Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 91: Băn khoăn
- Mạn phép hỏi ảnh hậu Phong, ba cô đang làm việc ở đâu?
Lạc Vân Sam nhíu mày hỏi, nàng vô cùng không thích cách làm này.
- Ở tập đoàn Đông Nhuận. Ba tôi hiện đang là giám đốc ở đó, nếu được thăng chức thì hình như là phó tổng.
Tập đoàn Đông Nhuận là tập đoàn bất động sản nổi tiếng trong nước, tài sản ròng khoảng hàng trăm triệu tệ, theo quy định của tập đoàn Đông Nhuận, từ phó tổng giám đốc trở lên là có thể có được một số cổ phần nhất định của công ty.
Có thể để ba Phong đưa ra quyết định bán con gái thì hơn phân nửa là coi trọng điều này.
Lạc Vân Sam nhớ lại thông tin về tập đoàn Đông Nhuận, trong đầu nàng hiện lên ý nghĩ rằng người thừa kế tài sản lớn như vậy hẳn cũng là hào môn. Phần lớn minh tinh giới giải trí đều không có gia thế hiển hách, cha mẹ Phong Hi muốn gả cô vào hào môn cũng hẳn là muốn cô có một đích đến tốt đẹp.
- Ảnh hậu Phong, không biết cô có biết nhiều về tập đoàn Đông Nhuận không?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Tôi biết, theo lời ba tôi thì đó là hào môn mà cả đời ông ấy không thể đạt được. Chủ yếu là kinh doanh bất động sản và nhà ở, thành lập từ hơn ba mươi năm trước, ba tôi dựa vào bản thân mà đi lên.
- Tổng giám đốc Mộ thì sao? Cô ấy có biết chuyện này không?
Phong Hi lắc đầu.
- Chuyện này tôi chưa nói với em ấy, tính cách của Mộ Thanh khá nóng nảy, nếu em ấy biết chắc chắn sẽ trực tiếp...
“Nếu nghĩ theo hướng xấu nhất, không chừng em ấy sẽ trực tiếp lấy vũ khí đi đánh người ta, đánh cho cái tên tam thiếu gia què thì thôi.”
- Theo tôi được biết thì sản nghiệp của Mộ thị không hề kém tập đoàn Đông Nhuận, cô đã nói với ba cô là người yêu của cô là giám đốc Mộ hay chưa? Chắc hẳn ông ấy sẽ vui hơn.
Lạc Vân Sam nói.
Phong Hi lại lắc đầu.
- Không được, nếu ông ấy biết chắc chắn sẽ ăn vạ lấy Mộ Thanh.
Phận làm con nên Phong Hi thừa hiểu đức hạnh của ba mình, người nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, có thể đảm nhận chức giám đốc trong tập đoàn lớn đã là quá may mắn rồi. Nếu nói cho ông ấy biết hiện tại cô đang yêu đương với Mộ Thanh thì chắc chắn sẽ làm đủ mọi cách đòi tiền, đòi cổ phần của Mộ Thanh.
“Mộ Thanh thích mình nên sẽ chọn thỏa hiệp với ba mình. Chuyện này không thể được, mình không thể liên lụy Mộ Thanh.”
- Ảnh hậu Phong, tôi nói thật mong cô đừng để trong lòng.
Lạc Vân Sam cong ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
- Mời cô nói.
- Tôi từng nghe nói tới lão tổng của tập đoàn Đông Nhuận, con trai riêng của ông ta nhiều không đếm hết, nếu ảnh hậu Phong không muốn bị người khác kiểm soát, vậy cô chỉ có thể liên hợp với tổng giám đốc Mộ nhà cô để đối mặt với người đó.
Lạc Vân Sam đưa ra một phương án không tệ.
Lão tổng của tập đoàn Đông Nhuận không ít tình nhân, hơn nữa kiểu phú nhất đại này coi trọng Phong Hi sẽ không dùng thủ đoạn như vậy, hơn nửa là do tên Đông thiếu gia kia xúi giục.
Tuy rằng trong giới giải trí Phong Hi đã lăn lộn không ít năm nhưng cô vẫn giữ mình trong sạch, có nhiều người muốn dùng quy tắc ngầm với cô đáng tiếc rằng không ai thành công. Người thừa kế đại tập đoàn Đông Nhuận hẳn là một trong số đó, trên danh nghĩa nói là xem mắt nhưng thực tế khả năng lớn là chơi bời.
Những lời này không cần Lạc Vân Sam nói thì Phong Hi cũng rõ ràng, cũng đúng là như vậy nên Phong Hi không hề muốn gặp tên Đông thiếu gia kia, ai mà biết vừa gặp sẽ bị đưa đi đâu đâu.
- Cái này có thể có cách khác để xử lý.
Phong Hi trầm tư, cô đã ngồi ở vị trí ảnh hậu lâu như vậy nên trong tay cũng có không ít nhân mạch.
Nếu cô liên hợp với Mộ Thanh, tuy rằng không thể khiến tập đoàn Đông Nhuận bị ảnh hưởng trầm trọng, nhưng khiến bọn họ chao đảo một phen thì vẫn được.
- Nếu cô muốn bắt tay hợp tác có thể liên hệ với chúng tôi, dù sao thì bây giờ bất động sản cũng khá thịnh hành.
Lạc Vân Sam cười nói, trong lòng nàng đã có vài tính toán nhỏ.
Tài sản trên danh nghĩa của Lạc Vân Sam rất nhiều nhưng Phùng Liễu thì không nhiều lắm, nếu Mộ Thanh dùng thủ đoạn kịch liệt thì nàng có thể thu mua luôn tập đoàn Đông Nhuận, cuối cùng sẽ cho Phùng Liễu cổ phần của tập đoàn.
- Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của cô.
Sau khi nói chuyện với Lạc Vân Sam thì trong lòng Phong Hi cũng có kế hoạch.
Lạc Vân Sam cũng đoán được một chút ý đồ của Phong Hi, nếu cô gia nhập và với tình hình hiện tại của Mộ Thanh không chừng có thể ép chết Đông Nhuận.
Sau khi có cách giải quyết, chuyện của ba Phong cũng không còn là vấn đề đáng lo.
Vì để cảm ơn nên Phong Hi chủ động trả tiền, buổi chiều lại chủ động đưa hai người Phùng Liễu tới những nơi có phong cảnh đẹp, đảm nhiệm luôn hướng dẫn viên du lịch cho cả hai.
Đến tối Phong Hi liền tạm biệt Lạc Vân Sam, chắn hẳn cô đi tìm Mộ Thanh để thảo luận cách giải quyết vấn đề.
- Vân Sam, em thật sự có thể giải quyết tập đoàn Đông Nhuận à?
Sau khi rửa mặt nằm trên giường, Phùng Liễu vẫn chưa thể tiêu hóa được những điều mà cô được nhìn, được nghe ban ngày.
Có cảm giác Phong Hi và Lạc Vân Sam chỉ nói vài câu đã quyết định một chuyện vô cùng quan trọng, giống như dễ dàng quyết định sự tồn vong của cả một công ty.
- Cô đang lo cho em sao?
Lạc Vân Sam nằm trên giường đang điều chỉnh tư thế đối mặt với Phùng Liễu.
Nhờ ánh đèn ấm áp mỏng manh trên đầu giường, Phùng Liễu có thể nhìn thấy bản thân mình trong mắt Lạc Vân Sam.
- Chiều nay tôi có tìm hiểu thông tin của tập đoàn Đông Nhuận, tài sản ròng khoảng 30 hay 40 tỷ tệ, hơn nữa họ cũng kinh doanh rất nhiều thứ.
Tóm lại thì Phùng Liễu vẫn lo lắng cho Lạc Vân Sam.
Khi Lạc Vân Sam và Phong Hi nói chuyện cũng không có tránh Phùng Liễu, những gì mà con riêng hay là dựa vào chính phủ để đối phó Đông Nhuận thì Phùng Liễu đều nghe được.
Như vậy nếu là nghe từ miệng người khác, Phùng Liễu liền cảm thấy cái người kia là người âm hiểm xảo trá, là người xấu xa. Nhưng khi người nói là Lạc Vân Sam, Phùng Liễu lại thấy Lạc Vân Sam thông minh cơ trí.
- Không sao đâu, gia nghiệp của Mộ Thanh tới 50 60 tỷ cũng nên.
Lạc Vân Sam giải thích.
- Hơn nữa sản nghiệp nhà họ Mộ phần lớn là kinh doanh bất động sản, nếu hai người đó đối đầu nhau thì phía Mộ Thanh vẫn có ưu thế hơn.
- Vậy cứ để bọn họ tranh đấu với nhau đi, Vân Sam không tham gia vào đó có được không?
Phùng Liễu cầm tay Lạc Vân Sam, cô rất lo lắng cho nàng.
Khi tìm hiểu về tập đoàn Đông Nhuận, Phùng Liễu cũng thấy được một vài bài đăng, trên đó nói lão tổng của tập đoàn Đông Nhuận có làm ăn với xã hội đen để cưỡng chế giải tỏa mặt bằng, dùng thủ đoạn để ép người dân di dời. Ngoài ra cô còn thấy có cả văn bản và hình ảnh cho thấy tập đoàn Đông Nhuận ỷ vào có tiền nên khiến đối thủ gặp tai nạn hay làm việc phi pháp gì đó.
Tuy rằng Phùng Liễu biết những thông tin này chưa chắc là thật, nhưng cô cũng không mong Lạc Vân Sam một trong những bị hại của bọn họ.
Lạc Vân Sam nhíu mày hỏi, nàng vô cùng không thích cách làm này.
- Ở tập đoàn Đông Nhuận. Ba tôi hiện đang là giám đốc ở đó, nếu được thăng chức thì hình như là phó tổng.
Tập đoàn Đông Nhuận là tập đoàn bất động sản nổi tiếng trong nước, tài sản ròng khoảng hàng trăm triệu tệ, theo quy định của tập đoàn Đông Nhuận, từ phó tổng giám đốc trở lên là có thể có được một số cổ phần nhất định của công ty.
Có thể để ba Phong đưa ra quyết định bán con gái thì hơn phân nửa là coi trọng điều này.
Lạc Vân Sam nhớ lại thông tin về tập đoàn Đông Nhuận, trong đầu nàng hiện lên ý nghĩ rằng người thừa kế tài sản lớn như vậy hẳn cũng là hào môn. Phần lớn minh tinh giới giải trí đều không có gia thế hiển hách, cha mẹ Phong Hi muốn gả cô vào hào môn cũng hẳn là muốn cô có một đích đến tốt đẹp.
- Ảnh hậu Phong, không biết cô có biết nhiều về tập đoàn Đông Nhuận không?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Tôi biết, theo lời ba tôi thì đó là hào môn mà cả đời ông ấy không thể đạt được. Chủ yếu là kinh doanh bất động sản và nhà ở, thành lập từ hơn ba mươi năm trước, ba tôi dựa vào bản thân mà đi lên.
- Tổng giám đốc Mộ thì sao? Cô ấy có biết chuyện này không?
Phong Hi lắc đầu.
- Chuyện này tôi chưa nói với em ấy, tính cách của Mộ Thanh khá nóng nảy, nếu em ấy biết chắc chắn sẽ trực tiếp...
“Nếu nghĩ theo hướng xấu nhất, không chừng em ấy sẽ trực tiếp lấy vũ khí đi đánh người ta, đánh cho cái tên tam thiếu gia què thì thôi.”
- Theo tôi được biết thì sản nghiệp của Mộ thị không hề kém tập đoàn Đông Nhuận, cô đã nói với ba cô là người yêu của cô là giám đốc Mộ hay chưa? Chắc hẳn ông ấy sẽ vui hơn.
Lạc Vân Sam nói.
Phong Hi lại lắc đầu.
- Không được, nếu ông ấy biết chắc chắn sẽ ăn vạ lấy Mộ Thanh.
Phận làm con nên Phong Hi thừa hiểu đức hạnh của ba mình, người nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, có thể đảm nhận chức giám đốc trong tập đoàn lớn đã là quá may mắn rồi. Nếu nói cho ông ấy biết hiện tại cô đang yêu đương với Mộ Thanh thì chắc chắn sẽ làm đủ mọi cách đòi tiền, đòi cổ phần của Mộ Thanh.
“Mộ Thanh thích mình nên sẽ chọn thỏa hiệp với ba mình. Chuyện này không thể được, mình không thể liên lụy Mộ Thanh.”
- Ảnh hậu Phong, tôi nói thật mong cô đừng để trong lòng.
Lạc Vân Sam cong ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
- Mời cô nói.
- Tôi từng nghe nói tới lão tổng của tập đoàn Đông Nhuận, con trai riêng của ông ta nhiều không đếm hết, nếu ảnh hậu Phong không muốn bị người khác kiểm soát, vậy cô chỉ có thể liên hợp với tổng giám đốc Mộ nhà cô để đối mặt với người đó.
Lạc Vân Sam đưa ra một phương án không tệ.
Lão tổng của tập đoàn Đông Nhuận không ít tình nhân, hơn nữa kiểu phú nhất đại này coi trọng Phong Hi sẽ không dùng thủ đoạn như vậy, hơn nửa là do tên Đông thiếu gia kia xúi giục.
Tuy rằng trong giới giải trí Phong Hi đã lăn lộn không ít năm nhưng cô vẫn giữ mình trong sạch, có nhiều người muốn dùng quy tắc ngầm với cô đáng tiếc rằng không ai thành công. Người thừa kế đại tập đoàn Đông Nhuận hẳn là một trong số đó, trên danh nghĩa nói là xem mắt nhưng thực tế khả năng lớn là chơi bời.
Những lời này không cần Lạc Vân Sam nói thì Phong Hi cũng rõ ràng, cũng đúng là như vậy nên Phong Hi không hề muốn gặp tên Đông thiếu gia kia, ai mà biết vừa gặp sẽ bị đưa đi đâu đâu.
- Cái này có thể có cách khác để xử lý.
Phong Hi trầm tư, cô đã ngồi ở vị trí ảnh hậu lâu như vậy nên trong tay cũng có không ít nhân mạch.
Nếu cô liên hợp với Mộ Thanh, tuy rằng không thể khiến tập đoàn Đông Nhuận bị ảnh hưởng trầm trọng, nhưng khiến bọn họ chao đảo một phen thì vẫn được.
- Nếu cô muốn bắt tay hợp tác có thể liên hệ với chúng tôi, dù sao thì bây giờ bất động sản cũng khá thịnh hành.
Lạc Vân Sam cười nói, trong lòng nàng đã có vài tính toán nhỏ.
Tài sản trên danh nghĩa của Lạc Vân Sam rất nhiều nhưng Phùng Liễu thì không nhiều lắm, nếu Mộ Thanh dùng thủ đoạn kịch liệt thì nàng có thể thu mua luôn tập đoàn Đông Nhuận, cuối cùng sẽ cho Phùng Liễu cổ phần của tập đoàn.
- Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của cô.
Sau khi nói chuyện với Lạc Vân Sam thì trong lòng Phong Hi cũng có kế hoạch.
Lạc Vân Sam cũng đoán được một chút ý đồ của Phong Hi, nếu cô gia nhập và với tình hình hiện tại của Mộ Thanh không chừng có thể ép chết Đông Nhuận.
Sau khi có cách giải quyết, chuyện của ba Phong cũng không còn là vấn đề đáng lo.
Vì để cảm ơn nên Phong Hi chủ động trả tiền, buổi chiều lại chủ động đưa hai người Phùng Liễu tới những nơi có phong cảnh đẹp, đảm nhiệm luôn hướng dẫn viên du lịch cho cả hai.
Đến tối Phong Hi liền tạm biệt Lạc Vân Sam, chắn hẳn cô đi tìm Mộ Thanh để thảo luận cách giải quyết vấn đề.
- Vân Sam, em thật sự có thể giải quyết tập đoàn Đông Nhuận à?
Sau khi rửa mặt nằm trên giường, Phùng Liễu vẫn chưa thể tiêu hóa được những điều mà cô được nhìn, được nghe ban ngày.
Có cảm giác Phong Hi và Lạc Vân Sam chỉ nói vài câu đã quyết định một chuyện vô cùng quan trọng, giống như dễ dàng quyết định sự tồn vong của cả một công ty.
- Cô đang lo cho em sao?
Lạc Vân Sam nằm trên giường đang điều chỉnh tư thế đối mặt với Phùng Liễu.
Nhờ ánh đèn ấm áp mỏng manh trên đầu giường, Phùng Liễu có thể nhìn thấy bản thân mình trong mắt Lạc Vân Sam.
- Chiều nay tôi có tìm hiểu thông tin của tập đoàn Đông Nhuận, tài sản ròng khoảng 30 hay 40 tỷ tệ, hơn nữa họ cũng kinh doanh rất nhiều thứ.
Tóm lại thì Phùng Liễu vẫn lo lắng cho Lạc Vân Sam.
Khi Lạc Vân Sam và Phong Hi nói chuyện cũng không có tránh Phùng Liễu, những gì mà con riêng hay là dựa vào chính phủ để đối phó Đông Nhuận thì Phùng Liễu đều nghe được.
Như vậy nếu là nghe từ miệng người khác, Phùng Liễu liền cảm thấy cái người kia là người âm hiểm xảo trá, là người xấu xa. Nhưng khi người nói là Lạc Vân Sam, Phùng Liễu lại thấy Lạc Vân Sam thông minh cơ trí.
- Không sao đâu, gia nghiệp của Mộ Thanh tới 50 60 tỷ cũng nên.
Lạc Vân Sam giải thích.
- Hơn nữa sản nghiệp nhà họ Mộ phần lớn là kinh doanh bất động sản, nếu hai người đó đối đầu nhau thì phía Mộ Thanh vẫn có ưu thế hơn.
- Vậy cứ để bọn họ tranh đấu với nhau đi, Vân Sam không tham gia vào đó có được không?
Phùng Liễu cầm tay Lạc Vân Sam, cô rất lo lắng cho nàng.
Khi tìm hiểu về tập đoàn Đông Nhuận, Phùng Liễu cũng thấy được một vài bài đăng, trên đó nói lão tổng của tập đoàn Đông Nhuận có làm ăn với xã hội đen để cưỡng chế giải tỏa mặt bằng, dùng thủ đoạn để ép người dân di dời. Ngoài ra cô còn thấy có cả văn bản và hình ảnh cho thấy tập đoàn Đông Nhuận ỷ vào có tiền nên khiến đối thủ gặp tai nạn hay làm việc phi pháp gì đó.
Tuy rằng Phùng Liễu biết những thông tin này chưa chắc là thật, nhưng cô cũng không mong Lạc Vân Sam một trong những bị hại của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất