Chương 140: Ẩn thống (nhất)
Hồng đậu sinh Nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương tư".
Tiểu An vừa nhởn nhơ đọc thơ bài thơ Tương Tư vừa gieo mấy hạt trên tay xuống chậu đất dưới chân.
Lam Hi Thần ngồi trên đung đưa trên xích đu nhỏ, nghe hắn đọc liền khẽ cười "Ngươi đọc thì đúng, nhưng sai hoàn cảnh rồi. Kia là hạt đỗ quyên, không phải hồng đậu".
Tiểu An xoay người lại, nảy nảy cái túi trên tay, thở dài "Lệnh chủ, đây là lần thứ hai mươi chín ngươi gieo hạt rồi nhưng mà vẫn thất bại. Lệnh chủ xem, hạt trong đây đã không còn bao nhiêu nữa".
Lam Hi Thần ảo não "Vậy nếu lần này không được, thì thôi vậy".
Trước lúc vào mộng cảnh, Lam Hi Thần chưa từng nghĩ tới mình sẽ đối diện với người y yêu như thế nào, hoặc là sống trong cảnh tù túng, ngày ngày quanh quẩn bên khoảng sân chưa đầy trăm bước chỉ để xới đất trồng hoa.
"Cho dù muốn đọc thơ, cũng đừng đọc lung tung làm xấu hổ chủ nhân ngươi".
Lam Hi Thần sững sờ nhìn người vừa phát ra tiếng. Hắn vận hoàng bào, đã xuất hiện sau cánh cổng từ bao giờ. Tiểu An giật mình, vốc hạt trong nắm tay suýt nữa rơi vương vãi trên đất.
"Thần thị / nô tỳ / nô tài thỉnh an Hoàng thượng".
Hiên Viên Dự bước thêm mấy bước, phất tay "Miễn lễ".
"Tạ Hoàng thượng".
Lam Hi Thần đứng dậy, hỏi "Không biết hoàng thượng ghé qua có chuyện gì?".
Không chỉ Thúy Quả và Tiểu An nhìn nhau run bắn lên, đám nô tài theo sau Hiên Viên Dự cũng run sợ không kém. Chủ nhân Trữ Di cung hôm nay ăn gan trời rồi hay sao? Tự nhiên đi hỏi hoàng đế một câu tỉnh bơ như vậy, cứ như là đang nói chuyện với người cùng vai vế.
Hiên Viên Dự có hơi nhíu mày, trong khi đám cung nhân đang sợ tới đổ mồ hôi, hắn chỉ phất tay áo, lạnh lùng nói "Chẳng lẽ có chuyện gì trẫm mới có thể đến đây?".
Lam Hi Thần lắc lắc đầu.
Hiên Viên Dự thở lạnh một hơi, quay người hướng Nhu Thường điện mà đi, không quên nói "Trẫm đau đầu, ngươi vào đây hầu đi".
Thúy Quả thấy Hoàng đế không quở phạt, thở một hơi nhẹ nhõm, liền kéo Lam Hi Thần đẩy vào trong.
Hiên Viên Dự nằm nghiên trên nhuyễn tháp, chống một tay tựa vào chiếc gối, hai mắt nhắm nghiền. Đây là lần thứ hai Lam Hi Thần nhìn thẳng mặt hắn. Vẫn là nét cương nghị uy dũng, nhưng hôm nay phảng phất chút phong trần mệt mỏi. Hắn rõ ràng nghe tiếng bước chân, vẫn không mở mắt ra, nhàn nhạt lặp lại câu nói vừa nãy "Trẫm đau đầu".
Lam Hi Thần lo lắng "Vậy để thần thị gọi Thúy Quả đi tìm thái y tới".
Hiên Viên Dự mở mắt "Để làm gì?".
Lam Hi Thần hỏi lại "Không phải Hoàng thượng nói đau đầu? Đương nhiên gọi thái y tới để khám bệnh rồi. Lần trước Hoàng thượng đến cũng nói như vậy, thần thị e là Hoàng thượng nhất định đã bị bệnh, cần phải bắt mạch chẩn trị".
Hiên Viên Dự nói "Nếu như thế trẫm gọi ngươi vào đây làm gì? Trẫm kêu ngươi làm cái gì thì cứ làm như thế đó, đừng có lôi thôi dài dòng. Ngươi, mau qua đây xoa đầu giúp trẫm".
Lam Hi Thần tròn mắt "Ta? À, là thần thị sao?".
Thấy Hiên Viên Dự đăm đăm nhìn mình, Lam Hi Thần mới nhận ra sự thất thố, vội ấp úng "Hoàng....Hoàng thượng....hay là thần thị gọi thái y tới? Thần thị nghĩ rằng Hoàng thượng nên khám bệnh sẽ tốt hơn".
Hiên Viên Dự phát cáu "Trẫm nói ngươi làm theo lời trẫm! Im lặng và qua đây, giúp trẫm xoa đầu!".
Lam Hi Thần trong lòng xộc lên một cỗ ấm ức. Hừ! Nghĩ ngươi có bộ dáng giống Minh Quyết huynh của ta thì có quyền lớn tiếng trách mắng ta? Thật muốn giậm chân phát hỏa! Hiên Viên Dự này nghĩ y là ai chứ? Là nam thị thật của hắn đấy hả? Nếu không phải đang trong thân xác người khác, đừng nói là xoa đầu, rút kiếm chém đôi đầu hắn ra y cũng không ngại đâu.
Nhưng mà.....
Nhìn cái bộ dạng của hắn lúc này: hai mày gắt gao siết chặt, gương mặt lúc đỏ lúc xanh, bộ dáng tức giận khiến Lam Hi Thần suýt nữa theo thói quen bước xên xoa dịu Nhiếp Minh Quyết. Haizzz, thôi kệ đi. Đã nhịn được một nữ nhân thích làm khó dễ như Lâm thị, hà cớ gì lại không nhịn được một tên hoàng đế chướng khí cơ chứ?
Chạm rãi đi lại gần nhuyễn tháp, đặt ngón tay thon dài như ngọc chạm vào hai bên thái dương, Lam Hi Thần có chút giật mình. Nóng hổi. Lúc nãy còn tưởng hắn làm mình làm mẩy, hóa ra hắn là mệt mỏi thực sự.
Hiên Viên Dự lim dim, hai vai dần thả lỏng, bình đạm hỏi "Chưa ăn gì sao? Tay ngươi yếu quá".
Không thấy y trả lời, hắn còn tưởng giọng mình quá nhỏ cho nên hỏi lại một lần nữa, giọng lớn hơn trước. Nhưng lại không nghe y trả lời, hắn không kiên nhẫn mà gạt lớn "Trẫm đang hỏi ngươi, tại sao không trả lời?".
Đám cung nhân bên ngoài điện sợ tới mức liên tục ra mồ hôi lạnh, không ngừng cảm thán Điềm quý khanh này rốt cuộc có bao nhiêu lá gan mà hôm nay năm lần bảy lượt chọc giận Hoàng đế?
Lam Hi Thần thấy hắn phát hỏa mà chẳng hiểu vì cớ gì, bấy giờ mới ngẩn ra "Không phải Hoàng thượng kêu thần thị làm theo lời người sao? Là im lặng và xoa đầu".
Chẳng phải kêu mình y lệnh sao? Bây giờ còn giở giọng trách móc, cái tên hoàng đế này đau đầu quá dẫn đến mất trí à?
Hiên Viên Dự "!!!???".
Sau một hồi trừng mắt nhìn y, hắn thở dài bất mãn, sau đó vẫy ta, hậm hực nói "Trẫm hỏi thì ngươi phải trả lời, còn không thì không được phép nói. Dùng lực mạnh hơn một chút đi".
Ta mà dùng hết lực, ngươi sẽ không còn não để nói chuyện đâu!
Lam Hi Thần nén bực bội trong lòng, chậm rãi nhún người thỉnh tội "Thần thị vô dụng, xin Hoàng thượng trách phạt".
Hắn nhếch môi cười "Trách phạt? Hừ! Chỉ vì vậy mà trách phạt, thế có khác gì bọn hôn quân?".
Lam Hi Thần im lặng điều chỉnh nhịp độ hai tay một chút, trong lòng thầm nghĩ thì ra hắn làm hoàng đế cũng không đến nỗi. Còn biết cái gì gọi là hôn quân minh quân.
Được một chút, hắn người nằm xuống gối, nhàn nhạt bảo "Ngươi muốn làm gì thì làm đi, trẫm chợp mắt một lát".
Lam Hi Thần nhẹ nhàng phúc thân lui ra, khẽ đáp "Dạ".
Đã lâu không gặp, chừng như hắn thay đổi đi một chút.
Sau hôm ấy, ngày nào hắn cũng đến Trữ Di cung, có khi ngủ lại qua đêm, có khi chỉ ngồi một lát rồi đi. Chuyện này khắp cung nhanh chóng đều biết, cũng không ai lấy làm lạ. Hậu cung vốn rất ít người, sự sủng ái cứ thế xoay vần hết người này đến người khác, sớm đã là chuyện không của riêng ai. Cũng có lời bàn tán, người ở Trữ Di cung dù sao cũng là con trai của khai quốc công thần, hoặc là nói y có Thái thị nâng đỡ, hoàng đế có thể không thật yêu thương nhưng cũng không thể quá bạc đãi.
Chỉ là người ngoài không biết, chẳng có ân sủng nào cả. Mỗi đêm hắn ghé qua, sau khi cửa tẩm điện khép lại, hai người một nằm giường một nằm nhuyễn tháp, cứ thế trôi qua đêm dài.
Lam Hi Thần thầm tưởng, hóa ra làm nam thị của Hoàng đế cũng không đến nỗi bi đát như mình tưởng tượng. Giữa y lẫn Tư Đồ Gia Cẩn với Hiên Viên Dự kia, vẫn cứ như vậy có khoảng cách là tốt nhất. Y có thể tránh lún sâu vào nỗi niềm yêu thương với người mà ký chủ hận, cũng không chắc rằng đó có phải hóa thân của Nhiếp Minh Quyết hay không?
Cho đến một chiều cuối xuân, Lam Hi Thần đang ngồi tự mình đánh cờ trên chiếc bàn đá, gió xuân mát lạnh, thổi mái tóc đen bay rối loạn. Thúy quả mang đến trà hoa lan đã được chưng cất theo chỉ dẫn của Lam Hi Thần, vốn là trong Uyển Phương viên có một cây ngọc lan khiến cho y nhớ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, vì vậy mà sai Thúy Quả hái một ít ngọc lan đem về chế trà. Hương thơm của cánh lan được phơi khô hai ngày nắng, lại ủ cùng táo đỏ và trà Long Tĩnh một đêm, sau đó mới vớt ra hâm nóng lại mà uống. Hương chất ngọc lan ở nước cất đầu tiên trong chén trà nóng vừa mở nắp đã bay xa ngào ngạt. Trong chiều xuân mát lạnh, ngồi nhàn nhã đánh cờ, môi nhấp tách trà nóng. Đôi khi, người ta cảm giác đời người chỉ tồn tại vì một khoảnh khắc ngắn ngủi thế này thôi.
Hiên Viên Dự như mọi lần, đến không một tiếng động từ ngoài cửa, hắn phất tay bảo đá thị vệ lui ra, bản thân chậm rãi đi lại gần mà cất tiếng cảm thán "Điềm quý khanh thật biết thưởng thức thiên nhiên".
Lam Hi Thần vội đứng dậy, thi lễ "Hoàng thượng tới từ lúc nào? Thứ cho thần thị cung nghênh chậm trễ".
Hiên Viên Dự đưa tay đỡ y đứng lên. Chỉ một cái chạm ngắn ngủi thôi, nhưng Lam Hi Thần lại thấy ấm áp lạ thường. Hắn thong thả ngồi xuống, quay qua nói với Thúy Quả và Tiểu An "Cứ làm việc của các ngươi, trẫm cùng Điềm quý quân nói chuyện một lát".
Cả hai vội cúi đầu rồi qua lưng làm tiếp công việc của mình.
Lam Hi Thần gọi Thúy Quả bưng ra một chén trà lan khác. Hiên Viên Dự cầm lên, ngửi một hơi rồi nhấp một ngụm, nói "Trà này thơm quá! Mùi vị còn ngon hơn loại Long Tĩnh thượng hạng! Trẫm chưa từng thấy loại trà này trong cung".
Lam Hi Thần cười nhẹ "Đây là trà lan thần thị vừa mới chưng cất, mời Hoàng thượng dùng. Chẳng qua thần thị nhớ nhà cho nên mới tự làm ra thôi".
Hiên Viên Dự ngạc nhiên "Nhà thái sư còn có loại trà này sao?".
Lam Hi Thần do dự một lát rồi đáp "Gia phụ không có, đây là thần thị..... tự mình chế ra".
Hiên Viên Dự khẽ "ồ" một tiếng, sau đó nhìn xuống bàn cờ, hỏi "Ái thị biết đánh cờ sao?".
Gần một tháng nay, hắn đã đổi cách gọi y, từ "ngươi" thành "ái thị", dẫu cho ban đầu y thấy không quen, chỉ muốn nghe hình bóng kia gọi mình bằng hai từ ấy, nhưng lâu dần cũng cảm thấy gọi cách nào cũng không quan trọng, cốt yếu là hắn đã không còn thái độ ghét bỏ mình như hồi đầu nữa. Với Tư Đồ Gia Cẩn, điều đó có thể là bước đầu để hắn mượn tay kẻ thù trả thù ngược lại, nhưng với Lam Hi Thần, nói lại giống như một thứ hạnh phúc nhỏ nhoi.
Y cúi đầu, đáp "Dạ thưa, có biết một chút".
Nghe nói trước mặt đế vương, cái gì mình giỏi cũng phải làm cho nó thành cái kém cỏi, cái chập chững, như vậy đế vương mới không sinh lòng nghi hoặc.
Hiên Viên Dự hơi cong nhẹ khóe môi, cầm một quân cờ đen lên, nhướn mày hỏi "Vậy trẫm muốn cùng ái thị tranh tài một chút, có được chăng?".
Lam Hi Thần không nghĩ tới khả năng người trước mặt nếu thật là hóa thân của Nhiếp Minh Quyết thì sẽ biết chơi cờ, nhưng vẫn muốn thử, liền đáp ứng "Hoàng thượng đã nói, thần thị cũng chỉ biết tuân lệnh".
Đúng lúc này, An Dật công công theo hầu Hiên Viên Dự bước vào, cúi đầu chào Hoàng đế và Lam Hi Thần một cái rồi lóng nga lóng ngóng, chừng như có gì đó muốn nói mà lại không dám nói.
Hiên Viên Dự thấy vậy liền bèn hơi cau mày “Có việc gì mà lén lén lút lút như thế? Ở trước mặt trẫm mà có lời gì mà không thể nói ra hay sao?”.
An Dật công công đưa mắt liếc nhìn Lam Hi Thần, hoang mang cúi gằm mặt xuống, thầm mắng Mai Dương ở Phượng Nghi cung mấy trăm lần, nói “Hồi Hoàng thượng, bên Châu Quang điện nói Hoàng quý phi nương nương bệnh nặng, mời Hoàng thượng qua đó xem thử”.
Lam Hi Thần nghe xong, trong lòng trầm xuống một nhịp. Đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần Hiên Viên Dự tới Trữ Di cung là cô ta lại nghĩ đủ mọi cách mời hắn đi. Nhưng dù sao cô ta cũng từng cùng Hiên Viên Dự ân ái bảy năm ròng, tình cảm hắn đối với cô ta dĩ nhiên có nhạt nhưng thiên vị vẫn là thiên vị. Y hơi cụp mắt xuống, hờ hững nói “Hoàng thượng đi đi. Nương nương bận trăm công nghìn việc, lại là nữ nhi cho nên bệnh cũng là chuyện thường”.
Ngoài dự đoán, Hiên Viên Dự phất tay kêu An Dật công công lui ra, lạnh lùng nói “Trẫm đâu phải Thái y mà đi chữa cho nàng ta khỏi bệnh? Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo Thái y đến xem bệnh cho Hoàng quý phi, không có việc gì thì cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng có suy nghĩ lung tung”.
Lam Hi Thần ngạc nhiên "Hoàng thượng, những lần trước Hoàng thượng đều rời đi....".
Hiên Viên Dự thu lại vẻ bực bội vừa rồi, làm vẻ bỡ ngỡ mà hỏi "Thế ái thị không thích trẫm ở đây?".
Lam Hi Thần lúng túng vội hạ tầm mắt xuống bàn cờ "Không phải......à mà..... thần thị thấy mọi hôm Hoàng thượng đều vì nương nương mà lo lắng rời đi, hôm nay không có như vậy cho nên chỉ thấy lạ mà thôi. Hoàng thượng chắc không phải vì muốn xem thần thị thua kỳ nghệ trước mặt người nên mới không qua Phượng Nghi cung đó chứ? Như vậy thần thị thật thấy có lỗi với nương nương".
Hiên Viên Dự cười nhăn nhó “Đây đã là lần thứ hai mươi rồi! Trẫm không nghĩ Hoàng quý phi lại cứ bệnh đúng dịp trẫm ghé lại Trữ Di cung. Nếu nàng ta có bệnh thật, Thái y mới thật sự là người nàng ta cần gặp, không phải trẫm. Bất quá, sáng mai sau khi thượng triều, trẫm qua đó xem một chút. Thôi, chúng ta tiếp tục tranh kỳ tài đi”.
Lam Hi Thần đáy lòng nổi lên một tia vui mừng khó tả, nhanh chóng cầm một quân trắng đi trước.
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương tư".
Tiểu An vừa nhởn nhơ đọc thơ bài thơ Tương Tư vừa gieo mấy hạt trên tay xuống chậu đất dưới chân.
Lam Hi Thần ngồi trên đung đưa trên xích đu nhỏ, nghe hắn đọc liền khẽ cười "Ngươi đọc thì đúng, nhưng sai hoàn cảnh rồi. Kia là hạt đỗ quyên, không phải hồng đậu".
Tiểu An xoay người lại, nảy nảy cái túi trên tay, thở dài "Lệnh chủ, đây là lần thứ hai mươi chín ngươi gieo hạt rồi nhưng mà vẫn thất bại. Lệnh chủ xem, hạt trong đây đã không còn bao nhiêu nữa".
Lam Hi Thần ảo não "Vậy nếu lần này không được, thì thôi vậy".
Trước lúc vào mộng cảnh, Lam Hi Thần chưa từng nghĩ tới mình sẽ đối diện với người y yêu như thế nào, hoặc là sống trong cảnh tù túng, ngày ngày quanh quẩn bên khoảng sân chưa đầy trăm bước chỉ để xới đất trồng hoa.
"Cho dù muốn đọc thơ, cũng đừng đọc lung tung làm xấu hổ chủ nhân ngươi".
Lam Hi Thần sững sờ nhìn người vừa phát ra tiếng. Hắn vận hoàng bào, đã xuất hiện sau cánh cổng từ bao giờ. Tiểu An giật mình, vốc hạt trong nắm tay suýt nữa rơi vương vãi trên đất.
"Thần thị / nô tỳ / nô tài thỉnh an Hoàng thượng".
Hiên Viên Dự bước thêm mấy bước, phất tay "Miễn lễ".
"Tạ Hoàng thượng".
Lam Hi Thần đứng dậy, hỏi "Không biết hoàng thượng ghé qua có chuyện gì?".
Không chỉ Thúy Quả và Tiểu An nhìn nhau run bắn lên, đám nô tài theo sau Hiên Viên Dự cũng run sợ không kém. Chủ nhân Trữ Di cung hôm nay ăn gan trời rồi hay sao? Tự nhiên đi hỏi hoàng đế một câu tỉnh bơ như vậy, cứ như là đang nói chuyện với người cùng vai vế.
Hiên Viên Dự có hơi nhíu mày, trong khi đám cung nhân đang sợ tới đổ mồ hôi, hắn chỉ phất tay áo, lạnh lùng nói "Chẳng lẽ có chuyện gì trẫm mới có thể đến đây?".
Lam Hi Thần lắc lắc đầu.
Hiên Viên Dự thở lạnh một hơi, quay người hướng Nhu Thường điện mà đi, không quên nói "Trẫm đau đầu, ngươi vào đây hầu đi".
Thúy Quả thấy Hoàng đế không quở phạt, thở một hơi nhẹ nhõm, liền kéo Lam Hi Thần đẩy vào trong.
Hiên Viên Dự nằm nghiên trên nhuyễn tháp, chống một tay tựa vào chiếc gối, hai mắt nhắm nghiền. Đây là lần thứ hai Lam Hi Thần nhìn thẳng mặt hắn. Vẫn là nét cương nghị uy dũng, nhưng hôm nay phảng phất chút phong trần mệt mỏi. Hắn rõ ràng nghe tiếng bước chân, vẫn không mở mắt ra, nhàn nhạt lặp lại câu nói vừa nãy "Trẫm đau đầu".
Lam Hi Thần lo lắng "Vậy để thần thị gọi Thúy Quả đi tìm thái y tới".
Hiên Viên Dự mở mắt "Để làm gì?".
Lam Hi Thần hỏi lại "Không phải Hoàng thượng nói đau đầu? Đương nhiên gọi thái y tới để khám bệnh rồi. Lần trước Hoàng thượng đến cũng nói như vậy, thần thị e là Hoàng thượng nhất định đã bị bệnh, cần phải bắt mạch chẩn trị".
Hiên Viên Dự nói "Nếu như thế trẫm gọi ngươi vào đây làm gì? Trẫm kêu ngươi làm cái gì thì cứ làm như thế đó, đừng có lôi thôi dài dòng. Ngươi, mau qua đây xoa đầu giúp trẫm".
Lam Hi Thần tròn mắt "Ta? À, là thần thị sao?".
Thấy Hiên Viên Dự đăm đăm nhìn mình, Lam Hi Thần mới nhận ra sự thất thố, vội ấp úng "Hoàng....Hoàng thượng....hay là thần thị gọi thái y tới? Thần thị nghĩ rằng Hoàng thượng nên khám bệnh sẽ tốt hơn".
Hiên Viên Dự phát cáu "Trẫm nói ngươi làm theo lời trẫm! Im lặng và qua đây, giúp trẫm xoa đầu!".
Lam Hi Thần trong lòng xộc lên một cỗ ấm ức. Hừ! Nghĩ ngươi có bộ dáng giống Minh Quyết huynh của ta thì có quyền lớn tiếng trách mắng ta? Thật muốn giậm chân phát hỏa! Hiên Viên Dự này nghĩ y là ai chứ? Là nam thị thật của hắn đấy hả? Nếu không phải đang trong thân xác người khác, đừng nói là xoa đầu, rút kiếm chém đôi đầu hắn ra y cũng không ngại đâu.
Nhưng mà.....
Nhìn cái bộ dạng của hắn lúc này: hai mày gắt gao siết chặt, gương mặt lúc đỏ lúc xanh, bộ dáng tức giận khiến Lam Hi Thần suýt nữa theo thói quen bước xên xoa dịu Nhiếp Minh Quyết. Haizzz, thôi kệ đi. Đã nhịn được một nữ nhân thích làm khó dễ như Lâm thị, hà cớ gì lại không nhịn được một tên hoàng đế chướng khí cơ chứ?
Chạm rãi đi lại gần nhuyễn tháp, đặt ngón tay thon dài như ngọc chạm vào hai bên thái dương, Lam Hi Thần có chút giật mình. Nóng hổi. Lúc nãy còn tưởng hắn làm mình làm mẩy, hóa ra hắn là mệt mỏi thực sự.
Hiên Viên Dự lim dim, hai vai dần thả lỏng, bình đạm hỏi "Chưa ăn gì sao? Tay ngươi yếu quá".
Không thấy y trả lời, hắn còn tưởng giọng mình quá nhỏ cho nên hỏi lại một lần nữa, giọng lớn hơn trước. Nhưng lại không nghe y trả lời, hắn không kiên nhẫn mà gạt lớn "Trẫm đang hỏi ngươi, tại sao không trả lời?".
Đám cung nhân bên ngoài điện sợ tới mức liên tục ra mồ hôi lạnh, không ngừng cảm thán Điềm quý khanh này rốt cuộc có bao nhiêu lá gan mà hôm nay năm lần bảy lượt chọc giận Hoàng đế?
Lam Hi Thần thấy hắn phát hỏa mà chẳng hiểu vì cớ gì, bấy giờ mới ngẩn ra "Không phải Hoàng thượng kêu thần thị làm theo lời người sao? Là im lặng và xoa đầu".
Chẳng phải kêu mình y lệnh sao? Bây giờ còn giở giọng trách móc, cái tên hoàng đế này đau đầu quá dẫn đến mất trí à?
Hiên Viên Dự "!!!???".
Sau một hồi trừng mắt nhìn y, hắn thở dài bất mãn, sau đó vẫy ta, hậm hực nói "Trẫm hỏi thì ngươi phải trả lời, còn không thì không được phép nói. Dùng lực mạnh hơn một chút đi".
Ta mà dùng hết lực, ngươi sẽ không còn não để nói chuyện đâu!
Lam Hi Thần nén bực bội trong lòng, chậm rãi nhún người thỉnh tội "Thần thị vô dụng, xin Hoàng thượng trách phạt".
Hắn nhếch môi cười "Trách phạt? Hừ! Chỉ vì vậy mà trách phạt, thế có khác gì bọn hôn quân?".
Lam Hi Thần im lặng điều chỉnh nhịp độ hai tay một chút, trong lòng thầm nghĩ thì ra hắn làm hoàng đế cũng không đến nỗi. Còn biết cái gì gọi là hôn quân minh quân.
Được một chút, hắn người nằm xuống gối, nhàn nhạt bảo "Ngươi muốn làm gì thì làm đi, trẫm chợp mắt một lát".
Lam Hi Thần nhẹ nhàng phúc thân lui ra, khẽ đáp "Dạ".
Đã lâu không gặp, chừng như hắn thay đổi đi một chút.
Sau hôm ấy, ngày nào hắn cũng đến Trữ Di cung, có khi ngủ lại qua đêm, có khi chỉ ngồi một lát rồi đi. Chuyện này khắp cung nhanh chóng đều biết, cũng không ai lấy làm lạ. Hậu cung vốn rất ít người, sự sủng ái cứ thế xoay vần hết người này đến người khác, sớm đã là chuyện không của riêng ai. Cũng có lời bàn tán, người ở Trữ Di cung dù sao cũng là con trai của khai quốc công thần, hoặc là nói y có Thái thị nâng đỡ, hoàng đế có thể không thật yêu thương nhưng cũng không thể quá bạc đãi.
Chỉ là người ngoài không biết, chẳng có ân sủng nào cả. Mỗi đêm hắn ghé qua, sau khi cửa tẩm điện khép lại, hai người một nằm giường một nằm nhuyễn tháp, cứ thế trôi qua đêm dài.
Lam Hi Thần thầm tưởng, hóa ra làm nam thị của Hoàng đế cũng không đến nỗi bi đát như mình tưởng tượng. Giữa y lẫn Tư Đồ Gia Cẩn với Hiên Viên Dự kia, vẫn cứ như vậy có khoảng cách là tốt nhất. Y có thể tránh lún sâu vào nỗi niềm yêu thương với người mà ký chủ hận, cũng không chắc rằng đó có phải hóa thân của Nhiếp Minh Quyết hay không?
Cho đến một chiều cuối xuân, Lam Hi Thần đang ngồi tự mình đánh cờ trên chiếc bàn đá, gió xuân mát lạnh, thổi mái tóc đen bay rối loạn. Thúy quả mang đến trà hoa lan đã được chưng cất theo chỉ dẫn của Lam Hi Thần, vốn là trong Uyển Phương viên có một cây ngọc lan khiến cho y nhớ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, vì vậy mà sai Thúy Quả hái một ít ngọc lan đem về chế trà. Hương thơm của cánh lan được phơi khô hai ngày nắng, lại ủ cùng táo đỏ và trà Long Tĩnh một đêm, sau đó mới vớt ra hâm nóng lại mà uống. Hương chất ngọc lan ở nước cất đầu tiên trong chén trà nóng vừa mở nắp đã bay xa ngào ngạt. Trong chiều xuân mát lạnh, ngồi nhàn nhã đánh cờ, môi nhấp tách trà nóng. Đôi khi, người ta cảm giác đời người chỉ tồn tại vì một khoảnh khắc ngắn ngủi thế này thôi.
Hiên Viên Dự như mọi lần, đến không một tiếng động từ ngoài cửa, hắn phất tay bảo đá thị vệ lui ra, bản thân chậm rãi đi lại gần mà cất tiếng cảm thán "Điềm quý khanh thật biết thưởng thức thiên nhiên".
Lam Hi Thần vội đứng dậy, thi lễ "Hoàng thượng tới từ lúc nào? Thứ cho thần thị cung nghênh chậm trễ".
Hiên Viên Dự đưa tay đỡ y đứng lên. Chỉ một cái chạm ngắn ngủi thôi, nhưng Lam Hi Thần lại thấy ấm áp lạ thường. Hắn thong thả ngồi xuống, quay qua nói với Thúy Quả và Tiểu An "Cứ làm việc của các ngươi, trẫm cùng Điềm quý quân nói chuyện một lát".
Cả hai vội cúi đầu rồi qua lưng làm tiếp công việc của mình.
Lam Hi Thần gọi Thúy Quả bưng ra một chén trà lan khác. Hiên Viên Dự cầm lên, ngửi một hơi rồi nhấp một ngụm, nói "Trà này thơm quá! Mùi vị còn ngon hơn loại Long Tĩnh thượng hạng! Trẫm chưa từng thấy loại trà này trong cung".
Lam Hi Thần cười nhẹ "Đây là trà lan thần thị vừa mới chưng cất, mời Hoàng thượng dùng. Chẳng qua thần thị nhớ nhà cho nên mới tự làm ra thôi".
Hiên Viên Dự ngạc nhiên "Nhà thái sư còn có loại trà này sao?".
Lam Hi Thần do dự một lát rồi đáp "Gia phụ không có, đây là thần thị..... tự mình chế ra".
Hiên Viên Dự khẽ "ồ" một tiếng, sau đó nhìn xuống bàn cờ, hỏi "Ái thị biết đánh cờ sao?".
Gần một tháng nay, hắn đã đổi cách gọi y, từ "ngươi" thành "ái thị", dẫu cho ban đầu y thấy không quen, chỉ muốn nghe hình bóng kia gọi mình bằng hai từ ấy, nhưng lâu dần cũng cảm thấy gọi cách nào cũng không quan trọng, cốt yếu là hắn đã không còn thái độ ghét bỏ mình như hồi đầu nữa. Với Tư Đồ Gia Cẩn, điều đó có thể là bước đầu để hắn mượn tay kẻ thù trả thù ngược lại, nhưng với Lam Hi Thần, nói lại giống như một thứ hạnh phúc nhỏ nhoi.
Y cúi đầu, đáp "Dạ thưa, có biết một chút".
Nghe nói trước mặt đế vương, cái gì mình giỏi cũng phải làm cho nó thành cái kém cỏi, cái chập chững, như vậy đế vương mới không sinh lòng nghi hoặc.
Hiên Viên Dự hơi cong nhẹ khóe môi, cầm một quân cờ đen lên, nhướn mày hỏi "Vậy trẫm muốn cùng ái thị tranh tài một chút, có được chăng?".
Lam Hi Thần không nghĩ tới khả năng người trước mặt nếu thật là hóa thân của Nhiếp Minh Quyết thì sẽ biết chơi cờ, nhưng vẫn muốn thử, liền đáp ứng "Hoàng thượng đã nói, thần thị cũng chỉ biết tuân lệnh".
Đúng lúc này, An Dật công công theo hầu Hiên Viên Dự bước vào, cúi đầu chào Hoàng đế và Lam Hi Thần một cái rồi lóng nga lóng ngóng, chừng như có gì đó muốn nói mà lại không dám nói.
Hiên Viên Dự thấy vậy liền bèn hơi cau mày “Có việc gì mà lén lén lút lút như thế? Ở trước mặt trẫm mà có lời gì mà không thể nói ra hay sao?”.
An Dật công công đưa mắt liếc nhìn Lam Hi Thần, hoang mang cúi gằm mặt xuống, thầm mắng Mai Dương ở Phượng Nghi cung mấy trăm lần, nói “Hồi Hoàng thượng, bên Châu Quang điện nói Hoàng quý phi nương nương bệnh nặng, mời Hoàng thượng qua đó xem thử”.
Lam Hi Thần nghe xong, trong lòng trầm xuống một nhịp. Đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần Hiên Viên Dự tới Trữ Di cung là cô ta lại nghĩ đủ mọi cách mời hắn đi. Nhưng dù sao cô ta cũng từng cùng Hiên Viên Dự ân ái bảy năm ròng, tình cảm hắn đối với cô ta dĩ nhiên có nhạt nhưng thiên vị vẫn là thiên vị. Y hơi cụp mắt xuống, hờ hững nói “Hoàng thượng đi đi. Nương nương bận trăm công nghìn việc, lại là nữ nhi cho nên bệnh cũng là chuyện thường”.
Ngoài dự đoán, Hiên Viên Dự phất tay kêu An Dật công công lui ra, lạnh lùng nói “Trẫm đâu phải Thái y mà đi chữa cho nàng ta khỏi bệnh? Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo Thái y đến xem bệnh cho Hoàng quý phi, không có việc gì thì cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng có suy nghĩ lung tung”.
Lam Hi Thần ngạc nhiên "Hoàng thượng, những lần trước Hoàng thượng đều rời đi....".
Hiên Viên Dự thu lại vẻ bực bội vừa rồi, làm vẻ bỡ ngỡ mà hỏi "Thế ái thị không thích trẫm ở đây?".
Lam Hi Thần lúng túng vội hạ tầm mắt xuống bàn cờ "Không phải......à mà..... thần thị thấy mọi hôm Hoàng thượng đều vì nương nương mà lo lắng rời đi, hôm nay không có như vậy cho nên chỉ thấy lạ mà thôi. Hoàng thượng chắc không phải vì muốn xem thần thị thua kỳ nghệ trước mặt người nên mới không qua Phượng Nghi cung đó chứ? Như vậy thần thị thật thấy có lỗi với nương nương".
Hiên Viên Dự cười nhăn nhó “Đây đã là lần thứ hai mươi rồi! Trẫm không nghĩ Hoàng quý phi lại cứ bệnh đúng dịp trẫm ghé lại Trữ Di cung. Nếu nàng ta có bệnh thật, Thái y mới thật sự là người nàng ta cần gặp, không phải trẫm. Bất quá, sáng mai sau khi thượng triều, trẫm qua đó xem một chút. Thôi, chúng ta tiếp tục tranh kỳ tài đi”.
Lam Hi Thần đáy lòng nổi lên một tia vui mừng khó tả, nhanh chóng cầm một quân trắng đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất