Chương 199: Tản mạn (nhị)
Tự vỗ trán mấy cái, nhủ rằng mình nằm mơ là cái chắc, đầu vẫn còn đau, thôi thì ngủ thêm chút nữa. Không ngờ lưng vừa mới ngả xuống, ngoài tấm mành cửa có tiếng bước chân.
"Ai đó?".
Không có tiếng trả lời.
Lam Hi Thần bỗng dưng chắc mẩm đó là kẻ vừa rồi quấy phá giấc ngủ của mình, sẵn bị thức giấc giữa chừng, người dễ chịu mấy cũng phải sinh bực. Y nhất quyết phải nhìn mặt cho được, hỏi rõ lý do người kia cớ gì làm vậy, cho nên hất chăn chạy ra ngoài. Bóng người kia đi về phía mấy bụi cây trước mặt, nhưng lại đi rất nhanh, không kịp thấy được màu áo hay tấm lưng, chỉ có mái tóc đen còn lất phất vài lọn. Y bước thật vội vã, nhưng không sao so kịp bóng kia, kết quả chấp vấp phải một khúc gỗ chắn ngang đường. Địa hình nơi đó trũng, khúc gỗ nằm trên phần đất cao, lúc Lam Hi Thần ngã nhào xuống thì rơi vào chỗ đất dốc khiến y không kịp định hình đã bị lăn quay một đoàn. Cung đường lăn không dài, nhưng phần dốc này nằm ở phía sau một căn lều bạt không biết của ai, cả người Lam Hi Thần cứ thế xốc tung góc vải bạt lăn thẳng vào trong, chừng như đụng phải một cây cột mới dừng lại. Cơ mà, cây cột này sao lại không cứng như gỗ, trái lại còn có chút mềm như chân người? Đầu óc quay cuồng, chỉ toàn thấy vải với vải, y đưa tay vịn lên tấm rèm của cây cột kia định ngồi dậy, bỗng nhiên "roẹt" một tiếng, góc vải trong tay không chịu được sức nặng mà bị đứt, tấm rèm kia cũng rủ xuống phân nửa vải che phủ đầu.
Lắc lắc cho thanh tỉnh cái đầu một chút, vung tay định đánh cây cột yếu đuối, chợt giật mình nhìn thấy trước mặt không phải cột mà là..... một bàn chân.
Trợn mắt nhìn lên thêm chút nữa, chà, sao cái chân này dài vậy? Ai mà cao lắm thế kia?
Một nửa vạt áo đang bị Lam Hi Thần kéo xuống vẫn còn ngay phần hông, để lộ một bên cơ ngực rắn chắc vạm vỡ, từng tấc thịt màu đồng đỏ au còn vương nước trên đó như muốn đốt mắt người ta.
Nhìn lên chút nữa....khoan đã.... sao cái cằm nhìn quen quá vậy?
"Ngươi còn định nằm đó kéo áo bản quân đến bao giờ?".
Lam Hi Thần suýt chút nữa nhảy dựng, trong lòng không ngừng la hét "Chết rồi! Thân hình bị mình nhìn thấy hết rồi!", ngoài mặt thì vội ngồi dậy, kịch liệt cúi đầu nói "Đế quân thứ tội! Tiểu tiên không cố ý! Tiểu tiên thực sự không cố ý, thực sự không biết đế quân đang....tắm".
Nhiếp Minh Quyết kéo lại vạt áo, dửng dưng hỏi "Không cố ý? Không cố ý mà lại xông vào ngay lúc này? Ngươi đừng nói với bản quân đây là trùng hợp chứ?".
Chứ còn gì? Rõ ràng ta đang đuổi theo kẻ lạ mặt, ai biết xúi quẩy vấp có khúc gỗ đã lăn tới chỗ ngươi?
Tất nhiên cái lý do này Lam Hi Thần không sao nói được, cũng không dám nói, cho nên cả buổi trời ngồi quỳ đó ấp a ấp úng tìm lý do. Đến cùng, bức bách quá phải nói đại "Thật ra, tiểu tiên nghĩ thân là thần tử phải có trách nhiệm bảo vệ quân chủ, cho nên phải tận lực hoàn thành trách nhiệm theo sát".
Nhiếp Minh Quyết mặt đầy vẻ không tin "Vậy sao?".
Lam Hi Thần nhìn gương mặt hắn góc cạnh sắc nét, dưới cằm và tóc còn vươn vài giọt nước, mặt mũi y tự dưng nóng đỏ lên như than hồng la, khó khăn nuốt khan một ngụm, nói nhanh "Đế quân, tiểu tiên xin phép ra ngoài".
Đang tính quay người đứng dậy chạy đi, vạt áo choàng phía sau bỗng dưng bị đạp lại, kèm theo giọng thanh trầm "Mới vừa nói phải bảo vệ quân chủ, còn chưa làm được gì đã muốn chạy rồi sao?".
Lam Hi Thần không dám quay lại nhìn mà rụt người đáp "Tiểu tiên sẽ ra bên ngoài canh chừng. Trời đã vào đêm, đế quân cần nghỉ ngơi, tiểu tiên không dám quấy rầy".
Cũng không biết là sợi dây buộc tóc hay mạt ngạch bị kéo giật lại mà cả người Lam Hi Thần theo đó cũng bị kéo đứng lên, lảo đảo lùi về sau hai ba bước, bên tai vẫn là cái giọng thanh trầm "Ngươi cho rằng bản quân dễ qua mặt như vậy? Hay là....." âm thanh kề sát mang tai "Ngươi thông đồng quân địch, định ám sát bản quân?".
Lam Hi Thần trong lòng khóc ròng. Có cần phải thẩm vấn ta trong tình huống thế này không chứ? Ngươi với bộ dạng đó không lấy mạng ta thì thôi, ta làm sao có thể lấy được mạng ngươi?
Thôi thì ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Vội vã vừa đẩy Nhiếp Minh Quyết ra vừa chạy đi, vừa hét "Tiểu tiên không có ý đồ gì hết".
Có lẽ vì quá hoảng loạn, lại thêm vạt áo dài, khiến Lam Hi Thần số phận hẩm hiu muốn chạy thoát cũng không thành. Chân mới dẫm vạt trước suýt nữa bổ nhào xuống đất lần nữa, tay vừa chống cây cột thật định bám lại, không ngờ lực tay mạnh quá lại biến thành một cái đẩy bật về phía sau, bước chân theo phản xạ bước lùi một bước, giẫm tiếp vạt áo phía sau, cả người theo đó cũng đổ ngửa. Thế là sau một tiếng "bõm", Lam Hi Thần vuốt nước trên mặt định hình lại đã phát hiện mình đã rơi vào thùng tắm, không những thế mà còn kéo theo Nhiếp Minh Quyết ở sau lưng. Kết quả biến thành Lam Hi Thần ngã giữa lòng hắn, hai người mình mẩy ướt nhẹp, chân lòng thòng vắt ra ngoài thùng tắm.
Hơi nước ấm hổi mờ mịt tản ra, sau lưng cách một lớp y phục là da thịt thân cận kề sát, tim đập như trống dội, máu nóng dồn hết lên mặt....Lam Hi Thần thầm nghĩ nếu còn nán lại nhất định y sẽ trở thành trái pháo nổ tung, vừa cuống quít bò dậy vừa nói "Đế quân, tiểu tiên vẫn phài ra ngoài canh chừng. Xin cáo lui trước". Sau đó vào tư thế ba chân bốn cẳng bắt đầu chạy.
"Đứng lại".
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại vô cùng uy hiếp, kế đó là cổ tay bị hai cánh tay lực lưỡng từ phía sau bắt lấy kéo về giữa khuôn ngực rắn chắc.
"Hoảng hốt cái gì? Mọi người đều là nam nhân, chuyện này không phải rất bình thường sao? Trừ phi ngươi thực sự có ý đồ xấu, bị bản quân bắt được trong thế có tật giật mình".
Lam Hi Thần nghe xong liền ôm mặt, thiếu nước khóc thét vào mặt hắn. Giật mình cái đầu hắn! Rõ ràng tình huống xấu hổ muốn chết, da mặt hắn rốt cuộc có còn làm bằng thịt hay không mà thấy nó bình thường? Y đây còn là người phàm xáƈ ŧɦịŧ, còn là bạch ngọc tân quân* đàng hoàng chứ bộ!
*Cùng nghĩa với điển tích "hoàng hoa khuê nữ", ý chỉ nam nữ chưa kết hôn, còn sống trong cảnh gia môn bất xuất (cửa nhà chưa mở, nam: mở để đón dâu, nữ: mở để xuất giá), chưa từng trải qua chuyện đời thế tục.
Nhiếp Minh Quyết không thấy y nói năng gì, một tay quàng qua trước cổ y, một tay vịn thành thùng gỗ, bởi vì dáng người hắn cao lớn hơn y rất nhiều cho nên đứng lên cũng dễ dàng, trái lại mũi chân Lam Hi Thần còn phải một gang tay nữa mới tiếp đất, giống như bị hắn treo lững thững phía trên. Đợi thả y xuống đất xong, hắn phủi phủi mảng áo bị ướt nửa trên người, nơi đó lập tức khô ráo, lại nhìn qua Lam Hi Thần, phất tay một cái, nửa người trên cũng y cũng nhanh chóng khô lại. Hắn bất cần quan tâm đi một mạch, không quên nói "Nếu đã gọi là làm tròn bổn phận thần tử, vậy thì bản quân có việc cho ngươi làm đây".
Lam Hi Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù tim vẫn còn đập thình thịch, lủi thủi đi theo sau Nhiếp Minh Quyết để nhận lệnh.
Nhưng mà nhận lệnh rồi, Lam Hi Thần thiết nghĩ sao phận mình lại đáng thương tới vậy.
Đầu tiên chính là thử độc. Trước mặt Nhiếp Minh Quyết là bữa tối lót dạ không mấy thịnh soạn. Mấy cái màn thầu chay, một ly sữa nóng, một ly trà thảo môi. Kỳ thực cái việc thử độc này, nếu ăn qua có nguy cơ chết, Lam Hi Thần tìm cách thoái thác cũng không phải là không được. Nhưng mà nghĩ lại nếu không ăn, há chẳng phải bị người nào đó nghi kỵ làm ba cái việc gian tế ám sát kia? Hơn nữa hắn pháp lực cao thâm, chưa chắc đã để y - một thủ hạ tận tụy - đi Âm phủ oan uổng. Vì cái bụng đói, Lam Hi Thần cũng đánh liều nếm thử, không ngờ mới ăn được một cái màn thầu, Nhiếp Minh Quyết đã nói bản thân không đói, kêu y muốn thì cứ ăn hết khỏi bỏ uổng. Lam Hi Thần vừa ăn vừa âm thầm trách hắn. Rõ ràng là tử lộ, lại muốn mình đi thay hắn cho trọn. Quân chủ chính là như vậy sao? Vô tâm! Quá mức vô tâm!
Một khắc, hai khắc, ba khắc, bốn khắc, cho đến qua trọn một canh giờ vẫn chưa xong việc thứ hai mà vị vạn linh cộng chủ kia giao cho Lam Hi Thần. Rất đơn giản, nhẹ nhàng nhưng có phần dọa người, đó là làm.....mát giường.
Với lý do: Lam Hi Thần cầm Băng Di, chủ băng khí nên sẽ có khí lạnh trên người, mà thời tiết bên ngoài lại đang nóng, thân là người quản bao việc từ nhỏ đến lớn như Nhiếp Minh Quyết không cách nào ngủ được, cho nên muốn mượn chút băng khí xua tan cái nóng.
Ban đầu Lam Hi Thần có ý muốn thoái thác vì thấy cái mệnh lệnh này có gì đó.......sai sai, nhưng Nhiếp Minh Quyết nói "Làm mát giường chứ không phải kêu ngươi làm ấm giường, ủ khí lạnh trong chăn đệm chứ không phải ủ khí lên người khác. Hiểu chưa?", vậy nên Lam Hi Thần ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, cuối cùng đành phải nhận lệnh trèo lên giường đắp chăn ủ khí. Xưa nay toàn nghe nói làm "ấm giường" là trách nhiệm của mấy nữ tử được bọn nhà giàu mua về làm thú vui, mà Nhiếp Minh Quyết thì không phải thể loại đó, y cũng không phải nữ tử, cho nên rút ra chân lý: làm "mát giường" này chắc chắn không giống như "ấm giường". Một phần nữa, ai bảo y lỡ miệng nói thần từ thì phải tận lực làm tròn bổn phận mà chi?
Chuyện sẽ chẳng có gì to tát nếu như chỉ cần nằm một chút là xong, nhưng đã gần hai canh giờ rồi, người kia vẫn không hề bảo thôi, buộc miệng y phải hỏi "Đế quân, gần hai canh giờ rồi, có thể xong rồi chứ?".
Nhiếp Minh Quyết ngồi đọc văn tự bên kia bức bình phong, điềm nhiên đáp "Thời tiết đang nóng, không gấp".
Lam Hi Thần xụ mặt, quay người nằm nghiêng, mặt úp vào trong góc giường, bất mãn nghĩ: không khí ở nơi này giống như cuối thu đầu đông, tiết trời se lạnh rồi, nóng cái đầu ngươi ấy!
Nhưng mà.......
Tay sờ sờ lên mặt chăn, không khỏi cười thích thú. Chẳng biết tấm chăn dệt bằng vải gì mà lại mềm mềm nhũn nhũn, sờ vào thật là mịn tay, cực kỳ thoải mái, không giống chăn đệm trong lều bọn họ. Quả nhiên người có thân phận cao thì những thứ xung quanh cũng không tầm thường. Lam Hi Thần không kìm được cảm giác chăn ấm nệm êm, lăn qua lăn lại vài cái đã bắt đầu ngáp.
Buồn ngủ thật sự! Hai mắt sắp chống cự hết nổi rồi!
Giấc ngủ giữa chừng ban chiều bị phá rối, hiện tại mi mắt đều muốn híp lại.
Hay là ngủ một chút? Đúng rồi, chỉ ngủ một chút thôi. Lát nữa kiểu gì Nhiếp Minh Quyết cũng kêu mình ngồi dậy đi về lều mà ngủ, nhân tiện đang thoải mái, ngủ thêm một chút nữa cũng không đến nỗi sập trời đâu.
Cơn buồn ngủ đến nhanh mà đi sâu vào cũng nhanh. Trong lúc ngủ, tùy ý lăn qua, tay vơ phải một cái gối ôm. Cảm giác cái gối ôm này thật dài, thật ấm, chỉ là không mịn lắm, giống như bên trong không phải nhét tơ bông vào. Lại như có một cái gối khác đè lên người.
"Hoán.....".
Lam Hi Thần mơ mơ màng màng nghe có người kêu tên, giọng ấm áp dịu dàng, giống như mẫu thân đang gọi khiến y lâm vào giấc mộng ngày còn bé xíu. Khi ấy Lam Vong Cơ chưa ra đời, có một buổi trưa y tới thăm mẫu thân, giữa trưa nắng gắt, mẫu thân cùng y nằm gối lên tay nàng, trên chiếc chõng tre trước cửa thất, một tay nàng cầm quạt phất phơ mang lại chút gió nhẹ.
Lúc này thật giống.
Hơi ấm, sự yêu thương, đã rất lâu rồi chưa từng được cảm nhận. Lam Hi Thần như người đang khát tìm được nước, dìm mình sâu vào sự ấm áp đó, rúc mặt vào lồng ngực ấm áp của mẹ mình, miệng không ngừng gọi "Mẫu thân". Đột nhiên, tay y quàng qua hai bên hông muốn ôm trọn nàng, lại có chút ngạc nhiên hỏi "Mẫu thân, sao ngực mẫu thân phẳng vậy?".
Lam phu nhân vuốt mái tóc ngắn ngang vai, vỗ về tấm lưng bé nhỏ, bật cười "Vì mẫu thân là nam nhân, làm gì có ngực?".
Lam Hi Thần hoảng hồn, bật đầu ra muốn nhìn mặt nàng, lại không tưởng phía sau gáy đụng phải thứ gì đó cứng ngắt làm y đau điếng, chưa kịp định hình vừa trải qua giấc mơ thì cảnh y mở mắt ra nhìn còn kinh hoàng hơn lời vừa mới nghe.
Đêm khuya thanh tĩnh, đèn đều tắt hết, chỉ có ngọn đèn gần giường là còn loeo loét cháy.
Nằm nghiêng trên giường, cả người run rẩy, người nào đó nằm ngay bên cạnh, dùng một cánh tay đè ngang qua vai, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng lấm tấm trên trán.
Lam Hi Thần chỉ muốn kêu cứu mạng. Chẳng y chỉ mới chợp mắt một chút thôi, sao....sao....sao lại biến thành bộ dạng này chứ? Không ổn! Phải chuồn nhanh mới được!
Chậm rãi, khẽ khàng hết mức có thể để đẩy cánh tay của Nhiếp Minh Quyết ra, lồm cồm bò dậy vòng xuống dưới chân hắn, mò mẫm như người bị mộng du tìm khoảng trống để bước xuống giường, trong lòng cầu nguyện bốn chữ "Đừng nhìn thấy ta".
Ngón chân chạm xuống đất, mừng rỡ kinh hô trong lòng còn chưa kịp thì đã bị một lực kéo ngã vào trong giường, sau đó là một thân ảnh chống hai tay ghìm lại bên trên, có giọng nói vừa như trêu chọc mà vừa như cảnh cáo "Đêm khuya, vậy mà có thỏ con dám chạy loạn trong trướng của bản quân, làm bản quân thức giấc, thật là đáng tội chết".
Lam Hi Thần hít một ngụm khí lạnh, lắp bắp "Đế..... đế quân.... lúc nãy.... tiểu tiên ngủ.... ngủ quên mất....".
Nhiếp Minh Quyết bình thản nhướn mày "Vậy thì sao?".
Lam Hi Thần rối đến không biết mình nói cái gì "Vừa rồi chắc tiểu tiểu bị mộng du, cho nên mới làm kinh động đế quân. Hay là để tiểu tiên nằm dưới đất? Không đúng, là tiểu tiên ra ngoài đứng canh chừng sẽ hay hơn".
Người nào đó với vẻ mặt nhìn thủng mà không nói thẳng, chỉ tặc lưỡi "Ồ, nói vậy mộng du cũng thật phiền".
Lam Hi Thần kịch liệt hưởng ứng "Dạ phải, rất phiền, cực kỳ phiền". Trong lòng thầm cầu mong: thấy phiền thì ngươi mau thả ta đi đi! Nằm cạnh ngươi thật sự rất...... bức chết người a!
Nói tới cũng thật lạ. Lúc trước ở trong Mộng cảnh, cũng là đồng sàng tương cận, nhưng không hiểu sao lại không có cảm giác đầu óc hoảng loạn, tim mặt bối rối ngượng chết người này. Liệu có phải lúc đó không phải thân xác thật, cho nên mới không cảm nhận uy hiếp gì?
"Không sao!".
Hai từ ngắn gọn của hắn lập tức kéo y về thực tại. Hắn phất nhẹ ngón tay một cái, mạt ngạch, dây buộc tóc và vài lọn tóc đều tự động quấn chặt vào thành giường. Lam Hi Thần trố mắt, còn hắn thì hơi cong khóe môi với vẻ hiển nhiên "Như thế này thì không lo mộng du nữa".
Khuôn mặt ở phía trên chỉ cách đúng một bàn tay, tóc vì cúi xuống mà vài sợi lòa xòa trước mặt, đôi huỳnh kim dị nhãn lấp lánh đến hút hồn, ý cười không nở thì thôi, nở ra ngoài trừ chết người theo nghĩa đen còn có lực sát thương theo nghĩa trắng a!
Lam Hi Thần mặt mày méo mó, khóc không thành tiếng, nói "Nhưng mà đế quân, tiểu tiên ngủ ở trong đây, sáng ra nhất định sẽ bị mọi người dị nghị".
Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu, môi hơi dẩu làm vẻ khó tin "Chỉ là làm mát giường thôi, có cần phải nghiêm trọng vậy không?".
Lam Hi Thần nghẹn lời, trưng cho hắn một cái nhìn: Chuyện này không phải là đơn giản làm mát giường hay không!
Phải kiên trì! Y không được để nam sắc của hắn mê hoặc!
Nhiếp Minh Quyết dửng dưng "Ngươi không phải nữ tử, sợ cái gì? Hơn nữa bây giờ ra ngoài còn dễ bị nhìn thấy hơn. A, hay là ngươi sợ Đông Phương Ma quân kia nhìn thấy, sẽ ghét bỏ ngươi? Cũng phải, hắn giữ chiếc khăn kia đợi chờ lâu như vậy là muốn sớm ngày mang ngươi về Ma tộc, cho nên ngươi cũng không ngại ở gần hắn như hồi trước nữa đúng không? Đã bắt đầu quen với con báo đen kia rồi à? Còn gọi ngươi Hoán Hoán, nghe cũng thân thiết lắm chứ! Sao ngươi không gọi thẳng tên hắn luôn đi, kêu Ma quân này nọ có phải rắc rối không?".
Lam Hi Thần túm chặt góc chăn, kéo lên che nửa mặt, kịch liệt lắc đầu, rồi lại gật gật, rồi lại lắc lắc.
Nhiếp Minh Quyết buông người ra, sẵn giọng "Được rồi. Thời tiết đang nóng, trời cũng đã khuya, bản quân mệt rồi, nhưng có khối băng như ngươi nằm cạnh đúng là thoải mái hơn nhiều. Còn nữa...". Hắn chỉ vào mũi y, nghiêm giọng cảnh cáo "Ban nãy là ngươi ôm bản quân trước, còn sờ soạng lung tung trên ngực bản quân, bản quân đã rộng lượng không tính toán rồi. Vì thế hãy an phận nằm yên đó, cấm cử động phá giấc ngủ của bản quân lần nữa".
Lam Hi Thần nhìn hắn thoải mái nằm xuống ngay bên cạnh, còn mình thì ủy khuất muốn chết, lại nhớ tới giấc mơ vừa nãy đi kèm lời cảnh cáo, mặt đỏ như tôm luộc, người quay cái vèo lui vào góc giường. Trong lòng một vạn tám ngàn lần khóc thảm, cắn góc chăn không ngừng cầu khẩn "Vong Cơ! Ngụy công tử! Các ngươi đâu cả rồi, mau tới cứu ta đi! Huynh trưởng cảm thấy sự đoan chính của bản thân sắp bị gió cuốn bay mất rồi!".
"Ai đó?".
Không có tiếng trả lời.
Lam Hi Thần bỗng dưng chắc mẩm đó là kẻ vừa rồi quấy phá giấc ngủ của mình, sẵn bị thức giấc giữa chừng, người dễ chịu mấy cũng phải sinh bực. Y nhất quyết phải nhìn mặt cho được, hỏi rõ lý do người kia cớ gì làm vậy, cho nên hất chăn chạy ra ngoài. Bóng người kia đi về phía mấy bụi cây trước mặt, nhưng lại đi rất nhanh, không kịp thấy được màu áo hay tấm lưng, chỉ có mái tóc đen còn lất phất vài lọn. Y bước thật vội vã, nhưng không sao so kịp bóng kia, kết quả chấp vấp phải một khúc gỗ chắn ngang đường. Địa hình nơi đó trũng, khúc gỗ nằm trên phần đất cao, lúc Lam Hi Thần ngã nhào xuống thì rơi vào chỗ đất dốc khiến y không kịp định hình đã bị lăn quay một đoàn. Cung đường lăn không dài, nhưng phần dốc này nằm ở phía sau một căn lều bạt không biết của ai, cả người Lam Hi Thần cứ thế xốc tung góc vải bạt lăn thẳng vào trong, chừng như đụng phải một cây cột mới dừng lại. Cơ mà, cây cột này sao lại không cứng như gỗ, trái lại còn có chút mềm như chân người? Đầu óc quay cuồng, chỉ toàn thấy vải với vải, y đưa tay vịn lên tấm rèm của cây cột kia định ngồi dậy, bỗng nhiên "roẹt" một tiếng, góc vải trong tay không chịu được sức nặng mà bị đứt, tấm rèm kia cũng rủ xuống phân nửa vải che phủ đầu.
Lắc lắc cho thanh tỉnh cái đầu một chút, vung tay định đánh cây cột yếu đuối, chợt giật mình nhìn thấy trước mặt không phải cột mà là..... một bàn chân.
Trợn mắt nhìn lên thêm chút nữa, chà, sao cái chân này dài vậy? Ai mà cao lắm thế kia?
Một nửa vạt áo đang bị Lam Hi Thần kéo xuống vẫn còn ngay phần hông, để lộ một bên cơ ngực rắn chắc vạm vỡ, từng tấc thịt màu đồng đỏ au còn vương nước trên đó như muốn đốt mắt người ta.
Nhìn lên chút nữa....khoan đã.... sao cái cằm nhìn quen quá vậy?
"Ngươi còn định nằm đó kéo áo bản quân đến bao giờ?".
Lam Hi Thần suýt chút nữa nhảy dựng, trong lòng không ngừng la hét "Chết rồi! Thân hình bị mình nhìn thấy hết rồi!", ngoài mặt thì vội ngồi dậy, kịch liệt cúi đầu nói "Đế quân thứ tội! Tiểu tiên không cố ý! Tiểu tiên thực sự không cố ý, thực sự không biết đế quân đang....tắm".
Nhiếp Minh Quyết kéo lại vạt áo, dửng dưng hỏi "Không cố ý? Không cố ý mà lại xông vào ngay lúc này? Ngươi đừng nói với bản quân đây là trùng hợp chứ?".
Chứ còn gì? Rõ ràng ta đang đuổi theo kẻ lạ mặt, ai biết xúi quẩy vấp có khúc gỗ đã lăn tới chỗ ngươi?
Tất nhiên cái lý do này Lam Hi Thần không sao nói được, cũng không dám nói, cho nên cả buổi trời ngồi quỳ đó ấp a ấp úng tìm lý do. Đến cùng, bức bách quá phải nói đại "Thật ra, tiểu tiên nghĩ thân là thần tử phải có trách nhiệm bảo vệ quân chủ, cho nên phải tận lực hoàn thành trách nhiệm theo sát".
Nhiếp Minh Quyết mặt đầy vẻ không tin "Vậy sao?".
Lam Hi Thần nhìn gương mặt hắn góc cạnh sắc nét, dưới cằm và tóc còn vươn vài giọt nước, mặt mũi y tự dưng nóng đỏ lên như than hồng la, khó khăn nuốt khan một ngụm, nói nhanh "Đế quân, tiểu tiên xin phép ra ngoài".
Đang tính quay người đứng dậy chạy đi, vạt áo choàng phía sau bỗng dưng bị đạp lại, kèm theo giọng thanh trầm "Mới vừa nói phải bảo vệ quân chủ, còn chưa làm được gì đã muốn chạy rồi sao?".
Lam Hi Thần không dám quay lại nhìn mà rụt người đáp "Tiểu tiên sẽ ra bên ngoài canh chừng. Trời đã vào đêm, đế quân cần nghỉ ngơi, tiểu tiên không dám quấy rầy".
Cũng không biết là sợi dây buộc tóc hay mạt ngạch bị kéo giật lại mà cả người Lam Hi Thần theo đó cũng bị kéo đứng lên, lảo đảo lùi về sau hai ba bước, bên tai vẫn là cái giọng thanh trầm "Ngươi cho rằng bản quân dễ qua mặt như vậy? Hay là....." âm thanh kề sát mang tai "Ngươi thông đồng quân địch, định ám sát bản quân?".
Lam Hi Thần trong lòng khóc ròng. Có cần phải thẩm vấn ta trong tình huống thế này không chứ? Ngươi với bộ dạng đó không lấy mạng ta thì thôi, ta làm sao có thể lấy được mạng ngươi?
Thôi thì ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Vội vã vừa đẩy Nhiếp Minh Quyết ra vừa chạy đi, vừa hét "Tiểu tiên không có ý đồ gì hết".
Có lẽ vì quá hoảng loạn, lại thêm vạt áo dài, khiến Lam Hi Thần số phận hẩm hiu muốn chạy thoát cũng không thành. Chân mới dẫm vạt trước suýt nữa bổ nhào xuống đất lần nữa, tay vừa chống cây cột thật định bám lại, không ngờ lực tay mạnh quá lại biến thành một cái đẩy bật về phía sau, bước chân theo phản xạ bước lùi một bước, giẫm tiếp vạt áo phía sau, cả người theo đó cũng đổ ngửa. Thế là sau một tiếng "bõm", Lam Hi Thần vuốt nước trên mặt định hình lại đã phát hiện mình đã rơi vào thùng tắm, không những thế mà còn kéo theo Nhiếp Minh Quyết ở sau lưng. Kết quả biến thành Lam Hi Thần ngã giữa lòng hắn, hai người mình mẩy ướt nhẹp, chân lòng thòng vắt ra ngoài thùng tắm.
Hơi nước ấm hổi mờ mịt tản ra, sau lưng cách một lớp y phục là da thịt thân cận kề sát, tim đập như trống dội, máu nóng dồn hết lên mặt....Lam Hi Thần thầm nghĩ nếu còn nán lại nhất định y sẽ trở thành trái pháo nổ tung, vừa cuống quít bò dậy vừa nói "Đế quân, tiểu tiên vẫn phài ra ngoài canh chừng. Xin cáo lui trước". Sau đó vào tư thế ba chân bốn cẳng bắt đầu chạy.
"Đứng lại".
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại vô cùng uy hiếp, kế đó là cổ tay bị hai cánh tay lực lưỡng từ phía sau bắt lấy kéo về giữa khuôn ngực rắn chắc.
"Hoảng hốt cái gì? Mọi người đều là nam nhân, chuyện này không phải rất bình thường sao? Trừ phi ngươi thực sự có ý đồ xấu, bị bản quân bắt được trong thế có tật giật mình".
Lam Hi Thần nghe xong liền ôm mặt, thiếu nước khóc thét vào mặt hắn. Giật mình cái đầu hắn! Rõ ràng tình huống xấu hổ muốn chết, da mặt hắn rốt cuộc có còn làm bằng thịt hay không mà thấy nó bình thường? Y đây còn là người phàm xáƈ ŧɦịŧ, còn là bạch ngọc tân quân* đàng hoàng chứ bộ!
*Cùng nghĩa với điển tích "hoàng hoa khuê nữ", ý chỉ nam nữ chưa kết hôn, còn sống trong cảnh gia môn bất xuất (cửa nhà chưa mở, nam: mở để đón dâu, nữ: mở để xuất giá), chưa từng trải qua chuyện đời thế tục.
Nhiếp Minh Quyết không thấy y nói năng gì, một tay quàng qua trước cổ y, một tay vịn thành thùng gỗ, bởi vì dáng người hắn cao lớn hơn y rất nhiều cho nên đứng lên cũng dễ dàng, trái lại mũi chân Lam Hi Thần còn phải một gang tay nữa mới tiếp đất, giống như bị hắn treo lững thững phía trên. Đợi thả y xuống đất xong, hắn phủi phủi mảng áo bị ướt nửa trên người, nơi đó lập tức khô ráo, lại nhìn qua Lam Hi Thần, phất tay một cái, nửa người trên cũng y cũng nhanh chóng khô lại. Hắn bất cần quan tâm đi một mạch, không quên nói "Nếu đã gọi là làm tròn bổn phận thần tử, vậy thì bản quân có việc cho ngươi làm đây".
Lam Hi Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù tim vẫn còn đập thình thịch, lủi thủi đi theo sau Nhiếp Minh Quyết để nhận lệnh.
Nhưng mà nhận lệnh rồi, Lam Hi Thần thiết nghĩ sao phận mình lại đáng thương tới vậy.
Đầu tiên chính là thử độc. Trước mặt Nhiếp Minh Quyết là bữa tối lót dạ không mấy thịnh soạn. Mấy cái màn thầu chay, một ly sữa nóng, một ly trà thảo môi. Kỳ thực cái việc thử độc này, nếu ăn qua có nguy cơ chết, Lam Hi Thần tìm cách thoái thác cũng không phải là không được. Nhưng mà nghĩ lại nếu không ăn, há chẳng phải bị người nào đó nghi kỵ làm ba cái việc gian tế ám sát kia? Hơn nữa hắn pháp lực cao thâm, chưa chắc đã để y - một thủ hạ tận tụy - đi Âm phủ oan uổng. Vì cái bụng đói, Lam Hi Thần cũng đánh liều nếm thử, không ngờ mới ăn được một cái màn thầu, Nhiếp Minh Quyết đã nói bản thân không đói, kêu y muốn thì cứ ăn hết khỏi bỏ uổng. Lam Hi Thần vừa ăn vừa âm thầm trách hắn. Rõ ràng là tử lộ, lại muốn mình đi thay hắn cho trọn. Quân chủ chính là như vậy sao? Vô tâm! Quá mức vô tâm!
Một khắc, hai khắc, ba khắc, bốn khắc, cho đến qua trọn một canh giờ vẫn chưa xong việc thứ hai mà vị vạn linh cộng chủ kia giao cho Lam Hi Thần. Rất đơn giản, nhẹ nhàng nhưng có phần dọa người, đó là làm.....mát giường.
Với lý do: Lam Hi Thần cầm Băng Di, chủ băng khí nên sẽ có khí lạnh trên người, mà thời tiết bên ngoài lại đang nóng, thân là người quản bao việc từ nhỏ đến lớn như Nhiếp Minh Quyết không cách nào ngủ được, cho nên muốn mượn chút băng khí xua tan cái nóng.
Ban đầu Lam Hi Thần có ý muốn thoái thác vì thấy cái mệnh lệnh này có gì đó.......sai sai, nhưng Nhiếp Minh Quyết nói "Làm mát giường chứ không phải kêu ngươi làm ấm giường, ủ khí lạnh trong chăn đệm chứ không phải ủ khí lên người khác. Hiểu chưa?", vậy nên Lam Hi Thần ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, cuối cùng đành phải nhận lệnh trèo lên giường đắp chăn ủ khí. Xưa nay toàn nghe nói làm "ấm giường" là trách nhiệm của mấy nữ tử được bọn nhà giàu mua về làm thú vui, mà Nhiếp Minh Quyết thì không phải thể loại đó, y cũng không phải nữ tử, cho nên rút ra chân lý: làm "mát giường" này chắc chắn không giống như "ấm giường". Một phần nữa, ai bảo y lỡ miệng nói thần từ thì phải tận lực làm tròn bổn phận mà chi?
Chuyện sẽ chẳng có gì to tát nếu như chỉ cần nằm một chút là xong, nhưng đã gần hai canh giờ rồi, người kia vẫn không hề bảo thôi, buộc miệng y phải hỏi "Đế quân, gần hai canh giờ rồi, có thể xong rồi chứ?".
Nhiếp Minh Quyết ngồi đọc văn tự bên kia bức bình phong, điềm nhiên đáp "Thời tiết đang nóng, không gấp".
Lam Hi Thần xụ mặt, quay người nằm nghiêng, mặt úp vào trong góc giường, bất mãn nghĩ: không khí ở nơi này giống như cuối thu đầu đông, tiết trời se lạnh rồi, nóng cái đầu ngươi ấy!
Nhưng mà.......
Tay sờ sờ lên mặt chăn, không khỏi cười thích thú. Chẳng biết tấm chăn dệt bằng vải gì mà lại mềm mềm nhũn nhũn, sờ vào thật là mịn tay, cực kỳ thoải mái, không giống chăn đệm trong lều bọn họ. Quả nhiên người có thân phận cao thì những thứ xung quanh cũng không tầm thường. Lam Hi Thần không kìm được cảm giác chăn ấm nệm êm, lăn qua lăn lại vài cái đã bắt đầu ngáp.
Buồn ngủ thật sự! Hai mắt sắp chống cự hết nổi rồi!
Giấc ngủ giữa chừng ban chiều bị phá rối, hiện tại mi mắt đều muốn híp lại.
Hay là ngủ một chút? Đúng rồi, chỉ ngủ một chút thôi. Lát nữa kiểu gì Nhiếp Minh Quyết cũng kêu mình ngồi dậy đi về lều mà ngủ, nhân tiện đang thoải mái, ngủ thêm một chút nữa cũng không đến nỗi sập trời đâu.
Cơn buồn ngủ đến nhanh mà đi sâu vào cũng nhanh. Trong lúc ngủ, tùy ý lăn qua, tay vơ phải một cái gối ôm. Cảm giác cái gối ôm này thật dài, thật ấm, chỉ là không mịn lắm, giống như bên trong không phải nhét tơ bông vào. Lại như có một cái gối khác đè lên người.
"Hoán.....".
Lam Hi Thần mơ mơ màng màng nghe có người kêu tên, giọng ấm áp dịu dàng, giống như mẫu thân đang gọi khiến y lâm vào giấc mộng ngày còn bé xíu. Khi ấy Lam Vong Cơ chưa ra đời, có một buổi trưa y tới thăm mẫu thân, giữa trưa nắng gắt, mẫu thân cùng y nằm gối lên tay nàng, trên chiếc chõng tre trước cửa thất, một tay nàng cầm quạt phất phơ mang lại chút gió nhẹ.
Lúc này thật giống.
Hơi ấm, sự yêu thương, đã rất lâu rồi chưa từng được cảm nhận. Lam Hi Thần như người đang khát tìm được nước, dìm mình sâu vào sự ấm áp đó, rúc mặt vào lồng ngực ấm áp của mẹ mình, miệng không ngừng gọi "Mẫu thân". Đột nhiên, tay y quàng qua hai bên hông muốn ôm trọn nàng, lại có chút ngạc nhiên hỏi "Mẫu thân, sao ngực mẫu thân phẳng vậy?".
Lam phu nhân vuốt mái tóc ngắn ngang vai, vỗ về tấm lưng bé nhỏ, bật cười "Vì mẫu thân là nam nhân, làm gì có ngực?".
Lam Hi Thần hoảng hồn, bật đầu ra muốn nhìn mặt nàng, lại không tưởng phía sau gáy đụng phải thứ gì đó cứng ngắt làm y đau điếng, chưa kịp định hình vừa trải qua giấc mơ thì cảnh y mở mắt ra nhìn còn kinh hoàng hơn lời vừa mới nghe.
Đêm khuya thanh tĩnh, đèn đều tắt hết, chỉ có ngọn đèn gần giường là còn loeo loét cháy.
Nằm nghiêng trên giường, cả người run rẩy, người nào đó nằm ngay bên cạnh, dùng một cánh tay đè ngang qua vai, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng lấm tấm trên trán.
Lam Hi Thần chỉ muốn kêu cứu mạng. Chẳng y chỉ mới chợp mắt một chút thôi, sao....sao....sao lại biến thành bộ dạng này chứ? Không ổn! Phải chuồn nhanh mới được!
Chậm rãi, khẽ khàng hết mức có thể để đẩy cánh tay của Nhiếp Minh Quyết ra, lồm cồm bò dậy vòng xuống dưới chân hắn, mò mẫm như người bị mộng du tìm khoảng trống để bước xuống giường, trong lòng cầu nguyện bốn chữ "Đừng nhìn thấy ta".
Ngón chân chạm xuống đất, mừng rỡ kinh hô trong lòng còn chưa kịp thì đã bị một lực kéo ngã vào trong giường, sau đó là một thân ảnh chống hai tay ghìm lại bên trên, có giọng nói vừa như trêu chọc mà vừa như cảnh cáo "Đêm khuya, vậy mà có thỏ con dám chạy loạn trong trướng của bản quân, làm bản quân thức giấc, thật là đáng tội chết".
Lam Hi Thần hít một ngụm khí lạnh, lắp bắp "Đế..... đế quân.... lúc nãy.... tiểu tiên ngủ.... ngủ quên mất....".
Nhiếp Minh Quyết bình thản nhướn mày "Vậy thì sao?".
Lam Hi Thần rối đến không biết mình nói cái gì "Vừa rồi chắc tiểu tiểu bị mộng du, cho nên mới làm kinh động đế quân. Hay là để tiểu tiên nằm dưới đất? Không đúng, là tiểu tiên ra ngoài đứng canh chừng sẽ hay hơn".
Người nào đó với vẻ mặt nhìn thủng mà không nói thẳng, chỉ tặc lưỡi "Ồ, nói vậy mộng du cũng thật phiền".
Lam Hi Thần kịch liệt hưởng ứng "Dạ phải, rất phiền, cực kỳ phiền". Trong lòng thầm cầu mong: thấy phiền thì ngươi mau thả ta đi đi! Nằm cạnh ngươi thật sự rất...... bức chết người a!
Nói tới cũng thật lạ. Lúc trước ở trong Mộng cảnh, cũng là đồng sàng tương cận, nhưng không hiểu sao lại không có cảm giác đầu óc hoảng loạn, tim mặt bối rối ngượng chết người này. Liệu có phải lúc đó không phải thân xác thật, cho nên mới không cảm nhận uy hiếp gì?
"Không sao!".
Hai từ ngắn gọn của hắn lập tức kéo y về thực tại. Hắn phất nhẹ ngón tay một cái, mạt ngạch, dây buộc tóc và vài lọn tóc đều tự động quấn chặt vào thành giường. Lam Hi Thần trố mắt, còn hắn thì hơi cong khóe môi với vẻ hiển nhiên "Như thế này thì không lo mộng du nữa".
Khuôn mặt ở phía trên chỉ cách đúng một bàn tay, tóc vì cúi xuống mà vài sợi lòa xòa trước mặt, đôi huỳnh kim dị nhãn lấp lánh đến hút hồn, ý cười không nở thì thôi, nở ra ngoài trừ chết người theo nghĩa đen còn có lực sát thương theo nghĩa trắng a!
Lam Hi Thần mặt mày méo mó, khóc không thành tiếng, nói "Nhưng mà đế quân, tiểu tiên ngủ ở trong đây, sáng ra nhất định sẽ bị mọi người dị nghị".
Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu, môi hơi dẩu làm vẻ khó tin "Chỉ là làm mát giường thôi, có cần phải nghiêm trọng vậy không?".
Lam Hi Thần nghẹn lời, trưng cho hắn một cái nhìn: Chuyện này không phải là đơn giản làm mát giường hay không!
Phải kiên trì! Y không được để nam sắc của hắn mê hoặc!
Nhiếp Minh Quyết dửng dưng "Ngươi không phải nữ tử, sợ cái gì? Hơn nữa bây giờ ra ngoài còn dễ bị nhìn thấy hơn. A, hay là ngươi sợ Đông Phương Ma quân kia nhìn thấy, sẽ ghét bỏ ngươi? Cũng phải, hắn giữ chiếc khăn kia đợi chờ lâu như vậy là muốn sớm ngày mang ngươi về Ma tộc, cho nên ngươi cũng không ngại ở gần hắn như hồi trước nữa đúng không? Đã bắt đầu quen với con báo đen kia rồi à? Còn gọi ngươi Hoán Hoán, nghe cũng thân thiết lắm chứ! Sao ngươi không gọi thẳng tên hắn luôn đi, kêu Ma quân này nọ có phải rắc rối không?".
Lam Hi Thần túm chặt góc chăn, kéo lên che nửa mặt, kịch liệt lắc đầu, rồi lại gật gật, rồi lại lắc lắc.
Nhiếp Minh Quyết buông người ra, sẵn giọng "Được rồi. Thời tiết đang nóng, trời cũng đã khuya, bản quân mệt rồi, nhưng có khối băng như ngươi nằm cạnh đúng là thoải mái hơn nhiều. Còn nữa...". Hắn chỉ vào mũi y, nghiêm giọng cảnh cáo "Ban nãy là ngươi ôm bản quân trước, còn sờ soạng lung tung trên ngực bản quân, bản quân đã rộng lượng không tính toán rồi. Vì thế hãy an phận nằm yên đó, cấm cử động phá giấc ngủ của bản quân lần nữa".
Lam Hi Thần nhìn hắn thoải mái nằm xuống ngay bên cạnh, còn mình thì ủy khuất muốn chết, lại nhớ tới giấc mơ vừa nãy đi kèm lời cảnh cáo, mặt đỏ như tôm luộc, người quay cái vèo lui vào góc giường. Trong lòng một vạn tám ngàn lần khóc thảm, cắn góc chăn không ngừng cầu khẩn "Vong Cơ! Ngụy công tử! Các ngươi đâu cả rồi, mau tới cứu ta đi! Huynh trưởng cảm thấy sự đoan chính của bản thân sắp bị gió cuốn bay mất rồi!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất