Chương 98: Tày gang (nhất)
Bước vào tiết sương giáng(ngày 23 hoặc 24 tháng 10 Âm Lịch), không khí cũng bắt chuyện trở lạnh, nhất là giữa đêm. Một trận gió lạnh thổi qua, đúng là kết thúc mùa thu thật rồi.
Thu tiêu điều như vậy, gồm cả hạt mưa lúc có lúc không, mưa dầm lâu dài cứ lẳng lặng lướt qua.
Gió lùa thu đông càng lạnh thấu xương, không chỗ nào gió không thổi tới, thổi trúng mấy sợi tóc đen của Nhiếp Minh Quyết bay phất trên mặt, che khuất tầm mắt của Lam Hi Thần.
Tự San lí nhí nấc nhẹ rồi hỏi "Ngươi nói thật chứ? Ngươi đã từng yêu?".
Nhiếp Minh Quyết chỉ đáp lại bằng tiếng "Ừ" rất nhỏ, kèm theo một nụ cười nhạt.
Tự Khâm hỏi tiếp "Vậy chuyện của ngươi bắt đầu như thế nào?".
Nhiếp Minh Quyết ngửa đầu uống một ngụm rượu, mắt thơ thẩn nhìn chiếc hũ bằng gốm có khắc ba chữ "Trúc Diệp Thanh", sau đó nói một câu không liên quan "Rượu này chát mà lại thanh, đắng mà lại ngọt, giống như hòa quyện giữa sự ấp ủ hy vọng một cách cố chấp của ta cùng với sự ngốc nghếch nhưng đáng yêu của người đó".
Tự San im lặng, cúi đầu xuống nhìn đóm lửa không nói gì. Mọi thứ đều bất thanh bất động, chỉ có Lam Hi Thần đưa chân vuốt nhẹ mấy sợi tóc bết vào mắt mình xuống. Chỉ vì quá tĩnh lặng, y nghe thấy tim mình đập liên hồi.
Nhiếp Minh Quyết ngửa đầu thở dài "Nói về chuyện tình của ta sao? Đơn giản lắm! Tất cả ngọt ngào, cay đắng, khổ sầu đều xoay quanh một người tên là Lam Hi Thần".
Lại một cơn gió lạnh khác thổi qua. Đáy lòng của Lam Hi Thần thốt nhiên nhảy dựng, chỉ mong có bàn tay nào đó giúp mình đè lại một cỗ nghẹn ứ nơi cổ họng dịu xuống.
Tự San thì thầm "Lam Hi Thần sao? Cái tên này nghe thật hay".
Đôi mắt ảm đạm Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên lóe sáng, tựa như có một ngọn lửa bùng lên "Phải! Không chỉ có tên mà đối với ta, ngay cả dung mạo và tính cách, hắn là người hoàn mỹ nhất thế gian. Nhưng khiến ta sa lụy vào hắn, chính là bên dưới đôi mày kiếm có một đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp như biết nói bao bọc lấy con ngươi màu hổ phách mà chỉ cần nhìn qua một lần, ngươi sẵn sàng thả hồn mình chìm đắm trong đó. Đôi mắt đẹp như vậy, chứa được sao trời, chứa được rất nhiều người, nhưng lại không hề chứa ta trong đó. Chỉ là ta vẫn luôn mù quáng. Đến bây giờ ta vẫn tin rằng: đôi mắt ấy đã mang tất cả mộng ước, khơi gợi tất cả sự nhiệt tình trong một đời của ta thu hết vào một cách vô thức".
Tự San như nhận ra điểm bất thường, cẩn trọng hỏi ""Hắn"? Ý ngươi.... người kia là nam nhân?".
Nhiếp Minh Quyết cười nhạt "Ngươi thấy lạ sao?".
Tự San lắc đầu "Cũng không đến nỗi! Dù sao đối với Đông Phương Ma Quân của Ma tộc vì một nam nhân người phàm mà thất điên bát đảo, năm đó ầm ĩ gây chuyện ai ai cũng biết thì ta thấy ngươi cũng bình thường thôi. Vậy ngươi làm sao thích người tên Lam Hi Thần đó?".
Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết thấp thoáng vẻ ngân ngơ như đang chìm vào một hồi ức "Tự San, ngươi biết không? Ta và Hi Thần quen biết nhau trong hai mối quan hệ: thanh mai trúc mã và huynh đệ kết nghĩa. Hi Thần là người bạn thời thơ ấu, là nhị đệ kết nghĩa của ta, và hơn hết, là người ta yêu nhất".
Tự San im lặng, Lam Hi Thần cũng im lặng. Phút chốc, chỉ còn lại Nhiếp Minh Quyết mở miệng.
"Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều cuối hạ. Ta gặp Hi Thần là lúc ta mười bốn tuổi. Khi ấy Hi Thần chỉ là một đứa trẻ chín tuổi phấn điêu ngọc mài, cực kỳ ngây ngô đáng yêu. Ngươi sẽ không tin được trên đời lại có một viên ngọc đẹp đẽ đến mức đó đâu. Trông y tựa như một bông hoa ngọc lan đang nở rộ tại nơi đình viện thâm sâu, lại tựa như một con thỏ con xinh xắn có bộ lông mượt mà đứng giữa sắc vàng của hoàng hôn. Chỉ vì bất cẩn nhìn qua một cái, ta đã trượt dài trong vẻ đẹp đó mãi mãi không tìm thấy lối thoát. Chỉ vì lầm lỡ một giây thôi, ta đã để một bụi gai nhọn nảy mầm trong tim, sau này có hối hận cũng không kịp. Đáng tiếc, thế gian này làm gì có "thuốc hối hận" chứ?".
"Bọn ta vô duyên vô cớ cũng có thể trở thành bạn thân, nhưng sau đó ta nhận ra, ta đối với Hi Thần không chỉ là tình bạn. Đối với một thiếu niên mới lớn như ta lúc đó, chịu đủ sự nghiêm khắc từ phụ thân, đối mặt với trọng trách gia tộc, ít khi nào có người quan tâm ta, đệ đệ ta tuy vẫn hay đi theo nhưng ta tính tình cộc cằn như phụ thân làm cho nó sợ, ngày một xa cách. Chỉ có y, Lam Hi Thần, người duy nhất chịu gần gũi với ta, dịu dàng với ta, người duy nhất khiến ta không dùng được thái độ nghiêm khắc của một tông chủ khi nói chuyện với y".
"Khi bọn ta cùng học dưới một mái trường, vì để giúp ta trau dồi kiến thức văn chương, Hi Thần thường làm thơ tặng cho ta. Những lúc ấy ta thật sự rất hạnh phúc. Đêm nào về ta cũng lôi ra đọc thuộc lòng, thuộc rồi lại kín đáo đem những trang thơ đó gộp vào một cái hộp, cất ở nơi chỉ mình ta biết. Ta không biết ngươi đối với vị công chúa kia sâu sắc ra sao, còn ta, chỉ cần ngẩn ngơ nhớ lúc Hi Thần tươi cười thì ta liền quên hết mọi âu lo.Thời gian trôi cứ trôi thật mau. Tình yêu ta cứ thế lớn lên cùng y. Mà ta đột nhiên ý thức được: trái tim ta đã bị Hi Thần chế ngự lúc nào không biết".
"Ta chưa bao giờ nghĩ đến, người đối với Hi Thần có cảm tình, không chỉ có mình ta. Đối thủ đầu tiên của ta là con trai của kẻ thù với gia đình ta. Hắn năng lực ngang bằng ta, nhưng Hi Thần không thích hắn. Ta không cần biết vì lý do gì, chỉ cần là y không để mắt tới hắn, ta liền có rất nhiều cơ hội về sau. Thời điểm đó, ta cực kỳ đắc ý".
"Nhưng sự đắc ý của ta không kéo dài. Ngọn lửa rực cháy cũng có lúc phải lụi tàn. Sau đó có rất nhiều biến cố ập đến, nhân gia Hi Thần gặp nạn, y thì lại mất tích. Ta lo đến phát điên, muốn cho người đi tìm hắn ngay, nhưng lúc đó nơi ở của ta cũng bị kẻ thù chế ngự, ta không cách nào bảo vệ được mình, nói chi đến việc tìm y. Đó là lần đầu tiên trong đời, ta thấy bản thân mình bất lực thế nào".
Nhiếp Minh Quyết dừng lại một chút, uống một ngụm rượu. Tự San vẫn như cũ không nói không rằng. Chỉ có Lam Hi Thần lặng lẽ cúi đầu nhìn đôi chân chính mình, mười cái móng bé xíu đã thấm đẫm nước sương, dưới ánh trăng dìu dịu, mấy giọt nước đậu trên những cái móng trở nên vô cùng long lanh, rực rỡ. Mà y lại không phân biệt được, đó liệu có phải là sương đêm hay là nước trong của chính mình vừa mới rớt ra khỏi hốc mắt.
Giọng của Nhiếp Minh Quyết vẫn đều đều nghe vô cùng trống trải, tựa bầu trời đêm tịch mịch hiện giờ "Sơ ngộ sau biến cố, ta những tưởng mọi thứ sẽ trở lại bình thường như trước. Đối thủ của ta đã không còn, ta nhất định sẽ khiến Hi Thần yêu ta, ta tin rằng ta nhất định làm được. Thật không ngờ, đối thủ thứ hai lại chen ngang vào, đau khổ hơn, hắn trong mắt ta là một có thể là kẻ mang đầy dã tâm, nhưng còn trong mắt Hi Thần thì hắn lại là một vị quân tử chân chính, thậm chí là hơn hẳn ta".
"Hi Thần gặp hắn trong cơn hoạn nạn liền đã tin hắn là người tốt, vạn sự làm đều có khó xử. Ta có thể hiểu. Nhưng Hi Thần chưa từng tận mắt nhìn thấy những gì hắn làm trong khoảng thời gian dưới trướng ta, làm sao y có thể chắc chắn việc hắn làm luôn đúng mà những lần ta nói với y, y đều tìm cách phủ nhận?".
"Ta vì Hi Thần mà nén giận trong lòng, mắt nhắm mắt mở chấp nhận kết bái huynh đệ với gã. Nhưng mà trong lòng ta khó chịu cực điểm, không phải vì ta phải kết nghĩa với kẻ ta ghét, mà là vì từ thời điểm đó, ta với người ta yêu sẽ chỉ dừng lại ở mức huynh đệ, mãi mãi không thể tiến xa hơn. Trong khi Hi Thần luôn gọi ta là đại ca, đối với kẻ kia thì một tiếng A Dao, hai tiếng cũng A Dao. Ta ghét hai tiếng "đại ca" của Hi Thần tận tủy. Ta chỉ muốn Hi Thần gọi ta là "Minh Quyết huynh" như lúc trước, ta thậm chí còn muốn gọi y một tiếng "Hoán nhi" mà từ lâu rồi ta luôn muốn gọi. Ta ghét việc nhìn thấy Hi Thần luôn bênh vực kẻ kia, có lẽ Hi Thần luôn cho rằng ta nóng nảy, làm việc quá hấp tấp bộc trực nên chẳng biết cảm thông cho nỗi khổ của người khác, vậy nên trong mắt Hi Thần chỉ có nỗi khổ của kẻ kia, chưa từng nhìn thấy nỗi khổ của ta. Trong mắt Hi Thần, ta là một con hổ hung dữ, kẻ kia là một con mèo tội nghiệp. Đôi khi ta rất đau lòng, rất giận dữ. Ta rất muốn hỏi Hi Thần rằng: nước mắt con mèo quý giá như vậy, chẳng lẽ trái tim con hổ không biết đau là gì?".
Câu nói cuối cùng, giọng của Nhiếp Minh Quyết run lên, giận dữ xen lẫn khổ sở. Lam Hi Thần ngẩn đầu lên, vừa hay nhìn thấy trong mắt hắn có một tia mông lung mà y không cách nào hiểu được. Y muốn tìm hiểu điều gì đó trong cặp mắt đen láy sâu xa của hắn nhưng hắn lại khẽ đảo mắt, mặt hơi nghiêng sang hướng khác khiến y không nhìn thấy.
Lam Hi Thần thực sự muốn nhìn cho rõ toàn bộ gương mặt của hắn lúc này, vì dường như y cảm nhận được, có nước mắt đang đọng lại trong hốc mắt của hắn.
Hoặc là.....y đã nhìn lầm rồi. Ít nhất là qua lời kể của Nhiếp Hoài Tang lúc nhỏ, Nhiếp Minh Quyết trong đám tang của phụ thân mình còn chưa từng rơi một giọt nước mắt, vẫn giống như một cây đại tùng thẳng mình đứng giữa trời, thách thức mọi giông gió có thể ập đến để quật ngã nó bất kỳ lúc nào.
Nếu thật là vậy, hắn chắc chắn sẽ không vì mình mà khóc.
Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần run rẩy bước lại gần hắn, muốn đặt hai chân trước lên bàn tay còn lại hắn đặt trên đùi, muốn nắm lấy tay hắn, nhưng cả hai chân quá bé nhỏ, chỉ có thể đặt lên mà không thể cầm nắm, vậy mà ngay cả cơ hội đặt lên y cũng không có, chỉ vì hắn nâng tay lên, ôm lấy trán, khẽ khàng phát ra một tiếng thở vừa dài vừa sâu.
Hóa ra vào những năm tháng hồn nhiên của tuổi trẻ, y đã làm tổn thương người mà mình tâm niệm đến như vậy sao?
Đại ca, không, Minh Quyết huynh! Ta xin lỗi ! Ta chưa từng nghĩ sẽ khiến ngươi đau khổ như thế! Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta! Ta không phải vì A Dao mà bỏ qua ngươi. Chỉ vì ta không thể nhận thức được cái gì gọi là tình cảm. Ta vẫn tưởng như yêu một người cũng giống như đối với phụ mẫu, huynh tỷ đệ của mình. Ta không biết lý giải rằng tình cảm đối với những người khác nhau lại có khác biệt đến như vậy.
Sự thật thì ta xa cách ngươi không phải vì ta không thích ngươi, mà là vì ta cảm thấy đối với ngươi ngày càng sinh ra một loại tình cảm lạ kỳ trong mối quan hệ của chúng ta. Ta sợ vì loại tình cảm đó mà làm phiền ngươi. Thật ra cũng vào buổi chiều hạ hôm đó, trái tim của ta cũng đập nhanh vì hình bóng anh dũng của ngươi.
Thì ra có một loại tình cảm, không phải ở lần đầu gặp mặt, nó chỉ lắng sâu xuống, đôi khi phảng phất. Đến khi thời gian đi qua rất lâu, tình cảm ấy mới hiển lộ hết vẻ kinh diễm của nó. Thì ra là như vậy! Thì ra cảm giác bao lâu nay ta đối với ngươi chính là như vậy!
Lam Hi Thần thật muốn nói thật lớn, nhưng mấy lời y muốn nói ra đều biến thành mấy tiếng kêu ảo não.
Tự San uống một ngụm rượu, than thở "Tưởng đâu ta là kẻ đau khổ nhất, ngờ đâu ngươi còn hơn ta. Quả nhiên đến sau đến trước, vẫn không bằng đến đúng lúc. Tình cảm của thanh mai trúc mã thì ra còn mong manh dễ vỡ hơn là tình cảm đơn phương, càng huống chi của ngươi lại đủ cả hai tính ấy? Sao đó thì sao?".
Nhiếp Minh Quyết gượng cười một tiếng, thần sắc hắn lộ rõ vẻ đau đớn và chua xót "Sau đó....ta dần thấu đáo được một việc: có lẽ cả đời này, ta và y vừa vô duyên lại vừa vô phận. Có một cách thay đổi vấn đề: nếu không thể giải quyết thì phải thay đổi, thay đổi không được thì phải chấp nhận, chấp nhận không được thì phải học cách buông bỏ. Ta liền chọn từ từ buông bỏ. Không phải vì ta không còn yêu hắn nữa, mà là vì ta chợt nhớ mệnh số của ta không dài. Gia tộc của ta tu đạo bằng đao, đều sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết sớm. Thế nên ta ngộ ra, cho dù ta có được tình yêu của Hi Thần, cũng sẽ không thể suốt đời ở bên hắn được, vậy thì không nên khiến hắn yêu ta rồi lại khổ sở một mình suốt quãng đời còn lại tưởng nhớ ta. Kể từ đó ta chấp nhận lùi lại phía sau, chấp nhận đau khổ nhìn hắn hạnh phúc. Ta cũng biết, Hi Thần có lẽ sẽ không thích ta, ngay cả trong mơ ta cũng thấy như vậy. Hi Thần đối với ta, có thể chỉ là cảm động. Thường nói, vạn lần cảm động cũng không bằng một lần rung động. Cảm động là chuyện của lý trí, nhưng rung động là chuyện của trái tim. Có lẽ ta không đủ may mắn để thuộc về trái tim kia. Như vậy, ta chỉ cần thấy Hi Thần luôn mỉm cười hạnh phúc, thế là đủ".
"Thời gian trước khi ta chết, dưới trướng ta có một tu sĩ thân cận, người này từng là môn sinh trong nhà của Hi Thần, ta bèn ra lệnh vẽ cho ta một bức chân dung của Hi Thần. Ta rất trân trọng bức họa đó, luôn để ở dưới gối nằm, hễ mỗi lần ta nhớ tới Hi Thần sẽ lôi ra ngắm không biết chán. Ta không thể cùng Hi Thần chôn chung một huyệt, nhưng bức họa đó là tình yêu của ta, ta nhất định ngày sau sẽ mang nó đi cùng xuống mộ sâu đất khô".
"Nhưng ta không chờ được ngày đó, cái chết đến với ta sớm hơn dự đoán, có điều theo một cách khác. Giờ phút ta sắp thành xác chết, tia lý trí cuối cùng nói cho ta biết: hóa ra tình yêu đẹp đẽ mà ta từng hi vọng, chỉ là nắm cát chảy qua kẽ tay, không thể nào nắm giữ được. Ta chỉ muốn một điều ước. Ước rằng lúc đó ta chỉ rơi vào giấc ngủ, ngày sau khi ta thức dậy, ta lại nhìn thấy Hi Thần đang mỉm cười với ta, gọi ta là Minh Quyết huynh, nói một câu mà ta luôn mong chờ rằng "Tâm ta duyệt ngươi". Nhưng mà rốt cuộc, đó chỉ là ước mơ, chẳng bao giờ xảy ra. Thậm chí khi ta và kẻ kia quay trở về, Hi Thần vẫn chọn hắn, hay nói đúng hơn, ta trong mắt Hi Thần là chưa từng tồn tại. Cũng đúng, ta trong mắt của Hi Thần, chính là luôn nhìn không vừa mắt người kia, lúc nào cũng muốn chèn ép làm tổn thương hắn. Nhưng Hi Thần sẽ không biết, ta nghiêm khắc với kẻ kia đều là vì y. Với tâm tính của hắn, nếu ta không uốn nắn hắn trở thành một quân tử đúng như Hi Thần luôn nghĩ, thì sau này ta chết đi chắc chắn kẻ kia sẽ xảy ra chuyện làm liên lụy đến Hi Thần. Khi đó không còn ta, ai có thể bảo vệ được cho Hi Thần đây?".
"Tự San, ta bây giờ có chút ghen tị với ngươi. Dù nữ nhân kia không chấp nhận tình yêu của ngươi, nhưng sau này ngươi vẫn có thể gặp mặt cô ta. Còn ta, sẽ không bao giờ được gặp lại người ta đã yêu bằng cả trái tim, người mà ta dùng toàn bộ một kiếp để hy vọng. Nghĩ lại: nếu ngày hạ năm đó Hi Thần không ở dưới gốc chiên đàn, trong biển hoa cẩm thạch mà nhìn ta, trái tim ta sẽ không sớm hẫng đi một nhịp để rồi ôm trọn một đoạn tình như thế".
Tự San nhăn mặt "Không phải ngươi vừa bảo ta quên đi sao? Ghen tị cái gì chứ? Ngươi còn quên không được, lúc nãy sao lại kêu ta quên?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi nói đúng. Là ta hồ đồ quá rồi. Ta luôn tự nhủ mình vô số lần phải quên đi người tên Lam Hi Thần đó, nhưng mà ta không làm được. Vì ta không cam tâm. Yêu hắn lâu như thế, nhiều như thế, sâu đậm như thế, ta thực khó mà buông bỏ. Cho nên lúc ta mới được Tuệ Trang trưởng công chúa cứu, trong đầu ta dù không còn ký ức về hắn, nhưng ta luôn nhìn thấy một tiểu nam hài đứng dưới gốc chiên đàn nhìn ta, khiến cho ta không nhịn được phải nhớ ra hình bóng đó rốt cuộc là ai".
Tự San nói "Vậy thì ta cũng không buông bỏ được Lạc Vi của ta. Ta chẳng có được năng lực siêu phàm ấy đâu".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi và ta khác nhau", rồi bất chợt hắn đưa mắt nhìn xa xăm "Không lâu nữa đâu, ta có thể không quên được hắn, nhưng sẽ đem hình bóng của hắn đặt vào một ngăn nào đó trong ký ức. Không lấy ra xem, cũng sẽ không đụng đến nữa".
Thu tiêu điều như vậy, gồm cả hạt mưa lúc có lúc không, mưa dầm lâu dài cứ lẳng lặng lướt qua.
Gió lùa thu đông càng lạnh thấu xương, không chỗ nào gió không thổi tới, thổi trúng mấy sợi tóc đen của Nhiếp Minh Quyết bay phất trên mặt, che khuất tầm mắt của Lam Hi Thần.
Tự San lí nhí nấc nhẹ rồi hỏi "Ngươi nói thật chứ? Ngươi đã từng yêu?".
Nhiếp Minh Quyết chỉ đáp lại bằng tiếng "Ừ" rất nhỏ, kèm theo một nụ cười nhạt.
Tự Khâm hỏi tiếp "Vậy chuyện của ngươi bắt đầu như thế nào?".
Nhiếp Minh Quyết ngửa đầu uống một ngụm rượu, mắt thơ thẩn nhìn chiếc hũ bằng gốm có khắc ba chữ "Trúc Diệp Thanh", sau đó nói một câu không liên quan "Rượu này chát mà lại thanh, đắng mà lại ngọt, giống như hòa quyện giữa sự ấp ủ hy vọng một cách cố chấp của ta cùng với sự ngốc nghếch nhưng đáng yêu của người đó".
Tự San im lặng, cúi đầu xuống nhìn đóm lửa không nói gì. Mọi thứ đều bất thanh bất động, chỉ có Lam Hi Thần đưa chân vuốt nhẹ mấy sợi tóc bết vào mắt mình xuống. Chỉ vì quá tĩnh lặng, y nghe thấy tim mình đập liên hồi.
Nhiếp Minh Quyết ngửa đầu thở dài "Nói về chuyện tình của ta sao? Đơn giản lắm! Tất cả ngọt ngào, cay đắng, khổ sầu đều xoay quanh một người tên là Lam Hi Thần".
Lại một cơn gió lạnh khác thổi qua. Đáy lòng của Lam Hi Thần thốt nhiên nhảy dựng, chỉ mong có bàn tay nào đó giúp mình đè lại một cỗ nghẹn ứ nơi cổ họng dịu xuống.
Tự San thì thầm "Lam Hi Thần sao? Cái tên này nghe thật hay".
Đôi mắt ảm đạm Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên lóe sáng, tựa như có một ngọn lửa bùng lên "Phải! Không chỉ có tên mà đối với ta, ngay cả dung mạo và tính cách, hắn là người hoàn mỹ nhất thế gian. Nhưng khiến ta sa lụy vào hắn, chính là bên dưới đôi mày kiếm có một đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp như biết nói bao bọc lấy con ngươi màu hổ phách mà chỉ cần nhìn qua một lần, ngươi sẵn sàng thả hồn mình chìm đắm trong đó. Đôi mắt đẹp như vậy, chứa được sao trời, chứa được rất nhiều người, nhưng lại không hề chứa ta trong đó. Chỉ là ta vẫn luôn mù quáng. Đến bây giờ ta vẫn tin rằng: đôi mắt ấy đã mang tất cả mộng ước, khơi gợi tất cả sự nhiệt tình trong một đời của ta thu hết vào một cách vô thức".
Tự San như nhận ra điểm bất thường, cẩn trọng hỏi ""Hắn"? Ý ngươi.... người kia là nam nhân?".
Nhiếp Minh Quyết cười nhạt "Ngươi thấy lạ sao?".
Tự San lắc đầu "Cũng không đến nỗi! Dù sao đối với Đông Phương Ma Quân của Ma tộc vì một nam nhân người phàm mà thất điên bát đảo, năm đó ầm ĩ gây chuyện ai ai cũng biết thì ta thấy ngươi cũng bình thường thôi. Vậy ngươi làm sao thích người tên Lam Hi Thần đó?".
Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết thấp thoáng vẻ ngân ngơ như đang chìm vào một hồi ức "Tự San, ngươi biết không? Ta và Hi Thần quen biết nhau trong hai mối quan hệ: thanh mai trúc mã và huynh đệ kết nghĩa. Hi Thần là người bạn thời thơ ấu, là nhị đệ kết nghĩa của ta, và hơn hết, là người ta yêu nhất".
Tự San im lặng, Lam Hi Thần cũng im lặng. Phút chốc, chỉ còn lại Nhiếp Minh Quyết mở miệng.
"Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều cuối hạ. Ta gặp Hi Thần là lúc ta mười bốn tuổi. Khi ấy Hi Thần chỉ là một đứa trẻ chín tuổi phấn điêu ngọc mài, cực kỳ ngây ngô đáng yêu. Ngươi sẽ không tin được trên đời lại có một viên ngọc đẹp đẽ đến mức đó đâu. Trông y tựa như một bông hoa ngọc lan đang nở rộ tại nơi đình viện thâm sâu, lại tựa như một con thỏ con xinh xắn có bộ lông mượt mà đứng giữa sắc vàng của hoàng hôn. Chỉ vì bất cẩn nhìn qua một cái, ta đã trượt dài trong vẻ đẹp đó mãi mãi không tìm thấy lối thoát. Chỉ vì lầm lỡ một giây thôi, ta đã để một bụi gai nhọn nảy mầm trong tim, sau này có hối hận cũng không kịp. Đáng tiếc, thế gian này làm gì có "thuốc hối hận" chứ?".
"Bọn ta vô duyên vô cớ cũng có thể trở thành bạn thân, nhưng sau đó ta nhận ra, ta đối với Hi Thần không chỉ là tình bạn. Đối với một thiếu niên mới lớn như ta lúc đó, chịu đủ sự nghiêm khắc từ phụ thân, đối mặt với trọng trách gia tộc, ít khi nào có người quan tâm ta, đệ đệ ta tuy vẫn hay đi theo nhưng ta tính tình cộc cằn như phụ thân làm cho nó sợ, ngày một xa cách. Chỉ có y, Lam Hi Thần, người duy nhất chịu gần gũi với ta, dịu dàng với ta, người duy nhất khiến ta không dùng được thái độ nghiêm khắc của một tông chủ khi nói chuyện với y".
"Khi bọn ta cùng học dưới một mái trường, vì để giúp ta trau dồi kiến thức văn chương, Hi Thần thường làm thơ tặng cho ta. Những lúc ấy ta thật sự rất hạnh phúc. Đêm nào về ta cũng lôi ra đọc thuộc lòng, thuộc rồi lại kín đáo đem những trang thơ đó gộp vào một cái hộp, cất ở nơi chỉ mình ta biết. Ta không biết ngươi đối với vị công chúa kia sâu sắc ra sao, còn ta, chỉ cần ngẩn ngơ nhớ lúc Hi Thần tươi cười thì ta liền quên hết mọi âu lo.Thời gian trôi cứ trôi thật mau. Tình yêu ta cứ thế lớn lên cùng y. Mà ta đột nhiên ý thức được: trái tim ta đã bị Hi Thần chế ngự lúc nào không biết".
"Ta chưa bao giờ nghĩ đến, người đối với Hi Thần có cảm tình, không chỉ có mình ta. Đối thủ đầu tiên của ta là con trai của kẻ thù với gia đình ta. Hắn năng lực ngang bằng ta, nhưng Hi Thần không thích hắn. Ta không cần biết vì lý do gì, chỉ cần là y không để mắt tới hắn, ta liền có rất nhiều cơ hội về sau. Thời điểm đó, ta cực kỳ đắc ý".
"Nhưng sự đắc ý của ta không kéo dài. Ngọn lửa rực cháy cũng có lúc phải lụi tàn. Sau đó có rất nhiều biến cố ập đến, nhân gia Hi Thần gặp nạn, y thì lại mất tích. Ta lo đến phát điên, muốn cho người đi tìm hắn ngay, nhưng lúc đó nơi ở của ta cũng bị kẻ thù chế ngự, ta không cách nào bảo vệ được mình, nói chi đến việc tìm y. Đó là lần đầu tiên trong đời, ta thấy bản thân mình bất lực thế nào".
Nhiếp Minh Quyết dừng lại một chút, uống một ngụm rượu. Tự San vẫn như cũ không nói không rằng. Chỉ có Lam Hi Thần lặng lẽ cúi đầu nhìn đôi chân chính mình, mười cái móng bé xíu đã thấm đẫm nước sương, dưới ánh trăng dìu dịu, mấy giọt nước đậu trên những cái móng trở nên vô cùng long lanh, rực rỡ. Mà y lại không phân biệt được, đó liệu có phải là sương đêm hay là nước trong của chính mình vừa mới rớt ra khỏi hốc mắt.
Giọng của Nhiếp Minh Quyết vẫn đều đều nghe vô cùng trống trải, tựa bầu trời đêm tịch mịch hiện giờ "Sơ ngộ sau biến cố, ta những tưởng mọi thứ sẽ trở lại bình thường như trước. Đối thủ của ta đã không còn, ta nhất định sẽ khiến Hi Thần yêu ta, ta tin rằng ta nhất định làm được. Thật không ngờ, đối thủ thứ hai lại chen ngang vào, đau khổ hơn, hắn trong mắt ta là một có thể là kẻ mang đầy dã tâm, nhưng còn trong mắt Hi Thần thì hắn lại là một vị quân tử chân chính, thậm chí là hơn hẳn ta".
"Hi Thần gặp hắn trong cơn hoạn nạn liền đã tin hắn là người tốt, vạn sự làm đều có khó xử. Ta có thể hiểu. Nhưng Hi Thần chưa từng tận mắt nhìn thấy những gì hắn làm trong khoảng thời gian dưới trướng ta, làm sao y có thể chắc chắn việc hắn làm luôn đúng mà những lần ta nói với y, y đều tìm cách phủ nhận?".
"Ta vì Hi Thần mà nén giận trong lòng, mắt nhắm mắt mở chấp nhận kết bái huynh đệ với gã. Nhưng mà trong lòng ta khó chịu cực điểm, không phải vì ta phải kết nghĩa với kẻ ta ghét, mà là vì từ thời điểm đó, ta với người ta yêu sẽ chỉ dừng lại ở mức huynh đệ, mãi mãi không thể tiến xa hơn. Trong khi Hi Thần luôn gọi ta là đại ca, đối với kẻ kia thì một tiếng A Dao, hai tiếng cũng A Dao. Ta ghét hai tiếng "đại ca" của Hi Thần tận tủy. Ta chỉ muốn Hi Thần gọi ta là "Minh Quyết huynh" như lúc trước, ta thậm chí còn muốn gọi y một tiếng "Hoán nhi" mà từ lâu rồi ta luôn muốn gọi. Ta ghét việc nhìn thấy Hi Thần luôn bênh vực kẻ kia, có lẽ Hi Thần luôn cho rằng ta nóng nảy, làm việc quá hấp tấp bộc trực nên chẳng biết cảm thông cho nỗi khổ của người khác, vậy nên trong mắt Hi Thần chỉ có nỗi khổ của kẻ kia, chưa từng nhìn thấy nỗi khổ của ta. Trong mắt Hi Thần, ta là một con hổ hung dữ, kẻ kia là một con mèo tội nghiệp. Đôi khi ta rất đau lòng, rất giận dữ. Ta rất muốn hỏi Hi Thần rằng: nước mắt con mèo quý giá như vậy, chẳng lẽ trái tim con hổ không biết đau là gì?".
Câu nói cuối cùng, giọng của Nhiếp Minh Quyết run lên, giận dữ xen lẫn khổ sở. Lam Hi Thần ngẩn đầu lên, vừa hay nhìn thấy trong mắt hắn có một tia mông lung mà y không cách nào hiểu được. Y muốn tìm hiểu điều gì đó trong cặp mắt đen láy sâu xa của hắn nhưng hắn lại khẽ đảo mắt, mặt hơi nghiêng sang hướng khác khiến y không nhìn thấy.
Lam Hi Thần thực sự muốn nhìn cho rõ toàn bộ gương mặt của hắn lúc này, vì dường như y cảm nhận được, có nước mắt đang đọng lại trong hốc mắt của hắn.
Hoặc là.....y đã nhìn lầm rồi. Ít nhất là qua lời kể của Nhiếp Hoài Tang lúc nhỏ, Nhiếp Minh Quyết trong đám tang của phụ thân mình còn chưa từng rơi một giọt nước mắt, vẫn giống như một cây đại tùng thẳng mình đứng giữa trời, thách thức mọi giông gió có thể ập đến để quật ngã nó bất kỳ lúc nào.
Nếu thật là vậy, hắn chắc chắn sẽ không vì mình mà khóc.
Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần run rẩy bước lại gần hắn, muốn đặt hai chân trước lên bàn tay còn lại hắn đặt trên đùi, muốn nắm lấy tay hắn, nhưng cả hai chân quá bé nhỏ, chỉ có thể đặt lên mà không thể cầm nắm, vậy mà ngay cả cơ hội đặt lên y cũng không có, chỉ vì hắn nâng tay lên, ôm lấy trán, khẽ khàng phát ra một tiếng thở vừa dài vừa sâu.
Hóa ra vào những năm tháng hồn nhiên của tuổi trẻ, y đã làm tổn thương người mà mình tâm niệm đến như vậy sao?
Đại ca, không, Minh Quyết huynh! Ta xin lỗi ! Ta chưa từng nghĩ sẽ khiến ngươi đau khổ như thế! Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta! Ta không phải vì A Dao mà bỏ qua ngươi. Chỉ vì ta không thể nhận thức được cái gì gọi là tình cảm. Ta vẫn tưởng như yêu một người cũng giống như đối với phụ mẫu, huynh tỷ đệ của mình. Ta không biết lý giải rằng tình cảm đối với những người khác nhau lại có khác biệt đến như vậy.
Sự thật thì ta xa cách ngươi không phải vì ta không thích ngươi, mà là vì ta cảm thấy đối với ngươi ngày càng sinh ra một loại tình cảm lạ kỳ trong mối quan hệ của chúng ta. Ta sợ vì loại tình cảm đó mà làm phiền ngươi. Thật ra cũng vào buổi chiều hạ hôm đó, trái tim của ta cũng đập nhanh vì hình bóng anh dũng của ngươi.
Thì ra có một loại tình cảm, không phải ở lần đầu gặp mặt, nó chỉ lắng sâu xuống, đôi khi phảng phất. Đến khi thời gian đi qua rất lâu, tình cảm ấy mới hiển lộ hết vẻ kinh diễm của nó. Thì ra là như vậy! Thì ra cảm giác bao lâu nay ta đối với ngươi chính là như vậy!
Lam Hi Thần thật muốn nói thật lớn, nhưng mấy lời y muốn nói ra đều biến thành mấy tiếng kêu ảo não.
Tự San uống một ngụm rượu, than thở "Tưởng đâu ta là kẻ đau khổ nhất, ngờ đâu ngươi còn hơn ta. Quả nhiên đến sau đến trước, vẫn không bằng đến đúng lúc. Tình cảm của thanh mai trúc mã thì ra còn mong manh dễ vỡ hơn là tình cảm đơn phương, càng huống chi của ngươi lại đủ cả hai tính ấy? Sao đó thì sao?".
Nhiếp Minh Quyết gượng cười một tiếng, thần sắc hắn lộ rõ vẻ đau đớn và chua xót "Sau đó....ta dần thấu đáo được một việc: có lẽ cả đời này, ta và y vừa vô duyên lại vừa vô phận. Có một cách thay đổi vấn đề: nếu không thể giải quyết thì phải thay đổi, thay đổi không được thì phải chấp nhận, chấp nhận không được thì phải học cách buông bỏ. Ta liền chọn từ từ buông bỏ. Không phải vì ta không còn yêu hắn nữa, mà là vì ta chợt nhớ mệnh số của ta không dài. Gia tộc của ta tu đạo bằng đao, đều sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết sớm. Thế nên ta ngộ ra, cho dù ta có được tình yêu của Hi Thần, cũng sẽ không thể suốt đời ở bên hắn được, vậy thì không nên khiến hắn yêu ta rồi lại khổ sở một mình suốt quãng đời còn lại tưởng nhớ ta. Kể từ đó ta chấp nhận lùi lại phía sau, chấp nhận đau khổ nhìn hắn hạnh phúc. Ta cũng biết, Hi Thần có lẽ sẽ không thích ta, ngay cả trong mơ ta cũng thấy như vậy. Hi Thần đối với ta, có thể chỉ là cảm động. Thường nói, vạn lần cảm động cũng không bằng một lần rung động. Cảm động là chuyện của lý trí, nhưng rung động là chuyện của trái tim. Có lẽ ta không đủ may mắn để thuộc về trái tim kia. Như vậy, ta chỉ cần thấy Hi Thần luôn mỉm cười hạnh phúc, thế là đủ".
"Thời gian trước khi ta chết, dưới trướng ta có một tu sĩ thân cận, người này từng là môn sinh trong nhà của Hi Thần, ta bèn ra lệnh vẽ cho ta một bức chân dung của Hi Thần. Ta rất trân trọng bức họa đó, luôn để ở dưới gối nằm, hễ mỗi lần ta nhớ tới Hi Thần sẽ lôi ra ngắm không biết chán. Ta không thể cùng Hi Thần chôn chung một huyệt, nhưng bức họa đó là tình yêu của ta, ta nhất định ngày sau sẽ mang nó đi cùng xuống mộ sâu đất khô".
"Nhưng ta không chờ được ngày đó, cái chết đến với ta sớm hơn dự đoán, có điều theo một cách khác. Giờ phút ta sắp thành xác chết, tia lý trí cuối cùng nói cho ta biết: hóa ra tình yêu đẹp đẽ mà ta từng hi vọng, chỉ là nắm cát chảy qua kẽ tay, không thể nào nắm giữ được. Ta chỉ muốn một điều ước. Ước rằng lúc đó ta chỉ rơi vào giấc ngủ, ngày sau khi ta thức dậy, ta lại nhìn thấy Hi Thần đang mỉm cười với ta, gọi ta là Minh Quyết huynh, nói một câu mà ta luôn mong chờ rằng "Tâm ta duyệt ngươi". Nhưng mà rốt cuộc, đó chỉ là ước mơ, chẳng bao giờ xảy ra. Thậm chí khi ta và kẻ kia quay trở về, Hi Thần vẫn chọn hắn, hay nói đúng hơn, ta trong mắt Hi Thần là chưa từng tồn tại. Cũng đúng, ta trong mắt của Hi Thần, chính là luôn nhìn không vừa mắt người kia, lúc nào cũng muốn chèn ép làm tổn thương hắn. Nhưng Hi Thần sẽ không biết, ta nghiêm khắc với kẻ kia đều là vì y. Với tâm tính của hắn, nếu ta không uốn nắn hắn trở thành một quân tử đúng như Hi Thần luôn nghĩ, thì sau này ta chết đi chắc chắn kẻ kia sẽ xảy ra chuyện làm liên lụy đến Hi Thần. Khi đó không còn ta, ai có thể bảo vệ được cho Hi Thần đây?".
"Tự San, ta bây giờ có chút ghen tị với ngươi. Dù nữ nhân kia không chấp nhận tình yêu của ngươi, nhưng sau này ngươi vẫn có thể gặp mặt cô ta. Còn ta, sẽ không bao giờ được gặp lại người ta đã yêu bằng cả trái tim, người mà ta dùng toàn bộ một kiếp để hy vọng. Nghĩ lại: nếu ngày hạ năm đó Hi Thần không ở dưới gốc chiên đàn, trong biển hoa cẩm thạch mà nhìn ta, trái tim ta sẽ không sớm hẫng đi một nhịp để rồi ôm trọn một đoạn tình như thế".
Tự San nhăn mặt "Không phải ngươi vừa bảo ta quên đi sao? Ghen tị cái gì chứ? Ngươi còn quên không được, lúc nãy sao lại kêu ta quên?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi nói đúng. Là ta hồ đồ quá rồi. Ta luôn tự nhủ mình vô số lần phải quên đi người tên Lam Hi Thần đó, nhưng mà ta không làm được. Vì ta không cam tâm. Yêu hắn lâu như thế, nhiều như thế, sâu đậm như thế, ta thực khó mà buông bỏ. Cho nên lúc ta mới được Tuệ Trang trưởng công chúa cứu, trong đầu ta dù không còn ký ức về hắn, nhưng ta luôn nhìn thấy một tiểu nam hài đứng dưới gốc chiên đàn nhìn ta, khiến cho ta không nhịn được phải nhớ ra hình bóng đó rốt cuộc là ai".
Tự San nói "Vậy thì ta cũng không buông bỏ được Lạc Vi của ta. Ta chẳng có được năng lực siêu phàm ấy đâu".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi và ta khác nhau", rồi bất chợt hắn đưa mắt nhìn xa xăm "Không lâu nữa đâu, ta có thể không quên được hắn, nhưng sẽ đem hình bóng của hắn đặt vào một ngăn nào đó trong ký ức. Không lấy ra xem, cũng sẽ không đụng đến nữa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất