Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 61: Phát hiện
Lạc Vân Sam không biết mình được đánh giá là đứa trẻ ngoan như vậy, nàng vẫn điềm nhiên ngồi ở phòng khách nói chuyện với ba Phùng.
Trong lúc chiêu đãi Vương Kiến An, ba Phùng cũng uống vài chén nên giọng nói của ông cũng hơi khàn khàn, giờ đây cũng không còn mấy câu khách sáo thường ngày nữa.
- Đứa nhỏ Kiến An này thích Liễu Liễu từ bé, bác còn nhớ ngày trước nó còn viết thư tình cho Phùng Liễu nữa đấy.
Ba Phùng cảm khái.
- Nếu hai đứa này có thể vừa ý nhau thì cũng coi như một loại duyên phận.
- Lúc cô Phùng còn nhỏ đã không thích anh Vương, cháu cảm thấy bây giờ cũng sẽ không thích được.
Lạc Vân Sam bình thản nói, nàng có chút không vui.
“Tại sao cô giáo của mình trong mắt ba Phùng và mẹ Phùng cứ phải kết hơn chứ? Rõ ràng mình và cô ấy ở cùng nhau cũng không kém hơn mà!”
- Không giống nhau đâu, như cháu vẫn còn trẻ thì có thể yêu đương vài năm. Nhưng Liễu Liễu không giống vậy, bác và mẹ nó hy vọng nó sớm lấy chồng sinh con, nếu không lớn tuổi sinh con sẽ không tốt.
Ba Phùng nói, sau đó ông lại uống một ngụm nước mật ong.
Quan điểm của ba Phùng và mẹ Phùng đều rất truyền thống, con gái lớn phải lấy chồng sinh con mới là chuyện đúng đắn.
Nếu Phùng Liễu không phải giáo viên, nếu trên vai cô không phải là tương lai của hàng chục đứa trẻ, chỉ sợ là ba Phùng đã sớm gọi cô về nhà.
- Cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!
Lạc Vân Sam trầm mặc một hồi rồi lên tiếng.
- Cô Lạc, tôi biết cô đối xử với Liễu Liễu rất tốt, nhưng mà có vài chuyện giữa bạn bè với nhau không thể làm được.
Tuy ông đã gọi nàng một tiếng cô Lạc nhưng trong lòng vẫn coi Lạc Vân Sam trẻ tuổi không hiểu chuyện, bạn đời và bạn bè làm sao mà giống nhau được.
- Bao giờ cô Lạc kết hôn thì cô sẽ hiểu thôi.
Ba Phùng nói xong liền dựa và sô pha, ông nheo mắt nhìn ti vi.
Sau khi mẹ Phùng và Phùng Liễu rửa bát xong, bà thấy thời gian còn sớm nên đã đề nghị cả nhà chơi mạt chược.
- Bác gái, cháu chơi mạt chược không giỏi lắm.
Lạc Vân Sam ngượng ngùng nói, những thứ ngày trước nàng được dạy rất nhiều nhưng lại không được dạy chơi mạt chược.
- Là không biết chơi hay là chơi không giỏi thế?
Mẹ Phùng hỏi.
- À, cháu chỉ biết chơi thôi còn lại không rõ lắm.
Lạc Vân Sam chớp mắt, nàng chỉ biết một chút về luật chơi nhưng cũng chưa từng thử bao giờ.
- Vậy cứ tới đây chơi đi, cùng nhau chơi là biết.
Mẹ Phùng nhanh chóng quyết định.
Lạc Vân Sam rơi vào tình huống “không trâu bắt chó đi cày”, nàng bỡ ngỡ cùng xoa bài với mọi người sau đó lại xếp bài.
- Nam Phong!
Mẹ Phùng là người ra bài đầu tiên.
- Nam Phong.
Ba Phùng bình tĩnh chọn một quân bài đánh ra ngoài, vẻ mặt đỏ ửng của ông cho thấy men rượu còn chưa tan hết.
Người thứ ba ra bài chính là Lạc Vân Sam, nàng học theo mọi người sờ bài một chút sau đó lại nghĩ ngẫm rồi mới đánh ra.
- Gió Tây*.
*Quân Tài phao: Quân máy trong mạt chược có thể kêu ngắn gọn hơn là “gió”, chúng có 7 loại mỗi loại bao gồm các quân sau đây: Đông, Nam, Tây, Bắc. Thông thường, mạt chược sẽ có 4 người chơi tương ứng 4 gió Đông, Tây, Nam, Bắc. Ở đây Phùng Liễu ngồi hướng Tây và đánh quân bài tương ứng với vị trí. (Mình không biết chơi nên tìm trên mạng thấy vậy, các bạn biết chơi thì comment bổ sung giúp mình nhé!)
Phùng Liễu bình tĩnh ra bài.
- Ăn một quân!
Lạc Vân Sam hô, nàng đánh ra một quân rồi nhận lấy gió tây.
- Ái chà, vận khí của Vân Sam không tệ nha, nhanh thế mà đã ăn rồi.
Mẹ Phùng nói.
- Chắc chắn đêm nay lại kiếm được kha khá đây.
- Cũng tàm tạm thôi ạ.
Lạc Vân Sam cười đáp.
Bốn người cứ tiếp tục chơi như vậy, Lạc Vân Sam vừa chơi lại vừa học, sau hai lần thì nàng cũng bắt đầu nắm được quy tắc.
- Hai vạn.
Ba Phùng ra bài.
- Hồ!
Lạc Vân Sam vui mừng nói.
- Đâu để bác xem nào.
Mẹ Phùng nhiệt tình giúp Lạc Vân Sam xem bài.
- Lão Phùng, một trăm tệ!
- Được rồi.
Ba Phùng che bài của mình lại, sau đó ông rút ra một tờ giấy màu đỏ in hình “Mao gia gia” đưa cho Lạc Vân Sam.
Lạc Vân Sam tươi cười nhận lấy, cô đặt ở dưới điện thoại của mình.
“Mạt chược không hổ là quốc túy, một lúc mà đã kiếm được tiền rồi!”
Tuy rằng Lạc Vân Sam là gà mới nhưng lại vô cùng may mắn, nàng tháng liền một lúc ba bốn ván không thấy ngừng.
Cuối cùng Lạc Vân Sam thành tiểu phú, mẹ Phùng thành đại phú, ba Phùng và Phùng Liễu thì lỗ gần hết.
- Cô ơi, cho cô này.
Sau khi về phòng, Lạc Vân Sam liền đưa tất cả tiền cho Phùng Liễu.
Phùng Liễu nhướng mày, trong lòng cũng vui vẻ hơn.
- Cho tôi hả?
- Vâng, của em chính là của cô mà.
Lạc Vân Sam nghiêm túc nói.
- Nếu cô thấy không ổn thì em dùng cách khác vậy...
- Tôi cũng chưa bảo là không lấy nha!
Phùng Liễu trừng mắt nhìn Lạc Vân Sam, cô cầm tiền cất vào túi.
“Không biết mỗi ngày nghĩ cái gì nữa, trong đầu toàn là nghĩ tới cái gì không!”
- Cô không muốn làm người mẫu của em à?
Trên mặt Lạc Vân Sam lộ ra vẻ buồn bã, nàng cũng chỉ muốn vẽ cô ấy một chút thôi mà. Ngôn Tình Hay
Phùng Liễu cạn lời.
“Không phải mấy thứ không đứng đắn mà em ấy nghĩ trong đầu đều là mình đấy chứ?”
- Được rồi, không còn sớm nữa, đi tắm rồi ngủ thôi.
Phùng Liễu xụ mắt, cô đẩy Lạc Vân Sam vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong và lên giường nằm, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai người dán sát vào nhau, một đêm không mộng.
Ngày hôm sau khi Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cùng lái xe tới trường trung học thực nghiệm, đến nơi thì hai người mới nhớ ra hôm qua đã đồng ý với Vương Kiến An là lúc chuẩn bị đi sẽ liên hệ với anh ta.
- Bây giờ có nên nói với anh ta không ạ?
Lạc Vân Sam mới không để Phùng Liễu biết là nàng cố ý đâu.
- Thôi bỏ đi, dù sao chúng ta cũng tới rồi, nếu chờ anh ta tới thì chúng ta cũng rời khỏi rồi.
Phùng Liễu lắc đầu, cô không có cảm giác gì với Vương Kiến An nên chuyện này coi như không xảy ra.
- Dạ!
Khóe miệng Lạc Vân Sam cong lên, nàng vui vẻ hỏi.
- Trước kia cô học ở lớp kia hả?
- Lớp hai.
Phùng Liễu lập tức quăng Vương Kiến An đi nơi khác, cô nắm tay Lạc Vân Sam đưa nàng đi dạo quanh trường.
- Ngày trước nơi này là căn-tin, mỗi lần tôi có tiền lẻ thì sẽ tới nơi này mua đồ ăn vặt.
Phùng Liễu chỉ một nơi đã biến thành lớp học, cô hoài niệm nói.
- Lớp hai cũng là lớp của tôi cách căn-tin khá xa, mỗi lần muốn mua gì thì cũng phải đợi tan học, nếu không phải đến sớm mới mua kịp.
- Thế nghỉ giữa giờ thì sao ạ?
Lạc Vân Sam nhớ lại bảng lịch học của Nhất Trung.
- Giữa các tiết không phải sẽ có thể dục buổi sáng hả cô?
- Ừa, kết thúc thể dục buổi sáng thì mới đến đây.
Lạc Vân Sam gật đầu.
- Vậy cô cũng thích ăn quà vặt sao?
- Tất nhiên rồi, tôi thích ăn nhất là que cay nhưng tôi không dám mang vào lớp học, tôi chỉ dám mua một túi nhỏ ăn xong mới về lớp.
Chủ nhiệm lớp của Phùng Liễu chính là ba Phùng, mà ba Phùng luôn yêu cầu rất cao ở Phùng Liễu, ông không cấm Phùng Liễu tới các quầy ăn vặt là tốt lắm rồi.
- Nhất Trung cũng có căn-tin, bao giờ khai giảng em sẽ mua cho cô một ít.
Lạc Vân Sam nói.
Phùng Liễu lắc đầu.
- Tôi là người lớn, ăn que cay còn ra thể thống gì.
- Không sao đâu ạ, em còn trẻ con mà, nếu cô ngại thì nói là em muốn ăn là được rồi.
Lạc Vân Sam không hề để ý tới thân phận giáo viên của mình.
Phần lớn hai người đều nói chuyện về Phùng Liễu khi còn nhỏ, Phùng Liễu nắm tay Lạc Vân Sam đi ở nơi vừa quen thuộc nhưng trên con đường có phần xa lạ.
- Thật ra mấy chuyện về thư tình tôi không hay biết gì, tuy rằng tôi không xem nhưng chỉ cần vào tiết học của ba tôi mà thường bị gọi lên giải bài khó, tôi liền đoán ra được là ai viết thư tình cho tôi.
Phùng Liễu cười nói, sao đó cô nghiêm túc giải thích.
- Tất nhiên là lúc đó trong lòng tôi chỉ có học tập, chắc chắn chưa thích ai bao giờ.
- Hừm, vậy em là mối tình đầu của cô sao?
Lạc Vân Sam nhướng mày hỏi.
Phùng Liễu nghe thấy liền trầm mặc một lúc mới đáp.
- Không phải...
- Vậy cô có người yêu lúc học cấp ba hả?
Lạc Vân Sam cũng không phải người kì thị người yêu mình có người yêu cũ, lúc nàng gặp Phùng Liễu thì cô đã 24 tuổi rồi, có người yêu hay người yêu cũ là chuyện bình thường.
Hơn nữa nàng đã sớm điều tra một chút về mấy mối quan hệ của Phùng Liễu. Tất nhiên không tránh khỏi một vài tiếc nuối nho nhỏ.
“Nếu mình có thể lớn ngang cô ấy, vậy thì có thể yêu đương vườn trường cũng không tệ.”
“Nhưng bây giờ cũng không muộn. Mình và cô ấy bây giờ cũng tính là yêu đương vườn trường rồi!”
- Tôi không yêu sớm.
Phùng Liễu thở dài một hơi.
- Lúc tôi học đại học năm hai mới có người yêu nhưng rất nhanh đã chia tay rồi.
- Bạn trai ạ?
- Đúng vậy.
- Vậy cô thích anh ta sao?
- Cũng không phải thực sự thích nhưng không chán ghét.
Phùng Liễu cố gắng nhớ lại, cô muốn nhớ xem người kia tên là gì.
- Vậy bây giờ cô thấy em tốt hay là anh ta tốt ạ?
Lạc Vân Sam không thể không quan tâm được, nàng đợi Phùng Liễu trả lời mà trong lòng đã sắp loạn cào cào lên rồi.
- Không thể so sánh được.
Phùng Liễu cười một chút, cô thấy xung quanh không có ai liền nhón chân hôn một cái lên mặt Lạc Vân Sam.
- Tôi cũng quên anh ta tên là gì rồi.
- Thật sao?
Lạc Vân Sam nghe xong liền thấy toàn thân thoải mái hơn ban nãy, giống như con mèo được chải lông mà nằm im.
- Thật mà, trong lòng tôi chỉ có mình em
Phùng Liễu lần nữa khẳng định.
- Vậy là tốt rồi.
Hôm nay Vương Kiến An dậy sớm, tuy biết bản thân và Phùng Liễu là không thể nhưng đêm qua khi nghe mẹ nói chuyện lại làm anh ta động tâm.
“Hôm nay liền thổ lộ một lần đi, nếu Phùng Liễu thật sự từ chối thì mình sẽ buông bỏ.”
Kết quả là sau khi Vương Kiến An ăn sáng xong liền bắt đầu chờ đợi tin nhắn trên điện thoại, sau khi đợi gần hai tiếng mới nghĩ tới chuyện có lẽ Phùng Liễu đã không còn nhớ tới anh ta, cho nên ngày hôm qua cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi.
Thân là đàn ông trưởng thành nên Vương Kiến An cũng không đi nhắn tin dò hỏi Lạc Vân Sam, anh ta liền thay đồ rồi lập tức lái xe tới trường trung học thực nghiệm.
Vô cùng trùng hợp khi Vương Kiến An gần tới trường liền thấy Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nắm tay nhau đi ra.
Trên mặt Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đều tươi cười vui vẻ, hai người sóng vai đi tới một quán nhỏ bên cạnh trường học.
Trong lòng Vương Kiến An vô cùng hụt hẫng, vì tránh để chạm mặt nhau sẽ xấu hổ nên anh ta chỉ tiếc nuối nhìn Phùng Liễu một lần rồi rời đi.
Két!
Một tiếng phanh gấp vang lên, Vương Kiến An trợn mắt nhìn hai người hôn nhau trước mặt, cả người anh ta giống như một quả đại bác suýt chút nữa đã nổ tung.
“Đây... đây là cái gì? Mình vừa hoa mắt à?”
“Tại sao Phùng Liễu lại cùng học sinh của cô ấy, không đúng, cái cô Lạc Vân Sam kia lại hôn giáo viên của mình!”
Trong lúc chiêu đãi Vương Kiến An, ba Phùng cũng uống vài chén nên giọng nói của ông cũng hơi khàn khàn, giờ đây cũng không còn mấy câu khách sáo thường ngày nữa.
- Đứa nhỏ Kiến An này thích Liễu Liễu từ bé, bác còn nhớ ngày trước nó còn viết thư tình cho Phùng Liễu nữa đấy.
Ba Phùng cảm khái.
- Nếu hai đứa này có thể vừa ý nhau thì cũng coi như một loại duyên phận.
- Lúc cô Phùng còn nhỏ đã không thích anh Vương, cháu cảm thấy bây giờ cũng sẽ không thích được.
Lạc Vân Sam bình thản nói, nàng có chút không vui.
“Tại sao cô giáo của mình trong mắt ba Phùng và mẹ Phùng cứ phải kết hơn chứ? Rõ ràng mình và cô ấy ở cùng nhau cũng không kém hơn mà!”
- Không giống nhau đâu, như cháu vẫn còn trẻ thì có thể yêu đương vài năm. Nhưng Liễu Liễu không giống vậy, bác và mẹ nó hy vọng nó sớm lấy chồng sinh con, nếu không lớn tuổi sinh con sẽ không tốt.
Ba Phùng nói, sau đó ông lại uống một ngụm nước mật ong.
Quan điểm của ba Phùng và mẹ Phùng đều rất truyền thống, con gái lớn phải lấy chồng sinh con mới là chuyện đúng đắn.
Nếu Phùng Liễu không phải giáo viên, nếu trên vai cô không phải là tương lai của hàng chục đứa trẻ, chỉ sợ là ba Phùng đã sớm gọi cô về nhà.
- Cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!
Lạc Vân Sam trầm mặc một hồi rồi lên tiếng.
- Cô Lạc, tôi biết cô đối xử với Liễu Liễu rất tốt, nhưng mà có vài chuyện giữa bạn bè với nhau không thể làm được.
Tuy ông đã gọi nàng một tiếng cô Lạc nhưng trong lòng vẫn coi Lạc Vân Sam trẻ tuổi không hiểu chuyện, bạn đời và bạn bè làm sao mà giống nhau được.
- Bao giờ cô Lạc kết hôn thì cô sẽ hiểu thôi.
Ba Phùng nói xong liền dựa và sô pha, ông nheo mắt nhìn ti vi.
Sau khi mẹ Phùng và Phùng Liễu rửa bát xong, bà thấy thời gian còn sớm nên đã đề nghị cả nhà chơi mạt chược.
- Bác gái, cháu chơi mạt chược không giỏi lắm.
Lạc Vân Sam ngượng ngùng nói, những thứ ngày trước nàng được dạy rất nhiều nhưng lại không được dạy chơi mạt chược.
- Là không biết chơi hay là chơi không giỏi thế?
Mẹ Phùng hỏi.
- À, cháu chỉ biết chơi thôi còn lại không rõ lắm.
Lạc Vân Sam chớp mắt, nàng chỉ biết một chút về luật chơi nhưng cũng chưa từng thử bao giờ.
- Vậy cứ tới đây chơi đi, cùng nhau chơi là biết.
Mẹ Phùng nhanh chóng quyết định.
Lạc Vân Sam rơi vào tình huống “không trâu bắt chó đi cày”, nàng bỡ ngỡ cùng xoa bài với mọi người sau đó lại xếp bài.
- Nam Phong!
Mẹ Phùng là người ra bài đầu tiên.
- Nam Phong.
Ba Phùng bình tĩnh chọn một quân bài đánh ra ngoài, vẻ mặt đỏ ửng của ông cho thấy men rượu còn chưa tan hết.
Người thứ ba ra bài chính là Lạc Vân Sam, nàng học theo mọi người sờ bài một chút sau đó lại nghĩ ngẫm rồi mới đánh ra.
- Gió Tây*.
*Quân Tài phao: Quân máy trong mạt chược có thể kêu ngắn gọn hơn là “gió”, chúng có 7 loại mỗi loại bao gồm các quân sau đây: Đông, Nam, Tây, Bắc. Thông thường, mạt chược sẽ có 4 người chơi tương ứng 4 gió Đông, Tây, Nam, Bắc. Ở đây Phùng Liễu ngồi hướng Tây và đánh quân bài tương ứng với vị trí. (Mình không biết chơi nên tìm trên mạng thấy vậy, các bạn biết chơi thì comment bổ sung giúp mình nhé!)
Phùng Liễu bình tĩnh ra bài.
- Ăn một quân!
Lạc Vân Sam hô, nàng đánh ra một quân rồi nhận lấy gió tây.
- Ái chà, vận khí của Vân Sam không tệ nha, nhanh thế mà đã ăn rồi.
Mẹ Phùng nói.
- Chắc chắn đêm nay lại kiếm được kha khá đây.
- Cũng tàm tạm thôi ạ.
Lạc Vân Sam cười đáp.
Bốn người cứ tiếp tục chơi như vậy, Lạc Vân Sam vừa chơi lại vừa học, sau hai lần thì nàng cũng bắt đầu nắm được quy tắc.
- Hai vạn.
Ba Phùng ra bài.
- Hồ!
Lạc Vân Sam vui mừng nói.
- Đâu để bác xem nào.
Mẹ Phùng nhiệt tình giúp Lạc Vân Sam xem bài.
- Lão Phùng, một trăm tệ!
- Được rồi.
Ba Phùng che bài của mình lại, sau đó ông rút ra một tờ giấy màu đỏ in hình “Mao gia gia” đưa cho Lạc Vân Sam.
Lạc Vân Sam tươi cười nhận lấy, cô đặt ở dưới điện thoại của mình.
“Mạt chược không hổ là quốc túy, một lúc mà đã kiếm được tiền rồi!”
Tuy rằng Lạc Vân Sam là gà mới nhưng lại vô cùng may mắn, nàng tháng liền một lúc ba bốn ván không thấy ngừng.
Cuối cùng Lạc Vân Sam thành tiểu phú, mẹ Phùng thành đại phú, ba Phùng và Phùng Liễu thì lỗ gần hết.
- Cô ơi, cho cô này.
Sau khi về phòng, Lạc Vân Sam liền đưa tất cả tiền cho Phùng Liễu.
Phùng Liễu nhướng mày, trong lòng cũng vui vẻ hơn.
- Cho tôi hả?
- Vâng, của em chính là của cô mà.
Lạc Vân Sam nghiêm túc nói.
- Nếu cô thấy không ổn thì em dùng cách khác vậy...
- Tôi cũng chưa bảo là không lấy nha!
Phùng Liễu trừng mắt nhìn Lạc Vân Sam, cô cầm tiền cất vào túi.
“Không biết mỗi ngày nghĩ cái gì nữa, trong đầu toàn là nghĩ tới cái gì không!”
- Cô không muốn làm người mẫu của em à?
Trên mặt Lạc Vân Sam lộ ra vẻ buồn bã, nàng cũng chỉ muốn vẽ cô ấy một chút thôi mà. Ngôn Tình Hay
Phùng Liễu cạn lời.
“Không phải mấy thứ không đứng đắn mà em ấy nghĩ trong đầu đều là mình đấy chứ?”
- Được rồi, không còn sớm nữa, đi tắm rồi ngủ thôi.
Phùng Liễu xụ mắt, cô đẩy Lạc Vân Sam vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong và lên giường nằm, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai người dán sát vào nhau, một đêm không mộng.
Ngày hôm sau khi Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cùng lái xe tới trường trung học thực nghiệm, đến nơi thì hai người mới nhớ ra hôm qua đã đồng ý với Vương Kiến An là lúc chuẩn bị đi sẽ liên hệ với anh ta.
- Bây giờ có nên nói với anh ta không ạ?
Lạc Vân Sam mới không để Phùng Liễu biết là nàng cố ý đâu.
- Thôi bỏ đi, dù sao chúng ta cũng tới rồi, nếu chờ anh ta tới thì chúng ta cũng rời khỏi rồi.
Phùng Liễu lắc đầu, cô không có cảm giác gì với Vương Kiến An nên chuyện này coi như không xảy ra.
- Dạ!
Khóe miệng Lạc Vân Sam cong lên, nàng vui vẻ hỏi.
- Trước kia cô học ở lớp kia hả?
- Lớp hai.
Phùng Liễu lập tức quăng Vương Kiến An đi nơi khác, cô nắm tay Lạc Vân Sam đưa nàng đi dạo quanh trường.
- Ngày trước nơi này là căn-tin, mỗi lần tôi có tiền lẻ thì sẽ tới nơi này mua đồ ăn vặt.
Phùng Liễu chỉ một nơi đã biến thành lớp học, cô hoài niệm nói.
- Lớp hai cũng là lớp của tôi cách căn-tin khá xa, mỗi lần muốn mua gì thì cũng phải đợi tan học, nếu không phải đến sớm mới mua kịp.
- Thế nghỉ giữa giờ thì sao ạ?
Lạc Vân Sam nhớ lại bảng lịch học của Nhất Trung.
- Giữa các tiết không phải sẽ có thể dục buổi sáng hả cô?
- Ừa, kết thúc thể dục buổi sáng thì mới đến đây.
Lạc Vân Sam gật đầu.
- Vậy cô cũng thích ăn quà vặt sao?
- Tất nhiên rồi, tôi thích ăn nhất là que cay nhưng tôi không dám mang vào lớp học, tôi chỉ dám mua một túi nhỏ ăn xong mới về lớp.
Chủ nhiệm lớp của Phùng Liễu chính là ba Phùng, mà ba Phùng luôn yêu cầu rất cao ở Phùng Liễu, ông không cấm Phùng Liễu tới các quầy ăn vặt là tốt lắm rồi.
- Nhất Trung cũng có căn-tin, bao giờ khai giảng em sẽ mua cho cô một ít.
Lạc Vân Sam nói.
Phùng Liễu lắc đầu.
- Tôi là người lớn, ăn que cay còn ra thể thống gì.
- Không sao đâu ạ, em còn trẻ con mà, nếu cô ngại thì nói là em muốn ăn là được rồi.
Lạc Vân Sam không hề để ý tới thân phận giáo viên của mình.
Phần lớn hai người đều nói chuyện về Phùng Liễu khi còn nhỏ, Phùng Liễu nắm tay Lạc Vân Sam đi ở nơi vừa quen thuộc nhưng trên con đường có phần xa lạ.
- Thật ra mấy chuyện về thư tình tôi không hay biết gì, tuy rằng tôi không xem nhưng chỉ cần vào tiết học của ba tôi mà thường bị gọi lên giải bài khó, tôi liền đoán ra được là ai viết thư tình cho tôi.
Phùng Liễu cười nói, sao đó cô nghiêm túc giải thích.
- Tất nhiên là lúc đó trong lòng tôi chỉ có học tập, chắc chắn chưa thích ai bao giờ.
- Hừm, vậy em là mối tình đầu của cô sao?
Lạc Vân Sam nhướng mày hỏi.
Phùng Liễu nghe thấy liền trầm mặc một lúc mới đáp.
- Không phải...
- Vậy cô có người yêu lúc học cấp ba hả?
Lạc Vân Sam cũng không phải người kì thị người yêu mình có người yêu cũ, lúc nàng gặp Phùng Liễu thì cô đã 24 tuổi rồi, có người yêu hay người yêu cũ là chuyện bình thường.
Hơn nữa nàng đã sớm điều tra một chút về mấy mối quan hệ của Phùng Liễu. Tất nhiên không tránh khỏi một vài tiếc nuối nho nhỏ.
“Nếu mình có thể lớn ngang cô ấy, vậy thì có thể yêu đương vườn trường cũng không tệ.”
“Nhưng bây giờ cũng không muộn. Mình và cô ấy bây giờ cũng tính là yêu đương vườn trường rồi!”
- Tôi không yêu sớm.
Phùng Liễu thở dài một hơi.
- Lúc tôi học đại học năm hai mới có người yêu nhưng rất nhanh đã chia tay rồi.
- Bạn trai ạ?
- Đúng vậy.
- Vậy cô thích anh ta sao?
- Cũng không phải thực sự thích nhưng không chán ghét.
Phùng Liễu cố gắng nhớ lại, cô muốn nhớ xem người kia tên là gì.
- Vậy bây giờ cô thấy em tốt hay là anh ta tốt ạ?
Lạc Vân Sam không thể không quan tâm được, nàng đợi Phùng Liễu trả lời mà trong lòng đã sắp loạn cào cào lên rồi.
- Không thể so sánh được.
Phùng Liễu cười một chút, cô thấy xung quanh không có ai liền nhón chân hôn một cái lên mặt Lạc Vân Sam.
- Tôi cũng quên anh ta tên là gì rồi.
- Thật sao?
Lạc Vân Sam nghe xong liền thấy toàn thân thoải mái hơn ban nãy, giống như con mèo được chải lông mà nằm im.
- Thật mà, trong lòng tôi chỉ có mình em
Phùng Liễu lần nữa khẳng định.
- Vậy là tốt rồi.
Hôm nay Vương Kiến An dậy sớm, tuy biết bản thân và Phùng Liễu là không thể nhưng đêm qua khi nghe mẹ nói chuyện lại làm anh ta động tâm.
“Hôm nay liền thổ lộ một lần đi, nếu Phùng Liễu thật sự từ chối thì mình sẽ buông bỏ.”
Kết quả là sau khi Vương Kiến An ăn sáng xong liền bắt đầu chờ đợi tin nhắn trên điện thoại, sau khi đợi gần hai tiếng mới nghĩ tới chuyện có lẽ Phùng Liễu đã không còn nhớ tới anh ta, cho nên ngày hôm qua cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi.
Thân là đàn ông trưởng thành nên Vương Kiến An cũng không đi nhắn tin dò hỏi Lạc Vân Sam, anh ta liền thay đồ rồi lập tức lái xe tới trường trung học thực nghiệm.
Vô cùng trùng hợp khi Vương Kiến An gần tới trường liền thấy Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nắm tay nhau đi ra.
Trên mặt Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đều tươi cười vui vẻ, hai người sóng vai đi tới một quán nhỏ bên cạnh trường học.
Trong lòng Vương Kiến An vô cùng hụt hẫng, vì tránh để chạm mặt nhau sẽ xấu hổ nên anh ta chỉ tiếc nuối nhìn Phùng Liễu một lần rồi rời đi.
Két!
Một tiếng phanh gấp vang lên, Vương Kiến An trợn mắt nhìn hai người hôn nhau trước mặt, cả người anh ta giống như một quả đại bác suýt chút nữa đã nổ tung.
“Đây... đây là cái gì? Mình vừa hoa mắt à?”
“Tại sao Phùng Liễu lại cùng học sinh của cô ấy, không đúng, cái cô Lạc Vân Sam kia lại hôn giáo viên của mình!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất