Chương 118: Tâm quyết (tứ)
Lam Hi Thần sống lưng trở nên lạnh lẽo, không ngừng bấu chặt tay vào góc áo, y có thể cảm nhận, mồ hôi lạnh đang hòa cùng từng trận sợ hãi lan râm ran khắp người mình.
Lúc này có tiếng trống thùng thùng, tiếng kèn ù ù cùng tiếng gió bạt ngàn thổi rít dội đến bên tai khiến cho tình cảnh chuyển sang một hướng khác. Lam Hi Thần cùng sáu người kia ngồi ở nơi cao nhất Huyết Sát Vực, dễ dàng nhìn thấy những gì đang diễn ra lúc này là một mảng chiến trường thảm khốc, còn thảm khốc gấp ngàn mấy lần trận Xạ Nhật Chi Chinh. Phía tít xa ca đánh tới là hàng ngàn đội quân mang hai màu sắc vàng và trắng, đoán chừng đó là hai toán binh tướng khác nhau giữa Thần tộc và Ma tộc, nhưng điểm chung là đều mặc chiến giáp lấp lánh như vảy cá tắm mình trong nắng chính ngọ, tay đều cầm giáo cầm khiên không ngần ngại xông thẳng vào toán binh của Quỷ tộc từ trong này tràn ra, bao gồm những quỷ thể và quỷ tướng. Huyết nhục lẫn lộn bay tung tóe, tiếng kêu gào thảm khốc vang liên hồi.
Chiến giáp tầng vàng tầng trắng, màu da lớp đen lớp xanh của hai phía trong và ngoài tế đài hòa với nhau cùng với sắc đỏ mờ ảo của Huyết Sát Vực, khiến cho người ta lóa mắt đau đầu.
Ở giữa tầng mây đen phía bên ngoài, có một vầng sáng mờ ảo mà từ nãy giờ mọi người, hay nói đúng hơn là Lam Hi Thần không nhìn kỹ, có nhiều hơn một trăm binh tướng đang đứng xếp hàng phía sau ba người mặt áo bào chiến tướng đoán chừng là chủ soái, phía trước nhưng hay thấp hơn một chút là một hàng trắng vàng binh tướng cầm cung giương tiễn, không ngừng hướng bên dưới bắn xuống. Hai nam tuy mặc cùng một màu chiến bào nhưng một người già và một người trẻ hơn mặc màu vàng đậm sắc hoàng kim, người thứ ba nhìn trung niên và mặc màu vàng nhạt hơn, nhưng Lam Hi Thần có thể nhận ra, mặc chiến bào vàng nhạt là Chân Võ Đại Đế. Còn một người mặc hồng bào ở giữa, thật ngạc nhiên khi đó là một nữ nhân, tuy trông nàng ta giống một phụ nhân đứng tuổi nhưng nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận rõ khí thế oai hùng hiếm thấy trên người một nữ nhân. Về sau mới biết, nữ nhân đó là Cửu Thiên Huyền Nữ, nữ chiến thần tối cao của cõi Thiên đình, từng vang danh lừng lẫy trong trận Vu - Yêu đại chiến với chiến tích chém đầu của chiến thần Yêu tộc là Hình Thiên.
Ngồi gần bên cạnh, thốt nhiên Lam Hi Thần lại nghe Nhiếp Hoài Tang khẽ gọi một tiếng "Thầy!", y giật mình nhìn qua, trước khi Nhiếp Hoài Tang vội vã thu lại ánh mắt và sự mong chờ, y đã kịp nhận thấy tầm mắt hắn hướng ra xa, chỗ của bốn vị chủ tướng kia, nhưng không rõ là nhìn người nào, chỉ biết hắn gọi thì chắc là gọi một trong bốn vị ấy mà thôi.
Còn ở phía trong này, Duyên La không hổ là nữ tướng của Quỷ tộc, ứng phó giữa hai thế Thần - Ma công đánh mà vẫn rất bình tĩnh lệnh cho bọn quỷ tướng dàn trận tiếp đánh, trên tay cầm sẵn Hũ Cửu Lê đổ ra muôn vài chất dịch đặc màu xanh lục, đám quỷ thể vừa mới bị đâm chém ngã xuống còn chưa kịp hồi phục đã có thêm một đám mới từ hũ Cửu Lê trỗi dậy ra trận. Thần - Ma hia tướng tuy rằng võ lực vô song nhưng cũng chỉ là đánh thắng những thứ hiện hữu chân thân, bằng như bọn quỷ thể đó được tạo ra từ vạn khí oán niệm thu nạp trong hũ Cửu Lê thì không có hình dạng mà lại có một đặc điểm tự mình phục sinh, gϊếŧ rồi lại sống. Khí lưic như vậy, binh tướng hai tộc kia có mạnh đến đâu cũng khó mà đả bại bọn chúng, ngược lại còn có một vài binh tướng đã đánh tới mệt nhoài không kịp phòng bị, đã bị đám quỷ tướng đâm chém đến hồn phi phách tán. Tình hình giằng co như thế kéo dài đến hơn một nén hương vẫn chưa có chuyển biến.
Ở bên khoảng không, giọng của nữ chiến thần kia vọng tới "Hãn Thanh Thương, bọn ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức rút quân và đầu hàng, đừng để bọn ta dùng tới nước cờ cuối cùng để bắt ép ngươi. Nếu còn nghĩ tới tộc nhân của mình thì hãy mau chịu phép đầu hàng, không thì liên lụy đến trên dưới Quỷ tộc bao gồm cả thê nhi của ngươi".
Hãn Thanh Thương ngửa đầu cười lớn "Bắt ép? Cửu Thiên Huyền Nữ, ta nghĩ hai chữ đó và cả cái câu ngươi vừa nói đúng hơn là phải từ miệng ta mà ra. Công sức ta bỏ ra để đạt được ngày hôm nay, há có thể từ bỏ dễ dàng? Các ngươi nhìn xem bây giờ ai đang giữ thế thượng phong rồi hãy nói? Muốn bắt ta đầu hàng, trừ phi các ngươi cướp được Hũ Cửu Lê. Còn nữa, chớ lấy tính mạng tộc nhân ta ra đe dọa. Các ngươi nghĩ bản quân khai chiến Lục giới hôm nay mà không hề có tính toán sao? Cứ cho là bấy giờ các ngươi chia hai đạo một ở đây một vây công Bách Quỷ giới thậm chí đã ra tay huyết nhuộm nơi đó, nhưng chớ có vui mừng, một khi La Hầu Ma Tổ quay lại thì cả ba mươi ba tầng trời các ngươi cũng sẽ trở thành một mảnh hỗn độn mà thôi".
Cửu Thiên Huyền Nữ sắc mặt bỗng chốc trắng bệt. Đúng lúc này có một tia sáng nổ giữa bầu trời, theo sau là ba thân ảnh hai lớn một nhỏ. Lam Hi Thần nhận ra, là Nhị lang thần, Na Tra và Tôn Ngộ Không. Ba người còn dẫn theo sáu người khác cao lớn vô cùng, dáng như Cự nhân, thân hơn mười thước, cơ bắp từng khối rắn chắc, toàn thân tỏa sắc như vàng ròng. Bên cạnh còn có mười tám hòa thượng có hào quang tam sắc, mà mỗi người lại ở trong một tư thế thiền định khác nhau.
Tôn Ngộ Không kéo từ trong tay ra một chiếc gậy kim cô chuẩn bị lao xuống nghênh chiến. Chân Võ Đại Đế hỏi lớn "Đại thánh sao lại theo Nhị lang thần và Tam thái tử đến đây? Lại còn dẫn theo Thập Bát La Hán?".
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng lấy làm kinh ngạc "Gậy Như Ý kia không phải ngươi đã trả về Đông hải long cung rồi sao?".
Tôn Ngộ Không cười khanh khách "Lão Tôn cũng đâu muốn ra trận đánh gϊếŧ, chỉ là Ngọc đế ở Linh Tiêu Bảo điện trình thư, còn sai người đem gâyj Như Ý tới Lôi Âm Tự nhờ Thích Ca Như Lai nói một tiếng, mong lão Tôn lần này có thể cùng Thần - Ma hai tộc các ngươi chinh phạt Quỷ tộc. Lại còn hai vị đạo sư Thánh Nhân truyền ý chỉ xuống cho Thích Ca Như Lai. Đây là kiếp nạn không còn của riêng Huyền môn, Phật môn chúng ta cũng nên ra tay tương trợ. Vậy là phụng chỉ của Thích Ca Như Lai dẫn theo Thập Bát La Hán, lão Tôn mới buộc lòng tới đây đó chứ. Xem nào, các ngươi là đang bị cái đám xanh xanh đen đen bên dưới làm khó sao?".
Cửu Thiên Huyền Nữ nói "Đại thánh nói không sai! Quả thực chúng ta đang bị đám quỷ tướng đó làm cho lực bất tòng tâm. Nếu đại thánh đã phụng lệnh đến đây, cảm phiền đại thánh ra tay giúp sức với".
Tôn Ngộ Không nói "Tất nhiên!".
Na Tra nói "Đại thánh đã lâu không động tay động chân, nay có còn đánh được hay chăng?".
Tôn Ngộ Không nói "Theo lão Tôn thấy, chúng nó cũng như đám con cháu của ta thôi. Lão Tôn dẫu sao cũng đã hoàn tục, vậy thì nhân tiện tay chân bấy lâu ngứa ngấy, hôm nay sẽ đập vài gậy cho rồi đời cái đám lộn xộn này".
Lời vừa dứt liền lao vọt thân ảnh bay xuống, lấy tốc độ nhanh như chớp mắt bổ liên tục giáng gậy Như Ý xuống đầu từng quỷ thể và quỷ thú. So với những binh tướng kia, thể lực của Tôn Ngộ Không hơn gấp mười lần, có đánh vài trăm hiệp cũng chẳng nhằm nhò gì, hơn thế nữa hắn lại mang Phật khí trấn áp yêu ma trên người, vẽ ra một chữ "Vạn" thật lớn trong không gian rồi ấn xuống, hơn hai trăm quỷ thể lẫn quỷ tướng đều bị đè bẹp thành tro dịch. Na Tra thấy vậy cũng sinh lòng hào hứng, la lớn "Ta cũng tới!". Vậy là hai chân đạp Phong Hỏa Luân lao xuống, tay trái quăng ra Càn Khôn Quyển, tay phải phóng Hỗn Thiên Lăng ném tới tóm gọn một đám quỷ tướng chung một cụm, càng dễ khiến cho Tôn Ngộ Không dùng phật lực nghiền nát bọn chúng. Không chỉ vậy, Thập Bát La Hán cũng chứng tỏ thần lực không kém. Người cưỡi cọp dữ vồ lấy vồ để, người cưỡi kim long dùng thân quẫy đạp, người dùng mày dài trói chặt đến nát thân, người biến tay người hóa chân dài mười trượng giẫm bẹp dúm.......đủ mọi oai lực đánh hạ các quỷ tướng.
Dẫu cho có thêm trợ chiến, nhưng cùng lắm là giúp binh tướng hai tộc đỡ đi một phần sức lực, đám quỷ thú tuy bị gϊếŧ chết nhưng gãy còn quỷ thế, mà bọn chúng thì cứ hết gϊếŧ lại sống thêm một đám mới.
Xảy nghe Nhị lang thần hét lớn "Huỳnh Cân lực sĩ* nghe lệnh! Tiến đánh tế đài, đem bảy món thần khí kia đến đây cho ta!".
*theo Phong Thần Diễn Nghĩa, Huỳnh Cân lực sĩ bề ngoài có mô tả như trên, được sinh ra từ khối khí Thái Cực, gần giống với các Kim Cang hộ pháp của nhà Phật, được giao nhiệm vụ thi hành Thiên điều, nhận lệnh từ Tam Thanh. Khi môn nhân Xiển - Triệt hai giáo đối đầu, vị nào bị cho là phạm luật sẽ bị Huỳnh Cân lực sĩ dùng chiếc bồ đoàn cuốn lại, hoặc dùng dây vàng trói buộc đem đi xử phạt.
Cho dù Nhị lang thần có ý muốn cứu bọn họ hay không, nhưng chí ít hắn thừa biết chỉ cần cướp được bảy món thần khí kia, dầu là Hũ Cửu Lê cũng không còn quan trọng, mà diệt tận gốc đám quỷ thể kia, chỉ có thất khí thần binh.
Sáu vị Huỳnh Cân Lực sĩ nhất nhất tuân mệnh, lướt gió bay ào đến sát tế đài. Duyên La vì đang chủ trì binh tướng ở xa nên không kịp xoay trở ứng phó. Không ngờ tới chính là Hãn Thanh Thương không hề nao núng, còn cười lớn, nói "Chỉ ỷ vào sức của đám vàng nát các ngươi?" rồi quay qua phía bốn hung thú đang giao đấu với Thủy Kỳ Lân, ra lệnh "Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn đồng nghe lệnh! Bản quân lệnh các ngươi xé xác đám Huỳnh Cân lực sĩ này ngay lập tức!".
Do đang hăng sức giao đấu, ba con kia dễ nào chịu nghe lời bỏ mắt khỏi Thủy Kỳ Lân? Hãn Thanh Thương hét lần một lần hai không được, đến lần thứ ba ra lệnh cho Mạnh Dao dùng một sợi roi bằng vàng, đứng đưa lưng về phía sáu Huỳnh Cân lực sĩ sắp xông tới tế đài mà quất thật mạnh vào người Cùng Kỳ, Đào Ngột và Hỗn Độn. Bọn chúng ăn đau bất ngờ, quay qua gầm rống váng trời. Chỉ riêng một mình Đào Ngột thôi đã đủ tạo ra từng luồng sóng âm dữ dội điếc tai, huống chi còn thêm hai con kia. Thừa lúc chúng quay qua định vồ lấy, Mạnh Dao lập tức né người để lộ sáu thân ảnh vàng ròng đang lao tới, khiến bọn chúng tưởng kẻ vừa đánh mình là sáu người đó. Nhất thời điên tiết, cả ba con lao ra mặc kệ thủ lĩnh của mình vẫn còn cùng thụy thú kia bất phân thắng bại. Một con đối đầu với hai Huỳnh Cân lực sĩ. Thế mà chẳng dễ cho các vị ấy, ba hung thú dũng mãnh vô cùng, chẳng những vồ vập đẩy lùi sáu người dần dần ra xa tế đài mà còn hung hăng tấn công ngược lại bọn họ. Một Huỳnh Cân lực sĩ còn bị Cùng Kỳ cào đứt một bên cánh tay. Tình hình cả trong lẫn ngoài tế đài hỗn loạn ngày càng thêm dữ dội.
Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi "Đánh cũng đã lâu như vậy rồi, nếu Thần - Ma hai tộc không thắng, xem chừng họa này cả Lục giới không còn cách nào để tránh. Bọn quỷ thể kia dù sao cũng không chịu ảnh hưởng bởi mấy thứ gươm đao kia. Ta sợ thêm một khắc nửa, lực lượng Thần - Ma sẽ không trụ tiếp được".
Giang Trừng nhíu mày "Không phải vẫn còn Yêu tộc và Địa phủ sao? Cả Lục giới đều gặp nạn, tại sao lại chỉ có hai cõi kia ra trận?".
Kim Lăng hậm hực "Ta còn nhớ Yêu tộc có Chuông Đông Hoàng, biết đâu lại khắc chế được bọn này. Nhưng bây giờ kiếm của ta đã bị tóm gọn lên trên rồi, không thể nào dùng nó để truyền tới Địa Linh Giới, đánh thức Đông Hoàng Thái Nhất bay tới đây".
Lam Hi Thần chợt nhớ tới lời phân phó của Đông Phương Trường Nguyệt, cho nên cố trấn an bọn họ "Chúng ta cứ đợi một lúc xem sao". Y khẽ ngẩn lên nhìn vòng tròn trống rỗng trên đầu của mình, lẩm bẩm "Dù sao, còn nước còn tát".
Ngụy Vô Tiện thở dài "Nếu bây giờ chúng ta có thể ra ngoài, nhất định có thể một đòn dọn sạch sẽ đám quỷ thể kia bằng thần khí, tiếc là bây giờ không cách nào cử động được chứ đừng nói là ra ngoài. Phải chi......".
Hắn còn chưa nói dứt câu, từ ở dưới đài bay lên năm sáu xác của mấy tên quỷ thú, bọn chúng như bị ai túm lấy một lượt rồi ném thẳng lên. Đương lúc tất cả đang bất ngờ, Hãn Thanh Thương nhíu mày, mọi ánh mắt đổ dồn về phía thân ảnh đang dần bước lên đài.
Lam Hi Thần run rẩy hô một tiếng "Minh Quyết huynh!".
Nhiếp Hoài Tang cũng hét lớn "Ca ca!".
Nhiếp Minh Quyết đứng sừng sững như một tòa tháp, một tay hắn vẫn còn đang nhấc một tên quỷ thú giơ lên, tóc bay phần phật trong gió, khí thế bức người, chỉ có sau lưng đeo một thanh kiếm là không hợp mấy với vóc dáng của hắn. Nghe thấy có hai người gọi mình, hắn đưa mắt nhìn sang, cả kinh ném bay quỷ thú trên tay về phía Hãn Thanh Thương, không để ý nhìn phía bên kia tế đài mà chạy vội sang phía bọn họ. Lam Hi Thần đương thấy Mạnh Dao tiến tới từ sau lưng Nhiếp Minh Quyết. Vốn hoảng sợ muốn kêu Nhiếp Minh Quyết cẩn thận, mà khó tin là Hãn Thanh Thương lại phất tay ngăn cản Mạnh Dao hành động trong khi ánh mắt gã di chuyển liên tục từ Nhiếp Minh Quyết sang thanh kiếm đang phát sáng sau lưng hắn, đó chính là Sóc Nguyệt, cũng là thần khí thứ bảy. Lam sắc trên đó phát quang, cùng sáu màu bên này đồng ứng tỏa sắc.
Nhiếp Minh Quyết vừa lao tới liền nắm lấy tay Lam Hi Thần, y vừa mừng vừa sợ nhìn hắn. Hắn nhìn y một lúc, đoạn, nhìn qua Nhiếp Hoài Tang rồi lại nhìn tất cả. Mạnh Dao không chờ được, sẵn roi vàng trong tay, hắn vung một đường toan đánh tới. Nhiếp Minh Quyết cũng không nao núng, phi thân lên trước một khoảng, đấm một đường quyền phát ra lửa đốt trụi ngọn roi đó. Mạnh Dao bị bất ngờ, may mà hắn vẫn còn buông tay kịp, nếu không sẽ bị lửa kia theo vòng roi sấn tới đốt luôn cả cánh tay bằng xương của hắn. Lam Hi Thần thì trong lòng có một tia thở phào nhẹ nhõm. Xem ra bộ công pháp Thủy Hỏa Địa Phong kia, Nhiếp Minh Quyết đã luyện thành rồi.
Hãn Thanh Thương trông thấy một màn đó, không để tâm tới sự phẫn nộ của Mạnh Dao mà vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng "Hay! Hay đó!".
Nhiếp Minh Quyết siết nắm đấm kêu răng rắc, trừng mắt nhìn Mạnh Dao cho tới Hãn Thanh Thương, nghiến răng "Thả bọn họ ra! Ngay lập tức!".
Hãn Thanh Thương từ chỗ của mình bay tới trước mặt Nhiếp Minh Quyết. Điệu bộ của gã ung dung như sắp đi vào một cuộc nói chuyện chứ không phải xông tới để ra đòn tấn công. Lại nghe gã cười nham nhở "Ngươi tới được đây chắc cũng không dễ dàng nhỉ? Ta coi ngươi bộ dáng thực là lo cho bọn chúng..... À không đúng, phải nói là hai trong số chúng. Ta sẽ làm như ngươi muốn nếu như ngươi làm theo lời ta, giúp ta đặt thanh kiếm ngươi đang nắm giữ vào đúng vị trí của nó".
Từ khoảng cách gần kề đối nhau, cướp kiếm sau lưng Nhiếp Minh Quyết là chuyện không khó khăn, tuy nhiên Hãn Thanh Thương lại không làm vậy. Gã giống như đang ngỏ ý muốn Nhiếp Minh Quyết làm thay vì dùng vũ lực ép buộc, làm cho người ta không hiểu trong đầu gã đang mưu tính gì.
Nhiếp Minh Quyết trừng mắt nhìn gã, cứng cỏi đáp "Không bao giờ!".
Hắn hiện tại đã không còn bộc lộ sự nóng nảy như trước, nhưng thái độ bình tĩnh và kiên định lại không khác khi hắn tức giận là bao.
Hỗn Nguyên kiếm bất chợt rung lên dữ dội, kèm theo phát ra một luồng sáng mờ ảo.
Hãn Thanh Thương chợt khựng lại nhìn vào mắt Nhiếp Minh Quyết, sau đó bật cười "Thú vị đây, trong mắt ngươi toát lên một thứ hào quang mạnh mẽ, không một ai trong Lục giới này có thể sở hữu nó. Điều đó nói lên rằng ngươi không phải là một kẻ tầm thường. Thực ra, ngươi cũng có nhiều điểm giống ta đấy".
Nhiếp Minh Quyết vung một nắm đấm ra, Hãn Thanh Thương rất nhanh tránh được, làm cho hắn tức giận nói "Ta chẳng có gì giống tên ác quỷ ngươi".
Hãn Thanh Thương vẫn lượn lờ xung quanh Nhiếp Minh Quyết, cười, nói "Tất nhiên là giống chứ! Ngươi tài giỏi, phi thường, nhưng lại không được đối xử đúng cách. Ngươi bị cười nhạo vì ngu ngốc nóng nảy, bị chê là quá hung dữ, bị xem như một kẻ chỉ biết thẳng tính làm theo điều ngươi nghĩ. Và tại sao nhỉ? Chỉ vì ngươi quá giỏi so với những người khác. Ta cảm nhận được điều đó, và ta sẽ giúp ngươi thay đổi nó".
Từng lời hắn nói ra, hơn phân nửa là đúng sự thật, khiến nó giống như một thứ ma thuật, Nhiếp Minh Quyết ban đầu còn tỏ ra phi thường cứng rắn, sau đó bị lung lay dần dần. Cuối cùng, hắn thấp giọng hỏi "Ngươi....ngươi có thể giúp ta thay đổi".
Từ ở dưới tế đài, Tôn Ngộ Không vừa nhổ một nắm lông trên người đưa l3en miệng thổi ra vô số Tôn Ngộ Không khác trợ chiến, vừa hướng lên tế đài hét lớn "Minh Quyết! Không được nhìn vào mắt của hắn!".
Nhưng đã muộn. Lời kia còn chưa dứt, hai mắt của Hãn Thanh Thương bỗng lóe sáng, chiếu vào hai mắt Nhiếp Minh Quyết hai tia hắc quang.
Hãn Thanh Thương đắc ý nói "Đương nhiên ta sẽ giúp ngươi, đổi lại ngươi phải làm việc cho ta, giúp ta thu phục Lục giới, ta sẽ cho ngươi sức mạnh tối thượng, để không có bất kỳ thứ gì ngăn ngươi làm điều mình muốn".
Nhiếp Minh Quyết đã bị Hãn Thanh Thương thâu tóm thần trí. Dù là hắn đã thoát thai thành nửa phàm nửa tiên, nhưng pháp lực của quỷ tộc, khó lòng chống lại. Lam Hi Thần hốt hoảng, thầm kêu không xong. Hãn Thanh Thương này thật là xảo quyệt, một vài lời nói đã khiến người như Nhiếp Minh Quyết bị lung lay, lại còn dùng quỷ lực thu phục, hóa ra gã muốn Nhiếp Minh Quyết làm tay chân cho gã giốnh như Mạnh Dao, vì hiện tại dẫu gã nắm được thế cục nhưng dưới trướng chỉ có Duyên La và Mạnh Dao thì vẫn không đủ. Mà Nhiếp Minh Quyết so với hai kẻ kia công lực lại hơn gấp bội, Hãn Thanh Thương đời nào chịu bỏ qua một tướng tài như thế?
Lúc này có tiếng trống thùng thùng, tiếng kèn ù ù cùng tiếng gió bạt ngàn thổi rít dội đến bên tai khiến cho tình cảnh chuyển sang một hướng khác. Lam Hi Thần cùng sáu người kia ngồi ở nơi cao nhất Huyết Sát Vực, dễ dàng nhìn thấy những gì đang diễn ra lúc này là một mảng chiến trường thảm khốc, còn thảm khốc gấp ngàn mấy lần trận Xạ Nhật Chi Chinh. Phía tít xa ca đánh tới là hàng ngàn đội quân mang hai màu sắc vàng và trắng, đoán chừng đó là hai toán binh tướng khác nhau giữa Thần tộc và Ma tộc, nhưng điểm chung là đều mặc chiến giáp lấp lánh như vảy cá tắm mình trong nắng chính ngọ, tay đều cầm giáo cầm khiên không ngần ngại xông thẳng vào toán binh của Quỷ tộc từ trong này tràn ra, bao gồm những quỷ thể và quỷ tướng. Huyết nhục lẫn lộn bay tung tóe, tiếng kêu gào thảm khốc vang liên hồi.
Chiến giáp tầng vàng tầng trắng, màu da lớp đen lớp xanh của hai phía trong và ngoài tế đài hòa với nhau cùng với sắc đỏ mờ ảo của Huyết Sát Vực, khiến cho người ta lóa mắt đau đầu.
Ở giữa tầng mây đen phía bên ngoài, có một vầng sáng mờ ảo mà từ nãy giờ mọi người, hay nói đúng hơn là Lam Hi Thần không nhìn kỹ, có nhiều hơn một trăm binh tướng đang đứng xếp hàng phía sau ba người mặt áo bào chiến tướng đoán chừng là chủ soái, phía trước nhưng hay thấp hơn một chút là một hàng trắng vàng binh tướng cầm cung giương tiễn, không ngừng hướng bên dưới bắn xuống. Hai nam tuy mặc cùng một màu chiến bào nhưng một người già và một người trẻ hơn mặc màu vàng đậm sắc hoàng kim, người thứ ba nhìn trung niên và mặc màu vàng nhạt hơn, nhưng Lam Hi Thần có thể nhận ra, mặc chiến bào vàng nhạt là Chân Võ Đại Đế. Còn một người mặc hồng bào ở giữa, thật ngạc nhiên khi đó là một nữ nhân, tuy trông nàng ta giống một phụ nhân đứng tuổi nhưng nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận rõ khí thế oai hùng hiếm thấy trên người một nữ nhân. Về sau mới biết, nữ nhân đó là Cửu Thiên Huyền Nữ, nữ chiến thần tối cao của cõi Thiên đình, từng vang danh lừng lẫy trong trận Vu - Yêu đại chiến với chiến tích chém đầu của chiến thần Yêu tộc là Hình Thiên.
Ngồi gần bên cạnh, thốt nhiên Lam Hi Thần lại nghe Nhiếp Hoài Tang khẽ gọi một tiếng "Thầy!", y giật mình nhìn qua, trước khi Nhiếp Hoài Tang vội vã thu lại ánh mắt và sự mong chờ, y đã kịp nhận thấy tầm mắt hắn hướng ra xa, chỗ của bốn vị chủ tướng kia, nhưng không rõ là nhìn người nào, chỉ biết hắn gọi thì chắc là gọi một trong bốn vị ấy mà thôi.
Còn ở phía trong này, Duyên La không hổ là nữ tướng của Quỷ tộc, ứng phó giữa hai thế Thần - Ma công đánh mà vẫn rất bình tĩnh lệnh cho bọn quỷ tướng dàn trận tiếp đánh, trên tay cầm sẵn Hũ Cửu Lê đổ ra muôn vài chất dịch đặc màu xanh lục, đám quỷ thể vừa mới bị đâm chém ngã xuống còn chưa kịp hồi phục đã có thêm một đám mới từ hũ Cửu Lê trỗi dậy ra trận. Thần - Ma hia tướng tuy rằng võ lực vô song nhưng cũng chỉ là đánh thắng những thứ hiện hữu chân thân, bằng như bọn quỷ thể đó được tạo ra từ vạn khí oán niệm thu nạp trong hũ Cửu Lê thì không có hình dạng mà lại có một đặc điểm tự mình phục sinh, gϊếŧ rồi lại sống. Khí lưic như vậy, binh tướng hai tộc kia có mạnh đến đâu cũng khó mà đả bại bọn chúng, ngược lại còn có một vài binh tướng đã đánh tới mệt nhoài không kịp phòng bị, đã bị đám quỷ tướng đâm chém đến hồn phi phách tán. Tình hình giằng co như thế kéo dài đến hơn một nén hương vẫn chưa có chuyển biến.
Ở bên khoảng không, giọng của nữ chiến thần kia vọng tới "Hãn Thanh Thương, bọn ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức rút quân và đầu hàng, đừng để bọn ta dùng tới nước cờ cuối cùng để bắt ép ngươi. Nếu còn nghĩ tới tộc nhân của mình thì hãy mau chịu phép đầu hàng, không thì liên lụy đến trên dưới Quỷ tộc bao gồm cả thê nhi của ngươi".
Hãn Thanh Thương ngửa đầu cười lớn "Bắt ép? Cửu Thiên Huyền Nữ, ta nghĩ hai chữ đó và cả cái câu ngươi vừa nói đúng hơn là phải từ miệng ta mà ra. Công sức ta bỏ ra để đạt được ngày hôm nay, há có thể từ bỏ dễ dàng? Các ngươi nhìn xem bây giờ ai đang giữ thế thượng phong rồi hãy nói? Muốn bắt ta đầu hàng, trừ phi các ngươi cướp được Hũ Cửu Lê. Còn nữa, chớ lấy tính mạng tộc nhân ta ra đe dọa. Các ngươi nghĩ bản quân khai chiến Lục giới hôm nay mà không hề có tính toán sao? Cứ cho là bấy giờ các ngươi chia hai đạo một ở đây một vây công Bách Quỷ giới thậm chí đã ra tay huyết nhuộm nơi đó, nhưng chớ có vui mừng, một khi La Hầu Ma Tổ quay lại thì cả ba mươi ba tầng trời các ngươi cũng sẽ trở thành một mảnh hỗn độn mà thôi".
Cửu Thiên Huyền Nữ sắc mặt bỗng chốc trắng bệt. Đúng lúc này có một tia sáng nổ giữa bầu trời, theo sau là ba thân ảnh hai lớn một nhỏ. Lam Hi Thần nhận ra, là Nhị lang thần, Na Tra và Tôn Ngộ Không. Ba người còn dẫn theo sáu người khác cao lớn vô cùng, dáng như Cự nhân, thân hơn mười thước, cơ bắp từng khối rắn chắc, toàn thân tỏa sắc như vàng ròng. Bên cạnh còn có mười tám hòa thượng có hào quang tam sắc, mà mỗi người lại ở trong một tư thế thiền định khác nhau.
Tôn Ngộ Không kéo từ trong tay ra một chiếc gậy kim cô chuẩn bị lao xuống nghênh chiến. Chân Võ Đại Đế hỏi lớn "Đại thánh sao lại theo Nhị lang thần và Tam thái tử đến đây? Lại còn dẫn theo Thập Bát La Hán?".
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng lấy làm kinh ngạc "Gậy Như Ý kia không phải ngươi đã trả về Đông hải long cung rồi sao?".
Tôn Ngộ Không cười khanh khách "Lão Tôn cũng đâu muốn ra trận đánh gϊếŧ, chỉ là Ngọc đế ở Linh Tiêu Bảo điện trình thư, còn sai người đem gâyj Như Ý tới Lôi Âm Tự nhờ Thích Ca Như Lai nói một tiếng, mong lão Tôn lần này có thể cùng Thần - Ma hai tộc các ngươi chinh phạt Quỷ tộc. Lại còn hai vị đạo sư Thánh Nhân truyền ý chỉ xuống cho Thích Ca Như Lai. Đây là kiếp nạn không còn của riêng Huyền môn, Phật môn chúng ta cũng nên ra tay tương trợ. Vậy là phụng chỉ của Thích Ca Như Lai dẫn theo Thập Bát La Hán, lão Tôn mới buộc lòng tới đây đó chứ. Xem nào, các ngươi là đang bị cái đám xanh xanh đen đen bên dưới làm khó sao?".
Cửu Thiên Huyền Nữ nói "Đại thánh nói không sai! Quả thực chúng ta đang bị đám quỷ tướng đó làm cho lực bất tòng tâm. Nếu đại thánh đã phụng lệnh đến đây, cảm phiền đại thánh ra tay giúp sức với".
Tôn Ngộ Không nói "Tất nhiên!".
Na Tra nói "Đại thánh đã lâu không động tay động chân, nay có còn đánh được hay chăng?".
Tôn Ngộ Không nói "Theo lão Tôn thấy, chúng nó cũng như đám con cháu của ta thôi. Lão Tôn dẫu sao cũng đã hoàn tục, vậy thì nhân tiện tay chân bấy lâu ngứa ngấy, hôm nay sẽ đập vài gậy cho rồi đời cái đám lộn xộn này".
Lời vừa dứt liền lao vọt thân ảnh bay xuống, lấy tốc độ nhanh như chớp mắt bổ liên tục giáng gậy Như Ý xuống đầu từng quỷ thể và quỷ thú. So với những binh tướng kia, thể lực của Tôn Ngộ Không hơn gấp mười lần, có đánh vài trăm hiệp cũng chẳng nhằm nhò gì, hơn thế nữa hắn lại mang Phật khí trấn áp yêu ma trên người, vẽ ra một chữ "Vạn" thật lớn trong không gian rồi ấn xuống, hơn hai trăm quỷ thể lẫn quỷ tướng đều bị đè bẹp thành tro dịch. Na Tra thấy vậy cũng sinh lòng hào hứng, la lớn "Ta cũng tới!". Vậy là hai chân đạp Phong Hỏa Luân lao xuống, tay trái quăng ra Càn Khôn Quyển, tay phải phóng Hỗn Thiên Lăng ném tới tóm gọn một đám quỷ tướng chung một cụm, càng dễ khiến cho Tôn Ngộ Không dùng phật lực nghiền nát bọn chúng. Không chỉ vậy, Thập Bát La Hán cũng chứng tỏ thần lực không kém. Người cưỡi cọp dữ vồ lấy vồ để, người cưỡi kim long dùng thân quẫy đạp, người dùng mày dài trói chặt đến nát thân, người biến tay người hóa chân dài mười trượng giẫm bẹp dúm.......đủ mọi oai lực đánh hạ các quỷ tướng.
Dẫu cho có thêm trợ chiến, nhưng cùng lắm là giúp binh tướng hai tộc đỡ đi một phần sức lực, đám quỷ thú tuy bị gϊếŧ chết nhưng gãy còn quỷ thế, mà bọn chúng thì cứ hết gϊếŧ lại sống thêm một đám mới.
Xảy nghe Nhị lang thần hét lớn "Huỳnh Cân lực sĩ* nghe lệnh! Tiến đánh tế đài, đem bảy món thần khí kia đến đây cho ta!".
*theo Phong Thần Diễn Nghĩa, Huỳnh Cân lực sĩ bề ngoài có mô tả như trên, được sinh ra từ khối khí Thái Cực, gần giống với các Kim Cang hộ pháp của nhà Phật, được giao nhiệm vụ thi hành Thiên điều, nhận lệnh từ Tam Thanh. Khi môn nhân Xiển - Triệt hai giáo đối đầu, vị nào bị cho là phạm luật sẽ bị Huỳnh Cân lực sĩ dùng chiếc bồ đoàn cuốn lại, hoặc dùng dây vàng trói buộc đem đi xử phạt.
Cho dù Nhị lang thần có ý muốn cứu bọn họ hay không, nhưng chí ít hắn thừa biết chỉ cần cướp được bảy món thần khí kia, dầu là Hũ Cửu Lê cũng không còn quan trọng, mà diệt tận gốc đám quỷ thể kia, chỉ có thất khí thần binh.
Sáu vị Huỳnh Cân Lực sĩ nhất nhất tuân mệnh, lướt gió bay ào đến sát tế đài. Duyên La vì đang chủ trì binh tướng ở xa nên không kịp xoay trở ứng phó. Không ngờ tới chính là Hãn Thanh Thương không hề nao núng, còn cười lớn, nói "Chỉ ỷ vào sức của đám vàng nát các ngươi?" rồi quay qua phía bốn hung thú đang giao đấu với Thủy Kỳ Lân, ra lệnh "Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn đồng nghe lệnh! Bản quân lệnh các ngươi xé xác đám Huỳnh Cân lực sĩ này ngay lập tức!".
Do đang hăng sức giao đấu, ba con kia dễ nào chịu nghe lời bỏ mắt khỏi Thủy Kỳ Lân? Hãn Thanh Thương hét lần một lần hai không được, đến lần thứ ba ra lệnh cho Mạnh Dao dùng một sợi roi bằng vàng, đứng đưa lưng về phía sáu Huỳnh Cân lực sĩ sắp xông tới tế đài mà quất thật mạnh vào người Cùng Kỳ, Đào Ngột và Hỗn Độn. Bọn chúng ăn đau bất ngờ, quay qua gầm rống váng trời. Chỉ riêng một mình Đào Ngột thôi đã đủ tạo ra từng luồng sóng âm dữ dội điếc tai, huống chi còn thêm hai con kia. Thừa lúc chúng quay qua định vồ lấy, Mạnh Dao lập tức né người để lộ sáu thân ảnh vàng ròng đang lao tới, khiến bọn chúng tưởng kẻ vừa đánh mình là sáu người đó. Nhất thời điên tiết, cả ba con lao ra mặc kệ thủ lĩnh của mình vẫn còn cùng thụy thú kia bất phân thắng bại. Một con đối đầu với hai Huỳnh Cân lực sĩ. Thế mà chẳng dễ cho các vị ấy, ba hung thú dũng mãnh vô cùng, chẳng những vồ vập đẩy lùi sáu người dần dần ra xa tế đài mà còn hung hăng tấn công ngược lại bọn họ. Một Huỳnh Cân lực sĩ còn bị Cùng Kỳ cào đứt một bên cánh tay. Tình hình cả trong lẫn ngoài tế đài hỗn loạn ngày càng thêm dữ dội.
Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi "Đánh cũng đã lâu như vậy rồi, nếu Thần - Ma hai tộc không thắng, xem chừng họa này cả Lục giới không còn cách nào để tránh. Bọn quỷ thể kia dù sao cũng không chịu ảnh hưởng bởi mấy thứ gươm đao kia. Ta sợ thêm một khắc nửa, lực lượng Thần - Ma sẽ không trụ tiếp được".
Giang Trừng nhíu mày "Không phải vẫn còn Yêu tộc và Địa phủ sao? Cả Lục giới đều gặp nạn, tại sao lại chỉ có hai cõi kia ra trận?".
Kim Lăng hậm hực "Ta còn nhớ Yêu tộc có Chuông Đông Hoàng, biết đâu lại khắc chế được bọn này. Nhưng bây giờ kiếm của ta đã bị tóm gọn lên trên rồi, không thể nào dùng nó để truyền tới Địa Linh Giới, đánh thức Đông Hoàng Thái Nhất bay tới đây".
Lam Hi Thần chợt nhớ tới lời phân phó của Đông Phương Trường Nguyệt, cho nên cố trấn an bọn họ "Chúng ta cứ đợi một lúc xem sao". Y khẽ ngẩn lên nhìn vòng tròn trống rỗng trên đầu của mình, lẩm bẩm "Dù sao, còn nước còn tát".
Ngụy Vô Tiện thở dài "Nếu bây giờ chúng ta có thể ra ngoài, nhất định có thể một đòn dọn sạch sẽ đám quỷ thể kia bằng thần khí, tiếc là bây giờ không cách nào cử động được chứ đừng nói là ra ngoài. Phải chi......".
Hắn còn chưa nói dứt câu, từ ở dưới đài bay lên năm sáu xác của mấy tên quỷ thú, bọn chúng như bị ai túm lấy một lượt rồi ném thẳng lên. Đương lúc tất cả đang bất ngờ, Hãn Thanh Thương nhíu mày, mọi ánh mắt đổ dồn về phía thân ảnh đang dần bước lên đài.
Lam Hi Thần run rẩy hô một tiếng "Minh Quyết huynh!".
Nhiếp Hoài Tang cũng hét lớn "Ca ca!".
Nhiếp Minh Quyết đứng sừng sững như một tòa tháp, một tay hắn vẫn còn đang nhấc một tên quỷ thú giơ lên, tóc bay phần phật trong gió, khí thế bức người, chỉ có sau lưng đeo một thanh kiếm là không hợp mấy với vóc dáng của hắn. Nghe thấy có hai người gọi mình, hắn đưa mắt nhìn sang, cả kinh ném bay quỷ thú trên tay về phía Hãn Thanh Thương, không để ý nhìn phía bên kia tế đài mà chạy vội sang phía bọn họ. Lam Hi Thần đương thấy Mạnh Dao tiến tới từ sau lưng Nhiếp Minh Quyết. Vốn hoảng sợ muốn kêu Nhiếp Minh Quyết cẩn thận, mà khó tin là Hãn Thanh Thương lại phất tay ngăn cản Mạnh Dao hành động trong khi ánh mắt gã di chuyển liên tục từ Nhiếp Minh Quyết sang thanh kiếm đang phát sáng sau lưng hắn, đó chính là Sóc Nguyệt, cũng là thần khí thứ bảy. Lam sắc trên đó phát quang, cùng sáu màu bên này đồng ứng tỏa sắc.
Nhiếp Minh Quyết vừa lao tới liền nắm lấy tay Lam Hi Thần, y vừa mừng vừa sợ nhìn hắn. Hắn nhìn y một lúc, đoạn, nhìn qua Nhiếp Hoài Tang rồi lại nhìn tất cả. Mạnh Dao không chờ được, sẵn roi vàng trong tay, hắn vung một đường toan đánh tới. Nhiếp Minh Quyết cũng không nao núng, phi thân lên trước một khoảng, đấm một đường quyền phát ra lửa đốt trụi ngọn roi đó. Mạnh Dao bị bất ngờ, may mà hắn vẫn còn buông tay kịp, nếu không sẽ bị lửa kia theo vòng roi sấn tới đốt luôn cả cánh tay bằng xương của hắn. Lam Hi Thần thì trong lòng có một tia thở phào nhẹ nhõm. Xem ra bộ công pháp Thủy Hỏa Địa Phong kia, Nhiếp Minh Quyết đã luyện thành rồi.
Hãn Thanh Thương trông thấy một màn đó, không để tâm tới sự phẫn nộ của Mạnh Dao mà vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng "Hay! Hay đó!".
Nhiếp Minh Quyết siết nắm đấm kêu răng rắc, trừng mắt nhìn Mạnh Dao cho tới Hãn Thanh Thương, nghiến răng "Thả bọn họ ra! Ngay lập tức!".
Hãn Thanh Thương từ chỗ của mình bay tới trước mặt Nhiếp Minh Quyết. Điệu bộ của gã ung dung như sắp đi vào một cuộc nói chuyện chứ không phải xông tới để ra đòn tấn công. Lại nghe gã cười nham nhở "Ngươi tới được đây chắc cũng không dễ dàng nhỉ? Ta coi ngươi bộ dáng thực là lo cho bọn chúng..... À không đúng, phải nói là hai trong số chúng. Ta sẽ làm như ngươi muốn nếu như ngươi làm theo lời ta, giúp ta đặt thanh kiếm ngươi đang nắm giữ vào đúng vị trí của nó".
Từ khoảng cách gần kề đối nhau, cướp kiếm sau lưng Nhiếp Minh Quyết là chuyện không khó khăn, tuy nhiên Hãn Thanh Thương lại không làm vậy. Gã giống như đang ngỏ ý muốn Nhiếp Minh Quyết làm thay vì dùng vũ lực ép buộc, làm cho người ta không hiểu trong đầu gã đang mưu tính gì.
Nhiếp Minh Quyết trừng mắt nhìn gã, cứng cỏi đáp "Không bao giờ!".
Hắn hiện tại đã không còn bộc lộ sự nóng nảy như trước, nhưng thái độ bình tĩnh và kiên định lại không khác khi hắn tức giận là bao.
Hỗn Nguyên kiếm bất chợt rung lên dữ dội, kèm theo phát ra một luồng sáng mờ ảo.
Hãn Thanh Thương chợt khựng lại nhìn vào mắt Nhiếp Minh Quyết, sau đó bật cười "Thú vị đây, trong mắt ngươi toát lên một thứ hào quang mạnh mẽ, không một ai trong Lục giới này có thể sở hữu nó. Điều đó nói lên rằng ngươi không phải là một kẻ tầm thường. Thực ra, ngươi cũng có nhiều điểm giống ta đấy".
Nhiếp Minh Quyết vung một nắm đấm ra, Hãn Thanh Thương rất nhanh tránh được, làm cho hắn tức giận nói "Ta chẳng có gì giống tên ác quỷ ngươi".
Hãn Thanh Thương vẫn lượn lờ xung quanh Nhiếp Minh Quyết, cười, nói "Tất nhiên là giống chứ! Ngươi tài giỏi, phi thường, nhưng lại không được đối xử đúng cách. Ngươi bị cười nhạo vì ngu ngốc nóng nảy, bị chê là quá hung dữ, bị xem như một kẻ chỉ biết thẳng tính làm theo điều ngươi nghĩ. Và tại sao nhỉ? Chỉ vì ngươi quá giỏi so với những người khác. Ta cảm nhận được điều đó, và ta sẽ giúp ngươi thay đổi nó".
Từng lời hắn nói ra, hơn phân nửa là đúng sự thật, khiến nó giống như một thứ ma thuật, Nhiếp Minh Quyết ban đầu còn tỏ ra phi thường cứng rắn, sau đó bị lung lay dần dần. Cuối cùng, hắn thấp giọng hỏi "Ngươi....ngươi có thể giúp ta thay đổi".
Từ ở dưới tế đài, Tôn Ngộ Không vừa nhổ một nắm lông trên người đưa l3en miệng thổi ra vô số Tôn Ngộ Không khác trợ chiến, vừa hướng lên tế đài hét lớn "Minh Quyết! Không được nhìn vào mắt của hắn!".
Nhưng đã muộn. Lời kia còn chưa dứt, hai mắt của Hãn Thanh Thương bỗng lóe sáng, chiếu vào hai mắt Nhiếp Minh Quyết hai tia hắc quang.
Hãn Thanh Thương đắc ý nói "Đương nhiên ta sẽ giúp ngươi, đổi lại ngươi phải làm việc cho ta, giúp ta thu phục Lục giới, ta sẽ cho ngươi sức mạnh tối thượng, để không có bất kỳ thứ gì ngăn ngươi làm điều mình muốn".
Nhiếp Minh Quyết đã bị Hãn Thanh Thương thâu tóm thần trí. Dù là hắn đã thoát thai thành nửa phàm nửa tiên, nhưng pháp lực của quỷ tộc, khó lòng chống lại. Lam Hi Thần hốt hoảng, thầm kêu không xong. Hãn Thanh Thương này thật là xảo quyệt, một vài lời nói đã khiến người như Nhiếp Minh Quyết bị lung lay, lại còn dùng quỷ lực thu phục, hóa ra gã muốn Nhiếp Minh Quyết làm tay chân cho gã giốnh như Mạnh Dao, vì hiện tại dẫu gã nắm được thế cục nhưng dưới trướng chỉ có Duyên La và Mạnh Dao thì vẫn không đủ. Mà Nhiếp Minh Quyết so với hai kẻ kia công lực lại hơn gấp bội, Hãn Thanh Thương đời nào chịu bỏ qua một tướng tài như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất