Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 58: Thử
Mãi tới lúc sắp ăn cơm chiều thì ba Phùng mới từ bên ngoài trở về, trong tay ông còn xách theo hai con cá, trông vô cùng vui vẻ.
- Ba! Phùng Liễu hô một tiếng.
- À, Liễu Liễu về rồi hả con?
Ba Phùng nhìn thấy con gái trở về lại càng vui vẻ, ông đánh giá cô một lượt rồi cười tươi.
- Không tệ, không còn khô khan như trước kia nữa rồi, bây giờ trông đẹp hơn nhiều.
- Con béo lên hả?
Phùng Liễu nhướng mày, cô vẫn mặc quần áo cũ mà.
- Không béo, chỉ là trông cân đối hơn chút.
Ba Phùng biết tuổi tác và cân nặng là điều cấm kỵ của phụ nữ, cho nên ông mới không ngốc đến mức đi trêu chọc con gái.
Phùng Liễu hừ một tiếng không nói gì, sau đó cô kéo Lạc Vân Sam tới giới thiệu với ông.
- Bố, đây là đồng nghiệp của con, Lạc Vân Sam. Em ấy là giáo viên mỹ thuật.
- Giáo viên mỹ thuật sao?
Ba Phùng nghe thấy thì mắt liền sáng lên.
- Chờ ba một chút.
Nói xong ba Phùng lập tức chạy vào bếp đưa cá cho mẹ Phùng, sau đó ông chạy đi rửa tay.
- Cô giáo, tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề không?
Ba Phùng hưng phấn ngồi đối diện với Lạc Vân Sam, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
- Bác trai nghiêm túc quá rồi, nếu có vấn đề gì cứ việc hỏi con.
Lạc Vân Sam lập tức thẳng lưng. Ánh mắt Phùng Liễu liếc nhìn Lạc Vân Sam, cô thấy nàng bắt đầu hồi hộp.
Ba Phùng ho nhẹ một tiếng, ông ngượng ngùng mở miệng.
- Tới tuổi này của bác nếu muốn học vẽ tranh thì có muộn quá không?
- Đương nhiên là không ạ!
Lạc Vân Sam thẳng thắn trả lời.
- Nếu bác trai thật sự muốn học thì 80 tuổi vẫn không muộn đâu ạ.
- Thật vậy sao, trước kia một chút tài học bác cũng không có.
Ba Phùng nói.
Khi đề cập tới đề tài hội họa, Lạc Vân Sam lập tức trở nên tự tin hơn nhiều, trạng thái giống như lúc giảng bài cho học sinh ở trường.
- Bác trai, không biết bác đã từng nghe qua bà nội Moses chưa?
- Bà nội Moses có phải người nước ngoài hay không?
- Đúng ạ, bà là một nghệ thuật gia có tài nhưng thành danh khá muộn.
Lạc Vân Sam gật đầu, tiếp tục nói.
- Khi bà nội Moses ở tuổi 58 thì mới bắt đầu tiếp xúc với hội họa, trước kia bà ấy chỉ là một người nội trợ bình thường ở nhà nuôi dưỡng con cái.
Ba Phùng vừa nghe vừa gật đầu, ý niệm gật đầu trong lòng ông cũng được Lạc Vân Sam khơi gợi lên. Năm nay ba Phùng đã 55 tuổi, ông là một giáo viên cấp hai sắp về hưu. Lúc rảnh rỗi ông mới phát hiện mình rất thích vẽ tranh. Hơn nữa mẹ Phùng còn thích nhất là những người nghệ sĩ, ba Phùng cũng muốn nhân dịp này làm vài chuyện lãng mạn.
- Bà nội Moses đã từng nói: “Chuyện mà bạn thích làm nhất mới chính là thiên phú chân chính của bạn, không cần biện hộ cho chính mình, nếu muốn làm thì mãi mãi sẽ không muộn, cũng chẳng sợ bạn đã 80 tuổi.”
Lạc Vân Sam vừa nói chuyện vừa giới thiệu qua về cuộc đời của bà nội Moses.
Ba Phùng vừa mới nghe đã thích, ông nghiêm túc nghe Lạc Vân Sam kể như người mê say từ lâu, ông nghe đến đâu thì lòng yêu thích dâng lên tới đó vàm muốn học ngay lập tức.
- Bác trai muốn học thể loại gì ạ? Phác họa, tranh sơn dầu hay là Quốc họa thế ạ?
*Quốc họa: thể loại tranh truyền thống của Trung Quốc.
Lạc Vân Sam hỏi.
Ba Phùng suy nghĩ một chút mới đáp.
- Bác muốn học Quốc họa.
- Điều quan trọng nhất trong Quốc họa chính là kinh nghiệm, vừa hay bác cũng chọn thể loại này, có lẽ lại trở thành bà nội Moses tiếp theo.
Lạc Vân Sam tâng bốc ba Phùng một chút làm cho ông rất vui vẻ.
Phùng Liễu ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, cô để Lạc Vân Sam và ba mình mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Khi nhìn thấy vẻ mặt Lạc Vân Sam tràn đầy tự tin nhìn ba mình, Phùng Liễu bất giác nhìn Lạc Vân Sam, cô dịu dàng cười với nàng.
Cùng lúc đó mẹ Phùng đi từ bếp ra nhìn thấy con gái đang si mê ngắm Lạc Vân Sam, mà Lạc Vân Sam lại cùng chồng bà cười nói vui vẻ.
“Hình như có gì đó không đúng!”
Mẹ Phùng khẽ nhíu mày, bà đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng xuống rồi đi tới.
- Lão Phùng, mau đi ra đây sát cá để tôi còn nấu!
- Đây, ra ngay đây.
Ba Phùng đáp, ông lưu luyến kết thúc cuộc trò chuyện với Lạc Vân Sam.
- Liễu Liễu, con đi kiểm tra xem Phùng Ích làm bài đi, nếu nó không biết thì con dạy nó một chút.
- Vâng mẹ.
Phùng Liễu gật đầu, cô không muốn để một mình Lạc Vân Sam lại chút nào.
- Vân Sam, con ngồi xem ti vi trước đi, nếu muốn ăn gì thì nói với bác!
Mẹ Phùng cười nói với Lạc Vân Sam.
- Dạ, con nghĩ đến liền nói với bác ạ.
Lạc Vân Sam đáp, nàng nhìn Phùng Liễu với ánh mắt u oán.
“Cô nhẫn tâm để em một mình ở nơi đây à?”
“Đương nhiên!”
Phùng Liễu chớp mắt nhìn Lạc Vân Sam, sau đó cô liền đi lên không hề quay đầu lại.
Ba Phùng làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ có mấy phút đã làm sạch vẩy cá, sau đó lại rửa tay chạy vào phòng khách.
Lạc Vân Sam thấy vậy cũng thả lỏng hơn, thay vì phải ngồi một mình ở đây thì nàng muốn nói chuyện về hội họa với ba Phùng hơn.
Sau khi nói chuyện được gần nửa tiếng đồng hồ, ba Phùng bắt đầu chuyển đề tài, ông dò hỏi Lạc Vân Sam về tình hình của Phùng Liễu.
- Cô Phùng ở trường học rất ưu tú, năm nay còn được danh hiệu giáo viên xuất sắc nữa ạ.
Lạc Vân Sam thật thà nói.
- Vậy là tốt rồi!
Ba Phùng gật gù, ông có chút phiền muộn nói.
- Hình như Liễu Liễu muốn sống cuộc sống độc thân.
- Bác trai không muốn cô ấy ở lại Ninh thành sao +?
Lạc Vân Sam hỏi ông.
- Ừ, thật ra bác và mẹ con bé đều muốn nó đi làm gần nhà một chút.
Ba Phùng thở dài.
- Bác cũng là giáo viên nên rất hiểu gánh nặng này, muốn làm một giáo viên tốt chắc chắn sẽ không dễ dàng. Mặc dù Ninh Thành cách nhà cũng không quá xa, nhưng ngoài kỳ nghỉ hè và nghỉ đông thì Liễu Liễu đều không về nhà.
Ba Phùng cảm thán.
Bác đang hối hận vì để Liễu Liễu ra tỉnh khác học đây.
Lạc Vân Sam khẽ nhăn mày.
- Cô Phùng rất có trách nhiệm với học sinh, bình thường còn giúp đỡ các học sinh khó khăn, cô ấy chính là một giáo viên vô cùng tốt.
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng con gái lớn vẫn phải lấy chồng, nếu nó không kết hôn thì bác không thể không lo lắng được.
Đến rồi, ngay khi ba Phùng nhắc tới Phùng Liễu là Lạc Vân Sam đã đoán được ông muốn nói với nàng điều này.
- Năm sau cô Phùng dạy lớp 12, chắc hẳn là phải bận rộn một thời gian.
- Vậy chẳng phải là hơn 30 tuổi rồi à?
Ba Phùng lộ ra vài phần lo lắng.
- Cô Lạc, cháu có thấy Liễu Liễu thân thiết với thầy giáo nào không?
- Cô Phùng khá thân thiết với chủ nhiệm Đỗ ạ.
Lạc Vân Sam giả vờ không hiểu lời của ba Phùng, nàng trả lời chung chung.
- Chủ nhiệm Đỗ hả?
Ánh mắt của ba Phùng sáng lên. “Nghe từ chủ nhiệm này chắc hẳn cũng là lãnh đạo nhỉ?”
- Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Đã có đối tượng chưa?
Lạc Vân Sam giả vờ nghĩ ngợi, chắc ba tháng khảo sát của Từ Bân cũng thuận lợi vượt qua rồi nhỉ.
- Chủ nhiệm Đỗ năm nay mới 31 nhưng đã có đối tượng rồi ạ.
- Thì ra là có rồi.
Ba Phùng có chút tiếc nuối.
- Ngoài người đó ra thì không còn ai nữa hả?
- Những người khác thì đều bình thường, không ai có quan hệ đặc biệt thân thiết với cô Phùng ạ.
Lạc Vân Sam lại giả vờ suy nghĩ.
- Trong lòng cô ấy chỉ có học sinh.
Và cháu nữa.
Ba Phùng gật đầu, ông thấy không thể hỏi được gì liền chuyển đề tài và quay sang hỏi Lạc Vân Sam.
- Cô Lạc, cô tốt nghiệp Học viện mỹ thuật Trung Quốc hả?
- Không phải ạ, là đi du học nước ngoài về.
Lạc Vân Sam trả lời.
- Du học nước ngoài cơ à, vậy chắc tiếng anh của cô Lạc cũng không tệ nhỉ, chắc cũng phải ngang với giáo viên tiếng anh đúng không?
Ba Phùng uống một ngụm trà.
- Dạ chắc vậy ạ, cháu thấy cô Phùng cũng không kém đâu ạ.
Lạc Vân Sam khẽ cười, nàng sợ không thể làm giáo viên mỹ thuật lâu dài được.
Ba Phùng gật đầu, giáo viên mỹ thuật cũng không tệ nhưng nếu dạy ở cấp ba chắc cũng không thể hiện được nhiều. Tuy nhiên ai cũng có chí hướng của mình, ông cũng không có ý kiến gì.
Mẹ Phùng chuẩn bị cơm chiều rất nhanh, năm người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Không khí lúc ăn cơm rất vui vẻ, ba Phùng là người thích uống rượu, ông nhìn thấy Lạc Vân Sam mang cho mình hai bình Mao Đài thì vô cùng phấn khởi, cố gắng lôi kéo Lạc Vân Sam uống mấy ly.
- Mấy thứ này có là gì đâu, uống chút đi nào.
Ba Phùng không muốn để ý quá nhiều.
- Cô Lạc có uống được không?
Lạc Vân Sam nhìn Phùng Liễu rồi lại quay sang nhìn ba Phùng, cuối cùng cô vươn tay nắm lấy ly rượu.
- Chỉ uống được một chén thôi ạ.
- Được, vậy mới phải chứ, bác rất thích!
Ba Phùng lấy chén nhỏ để rót rượu rồi đưa cho Lạc Vân Sam.
- Nào, chúng ta uống với nhau một chén.
Lạc Vân Sam mỉm cười đón lấy, mặt không đổi sắc uống hết ly rượu.
Uống rượu là nghề của nàng, tuy rượu trắng khá nặng nhưng uống một hai ly cũng không phải vấn đề với nàng.
Sau khi Lạc Vân Sam uống xong, ba Phùng đang cao hứng lại giả vờ không biết mà rót thêm cho nàng một chén.
Lạc Vân Sam thấy mình vẫn còn ổn nên không ngăn ba Phùng lại.
- Ba, ba đã nói là một ly rồi mà.
Phùng Liễu đứng lên ngăn ông, cô giành lấy bình rượu trong tay ba Phùng.
- Em đúng là... đã uống rồi thì không được uống nữa.
- Không sao, uống một chút nữa thôi.
Tửu lượng của ba Phùng không cao bằng Lạc Vân Sam, mới đó mà gương mặt ông đã đỏ ửng.
- Ba à, uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.
Phùng Ích cũng không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ.
- Được rồi ba biết rồi, không uống nữa!
Ba Phùng thấy con trai yêu quý nói vậy liền miễn cưỡng không uống nữa.
Một lúc lâu sau khi ăn cơm, đến bây giờ rượu mới có tác dụng khiến mặt Lạc Vân Sam đỏ bừng.
Ăn cơm xong thì mẹ Phùng cũng không giữ người nữa, sau khi Phùng Liễu hỗ trợ bà dọn dẹp trong bếp đâu vào đó liền kéo tay Lạc Vân Sam lên tầng.
Sau khi của phòng đóng lại, sắc mặt Phùng Liễu lập tức trầm xuống.
- Sau này không được uống nhiều rượu như vậy!
Lạc Vân Sam chớp mắt, vô tội nói.
- Nhiều quá ạ?
- Em thử đoán xem!
- Ha ha, em thấy vẫn ổn mà
Một tay Lạc Vân Sam chống lên cửa, ánh mắt trong trẻo của cô ngắm nhìn Phùng Liễu.
- Hay là cô tới thử một chút đi ạ?
- Ba! Phùng Liễu hô một tiếng.
- À, Liễu Liễu về rồi hả con?
Ba Phùng nhìn thấy con gái trở về lại càng vui vẻ, ông đánh giá cô một lượt rồi cười tươi.
- Không tệ, không còn khô khan như trước kia nữa rồi, bây giờ trông đẹp hơn nhiều.
- Con béo lên hả?
Phùng Liễu nhướng mày, cô vẫn mặc quần áo cũ mà.
- Không béo, chỉ là trông cân đối hơn chút.
Ba Phùng biết tuổi tác và cân nặng là điều cấm kỵ của phụ nữ, cho nên ông mới không ngốc đến mức đi trêu chọc con gái.
Phùng Liễu hừ một tiếng không nói gì, sau đó cô kéo Lạc Vân Sam tới giới thiệu với ông.
- Bố, đây là đồng nghiệp của con, Lạc Vân Sam. Em ấy là giáo viên mỹ thuật.
- Giáo viên mỹ thuật sao?
Ba Phùng nghe thấy thì mắt liền sáng lên.
- Chờ ba một chút.
Nói xong ba Phùng lập tức chạy vào bếp đưa cá cho mẹ Phùng, sau đó ông chạy đi rửa tay.
- Cô giáo, tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề không?
Ba Phùng hưng phấn ngồi đối diện với Lạc Vân Sam, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
- Bác trai nghiêm túc quá rồi, nếu có vấn đề gì cứ việc hỏi con.
Lạc Vân Sam lập tức thẳng lưng. Ánh mắt Phùng Liễu liếc nhìn Lạc Vân Sam, cô thấy nàng bắt đầu hồi hộp.
Ba Phùng ho nhẹ một tiếng, ông ngượng ngùng mở miệng.
- Tới tuổi này của bác nếu muốn học vẽ tranh thì có muộn quá không?
- Đương nhiên là không ạ!
Lạc Vân Sam thẳng thắn trả lời.
- Nếu bác trai thật sự muốn học thì 80 tuổi vẫn không muộn đâu ạ.
- Thật vậy sao, trước kia một chút tài học bác cũng không có.
Ba Phùng nói.
Khi đề cập tới đề tài hội họa, Lạc Vân Sam lập tức trở nên tự tin hơn nhiều, trạng thái giống như lúc giảng bài cho học sinh ở trường.
- Bác trai, không biết bác đã từng nghe qua bà nội Moses chưa?
- Bà nội Moses có phải người nước ngoài hay không?
- Đúng ạ, bà là một nghệ thuật gia có tài nhưng thành danh khá muộn.
Lạc Vân Sam gật đầu, tiếp tục nói.
- Khi bà nội Moses ở tuổi 58 thì mới bắt đầu tiếp xúc với hội họa, trước kia bà ấy chỉ là một người nội trợ bình thường ở nhà nuôi dưỡng con cái.
Ba Phùng vừa nghe vừa gật đầu, ý niệm gật đầu trong lòng ông cũng được Lạc Vân Sam khơi gợi lên. Năm nay ba Phùng đã 55 tuổi, ông là một giáo viên cấp hai sắp về hưu. Lúc rảnh rỗi ông mới phát hiện mình rất thích vẽ tranh. Hơn nữa mẹ Phùng còn thích nhất là những người nghệ sĩ, ba Phùng cũng muốn nhân dịp này làm vài chuyện lãng mạn.
- Bà nội Moses đã từng nói: “Chuyện mà bạn thích làm nhất mới chính là thiên phú chân chính của bạn, không cần biện hộ cho chính mình, nếu muốn làm thì mãi mãi sẽ không muộn, cũng chẳng sợ bạn đã 80 tuổi.”
Lạc Vân Sam vừa nói chuyện vừa giới thiệu qua về cuộc đời của bà nội Moses.
Ba Phùng vừa mới nghe đã thích, ông nghiêm túc nghe Lạc Vân Sam kể như người mê say từ lâu, ông nghe đến đâu thì lòng yêu thích dâng lên tới đó vàm muốn học ngay lập tức.
- Bác trai muốn học thể loại gì ạ? Phác họa, tranh sơn dầu hay là Quốc họa thế ạ?
*Quốc họa: thể loại tranh truyền thống của Trung Quốc.
Lạc Vân Sam hỏi.
Ba Phùng suy nghĩ một chút mới đáp.
- Bác muốn học Quốc họa.
- Điều quan trọng nhất trong Quốc họa chính là kinh nghiệm, vừa hay bác cũng chọn thể loại này, có lẽ lại trở thành bà nội Moses tiếp theo.
Lạc Vân Sam tâng bốc ba Phùng một chút làm cho ông rất vui vẻ.
Phùng Liễu ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, cô để Lạc Vân Sam và ba mình mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Khi nhìn thấy vẻ mặt Lạc Vân Sam tràn đầy tự tin nhìn ba mình, Phùng Liễu bất giác nhìn Lạc Vân Sam, cô dịu dàng cười với nàng.
Cùng lúc đó mẹ Phùng đi từ bếp ra nhìn thấy con gái đang si mê ngắm Lạc Vân Sam, mà Lạc Vân Sam lại cùng chồng bà cười nói vui vẻ.
“Hình như có gì đó không đúng!”
Mẹ Phùng khẽ nhíu mày, bà đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng xuống rồi đi tới.
- Lão Phùng, mau đi ra đây sát cá để tôi còn nấu!
- Đây, ra ngay đây.
Ba Phùng đáp, ông lưu luyến kết thúc cuộc trò chuyện với Lạc Vân Sam.
- Liễu Liễu, con đi kiểm tra xem Phùng Ích làm bài đi, nếu nó không biết thì con dạy nó một chút.
- Vâng mẹ.
Phùng Liễu gật đầu, cô không muốn để một mình Lạc Vân Sam lại chút nào.
- Vân Sam, con ngồi xem ti vi trước đi, nếu muốn ăn gì thì nói với bác!
Mẹ Phùng cười nói với Lạc Vân Sam.
- Dạ, con nghĩ đến liền nói với bác ạ.
Lạc Vân Sam đáp, nàng nhìn Phùng Liễu với ánh mắt u oán.
“Cô nhẫn tâm để em một mình ở nơi đây à?”
“Đương nhiên!”
Phùng Liễu chớp mắt nhìn Lạc Vân Sam, sau đó cô liền đi lên không hề quay đầu lại.
Ba Phùng làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ có mấy phút đã làm sạch vẩy cá, sau đó lại rửa tay chạy vào phòng khách.
Lạc Vân Sam thấy vậy cũng thả lỏng hơn, thay vì phải ngồi một mình ở đây thì nàng muốn nói chuyện về hội họa với ba Phùng hơn.
Sau khi nói chuyện được gần nửa tiếng đồng hồ, ba Phùng bắt đầu chuyển đề tài, ông dò hỏi Lạc Vân Sam về tình hình của Phùng Liễu.
- Cô Phùng ở trường học rất ưu tú, năm nay còn được danh hiệu giáo viên xuất sắc nữa ạ.
Lạc Vân Sam thật thà nói.
- Vậy là tốt rồi!
Ba Phùng gật gù, ông có chút phiền muộn nói.
- Hình như Liễu Liễu muốn sống cuộc sống độc thân.
- Bác trai không muốn cô ấy ở lại Ninh thành sao +?
Lạc Vân Sam hỏi ông.
- Ừ, thật ra bác và mẹ con bé đều muốn nó đi làm gần nhà một chút.
Ba Phùng thở dài.
- Bác cũng là giáo viên nên rất hiểu gánh nặng này, muốn làm một giáo viên tốt chắc chắn sẽ không dễ dàng. Mặc dù Ninh Thành cách nhà cũng không quá xa, nhưng ngoài kỳ nghỉ hè và nghỉ đông thì Liễu Liễu đều không về nhà.
Ba Phùng cảm thán.
Bác đang hối hận vì để Liễu Liễu ra tỉnh khác học đây.
Lạc Vân Sam khẽ nhăn mày.
- Cô Phùng rất có trách nhiệm với học sinh, bình thường còn giúp đỡ các học sinh khó khăn, cô ấy chính là một giáo viên vô cùng tốt.
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng con gái lớn vẫn phải lấy chồng, nếu nó không kết hôn thì bác không thể không lo lắng được.
Đến rồi, ngay khi ba Phùng nhắc tới Phùng Liễu là Lạc Vân Sam đã đoán được ông muốn nói với nàng điều này.
- Năm sau cô Phùng dạy lớp 12, chắc hẳn là phải bận rộn một thời gian.
- Vậy chẳng phải là hơn 30 tuổi rồi à?
Ba Phùng lộ ra vài phần lo lắng.
- Cô Lạc, cháu có thấy Liễu Liễu thân thiết với thầy giáo nào không?
- Cô Phùng khá thân thiết với chủ nhiệm Đỗ ạ.
Lạc Vân Sam giả vờ không hiểu lời của ba Phùng, nàng trả lời chung chung.
- Chủ nhiệm Đỗ hả?
Ánh mắt của ba Phùng sáng lên. “Nghe từ chủ nhiệm này chắc hẳn cũng là lãnh đạo nhỉ?”
- Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Đã có đối tượng chưa?
Lạc Vân Sam giả vờ nghĩ ngợi, chắc ba tháng khảo sát của Từ Bân cũng thuận lợi vượt qua rồi nhỉ.
- Chủ nhiệm Đỗ năm nay mới 31 nhưng đã có đối tượng rồi ạ.
- Thì ra là có rồi.
Ba Phùng có chút tiếc nuối.
- Ngoài người đó ra thì không còn ai nữa hả?
- Những người khác thì đều bình thường, không ai có quan hệ đặc biệt thân thiết với cô Phùng ạ.
Lạc Vân Sam lại giả vờ suy nghĩ.
- Trong lòng cô ấy chỉ có học sinh.
Và cháu nữa.
Ba Phùng gật đầu, ông thấy không thể hỏi được gì liền chuyển đề tài và quay sang hỏi Lạc Vân Sam.
- Cô Lạc, cô tốt nghiệp Học viện mỹ thuật Trung Quốc hả?
- Không phải ạ, là đi du học nước ngoài về.
Lạc Vân Sam trả lời.
- Du học nước ngoài cơ à, vậy chắc tiếng anh của cô Lạc cũng không tệ nhỉ, chắc cũng phải ngang với giáo viên tiếng anh đúng không?
Ba Phùng uống một ngụm trà.
- Dạ chắc vậy ạ, cháu thấy cô Phùng cũng không kém đâu ạ.
Lạc Vân Sam khẽ cười, nàng sợ không thể làm giáo viên mỹ thuật lâu dài được.
Ba Phùng gật đầu, giáo viên mỹ thuật cũng không tệ nhưng nếu dạy ở cấp ba chắc cũng không thể hiện được nhiều. Tuy nhiên ai cũng có chí hướng của mình, ông cũng không có ý kiến gì.
Mẹ Phùng chuẩn bị cơm chiều rất nhanh, năm người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Không khí lúc ăn cơm rất vui vẻ, ba Phùng là người thích uống rượu, ông nhìn thấy Lạc Vân Sam mang cho mình hai bình Mao Đài thì vô cùng phấn khởi, cố gắng lôi kéo Lạc Vân Sam uống mấy ly.
- Mấy thứ này có là gì đâu, uống chút đi nào.
Ba Phùng không muốn để ý quá nhiều.
- Cô Lạc có uống được không?
Lạc Vân Sam nhìn Phùng Liễu rồi lại quay sang nhìn ba Phùng, cuối cùng cô vươn tay nắm lấy ly rượu.
- Chỉ uống được một chén thôi ạ.
- Được, vậy mới phải chứ, bác rất thích!
Ba Phùng lấy chén nhỏ để rót rượu rồi đưa cho Lạc Vân Sam.
- Nào, chúng ta uống với nhau một chén.
Lạc Vân Sam mỉm cười đón lấy, mặt không đổi sắc uống hết ly rượu.
Uống rượu là nghề của nàng, tuy rượu trắng khá nặng nhưng uống một hai ly cũng không phải vấn đề với nàng.
Sau khi Lạc Vân Sam uống xong, ba Phùng đang cao hứng lại giả vờ không biết mà rót thêm cho nàng một chén.
Lạc Vân Sam thấy mình vẫn còn ổn nên không ngăn ba Phùng lại.
- Ba, ba đã nói là một ly rồi mà.
Phùng Liễu đứng lên ngăn ông, cô giành lấy bình rượu trong tay ba Phùng.
- Em đúng là... đã uống rồi thì không được uống nữa.
- Không sao, uống một chút nữa thôi.
Tửu lượng của ba Phùng không cao bằng Lạc Vân Sam, mới đó mà gương mặt ông đã đỏ ửng.
- Ba à, uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.
Phùng Ích cũng không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ.
- Được rồi ba biết rồi, không uống nữa!
Ba Phùng thấy con trai yêu quý nói vậy liền miễn cưỡng không uống nữa.
Một lúc lâu sau khi ăn cơm, đến bây giờ rượu mới có tác dụng khiến mặt Lạc Vân Sam đỏ bừng.
Ăn cơm xong thì mẹ Phùng cũng không giữ người nữa, sau khi Phùng Liễu hỗ trợ bà dọn dẹp trong bếp đâu vào đó liền kéo tay Lạc Vân Sam lên tầng.
Sau khi của phòng đóng lại, sắc mặt Phùng Liễu lập tức trầm xuống.
- Sau này không được uống nhiều rượu như vậy!
Lạc Vân Sam chớp mắt, vô tội nói.
- Nhiều quá ạ?
- Em thử đoán xem!
- Ha ha, em thấy vẫn ổn mà
Một tay Lạc Vân Sam chống lên cửa, ánh mắt trong trẻo của cô ngắm nhìn Phùng Liễu.
- Hay là cô tới thử một chút đi ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất