Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 59: Tôi sẽ không bao giờ lo lắng!
- Thử một chút ấy hả?
Phùng Liễu nhướng mày, cô hơi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
- Em muốn thử thế nào?
Phùng Liễu lại không phải đứa trẻ chưa trải sự đời nên cô cũng không ngại hỏi lại.
- Đương nhiên là muốn mời cô nếm xem em uống bao nhiêu rượu.
Lạc Vân Sam cười, nàng lập tức nâng cằm Phùng Liễu rồi hôn cô.
Lách cách!
Đó là tiếng khóa trái cửa, từ giờ sẽ không có ai có thể xâm nhập vào cuộc chiến sắp khai hỏa này.
“Đêm còn dài, sao lại lập tức đi ngủ được!”
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ thì người trên giường mới khẽ nhíu mày.
Lạc Vân Sam ngái ngủ nhìn người trong lòng, nàng nhìn cô đang ngủ say lại không nhịn được mà hôn cô.
- Không được, tôi từ bỏ...
Phùng Liễu khẽ nhăn mày, giọng nói của cô có hơi khàn.
Lạc Vân Sam nghe vậy thì cũng dừng lại, nàng nghĩ tới hành vi hơi quá mức của mình đêm qua.
Bởi vì đang ở nhà nên đêm qua Phùng Liễu cố gắng không phát ra âm thanh kỳ lạ.
Cô nghĩ đến việc ba mẹ ngủ ở ngay bên dưới nên cô vẫn luôn cắn răng chịu đựng, khuôn mặt tràn đầy vẻ nhẫn nhịn.
Mà Phùng Liễu càng nhịn thì Lạc Vân Sam càng muốn đè cô dưới thân để bắt nạt.
“Thật là tội lỗi!”
Lạc Vân Sam im lặng ba giây sau đó nàng lại ôm chặt Phùng Liễu, dường như là muốn khảm cô vào xương cốt.
“Nếu còn có lần tiếp theo mình nhất định phải làm cô ấy tới bến!”
“Vẻ mặt đỏ ửng của cô ấy dễ thương quá!”
- Ưm...
Phùng Liễu vặn mình tỉnh lại, cô cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên.
- Vân Sam...
- Dạ, em ở đây.
- Mấy giờ rồi?
Phùng Liễu chớp mắt, cô cảm thấy thân thể mỏi rã rời.
- Chắc khoảng 8 giờ ạ.
Lạc Vân Sam ngẩng đầu nhìn cửa sổ rồi đoán.
- 8 giờ á, phải dậy thôi.
Phùng Liễu lẩm bẩm, sau đó lại tiếp tục gối đầu lên vai Lạc Vân Sam.
- Năm phút nữa gọi tôi nhé!
- Vâng.
Lạc Vân Sam đáp, trên mặt lại nở nụ cười.
“Cô ấy càng ngày đáng yêu, mình thực sự muốn...”
Tuy Phùng Liễu nói năm phút nữa mới gọi cô dậy nhưng Lạc Vân Sam không nỡ, gần nửa tiếng sau nàng mới nhẹ nhàng đánh thức cô.
Sau khi ngủ thêm một lúc, tinh thần Phùng Liễu tỉnh táo hơn rất nhiều, cô nghe nàng nói đã 9 giờ liền trở mình duỗi eo.
- Lần sau đừng làm vậy, tôi nói năm phút thì chính là năm phút rõ chưa!
Phùng Liễu xốc chăn lên nói.
- Dạ!
“Nhưng em thích vậy mà!”
Lạc Vân Sam ngoan ngoãn gật đầu, chuyện của lần sau thì lần sau tính.
Sau khi Lạc Vân Sam và Phùng Liễu chuẩn bị xong hết liền xuống dưới, vừa xuống đến nơi hai người đã bị mẹ Phùng kéo đến ăn cháo.
- Nhanh lên nào, tới đây ăn đi, cháo trong nồi cơm ấy, hai đứa muốn ăn gì? Để mẹ đi nấu thêm nhé?
Mẹ Phùng nói xong rồi với tạp dề.
- Bác ơi không cần đâu, cháu với cô uống cháo là được rồi ạ, buổi sáng nên ăn thanh đạm chút.
Lạc Vân Sam nhanh chóng đáp lời, nàng dậy muộn đã ngại rồi nếu như để mẹ Phùng vì nàng đi nấu thêm thì cũng có lỗi.
- Không ăn thêm hả? Hai là bác rán thêm hai quả trứng được không?
- Mẹ, không cần đâu, con với Vân Sam quen ăn vậy rồi.
Suy nghĩ của Phùng Liễu cũng không khác Lạc Vân Sam, cô không muốn làm phiền mẹ mình.
- Vậy hai đứa ăn đi.
Mẹ Phùng thấy vậy cũng không nói thêm, bà đặt tạp dề về chỗ cũ.
- Nếu con...
Mẹ Phùng đang nói liền dừng lại, ánh mắt bà nhìn Lạc Vân Sam có chút kỳ lạ.
- Bác bảo gì ạ?
Lạc Vân Sam thấy không ổn, nàng theo ánh mắt của mẹ Phùng mà cúi đầu nhìn lại mình.
“Quần áo cũng ổn làm gì lộ ra dấu vết gì đâu.”
“Không đúng, dấu vết!”
Sắc mặt Lạc Vân Sam khẽ thay đổi, đêm qua nàng và cô ấy vừa phóng túng vừa khắc chế, tuy rằng ầm ĩ hơi lâu nhưng ở những nơi lộ ra ngoài sẽ không để lại dấu.
“Nhưng mà...”
Trong lòng Lạc Vân Sam có tiếng răng rắc chắc hẳn có gì đó...
“Đêm trước khi mình tới đây đã bắt đầu không đếm được rồi, lại còn chơi cái trò cưỡi ngựa với cả đóng day nữa chứ!”
- Khụ khụ, không có gì, hai đứa ăn đi.
Mẹ Phùng lập tức thu hồi tầm mắt.
“Haiz, con gái mình giữ mình quá cũng không tốt. Nhìn cô Lạc mà xem, trẻ tuổi đã có người yêu rồi, thế mà nhìn lại con mình 30 tuổi vẫn còn độc thân!”
Sau khi ăn xong, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu liền rửa bát, hai người chào mẹ Phùng một câu rồi đi ra ngoài.
Về tới ngôi nhà quen thuộc tất nhiên đây chính là địa bàn của Phùng Liễu.
Đáp ứng yêu cầu của Lạc Vân Sam nên Phùng Liễu đưa nàng tới trường tiểu học mình từng học.
- Tiểu học tôi và Phùng Ích đều học ở nơi này.
Phùng Liễu chỉ vào trường học cũ của mình nói, trong mắt cô mang theo vẻ hoài niệm.
- Thời tôi học thì cổng trường không được như thế này đâu, đến cả màn hình điện tử cũng không có.
- Cô học cấp một có vui không ạ?
Lạc Vân Sam ngẩng đầu nhìn lên, nàng vừa đánh giá vừa tò mò hỏi.
Ngày bé nàng không biết cuộc sống của học sinh tiểu học là như thế nào, nếu có thì chỉ là đi theo giáo viên chuyên nghiệp để học sau đó lại là khảo hạch của ông nội. Nếu nàng có thể vượt qua bài kiểm tra thì mới được tới chơi với bà nội, mới được theo bà học vẽ tranh.
- Vui chứ, học tiểu học có áp lực gì đâu.
Phùng Liễu cười nói.
Lúc Phùng Liễu học tiểu học thì Phùng Ích vẫn chưa ra đời, khi ấy Phùng Liễu là con gái duy nhất trong nhà nên được bố mẹ cưng chiều, về ba Phùng và mẹ Phùng đều đáp ứng các sở thích của cô.
Sau khi Phùng Liễu học cấp hai, mẹ Phùng liền mang thai, bà bắt đầu nghỉ việc để ở nhà dưỡng thai.
Đến khi Phùng Ích được sinh ra, Phùng Liễu liền cảm thấy thay đổi rõ ràng, trước kia trong lòng ba mẹ chỉ có mình cô mà giờ đây cái gì cũng chỉ xoay quanh em trai.
Khi học cấp hai, chủ nhiệm lớp của Phùng Liễu chính là ba Phùng.
Ba Phùng là người để ý tới sĩ diện nên trong trường học ít nhiều cũng biết Phùng Liễu và con gái của ông, cho nên ba Phùng yêu cầu thành tích của Phùng Liễu phải cực kỳ tốt, lúc nào cũng phải trong top 3 của lớp.
Đến giờ Phùng Liễu vẫn nhớ rõ bài kiểm tra giữa kỳ hai năm lớp 7 mắc lỗi nên chỉ đứng thứ 7, ngay sau đó cô đã bị phạt phải đứng nghe giảng một tháng trong tiết toán của ba, mãi tới khi bài kiểm tra tháng đứng thứ 2 thì cô mới được trở lại chỗ ngồi.
- Cô ơi?
Lạc Vân Sam thấy Phùng Liễu thất thần liền vẫy tay trước mặt cô.
- Em muốn hôn cô!
Lạc Vân Sam nhướng mày nói, nàng làm động tác cúi người về phía trước.
- Hả?
Phùng Liễu hồi thần, cô chỉ kịp nghe thấy Lạc Vân Sam nói muốn hôn nàng, vì thế cô liền chủ động hôn Lạc Vân Sam một cái.
- Được rồi, hôn thì hôn.
Phùng Liễu hôn rất tự nhiên vì hai người còn chưa xuống xe nên cũng chẳng lo lắng gì, chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy.
Phùng Liễu chủ động hôn khiến Lạc Vân Sam vui mừng cười tươi, cả khuôn mặt đều hiện lên hai chữ vui vẻ.
- Vừa rồi cô nghĩ tới em hả?
Lạc Vân Sam hớn hở hỏi.
Phùng Liễu cười đáp.
- Không phải, tôi đang nghĩ tới chuyện ngày trước.
- Chuyện ngày trước sao?
Lạc Vân Sam nhướng mày.
- Có phải hồi bé cô đã học giỏi rồi đúng không, là con nhà người ta mà người khác hay nhắc tới hả?
- Không phải, thành tích của tôi cũng bình thường thôi.
Phùng Liễu suy tư một chút mới trả lời, cô cũng chỉ nghe giảng, chuẩn bị bài, ôn tập, sau đó tự mình hoàn thành bài thi.
- Bình thường là sao?
- Không đứng nhất.
Phùng Liễu thật thà nói, thành tích tốt nhất của cô cũng chỉ đứng thứ hai trong lớp, thứ mười toàn trường mà thôi.
- Vậy em thì sao hả Vân Sam, đi học tiểu học vui không
Lạc Vân Sam dừng một chút, nàng lắc đầu.
- Em không đi học tiểu học.
- Ái chà, trực tiếp nhảy lớp à?
Phùng Liễu có chút kinh ngạc.
- Chắc là vậy ạ, em trực tiếp nhảy tới lớp để làm học sinh của cô đó.
Lạc Vân Sam cười, trong nụ cười của nàng còn mang theo một tia tổn thương không dễ phát hiện.
Nếu là ông bà nội thì tốt rồi, nàng nhất định sẽ đưa cô tới để ông bà xem.
“Mãi cho tới cấp ba mới đi học, vậy ngày trước học ở nhà sao?”
- Không hổ là top 1 toàn trường nha.
Phùng Liễu gật đầu nói, nếu đã học 1:1 từ nhỏ chẳng trách thành tích của Lạc Vân Sam lại tốt hơn những người khác.
- Vậy có phải lúc đó em đã làm cô nở mày nở mặt hay không?
Lạc Vân Sam quăng sự không vui nho nhỏ trong lòng ra sau đầu, nàng nhướng mày hỏi.
- Đúng vậy, Vân Sam cực kỳ giỏi.
Phùng Liễu phối hợp với nàng.
- Nếu em còn ở lại Nhất Trung thì em chính là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố chúng ta đấy.
- Tất nhiên rồi ạ!
Lạc Vân Sam trước mặt Phùng Liễu như một con công đang xòe đuôi, nàng nóng lòng chờ người bạn đời đánh giá vẻ đẹp của nàng.
Phùng Liễu không nhịn được mà vuốt tóc Lạc Vân Sam, trong lòng cô cực kỳ vui vẻ.
“So với Vân Sam như cái hũ nút của cấp ba thì bây giờ mới chính là bộ dáng nên có của Vân Sam!”
- Cô ơi, qua Tết cô có rảnh ra nước ngoài với em một chuyến được không?
Lạc Vân Sam đột nhiên hỏi, trong mắt nàng hiện lên vẻ vô cùng chờ mong.
- Hả? Đi cùng chị Đỗ Nhược ra nước ngoài ấy à?
Lạc Vân Sam lắc đầu.
- Không phải, em muốn đưa cô tới gặp ba mẹ em.
“Gặp ba mẹ sao?”
Phùng Liễu thấy hơi căng thẳng, trong lòng bắt đầu lo lắng.
- Qua Tết liền đi sao? Có vội vàng quá hay không?
- Không sao đâu, em nói với ba em một tiếng là được rồi.
Lạc Vân Sam không để ý đáp, người trong nhà đã sớm biết nàng trở về là để theo đuổi cô, họ còn ước nàng mau mau dẫn cô về cho bọn họ xem nữa.
Phùng Liễu bỗng nắm chặt tay lại.
- Nếu chú dì không ngại thì tôi tất nhiên là bằng lòng đi.
- Chắc chắn không ngại!
Lạc Vân Sam lại càng vui vẻ.
- Em sẽ nói chuyện với mẹ để mẹ chuẩn bị một chút.
- Vân Sam, hay là chúng ta chờ một thời gian đi.
Phùng Liễu thấy Lạc Vân Sam gấp đến độ không chờ nổi liền có chút hối hận.
“Mình lớn hơn Vân Sam năm tuổi, hơn nữa lại còn là phụ nữ giống Vân Sam, không biết ba mẹ Vân Sam có thể tiếp nhận mình không?”
- Năm sau cô có lịch gì hả?
Lạc Vân Sam khó hiểu hòi.
- Có, chúng ta đã hứa với chị Đỗ Nhược ra nước ngoài còn gì.
Phùng Liễu nghiêm túc nói.
- Tôi cảm thấy nên để nghỉ hè thì đi, đến lúc đó có thể ở lại thêm mấy ngày.
Đúng vậy, chính là như thế, nhất định không phải cô đột nhiên lo lắng rút lui!
Phùng Liễu nhướng mày, cô hơi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
- Em muốn thử thế nào?
Phùng Liễu lại không phải đứa trẻ chưa trải sự đời nên cô cũng không ngại hỏi lại.
- Đương nhiên là muốn mời cô nếm xem em uống bao nhiêu rượu.
Lạc Vân Sam cười, nàng lập tức nâng cằm Phùng Liễu rồi hôn cô.
Lách cách!
Đó là tiếng khóa trái cửa, từ giờ sẽ không có ai có thể xâm nhập vào cuộc chiến sắp khai hỏa này.
“Đêm còn dài, sao lại lập tức đi ngủ được!”
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ thì người trên giường mới khẽ nhíu mày.
Lạc Vân Sam ngái ngủ nhìn người trong lòng, nàng nhìn cô đang ngủ say lại không nhịn được mà hôn cô.
- Không được, tôi từ bỏ...
Phùng Liễu khẽ nhăn mày, giọng nói của cô có hơi khàn.
Lạc Vân Sam nghe vậy thì cũng dừng lại, nàng nghĩ tới hành vi hơi quá mức của mình đêm qua.
Bởi vì đang ở nhà nên đêm qua Phùng Liễu cố gắng không phát ra âm thanh kỳ lạ.
Cô nghĩ đến việc ba mẹ ngủ ở ngay bên dưới nên cô vẫn luôn cắn răng chịu đựng, khuôn mặt tràn đầy vẻ nhẫn nhịn.
Mà Phùng Liễu càng nhịn thì Lạc Vân Sam càng muốn đè cô dưới thân để bắt nạt.
“Thật là tội lỗi!”
Lạc Vân Sam im lặng ba giây sau đó nàng lại ôm chặt Phùng Liễu, dường như là muốn khảm cô vào xương cốt.
“Nếu còn có lần tiếp theo mình nhất định phải làm cô ấy tới bến!”
“Vẻ mặt đỏ ửng của cô ấy dễ thương quá!”
- Ưm...
Phùng Liễu vặn mình tỉnh lại, cô cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên.
- Vân Sam...
- Dạ, em ở đây.
- Mấy giờ rồi?
Phùng Liễu chớp mắt, cô cảm thấy thân thể mỏi rã rời.
- Chắc khoảng 8 giờ ạ.
Lạc Vân Sam ngẩng đầu nhìn cửa sổ rồi đoán.
- 8 giờ á, phải dậy thôi.
Phùng Liễu lẩm bẩm, sau đó lại tiếp tục gối đầu lên vai Lạc Vân Sam.
- Năm phút nữa gọi tôi nhé!
- Vâng.
Lạc Vân Sam đáp, trên mặt lại nở nụ cười.
“Cô ấy càng ngày đáng yêu, mình thực sự muốn...”
Tuy Phùng Liễu nói năm phút nữa mới gọi cô dậy nhưng Lạc Vân Sam không nỡ, gần nửa tiếng sau nàng mới nhẹ nhàng đánh thức cô.
Sau khi ngủ thêm một lúc, tinh thần Phùng Liễu tỉnh táo hơn rất nhiều, cô nghe nàng nói đã 9 giờ liền trở mình duỗi eo.
- Lần sau đừng làm vậy, tôi nói năm phút thì chính là năm phút rõ chưa!
Phùng Liễu xốc chăn lên nói.
- Dạ!
“Nhưng em thích vậy mà!”
Lạc Vân Sam ngoan ngoãn gật đầu, chuyện của lần sau thì lần sau tính.
Sau khi Lạc Vân Sam và Phùng Liễu chuẩn bị xong hết liền xuống dưới, vừa xuống đến nơi hai người đã bị mẹ Phùng kéo đến ăn cháo.
- Nhanh lên nào, tới đây ăn đi, cháo trong nồi cơm ấy, hai đứa muốn ăn gì? Để mẹ đi nấu thêm nhé?
Mẹ Phùng nói xong rồi với tạp dề.
- Bác ơi không cần đâu, cháu với cô uống cháo là được rồi ạ, buổi sáng nên ăn thanh đạm chút.
Lạc Vân Sam nhanh chóng đáp lời, nàng dậy muộn đã ngại rồi nếu như để mẹ Phùng vì nàng đi nấu thêm thì cũng có lỗi.
- Không ăn thêm hả? Hai là bác rán thêm hai quả trứng được không?
- Mẹ, không cần đâu, con với Vân Sam quen ăn vậy rồi.
Suy nghĩ của Phùng Liễu cũng không khác Lạc Vân Sam, cô không muốn làm phiền mẹ mình.
- Vậy hai đứa ăn đi.
Mẹ Phùng thấy vậy cũng không nói thêm, bà đặt tạp dề về chỗ cũ.
- Nếu con...
Mẹ Phùng đang nói liền dừng lại, ánh mắt bà nhìn Lạc Vân Sam có chút kỳ lạ.
- Bác bảo gì ạ?
Lạc Vân Sam thấy không ổn, nàng theo ánh mắt của mẹ Phùng mà cúi đầu nhìn lại mình.
“Quần áo cũng ổn làm gì lộ ra dấu vết gì đâu.”
“Không đúng, dấu vết!”
Sắc mặt Lạc Vân Sam khẽ thay đổi, đêm qua nàng và cô ấy vừa phóng túng vừa khắc chế, tuy rằng ầm ĩ hơi lâu nhưng ở những nơi lộ ra ngoài sẽ không để lại dấu.
“Nhưng mà...”
Trong lòng Lạc Vân Sam có tiếng răng rắc chắc hẳn có gì đó...
“Đêm trước khi mình tới đây đã bắt đầu không đếm được rồi, lại còn chơi cái trò cưỡi ngựa với cả đóng day nữa chứ!”
- Khụ khụ, không có gì, hai đứa ăn đi.
Mẹ Phùng lập tức thu hồi tầm mắt.
“Haiz, con gái mình giữ mình quá cũng không tốt. Nhìn cô Lạc mà xem, trẻ tuổi đã có người yêu rồi, thế mà nhìn lại con mình 30 tuổi vẫn còn độc thân!”
Sau khi ăn xong, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu liền rửa bát, hai người chào mẹ Phùng một câu rồi đi ra ngoài.
Về tới ngôi nhà quen thuộc tất nhiên đây chính là địa bàn của Phùng Liễu.
Đáp ứng yêu cầu của Lạc Vân Sam nên Phùng Liễu đưa nàng tới trường tiểu học mình từng học.
- Tiểu học tôi và Phùng Ích đều học ở nơi này.
Phùng Liễu chỉ vào trường học cũ của mình nói, trong mắt cô mang theo vẻ hoài niệm.
- Thời tôi học thì cổng trường không được như thế này đâu, đến cả màn hình điện tử cũng không có.
- Cô học cấp một có vui không ạ?
Lạc Vân Sam ngẩng đầu nhìn lên, nàng vừa đánh giá vừa tò mò hỏi.
Ngày bé nàng không biết cuộc sống của học sinh tiểu học là như thế nào, nếu có thì chỉ là đi theo giáo viên chuyên nghiệp để học sau đó lại là khảo hạch của ông nội. Nếu nàng có thể vượt qua bài kiểm tra thì mới được tới chơi với bà nội, mới được theo bà học vẽ tranh.
- Vui chứ, học tiểu học có áp lực gì đâu.
Phùng Liễu cười nói.
Lúc Phùng Liễu học tiểu học thì Phùng Ích vẫn chưa ra đời, khi ấy Phùng Liễu là con gái duy nhất trong nhà nên được bố mẹ cưng chiều, về ba Phùng và mẹ Phùng đều đáp ứng các sở thích của cô.
Sau khi Phùng Liễu học cấp hai, mẹ Phùng liền mang thai, bà bắt đầu nghỉ việc để ở nhà dưỡng thai.
Đến khi Phùng Ích được sinh ra, Phùng Liễu liền cảm thấy thay đổi rõ ràng, trước kia trong lòng ba mẹ chỉ có mình cô mà giờ đây cái gì cũng chỉ xoay quanh em trai.
Khi học cấp hai, chủ nhiệm lớp của Phùng Liễu chính là ba Phùng.
Ba Phùng là người để ý tới sĩ diện nên trong trường học ít nhiều cũng biết Phùng Liễu và con gái của ông, cho nên ba Phùng yêu cầu thành tích của Phùng Liễu phải cực kỳ tốt, lúc nào cũng phải trong top 3 của lớp.
Đến giờ Phùng Liễu vẫn nhớ rõ bài kiểm tra giữa kỳ hai năm lớp 7 mắc lỗi nên chỉ đứng thứ 7, ngay sau đó cô đã bị phạt phải đứng nghe giảng một tháng trong tiết toán của ba, mãi tới khi bài kiểm tra tháng đứng thứ 2 thì cô mới được trở lại chỗ ngồi.
- Cô ơi?
Lạc Vân Sam thấy Phùng Liễu thất thần liền vẫy tay trước mặt cô.
- Em muốn hôn cô!
Lạc Vân Sam nhướng mày nói, nàng làm động tác cúi người về phía trước.
- Hả?
Phùng Liễu hồi thần, cô chỉ kịp nghe thấy Lạc Vân Sam nói muốn hôn nàng, vì thế cô liền chủ động hôn Lạc Vân Sam một cái.
- Được rồi, hôn thì hôn.
Phùng Liễu hôn rất tự nhiên vì hai người còn chưa xuống xe nên cũng chẳng lo lắng gì, chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy.
Phùng Liễu chủ động hôn khiến Lạc Vân Sam vui mừng cười tươi, cả khuôn mặt đều hiện lên hai chữ vui vẻ.
- Vừa rồi cô nghĩ tới em hả?
Lạc Vân Sam hớn hở hỏi.
Phùng Liễu cười đáp.
- Không phải, tôi đang nghĩ tới chuyện ngày trước.
- Chuyện ngày trước sao?
Lạc Vân Sam nhướng mày.
- Có phải hồi bé cô đã học giỏi rồi đúng không, là con nhà người ta mà người khác hay nhắc tới hả?
- Không phải, thành tích của tôi cũng bình thường thôi.
Phùng Liễu suy tư một chút mới trả lời, cô cũng chỉ nghe giảng, chuẩn bị bài, ôn tập, sau đó tự mình hoàn thành bài thi.
- Bình thường là sao?
- Không đứng nhất.
Phùng Liễu thật thà nói, thành tích tốt nhất của cô cũng chỉ đứng thứ hai trong lớp, thứ mười toàn trường mà thôi.
- Vậy em thì sao hả Vân Sam, đi học tiểu học vui không
Lạc Vân Sam dừng một chút, nàng lắc đầu.
- Em không đi học tiểu học.
- Ái chà, trực tiếp nhảy lớp à?
Phùng Liễu có chút kinh ngạc.
- Chắc là vậy ạ, em trực tiếp nhảy tới lớp để làm học sinh của cô đó.
Lạc Vân Sam cười, trong nụ cười của nàng còn mang theo một tia tổn thương không dễ phát hiện.
Nếu là ông bà nội thì tốt rồi, nàng nhất định sẽ đưa cô tới để ông bà xem.
“Mãi cho tới cấp ba mới đi học, vậy ngày trước học ở nhà sao?”
- Không hổ là top 1 toàn trường nha.
Phùng Liễu gật đầu nói, nếu đã học 1:1 từ nhỏ chẳng trách thành tích của Lạc Vân Sam lại tốt hơn những người khác.
- Vậy có phải lúc đó em đã làm cô nở mày nở mặt hay không?
Lạc Vân Sam quăng sự không vui nho nhỏ trong lòng ra sau đầu, nàng nhướng mày hỏi.
- Đúng vậy, Vân Sam cực kỳ giỏi.
Phùng Liễu phối hợp với nàng.
- Nếu em còn ở lại Nhất Trung thì em chính là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố chúng ta đấy.
- Tất nhiên rồi ạ!
Lạc Vân Sam trước mặt Phùng Liễu như một con công đang xòe đuôi, nàng nóng lòng chờ người bạn đời đánh giá vẻ đẹp của nàng.
Phùng Liễu không nhịn được mà vuốt tóc Lạc Vân Sam, trong lòng cô cực kỳ vui vẻ.
“So với Vân Sam như cái hũ nút của cấp ba thì bây giờ mới chính là bộ dáng nên có của Vân Sam!”
- Cô ơi, qua Tết cô có rảnh ra nước ngoài với em một chuyến được không?
Lạc Vân Sam đột nhiên hỏi, trong mắt nàng hiện lên vẻ vô cùng chờ mong.
- Hả? Đi cùng chị Đỗ Nhược ra nước ngoài ấy à?
Lạc Vân Sam lắc đầu.
- Không phải, em muốn đưa cô tới gặp ba mẹ em.
“Gặp ba mẹ sao?”
Phùng Liễu thấy hơi căng thẳng, trong lòng bắt đầu lo lắng.
- Qua Tết liền đi sao? Có vội vàng quá hay không?
- Không sao đâu, em nói với ba em một tiếng là được rồi.
Lạc Vân Sam không để ý đáp, người trong nhà đã sớm biết nàng trở về là để theo đuổi cô, họ còn ước nàng mau mau dẫn cô về cho bọn họ xem nữa.
Phùng Liễu bỗng nắm chặt tay lại.
- Nếu chú dì không ngại thì tôi tất nhiên là bằng lòng đi.
- Chắc chắn không ngại!
Lạc Vân Sam lại càng vui vẻ.
- Em sẽ nói chuyện với mẹ để mẹ chuẩn bị một chút.
- Vân Sam, hay là chúng ta chờ một thời gian đi.
Phùng Liễu thấy Lạc Vân Sam gấp đến độ không chờ nổi liền có chút hối hận.
“Mình lớn hơn Vân Sam năm tuổi, hơn nữa lại còn là phụ nữ giống Vân Sam, không biết ba mẹ Vân Sam có thể tiếp nhận mình không?”
- Năm sau cô có lịch gì hả?
Lạc Vân Sam khó hiểu hòi.
- Có, chúng ta đã hứa với chị Đỗ Nhược ra nước ngoài còn gì.
Phùng Liễu nghiêm túc nói.
- Tôi cảm thấy nên để nghỉ hè thì đi, đến lúc đó có thể ở lại thêm mấy ngày.
Đúng vậy, chính là như thế, nhất định không phải cô đột nhiên lo lắng rút lui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất