngủ nữa à?
Lạc Vân Sam mở miệng hỏi, giọng nói của nàng hơi khàn.
- Không ngủ nữa, cũng gần 9 giờ rồi còn gì.
Phùng Liễu nhìn đồng hồ trên điện thoại, cô vươn vai nói.
- Sáng nay em muốn ăn gì?
Phùng Liễu xốc chăn lên rồi xuống giường, cô sửa sang lại quần áo của mình.
Lạc Vân Sam xoay người nằm ở vị trí của Phùng Liễu.
- Ăn gì cũng được ạ, chỉ cần là cô làm thì em đều thích!
- Ngoan!
Phùng Liễu cong khóe miệng, cô cúi người sửa tóc giúp Lạc Vân Sam.
- Không thì em ngủ thêm một lúc đi, tôi đi làm bữa sáng cho em.
Lạc Vân Sam ậm ừ một hai tiếng, nàng trộm ti hí mắt để nhìn Phùng Liễu.
Sau khi rời giường, Phùng Liễu bắt đầu đi đánh răng rửa mặt, cô buộc tóc lên sau đó thoa kem dưỡng da lên mặt rồi mới thay quần áo.
- Vân Sam, tôi làm bữa sáng xong rồi vào gọi em nhé?
- Cũng được ạ...
Lạc Vân Sam híp mắt, trong mắt nàng còn mang theo một tia luyến tiếc.
Phùng Liễu vừa đi ra ngoài, Lạc Vân Sam liền vùi mặt vào gối đầu của Phùng Liễu đến khi bản thân không thở nổi mới ngồi dậy đi rửa mặt thay quần áo.
Vừa đi tới phòng khách, Lạc Vân Sam lập tức nhìn thấy bóng dáng Phùng Liễu nấu ăn trong bếp.
- Vân Sam, em đi xem mèo con đi, tôi vừa đun nước rồi, em xem nó tỉnh thì pha sữa cho nó uống đi.
Phùng Liễu nhìn thấy Lạc Vân Sam đi ra thì nhanh chóng phân việc cho nàng.
- Đã rõ!
Lạc Vân Sam gật đầu, nàng đi tới trước cửa lồng rồi mở cửa cho mèo con ra ngoài.
- Meo...
Lạc Vân Sam vừa mới mở cửa, mèo con như cảm nhận được gì đó mà kêu to một tiếng.
Ánh mắt Lạc Vân Sam sáng lên, nàng nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đấy rồi cẩn thận bế mèo con lên.
- Mèo con có đói bụng không?
Lạc Vân Sam vừa nắm móng vuốt của nó vừa hỏi.
- Meo meo...
Mèo con vô cùng thích Lạc Vân Sam, lúc này nó còn dụi đầu vào cánh tay của nàng, cái đuôi nhỏ khẽ lắc qua lắc lại.
Lạc Vân Sam khẽ ôm mèo con vào ngực mình, nàng đặt nó lên thảm trong phòng khách.
- Đợi tôi một chút, tôi cho em uống sữa ngay đây.
Lạc Vân Sam dùng ngón trỏ sờ sờ vào đầu mèo con.
- Meo!
Mèo con ngẩng đầu, nó dùng cái lưỡi hồng hào nhỏ bé của mình liếm ngón tay Lạc Vân Sam. Lưỡi của mèo con rất mềm, nó làm cho Lạc Vân Sam cảm thấy đầu ngón tay có chút ngứa.
Nàng nhìn thấy hành động của mèo con thì không biết phải làm gì, hận không thể bế nó lên mà thơm nó một cái.
Đến khi Phùng Liễu làm xong bữa sáng, cô nhìn thấy Lạc Vân Sam ôm mèo con vào trong ngực thì liền đi tới cho mèo con uống sữa.
Cô đặt bữa sáng lên bà, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam lần lượt ngồi xuống.
- Hình như mèo con đã khá hơn hôm qua nhiều rồi.
- Lát nữa chúng ta cứ để nó ở phòng khách đi, thỉnh thoảng tới nhìn nó một chút là được rồi.
Lạc Vân Sam nói.
- Vậy cũng được, cứ để mèo con ở đó đi, bữa sáng xong rồi đây.
Lạc Vân Sam gật đầu, nàng đặt mèo con lên thảm sau đó đi rửa tay.
Nói là ở trong nhà hai ngày, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu liền ở chỉ ở trong nhà không ra ngoài.
Cuối tuần này ngoại trừ những việc bắt buộc phải ra ngoài thì hai người một mèo cũng chỉ nằm trên sô pha xem phim, vừa nhàn hạ vừa thoải mái.
Quá nhàn hạ có thể giết chết ý chí chiến đấu, Phùng Liễu cũng là một người bình thường nên tất nhiên cô cũng không ngoại lệ
Sau khi ở cùng Lạc Vân Sam hai ngày, Phùng Liễu phát hiện cô cũng thích cảm giác như vậy. Cả một tuần bận rộn nên hai ngày thảnh thơi như vậy đối với cô mà nói là quá hạnh phúc rồi.
Phùng Liễu và Lạc Vân Sam ở cùng một chỗ cũng không có trở ngại gì, phần lớn là vì năm năm trước Phùng Liễu đã rất tin tưởng Lạc Vân Sam, sau khi ở chung hơn một tháng thì một chút ngăn cách cũng không còn.
Trong buổi sáng chủ nhật, Lạc Vân Sam còn cố ý mời Phùng Liễu làm người mẫu của mình, nàng muốn vẽ một bức tranh cô ôm mèo con trong tay.
- Vân Sam, bức tranh này có thể tặng tôi không?
Phùng Liễu nhìn thấy bức tranh thì vô cùng thích thú.
- Tất nhiên rồi, nếu cô thích thì tuần nào em cũng vẽ cho cô.
Lạc Vân Sam đồng ý ngay.
- Thật sao?
- Thật, nhưng mà đổi lại cô phải tới làm ấm chăn cho em được không?
Trong mắt Lạc Vân Sam mang theo ý cười, nàng hỏi cô, ánh mắt nàng nhìn Phùng Liễu không một gợn sóng.
- Một bức tranh mà muốn tôi tới làm ấm chăn sao?
Phùng Liễu nhướng mày hỏi ngược lại.
- Giá nhân công của tôi cao lắm đấy nha!
- Vậy em cho cô được chơi với mèo con nữa thì có đủ không?
- Hừ!
- Hoặc là cô cũng có thể...
- Có thể cái gì?
Phùng Liễu hỏi tới cùng.
- Có thể sờ em!
Lạc Vân Sam nghiêm túc nói.
- Phụt! Em cho rằng mình là mèo sao?
Phùng Liễu bật cười, cô không nhịn được mà nhéo mặt Lạc Vân Sam.
- Nhưng mà em cũng chẳng có lông như mèo con.
Lạc Vân Sam hơi nắm tay lại, khuôn mặt ửng hồng.
- Nhưng em có mặt khác.
- Ví dụ xem?
- Tay!
Lạc Vân Sam giơ tay của mình ra chỗ sáng, ánh sáng chiếu vào có thể nhìn rõ ràng khớp xương trên tay nàng.
- Em có thể dùng tay vẽ tranh cho cô, mèo con làm sao làm được chứ!
Phùng Liễu trầm ngâm một chút rồi gật đầu, cô phối hợp nói.
- Cũng có lý, tôi miễn cưỡng đồng ý thôi nhé!
- Meo!
Mèo con lại kêu một tiếng, nó nằm lăn qua lăn lại trên đùi Phùng Liễu giống như phụ họa lời nói của cô.
- Đúng rồi, cô đặt cho nó một cái tên đi.
- Tên à?
Phùng Liễu nhìn mèo con đang vươn mình trên đùi mình, một chốc sau cô vẫn chưa nghĩ ra được cái tên nào.
Đặt tên cho thú cưng nói đơn giản thì đơn giản nhưng cũng có vài phần khó khăn.
"Tiểu Hoàng? Tiểu Bạch? Nhị Hoàng? Hay là Nhị Hoa bây giờ"
Trong đầu Phùng Liễu hiện ra rất nhiều cái tên, nghĩ đi nghĩ lại cũng không chọn được cái tên nào thích hợp.
- Cô không nghĩ được sao?
Phùng Liễu liếc Lạc Vân Sam một cái.
- Có, gọi nó là Nhị Mộc đi!
- Dạ?
- Mèo con này chỉ có hai chúng ta phát hiện, tôi lấy một phần tên của chúng ta đặt cho nó.
Phùng Liễu giải thích, tên của cô và Lạc Vân Sam đều là cây vì thế liền gọi là Nhị Mộc.
Lạc Vân Sam cũng rất nhanh nghĩ tới điều này, trên mặt nàng nở một nụ cười như là mặt trời ấm áp.
- Nhị Mộc, sau này mèo con tên là Nhị Mộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất