Chương 29: Vững vàng (ngũ)
Lam Hi Thần nhìn Hỗn Nguyên kiếm đang rỉ máu trên tay hắn, lại nhìn qua phía Đông Phương Trường Nhật vừa mới thu lại bội kiếm trên tay, kinh ngạc hỏi "Không phải vừa nãy các ngươi ném kiếm xuống, đã bị dung nham thiêu cho tan chảy rồi sao?".
Nhiếp Minh Quyết giải thích "Hỗn Nguyên kiếm của ta do tứ thánh thú sát nhập với hỗn độn chi khí, mà trong tứ thánh thú thì Chu Tước chủ hỏa, gặp lửa hay nham thạch chẳng những không bị gì mà còn hấp thụ luôn để nạp thêm linh lực. Còn kiếm của hắn vừa nãy là Lục Tiên trong Tru tiên tứ kiếm, Lục Tiên kiếm là kiếm tàn sát không tha bất cứ thứ gì khiến nó giống như lửa, cùng thuộc tính với nham thạch nên dĩ nhiên không hề hấn gì. Vốn dĩ lúc ném xuống, ta đã tính toán hết rồi, xem chừng hắn cũng vậy".
Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy cổ hắn, suýt nữa phát khóc mà nói "Mặc kệ đi, ngươi bình an là tốt rồi, ta chỉ cần biết ngươi bình an là quá tốt rồi".
Nhiếp Minh Quyết mãn nhãn vừa xoa lưng vừa nghiêng đầu hôn vào thùy tai của y, hàm hồ nói "Dĩ nhiên! Ta bản thể là Hỗn độn chi khí, mà khí thì không có gì có thể phạm tới, cho nên ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta còn phải sống để.....hòa quyện với nhau mà".
Lam Hi Thần nghe đến đó thì nhịn không được đấm nhẹ vào ngực hắn, nửa trách nửa nhắc "Không biêt xấu hổ! Chúng ta còn đang ở trên chiến trường đấy".
Nhiếp Minh Quyết bật cười ha hả, dời môi tỳ lên má của y, bỗng dưng chạm phải vết xước liền kéo y ra, vuốt ve gò má hỏi "Lúc nãy bị súc sinh kia động thủ, có đau không?".
Lam Hi Thần mím môi gật đầu, chỉ thấy hắn cao hứng nhanh chóng biến mất để lại một nét sắc lạnh trên mặt. Hắn thở dài lẩm bẩm "Chặt một chân ta lại thấy không đủ, hay là thêm một chân nữa?".
Nhiếp Minh Quyết nói rất nhỏ, Lam Hi Thần nghe chữ được chữ không nên mới hỏi lại "Ngươi vừa nói cái gì đấy?".
Lúc này có tiếng của Đông Phương Trường Nhật hằn học "Chính sự trước mắt, đế quân ngươi còn không lo dàn xếp lại chúi mũi vào việc riêng?".
Nhiếp Minh Quyết lườm một cái, ngắn gọn đáp "Biết rồi!", sau đó nhẹ phất tay, đem con sói xám bị Đông Phương Trường Nhật chặt hết ba chân còn lại lẫn cái đuôi đang la bài hải dưới hố nham thạch ném bay qua chỗ bình địa gần chiến tuyến. Chúng quỷ thấy sói xám hiện lại hình người tứ chi đều bị chặt đứt nằm thoi thóp, nhất thời cả đám hoảng sợ thu mình lại một góc, bị Nhiếp Hoài Tang niệm chú trói lại bằng roi dây.
Quỷ quân ở trên cao nhìn thấy, không ngừng giẫy dụa gọi "Bái Bái! Bái Bái! Các ngươi.... lũ các ngươi ra tay thật tàn độc... thù này bản quân nhất định sẽ trả.....".
Đông Phương Trường Nhật bay tới, ngạo nghễ nói "Dám làm hại Hoán Hoán của bản quân, nhận kết cục như thế là còn nhẹ đấy. Nhưng đợi tới lúc ngươi báo thù, nói không chừng bản quân đã thành lão đầu chống gậy mất rồi, e rằng hãy còn mấy trăm vạn năm nữa đấy....". Hắn nhấn mạnh như một sự mỉa mai "Quỷ quân".
Quỷ quân phẫn nộ nhưng rốt cuộc lại không thể làm gì ngoài việc giãy dụa la hét. Lúc này Lý Tịnh phóng Linh Lung tháp xuống, muốn thu hết năm trăm chúng quỷ còn sót lại về Thiên Đình trị tội thì Nhiếp Minh Quyết ôm theo Lam Hi Thần bay tới, giơ tay ngăn cản "Thác Tháp Thiên vương không cần làm vậy!".
Đông Phương Trường Nhật vừa thấy đáp đất liền rảo bước đi lại kéo Lam Hi Thần tách ra, nhìn từ trên xuống dưới hỏi một tràng "Hoán Hoán có làm sao không? Bị thương nơi nào, để bản quân sai A Nguyệt chữa liền giúp ngươi? Trong người hiện tại có bị hỗn loạn khí tức không?".
Trước sự vồn vã của hắn, Lam Hi Thần chỉ có nước cười trừ "Không.... không sao hết.....Ma quân không cần lo lắng cho tiểu tiên". Bởi vì vết bỏng ở chân, y không thể đứng lâu mà ngồi xuống ngay gờ đá sau lưng Nhiếp Minh Quyết, bỗng dưng thấy hắn ho khan rồi liếc xéo, y vội đẩy hắn ra, nói lảng "Chính sự trước mắt, Ma quân nên tập trung thì hơn".
Đông Phương Trường Nhật ngoái đầu ném lại cho Nhiếp Minh Quyết một cái nhìn thách thức, trong khi miệng vẫn ôn tồn nói "Cũng được, đợi bản quân xử lý xong lập tức sẽ mang ngươi về Ma tộc tính chuyện của chúng ta, lúc đó mới không sợ có kẻ quấy nhiễu".
Lam Hi Thần vừa mở miệng định nói thì Lý Tịnh đã hạ xuống, chạy tới chen vào "Đế quân! Mạt tướng định đem bọn chúng tới Ngọc đế định đoạt, không biết vì sao đế quân ngăn cản?".
Nhiếp Minh Quyết lắc đầu "Bọn chúng chẳng qua là bị bức bách nên túng quẫn làm liều, không nhất thiên phải đem tới cho Ngọc đế trị tội. Thiên Đạo không ưa sát sinh, tha mạng cho chúng đi".
Lý Tịnh có vẻ không đồng tình "Nhưng mà đế quân, bọn chúng nổi loạn như vậy, e rằng Ngọc đế không chấp nhận tha chết đâu. Hơn nữa.....". Hắn vội lấy ra một quyển trục vàng óng dâng trước ngực, nói "Đây là chiếu chỉ của Ngọc đế ban ra trước khi chinh phạt, trong chiếu chỉ có nói: nếu chúng quỷ theo quân chủ cùng quân tướng làm loạn thì sẽ đồ sát không nương tay".
Nhiếp Minh Quyết nghiêm giọng "Kẻ bị ép đến đường cùng, phạm sai lầm cũng không tính là tội chết, huống chi theo bản quân tra cứu thì đây là lần đầu tiên toàn bộ chúng quỷ nổi loạn chứ không riêng binh tướng cùng quân chủ, nên xử tội sống là đủ rồi!".
Lý Tịnh cố phản bác "Đế quân, cái này....xin đế quân đừng làm mạt tướng khó xử, chiếu chỉ của Ngọc đế.....".
Nhiếp Minh Quyết thu hẹp con ngươi, cười lạnh "Chẳng lẽ Thiên vương cho rằng lời của bản quân không có trọng lượng bằng chiếu chỉ của Ngọc đế? Thôi được rồi, ngươi cứ đồ sát luôn đi, rồi sau đó bản quân sẽ tới nói với Ngọc đế rằng bản quân không có khả năng quản không nổi Thần tộc các ngươi, cho nên lời ban ra không có trọng lượng. Từ nay về sau xảy ra chuyện gì với Thần tộc bản quân tuyệt không nhúng tay, để tự các ngươi xoay sở".
Lý Tịnh biết đã lỡ chọc giận hắn, vội quỳ xuống thỉnh tội "Đế quân tha cho! Đế quân tha cho! Mạt tướng thật sự không dám coi thường thánh y. Đế quân sắp xếp thế nào đều được, Ngọc đế, à không, cả Thần tộc chúng thần tuyệt không dám phản bác".
Đông Phương Trường Nhật dẩu môi, chép miệng "Thật thế không? Nhưng sao bản quân thấy mỗi lần hắn nói ra lệnh gì, các ngươi đều lên tiếng rôm rả như vậy? Ái chà, Thần tộc quản tam giới, hiện lại có mặt vài người của Nhân giới, các ngươi không nên tự mình bôi nhọ bản chất thần tiên của mình đâu nha".
Lý Tinh giận đỏ mắt, hùng hồn nói "Đông Phương Ma quân đừng có đổ dầu vào lửa, thần tiên luôn giữ cái đạo của mình, mạt tướng cũng chỉ là người chính trực, đã nhận lệnh thì phải làm cho trót thôi. Nhưng nếu Chính Chương Thánh đế là chủ trời đất, Ngọc đế không thể trái lệnh thì mạt tướng cũng sẽ không học đòi làm kẻ loạn thần, ý của đế quân thế nào thì cứ như thế đó".
Đông Phương Trường Nhật hơi bỉu môi một tiếng, liếc mắt sang chỗ khác với vẻ bất cần quan tâm.
Nhiếp Minh Quyết lại càng không để ý mà cầm bàn tay đang giữ Cây Sinh Mệnh của Lam Hi Thần giơ lên, nói "Được rồi, Cây Sinh Mệnh hiện tại đã từ bỏ nhận Quỷ tộc làm chủ, nếu bọn chúng muốn tiếp tục sống thì phải ngoan ngoãn quy phục. Tạm thời cứ dùng Linh Lung tháp trấn giữ bọn chúng tại đây, ít hôm nữa bản quân sẽ thảo một bức thư, nhờ Thích Ca Như Lai cho vài vị tôn giả đến để điểm hóa trí tuệ của chúng. Mê muội bao nhiêu lâu nay, cũng không thể bắt Quỷ tộc cứ kéo dài mãi tới những thế hệ tiếp theo. Tội sống cứ xử như vậy đi".
Mặc dù nghe qua là một cách trừng phạt rất nhẹ nhàng, chính xác là cứ như "phạt mà không phạt", nhưng ngẫm kỹ lại, Quỷ tộc tôn thờ Hỗn Côn lão tổ của Atula giáo, đạo này đối kháng với Phật môn, gốc rễ tà thần của atula đã ăn sâu vào máu của chúng quỷ, bây giờ mà bắt phải chịu sự điểm hóa của Phật môn thì thật là tra tấn thần trí sống không bằng chết. Đây là vừa khỏi phải để Ma tộc và Thần tộc đồ sát gây rối loạn trật tự Thiên Địa, vừa tránh để Quỷ tộc sau này lại xuất hiện hậu hoạn. Nhiếp Minh Quyết dùng cách này, có thể nói là kỳ mưu diệu kế.
"Về phần kẻ tội đồ.....".
Ánh mắt Nhiếp Minh Quyết lạnh băng nhìn xuống Quỷ hậu, chậm rãi nói "Tất nhiên phải xử bằng tội chết".
Vừa dứt lời, lưỡi kiếm Hỗn Nguyên vung ra tạo một đường cong tuyệt đẹp, thế nhưng đường cong kia kết thúc, đầu của Quỷ hậu đã bị chém đứt lìa khỏi cổ mà không kịp nghe người bị chém rên la lấy một tiếng, tựa như lưỡi kiếm kia chỉ như một con dao nhỏ cắt trái cây ngọt xớt.
Nhiếp Minh Quyết mặt không sắc thái, trực tiếp hất mũi chân đá bay đầu của Quỷ hậu lăn sang một góc, thanh âm dõng dạc sắc lạnh vang lên, như truyền âm đến nơi xa xôi nhất của Thiên Địa, đĩnh đạc mà uy nghi đến đáng sợ.
"Các ngươi nhìn cho rõ! Bất cứ kẻ nào trái ý Thiên Đạo, trái ý của bản quân đều sẽ nhận kết cục hoặc là như vậy, hoặc còn thê thảm hơn như vậy".
Trừ Đông Phương Trường Nhật, hầu hết tất cả đều đổ một tầng mồ hôi lạnh. Tuy rằng không phải lần đầu thấy qua cảnh tượng máu me, nhưng lại là lần đầu tiên Lam Hi Thần tận mắt nhùn thấy "chém đầu thị chúng" đáng sợ tới mức nào. Trước đây cùng lắm đối với hung thi hay đám Ôn thị đâm một nhát vào ngực, năm đó chẳng qua Lam Vong Cơ một kiếm chém đi cánh tay của Mạnh Dao, nhưng hầu hết vẫn không đáng sợ bằng cảnh tượng hiện tại. Bất giác sờ cổ, Lam Hi Thần không biết liệu rằng làm phật ý một xíu, Nhiếp Minh Quyết có đem y ra chém đầu như thế không? Ngẫm lại trong mộng mình nhiệt tình đeo đuổi hắn, khiến hắn chấp nhận tình cảm của mình, ít nhất cũng xem như một tấm "kim bài miễn tử" đi!
Quỷ hậu chết, xác biến thành sói xám mắt xanh, Dương Tiễn vừa trưng ý kiến muốn thiêu rụi xác cho tan thành tro bụi thì đúng lúc này có tiếng kêu lớn "Mẫu hậu! Không được chạm vào xác của mẫu hậu ta".
Âm thanh vùa dứt thì một cái bóng xám lao vụt tới đứng trên cái xác chỉ còn lại thân mình của Quỷ hậu, bất chấp người đông khí mạnh, dù chỉ là một thân nhỏ bé nhưng lại không hề sợ hãi, ra sức gầm gừ, nhìn quanh bốn phía bằng đôi mắt đầy hận thù, chỉ chực chờ lao tới mà cắn xé những người đã gϊếŧ mẹ nó ngay trước mắt nó.
Ngụy Vô Tiện thấy thế thì vuốt cằm, cảm thán "Nhỏ xíu như vậy, y như thú cưng nhưng mà bản lĩnh cũng đáng nể đấy!".
Lý Tịnh hừ một tiếng, nói "Bản lĩnh gì chứ? Tiếng gầm còn thau cả Hao Thiên khuyển của Nhị Lang chân quân thì dọa được ai?".
Lão đi tới, toan xách cổ sói con lên thì bị nó dùng đuôi tát một cái thật mạnh vào tay, chưa hết, sói con rú lên một tiếng rồi nhảy bổ tới người tiếp theo gần đó là Tống Lam. Hắn phản ứng nhanh nhạy, trở ngược Toàn Phong kiếm, dùng chuôi hất mạnh nó ra xa. Trớ trêu thay, hướng mà sói con văng tới lại là chỗ của Lam Hi Thần. Lúc Tống Lam dùng chuôi kiếm hất, Phong lực cũng toát ra từ chuôi kiếm khiến tốc độ bay qua của nó nhanh như chớp, Lam Hi Thần không tránh kịp, lại theo phản xạ giương tay ra đỡ, sói con vừa ngã nhào lên vòng tay của y đã lập tức thanh tỉnh cắn một phát thật mạnh vào lòng bàn tay bằng hàm răng sắc nhọn, tựa như một mũi giáo đâm thủng da thịt. Thẳng đến khi Đông Phương Trường Nhật dùng tay túm cổ lôi mạnh nó ném đi thì bàn tay trái của y đã máu chảy ròng ròng.
Con sói nhỏ lần nữa bị hất văng nhưng nhanh chóng trụ lại được trên mặt đất, nhưng cứ như phát rồ mà cắn bừa, điên cuồng lao về phía Kim Lăng. Ngụy Vô Tiện sốt ruột, vội hét "Giang Trừng! Tử điện! Lấy Tử Điện nhanh lên!".
Giang Trừng quát "Khỏi phải nói thì ta cũng lấy rồi đây!".
Hắn dứt lời thì tiếng điện kêu xì xẹt đã vang lên, rồi lại "bốp" một tiếng giòn tan, ngay trước khi sói con giương nanh cắn vào cần cổ Kim Lăng thì đã bị Tử Điện quất cho một phát thật mạnh vào chân trước, làm cho nó bị thương nặng, ngã nhào thở thoi thóp trên đất.
Đông Phương Trường Nhật cầm cổ tay Lam Hi Thần xem xét "Hoán Hoán bị thương rồi, để bản quân giúp ngươi cầm máu".
Lam Hi Thần rặn cười, định từ chối thì Nhiếp Minh Quyết đã cướp lại cổ tay y, dưng dưng nói "Không cần, y đã có bản quân quản, Đông Phương Ma quân hãy nên chuyên tâm vào chính sự thì hơn".
Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, giật ngược cổ tay kia lại, nhướn mày nói "Người cần quan tâm chính sự là đế quân mới đúng, những việc ngoài lề như vậy, bản quân không ngại làm thay ngươi đâu, cho nên cứ yên tâm giao lại cho bản quân đi".
Nhiếp Minh Quyết một lần nữa giật cổ tay, nghiến răng "Không cần! Người của bản quân thì tất nhiên là bản quân quản, ngươi vẫn còn khối chuyện phải lo, mà chuyện này lại không nằm trong đó đâu. Ngươi thân là quân chủ Ma tộc mà đi quản người bên cạnh bản quân, mọi người nhìn quả có vấn đề đấy".
Đông Phương Trường Nhật ghì lại, trừng mắt "Ai nói là không? Hoán Hoán là tâm điểm của bản quân, sao lại không nằm trong chuyện phải lo. Ngược lại, giao cho đế quân mới thật không phù hợp, chưa biết chừng lát nữa ngươi bực bội sẽ trút giận lên người Hoán Hoán như những lần trước thì sao? Dù gì thì hành động đó trước nay nhiều quá rồi, cho nên để ngươi lo mới có vấn đề chứ không phải bản quân".
Nhiếp Minh Quyết giọng mười phần kiên định "Ngươi không phải lo! Từ bây giờ bản quân đối với hắn còn hơn cả cách của ngươi ấy chứ!".
Đông Phương Trường Nhật cười lạnh "Thứ cho bản quân nói thẳng, hơi khó tin đấy! Một lần ngươi bức bách Hoán Hoán thì trăm lần sẽ như vậy thôi, với lại, từ bây giờ Hoán Hoán sẽ đi theo bản quân, không phải ngươi nữa đâu. Về phần Băng Di kiếm, thế gian có không ít người, đế quân tùy ý tìm một kẻ thay thế đi".
Nhiếp Minh Quyết gằn từng chữ "Nằm mơ!".
Căn bản Nhiếp Minh Quyết không nghĩ mấy hành động dù là vờ vĩnh lúc trước của mình lại bị Đông Phương Trường Nhật ghi nhớ để nhắc lại, khiến cho bản thân tạm thời đuối lý không nói được, nhưng cứ nhất quyết không chịu thua. Đông Phương Trường Nhật kéo cổ tay Lam Hi Thần qua bao nhiêu thì hắn cũng kéo ngược lại bấy nhiêu. Cho nên hai người kéo qua kéo lại một hồi, tia lửa bắn ra tung tóe, dọa người xung quanh thì không nói, mấu chốt người chịu trận là Lam Hi Thần vô cùng khổ sở, nếu không phải Lam Vong Cơ chạy tới, cùng Ngụy Vô Tiện chen ngang thì y đã hét một trânn vào mặt hai tên vô tâm kia rồi.
Vì vương muội vẫn còn đang chế ngự Quỷ quân không tiện hạ xuống, Đông Phương Trường Nhật đành để Lam Vong Cơ sơ cứu băng bó, mặt khác thì quay sang quát Tống Lam "Mắt ngươi mù rồi hay sao? Hất hướng nào không hất lại hất tới chỗ của Hoán Hoán, ngươi cũng muốn chịu chung số phận với con nghiệt súc này sao?".
Tống Lam lãnh tĩnh không ư hử cũng chẳng phản ứng, giống như mắt điếc tai ngơ, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Dương Tiễn nhìn con sói nhỏ đang mò tới nép vào cái xác của Quỷ hậu nhưng vẫn không quên dùng chút dũng khí cuối cùng quay lưng gầm gừ với bọn họ, liền tâu với Nhiếp Minh Quyết "Đế quân, có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nay chúng quỷ có thể tha mạng được, nhưng tiểu nha đầu này có quan hệ với quân - hậu của Quỷ tộc, nếu bây giờ giữ mạng cho nó, mai sau nó lớn lên kế thừa Quân vị tất sẽ vì thù hôm nay mà làm loạn, há chẳng phải chúng ta bây giờ đang tiếp tay cho giặc sao? Theo ý của mạt tướng, Quang Tông công chúa của Quỷ tộc là một mối nguy cần phải diệt trừ, không cần phải giữ mạng lại nữa".
Quỷ quân nghe đến đó liền phẫn nộ gào thét "Đồ lòng lang dạ sói các ngươi mà là thần tiên cái nỗi gì? Diệt cỏ phải diệt tận gốc? Bản quân khinh! Có bản lĩnh thì chém đầu bản quân đây này, một tiểu bái chỉ mới năm trăm tuổi cũng muốn đem gϊếŧ, giống như năm xưa Vu tộc các ngươi phảo đồ sát cho bằng được Yêu tộc mà không tiếc mạng mười đứa con của Đế Tuấn, thế thì còn là thần tiên gì nữa? Rõ là một lũ dơ bẩn! Các ngươi cũng không khác Quỷ tộc bọn ta bao nhiêu đâu!".
Dương Tiễn trên mặt hiện ra ý cười như có như không, ném ra một câu "Súc sinh thì mãi mãi cũng chỉ là súc sinh! Không đúng, vốn dĩ các ngươi còn chẳng bằng súc sinh, lấy tư cách gì nhắc đến Yêu tộc và so sánh với Thần tộc chúng ta? Dù sao, con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, có ai đảm bảo rằng Quang Tông công chúa này lớn lên sẽ không đi theo vết xe đổ của các ngươi? Đế quân, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, nếu không muốn trong tương lai tiếp tục có nạn kiếp".
Lam Hi Thần thấy con sói nhỏ rụt cổ, quay mặt qua ngửi ngửi cái xác của mẹ mình, lại còn vùi mặt như làm nũng thì không cho rằng ý của Dương Tiễn là đúng. Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết hơi dao động liền níu tay áo hắn, nói "Minh.... à, đế quân, tiểu tiên không đồng tình với Nhị Lang chân quân".
Nhiếp Minh Quyết giải thích "Hỗn Nguyên kiếm của ta do tứ thánh thú sát nhập với hỗn độn chi khí, mà trong tứ thánh thú thì Chu Tước chủ hỏa, gặp lửa hay nham thạch chẳng những không bị gì mà còn hấp thụ luôn để nạp thêm linh lực. Còn kiếm của hắn vừa nãy là Lục Tiên trong Tru tiên tứ kiếm, Lục Tiên kiếm là kiếm tàn sát không tha bất cứ thứ gì khiến nó giống như lửa, cùng thuộc tính với nham thạch nên dĩ nhiên không hề hấn gì. Vốn dĩ lúc ném xuống, ta đã tính toán hết rồi, xem chừng hắn cũng vậy".
Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy cổ hắn, suýt nữa phát khóc mà nói "Mặc kệ đi, ngươi bình an là tốt rồi, ta chỉ cần biết ngươi bình an là quá tốt rồi".
Nhiếp Minh Quyết mãn nhãn vừa xoa lưng vừa nghiêng đầu hôn vào thùy tai của y, hàm hồ nói "Dĩ nhiên! Ta bản thể là Hỗn độn chi khí, mà khí thì không có gì có thể phạm tới, cho nên ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta còn phải sống để.....hòa quyện với nhau mà".
Lam Hi Thần nghe đến đó thì nhịn không được đấm nhẹ vào ngực hắn, nửa trách nửa nhắc "Không biêt xấu hổ! Chúng ta còn đang ở trên chiến trường đấy".
Nhiếp Minh Quyết bật cười ha hả, dời môi tỳ lên má của y, bỗng dưng chạm phải vết xước liền kéo y ra, vuốt ve gò má hỏi "Lúc nãy bị súc sinh kia động thủ, có đau không?".
Lam Hi Thần mím môi gật đầu, chỉ thấy hắn cao hứng nhanh chóng biến mất để lại một nét sắc lạnh trên mặt. Hắn thở dài lẩm bẩm "Chặt một chân ta lại thấy không đủ, hay là thêm một chân nữa?".
Nhiếp Minh Quyết nói rất nhỏ, Lam Hi Thần nghe chữ được chữ không nên mới hỏi lại "Ngươi vừa nói cái gì đấy?".
Lúc này có tiếng của Đông Phương Trường Nhật hằn học "Chính sự trước mắt, đế quân ngươi còn không lo dàn xếp lại chúi mũi vào việc riêng?".
Nhiếp Minh Quyết lườm một cái, ngắn gọn đáp "Biết rồi!", sau đó nhẹ phất tay, đem con sói xám bị Đông Phương Trường Nhật chặt hết ba chân còn lại lẫn cái đuôi đang la bài hải dưới hố nham thạch ném bay qua chỗ bình địa gần chiến tuyến. Chúng quỷ thấy sói xám hiện lại hình người tứ chi đều bị chặt đứt nằm thoi thóp, nhất thời cả đám hoảng sợ thu mình lại một góc, bị Nhiếp Hoài Tang niệm chú trói lại bằng roi dây.
Quỷ quân ở trên cao nhìn thấy, không ngừng giẫy dụa gọi "Bái Bái! Bái Bái! Các ngươi.... lũ các ngươi ra tay thật tàn độc... thù này bản quân nhất định sẽ trả.....".
Đông Phương Trường Nhật bay tới, ngạo nghễ nói "Dám làm hại Hoán Hoán của bản quân, nhận kết cục như thế là còn nhẹ đấy. Nhưng đợi tới lúc ngươi báo thù, nói không chừng bản quân đã thành lão đầu chống gậy mất rồi, e rằng hãy còn mấy trăm vạn năm nữa đấy....". Hắn nhấn mạnh như một sự mỉa mai "Quỷ quân".
Quỷ quân phẫn nộ nhưng rốt cuộc lại không thể làm gì ngoài việc giãy dụa la hét. Lúc này Lý Tịnh phóng Linh Lung tháp xuống, muốn thu hết năm trăm chúng quỷ còn sót lại về Thiên Đình trị tội thì Nhiếp Minh Quyết ôm theo Lam Hi Thần bay tới, giơ tay ngăn cản "Thác Tháp Thiên vương không cần làm vậy!".
Đông Phương Trường Nhật vừa thấy đáp đất liền rảo bước đi lại kéo Lam Hi Thần tách ra, nhìn từ trên xuống dưới hỏi một tràng "Hoán Hoán có làm sao không? Bị thương nơi nào, để bản quân sai A Nguyệt chữa liền giúp ngươi? Trong người hiện tại có bị hỗn loạn khí tức không?".
Trước sự vồn vã của hắn, Lam Hi Thần chỉ có nước cười trừ "Không.... không sao hết.....Ma quân không cần lo lắng cho tiểu tiên". Bởi vì vết bỏng ở chân, y không thể đứng lâu mà ngồi xuống ngay gờ đá sau lưng Nhiếp Minh Quyết, bỗng dưng thấy hắn ho khan rồi liếc xéo, y vội đẩy hắn ra, nói lảng "Chính sự trước mắt, Ma quân nên tập trung thì hơn".
Đông Phương Trường Nhật ngoái đầu ném lại cho Nhiếp Minh Quyết một cái nhìn thách thức, trong khi miệng vẫn ôn tồn nói "Cũng được, đợi bản quân xử lý xong lập tức sẽ mang ngươi về Ma tộc tính chuyện của chúng ta, lúc đó mới không sợ có kẻ quấy nhiễu".
Lam Hi Thần vừa mở miệng định nói thì Lý Tịnh đã hạ xuống, chạy tới chen vào "Đế quân! Mạt tướng định đem bọn chúng tới Ngọc đế định đoạt, không biết vì sao đế quân ngăn cản?".
Nhiếp Minh Quyết lắc đầu "Bọn chúng chẳng qua là bị bức bách nên túng quẫn làm liều, không nhất thiên phải đem tới cho Ngọc đế trị tội. Thiên Đạo không ưa sát sinh, tha mạng cho chúng đi".
Lý Tịnh có vẻ không đồng tình "Nhưng mà đế quân, bọn chúng nổi loạn như vậy, e rằng Ngọc đế không chấp nhận tha chết đâu. Hơn nữa.....". Hắn vội lấy ra một quyển trục vàng óng dâng trước ngực, nói "Đây là chiếu chỉ của Ngọc đế ban ra trước khi chinh phạt, trong chiếu chỉ có nói: nếu chúng quỷ theo quân chủ cùng quân tướng làm loạn thì sẽ đồ sát không nương tay".
Nhiếp Minh Quyết nghiêm giọng "Kẻ bị ép đến đường cùng, phạm sai lầm cũng không tính là tội chết, huống chi theo bản quân tra cứu thì đây là lần đầu tiên toàn bộ chúng quỷ nổi loạn chứ không riêng binh tướng cùng quân chủ, nên xử tội sống là đủ rồi!".
Lý Tịnh cố phản bác "Đế quân, cái này....xin đế quân đừng làm mạt tướng khó xử, chiếu chỉ của Ngọc đế.....".
Nhiếp Minh Quyết thu hẹp con ngươi, cười lạnh "Chẳng lẽ Thiên vương cho rằng lời của bản quân không có trọng lượng bằng chiếu chỉ của Ngọc đế? Thôi được rồi, ngươi cứ đồ sát luôn đi, rồi sau đó bản quân sẽ tới nói với Ngọc đế rằng bản quân không có khả năng quản không nổi Thần tộc các ngươi, cho nên lời ban ra không có trọng lượng. Từ nay về sau xảy ra chuyện gì với Thần tộc bản quân tuyệt không nhúng tay, để tự các ngươi xoay sở".
Lý Tịnh biết đã lỡ chọc giận hắn, vội quỳ xuống thỉnh tội "Đế quân tha cho! Đế quân tha cho! Mạt tướng thật sự không dám coi thường thánh y. Đế quân sắp xếp thế nào đều được, Ngọc đế, à không, cả Thần tộc chúng thần tuyệt không dám phản bác".
Đông Phương Trường Nhật dẩu môi, chép miệng "Thật thế không? Nhưng sao bản quân thấy mỗi lần hắn nói ra lệnh gì, các ngươi đều lên tiếng rôm rả như vậy? Ái chà, Thần tộc quản tam giới, hiện lại có mặt vài người của Nhân giới, các ngươi không nên tự mình bôi nhọ bản chất thần tiên của mình đâu nha".
Lý Tinh giận đỏ mắt, hùng hồn nói "Đông Phương Ma quân đừng có đổ dầu vào lửa, thần tiên luôn giữ cái đạo của mình, mạt tướng cũng chỉ là người chính trực, đã nhận lệnh thì phải làm cho trót thôi. Nhưng nếu Chính Chương Thánh đế là chủ trời đất, Ngọc đế không thể trái lệnh thì mạt tướng cũng sẽ không học đòi làm kẻ loạn thần, ý của đế quân thế nào thì cứ như thế đó".
Đông Phương Trường Nhật hơi bỉu môi một tiếng, liếc mắt sang chỗ khác với vẻ bất cần quan tâm.
Nhiếp Minh Quyết lại càng không để ý mà cầm bàn tay đang giữ Cây Sinh Mệnh của Lam Hi Thần giơ lên, nói "Được rồi, Cây Sinh Mệnh hiện tại đã từ bỏ nhận Quỷ tộc làm chủ, nếu bọn chúng muốn tiếp tục sống thì phải ngoan ngoãn quy phục. Tạm thời cứ dùng Linh Lung tháp trấn giữ bọn chúng tại đây, ít hôm nữa bản quân sẽ thảo một bức thư, nhờ Thích Ca Như Lai cho vài vị tôn giả đến để điểm hóa trí tuệ của chúng. Mê muội bao nhiêu lâu nay, cũng không thể bắt Quỷ tộc cứ kéo dài mãi tới những thế hệ tiếp theo. Tội sống cứ xử như vậy đi".
Mặc dù nghe qua là một cách trừng phạt rất nhẹ nhàng, chính xác là cứ như "phạt mà không phạt", nhưng ngẫm kỹ lại, Quỷ tộc tôn thờ Hỗn Côn lão tổ của Atula giáo, đạo này đối kháng với Phật môn, gốc rễ tà thần của atula đã ăn sâu vào máu của chúng quỷ, bây giờ mà bắt phải chịu sự điểm hóa của Phật môn thì thật là tra tấn thần trí sống không bằng chết. Đây là vừa khỏi phải để Ma tộc và Thần tộc đồ sát gây rối loạn trật tự Thiên Địa, vừa tránh để Quỷ tộc sau này lại xuất hiện hậu hoạn. Nhiếp Minh Quyết dùng cách này, có thể nói là kỳ mưu diệu kế.
"Về phần kẻ tội đồ.....".
Ánh mắt Nhiếp Minh Quyết lạnh băng nhìn xuống Quỷ hậu, chậm rãi nói "Tất nhiên phải xử bằng tội chết".
Vừa dứt lời, lưỡi kiếm Hỗn Nguyên vung ra tạo một đường cong tuyệt đẹp, thế nhưng đường cong kia kết thúc, đầu của Quỷ hậu đã bị chém đứt lìa khỏi cổ mà không kịp nghe người bị chém rên la lấy một tiếng, tựa như lưỡi kiếm kia chỉ như một con dao nhỏ cắt trái cây ngọt xớt.
Nhiếp Minh Quyết mặt không sắc thái, trực tiếp hất mũi chân đá bay đầu của Quỷ hậu lăn sang một góc, thanh âm dõng dạc sắc lạnh vang lên, như truyền âm đến nơi xa xôi nhất của Thiên Địa, đĩnh đạc mà uy nghi đến đáng sợ.
"Các ngươi nhìn cho rõ! Bất cứ kẻ nào trái ý Thiên Đạo, trái ý của bản quân đều sẽ nhận kết cục hoặc là như vậy, hoặc còn thê thảm hơn như vậy".
Trừ Đông Phương Trường Nhật, hầu hết tất cả đều đổ một tầng mồ hôi lạnh. Tuy rằng không phải lần đầu thấy qua cảnh tượng máu me, nhưng lại là lần đầu tiên Lam Hi Thần tận mắt nhùn thấy "chém đầu thị chúng" đáng sợ tới mức nào. Trước đây cùng lắm đối với hung thi hay đám Ôn thị đâm một nhát vào ngực, năm đó chẳng qua Lam Vong Cơ một kiếm chém đi cánh tay của Mạnh Dao, nhưng hầu hết vẫn không đáng sợ bằng cảnh tượng hiện tại. Bất giác sờ cổ, Lam Hi Thần không biết liệu rằng làm phật ý một xíu, Nhiếp Minh Quyết có đem y ra chém đầu như thế không? Ngẫm lại trong mộng mình nhiệt tình đeo đuổi hắn, khiến hắn chấp nhận tình cảm của mình, ít nhất cũng xem như một tấm "kim bài miễn tử" đi!
Quỷ hậu chết, xác biến thành sói xám mắt xanh, Dương Tiễn vừa trưng ý kiến muốn thiêu rụi xác cho tan thành tro bụi thì đúng lúc này có tiếng kêu lớn "Mẫu hậu! Không được chạm vào xác của mẫu hậu ta".
Âm thanh vùa dứt thì một cái bóng xám lao vụt tới đứng trên cái xác chỉ còn lại thân mình của Quỷ hậu, bất chấp người đông khí mạnh, dù chỉ là một thân nhỏ bé nhưng lại không hề sợ hãi, ra sức gầm gừ, nhìn quanh bốn phía bằng đôi mắt đầy hận thù, chỉ chực chờ lao tới mà cắn xé những người đã gϊếŧ mẹ nó ngay trước mắt nó.
Ngụy Vô Tiện thấy thế thì vuốt cằm, cảm thán "Nhỏ xíu như vậy, y như thú cưng nhưng mà bản lĩnh cũng đáng nể đấy!".
Lý Tịnh hừ một tiếng, nói "Bản lĩnh gì chứ? Tiếng gầm còn thau cả Hao Thiên khuyển của Nhị Lang chân quân thì dọa được ai?".
Lão đi tới, toan xách cổ sói con lên thì bị nó dùng đuôi tát một cái thật mạnh vào tay, chưa hết, sói con rú lên một tiếng rồi nhảy bổ tới người tiếp theo gần đó là Tống Lam. Hắn phản ứng nhanh nhạy, trở ngược Toàn Phong kiếm, dùng chuôi hất mạnh nó ra xa. Trớ trêu thay, hướng mà sói con văng tới lại là chỗ của Lam Hi Thần. Lúc Tống Lam dùng chuôi kiếm hất, Phong lực cũng toát ra từ chuôi kiếm khiến tốc độ bay qua của nó nhanh như chớp, Lam Hi Thần không tránh kịp, lại theo phản xạ giương tay ra đỡ, sói con vừa ngã nhào lên vòng tay của y đã lập tức thanh tỉnh cắn một phát thật mạnh vào lòng bàn tay bằng hàm răng sắc nhọn, tựa như một mũi giáo đâm thủng da thịt. Thẳng đến khi Đông Phương Trường Nhật dùng tay túm cổ lôi mạnh nó ném đi thì bàn tay trái của y đã máu chảy ròng ròng.
Con sói nhỏ lần nữa bị hất văng nhưng nhanh chóng trụ lại được trên mặt đất, nhưng cứ như phát rồ mà cắn bừa, điên cuồng lao về phía Kim Lăng. Ngụy Vô Tiện sốt ruột, vội hét "Giang Trừng! Tử điện! Lấy Tử Điện nhanh lên!".
Giang Trừng quát "Khỏi phải nói thì ta cũng lấy rồi đây!".
Hắn dứt lời thì tiếng điện kêu xì xẹt đã vang lên, rồi lại "bốp" một tiếng giòn tan, ngay trước khi sói con giương nanh cắn vào cần cổ Kim Lăng thì đã bị Tử Điện quất cho một phát thật mạnh vào chân trước, làm cho nó bị thương nặng, ngã nhào thở thoi thóp trên đất.
Đông Phương Trường Nhật cầm cổ tay Lam Hi Thần xem xét "Hoán Hoán bị thương rồi, để bản quân giúp ngươi cầm máu".
Lam Hi Thần rặn cười, định từ chối thì Nhiếp Minh Quyết đã cướp lại cổ tay y, dưng dưng nói "Không cần, y đã có bản quân quản, Đông Phương Ma quân hãy nên chuyên tâm vào chính sự thì hơn".
Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, giật ngược cổ tay kia lại, nhướn mày nói "Người cần quan tâm chính sự là đế quân mới đúng, những việc ngoài lề như vậy, bản quân không ngại làm thay ngươi đâu, cho nên cứ yên tâm giao lại cho bản quân đi".
Nhiếp Minh Quyết một lần nữa giật cổ tay, nghiến răng "Không cần! Người của bản quân thì tất nhiên là bản quân quản, ngươi vẫn còn khối chuyện phải lo, mà chuyện này lại không nằm trong đó đâu. Ngươi thân là quân chủ Ma tộc mà đi quản người bên cạnh bản quân, mọi người nhìn quả có vấn đề đấy".
Đông Phương Trường Nhật ghì lại, trừng mắt "Ai nói là không? Hoán Hoán là tâm điểm của bản quân, sao lại không nằm trong chuyện phải lo. Ngược lại, giao cho đế quân mới thật không phù hợp, chưa biết chừng lát nữa ngươi bực bội sẽ trút giận lên người Hoán Hoán như những lần trước thì sao? Dù gì thì hành động đó trước nay nhiều quá rồi, cho nên để ngươi lo mới có vấn đề chứ không phải bản quân".
Nhiếp Minh Quyết giọng mười phần kiên định "Ngươi không phải lo! Từ bây giờ bản quân đối với hắn còn hơn cả cách của ngươi ấy chứ!".
Đông Phương Trường Nhật cười lạnh "Thứ cho bản quân nói thẳng, hơi khó tin đấy! Một lần ngươi bức bách Hoán Hoán thì trăm lần sẽ như vậy thôi, với lại, từ bây giờ Hoán Hoán sẽ đi theo bản quân, không phải ngươi nữa đâu. Về phần Băng Di kiếm, thế gian có không ít người, đế quân tùy ý tìm một kẻ thay thế đi".
Nhiếp Minh Quyết gằn từng chữ "Nằm mơ!".
Căn bản Nhiếp Minh Quyết không nghĩ mấy hành động dù là vờ vĩnh lúc trước của mình lại bị Đông Phương Trường Nhật ghi nhớ để nhắc lại, khiến cho bản thân tạm thời đuối lý không nói được, nhưng cứ nhất quyết không chịu thua. Đông Phương Trường Nhật kéo cổ tay Lam Hi Thần qua bao nhiêu thì hắn cũng kéo ngược lại bấy nhiêu. Cho nên hai người kéo qua kéo lại một hồi, tia lửa bắn ra tung tóe, dọa người xung quanh thì không nói, mấu chốt người chịu trận là Lam Hi Thần vô cùng khổ sở, nếu không phải Lam Vong Cơ chạy tới, cùng Ngụy Vô Tiện chen ngang thì y đã hét một trânn vào mặt hai tên vô tâm kia rồi.
Vì vương muội vẫn còn đang chế ngự Quỷ quân không tiện hạ xuống, Đông Phương Trường Nhật đành để Lam Vong Cơ sơ cứu băng bó, mặt khác thì quay sang quát Tống Lam "Mắt ngươi mù rồi hay sao? Hất hướng nào không hất lại hất tới chỗ của Hoán Hoán, ngươi cũng muốn chịu chung số phận với con nghiệt súc này sao?".
Tống Lam lãnh tĩnh không ư hử cũng chẳng phản ứng, giống như mắt điếc tai ngơ, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Dương Tiễn nhìn con sói nhỏ đang mò tới nép vào cái xác của Quỷ hậu nhưng vẫn không quên dùng chút dũng khí cuối cùng quay lưng gầm gừ với bọn họ, liền tâu với Nhiếp Minh Quyết "Đế quân, có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nay chúng quỷ có thể tha mạng được, nhưng tiểu nha đầu này có quan hệ với quân - hậu của Quỷ tộc, nếu bây giờ giữ mạng cho nó, mai sau nó lớn lên kế thừa Quân vị tất sẽ vì thù hôm nay mà làm loạn, há chẳng phải chúng ta bây giờ đang tiếp tay cho giặc sao? Theo ý của mạt tướng, Quang Tông công chúa của Quỷ tộc là một mối nguy cần phải diệt trừ, không cần phải giữ mạng lại nữa".
Quỷ quân nghe đến đó liền phẫn nộ gào thét "Đồ lòng lang dạ sói các ngươi mà là thần tiên cái nỗi gì? Diệt cỏ phải diệt tận gốc? Bản quân khinh! Có bản lĩnh thì chém đầu bản quân đây này, một tiểu bái chỉ mới năm trăm tuổi cũng muốn đem gϊếŧ, giống như năm xưa Vu tộc các ngươi phảo đồ sát cho bằng được Yêu tộc mà không tiếc mạng mười đứa con của Đế Tuấn, thế thì còn là thần tiên gì nữa? Rõ là một lũ dơ bẩn! Các ngươi cũng không khác Quỷ tộc bọn ta bao nhiêu đâu!".
Dương Tiễn trên mặt hiện ra ý cười như có như không, ném ra một câu "Súc sinh thì mãi mãi cũng chỉ là súc sinh! Không đúng, vốn dĩ các ngươi còn chẳng bằng súc sinh, lấy tư cách gì nhắc đến Yêu tộc và so sánh với Thần tộc chúng ta? Dù sao, con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, có ai đảm bảo rằng Quang Tông công chúa này lớn lên sẽ không đi theo vết xe đổ của các ngươi? Đế quân, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, nếu không muốn trong tương lai tiếp tục có nạn kiếp".
Lam Hi Thần thấy con sói nhỏ rụt cổ, quay mặt qua ngửi ngửi cái xác của mẹ mình, lại còn vùi mặt như làm nũng thì không cho rằng ý của Dương Tiễn là đúng. Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết hơi dao động liền níu tay áo hắn, nói "Minh.... à, đế quân, tiểu tiên không đồng tình với Nhị Lang chân quân".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất