Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 55: Quy tắc
Thời điểm đoàn phim “Độc Bộ thiên hạ” bắt đầu bấm máy đã rất sôi nổi, không chỉ có rất nhiều báo đài tới đưa tin mà cả Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đều tới tham gia lễ khai máy.
Thân là người ra quyết định đầu tư bộ phim, Từ Bân vô cùng tự hào, cô kéo tay Lạc Vân Sam đi giới thiệu mọi nơi.
- Đúng là rất tuyệt, tôi với cô Phùng đều rất mong chờ bộ phim “Độc Bộ thiên hạ” này đấy.
Lạc Vân Sam cũng tâng bốc Từ Bân một phen.
- Cơ mà hình như phục trang và phụ kiện của đoàn phim vẫn hơi sơ sài thì phải, có cần tôi hỗ trợ một chút không?
Lạc Vân Sam hỏi.
Ánh mắt Từ Bân sáng lên.
- Vân Sam, ý của cậu là...
- Chắc đoàn phim cũng không ngại khi có thêm nhà đầu tư đâu nhỉ?
Lạc Bân Sam nhướng mày với Từ Bân.
- Vô cùng hoan nghênh Tiểu Lạc tổng tới đầu tư!
- Tôi không phải Tiểu Lạc tổng của cậu.
Lạc Vân Sam lập tức sửa lại.
- Được được được, rất hoan nghênh cô vợ nhỏ của cô Phùng tới đầu tư ạ!
Từ Bân lường nàng, đúng là có vợ quên bạn.
- Này... cậu ở chung với chủ nhiệm Đỗ thế nào rồi
Lạc Vân Sam híp mắt nhìn Phùng Liễu và Đỗ Nhược ở phía xa, nàng hạ giọng hỏi.
Từ Bân đắc ý đáp.
- Vậy còn phải hỏi à, đương nhân là mười phần hòa hợp rồi!
- Sau đó thì sao?
- Sau đó? Sau đó thì...
Từ Bân khẽ nhíu mày.
- Sau đó cứ như vậy thôi.
- Chê!
Lạc Vân Sam ghét bỏ nói tiếp.
- Trước kia chẳng phải cậu có một đống kịch bản chỉ cho tôi à, sao giờ lại bí thế?
Từ Bân bị Lạc Vân Sam hỏi lại liền không biết đáp ra sao, cô hắng giọng mới nói.
- Chứ không phải lúc ấy cậu là tên ngốc không biết gì à?
Từ Bân cũng không biết phải làm sao, những kịch bản mà cô có thì Đỗ Nhược lại không chút hứng thú, cô làm sao mà lôi được Đỗ Nhược đi chơi ngựa gỗ xoay cơ chứ.
Tính ra Từ Bân vẫn cảm thấy cách làm của Lạc Vân Sam khá ổn, từ từ mưu tính, dùng chân thành để lay động người kia.
Lạc Vân Sam bật cười, nàng có chút đồng cảm nhìn Từ Bân.
“Người chị em đáng thương của tôi, hóa ra đã bị chủ nhiệm Đỗ rèn đến ngoan thế rồi!”
Lúc Lạc Vân Sam và Từ Bân còn đang tâm sự với nhau, Phong Hi và Hàng Thêu Tô Châu một trước một sau đi vào đoàn phim.
- Giám đốc Từ.
Phong Hi và Hàng Thêu Tô Châu nhìn thấy Từ Bân liền chào hỏi.
- Phong Hi, Thêu Thêu.
Từ Bân nhìn thấy hai người liền cười chào lại.
- Thêu Thêu, tới đây tôi giới thiệu một chút, đây là bạn thân của tôi, Lạc Vân Sam.
- Chào cô Lạc.
Hàng Thêu Tô Châu lễ phép chào.
- Chào ảnh hậu Tô, tôi rất chờ mong sự hợp tác của hai cô.
- Tiểu Hi.
Không đợi Phong Hi nói chuyện với Lạc Vân Sam, Mộ Thanh vác bộ mặt nghiêm túc đi tới.
- Buổi sáng nay cô đi vội quá, khăn quàng cổ còn chưa cầm.
Mộ Thanh vừa nói vừa đi tới trước mặt mọi người, sau đó cô không quan tâm tới mọi người mà đi thẳng tới trước mặt Phong Hi rồi quàng chiếc khăn đỏ rực lên cho Phong Hi.
Phong Hi thật sự rất muốn ngăn Mộ Thanh nhưng ở trước mặt nhiều người, nếu cô ấy làm như vậy thì hot search hôm nay chắc chắn lại gọi tên cô ấy.
- Vị này có phải cô Hàng Thêu Tô Châu không?
Mộ Thanh hài lòng nhìn khăn quàng trên cổ Phong Hi, sau đó cô quay sang nhìn Hàng Thêu Tô Châu.
- Phải, xin hỏi...
Hàng Thêu Tô Châu nhìn Mộ Thanh, trong mắt cô nàng không hiểu chuẩn bị hỏi.
- Tôi là bạn tốt của Phong Hi, sau này trong lúc đóng phim mong cô chăm sóc Tiểu Hi một chút.
Thái độ của Mộ Thanh lập tức dịu đi.
- Tất nhiên, nếu có thể giúp tiền bối tôi cũng rất vui vẻ.
Hàng Thêu Tô Châu cười đáp, cô nàng không đoán được người trước mặt có tâm tư gì.
Đương nhiên bây giờ Phong Hi sẽ không làm bẽ mặt Mộ Thanh trước mặt mọi người, cô nói chuyện với Lạc Vân Sam mấy câu rồi liền kéo tay áo Mộ Thanh rời đi.
- Cô lại tới đi làm gì?
Phong Hi nhíu mày hỏi.
- Tất nhiên là tới thăm đoàn phim rồi.
Mộ Thanh lập tức đáp.
Tuy rằng cô rời đi mấy tháng nhưng trong khoảng thời gian đó cô cũng học được rất nhiều thứ.
- Sau này đừng có gọi tôi là Tiểu Hi nữa.
Phong Hi nhíu mày nói.
- Tại sao chứ?
- Tôi lớn tuổi hơn cô đấy.
Phong Hi gằn giọng.
- Bảo bối!
Mộ Thanh giả ngu.
- Mộ Thanh!
Phong Hi lớn tiếng quát.
- Rồi rồi, chị Phong Hi.
Mộ Thanh miễn cưỡng sửa lại, cô cũng chỉ nhỏ hơn Phong Hi một tuổi mà thôi.
Chuyện Phong Hi và Mộ Thanh ở bên nhau đã từ năm kia rồi, trong thời gian một năm yêu nhau của hai người rất vui vẻ, thậm chí Phong Hi còn có ý định bóng gió công khai chuyện tình cảm của mình.
Nhưng giữa tháng chín, Mộ Thanh mất tích không thấy bóng dáng, cô chỉ đơn giản nhắn lại một câu chia tay.
Phong Hi không phải người ngốc, cô và Mộ Thanh vốn không có mâu thuẫn gì, mấy người trước vẫn còn đi hẹn hò với nhau sao có thể đột ngột chia tay được.
Phong Hi không tin người đầu gỗ như Mộ Thanh bỗng dưng chia tay với mình, sau khi mất tin tức của Mộ Thanh cô đã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cha mẹ Mộ Thanh ra mặt tỏ ý lựa chọn cuối cùng của Mộ Thanh là gia đình, sau đó theo khuôn mẫu đưa cho cô một tờ chi phiếu để cô rời khỏi Mộ Thanh.
Lúc ấy Phong Hi bật cười, cô trực tiếp trả lại chi phiếu cho cha mẹ Mộ Thanh, tiếp đó nói chính mình đã buông bỏ Mộ Thanh, sau này đường ai nấy đi nên cũng không cần đến tiền của hai người.
Một thời gian ngắn sau, Phong Hi vẫn tiếp tục chờ Mộ Thanh xuất hiện để giải thích mọi chuyện, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy, Phong Hi lại càng không vui.
“Cho dù Mộ Thanh nhất thời bị nhốt, nhưng cũng đã qua hai tháng tại sao vẫn bặt vô âm tín?”
Chính vì thế mà Phong Hi từ bỏ ý niệm công khai, một lần nữa quay lại giới giải trí. Sau đó cô nhận được lời mời của Từ Bân, chẳng hiểu Mộ Thanh từ cái xó nào chạy ra lại còn yêu cầu tái hợp.
Phong Hi vô cùng tức giận, Mộ Thanh lại tỏ vẻ mình rất đáng thương.
Tháng chín đó Mộ Thanh theo thường lệ về nhà thăm cha mẹ, không ngờ sau khi ngủ trưa đã bị đưa đi nơi khác, trực tiếp từ nhà bị đưa tới doanh trại bộ đội.
Mộ Thanh đáng thương không có bất cứ thứ gì trên người, ngay cả quần áo cũng đổi thành quân phục, cô trực tiếp bị lôi đi huấn luyện ba tháng. Nếu không có phải những bài tập đó đều ở trong nhà chắc chắn da cô đã đen như người châu Phi rồi.
Những người chịu trách nhiệm huấn luyện Mộ Thanh đều bị cô dò hỏi nhưng không nhận được tin tức gì, chỉ biết đây là ba tháng quân huấn được biệt, hoàn thành là có thể về.
Tới lúc Mộ Thanh xuất ngũ cô mới biết đây là ý định của mẹ, mục đích là để kiểm tra tình cảm của cô và Phong Hi.
Sau khi Mộ Thanh biết chân tướng liền tức muốn phát điên, rất cuộc cô đã tạo nghiệp gì.
Mẹ của Mộ Thanh nhìn con gái mình mặt như oán phụ lại chẳng có cảm giác gì.
- Mộ Thanh, con là con gái do mẹ sinh ra, con nghĩ gì mẹ đều biết, tuy rằng bây giờ mẹ làm không tốt nhưng nếu được chọn lại thì mẹ vẫn chọn như vậy, quy tắc là quy tắc.
- Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang nghĩ gì thế? Phong Hi còn chưa đủ tốt hay sao?
Mộ Thanh khổ sở nói, cái gì mà quy với chả tắc, chẳng phải cũng chỉ là lời nói thôi sao?
- Là con không tốt.
Mẹ Mộ không nhịn được mà nói.
- Chuyện của con và Phong Hi mẹ đã biết rồi, con bé cũng tính toán để công khai nhưng còn con thì sao?
Mộ Thanh khó hiểu hỏi.
- Con làm sao cơ?
- Ngu ngốc!
Mẹ Mộ tức giận vỗ đùi ba Mộ ngồi bên cạnh.
- Phong Hi vì con mà rút lui, trong khi đó con thì sao, con chỉ biết cắm đầu ở công ty thôi!
- Con muốn kiếm tiền nuôi cô ấy!
Mộ Thanh chớp mắt nói, cô vẫn không nhận ra hành động của mình có gì không tốt.
- Tùy con, dù sao thì khảo nghiệm theo thông lệ trước khi kết hôn của nhà họ Mộ đã kết thúc, nếu con có thể làm Phong Hi tha thứ cho mình thì tranh thủ lúc ăn Tết đưa nó về nhà đi.
Mẹ Mộ từ bỏ, bà không thể nói chuyện cùng cô con gái đầu gỗ này của mình được nữa, bà trực tiếp nói thẳng.
Nhà họ Mộ có truyền thống rất thú vị, nếu nhà họ Mộ muốn con cháu lập gia đình nhưng không phải môn đăng hộ đối, vậy thì cha mẹ nhất định phải đưa con ném tới quân đội để rèn luyện ba tháng. Đồng thời cha mẹ còn có thể tăng thêm độ khó cho thử thách, nếu có thể thông qua thì lập tức được tác thành.
Rõ ràng là phương pháp như vậy cũng có những mặt tiêu cực, nhiều người không vượt qua được thử thách nên không bước vào được cánh cổng nhà họ Mộ, đương nhiên sau chuyện này người nhà họ Mộ lại phải theo đuổi đối tượng của mình một lần nữa.
Sau khi Mộ Thanh biết trong nhà có quy tắc này thì mặt đen lại, cho nên sau khi cô liên lạc lại với Phong Hi cũng ấp úng không dám nói thật.
“Cái giá này lớn quá!”
Xem xét kỹ thì nhà họ Mộ làm thế có chút buồn cười, nhưng lại có thể loại trừ rất nhiều nam nữ tâm cơ, bảo đảm người nhà họ Mộ cưới về đều là người có phẩm hạnh đoan chính.
- Cô về đi, mấy tháng này tôi phải ở đoàn phim.
Phong Hi nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, đối với Mộ Thanh vẫn là bộ mặt lạnh lùng.
“Biến mất ba tháng nhưng lại không cho mình một lời giải thích, có phải lần tiếp theo lại là ba năm không?”
- Tiểu Hi, em bị ép mà, trong lòng em vẫn chỉ có một người là chị thôi.
Mộ Thanh sốt sắng nói.
- Đừng gọi tôi là Tiểu Hi, tôi và cô không có quan hệ.
Phong Hi tỏ vẻ mình không phải người dễ dàng tha thứ cho Mộ Thanh.
- Nhưng mà em cũng đã là người của chị rồi, chị không thể bỏ rơi em được.
Mộ Thanh cúi đầu, lời nói tràn đầy sự tủi thân.
- Em đã nói với người trong nhà, chị là người duy nhất mà em yêu, bây giờ là thế sau này cũng không đổi.
Biểu cảm của Phong Hi khẽ thay đổi.
- Nhưng ba mẹ cô cũng không hoàn toàn tán thành suy nghĩ của cô!
Mộ Thanh há miệng thở dốc, lại lần nữa rối rắm.
“Nếu mình nsoi ra quy tắc của nhà họ Mộ, Phong Hi có cảm thấy chị ấy bị chơi đùa không?”
Nghĩ tới điều đó Mộ Thanh lập tức muốn khóc, cái gì mà phá vỡ quy tắc, người ra quy tắc đó chắc chắn đầu bị nước vào rồi.
Phong Hi nhìn Mộ Thanh liền hừ lạnh một tiếng, cô lập tức xoay người rời đi.
Mộ Thanh ở lại chỉ ngây ngốc đứng một chỗ.
Cô cũng thật sự nỗ lực hoàn thành ba tháng quân huấn, cô cũng cố gắng ghi nhớ mấy thứ gọi là “Bí tịch tình yêu” bị mấy giáo quan nhồi vào đầu, mấy thứ đó còn khó học hơn cả lúc cô thi đại học nữa!
Thân là người ra quyết định đầu tư bộ phim, Từ Bân vô cùng tự hào, cô kéo tay Lạc Vân Sam đi giới thiệu mọi nơi.
- Đúng là rất tuyệt, tôi với cô Phùng đều rất mong chờ bộ phim “Độc Bộ thiên hạ” này đấy.
Lạc Vân Sam cũng tâng bốc Từ Bân một phen.
- Cơ mà hình như phục trang và phụ kiện của đoàn phim vẫn hơi sơ sài thì phải, có cần tôi hỗ trợ một chút không?
Lạc Vân Sam hỏi.
Ánh mắt Từ Bân sáng lên.
- Vân Sam, ý của cậu là...
- Chắc đoàn phim cũng không ngại khi có thêm nhà đầu tư đâu nhỉ?
Lạc Bân Sam nhướng mày với Từ Bân.
- Vô cùng hoan nghênh Tiểu Lạc tổng tới đầu tư!
- Tôi không phải Tiểu Lạc tổng của cậu.
Lạc Vân Sam lập tức sửa lại.
- Được được được, rất hoan nghênh cô vợ nhỏ của cô Phùng tới đầu tư ạ!
Từ Bân lường nàng, đúng là có vợ quên bạn.
- Này... cậu ở chung với chủ nhiệm Đỗ thế nào rồi
Lạc Vân Sam híp mắt nhìn Phùng Liễu và Đỗ Nhược ở phía xa, nàng hạ giọng hỏi.
Từ Bân đắc ý đáp.
- Vậy còn phải hỏi à, đương nhân là mười phần hòa hợp rồi!
- Sau đó thì sao?
- Sau đó? Sau đó thì...
Từ Bân khẽ nhíu mày.
- Sau đó cứ như vậy thôi.
- Chê!
Lạc Vân Sam ghét bỏ nói tiếp.
- Trước kia chẳng phải cậu có một đống kịch bản chỉ cho tôi à, sao giờ lại bí thế?
Từ Bân bị Lạc Vân Sam hỏi lại liền không biết đáp ra sao, cô hắng giọng mới nói.
- Chứ không phải lúc ấy cậu là tên ngốc không biết gì à?
Từ Bân cũng không biết phải làm sao, những kịch bản mà cô có thì Đỗ Nhược lại không chút hứng thú, cô làm sao mà lôi được Đỗ Nhược đi chơi ngựa gỗ xoay cơ chứ.
Tính ra Từ Bân vẫn cảm thấy cách làm của Lạc Vân Sam khá ổn, từ từ mưu tính, dùng chân thành để lay động người kia.
Lạc Vân Sam bật cười, nàng có chút đồng cảm nhìn Từ Bân.
“Người chị em đáng thương của tôi, hóa ra đã bị chủ nhiệm Đỗ rèn đến ngoan thế rồi!”
Lúc Lạc Vân Sam và Từ Bân còn đang tâm sự với nhau, Phong Hi và Hàng Thêu Tô Châu một trước một sau đi vào đoàn phim.
- Giám đốc Từ.
Phong Hi và Hàng Thêu Tô Châu nhìn thấy Từ Bân liền chào hỏi.
- Phong Hi, Thêu Thêu.
Từ Bân nhìn thấy hai người liền cười chào lại.
- Thêu Thêu, tới đây tôi giới thiệu một chút, đây là bạn thân của tôi, Lạc Vân Sam.
- Chào cô Lạc.
Hàng Thêu Tô Châu lễ phép chào.
- Chào ảnh hậu Tô, tôi rất chờ mong sự hợp tác của hai cô.
- Tiểu Hi.
Không đợi Phong Hi nói chuyện với Lạc Vân Sam, Mộ Thanh vác bộ mặt nghiêm túc đi tới.
- Buổi sáng nay cô đi vội quá, khăn quàng cổ còn chưa cầm.
Mộ Thanh vừa nói vừa đi tới trước mặt mọi người, sau đó cô không quan tâm tới mọi người mà đi thẳng tới trước mặt Phong Hi rồi quàng chiếc khăn đỏ rực lên cho Phong Hi.
Phong Hi thật sự rất muốn ngăn Mộ Thanh nhưng ở trước mặt nhiều người, nếu cô ấy làm như vậy thì hot search hôm nay chắc chắn lại gọi tên cô ấy.
- Vị này có phải cô Hàng Thêu Tô Châu không?
Mộ Thanh hài lòng nhìn khăn quàng trên cổ Phong Hi, sau đó cô quay sang nhìn Hàng Thêu Tô Châu.
- Phải, xin hỏi...
Hàng Thêu Tô Châu nhìn Mộ Thanh, trong mắt cô nàng không hiểu chuẩn bị hỏi.
- Tôi là bạn tốt của Phong Hi, sau này trong lúc đóng phim mong cô chăm sóc Tiểu Hi một chút.
Thái độ của Mộ Thanh lập tức dịu đi.
- Tất nhiên, nếu có thể giúp tiền bối tôi cũng rất vui vẻ.
Hàng Thêu Tô Châu cười đáp, cô nàng không đoán được người trước mặt có tâm tư gì.
Đương nhiên bây giờ Phong Hi sẽ không làm bẽ mặt Mộ Thanh trước mặt mọi người, cô nói chuyện với Lạc Vân Sam mấy câu rồi liền kéo tay áo Mộ Thanh rời đi.
- Cô lại tới đi làm gì?
Phong Hi nhíu mày hỏi.
- Tất nhiên là tới thăm đoàn phim rồi.
Mộ Thanh lập tức đáp.
Tuy rằng cô rời đi mấy tháng nhưng trong khoảng thời gian đó cô cũng học được rất nhiều thứ.
- Sau này đừng có gọi tôi là Tiểu Hi nữa.
Phong Hi nhíu mày nói.
- Tại sao chứ?
- Tôi lớn tuổi hơn cô đấy.
Phong Hi gằn giọng.
- Bảo bối!
Mộ Thanh giả ngu.
- Mộ Thanh!
Phong Hi lớn tiếng quát.
- Rồi rồi, chị Phong Hi.
Mộ Thanh miễn cưỡng sửa lại, cô cũng chỉ nhỏ hơn Phong Hi một tuổi mà thôi.
Chuyện Phong Hi và Mộ Thanh ở bên nhau đã từ năm kia rồi, trong thời gian một năm yêu nhau của hai người rất vui vẻ, thậm chí Phong Hi còn có ý định bóng gió công khai chuyện tình cảm của mình.
Nhưng giữa tháng chín, Mộ Thanh mất tích không thấy bóng dáng, cô chỉ đơn giản nhắn lại một câu chia tay.
Phong Hi không phải người ngốc, cô và Mộ Thanh vốn không có mâu thuẫn gì, mấy người trước vẫn còn đi hẹn hò với nhau sao có thể đột ngột chia tay được.
Phong Hi không tin người đầu gỗ như Mộ Thanh bỗng dưng chia tay với mình, sau khi mất tin tức của Mộ Thanh cô đã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cha mẹ Mộ Thanh ra mặt tỏ ý lựa chọn cuối cùng của Mộ Thanh là gia đình, sau đó theo khuôn mẫu đưa cho cô một tờ chi phiếu để cô rời khỏi Mộ Thanh.
Lúc ấy Phong Hi bật cười, cô trực tiếp trả lại chi phiếu cho cha mẹ Mộ Thanh, tiếp đó nói chính mình đã buông bỏ Mộ Thanh, sau này đường ai nấy đi nên cũng không cần đến tiền của hai người.
Một thời gian ngắn sau, Phong Hi vẫn tiếp tục chờ Mộ Thanh xuất hiện để giải thích mọi chuyện, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy, Phong Hi lại càng không vui.
“Cho dù Mộ Thanh nhất thời bị nhốt, nhưng cũng đã qua hai tháng tại sao vẫn bặt vô âm tín?”
Chính vì thế mà Phong Hi từ bỏ ý niệm công khai, một lần nữa quay lại giới giải trí. Sau đó cô nhận được lời mời của Từ Bân, chẳng hiểu Mộ Thanh từ cái xó nào chạy ra lại còn yêu cầu tái hợp.
Phong Hi vô cùng tức giận, Mộ Thanh lại tỏ vẻ mình rất đáng thương.
Tháng chín đó Mộ Thanh theo thường lệ về nhà thăm cha mẹ, không ngờ sau khi ngủ trưa đã bị đưa đi nơi khác, trực tiếp từ nhà bị đưa tới doanh trại bộ đội.
Mộ Thanh đáng thương không có bất cứ thứ gì trên người, ngay cả quần áo cũng đổi thành quân phục, cô trực tiếp bị lôi đi huấn luyện ba tháng. Nếu không có phải những bài tập đó đều ở trong nhà chắc chắn da cô đã đen như người châu Phi rồi.
Những người chịu trách nhiệm huấn luyện Mộ Thanh đều bị cô dò hỏi nhưng không nhận được tin tức gì, chỉ biết đây là ba tháng quân huấn được biệt, hoàn thành là có thể về.
Tới lúc Mộ Thanh xuất ngũ cô mới biết đây là ý định của mẹ, mục đích là để kiểm tra tình cảm của cô và Phong Hi.
Sau khi Mộ Thanh biết chân tướng liền tức muốn phát điên, rất cuộc cô đã tạo nghiệp gì.
Mẹ của Mộ Thanh nhìn con gái mình mặt như oán phụ lại chẳng có cảm giác gì.
- Mộ Thanh, con là con gái do mẹ sinh ra, con nghĩ gì mẹ đều biết, tuy rằng bây giờ mẹ làm không tốt nhưng nếu được chọn lại thì mẹ vẫn chọn như vậy, quy tắc là quy tắc.
- Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang nghĩ gì thế? Phong Hi còn chưa đủ tốt hay sao?
Mộ Thanh khổ sở nói, cái gì mà quy với chả tắc, chẳng phải cũng chỉ là lời nói thôi sao?
- Là con không tốt.
Mẹ Mộ không nhịn được mà nói.
- Chuyện của con và Phong Hi mẹ đã biết rồi, con bé cũng tính toán để công khai nhưng còn con thì sao?
Mộ Thanh khó hiểu hỏi.
- Con làm sao cơ?
- Ngu ngốc!
Mẹ Mộ tức giận vỗ đùi ba Mộ ngồi bên cạnh.
- Phong Hi vì con mà rút lui, trong khi đó con thì sao, con chỉ biết cắm đầu ở công ty thôi!
- Con muốn kiếm tiền nuôi cô ấy!
Mộ Thanh chớp mắt nói, cô vẫn không nhận ra hành động của mình có gì không tốt.
- Tùy con, dù sao thì khảo nghiệm theo thông lệ trước khi kết hôn của nhà họ Mộ đã kết thúc, nếu con có thể làm Phong Hi tha thứ cho mình thì tranh thủ lúc ăn Tết đưa nó về nhà đi.
Mẹ Mộ từ bỏ, bà không thể nói chuyện cùng cô con gái đầu gỗ này của mình được nữa, bà trực tiếp nói thẳng.
Nhà họ Mộ có truyền thống rất thú vị, nếu nhà họ Mộ muốn con cháu lập gia đình nhưng không phải môn đăng hộ đối, vậy thì cha mẹ nhất định phải đưa con ném tới quân đội để rèn luyện ba tháng. Đồng thời cha mẹ còn có thể tăng thêm độ khó cho thử thách, nếu có thể thông qua thì lập tức được tác thành.
Rõ ràng là phương pháp như vậy cũng có những mặt tiêu cực, nhiều người không vượt qua được thử thách nên không bước vào được cánh cổng nhà họ Mộ, đương nhiên sau chuyện này người nhà họ Mộ lại phải theo đuổi đối tượng của mình một lần nữa.
Sau khi Mộ Thanh biết trong nhà có quy tắc này thì mặt đen lại, cho nên sau khi cô liên lạc lại với Phong Hi cũng ấp úng không dám nói thật.
“Cái giá này lớn quá!”
Xem xét kỹ thì nhà họ Mộ làm thế có chút buồn cười, nhưng lại có thể loại trừ rất nhiều nam nữ tâm cơ, bảo đảm người nhà họ Mộ cưới về đều là người có phẩm hạnh đoan chính.
- Cô về đi, mấy tháng này tôi phải ở đoàn phim.
Phong Hi nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, đối với Mộ Thanh vẫn là bộ mặt lạnh lùng.
“Biến mất ba tháng nhưng lại không cho mình một lời giải thích, có phải lần tiếp theo lại là ba năm không?”
- Tiểu Hi, em bị ép mà, trong lòng em vẫn chỉ có một người là chị thôi.
Mộ Thanh sốt sắng nói.
- Đừng gọi tôi là Tiểu Hi, tôi và cô không có quan hệ.
Phong Hi tỏ vẻ mình không phải người dễ dàng tha thứ cho Mộ Thanh.
- Nhưng mà em cũng đã là người của chị rồi, chị không thể bỏ rơi em được.
Mộ Thanh cúi đầu, lời nói tràn đầy sự tủi thân.
- Em đã nói với người trong nhà, chị là người duy nhất mà em yêu, bây giờ là thế sau này cũng không đổi.
Biểu cảm của Phong Hi khẽ thay đổi.
- Nhưng ba mẹ cô cũng không hoàn toàn tán thành suy nghĩ của cô!
Mộ Thanh há miệng thở dốc, lại lần nữa rối rắm.
“Nếu mình nsoi ra quy tắc của nhà họ Mộ, Phong Hi có cảm thấy chị ấy bị chơi đùa không?”
Nghĩ tới điều đó Mộ Thanh lập tức muốn khóc, cái gì mà phá vỡ quy tắc, người ra quy tắc đó chắc chắn đầu bị nước vào rồi.
Phong Hi nhìn Mộ Thanh liền hừ lạnh một tiếng, cô lập tức xoay người rời đi.
Mộ Thanh ở lại chỉ ngây ngốc đứng một chỗ.
Cô cũng thật sự nỗ lực hoàn thành ba tháng quân huấn, cô cũng cố gắng ghi nhớ mấy thứ gọi là “Bí tịch tình yêu” bị mấy giáo quan nhồi vào đầu, mấy thứ đó còn khó học hơn cả lúc cô thi đại học nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất