Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 72: Không vấn đề
Sau khi ở lại nhà họ Phùng hai ngày, Lạc Vân Sam tay trái xách một con vịt, tay phải ôm một con gà, ngoài ra nàng còn ôm đồm thêm một đống túi lớn túi nhỏ mà mẹ Phùng đặc biệt chuẩn bị hay còn gọi là đặc sản, nàng gian nan vẫy tay chào tạm biệt.
- Chị ơi, nếu rảnh thì gọi video nhé, em trai thân yêu cần chị dạy lại mấy chỗ quan trọng!
Phùng Ích đứng ở cửa đáng thương vẫy tay.
- Được rồi, chị sẽ gửi sách về, muốn thi tốt thì làm đề nhiều là được.
Phùng Liễu ngồi trên xe cười nói.
Chuyện học hành không phải chỉ cần thầy cô giỏi là có thể thi được, quan trọng là phải làm đề.
- Ơ, chị! Em là em trai của chị đấy!
Phùng Ích đau khổ thốt lên.
- Biết rồi, mỗi môn chị sẽ gửi về một quyển!
Phùng Liễu không hề dao động.
- Quay về nhớ làm việc nghiêm túc, nếu không chắc chắn thì đừng thử.
Ba Phùng hắng giọng nói.
- Nếu đã không nắm chắc thì đừng nói, thời gian một năm không đủ thì tôi có thể xem xét kéo dài.
Ba Phùng lại dặn dò thêm lần nữa.
- Bác trai cứ yên tâm!
Lạc Vân Sam đáp, nàng là người có chừng mực.
Cảnh vật bên đường dần dần bị lướt qua, xe đi ngày càng nhanh, bóng dáng chiếc xe cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt của Phùng Ích.
“Chị, chị nhất định phải hạnh phúc!”
- Lời của ba tôi em không cần để ý đâu, một năm cũng đủ để tôi thuyết phục ông rồi.
Phùng Liễu lấy tay day ấn đường nói.
- Cô lo lắng cho em hả?
Lạc Vân Sam vẫn nhìn thẳng, nàng cười hỏi.
- Mấy vị lãnh đạo ở trường học không dễ dãi như em nghĩ đâu.
Phùng Liễu lo lắng.
Cô biết Lạc Vân Sam quen biết với hiệu trưởng Trần, tuy rằng có thể dựa vào ông ấy để thuyết phục được một bộ phận ban giám hiệu, nhưng đối với mấy người khó tính thì lại vô dụng. Nếu tính tới thâm niên, mấy vị kia còn có thể là giáo viên của hiệu trưởng Trần nữa.
- Cô đừng lo, em biết phải làm gì.
Lạc Vân Sam đối với những gì nàng đã hứa chỉ có rất chắc chắn, nếu không nắm chắc nàng sẽ không đáp ứng yêu cầu của ba Phùng.
- Cô cứ tin em, em không phải là người dễ thay đổi.
Lạc Vân Sam lại nói.
Thật ra lời nói của ba Phùng cũng như một lời cảnh tỉnh Lạc Vân Sam, ở hoàn cảnh hiện tại, tình cảm của nàng và cô trong mắt một số người vẫn bị cho là không bình thường.
Có thể ở lại Nhất Trung hay không đối với Lạc Vân Sam không ảnh hưởng gì, nhưng đối với Phùng Liễu lại là một vấn đề.
- Nói thật, tôi không làm giáo viên nữa cũng không sao.
Phùng Liễu nắm chặt góc áo, cô cố gắng dể giọng nói của mình không lộ ra điều bất thường.
- Nếu không làm giáo viên ở Nhất Trung thì tôi vẫn có thể mở lớp dạy ở ngoài, chắc hẳn sẽ có không ít học sinh đến đăng kí.
- Cô ở bên cạnh em là được rồi, em sẽ không để cô phải chịu ấm ức.
Lạc Vân Sam nói xong liền tập trung lái xe.
“So với việc nói hàng vạn câu, em muốn dùng hành động để thuyết phục ba cô.”
Phùng Liễu cảm thấy tâm trạng ổn hơn thì hai người liền tới bệnh viện thú y, cả hai cùng đón Nhị Mộc về nhà.
- Bác sĩ Lưu, chúc mừng năm mới.
- Chúc hai cô năm mới vui vẻ, tới đón Nhị Mộc về sao?
Bác sĩ Lưu vén những sợi tóc rơi xuống phía trước ra sau tai, trên mặt nở nụ cười chào hỏi.
- Đúng vậy, Nhị Mộc ở đây có ngoan không, nó có quấy mọi người không?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Nhị Mộc rất ngoan, nó là con mèo ngoan nhất ở đây đấy.
Bác sĩ Lưu vừa nói vừa dẫn hai người vào trong, cô ấy chỉ vào một cái nhà dành cho mèo nói.
- Các cô xem, Nhị Mộc ở trong đó.
- Nhị Mộc, tới đây!
Lạc Vân Sam vỗ vỗ tay.
Meo~
Nhị Mộc nghe thấy âm thanh quen thuộc liền ngoảnh lại.
- Nhị Mộc, ăn cơm đi.
Phùng Liễu ngồi xổm xuống, cô vẫy tay với nó.
Meo meo~
Nhị Mộc hưng phấn kêu liên tục, nó nhanh nhẹn nhảy từ trên nhà cây xuống dưới.
Phùng Liễu thấy vậy liền mở cửa lồng sắt. Nhị Mộc rất thông minh, nó nhìn thấy cửa mở liền lách ra, nó chạy xung quanh Phùng Liễu và Lạc Vân Sam hai vòng rồi dụi đầu vào chân Phùng Liễu.
- Ngoan.
Phùng Liễu sờ đầu Nhị Mộc, cô ôm nó vào ngực.
- Bác sĩ Lưu, phí nuôi gửi tổng cộng là bao nhiêu?
Lạc Vân Sam lấy thẻ ngân hàng, nàng muốn trả tiền dịch vụ.
Nhị Mộc đã lâu không được gặp Phùng Liễu và Lạc Vân Sam, vì thế sau khi được Phùng Liễu ôm nó ngọ nguậy liên tục, nó ngẩng đầu muốn liếm cằm Phùng Liễu.
Cũng may đầu lưỡi của Nhị Mộc rất mềm, Phùng Liễu chỉ cảm thấy hơi nhột mà thôi.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Lạc Vân Sam cất giấy tờ, nàng mở cửa lồng sắt mà hai người mang tới.
Nhị Mộc rất ngoan nhưng vì các nàng phải đi qua đường nên nếu Nhị Mộc bị kích động, nó sẽ nhảy xuống thì rất nguy hiểm.
Thuận lợi về đến nhà, Nhị Mộc lập tức chạy vào chiếc ổ nhỏ của nó, lăn qua lăn lại hai vòng lại nằm im,
- Nhị Mộc mập lên không ít.
Phùng Liễu nhìn bụng của Nhị Mộc, cô lại suy nghĩ gì đó.
Lạc Vân Sam ngồi xuống vuốt ve bụng của Nhị Mộc.
- Đúng là Nhị Mộc nên giảm béo.
Meo~ “Con mới không cần giảm béo!”
- Cô nhìn này, Nhị Mộc cũng cảm thấy nó cần giảm béo đó.
Lạc Vân Sam tự tin phiên dịch.
- Vậy bắt đầu từ ngày mai liền giảm lượng cá khô và pate của Nhị Mộc đi. Nếu có thời gian sẽ đưa Nhị Mộc đi dạo.
Meo méo! “Không, con không muốn giảm béo!”
- Chắc Nhị Mộc cũng muốn ra bên ngoài chơi lắm.
Lạc Vân Sam xoa đầu Nhị Mộc lại nói.
- Trong nhà cũng có dây xích cho mèo, mai em sẽ đưa nó ra ngoài chơi.
Méo! “Con không cần ra ngoài!”
- Nhìn này, Nhị Mộc vui vẻ chưa kìa!
Lạc - phiên dịch viên - Vân Sam bế Nhị Mộc lên, nàng hôn nó khích lệ.
- Nhị Mộc ngoan.
Meo méo meo~ “Không, con không ngoan, mẹ là đồ ngốc!”
Mặc kệ Nhị Mộc vui vẻ nên kêu meo meo hay là không vui nên mới kêu, trong mắt Lạc Vân Sam chính là nó đang đồng ý.
Nghỉ ngơi thêm hai ngày liền tới thời gian khai giảng.
Phùng Liễu là chủ nhiệm lớp nên công việc rất bận rộn, lên kế hoạch dạy học, sắp xếp vị trí trong lớp học, soạn giáo án...
- Cô ơi, bên công ty có chút việc, em đi xử lý một chút nhé.
Lạc Vân Sam thay một bộ quần áo chuẩn chức nghiệp, nàng muốn tới công ty tham gia đại hội cổ đông, nhân tiện giải quyết vấn đề của Phí Tu.
Lần đầu tiên Phùng Liễu nhìn thấy Lạc Vân Sam mặc tây trang và đi giày da, cô không nhịn được mà ngắm nhìn thêm một lúc, mãi sau đó cô mới khống chế được tầm mắt của mình.
- Vậy em nhớ đi sớm về sớm, trên đường chu ý an toàn nhé!
“Vân Sam mặc tây trang đẹp quá!”
- Cô ơi!
Lạc Vân Sam đứng ở cửa, nàng chỉ tay vào mặt.
- Không định tạm biệt em hả?
- Ra dzẻ quá vậy.
Phùng Liễu đứng lên, cô hôn má Lạc Vân Sam sau đó lại giúp nàng sửa cổ áo.
- Đẹp rồi đó.
- Cô thích em mặc quần áo như vậy?
Phùng Liễu hơi do dự nhưng cô vẫn thật thà đáp.
- Thích!
“Đúng là chế phục luôn có sức quyến rũ riêng.”
- Buổi tối em liền mặc cho cô ngắm nha.
Lạc Vân Sam nháy mắt ám chỉ với Phùng Liễu.
Không biết nghĩ tới điều gì mà Phùng Liễu liền đỏ mặt, cô mở cửa rồi đẩy Lạc Vân Sam ra ngoài.
- Mau đi xử lý chuyện ở công ty đi, tôi chờ em về ăn cơm chiều.
- Tuân lệnh!
Lạc Vân Sam vui vẻ, nàng cười tươi.
Lúc tới công ty, Lạc Vân Sam tham dự đại hội cổ đông cùng Chương Thịnh và xung quanh là các vị quản lý cấp cao khác.
Người chủ trì đại hội tất nhiên không phải Lạc Vân Sam - người mới nhậm chức, mà là Chương Thịnh vì anh ta có nhiều kinh nghiệm hơn nàng.
Trước kia Chương Thịnh được chính tay ông nội của Lạc Vân Sam bồi dưỡng, chính vì thế anh ta rất có tiếng nói ở Lạc thị.
Khi cuộc họp bắt đầu, Chương Thịnh luôn giữ thái độ vừa phải, mỗi khi nói một lúc lại quay sang ngầm hỏi ý kiến Lạc Vân Sam. Trong mắt các cổ đông khác, Chương Thịnh là người biết ơn biết nghĩa, cho dù người thừa kế tương lai của Lạc thị là một cô gái mới 23 tuổi nhưng anh ta vẫn tỏ thái độ tôn kính.
Từ lúc Lạc Vân Sam về nước tới nay, nàng không tiếp xúc quá nhiều với chuyện ở Lạc thị, nhiều nhất chỉ xem báo cáo được gửi tới mà thôi.
Không biết có phải do Chương Thịnh cố ý hay không, Lạc Vân Sam đều gật đầu với mọi ý kiến mà anh ta đưa ra, nàng không hề có ý phản đối.
Sở dĩ nơi đây được gọi là Lạc thị bởi vì hơn một nửa cổ phần đều do người nhà họ Lạc nắm giữ. Mặc dù trong tay Lạc Vân Sam chỉ có 10%, nhưng ba và mẹ Lạc đều ký đơn chấp nhận để cổ phần trên tay họ theo danh nghĩa của Lạc Vân Sam.
Đó cũng chính là lý do tại sao Chương Thịnh lại hỏi ý kiến Lạc Vân Sam mỗi khi anh ta quyết định một vấn đề quan trọng. Chỉ cần Lạc Vân Sam đồng ý, như vậy những người còn lại muốn phải đối anh ta cũng có thể để kế hoạch của mình được thực hiện.
- Bây giờ, xin mời Lạc đổng lên nói vài câu với đại hội.
Phải ngồi gần ba giờ đồng hồ thì đại hội cổ đông mới tạm thời kết thúc.
Lạc Vân Sam sửa sang lại trang phục, nàng bình tĩnh đi tới vị trí trung tâm.
- Hôm nay mọi người cùng nhau tham gia đại hội cổ đông lần này chính là một loại duyên phận, tôi tin rằng mọi người đều hiểu Lạc thị, cũng hiểu rõ ràng vị trí và hướng phát triển của Lạc thị trong tương lai. Vừa rồi tổng giám đốc Chương đã tổng kết tình hình năm trước, thêm vào đó là định hướng phát triển của Lạc thị trong tương lai, tôi hi vọng trong năm tới những kế hoạch này có thể mang lại cho chúng ta lợi nhuận lớn hơn, mong rằng năm nay cả tôi và Lạc thị đều có thể chia cho mọi người ngồi đây nhiều hoa hồng hơn nữa.
Lạc Vân Sam đứng trước mặt mọi người nói vài câu, sau khi mọi người vỗ tay nàng lại quay về vị trí của mình.
Lạc Vân Sam biết mình biết người, quyết sách của Lạc thị những năm trước nàng không tham dự vào nên tất nhiên sẽ không tranh công. Tuy nhiên vừa rồi nàng cũng nói, hy vọng năm tới Chương Thịnh sẽ dẫn dắt công ty thật tốt và đạt được kết quả tốt hơn. Ngoài ra, câu nói kia của nàng còn mang một hàm ý khác, chính là Chương Thịnh làm không tốt sẽ bị sa thải.
Thương trường như chiến trường, đặc biệt là với những tập đoàn lớn, người ưu tú nhiều vô kể, nếu người không có chống lưng muốn leo lên trên thì ngoại trừ năng lực xuất sắc, tâm kế và thủ đoạn không thể ít được.
Theo hiểu biết của Lạc Vân Sam, cấp dưới của Chương Thịnh là hai phó giám đốc mà dã tâm của bọn họ cũng không nhỏ, nếu Chương Thịnh làm ra chuyện sai lầm, bọn họ cũng sẵn lòng kéo anh ta xuống.
Sau khi xong nhiệm vụ “ra oai” ở công ty, Lạc Vân Sam nhận được lời mời của Chương Thịnh nói là mời nàng tham gia bữa tiệc. Nhìn thấy bữa tiệc đó không có cổ đông lớn, Lạc Vân Sam lấy cớ phải lái xe nên từ chối lời mời rượu của mọi người.
Những người trong này không có trưởng bối của nàng, tính ra bọn họ là người làm thuê cho nàng, bà chủ không uống rượu của công nhân thì cũng không có vấn đề gì.
- Chị ơi, nếu rảnh thì gọi video nhé, em trai thân yêu cần chị dạy lại mấy chỗ quan trọng!
Phùng Ích đứng ở cửa đáng thương vẫy tay.
- Được rồi, chị sẽ gửi sách về, muốn thi tốt thì làm đề nhiều là được.
Phùng Liễu ngồi trên xe cười nói.
Chuyện học hành không phải chỉ cần thầy cô giỏi là có thể thi được, quan trọng là phải làm đề.
- Ơ, chị! Em là em trai của chị đấy!
Phùng Ích đau khổ thốt lên.
- Biết rồi, mỗi môn chị sẽ gửi về một quyển!
Phùng Liễu không hề dao động.
- Quay về nhớ làm việc nghiêm túc, nếu không chắc chắn thì đừng thử.
Ba Phùng hắng giọng nói.
- Nếu đã không nắm chắc thì đừng nói, thời gian một năm không đủ thì tôi có thể xem xét kéo dài.
Ba Phùng lại dặn dò thêm lần nữa.
- Bác trai cứ yên tâm!
Lạc Vân Sam đáp, nàng là người có chừng mực.
Cảnh vật bên đường dần dần bị lướt qua, xe đi ngày càng nhanh, bóng dáng chiếc xe cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt của Phùng Ích.
“Chị, chị nhất định phải hạnh phúc!”
- Lời của ba tôi em không cần để ý đâu, một năm cũng đủ để tôi thuyết phục ông rồi.
Phùng Liễu lấy tay day ấn đường nói.
- Cô lo lắng cho em hả?
Lạc Vân Sam vẫn nhìn thẳng, nàng cười hỏi.
- Mấy vị lãnh đạo ở trường học không dễ dãi như em nghĩ đâu.
Phùng Liễu lo lắng.
Cô biết Lạc Vân Sam quen biết với hiệu trưởng Trần, tuy rằng có thể dựa vào ông ấy để thuyết phục được một bộ phận ban giám hiệu, nhưng đối với mấy người khó tính thì lại vô dụng. Nếu tính tới thâm niên, mấy vị kia còn có thể là giáo viên của hiệu trưởng Trần nữa.
- Cô đừng lo, em biết phải làm gì.
Lạc Vân Sam đối với những gì nàng đã hứa chỉ có rất chắc chắn, nếu không nắm chắc nàng sẽ không đáp ứng yêu cầu của ba Phùng.
- Cô cứ tin em, em không phải là người dễ thay đổi.
Lạc Vân Sam lại nói.
Thật ra lời nói của ba Phùng cũng như một lời cảnh tỉnh Lạc Vân Sam, ở hoàn cảnh hiện tại, tình cảm của nàng và cô trong mắt một số người vẫn bị cho là không bình thường.
Có thể ở lại Nhất Trung hay không đối với Lạc Vân Sam không ảnh hưởng gì, nhưng đối với Phùng Liễu lại là một vấn đề.
- Nói thật, tôi không làm giáo viên nữa cũng không sao.
Phùng Liễu nắm chặt góc áo, cô cố gắng dể giọng nói của mình không lộ ra điều bất thường.
- Nếu không làm giáo viên ở Nhất Trung thì tôi vẫn có thể mở lớp dạy ở ngoài, chắc hẳn sẽ có không ít học sinh đến đăng kí.
- Cô ở bên cạnh em là được rồi, em sẽ không để cô phải chịu ấm ức.
Lạc Vân Sam nói xong liền tập trung lái xe.
“So với việc nói hàng vạn câu, em muốn dùng hành động để thuyết phục ba cô.”
Phùng Liễu cảm thấy tâm trạng ổn hơn thì hai người liền tới bệnh viện thú y, cả hai cùng đón Nhị Mộc về nhà.
- Bác sĩ Lưu, chúc mừng năm mới.
- Chúc hai cô năm mới vui vẻ, tới đón Nhị Mộc về sao?
Bác sĩ Lưu vén những sợi tóc rơi xuống phía trước ra sau tai, trên mặt nở nụ cười chào hỏi.
- Đúng vậy, Nhị Mộc ở đây có ngoan không, nó có quấy mọi người không?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Nhị Mộc rất ngoan, nó là con mèo ngoan nhất ở đây đấy.
Bác sĩ Lưu vừa nói vừa dẫn hai người vào trong, cô ấy chỉ vào một cái nhà dành cho mèo nói.
- Các cô xem, Nhị Mộc ở trong đó.
- Nhị Mộc, tới đây!
Lạc Vân Sam vỗ vỗ tay.
Meo~
Nhị Mộc nghe thấy âm thanh quen thuộc liền ngoảnh lại.
- Nhị Mộc, ăn cơm đi.
Phùng Liễu ngồi xổm xuống, cô vẫy tay với nó.
Meo meo~
Nhị Mộc hưng phấn kêu liên tục, nó nhanh nhẹn nhảy từ trên nhà cây xuống dưới.
Phùng Liễu thấy vậy liền mở cửa lồng sắt. Nhị Mộc rất thông minh, nó nhìn thấy cửa mở liền lách ra, nó chạy xung quanh Phùng Liễu và Lạc Vân Sam hai vòng rồi dụi đầu vào chân Phùng Liễu.
- Ngoan.
Phùng Liễu sờ đầu Nhị Mộc, cô ôm nó vào ngực.
- Bác sĩ Lưu, phí nuôi gửi tổng cộng là bao nhiêu?
Lạc Vân Sam lấy thẻ ngân hàng, nàng muốn trả tiền dịch vụ.
Nhị Mộc đã lâu không được gặp Phùng Liễu và Lạc Vân Sam, vì thế sau khi được Phùng Liễu ôm nó ngọ nguậy liên tục, nó ngẩng đầu muốn liếm cằm Phùng Liễu.
Cũng may đầu lưỡi của Nhị Mộc rất mềm, Phùng Liễu chỉ cảm thấy hơi nhột mà thôi.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Lạc Vân Sam cất giấy tờ, nàng mở cửa lồng sắt mà hai người mang tới.
Nhị Mộc rất ngoan nhưng vì các nàng phải đi qua đường nên nếu Nhị Mộc bị kích động, nó sẽ nhảy xuống thì rất nguy hiểm.
Thuận lợi về đến nhà, Nhị Mộc lập tức chạy vào chiếc ổ nhỏ của nó, lăn qua lăn lại hai vòng lại nằm im,
- Nhị Mộc mập lên không ít.
Phùng Liễu nhìn bụng của Nhị Mộc, cô lại suy nghĩ gì đó.
Lạc Vân Sam ngồi xuống vuốt ve bụng của Nhị Mộc.
- Đúng là Nhị Mộc nên giảm béo.
Meo~ “Con mới không cần giảm béo!”
- Cô nhìn này, Nhị Mộc cũng cảm thấy nó cần giảm béo đó.
Lạc Vân Sam tự tin phiên dịch.
- Vậy bắt đầu từ ngày mai liền giảm lượng cá khô và pate của Nhị Mộc đi. Nếu có thời gian sẽ đưa Nhị Mộc đi dạo.
Meo méo! “Không, con không muốn giảm béo!”
- Chắc Nhị Mộc cũng muốn ra bên ngoài chơi lắm.
Lạc Vân Sam xoa đầu Nhị Mộc lại nói.
- Trong nhà cũng có dây xích cho mèo, mai em sẽ đưa nó ra ngoài chơi.
Méo! “Con không cần ra ngoài!”
- Nhìn này, Nhị Mộc vui vẻ chưa kìa!
Lạc - phiên dịch viên - Vân Sam bế Nhị Mộc lên, nàng hôn nó khích lệ.
- Nhị Mộc ngoan.
Meo méo meo~ “Không, con không ngoan, mẹ là đồ ngốc!”
Mặc kệ Nhị Mộc vui vẻ nên kêu meo meo hay là không vui nên mới kêu, trong mắt Lạc Vân Sam chính là nó đang đồng ý.
Nghỉ ngơi thêm hai ngày liền tới thời gian khai giảng.
Phùng Liễu là chủ nhiệm lớp nên công việc rất bận rộn, lên kế hoạch dạy học, sắp xếp vị trí trong lớp học, soạn giáo án...
- Cô ơi, bên công ty có chút việc, em đi xử lý một chút nhé.
Lạc Vân Sam thay một bộ quần áo chuẩn chức nghiệp, nàng muốn tới công ty tham gia đại hội cổ đông, nhân tiện giải quyết vấn đề của Phí Tu.
Lần đầu tiên Phùng Liễu nhìn thấy Lạc Vân Sam mặc tây trang và đi giày da, cô không nhịn được mà ngắm nhìn thêm một lúc, mãi sau đó cô mới khống chế được tầm mắt của mình.
- Vậy em nhớ đi sớm về sớm, trên đường chu ý an toàn nhé!
“Vân Sam mặc tây trang đẹp quá!”
- Cô ơi!
Lạc Vân Sam đứng ở cửa, nàng chỉ tay vào mặt.
- Không định tạm biệt em hả?
- Ra dzẻ quá vậy.
Phùng Liễu đứng lên, cô hôn má Lạc Vân Sam sau đó lại giúp nàng sửa cổ áo.
- Đẹp rồi đó.
- Cô thích em mặc quần áo như vậy?
Phùng Liễu hơi do dự nhưng cô vẫn thật thà đáp.
- Thích!
“Đúng là chế phục luôn có sức quyến rũ riêng.”
- Buổi tối em liền mặc cho cô ngắm nha.
Lạc Vân Sam nháy mắt ám chỉ với Phùng Liễu.
Không biết nghĩ tới điều gì mà Phùng Liễu liền đỏ mặt, cô mở cửa rồi đẩy Lạc Vân Sam ra ngoài.
- Mau đi xử lý chuyện ở công ty đi, tôi chờ em về ăn cơm chiều.
- Tuân lệnh!
Lạc Vân Sam vui vẻ, nàng cười tươi.
Lúc tới công ty, Lạc Vân Sam tham dự đại hội cổ đông cùng Chương Thịnh và xung quanh là các vị quản lý cấp cao khác.
Người chủ trì đại hội tất nhiên không phải Lạc Vân Sam - người mới nhậm chức, mà là Chương Thịnh vì anh ta có nhiều kinh nghiệm hơn nàng.
Trước kia Chương Thịnh được chính tay ông nội của Lạc Vân Sam bồi dưỡng, chính vì thế anh ta rất có tiếng nói ở Lạc thị.
Khi cuộc họp bắt đầu, Chương Thịnh luôn giữ thái độ vừa phải, mỗi khi nói một lúc lại quay sang ngầm hỏi ý kiến Lạc Vân Sam. Trong mắt các cổ đông khác, Chương Thịnh là người biết ơn biết nghĩa, cho dù người thừa kế tương lai của Lạc thị là một cô gái mới 23 tuổi nhưng anh ta vẫn tỏ thái độ tôn kính.
Từ lúc Lạc Vân Sam về nước tới nay, nàng không tiếp xúc quá nhiều với chuyện ở Lạc thị, nhiều nhất chỉ xem báo cáo được gửi tới mà thôi.
Không biết có phải do Chương Thịnh cố ý hay không, Lạc Vân Sam đều gật đầu với mọi ý kiến mà anh ta đưa ra, nàng không hề có ý phản đối.
Sở dĩ nơi đây được gọi là Lạc thị bởi vì hơn một nửa cổ phần đều do người nhà họ Lạc nắm giữ. Mặc dù trong tay Lạc Vân Sam chỉ có 10%, nhưng ba và mẹ Lạc đều ký đơn chấp nhận để cổ phần trên tay họ theo danh nghĩa của Lạc Vân Sam.
Đó cũng chính là lý do tại sao Chương Thịnh lại hỏi ý kiến Lạc Vân Sam mỗi khi anh ta quyết định một vấn đề quan trọng. Chỉ cần Lạc Vân Sam đồng ý, như vậy những người còn lại muốn phải đối anh ta cũng có thể để kế hoạch của mình được thực hiện.
- Bây giờ, xin mời Lạc đổng lên nói vài câu với đại hội.
Phải ngồi gần ba giờ đồng hồ thì đại hội cổ đông mới tạm thời kết thúc.
Lạc Vân Sam sửa sang lại trang phục, nàng bình tĩnh đi tới vị trí trung tâm.
- Hôm nay mọi người cùng nhau tham gia đại hội cổ đông lần này chính là một loại duyên phận, tôi tin rằng mọi người đều hiểu Lạc thị, cũng hiểu rõ ràng vị trí và hướng phát triển của Lạc thị trong tương lai. Vừa rồi tổng giám đốc Chương đã tổng kết tình hình năm trước, thêm vào đó là định hướng phát triển của Lạc thị trong tương lai, tôi hi vọng trong năm tới những kế hoạch này có thể mang lại cho chúng ta lợi nhuận lớn hơn, mong rằng năm nay cả tôi và Lạc thị đều có thể chia cho mọi người ngồi đây nhiều hoa hồng hơn nữa.
Lạc Vân Sam đứng trước mặt mọi người nói vài câu, sau khi mọi người vỗ tay nàng lại quay về vị trí của mình.
Lạc Vân Sam biết mình biết người, quyết sách của Lạc thị những năm trước nàng không tham dự vào nên tất nhiên sẽ không tranh công. Tuy nhiên vừa rồi nàng cũng nói, hy vọng năm tới Chương Thịnh sẽ dẫn dắt công ty thật tốt và đạt được kết quả tốt hơn. Ngoài ra, câu nói kia của nàng còn mang một hàm ý khác, chính là Chương Thịnh làm không tốt sẽ bị sa thải.
Thương trường như chiến trường, đặc biệt là với những tập đoàn lớn, người ưu tú nhiều vô kể, nếu người không có chống lưng muốn leo lên trên thì ngoại trừ năng lực xuất sắc, tâm kế và thủ đoạn không thể ít được.
Theo hiểu biết của Lạc Vân Sam, cấp dưới của Chương Thịnh là hai phó giám đốc mà dã tâm của bọn họ cũng không nhỏ, nếu Chương Thịnh làm ra chuyện sai lầm, bọn họ cũng sẵn lòng kéo anh ta xuống.
Sau khi xong nhiệm vụ “ra oai” ở công ty, Lạc Vân Sam nhận được lời mời của Chương Thịnh nói là mời nàng tham gia bữa tiệc. Nhìn thấy bữa tiệc đó không có cổ đông lớn, Lạc Vân Sam lấy cớ phải lái xe nên từ chối lời mời rượu của mọi người.
Những người trong này không có trưởng bối của nàng, tính ra bọn họ là người làm thuê cho nàng, bà chủ không uống rượu của công nhân thì cũng không có vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất