Chương 88: Vấn đạo (tứ)
Trong nội tâm Lam Hi Thần thoáng qua một tia xem thường. Rõ ràng là bọn họ hiếu thắng đòi đấu trước, dù là Tôn Ngộ Không giữa chừng thay đổi chủ ý nhưng cả thảy đều không phải do bọn họ gây chuyện trước sao, bây giờ vì cớ gì mà đổ lỗi ngược lại?
Nhiếp Minh Quyết không định đôi co với Thạch Trình, chỉ hờ hững rút mạnh tay trở về, thấp giọng "Đạo hữu xin hãy chú ý lời nói. Ta không có ý khoe khoang bản lĩnh, càng chưa tùng cùng Đại Thánh cái gì mà thông đồng. Đạo hữu nói như vậy khác nào đang xúc phạm tới Đại Thánh? Lời này nếu để tôn sư của ta hay tôn sư của ngươi hay thậm chí là Đại Thánh nghe được thì không hay đâu. Huống chi lúc ra đấu, Đại Thánh là người của Phật Môn, nếu mà bắn hạc.....".
Thạch Trình gạt phắt "Phải! Phải! Tôn Ngộ Không muốn tỏ ra từ bi thì nói gì chẳng được? Nhưng ngươi đừng quên, miệng nói thì hay lắm nhưng chính ngươi cũng đồng lõa, cùng con khỉ đó giống như nhau một bộ xảo quyệt. Người của Bích Du cung vốn chẳng có kẻ nào tốt cả! Linh Bảo Thiên Tôn cũng quá là không nghiêm khắc, ngay đến một hung thi có được chút tài cũng dám vênh mặt. Quả là trên không nghiêm, dưới tất loạn!".
Nhiếp Minh Quyết chừng như đã bắt đầu nổi giận, nắm đấm trong ống tay áo siết chặt tỏa ra một luồng khí, nghiến răng "Ngươi cẩn thận lời nói".
Thạch Trình cười lạnh "Sao? Ta có gì mà phải cẩn thận lời nói? Ta nói không đúng đi? Nếu mà ông ta không mặc cả đám đồ đệ muốn làm gì thì làm, bây giờ Bích Du cung cũng đâu ra nông nổi này? Đã dạy một đám không ra gì, giờ còn thêm một tên xác sống, Linh Bảo Thiên Tôn chắc không phải đang muốn bôi nhọ thêm danh dự của chính mình, còn ngại chuyện mất mặt năm xưa không đủ tốt hay....".
Bốp.
Nhiếp Minh Quyết cho dù không có tình sư đồ thân thiết như Vô Đương Thánh Mẫu và Tôn Ngộ Không đối với Thông Thiên giáo chủ, nhưng là nghĩa ân cứu mạng lớn bằng trời, cho nên sẽ không chịu được có kẻ xúc phạm ân nhân của mình, càng huống chi bản tính của hắn trước giờ là nóng như thạch nham, không đợi câu kia của Thạch Trình nói xong đã giáng một đấm thật mạnh vào ngực của gã.
Lực ấy rất mạnh, không chỉ có sức mà còn có cả khí. Thạch Trình nhất thời không phòng bị mà ăn một đấm ngã ra sau. Đến khi định hình được chuyện vừa xảy ra, sẵn trớn, Thạch Trình quơ mạnh tay, một mồi lửa bay từ trong bếp lò đang cháy lao vụt tới mặt Nhiếp Minh Quyết. Bởi vì đang luyện hỏa công, Nhiếp Minh Quyết không nhiều thì ít vẫn có thể chế trụ được lửa, hắn vung tay chụp lấy mồi lửa kia, sau đó bóp thật mạnh đã đem mồi lửa đó hóa thành tro tàn rơi xuống đất.
Thạch Trình tuy có điểm ngạc nhiên nhưng nhất quyết không chịu thua mà đứng bật dậy vung tay đánh tới, Nhiếp Minh Quyết vội nghiêng đầu lách qua, tránh được một giáng bổ vào mắt, tóc bị đòn vừa rồi mà đứt một ít rơi xuống đất. Thừa cơ, Nhiếp Minh Quyết vặn mình, một chân cố trụ, một chân còn lại căng như thiết trụ mang theo một đạo hỏa quang quất mạnh vào lưng của Thạch Trình khiến gã bị đánh bay ra khỏi nhà bếp.
Lam Hi Thần trợn tròn mắt, không tin nổi thực lực vừa rồi của Nhiếp Minh Quyết. Đó không phải linh lực, mà là nội công. Liền nội công hắn từ bao giờ đã có thể cao thâm tới mức đó rồi?
Mà Nhiếp Minh Quyết, cả người lúc này hừng hực hỏa khí, hai mắt cũng bắt đầu đỏ lại, cái vòng tròn trên trán hình như đang bắt đầu chuyển động, bộ dạng nộ khí xung thiên lao thẳng ra ngoài. Lam Hi Thần cũng hốt hoảng chạy theo, phát hiện hắn đã ra tới ngoài sân của hậu viện, cùng Thạch Trình tay không đấu võ, mỗi đòn tấn công điều là vô cùng mạnh như không hề có sự kiểm soát. Chẳng lẽ là bị phẫn nộ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hỏa khí, làm bật lên tà khí lúc trước? Thông Thiên giáo chủ cứu hắn như thế nào mà lại để tà khí này vẫn còn ở trên người hắn vậy chứ?
Đấu một hồi, Thạch Trình xem chừng đã bắt đầu đuối sức. Vốn gã chỉ là ấm ức muốn tới xỉa xói Nhiếp Minh Quyết vài câu, sau đó đánh dằn mặt một chiêu cho đỡ tức, ai mà ngờ Nhiếp Minh Quyết lại bộc lộ ra một đạo lực lớn như vậy. Lực này so với bảy mươi hai phép thần thông kia chỉ có thể bằng hoặc hơn, tuyệt không thua kém. Gã đã chẳng phải đối thủ của Tôn Ngộ Không thì nhất định khó mà đả bại được kẻ trước mặt.
Thạch Trình một bên từ chủ động tấn công chuyển sang cật lực chống đỡ, một bên hắn xoay đầu nhìn về phía tiền viện, thở dốc lẩm bẩm "Sao còn chưa tới nữa chứ?".
Lam Hi Thần không hiểu gã muốn ám chỉ cái gì, nhưng hai cái tai y bỗng nhiên vẫy vẫy, loáng thoáng nghe được mấy tiếng bước chân truyền đến.
Không xong!
Thông Thiên giáo chủ từng dặn Nhiếp Minh Quyết trước mặt người khác không được để lộ pháp lực dù chỉ một chút, mà lúc này Nhiếp Minh Quyết xem chừng đã mất đi khống chế. Giờ mà để bị bắt gặp, không biết sẽ tệ tới mức nào!
Nhiếp Minh Quyết bất chợt giảm dần uy lực, cả người hắn hơi lảo đảo như bị phân tâm bởi một thứ gì đó, đầu hắn lắc mạnh liên tục, mắt cũng chớp mở không ngừng.
Tiếng bước chân đang rất gần, hơn nữa gần như là đang chạy, có rất nhiều người.....Thạch Trình có vẻ như không hề nghe thấy, nắm được thời cơ mà lật ngược thế đánh, vung tay giáng vào ngực của Nhiếp Minh Quyết. Lam Hi Thần chỉ sợ thêm đòn thứ hai sẽ bức bách Nhiếp Minh Quyết nổi điên, liền nhảy ra cắn một cái thật mạnh lên bàn tay của gã.
Thạch Trình ré lên một tiếng, vung tay ném mạnh Lam Hi Thần một cái, ôm chỗ bị thương mà nghiến răng trừng mắt.
Lam Hi Thần còn tưởng bản thân bị ném đập vào cái cây cột hay bạc đá nào đó, cho đến khi thân mình va phải một thứ cứng rắn, kế đó thì rơi "bịch" xuống đất, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy đau.
"Tiểu hồ ly, không sao chứ?".
Lam Hi Thần lồm cồm ngồi dậy, cố trấn tĩnh lãi mới phát hiện mình đang ngồi trên ngực Nhiếp Minh Quyết. Hắn đã trở lại bình thường! Lúc nãy là hắn đỡ mình sao? May mà hắn đỡ, nếu không mình chắc chắn bị nát xương mất thôi! Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nổi dậy một trận mừng rỡ.
"Đây.... sư tôn và Linh Bảo Thiên Tôn xem..... rõ ràng là......".
Bọn họ ngoái đầu nhìn một nhóm người từ tiền viện mới đến, sắc mặt của kẻ vừa rồi đang nói là Bửu Di bỗng dưng tái mét, gã nhìn qua Thạch Trình, lắp bắp "Sao...sao lại như vậy?".
Chân Võ Đại Đế nhíu mày đầy hụt hẫng.
Thông Thiên giáo chủ nhìn qua một lượt, trầm giọng "Rõ ràng sao? Đúng là quá rõ ràng? Chân Võ Đại Đế, rõ ràng là giáo đồ của ngươi đả thương giáo đồ của bản tọa, sao lại nói là giáo đồ của bản tọa đi gây hấn các ngươi? Bản tọa thấy, cảnh tượng này hình như không đúng lắm với lời giáo đồ của ngươi vừa nói".
Chân Võ Đại Đế cười gượng "Bản quân cũng chỉ nghe bọn đệ tử báo lại thôi!", rồi bỗng nhiên quát "Bửu Di, chuyện rốt cuộc là thế nào?".
Lam Hi Thần ở trong lòng lạnh một mảng, giáo đồ ông ta gây chuyện lẽ nào ông ta không biết mà còn đi hỏi ngược lại? Vị Chân Võ Đại Đế này cũng quá sơ xuất đi?
Bửu Di lúng túng "Bẩm sư tôn, lúc nãy.....lúc nãy đồ nhi rõ ràng thấy đại sư huynh bị tên Nhiếp Minh Quyết này ẩu đả..... còn có....còn có.....".
Một lời nói dối mà bị vặn khi có xác minh cụ thể, như thế nào cũng không thể nói dối một cách hoàn thiện.
Tự San vội chạy đến xem, kéo cánh tay Nhiếp Minh Quyết đứng dậy, quay đầu nói rõ to "Giáo chủ, khí tức của Minh Quyết hỗn loạn, xem chừng bị ai đó đả thương rất nặng".
Bửu Di cũng chỉ vào Thạch Trình "Đại sư huynh ta chắc không bị thương à?", rồi liếc qua Nhiếp Minh Quyết "Ta thấy chắc chắn có kẻ cảm thấy buổi sáng ra oai không đủ, còn muốn đêm đến khoe khoang thêm bản lĩnh cơ đấy!".
Tự San sẵn giọng "Nói nghe hay lắm! Vậy xin hỏi đạo huynh có bằng chứng không? Còn một việc này, giả dụ do Nhiếp Minh Quyết tấn công, nhưng xưa nay không có lửa sẽ không có khói, hắn nếu là tấn công đại sư huynh của ngươi thì cũng phải do đại sư huynh của ngươi chọc giận người ta trước. Còn nữa, đã có kỳ tài trong người chứ nào phải kẻ thua cuộc ôm hận, ta tin Nhiếp Minh Quyết không vô duyên vô cớ đi "giận cá chém thớt" làm gì".
Lời ít mà ý nhiều. Bốn chữ "giận cá chém thớt" cộng thêm hai chữ "ôm hận" bật ra, ẩn ý là đang nhắc đến chuyện so tài xạ thủ ban sáng khiến cho vài người cảm thấy như núi lửa phun trào.
Lam Hi Thần nhìn qua Thạch Trình, hắn hiện giờ không khác gì muốn gϊếŧ người nhưng chỉ khẽ mím môi cùng Nhiếp Minh Quyết trừng mắt một lúc, sau đó bước lên phía trước cung tay, nói "Xin sư tôn và Linh Bảo Thiên Tôn thứ tội. Kỳ thực vừa rồi không phải chúng ta ẩu đả, có thể nhị sư đệ chưa rõ ngọn ngành nên mới gây ra hiểu lầm thôi".
Chân Võ Đại Đế nhíu chặt mày "Hiểu lầm? Là như thế nào?".
Thạch Trình thấp giọng "Bẩm sư tôn, là đồ nhi thấy ban sáng vị đạo hữu này có tài xạ thủ nên muốn tới để trau dồi thêm kỹ năng, bất ngờ biết hắn còn có võ lực nên cả hai mới thử đấu một trận cho biết sức, không hề là có gây hấn gì cả".
Bửu Di cũng hùa theo "A! Phải phải phải, có lẽ do ta đã quá hấp tấp, không kịp tìm hiểu cớ sự nên mới kinh động hai vị tiền bối. Bửu Di xin được thỉnh tội".
Chân Võ Đại Đế trừng mắt "Thật vậy sao?".
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng đáp "Là thật".
Thông Thiên giáo thu hẹp con ngươi nhìn hắn, cao giọng "Chân Võ Đại Đế, giáo đồ của ngươi và bản tọa đã đính chính như vậy, thì bản tọa nghĩ rằng kết luận tân đồ này của bản tọa là cuồng ma gì đó như ngươi nói đã sai hoàn toàn. Bản tọa hiển nhiên không có lý do để đuổi hắn đi cả".
Chân Võ Đại Đế cười trừ "Phải! Nói đến, bản quân chỉ sợ Thiên Tôn thu phải một ma đầu không biết trời cao đất dày, sau này sẽ làm Thiên Tôn khó xử trước mặt chư thần mà thôi. Là bản quân đã lo nhiều rồi. Chuyện này giải tán ở đây vậy!".
Lam Hi Thần thấy Thông Thiên giáo chủ cũng đồng ý cho qua, liền không khỏi cảm thấy tức giận, cảm thấy chuyện này mà cho qua thì tác phong làm việc của ông ta thật là quá sơ sài.
Vì vụ xung đột này mà mới sáng sớm, Thông Thiên giáo chủ đã tuyên Nhiếp Minh Quyết tới gặp mặt. Ban đầu Lam Hi Thần còn tưởng lão sẽ khiển trách, nhưng chỉ là kêu Nhiếp Minh Quyết tạm thời hãy xuống dưới chân núi ở một thời gian, vừa để tránh rắc rối, vừa có nơi tĩnh tâm tu luyện. Đến lúc này Lam Hi Thần mới biết nguồn cơ đêm qua đều không qua được tầm mắt của Thông Thiên giáo chủ. Lão thừa biết bọn người Chân Võ Đại Đế này không muốn lão thu nhận một kỳ tài như Nhiếp Minh Quyết để bồi dưỡng thành giáo đồ nên mới bày ra kế sách để Nhiếp Minh Quyết cùng Thạch Trình xung đột rồi giả vờ để Thạch Trình bị thương mà vu vạ Nhiếp Minh Quyết là tà ma đang ẩn thân chờ lúc gây họa, muốn nhân cơ hội này đuổi hắn khỏi Bích Du cung, tránh hậu hoạ về sau. Đối với bọn họ nói riêng và Thiên Đình nói chung: một nhóm nhất hệ cản trở Phong Thần kiếp, một Tôn Ngộ Không đại náo Linh Tiêu bảo điện đã là quá đủ rồi!
Có điều việc không ngờ tới là Thông Thiên giáo chủ đi trước một bước, để Nhiếp Minh Quyết bị trọng thương mới tránh được vu vạ, nhưng đồng thời lại để lộ ra năng lực võ công của hắn, đối với con mắt và đôi tai của người trên Thiên Đình, Nhiếp Minh Quyết còn chưa thành đạo mà đã bộc lộ quá nhiều thì không phải là chuyện tốt. Do vậy Thông Thiên giáo chủ chỉ đành kêu hắn chịu thiệt lánh đi trước, còn dặn hắn phải lo tinh tấn tu luyện thì về sau mới mong "quân tử trả thù, mười năm chưa muộn". Cái trước mắt, không quan trọng bằng tương lai về sau.
Nhiếp Minh Quyết tuy chịu một phen uất ức nhưng lại không nói gì, lẳng lặng mang theo Lam Hi Thần cùng A Dứu xuống núi. Mà từ khi Bích Điệp xuất hiện, A Dứu đoán chừng rất thích nàng ta, còn nàng ta cũng thích nó nên khi Nhiếp Minh Quyết muốn đem nó cùng xuống núi, nó đã chạy biến vào tẩm điện của Bích Điệp. Nhiếp Minh Quyết không còn cách nào khác đành vác Lam Hi Thần trên vai, một mình xuống núi.
Trên đường đi, bọn họ thấy Tôn Ngộ Không gối tay nằm trên một cành cây, chân bắt hình chữ ngũ. Hắn nhắm hai mắt, là đang ngủ.
Chiếc đuôi khỉ khẽ đung đưa qua lại, có lúc sẽ móc vài cành cây, có lúc sẽ thõng xuống đất.
Nhiếp Minh Quyết bước tới. Hắn băn khoăn liệu có nên đánh thức con khỉ này không.
Bỗng Tôn Ngộ Không xoay người bật dạy, Nhiếp Minh Quyết chưa kịp hô lên thì cổ tay đã bị túm chặt, một nắm đấm cũng nện tới đỉnh đầu.
Trong tích tắc sắp chạm tới tóc Nhiếp Minh Quyết thì nắm đấm dừng lại. Lam Hi Thần suýt nữa mất hết hồn phách. Khí thế của cú đấm kia dù không giáng xuống nhưng gần như ép cả hai bẹp xuống đất.
Tôn Ngộ Không trợn mắt "Sao lại là ngươi? Lần sau đừng có lẳng lặng mà tới gần lúc ta đang ngủ như thế".
Nhiếp Minh Quyết lùi lại một bước "Ta chỉ muốn kêu Đại Thánh có ngủ thì hãy đến cây khác mà ngủ. Cây bồ tùng này dưới ánh mặt trời sẽ tiết ra một loại nhựa rất thơm, thu hút bầy kiến càng tới. Loại kiến này có nộc độc, không chết nhưng sẽ để lại vết sưng phù. Đại Thánh nằm đây ngủ bất cẩn sẽ bị kiến cắn".
Tôn Ngộ Không cười ha hả "Ngươi không biết đấy thôi, lão Tôn khi xưa ăn hết năm bầu tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, còn ở trong lò luyện đan của ông ta lấy lửa tam muội làm gió quạt vào người. Cho nên thân mình ta hiện giờ cứng như kim cang, vài ba con kiến thì có ăn nhập gì với lão Tôn? Mà này, ngươi không cần gọi ta Đại Thánh. Ngươi ta trước sau đều học cùng một thầy, đều gọi Vô Đương Thánh Mẫu là sư tỷ thì chúng ta cũng nên gọi nhau huynh đệ, lão Tôn không câu nệ tiểu tiết với người nhà".
Nhiếp Minh Quyết e ngại "Nếu thế thì có bất tiện không?".
Tôn Ngộ Không phẩy tay "Có gì mà bất tiện với không bất tiện?".
Đoạn, Tôn Ngộ Không ngồi bật dậy, rung đùi hỏi "Sao? Chuyện tối qua đã dẹp yên rồi à?".
Nhiếp Minh Quyết ngạc nhiên "Đại......à, sư huynh cũng đã biết?".
Tôn Ngộ Không nói "Tai khỉ thường thính lắm, mà chỗ này là nơi của lệnh sư, lão Tôn sao lại không biết được? Nhưng nói gì thì nói ngươi thành ra thế này cũng có lỗi ở lão Tôn. Ngươi không trách lão Tôn đó chứ?".
Nhiếp Minh Quyết lắc đầu.
Tôn Ngộ Không thở ra một hơi "Kỳ thực không phải lão Tôn muốn ngươi khoa trương để chuốc họa vào thân, ta chỉ muốn ngươi sớm nhìn ra thực tế, lấy đó làm bàn đạp để bước lên, như thế việc tu đạo mới có tiến bộ".
Nhiếp Minh Quyết nói "Xin hỏi sư huynh, ngày xưa ngươi làm thế nào có thể học nhanh như vậy?".
Tôn Ngộ Không nói "Câu hỏi này lão Tôn thật khó trả lời. Bởi năm xưa lệnh sư dạy cho ta là phép thần thông thiên văn địa lý, không phải công pháp xa xưa như ngươi. Tuy chúng ta cùng một thầy, nhưng lệnh sư dạy cho ngươi những gì hôm nay, hoàn toàn khác biệt với lão Tôn năm đó khiến cho ta muốn truyền thụ cho ngươi cũng không được".
Nhiếp Minh Quyết tỏ ra một chút thất vọng.
Tôn Ngộ Không vỗ vỗ vai hắn "Có điều lão Tôn biết vì sao ngươi vẫn chưa học được đạo mầu".
Nhiếp Minh Quyết nhìn hắn, chờ một lời chỉ giáo.
Tôn Ngộ Không cười "Đó là bởi vì ngươi chưa thật sự có ý muốn tu đạo, có phải không?".
Nhiếp Minh Quyết cúi đầu, thoáng trầm ngâm, sau đó khẽ gật.
Tôn Ngộ Không cười "Ta biết ngay mà! Lệnh sư cho ngươi bắt đầu với lửa trước chính là muốn ngươi mài giũa lại ý thức của mình. Nhưng ngươi cứ lơ đãng luyện cho có như vậy, sợ là bước tiếp theo có lẽ không bao giờ làm được".
Nhiếp Minh Quyết thở dài "Có lẽ ta không nên làm môn đồ của sư tôn thì hơn".
Tôn Ngộ Không nói "Ngươi sao lại không có chí tiến thủ như thế? Lão Tôn hỏi thật ngươi, có phải lúc ngươi còn sống ở Nhân giới đã có điều chi khúc mắt, cho nên mới ôm theo đến tận bây giờ, làm cho ngươi nản lòng nhụt chí?".
Lam Hi Thần kín đáo nhìn hắn, xem hắn thần tình cứng đờ, y lại cảm thấy có một tia bất an.
Tôn Ngộ Không nói "Lão Tôn không phải kẻ nhiều chuyện thích bới móc chuyện riêng của người khác, nhưng về phần ngươi thì khác. Lão Tôn không hể không khuyên ngươi một câu: mặc kệ ngày trước như thế nào, thực tại mới là quan trọng. Nếu ngươi không thành tựu đạo quả, vậy toàn bộ.....à, ý lão Tôn là Bích Du cung của lệnh sư sẽ như thế nào đây? Ngày trước lệnh sư chỉ vì một lỗi lầm vô ý, sư tổ của chúng ta là Hồng Quân Đạo Tổ đã khiển trách nặng nề làm ông ấy bị những kẻ trên Thiên Đình xem thường lấn áp. Vốn dĩ lão Tôn đã có thể giúp ông ấy trở mình, chỉ đáng tiếc lúc đó lão Tôn lại ngỗ nghịch bất giáo nên mới phụ lòng lệnh sư, cho nên ta không muốn ngươi sẽ trượt theo vết xe đổ năm xưa của ta, dù cho bản tính ngươi chẳng phải kẻ nghịch ngợm phá phách".
Nhiếp Minh Quyết nói "Nhưng ta cảm thấy thật mờ mịt làm sao? Thật ra sư tôn có thể nhận ta làm một hầu đồ giúp việc, ta cũng chỉ cần một chốn nương thân xa lánh thế gian, nhưng sư tôn nhất quyết muốn ta phải học đạo thành tài".
Tôn Ngộ Không nói "Lệnh sư có ý riêng của lệnh sư, nếu ông ấy đã muốn ngươi học, vậy thì ngươi hãy cứ học. Có bao nhiêu kẻ ngoài kia cầu mong lệnh sư có thể phá lệ nhận làm học trò, ngươi được phần phúc ấy thì không nên bỏ phí".
Dừng lại một chút, Tôn Ngộ Không mới nói "Lão Tôn có một bài học muốn truyền lại cho ngươi. Ngươi nghe cũng được, không nghe cũng được, nhưng vì lệnh sư thì lão Tôn vẫn phải nói "Trong thế gian này, một khi ngươi đã mang phận học trò mà tìm được một người thầy tốt nhất giữa vạn người thầy tốt, thì ngươi nên học cho trọn. Danh sư xuất cao đồ. Không có lệnh sư thì sẽ không có một Đa Bảo Như Lai đáng kính ở Tây Phương, càng không có một Tôn Ngộ Không như hôm nay. Cho nên Minh Quyết, lão Tôn, còn có cả nhị sư tỷ đều đang hy vọng ngươi có ngày sẽ trở thành một môn đồ tốt, đừng để lệnh sư phải thất vọng như với lão Tôn năm đó".
Nhiếp Minh Quyết cúi đầu "Xin lĩnh giáo", rồi hỏi "Nhưng Minh Quyết có một thắc mắc muốn được hỏi sư huynh một chút".
Tôn Ngộ Không thấy hắn đã có vẻ ngấm, cho nên hài lòng nói "Cứ việc! Ngoại trừ pháp môn tu luyện cửa ngươi, những cái khác Lão Tôn biết sẽ trả lời tường tận".
Nhiếp Minh Quyết đắn đo một lúc mới nói "Xin hỏi sư huynh, ngày xưa dù là sư huynh tài nghệ đầy mình mà rời khỏi sư môn, nhưng với bản lĩnh của sư huynh lúc đó, sao ngươi lại muốn lên trời".
Tôn Ngộ Không tựa vào chạc cây, ánh mắt nhìn xa xăm "Khi đó ta cảm thấy trên trời không tệ, có sao có trăng, không có dã thú, mỗi ngày không cần đi kiếm ăn, lại còn nếu được tiếng là người nhà trời thì ta thật oai phong làm sao!".
Nhiếp Minh Quyết hỏi "Vậy còn sau đó?".
Tôn Ngộ Không nói "Ở trên trời không chỉ cô quạnh trầm lặng mà còn đầy rẫy những mưu tính mờ ám, chẳng khác một cái cung đình nhân gian bao nhiêu".
Nhiếp Minh Quyết hỏi "Tại sao năm xưa ngươi lại náo loạn Thiên Đình?".
Tôn Ngộ Không nhìn hắn, thần tình chưa bao giờ trở nên nghiêm túc như vậy, kiên định nói ra một câu "Ta muốn nắm giữ số mệnh của chính mình".
Nhiếp Minh Quyết ngẩn ra "Vì sao?".
Tôn Ngộ Không trầm ngâm một chút rồi nói "Ngươi biết không, trước đây ta sinh ra từ đá, không cha không mẹ mà lớn lên rồi làm thủ lĩnh của bầy khỉ ở Hoa Quả Sơn, có rất nhiều thứ ta chứng kiến đã để lại trong đầu ta vô số nỗi sợ, cơn đau và mong mỏi mà rõ ràng nhất là "cái chết". Ta thấy đám khỉ thỉnh thoảng lại có một kẻ lìa đời, làm cho ta cảm thấy nhân sinh này thật ngắn ngủi, nếu ta có thể thoát khỏi cái chết thì tốt biết bao nhiêu, vì vậy mới tìm thầy học đạo để được trường sinh bất tử. Sau này có được bản lĩnh, ta từng cho rằng có thể dựa vào sức mạnh để thay đổi một vài thứ, sau này mới nhận ra phản kháng chẳng qua chỉ làm tăng thêm sự đau khổ mà thôi, nên ta nhận thụ phong làm thần tiên. Nhưng trong mắt thần tiên, ta vĩnh viễn vẫn là một con yêu hầu không hơn không kém. Thật nực cười! Minh Quyết, ngươi biết không? Lúc ta nhận ra suy nghĩ đó, ta lại cảm thấy những điều mà lệnh sư đã dạy thật là hoàn hảo đúng đắn vô cùng. Lệnh sư nói "Thần tiên, yêu quái không có gì khác nhau. Nhưng Thần tiên lại có nhiều du͙ƈ vọиɠ đáng ghét hơn cả yêu quái". Thần tiên không tham lam, vì sao một sự bất kính nho nhỏ mà bọn họ cũng không thể dung thứ? Như Long Kiết công chúa con gái của Ngọc Đế và Vương Mẫu ấy, nàng ta chỉ vì sơ ý dọn thiếu một mâm đào tiên mà đã bị đọa xuống trần không thương tiếc, dù rằng
cha mẹ nàng ta là người đứng đầu nhà trời mà cũng không mở miệng nói giúp, vậy ngươi nghĩ xem đám người kia có rộng rãi bao dung không? Nếu đám người của Thần tộc đó không ác độc, vì sao nhất định muốn nắm vận mệnh của ngàn vạn sinh linh dưới mặt đất trong tay? Tức cười! Quá tức cười! Cười chết ta rồi!".
Tôn Ngộ Không bật cười khanh khách, như thể đó là một câu chuyện hài mà bên trong đó là một màu bi phẫn, sau đó mới ôm bụng nói "Hồng Quân Đạo Tổ dạy ra sáu môn đồ xuất sắc, ba trong số sáu người đó lại đứng phía sau chưởng quản Thần tộc, ngoài miệng thì nói là xa lánh thế sự nhưng bên trong chính là muốn bản thân đứng ở trên cao. Lập ra Bảng Phong Thần chỉ để bù cho đủ số thần còn trống của Thiên Đình? Đó chẳng qua chỉ là một cái cớ! Bởi vì người của Thần tộc thật sự không có gì gọi là tài giỏi. Bọn họ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ một ngày nào đó sẽ bị kẻ khác đứng lên trên đè dí xuống đất, như cái cách mà bọn họ đã làm với Yêu tộc của Đế Tuấn năm xưa".
Trước sự ngỡ ngàng của Nhiếp Minh Quyết, Tôn Ngộ Không bắt đầu cao giọng "Tại sao lúc đó ta lại muốn phá nát Thiên Đình? Bởi vì một phần ta muốn trả thù cho lệnh sư, một phần là vì ta cho rằng nếu không còn ai nắm mệnh cách nhân sinh thì ít nhất vận mệnh của ta cũng không nằm trong tay người khác, và quan trọng hơn là ta còn có thể giúp cho những kẻ thân thiết xung quanh ta cũng được tự do như ta, chẳng một ai có thể chịu khổ. Nhưng mà khi ấy ta vẫn chưa ngộ ra một điều, đó là nhân sinh căn bản không cần thần tiên quản. Tất cả những gì hiện diện trong Thiên Địa Càn Khôn này đều phụ thuộc vào cái gọi là Tạo hóa Hỗn độn, trừ người có khả năng nắm giữ ngược lại nó thì không một ai tránh được".
Nhiếp Minh Quyết không định đôi co với Thạch Trình, chỉ hờ hững rút mạnh tay trở về, thấp giọng "Đạo hữu xin hãy chú ý lời nói. Ta không có ý khoe khoang bản lĩnh, càng chưa tùng cùng Đại Thánh cái gì mà thông đồng. Đạo hữu nói như vậy khác nào đang xúc phạm tới Đại Thánh? Lời này nếu để tôn sư của ta hay tôn sư của ngươi hay thậm chí là Đại Thánh nghe được thì không hay đâu. Huống chi lúc ra đấu, Đại Thánh là người của Phật Môn, nếu mà bắn hạc.....".
Thạch Trình gạt phắt "Phải! Phải! Tôn Ngộ Không muốn tỏ ra từ bi thì nói gì chẳng được? Nhưng ngươi đừng quên, miệng nói thì hay lắm nhưng chính ngươi cũng đồng lõa, cùng con khỉ đó giống như nhau một bộ xảo quyệt. Người của Bích Du cung vốn chẳng có kẻ nào tốt cả! Linh Bảo Thiên Tôn cũng quá là không nghiêm khắc, ngay đến một hung thi có được chút tài cũng dám vênh mặt. Quả là trên không nghiêm, dưới tất loạn!".
Nhiếp Minh Quyết chừng như đã bắt đầu nổi giận, nắm đấm trong ống tay áo siết chặt tỏa ra một luồng khí, nghiến răng "Ngươi cẩn thận lời nói".
Thạch Trình cười lạnh "Sao? Ta có gì mà phải cẩn thận lời nói? Ta nói không đúng đi? Nếu mà ông ta không mặc cả đám đồ đệ muốn làm gì thì làm, bây giờ Bích Du cung cũng đâu ra nông nổi này? Đã dạy một đám không ra gì, giờ còn thêm một tên xác sống, Linh Bảo Thiên Tôn chắc không phải đang muốn bôi nhọ thêm danh dự của chính mình, còn ngại chuyện mất mặt năm xưa không đủ tốt hay....".
Bốp.
Nhiếp Minh Quyết cho dù không có tình sư đồ thân thiết như Vô Đương Thánh Mẫu và Tôn Ngộ Không đối với Thông Thiên giáo chủ, nhưng là nghĩa ân cứu mạng lớn bằng trời, cho nên sẽ không chịu được có kẻ xúc phạm ân nhân của mình, càng huống chi bản tính của hắn trước giờ là nóng như thạch nham, không đợi câu kia của Thạch Trình nói xong đã giáng một đấm thật mạnh vào ngực của gã.
Lực ấy rất mạnh, không chỉ có sức mà còn có cả khí. Thạch Trình nhất thời không phòng bị mà ăn một đấm ngã ra sau. Đến khi định hình được chuyện vừa xảy ra, sẵn trớn, Thạch Trình quơ mạnh tay, một mồi lửa bay từ trong bếp lò đang cháy lao vụt tới mặt Nhiếp Minh Quyết. Bởi vì đang luyện hỏa công, Nhiếp Minh Quyết không nhiều thì ít vẫn có thể chế trụ được lửa, hắn vung tay chụp lấy mồi lửa kia, sau đó bóp thật mạnh đã đem mồi lửa đó hóa thành tro tàn rơi xuống đất.
Thạch Trình tuy có điểm ngạc nhiên nhưng nhất quyết không chịu thua mà đứng bật dậy vung tay đánh tới, Nhiếp Minh Quyết vội nghiêng đầu lách qua, tránh được một giáng bổ vào mắt, tóc bị đòn vừa rồi mà đứt một ít rơi xuống đất. Thừa cơ, Nhiếp Minh Quyết vặn mình, một chân cố trụ, một chân còn lại căng như thiết trụ mang theo một đạo hỏa quang quất mạnh vào lưng của Thạch Trình khiến gã bị đánh bay ra khỏi nhà bếp.
Lam Hi Thần trợn tròn mắt, không tin nổi thực lực vừa rồi của Nhiếp Minh Quyết. Đó không phải linh lực, mà là nội công. Liền nội công hắn từ bao giờ đã có thể cao thâm tới mức đó rồi?
Mà Nhiếp Minh Quyết, cả người lúc này hừng hực hỏa khí, hai mắt cũng bắt đầu đỏ lại, cái vòng tròn trên trán hình như đang bắt đầu chuyển động, bộ dạng nộ khí xung thiên lao thẳng ra ngoài. Lam Hi Thần cũng hốt hoảng chạy theo, phát hiện hắn đã ra tới ngoài sân của hậu viện, cùng Thạch Trình tay không đấu võ, mỗi đòn tấn công điều là vô cùng mạnh như không hề có sự kiểm soát. Chẳng lẽ là bị phẫn nộ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hỏa khí, làm bật lên tà khí lúc trước? Thông Thiên giáo chủ cứu hắn như thế nào mà lại để tà khí này vẫn còn ở trên người hắn vậy chứ?
Đấu một hồi, Thạch Trình xem chừng đã bắt đầu đuối sức. Vốn gã chỉ là ấm ức muốn tới xỉa xói Nhiếp Minh Quyết vài câu, sau đó đánh dằn mặt một chiêu cho đỡ tức, ai mà ngờ Nhiếp Minh Quyết lại bộc lộ ra một đạo lực lớn như vậy. Lực này so với bảy mươi hai phép thần thông kia chỉ có thể bằng hoặc hơn, tuyệt không thua kém. Gã đã chẳng phải đối thủ của Tôn Ngộ Không thì nhất định khó mà đả bại được kẻ trước mặt.
Thạch Trình một bên từ chủ động tấn công chuyển sang cật lực chống đỡ, một bên hắn xoay đầu nhìn về phía tiền viện, thở dốc lẩm bẩm "Sao còn chưa tới nữa chứ?".
Lam Hi Thần không hiểu gã muốn ám chỉ cái gì, nhưng hai cái tai y bỗng nhiên vẫy vẫy, loáng thoáng nghe được mấy tiếng bước chân truyền đến.
Không xong!
Thông Thiên giáo chủ từng dặn Nhiếp Minh Quyết trước mặt người khác không được để lộ pháp lực dù chỉ một chút, mà lúc này Nhiếp Minh Quyết xem chừng đã mất đi khống chế. Giờ mà để bị bắt gặp, không biết sẽ tệ tới mức nào!
Nhiếp Minh Quyết bất chợt giảm dần uy lực, cả người hắn hơi lảo đảo như bị phân tâm bởi một thứ gì đó, đầu hắn lắc mạnh liên tục, mắt cũng chớp mở không ngừng.
Tiếng bước chân đang rất gần, hơn nữa gần như là đang chạy, có rất nhiều người.....Thạch Trình có vẻ như không hề nghe thấy, nắm được thời cơ mà lật ngược thế đánh, vung tay giáng vào ngực của Nhiếp Minh Quyết. Lam Hi Thần chỉ sợ thêm đòn thứ hai sẽ bức bách Nhiếp Minh Quyết nổi điên, liền nhảy ra cắn một cái thật mạnh lên bàn tay của gã.
Thạch Trình ré lên một tiếng, vung tay ném mạnh Lam Hi Thần một cái, ôm chỗ bị thương mà nghiến răng trừng mắt.
Lam Hi Thần còn tưởng bản thân bị ném đập vào cái cây cột hay bạc đá nào đó, cho đến khi thân mình va phải một thứ cứng rắn, kế đó thì rơi "bịch" xuống đất, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy đau.
"Tiểu hồ ly, không sao chứ?".
Lam Hi Thần lồm cồm ngồi dậy, cố trấn tĩnh lãi mới phát hiện mình đang ngồi trên ngực Nhiếp Minh Quyết. Hắn đã trở lại bình thường! Lúc nãy là hắn đỡ mình sao? May mà hắn đỡ, nếu không mình chắc chắn bị nát xương mất thôi! Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nổi dậy một trận mừng rỡ.
"Đây.... sư tôn và Linh Bảo Thiên Tôn xem..... rõ ràng là......".
Bọn họ ngoái đầu nhìn một nhóm người từ tiền viện mới đến, sắc mặt của kẻ vừa rồi đang nói là Bửu Di bỗng dưng tái mét, gã nhìn qua Thạch Trình, lắp bắp "Sao...sao lại như vậy?".
Chân Võ Đại Đế nhíu mày đầy hụt hẫng.
Thông Thiên giáo chủ nhìn qua một lượt, trầm giọng "Rõ ràng sao? Đúng là quá rõ ràng? Chân Võ Đại Đế, rõ ràng là giáo đồ của ngươi đả thương giáo đồ của bản tọa, sao lại nói là giáo đồ của bản tọa đi gây hấn các ngươi? Bản tọa thấy, cảnh tượng này hình như không đúng lắm với lời giáo đồ của ngươi vừa nói".
Chân Võ Đại Đế cười gượng "Bản quân cũng chỉ nghe bọn đệ tử báo lại thôi!", rồi bỗng nhiên quát "Bửu Di, chuyện rốt cuộc là thế nào?".
Lam Hi Thần ở trong lòng lạnh một mảng, giáo đồ ông ta gây chuyện lẽ nào ông ta không biết mà còn đi hỏi ngược lại? Vị Chân Võ Đại Đế này cũng quá sơ xuất đi?
Bửu Di lúng túng "Bẩm sư tôn, lúc nãy.....lúc nãy đồ nhi rõ ràng thấy đại sư huynh bị tên Nhiếp Minh Quyết này ẩu đả..... còn có....còn có.....".
Một lời nói dối mà bị vặn khi có xác minh cụ thể, như thế nào cũng không thể nói dối một cách hoàn thiện.
Tự San vội chạy đến xem, kéo cánh tay Nhiếp Minh Quyết đứng dậy, quay đầu nói rõ to "Giáo chủ, khí tức của Minh Quyết hỗn loạn, xem chừng bị ai đó đả thương rất nặng".
Bửu Di cũng chỉ vào Thạch Trình "Đại sư huynh ta chắc không bị thương à?", rồi liếc qua Nhiếp Minh Quyết "Ta thấy chắc chắn có kẻ cảm thấy buổi sáng ra oai không đủ, còn muốn đêm đến khoe khoang thêm bản lĩnh cơ đấy!".
Tự San sẵn giọng "Nói nghe hay lắm! Vậy xin hỏi đạo huynh có bằng chứng không? Còn một việc này, giả dụ do Nhiếp Minh Quyết tấn công, nhưng xưa nay không có lửa sẽ không có khói, hắn nếu là tấn công đại sư huynh của ngươi thì cũng phải do đại sư huynh của ngươi chọc giận người ta trước. Còn nữa, đã có kỳ tài trong người chứ nào phải kẻ thua cuộc ôm hận, ta tin Nhiếp Minh Quyết không vô duyên vô cớ đi "giận cá chém thớt" làm gì".
Lời ít mà ý nhiều. Bốn chữ "giận cá chém thớt" cộng thêm hai chữ "ôm hận" bật ra, ẩn ý là đang nhắc đến chuyện so tài xạ thủ ban sáng khiến cho vài người cảm thấy như núi lửa phun trào.
Lam Hi Thần nhìn qua Thạch Trình, hắn hiện giờ không khác gì muốn gϊếŧ người nhưng chỉ khẽ mím môi cùng Nhiếp Minh Quyết trừng mắt một lúc, sau đó bước lên phía trước cung tay, nói "Xin sư tôn và Linh Bảo Thiên Tôn thứ tội. Kỳ thực vừa rồi không phải chúng ta ẩu đả, có thể nhị sư đệ chưa rõ ngọn ngành nên mới gây ra hiểu lầm thôi".
Chân Võ Đại Đế nhíu chặt mày "Hiểu lầm? Là như thế nào?".
Thạch Trình thấp giọng "Bẩm sư tôn, là đồ nhi thấy ban sáng vị đạo hữu này có tài xạ thủ nên muốn tới để trau dồi thêm kỹ năng, bất ngờ biết hắn còn có võ lực nên cả hai mới thử đấu một trận cho biết sức, không hề là có gây hấn gì cả".
Bửu Di cũng hùa theo "A! Phải phải phải, có lẽ do ta đã quá hấp tấp, không kịp tìm hiểu cớ sự nên mới kinh động hai vị tiền bối. Bửu Di xin được thỉnh tội".
Chân Võ Đại Đế trừng mắt "Thật vậy sao?".
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng đáp "Là thật".
Thông Thiên giáo thu hẹp con ngươi nhìn hắn, cao giọng "Chân Võ Đại Đế, giáo đồ của ngươi và bản tọa đã đính chính như vậy, thì bản tọa nghĩ rằng kết luận tân đồ này của bản tọa là cuồng ma gì đó như ngươi nói đã sai hoàn toàn. Bản tọa hiển nhiên không có lý do để đuổi hắn đi cả".
Chân Võ Đại Đế cười trừ "Phải! Nói đến, bản quân chỉ sợ Thiên Tôn thu phải một ma đầu không biết trời cao đất dày, sau này sẽ làm Thiên Tôn khó xử trước mặt chư thần mà thôi. Là bản quân đã lo nhiều rồi. Chuyện này giải tán ở đây vậy!".
Lam Hi Thần thấy Thông Thiên giáo chủ cũng đồng ý cho qua, liền không khỏi cảm thấy tức giận, cảm thấy chuyện này mà cho qua thì tác phong làm việc của ông ta thật là quá sơ sài.
Vì vụ xung đột này mà mới sáng sớm, Thông Thiên giáo chủ đã tuyên Nhiếp Minh Quyết tới gặp mặt. Ban đầu Lam Hi Thần còn tưởng lão sẽ khiển trách, nhưng chỉ là kêu Nhiếp Minh Quyết tạm thời hãy xuống dưới chân núi ở một thời gian, vừa để tránh rắc rối, vừa có nơi tĩnh tâm tu luyện. Đến lúc này Lam Hi Thần mới biết nguồn cơ đêm qua đều không qua được tầm mắt của Thông Thiên giáo chủ. Lão thừa biết bọn người Chân Võ Đại Đế này không muốn lão thu nhận một kỳ tài như Nhiếp Minh Quyết để bồi dưỡng thành giáo đồ nên mới bày ra kế sách để Nhiếp Minh Quyết cùng Thạch Trình xung đột rồi giả vờ để Thạch Trình bị thương mà vu vạ Nhiếp Minh Quyết là tà ma đang ẩn thân chờ lúc gây họa, muốn nhân cơ hội này đuổi hắn khỏi Bích Du cung, tránh hậu hoạ về sau. Đối với bọn họ nói riêng và Thiên Đình nói chung: một nhóm nhất hệ cản trở Phong Thần kiếp, một Tôn Ngộ Không đại náo Linh Tiêu bảo điện đã là quá đủ rồi!
Có điều việc không ngờ tới là Thông Thiên giáo chủ đi trước một bước, để Nhiếp Minh Quyết bị trọng thương mới tránh được vu vạ, nhưng đồng thời lại để lộ ra năng lực võ công của hắn, đối với con mắt và đôi tai của người trên Thiên Đình, Nhiếp Minh Quyết còn chưa thành đạo mà đã bộc lộ quá nhiều thì không phải là chuyện tốt. Do vậy Thông Thiên giáo chủ chỉ đành kêu hắn chịu thiệt lánh đi trước, còn dặn hắn phải lo tinh tấn tu luyện thì về sau mới mong "quân tử trả thù, mười năm chưa muộn". Cái trước mắt, không quan trọng bằng tương lai về sau.
Nhiếp Minh Quyết tuy chịu một phen uất ức nhưng lại không nói gì, lẳng lặng mang theo Lam Hi Thần cùng A Dứu xuống núi. Mà từ khi Bích Điệp xuất hiện, A Dứu đoán chừng rất thích nàng ta, còn nàng ta cũng thích nó nên khi Nhiếp Minh Quyết muốn đem nó cùng xuống núi, nó đã chạy biến vào tẩm điện của Bích Điệp. Nhiếp Minh Quyết không còn cách nào khác đành vác Lam Hi Thần trên vai, một mình xuống núi.
Trên đường đi, bọn họ thấy Tôn Ngộ Không gối tay nằm trên một cành cây, chân bắt hình chữ ngũ. Hắn nhắm hai mắt, là đang ngủ.
Chiếc đuôi khỉ khẽ đung đưa qua lại, có lúc sẽ móc vài cành cây, có lúc sẽ thõng xuống đất.
Nhiếp Minh Quyết bước tới. Hắn băn khoăn liệu có nên đánh thức con khỉ này không.
Bỗng Tôn Ngộ Không xoay người bật dạy, Nhiếp Minh Quyết chưa kịp hô lên thì cổ tay đã bị túm chặt, một nắm đấm cũng nện tới đỉnh đầu.
Trong tích tắc sắp chạm tới tóc Nhiếp Minh Quyết thì nắm đấm dừng lại. Lam Hi Thần suýt nữa mất hết hồn phách. Khí thế của cú đấm kia dù không giáng xuống nhưng gần như ép cả hai bẹp xuống đất.
Tôn Ngộ Không trợn mắt "Sao lại là ngươi? Lần sau đừng có lẳng lặng mà tới gần lúc ta đang ngủ như thế".
Nhiếp Minh Quyết lùi lại một bước "Ta chỉ muốn kêu Đại Thánh có ngủ thì hãy đến cây khác mà ngủ. Cây bồ tùng này dưới ánh mặt trời sẽ tiết ra một loại nhựa rất thơm, thu hút bầy kiến càng tới. Loại kiến này có nộc độc, không chết nhưng sẽ để lại vết sưng phù. Đại Thánh nằm đây ngủ bất cẩn sẽ bị kiến cắn".
Tôn Ngộ Không cười ha hả "Ngươi không biết đấy thôi, lão Tôn khi xưa ăn hết năm bầu tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, còn ở trong lò luyện đan của ông ta lấy lửa tam muội làm gió quạt vào người. Cho nên thân mình ta hiện giờ cứng như kim cang, vài ba con kiến thì có ăn nhập gì với lão Tôn? Mà này, ngươi không cần gọi ta Đại Thánh. Ngươi ta trước sau đều học cùng một thầy, đều gọi Vô Đương Thánh Mẫu là sư tỷ thì chúng ta cũng nên gọi nhau huynh đệ, lão Tôn không câu nệ tiểu tiết với người nhà".
Nhiếp Minh Quyết e ngại "Nếu thế thì có bất tiện không?".
Tôn Ngộ Không phẩy tay "Có gì mà bất tiện với không bất tiện?".
Đoạn, Tôn Ngộ Không ngồi bật dậy, rung đùi hỏi "Sao? Chuyện tối qua đã dẹp yên rồi à?".
Nhiếp Minh Quyết ngạc nhiên "Đại......à, sư huynh cũng đã biết?".
Tôn Ngộ Không nói "Tai khỉ thường thính lắm, mà chỗ này là nơi của lệnh sư, lão Tôn sao lại không biết được? Nhưng nói gì thì nói ngươi thành ra thế này cũng có lỗi ở lão Tôn. Ngươi không trách lão Tôn đó chứ?".
Nhiếp Minh Quyết lắc đầu.
Tôn Ngộ Không thở ra một hơi "Kỳ thực không phải lão Tôn muốn ngươi khoa trương để chuốc họa vào thân, ta chỉ muốn ngươi sớm nhìn ra thực tế, lấy đó làm bàn đạp để bước lên, như thế việc tu đạo mới có tiến bộ".
Nhiếp Minh Quyết nói "Xin hỏi sư huynh, ngày xưa ngươi làm thế nào có thể học nhanh như vậy?".
Tôn Ngộ Không nói "Câu hỏi này lão Tôn thật khó trả lời. Bởi năm xưa lệnh sư dạy cho ta là phép thần thông thiên văn địa lý, không phải công pháp xa xưa như ngươi. Tuy chúng ta cùng một thầy, nhưng lệnh sư dạy cho ngươi những gì hôm nay, hoàn toàn khác biệt với lão Tôn năm đó khiến cho ta muốn truyền thụ cho ngươi cũng không được".
Nhiếp Minh Quyết tỏ ra một chút thất vọng.
Tôn Ngộ Không vỗ vỗ vai hắn "Có điều lão Tôn biết vì sao ngươi vẫn chưa học được đạo mầu".
Nhiếp Minh Quyết nhìn hắn, chờ một lời chỉ giáo.
Tôn Ngộ Không cười "Đó là bởi vì ngươi chưa thật sự có ý muốn tu đạo, có phải không?".
Nhiếp Minh Quyết cúi đầu, thoáng trầm ngâm, sau đó khẽ gật.
Tôn Ngộ Không cười "Ta biết ngay mà! Lệnh sư cho ngươi bắt đầu với lửa trước chính là muốn ngươi mài giũa lại ý thức của mình. Nhưng ngươi cứ lơ đãng luyện cho có như vậy, sợ là bước tiếp theo có lẽ không bao giờ làm được".
Nhiếp Minh Quyết thở dài "Có lẽ ta không nên làm môn đồ của sư tôn thì hơn".
Tôn Ngộ Không nói "Ngươi sao lại không có chí tiến thủ như thế? Lão Tôn hỏi thật ngươi, có phải lúc ngươi còn sống ở Nhân giới đã có điều chi khúc mắt, cho nên mới ôm theo đến tận bây giờ, làm cho ngươi nản lòng nhụt chí?".
Lam Hi Thần kín đáo nhìn hắn, xem hắn thần tình cứng đờ, y lại cảm thấy có một tia bất an.
Tôn Ngộ Không nói "Lão Tôn không phải kẻ nhiều chuyện thích bới móc chuyện riêng của người khác, nhưng về phần ngươi thì khác. Lão Tôn không hể không khuyên ngươi một câu: mặc kệ ngày trước như thế nào, thực tại mới là quan trọng. Nếu ngươi không thành tựu đạo quả, vậy toàn bộ.....à, ý lão Tôn là Bích Du cung của lệnh sư sẽ như thế nào đây? Ngày trước lệnh sư chỉ vì một lỗi lầm vô ý, sư tổ của chúng ta là Hồng Quân Đạo Tổ đã khiển trách nặng nề làm ông ấy bị những kẻ trên Thiên Đình xem thường lấn áp. Vốn dĩ lão Tôn đã có thể giúp ông ấy trở mình, chỉ đáng tiếc lúc đó lão Tôn lại ngỗ nghịch bất giáo nên mới phụ lòng lệnh sư, cho nên ta không muốn ngươi sẽ trượt theo vết xe đổ năm xưa của ta, dù cho bản tính ngươi chẳng phải kẻ nghịch ngợm phá phách".
Nhiếp Minh Quyết nói "Nhưng ta cảm thấy thật mờ mịt làm sao? Thật ra sư tôn có thể nhận ta làm một hầu đồ giúp việc, ta cũng chỉ cần một chốn nương thân xa lánh thế gian, nhưng sư tôn nhất quyết muốn ta phải học đạo thành tài".
Tôn Ngộ Không nói "Lệnh sư có ý riêng của lệnh sư, nếu ông ấy đã muốn ngươi học, vậy thì ngươi hãy cứ học. Có bao nhiêu kẻ ngoài kia cầu mong lệnh sư có thể phá lệ nhận làm học trò, ngươi được phần phúc ấy thì không nên bỏ phí".
Dừng lại một chút, Tôn Ngộ Không mới nói "Lão Tôn có một bài học muốn truyền lại cho ngươi. Ngươi nghe cũng được, không nghe cũng được, nhưng vì lệnh sư thì lão Tôn vẫn phải nói "Trong thế gian này, một khi ngươi đã mang phận học trò mà tìm được một người thầy tốt nhất giữa vạn người thầy tốt, thì ngươi nên học cho trọn. Danh sư xuất cao đồ. Không có lệnh sư thì sẽ không có một Đa Bảo Như Lai đáng kính ở Tây Phương, càng không có một Tôn Ngộ Không như hôm nay. Cho nên Minh Quyết, lão Tôn, còn có cả nhị sư tỷ đều đang hy vọng ngươi có ngày sẽ trở thành một môn đồ tốt, đừng để lệnh sư phải thất vọng như với lão Tôn năm đó".
Nhiếp Minh Quyết cúi đầu "Xin lĩnh giáo", rồi hỏi "Nhưng Minh Quyết có một thắc mắc muốn được hỏi sư huynh một chút".
Tôn Ngộ Không thấy hắn đã có vẻ ngấm, cho nên hài lòng nói "Cứ việc! Ngoại trừ pháp môn tu luyện cửa ngươi, những cái khác Lão Tôn biết sẽ trả lời tường tận".
Nhiếp Minh Quyết đắn đo một lúc mới nói "Xin hỏi sư huynh, ngày xưa dù là sư huynh tài nghệ đầy mình mà rời khỏi sư môn, nhưng với bản lĩnh của sư huynh lúc đó, sao ngươi lại muốn lên trời".
Tôn Ngộ Không tựa vào chạc cây, ánh mắt nhìn xa xăm "Khi đó ta cảm thấy trên trời không tệ, có sao có trăng, không có dã thú, mỗi ngày không cần đi kiếm ăn, lại còn nếu được tiếng là người nhà trời thì ta thật oai phong làm sao!".
Nhiếp Minh Quyết hỏi "Vậy còn sau đó?".
Tôn Ngộ Không nói "Ở trên trời không chỉ cô quạnh trầm lặng mà còn đầy rẫy những mưu tính mờ ám, chẳng khác một cái cung đình nhân gian bao nhiêu".
Nhiếp Minh Quyết hỏi "Tại sao năm xưa ngươi lại náo loạn Thiên Đình?".
Tôn Ngộ Không nhìn hắn, thần tình chưa bao giờ trở nên nghiêm túc như vậy, kiên định nói ra một câu "Ta muốn nắm giữ số mệnh của chính mình".
Nhiếp Minh Quyết ngẩn ra "Vì sao?".
Tôn Ngộ Không trầm ngâm một chút rồi nói "Ngươi biết không, trước đây ta sinh ra từ đá, không cha không mẹ mà lớn lên rồi làm thủ lĩnh của bầy khỉ ở Hoa Quả Sơn, có rất nhiều thứ ta chứng kiến đã để lại trong đầu ta vô số nỗi sợ, cơn đau và mong mỏi mà rõ ràng nhất là "cái chết". Ta thấy đám khỉ thỉnh thoảng lại có một kẻ lìa đời, làm cho ta cảm thấy nhân sinh này thật ngắn ngủi, nếu ta có thể thoát khỏi cái chết thì tốt biết bao nhiêu, vì vậy mới tìm thầy học đạo để được trường sinh bất tử. Sau này có được bản lĩnh, ta từng cho rằng có thể dựa vào sức mạnh để thay đổi một vài thứ, sau này mới nhận ra phản kháng chẳng qua chỉ làm tăng thêm sự đau khổ mà thôi, nên ta nhận thụ phong làm thần tiên. Nhưng trong mắt thần tiên, ta vĩnh viễn vẫn là một con yêu hầu không hơn không kém. Thật nực cười! Minh Quyết, ngươi biết không? Lúc ta nhận ra suy nghĩ đó, ta lại cảm thấy những điều mà lệnh sư đã dạy thật là hoàn hảo đúng đắn vô cùng. Lệnh sư nói "Thần tiên, yêu quái không có gì khác nhau. Nhưng Thần tiên lại có nhiều du͙ƈ vọиɠ đáng ghét hơn cả yêu quái". Thần tiên không tham lam, vì sao một sự bất kính nho nhỏ mà bọn họ cũng không thể dung thứ? Như Long Kiết công chúa con gái của Ngọc Đế và Vương Mẫu ấy, nàng ta chỉ vì sơ ý dọn thiếu một mâm đào tiên mà đã bị đọa xuống trần không thương tiếc, dù rằng
cha mẹ nàng ta là người đứng đầu nhà trời mà cũng không mở miệng nói giúp, vậy ngươi nghĩ xem đám người kia có rộng rãi bao dung không? Nếu đám người của Thần tộc đó không ác độc, vì sao nhất định muốn nắm vận mệnh của ngàn vạn sinh linh dưới mặt đất trong tay? Tức cười! Quá tức cười! Cười chết ta rồi!".
Tôn Ngộ Không bật cười khanh khách, như thể đó là một câu chuyện hài mà bên trong đó là một màu bi phẫn, sau đó mới ôm bụng nói "Hồng Quân Đạo Tổ dạy ra sáu môn đồ xuất sắc, ba trong số sáu người đó lại đứng phía sau chưởng quản Thần tộc, ngoài miệng thì nói là xa lánh thế sự nhưng bên trong chính là muốn bản thân đứng ở trên cao. Lập ra Bảng Phong Thần chỉ để bù cho đủ số thần còn trống của Thiên Đình? Đó chẳng qua chỉ là một cái cớ! Bởi vì người của Thần tộc thật sự không có gì gọi là tài giỏi. Bọn họ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ một ngày nào đó sẽ bị kẻ khác đứng lên trên đè dí xuống đất, như cái cách mà bọn họ đã làm với Yêu tộc của Đế Tuấn năm xưa".
Trước sự ngỡ ngàng của Nhiếp Minh Quyết, Tôn Ngộ Không bắt đầu cao giọng "Tại sao lúc đó ta lại muốn phá nát Thiên Đình? Bởi vì một phần ta muốn trả thù cho lệnh sư, một phần là vì ta cho rằng nếu không còn ai nắm mệnh cách nhân sinh thì ít nhất vận mệnh của ta cũng không nằm trong tay người khác, và quan trọng hơn là ta còn có thể giúp cho những kẻ thân thiết xung quanh ta cũng được tự do như ta, chẳng một ai có thể chịu khổ. Nhưng mà khi ấy ta vẫn chưa ngộ ra một điều, đó là nhân sinh căn bản không cần thần tiên quản. Tất cả những gì hiện diện trong Thiên Địa Càn Khôn này đều phụ thuộc vào cái gọi là Tạo hóa Hỗn độn, trừ người có khả năng nắm giữ ngược lại nó thì không một ai tránh được".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất