Chương 70: Khúc mắc (tam)
Buổi chiều Nhiếp Minh Quyết đến Hàn thất, Lam Hi Thần đã về trước đợi hắn, còn chuẩn bị sẵn một dĩa bánh quế hoa sở trường của y. Người bình thường gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ cảm động hoặc xấu hổ ngại ngùng, nhưng y lại không cảm thấy thế. Chỉ nghĩ tới việc này nằm ngoài ý muốn của mình, bởi y vốn định từ từ báo việc này với các bậc trưởng bối, sau đó mới để hắn ra mắt. Lúc đó Đông Phương Trường Nhật làm căng, Nhiếp Minh Quyết ra mặt nhất định là bất đắc dĩ, nhưng y vẫn lo thúc công gia gia sẽ tức giận đuổi mình ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Cuối cùng thấy Nhiếp Minh Quyết cao hứng trở về từ Lan thất sau cuộc nói chuyện với thúc công gia gia, Lam Hi Thần rốt cuộc mới thấy cả người nhẹ hẫng như gió. Thì ra thúc công gia gia lại quan tâm y đến như vậy, tâm hồn Lam Hi Thần vui không gì bằng, thế là bất chấp chạy đi làm bánh coi như bù đắp công sức thuyết phục của người kia.
Thế nhưng do bảy ngày trước bị kẻ nào đó xem thành thuốc mà đem ra chiếm tiện nghi, ba ngày gấp gáp lại không đủ dưỡng sức, một chút tiên khí Nhiếp Minh Quyết truyền vào người quả thực không thể khiến bản thân chống đỡ được lâu, cộng thêm mọi việc giải quyết xong có thể thả lỏng tâm tình, đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ nên ngủ một chút để lấy lại sức, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vậy là không đợi được đến lúc Nhiếp Minh Quyết trở về ăn hết dĩa bánh trên bàn, y đã lăn đùng ra giường đánh một giấc thật ngon lành. Về nhà mình, trong phòng mình, không ai làm phiền, ngay cả ngủ cũng có ý nghĩ không muốn thức dậy nữa.
Trong lúc mê man không biết trời trăng mây gió gì nữa thì cảm giác cả thân giống đang bị núi lửa đè lên, lâu lâu trên da thịt còn truyền đến cơn đau rát bỏng. Nghĩ do mình đem dĩa bánh quế hoa đặt trên chiếc bàn cạnh giường mới thu hút đàn kiến, Lam Hi Thần cũng lười tỉnh giấc, theo bản năng và phản xạ hơi hơi trở mình, vô thức đưa tay muốn tìm dĩa bánh kia đẩy ra xa, nhưng rồi dưới thân truyền đến cơn đau dữ dội hơn cả kiến cắn, rất nhanh cả người chao như sóng. Thế nhưng y lại không có cách nào mở mắt ra nổi, ý thức trong mơ màng thì bảo rằng nhất định trong lúc ngủ mơ đã lăn té xuống giường. Vậy là chẳng buồn quan tâm mà tiếp tục ngủ say như chết.
Không biết tình trạng kéo dài bao lâu, chỉ biết khi bên ngoài trời đã từ trưa biến thành xế chiều, Lam Hi Thần từ trong mơ màng tỉnh lại, nhận ra trên quần áo trên người không cởi mà mất, chỉ có một chiếc áo choàng màu xám đắp tạm bên trên, khắp thân thể tê rần, lành lành, tay chân bải hoải không sao cử động được, còn từ thắt lưng đổ xuống đau nhức không thôi, giữa hai đùi non thì ẩm ướt đến khó chịu.
Cái này.......
"Ngươi đó, càng ngày càng có thói quen xấu, lúc ngủ không chỉ đạp chăn mà còn tự cởi luôn quần áo".
Lam Hi Thần kinh hoàng nhìn người đang mặc ngoại sam đơn giản, tay chắp sau lưng quan sát khắp căn phòng, lắp bắp hỏi "Ta....ta tự cởi....quần áo?".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Ngươi không tin? Ta quay về thấy ngươi vừa ngủ vừa nháo, cũng định ngả lưng nằm xuống ngủ một lát, kết quả chẳng những không ngủ được mà còn phải cởϊ áσ đắp tạm lên người ngươi, khỏi mất công đắp chăn nặng trịch, ngươi thấy nóng lại đạp ra".
Lam Hi Thần biết mình có thói quen ngủ thường đạp chăn, có điều nhìn đến những kỳ quặc trên thân thể, rất là bán tính bán nghi "Nhưng mà ta lại cảm thấy giống như....giống như vừa rồi ngươi....".
Nhiếp Minh Quyết đương nhiên biết rõ y đang muốn nói đến cái gì, thế mà vô cùng có tính toán kéo khóe môi cười âm hiểm một tiếng, sau đó bày ra bộ mặt không vui "Ngươi cho rằng ta làm gì ngươi? Ta vừa rồi chỉ có ăn đống bánh ngươi làm, cất công đuổi kiến giúp ngươi, bế ngươi từ dưới đất lên giường, lấy áo đắp để ngươi không bị lạnh. Đã không cảm ơn thì chớ, lại còn tra hỏi ta. Ngược lại, ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu".
Lam Hi Thần bị hắn nói một tràng, trong đầu ngụ mị liền tin rằng bản thân mình nhất định là hiểu sai cho hắn, muốn xin lỗi nhưng nghe được câu cuối cùng thốt nhiên có chút hoảng "Tội gì?".
Nhiếp Minh Quyết một tay lấy từ trên kệ gỗ gần đó một hũ tròn làm bằng thủy tinh, miệng hũ được chạm trổ theo hình dáng một bông ngọc lan nở rộ, thân hũ có vẽ hoa văn mặt trời - biểu tượng thái dương của Kỳ Sơn Ôn thị, bên trong có rất nhiều con hạc đủ màu. Một tay hắn cầm một mảnh giấy màu đỏ giơ lên vẫy vẫy, cười lạnh "Đây chính là tội?".
Lam Hi Thần vô cớ bị buộc tội, muốn bước xuống đi tới trước mặt hắn thanh minh nhưng chỉ có thể gắng gượng ngồi dậy, ấm ức lên tiếng "Ta quả thực không hiểu ngươi đang nói cái gì hết, đó chẳng qua chỉ là một vật trưng bày, có gì nghiêm trọng đâu chứ?".
Nhiếp Minh Quyết giận quá hóa cười "Vật trưng bày? Không nghiêm trọng? Kiếp trước lúc ta chết ngươi một lần cũng không đến núi Phù Hoa tưởng nhớ, vậy mà cái thứ vô cùng ngứa mắt của Ôn Húc lại giữ đến bây giờ? Muốn giữ mảnh tình riêng, âm thầm cho ta đội nón xanh sao?".
Vừa nói hắn vừa định ném bể hũ thủy tinh kia, Lam Hi Thần muốn rõ thực hư nên vội vàng điểm phép giữ vật kia đứng giữa không trung trước khi rơi xuống đất, sau đó kéo về phía mình, nhìn nhìn mảnh giấy trên tay Nhiếp Minh Quyết rồi gấp rút cầm một trong số những con hạc bên trong hũ, dựa theo những nếp gấp mà mở ra. Đến khi biết được lý do mình vô cớ bị buộc tội, Lam Hi Thần tròn mắt há hốc.
Con hạc được gấp từ mảnh giấy hoa tiên màu đỏ, kích thước nhỏ hơn lòng bàn tay một chút, mặt trái của tờ giấy viết đúng sáu chữ: Hi Thần, tâm ta duyệt ngươi.
Một con, hai con, ba con..... mười bảy con hạc giấy có trong hũ thủy tinh kia đều viết câu: Hi Thần, tâm ta duyệt ngươi.
Có kẻ vô sỉ nào đó cường điệu cất giọng "Hi Thần, tâm ta duyệt ngươi".
Lam Hi Thần chỉ hận không thể lập tức bay tới đánh hắn một cái, hậm hực nói "Ngươi bớt chất vấn ta đi! Chuyện này ta không biết gì hết. Cái hũ này đúng là của Ôn Húc tặng cho ta, nhưng căn bản ta không biết bên trong mấy con hạc sẽ có chữ, hơn nữa năm đó ngươi cũng biết ta sợ Ôn Húc, né tránh hắn còn không kịp, làm sao có thể giữ mảnh tình riêng gì đó?".
Nhiếp Minh Quyết châm chọc "Không biết? Không biết mà còn cất giữ cho đến bây giờ? Ta thấy chẳng qua ngươi có chút rung động với hắn, muốn lưu lại làm kỷ niệm lâu lâu lôi ra ngắm cho đỡ nhớ. Hừ! Hắn, Mạnh Dao, thêm cả Đông Phương Trường Nhật, rốt cuộc thì ngươi còn trồng thêm gốc hoa đào nào khác mà ta không biết? Khai ra mau!".
Lam Hi Thần nhăn nhó "Ngươi đừng có hồ ngôn! Ta lúc đó chỉ tiện tay để lên, thời gian qua lâu như thế, ngươi hôm nay không lấy ra thì ta còn không biết trên kệ đó có thứ này, lấy đâu ra khả năng làm kỷ niệm lâu lâu lôi ra ngắm?".
Nhiếp Minh Quyết trề môi, sau đó vừa phất tay đóng chặt cửa Hàn thất vừa đi tới giường, sau khi bóp tay vò nát mớ giấy đỏ kia, không nói hai lời liền đem cơ thể đè ép Lam Hi Thần ngã xuống, cất giọng phỉ phui "Ta mặc kệ ngươi có ý giữ làm kỷ niệm hay không, nhưng vừa nhìn đến ta liền sinh bệnh nữa rồi. Bây giờ ngươi phải mau để cho ta ngâm thuốc, nếu không hậu quả khó lường".
Sau đó......Lam Hi Thần mới đúng nghĩa là "không còn biết trời trăng mây gió gì nữa". Có điều, từ đêm đó trở đi, không chỉ Tĩnh thất mà ngay cả Hàn thất cũng phát ra những âm thanh rất - không - nên - nghe. Đôi khi, mấy môn sinh trực đêm còn âm thầm mang theo cả khăn quấn kín tai để tránh tiếng náo động truyền từ Hàn Thất còn dữ dội hơn cả Tĩnh thất.
Dây dưa mãi từ lúc mặt trời đêm này chuẩn bị lặn cho đến lúc mặt trời hôm sau gần ló dạng, kẻ nọ mới chịu buông tha để y lịm dần trong giấc ngủ mệt nhoài. Thực ra không phải hắn động lòng trắc ẩn buông tha sớm, mà vì đến sáng còn phải dắt y đi giải quyết một việc quan trọng, không nên để y quá mệt mỏi.
Lúc Lam Hi Thần một lần nữa tỉnh lại đã là buổi trưa đúng Ngọ, toàn thân đã ê ẩm không chịu được, tinh thần vô cùng ảm đạm ngồi dậy, nâng mắt tìm bóng ai kia.
Nhiếp Minh Quyết xem chừng đã dậy trước y từ rất lâu, y phục chỉnh tề ngồi bên giường, bày ra phong thái vô cùng thỏa mãn.
Lẽ ra Lam Hi Thần sẽ dùng chút sức lực ít ỏi oán trách hắn mấy câu, nếu như kẻ kia không ôn nhu giúp y tẩy rửa thân thể, mặc y phục, chải lại đầu tóc, hơn nữa còn nấu bữa sáng kiêm luôn bữa trưa vô cùng thịnh soạn. Vậy nên y mới mềm lòng không thèm tính toán, nhưng vẫn cố nói kháy "Xem thần sắc của ngươi tốt thật, thế mà chiều hôm qua còn bảo phát bệnh nữa kia".
Chậm rãi đứng phía sau giúp y đeo lại mạt ngạch, miệng hắn cong lên một chút “Chẳng phải đã nói ngươi là thuốc tốt nhất, cho ta ngâm mình vài lần như vậy sẽ khỏe mạnh sao?”.
Lam Hi Thần ngây ngốc một lúc, lát sau buộc miệng hỏi “Là thật? Ngâm thuốc sẽ làm bệnh tình chóng khỏi?”.
Nhiếp Minh Quyết chỉ phì cười, xoay người y lại để mặc thêm một lớp áo choàng dài bết đất.
Lam Hi Thần không thấy hắn trả lời, chớp mắt nói “Vậy sau này chúng ta liên tục ngâm thuốc đi”. Dường như thấy lời nói của mình hơi sai sai, lập tức bổ sung thêm "Ý ta là: sau này có lúc ngươi ngự giá thân chinh trên chiến trường, nếu bị trọng thương máu chảy đầm đìa, vậy chúng ta cứ liên tục ngâm thuốc đi".
Bàn tay túm trên vạt áo lam ngưng lại một chút, huỳnh kim dị nhãn lóe sáng, lướt qua văn thân ngày càng đậm sắc trên da thịt nõn nà, người nào đó kiềm lòng không đặng bèn cúi xuống hôn lên cần cổ trắng mịn, giọng khuất phục bởi yêu thương “Con thỏ ngốc của ta…”.
Thế là việc quan trọng cần giải quyết gì đó phải hoãn lại ba canh giờ nữa….
Lam Hi Thần cuối cùng cũng có thể y phục đoan chính, theo Nhiếp Minh Quyết đi gặp một người gọi là Dương Mi lão tổ, chủ nhân thực sự của đảo Bồng Lai.
Trước đây thời điểm chuẩn bị và sau khi bước ra Mộng cảnh, Lam Hi Thần đã từng nghe qua cái tên "Dương Mi lão tổ" kia, nhưng cũng chẳng biết một tí ti gì về người này. Hiện tại, trên đường theo Nhiếp Minh Quyết trở lại Bồng Lai đảo, không có vào Linh Chiếu cung mà đi thẳng lên đỉnh của ngọn núi cao nhất với mục đích là vào trong Tuân Tư động để gặp vị ấy, Lam Hi Thần chân chính biết thêm chút ít thông tin.
Dương Mi lão tổ này là một trong ba vị cường giả thuở Hỗn Độn sơ khai, khả năng gần như ngang với Hồng Quân Đạo tổ và La Hầu Ma tổ, đặc biệt có rất có giao hảo với Hồng Quân Đạo tổ, luận vai vế thứ bậc, tất cả Thánh Nhân bao gồm Nhiếp Minh cũng phải kính nể gọi ông ta một tiếng "tiền bối". Nếu nói Nữ Oa là mẫu thần của Nhân tộc thì Dương Mi chính là tổ thần của Nhân tộc, tuy Nữ Oa có công tạo người, nhưng sự thực thì ban phát sinh mạng cho bọn họ chính là Dương Mi lão tổ. Có điều Dương Mi lão tổ này hành sự vô cùng điệu thấp, từ sau khi Vu - Yêu đại chiến, không biết vì sao lại chọn cách ẩn danh bế quan, không hỏi thế sự, không ở thế gian hiển hóa, khiến cho Huyền môn Đạo gia chính thống đều không có thông tin lưu lại. Dương Mi lão tổ cùng với Bạch Hạc lão nhân theo hầu Hồng Quân Đạo Tổ là hai người biết trước được chuyện La Hầu Ma tổ tái sinh và đệ thất Thánh Nhân xuất hiện, trước đây Nhiếp Minh Quyết từ chỗ Thông Thiên giáo chủ tới đây tu luyện chính là vì Dương Mi là cường giả duy nhất có khả năng dẫn dắt hắn thành Thánh Nhân và tìm cách phong ấn La Hầu. Còn một sự thật nữa chứng tỏ uy quyền lớn lao của ông ta, đó là bàn cờ Mệnh Cách Âm Dương mà Nhiếp Minh Quyết dùng để điều khiển mệnh Càn Khôn là do Dương Mi lão tổ cùng Hồng Quân Đạo tổ chung tay sáng lập, trước khi Nhiếp Minh Quyết thành Thánh Nhân vốn do ông ta điều khiển, sau mới giao lại cho hắn thay mình tiếp quản. Qua đó đủ cho thấy Dương Mi lão tổ là người có địa vị và khả năng lớn cỡ nào, một tiếng thở nhẹ của ông ta, sức nặng còn gấp trăm lần mệnh lệnh của Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần mặc dù nghe qua đã thấy ngưỡng mộ, nhưng chung quy thật không hiểu tại sao Nhiếp Minh Quyết lại dẫn y đi gặp ông ta. Thời điểm bước vào trong hang động lấp lánh đá ngũ sắc khiến không gian xung quanh không hề giống hang mà giống bầu trời càn khôn thuở xa xưa, Lam Hi Thần không dám ngẩn mặt lên mà kính cẩn cùng Nhiếp Minh Quyết quỳ xuống, nghe hắn nói một tiếng "Vãn bối hôm nay có chuyện cầu kiến, mong tiền bối không thấy phiền".
Trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh trầm thấp "Ngươi chính là Lam Hi Thần?".
Nghe nhắc đến tên, y không dám chậm trễ đáp "Thưa vâng, chính là tiểu tiên".
Thanh âm kia nói "Đứng lên trước rồi nói".
"Tạ ơn lão tổ/ tiền bối".
Lúc Lam Hi Thần đứng lên, y len lén đưa mắt quan sát, phát hiện trong động ngoài hai người ra còn có hai vị lão nhân khác. Một trong hai lão nhân thì Lam Hi Thần biết danh tính - Thông Thiên giáo chủ của Bích Du cung - đang cùng với Nhiếp Minh Quyết hữu lễ chào nhau nói mấy câu, mới biết Thông Thiến giáo chủ đến là để thỉnh giáo lão tổ ngài đôi điều. Vị lão nhân còn lại thì già hơn Thông Thiên giáo chủ rất nhiều - khả năng đó chính là Dương Mi lão tổ. Ông ta có đôi mày xanh dài đến bụng, râu tóc bạc phơ, bộ dáng vô cùng tự tại nghiêm trang, ngồi tọa thiền trên một chiếc bồ đoàn bện bằng lá liễu, sau lưng ông ta cũng là một thân cây liễu vô cùng lớn, ước tính nếu ở Nhân giới thì nó cũng phải hơn trăm năm.
Dương Mi lão tổ đột nhiên nhìn tới khiến y giật mình, vội vã thu tầm mắt về. Ông ta chầm chậm mở lời, giọng nói mang vẻ uy nghiêm xa cách "Ngôn Huyền, nghe nói dạo gần đây bên ngoài có vài sự việc không hay phát sinh?".
Nhiếp Minh Quyết cười nhạt "Cái gì mà không hay? Rõ ràng là chuyện rất vui kia mà".
Dương Mi lão tổ khẽ hừ một tiếng, cất giọng lạnh lùng "Rất vui? Chỉ sợ bị ngươi làm cho náo động hết cả lên rồi!".
Nhiếp Minh Quyết bình thản đáp "Tiền bối cứ yên tâm, bản quân tự biết cách làm cho nó phải lắng xuống, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục đâu".
Dương Mi lão tổ có chút mỉa mai "Thế thì không biết hôm nay Chính Chương Thánh đế dắt người đến gặp bản tổ, phải chăng là cách ngươi làm cho ồn ào ắng xuống?".
Nhiếp Minh Quyết cười trừ "Cũng không hẳn!". Hắn nắm lấy tay y, cao hứng nói tiếp "Bản quân muốn lập người này làm Thánh hậu, nhưng để tránh phía Thiên Đình để mắt dòm ngó đến hắn, hy vọng tiền bối có thể ra mặt một lần, làm chủ hôn cho bọn ta".
Dương Mi lão tổ lạnh giọng "Ngươi vừa mới nói cái gì?".
Lam Hi Thần khẽ run, vừa thẹn vừa sợ, nghe Thông Thiên giáo chủ "A" một tiếng rồi nói "Tiền bối khoan hãy tức giận, Ngôn Huyền làm như vậy là có lý do. Nếu ngươi nhìn qua dung mạo của người bên cạnh hắn, sẽ hiểu vì sao hắn muốn nhờ vả ngươi".
Dương Mi lão tổ thở sâu vài cái, rốt cuộc cũng hiếu kỳ, không nhanh không chậm bảo "Lam Hi Thần, ngươi ngẩn mặt lên để bản tổ nhìn một chút".
Lam Hi Thần thấy bàn tay vỗ nhẹ lên tay mình trấn an, bèn thuận theo từ từ nhìn lên phía trước, bỗng thấy thần sắc của Dương Mi lão tổ đại biến, kinh hoàng gọi một tiếng "Hi Hòa", vô cùng giống với thái độ của người trên Thiên Đình mà y thấy trong Hội Bàn Đào.
Thông Thiên giáo chủ có ý thăm dò "Tiền bối thấy ta nói không sai chứ?".
Dương Mi lão tổ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, làm như chưa hề thấy qua khuôn mặt Lam Hi Thần, hướng Nhiếp Minh Quyết thâm trầm hỏi "Ngôn Huyền, cảnh giới Thái Thượng Vong Tình ngươi đã luyện xong chưa?".
Nhiếp Minh Quyết khẽ siết chặt tay Lam Hi Thần, giọng nói có chút miễn cưỡng "Vẫn chưa, bản quân dự định đại hôn xong sẽ bế quan tu luyện".
Thông Thiên giáo chủ hoảng hốt lên tiếng "Sao có thể chứ? Lúc trước bản tọa còn tưởng ngươi luyện xong rồi mới an tâm bước vào duyên kiếp, không nghĩ ngươi thế nhưng lại chưa luyện? Không lẽ ngươi không biết Thái Thượng Vong Tình kia....".
Dương Mi lão tổ sắc bén cắt ngang "Bỏ qua vấn đề đó, nhưng trước mắt, Ngôn Huyền ngươi tọa vị chưa bao lâu, quân chủ trong Lục giới ngươi vẫn chưa hoàn toàn thao túng trong tay, cảnh giới tối cao của Hỗn Nguyên Thánh Nhân còn chưa luyện mà đã muốn dấn thân vào duyên kiếp để lập Thánh hậu. Ngôn Huyền, ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?".
Nhiếp Minh Quyết rất kiên định "Bản quân đã từng nghĩ tới, nhưng không hề cảm thấy mình không có khả năng đối mặt".
Dương Mi lão tổ cất tiếng cười nửa khinh nửa giận "Năm xưa, Hồng Quân cũng nói như vậy, ngay cả đệ nhất thiên đế là Đế Tuấn cũng từng cho rằng bản thân sẽ dư sức thay đổi tương lai. Kết quả thì sao? Một kẻ khiến Thiên Đạo khiếm khuyết phải lấy thân bù vào, một kẻ thì gặp họa sát thân để rồi hồn phi phách tán. Vết xe đổ rành rành ra đó, ngươi còn không nhìn thấy sao?".
Nhiếp Minh Quyết lại càng thêm kiên định "Bản quân sẽ khác hai người ấy!".
Dương Mi lão tổ thở phì phò đến râu cũng muốn bay ngược lên, hai mắt trừng lớn nhìn như muốn xuyên thủng Nhiếp Minh Quyết, biểu cảm trên mặt cực kỳ tức giận cũng cực kỳ đáng sợ. Giữa lúc Lam Hi Thần kinh hãi, muốn nói với Nhiếp Minh Quyết hay là thôi không cần mời ông ta hay tổ chức đại hôn gì nữa, thì vị lão tổ kia thu liễm nộ khí, sắc mặt từ từ trở lại bình thường, chỉ là câu môi nở một nụ cười lạnh thấu xương "Được! Bản tổ cũng hy vọng rằng ngươi sẽ khác! Tốt nhất là đừng có để xảy ra thêm bất kỳ một cuộc loạn lạc nào nữa. Chính vì coi như ngươi là hài tử của Hồng Quân đạo hữu, bản tổ mới tin tưởng giao lại toàn bộ mệnh cách Càn Khôn này cho ngươi, ở phía sau làm chỗ dựa cho ngươi, nhưng ngươi đừng để bản tổ phải thất vọng".
Thông Thiên giáo chủ hơi nhíu mày, Nhiếp Minh Quyết thì có điểm vui mừng "Vậy là tiền bối đồng ý?".
Dương Mi vuốt râu, chậm rãi nói "Dù sao cũng chỉ ra mặt dự một buổi lễ, không có gì nghiêm trọng, bản tổ cũng đã lâu không ra ngoài, nhân tiện muốn đi nhìn thế gian một chuyến". Sau đó cẩn thận đánh giá nam tử dung mạo điệt lệ hiếm có trước mặt, lòng không khỏi thắc mắc: liệu có phải gương mặt mỹ mạo kia chính là nguyên nhân khiến hậu bối đáng lý ra phải lạnh máu nhưng lại bất chấp giữ cho bằng được? Suy nghĩ này khiến lão rất không vui, thế là ông nảy sinh ý nghĩ phải thăm dò "Lam Hi Thần, bản tổ có nghe Ngôn Huyền kể qua chuyện của hai ngươi, cả xuất thân của ngươi, mối quan hệ một kiếp trước đó và kiếp này. Nay đế quân hắn đã muốn lập ngươi làm hậu như vậy, bản tổ cũng không thể nhiều lời. Chỉ là, làm tiền bối dẫn dắt hắn hoàn thành đại sự như bản tổ có vài phần lo ngại, ngươi có hiểu không?”.
Lam Hi Thần không biết rõ ý của ông ta là đang lo lắng xuất thân của y không hợp với địa vị của hắn, hay là có thành kiến với chuyện thần tiên quyến lữ. Cho nên sau một hồi nhăn mặt khổ sở nghĩ ngợi, y đường hoàng ngẩn lên nhìn lão nhân cao quý, hồn nhiên lắc đầu, đáp gọn "Dạ không".
Giấu đi sự bất ngờ, Dương Mi lão tổ có hơi lúng túng, không biết tiếp theo nên bắt bẻ kiểu gì. Thông thường khi đến đoạn này, một người bị ép bức đều cúi đầu tự ti đầy đau khổ, lam y nam tử này lại.... sống từ thời kỳ thế gian chỉ toàn khí với cát bụi cho đến vạn vật sinh sôi như hôm nay, Lão tổ cao quý nào đó thật muốn hét lớn: Nam tử ngốc nghếch này chui ra từ cái hang nào thế hả?!
Cũng may lão tổ ngài rất nhanh đã tìm ra chủ đề mới, bèn hỏi tiếp “Nghe nói Đông Phương Ma quân của Ma tộc đậm tình với ngươi như vậy, vì sao cuối cùng ngươi lại chọn Ngôn Huyền? Chẳng lẽ là bởi vì Ngôn Huyền có địa vị và quyền lực cao hơn?”.
Lam Hi Thần kịch liệt lắc đầu, toan mở miệng toan nói vì Nhiếp Minh Quyết chính là quả trứng luộc của y, nhưng bắt gặp cái nhìn chòng chọc của lão tổ, lập tức cảm thấy lý do đó của mình chắc sẽ không được chào đón đâu, liền nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. Đông Phương Trường Nhật là người có ơn lúc khó khăn, giúp y không bị chết đói ở quân doanh. Nhưng Nhiếp Minh Quyết mới là người liều mạng vì y, thời điểm ở Huyết Sát Vực suýt nữa thì hai người cùng mất mạng. Thế là dõng dạc nói “Thưa lão tổ, Hi Thần chọn đế quân vì may mắn một lúc không bằng chết chung một ngày ạ”.
Thông Thiên giáo chủ đưa mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Đây là cách so sánh hàm hồ gì? Vậy mà đạo hữu của lão chỉ khẽ nhếch miệng cười, mặt còn lộ ra sự nuông chiều dọa người kia nữa! Thật là....thật là… hết nói nổi!
Dương Mi lão tổ quả không hổ đã sống mấy đến hàng ức năm, mặt mày không biến sắc tiếp tục chinh chiến “Ngươi là người phàm, tuổi tác so với ba người ở đây cách biệt rất xa, trách sao không hiểu hết sự đời, sợ rằng đến cả tâm niệm một người cũng không rõ là gì. E với Ngôn Huyền có phần…....”.
Lam Hi Thần cắt ngang lời ông, chân thành nói lớn "Nhưng mà ta tâm niệm hắn!".
Dương Mi lão tổ nhướn mày “Ngươi hiểu tâm niệm một người là gì sao?”.
Cả vị đế quân tự tin đầy mình kia giờ cũng nhìn y đầy nghi hoặc. Ngốc nghếch như y thì cảm nhận còn không xong, thế nhưng hiểu được "tâm niệm một người" là gì?
Lam Hi Thần lúng túng “Hi Thần không biết chắc chắn. Nhưng mà..” y quay người nhìn nam tử bên cạnh, ánh mắt mềm mại tựa suối nước trong veo “Hi Thần rất rất rất thích hắn, thích đến nỗi không muốn chia ly dù chỉ một giờ, thích đến nỗi dù đau đớn nhưng vẫn chịu được nỗi khổ giúp hắn ở trên giường ngày ngày ngâm thuốc chữa bệnh, thích đến độ có thể móc tim ra cho hắn, thậm chí khi chết đi là một linh hồn thì vẫn muốn bám theo hắn đi khắp chốn. Hi Thần nghĩ đó chính là tâm niệm một người”.
Lời vừa nói xong, tức thì bên ngoài cửa động truyền đến tiếng rơi ầm ầm. Hẳn là do đám bạch hạc tai thính, sau khi nghe xong lời phân trần kia, đang bay ngoài điện liền đâm sầm vào vách núi, lông chim bay tung tóe khắp trời…
“Trên giường....... ngâm thuốc.... chữa bệnh?”. Giọng vị lão nhân nào đó run rẩy trỗi lên, dường như đã quá bất ngờ. Nếu không phải thần lực cực đại, chỉ sợ lúc này đến cả vị tổ thần của con người cũng phải liều mạng té sấp.
Chỉ duy nhất đế quân nhà ta là cười đến híp cong đôi mắt, tay nắm lấy tay lam y nam tử càng thêm siết chặt.
Dương Mi lão tổ vô cùng lợi hại của thế gian cuối cùng chỉ khẽ phất tay, giọng run run dù bên ngoài vẫn giữ nguyên bộ mặt điềm tĩnh “Thôi… bái chào ra mắt đến đây được rồi, các ngươi về đi, mau mau về đi…”.
Thế nhưng trước khi hai người lui gót, lão tổ ngài lại thận trọng nói "Ngôn Huyền, ngươi ra ngoài trước, bản tổ có mấy điều muốn căn dặn Thánh hậu tương lai của ngươi".
Thế nhưng do bảy ngày trước bị kẻ nào đó xem thành thuốc mà đem ra chiếm tiện nghi, ba ngày gấp gáp lại không đủ dưỡng sức, một chút tiên khí Nhiếp Minh Quyết truyền vào người quả thực không thể khiến bản thân chống đỡ được lâu, cộng thêm mọi việc giải quyết xong có thể thả lỏng tâm tình, đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ nên ngủ một chút để lấy lại sức, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vậy là không đợi được đến lúc Nhiếp Minh Quyết trở về ăn hết dĩa bánh trên bàn, y đã lăn đùng ra giường đánh một giấc thật ngon lành. Về nhà mình, trong phòng mình, không ai làm phiền, ngay cả ngủ cũng có ý nghĩ không muốn thức dậy nữa.
Trong lúc mê man không biết trời trăng mây gió gì nữa thì cảm giác cả thân giống đang bị núi lửa đè lên, lâu lâu trên da thịt còn truyền đến cơn đau rát bỏng. Nghĩ do mình đem dĩa bánh quế hoa đặt trên chiếc bàn cạnh giường mới thu hút đàn kiến, Lam Hi Thần cũng lười tỉnh giấc, theo bản năng và phản xạ hơi hơi trở mình, vô thức đưa tay muốn tìm dĩa bánh kia đẩy ra xa, nhưng rồi dưới thân truyền đến cơn đau dữ dội hơn cả kiến cắn, rất nhanh cả người chao như sóng. Thế nhưng y lại không có cách nào mở mắt ra nổi, ý thức trong mơ màng thì bảo rằng nhất định trong lúc ngủ mơ đã lăn té xuống giường. Vậy là chẳng buồn quan tâm mà tiếp tục ngủ say như chết.
Không biết tình trạng kéo dài bao lâu, chỉ biết khi bên ngoài trời đã từ trưa biến thành xế chiều, Lam Hi Thần từ trong mơ màng tỉnh lại, nhận ra trên quần áo trên người không cởi mà mất, chỉ có một chiếc áo choàng màu xám đắp tạm bên trên, khắp thân thể tê rần, lành lành, tay chân bải hoải không sao cử động được, còn từ thắt lưng đổ xuống đau nhức không thôi, giữa hai đùi non thì ẩm ướt đến khó chịu.
Cái này.......
"Ngươi đó, càng ngày càng có thói quen xấu, lúc ngủ không chỉ đạp chăn mà còn tự cởi luôn quần áo".
Lam Hi Thần kinh hoàng nhìn người đang mặc ngoại sam đơn giản, tay chắp sau lưng quan sát khắp căn phòng, lắp bắp hỏi "Ta....ta tự cởi....quần áo?".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Ngươi không tin? Ta quay về thấy ngươi vừa ngủ vừa nháo, cũng định ngả lưng nằm xuống ngủ một lát, kết quả chẳng những không ngủ được mà còn phải cởϊ áσ đắp tạm lên người ngươi, khỏi mất công đắp chăn nặng trịch, ngươi thấy nóng lại đạp ra".
Lam Hi Thần biết mình có thói quen ngủ thường đạp chăn, có điều nhìn đến những kỳ quặc trên thân thể, rất là bán tính bán nghi "Nhưng mà ta lại cảm thấy giống như....giống như vừa rồi ngươi....".
Nhiếp Minh Quyết đương nhiên biết rõ y đang muốn nói đến cái gì, thế mà vô cùng có tính toán kéo khóe môi cười âm hiểm một tiếng, sau đó bày ra bộ mặt không vui "Ngươi cho rằng ta làm gì ngươi? Ta vừa rồi chỉ có ăn đống bánh ngươi làm, cất công đuổi kiến giúp ngươi, bế ngươi từ dưới đất lên giường, lấy áo đắp để ngươi không bị lạnh. Đã không cảm ơn thì chớ, lại còn tra hỏi ta. Ngược lại, ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu".
Lam Hi Thần bị hắn nói một tràng, trong đầu ngụ mị liền tin rằng bản thân mình nhất định là hiểu sai cho hắn, muốn xin lỗi nhưng nghe được câu cuối cùng thốt nhiên có chút hoảng "Tội gì?".
Nhiếp Minh Quyết một tay lấy từ trên kệ gỗ gần đó một hũ tròn làm bằng thủy tinh, miệng hũ được chạm trổ theo hình dáng một bông ngọc lan nở rộ, thân hũ có vẽ hoa văn mặt trời - biểu tượng thái dương của Kỳ Sơn Ôn thị, bên trong có rất nhiều con hạc đủ màu. Một tay hắn cầm một mảnh giấy màu đỏ giơ lên vẫy vẫy, cười lạnh "Đây chính là tội?".
Lam Hi Thần vô cớ bị buộc tội, muốn bước xuống đi tới trước mặt hắn thanh minh nhưng chỉ có thể gắng gượng ngồi dậy, ấm ức lên tiếng "Ta quả thực không hiểu ngươi đang nói cái gì hết, đó chẳng qua chỉ là một vật trưng bày, có gì nghiêm trọng đâu chứ?".
Nhiếp Minh Quyết giận quá hóa cười "Vật trưng bày? Không nghiêm trọng? Kiếp trước lúc ta chết ngươi một lần cũng không đến núi Phù Hoa tưởng nhớ, vậy mà cái thứ vô cùng ngứa mắt của Ôn Húc lại giữ đến bây giờ? Muốn giữ mảnh tình riêng, âm thầm cho ta đội nón xanh sao?".
Vừa nói hắn vừa định ném bể hũ thủy tinh kia, Lam Hi Thần muốn rõ thực hư nên vội vàng điểm phép giữ vật kia đứng giữa không trung trước khi rơi xuống đất, sau đó kéo về phía mình, nhìn nhìn mảnh giấy trên tay Nhiếp Minh Quyết rồi gấp rút cầm một trong số những con hạc bên trong hũ, dựa theo những nếp gấp mà mở ra. Đến khi biết được lý do mình vô cớ bị buộc tội, Lam Hi Thần tròn mắt há hốc.
Con hạc được gấp từ mảnh giấy hoa tiên màu đỏ, kích thước nhỏ hơn lòng bàn tay một chút, mặt trái của tờ giấy viết đúng sáu chữ: Hi Thần, tâm ta duyệt ngươi.
Một con, hai con, ba con..... mười bảy con hạc giấy có trong hũ thủy tinh kia đều viết câu: Hi Thần, tâm ta duyệt ngươi.
Có kẻ vô sỉ nào đó cường điệu cất giọng "Hi Thần, tâm ta duyệt ngươi".
Lam Hi Thần chỉ hận không thể lập tức bay tới đánh hắn một cái, hậm hực nói "Ngươi bớt chất vấn ta đi! Chuyện này ta không biết gì hết. Cái hũ này đúng là của Ôn Húc tặng cho ta, nhưng căn bản ta không biết bên trong mấy con hạc sẽ có chữ, hơn nữa năm đó ngươi cũng biết ta sợ Ôn Húc, né tránh hắn còn không kịp, làm sao có thể giữ mảnh tình riêng gì đó?".
Nhiếp Minh Quyết châm chọc "Không biết? Không biết mà còn cất giữ cho đến bây giờ? Ta thấy chẳng qua ngươi có chút rung động với hắn, muốn lưu lại làm kỷ niệm lâu lâu lôi ra ngắm cho đỡ nhớ. Hừ! Hắn, Mạnh Dao, thêm cả Đông Phương Trường Nhật, rốt cuộc thì ngươi còn trồng thêm gốc hoa đào nào khác mà ta không biết? Khai ra mau!".
Lam Hi Thần nhăn nhó "Ngươi đừng có hồ ngôn! Ta lúc đó chỉ tiện tay để lên, thời gian qua lâu như thế, ngươi hôm nay không lấy ra thì ta còn không biết trên kệ đó có thứ này, lấy đâu ra khả năng làm kỷ niệm lâu lâu lôi ra ngắm?".
Nhiếp Minh Quyết trề môi, sau đó vừa phất tay đóng chặt cửa Hàn thất vừa đi tới giường, sau khi bóp tay vò nát mớ giấy đỏ kia, không nói hai lời liền đem cơ thể đè ép Lam Hi Thần ngã xuống, cất giọng phỉ phui "Ta mặc kệ ngươi có ý giữ làm kỷ niệm hay không, nhưng vừa nhìn đến ta liền sinh bệnh nữa rồi. Bây giờ ngươi phải mau để cho ta ngâm thuốc, nếu không hậu quả khó lường".
Sau đó......Lam Hi Thần mới đúng nghĩa là "không còn biết trời trăng mây gió gì nữa". Có điều, từ đêm đó trở đi, không chỉ Tĩnh thất mà ngay cả Hàn thất cũng phát ra những âm thanh rất - không - nên - nghe. Đôi khi, mấy môn sinh trực đêm còn âm thầm mang theo cả khăn quấn kín tai để tránh tiếng náo động truyền từ Hàn Thất còn dữ dội hơn cả Tĩnh thất.
Dây dưa mãi từ lúc mặt trời đêm này chuẩn bị lặn cho đến lúc mặt trời hôm sau gần ló dạng, kẻ nọ mới chịu buông tha để y lịm dần trong giấc ngủ mệt nhoài. Thực ra không phải hắn động lòng trắc ẩn buông tha sớm, mà vì đến sáng còn phải dắt y đi giải quyết một việc quan trọng, không nên để y quá mệt mỏi.
Lúc Lam Hi Thần một lần nữa tỉnh lại đã là buổi trưa đúng Ngọ, toàn thân đã ê ẩm không chịu được, tinh thần vô cùng ảm đạm ngồi dậy, nâng mắt tìm bóng ai kia.
Nhiếp Minh Quyết xem chừng đã dậy trước y từ rất lâu, y phục chỉnh tề ngồi bên giường, bày ra phong thái vô cùng thỏa mãn.
Lẽ ra Lam Hi Thần sẽ dùng chút sức lực ít ỏi oán trách hắn mấy câu, nếu như kẻ kia không ôn nhu giúp y tẩy rửa thân thể, mặc y phục, chải lại đầu tóc, hơn nữa còn nấu bữa sáng kiêm luôn bữa trưa vô cùng thịnh soạn. Vậy nên y mới mềm lòng không thèm tính toán, nhưng vẫn cố nói kháy "Xem thần sắc của ngươi tốt thật, thế mà chiều hôm qua còn bảo phát bệnh nữa kia".
Chậm rãi đứng phía sau giúp y đeo lại mạt ngạch, miệng hắn cong lên một chút “Chẳng phải đã nói ngươi là thuốc tốt nhất, cho ta ngâm mình vài lần như vậy sẽ khỏe mạnh sao?”.
Lam Hi Thần ngây ngốc một lúc, lát sau buộc miệng hỏi “Là thật? Ngâm thuốc sẽ làm bệnh tình chóng khỏi?”.
Nhiếp Minh Quyết chỉ phì cười, xoay người y lại để mặc thêm một lớp áo choàng dài bết đất.
Lam Hi Thần không thấy hắn trả lời, chớp mắt nói “Vậy sau này chúng ta liên tục ngâm thuốc đi”. Dường như thấy lời nói của mình hơi sai sai, lập tức bổ sung thêm "Ý ta là: sau này có lúc ngươi ngự giá thân chinh trên chiến trường, nếu bị trọng thương máu chảy đầm đìa, vậy chúng ta cứ liên tục ngâm thuốc đi".
Bàn tay túm trên vạt áo lam ngưng lại một chút, huỳnh kim dị nhãn lóe sáng, lướt qua văn thân ngày càng đậm sắc trên da thịt nõn nà, người nào đó kiềm lòng không đặng bèn cúi xuống hôn lên cần cổ trắng mịn, giọng khuất phục bởi yêu thương “Con thỏ ngốc của ta…”.
Thế là việc quan trọng cần giải quyết gì đó phải hoãn lại ba canh giờ nữa….
Lam Hi Thần cuối cùng cũng có thể y phục đoan chính, theo Nhiếp Minh Quyết đi gặp một người gọi là Dương Mi lão tổ, chủ nhân thực sự của đảo Bồng Lai.
Trước đây thời điểm chuẩn bị và sau khi bước ra Mộng cảnh, Lam Hi Thần đã từng nghe qua cái tên "Dương Mi lão tổ" kia, nhưng cũng chẳng biết một tí ti gì về người này. Hiện tại, trên đường theo Nhiếp Minh Quyết trở lại Bồng Lai đảo, không có vào Linh Chiếu cung mà đi thẳng lên đỉnh của ngọn núi cao nhất với mục đích là vào trong Tuân Tư động để gặp vị ấy, Lam Hi Thần chân chính biết thêm chút ít thông tin.
Dương Mi lão tổ này là một trong ba vị cường giả thuở Hỗn Độn sơ khai, khả năng gần như ngang với Hồng Quân Đạo tổ và La Hầu Ma tổ, đặc biệt có rất có giao hảo với Hồng Quân Đạo tổ, luận vai vế thứ bậc, tất cả Thánh Nhân bao gồm Nhiếp Minh cũng phải kính nể gọi ông ta một tiếng "tiền bối". Nếu nói Nữ Oa là mẫu thần của Nhân tộc thì Dương Mi chính là tổ thần của Nhân tộc, tuy Nữ Oa có công tạo người, nhưng sự thực thì ban phát sinh mạng cho bọn họ chính là Dương Mi lão tổ. Có điều Dương Mi lão tổ này hành sự vô cùng điệu thấp, từ sau khi Vu - Yêu đại chiến, không biết vì sao lại chọn cách ẩn danh bế quan, không hỏi thế sự, không ở thế gian hiển hóa, khiến cho Huyền môn Đạo gia chính thống đều không có thông tin lưu lại. Dương Mi lão tổ cùng với Bạch Hạc lão nhân theo hầu Hồng Quân Đạo Tổ là hai người biết trước được chuyện La Hầu Ma tổ tái sinh và đệ thất Thánh Nhân xuất hiện, trước đây Nhiếp Minh Quyết từ chỗ Thông Thiên giáo chủ tới đây tu luyện chính là vì Dương Mi là cường giả duy nhất có khả năng dẫn dắt hắn thành Thánh Nhân và tìm cách phong ấn La Hầu. Còn một sự thật nữa chứng tỏ uy quyền lớn lao của ông ta, đó là bàn cờ Mệnh Cách Âm Dương mà Nhiếp Minh Quyết dùng để điều khiển mệnh Càn Khôn là do Dương Mi lão tổ cùng Hồng Quân Đạo tổ chung tay sáng lập, trước khi Nhiếp Minh Quyết thành Thánh Nhân vốn do ông ta điều khiển, sau mới giao lại cho hắn thay mình tiếp quản. Qua đó đủ cho thấy Dương Mi lão tổ là người có địa vị và khả năng lớn cỡ nào, một tiếng thở nhẹ của ông ta, sức nặng còn gấp trăm lần mệnh lệnh của Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần mặc dù nghe qua đã thấy ngưỡng mộ, nhưng chung quy thật không hiểu tại sao Nhiếp Minh Quyết lại dẫn y đi gặp ông ta. Thời điểm bước vào trong hang động lấp lánh đá ngũ sắc khiến không gian xung quanh không hề giống hang mà giống bầu trời càn khôn thuở xa xưa, Lam Hi Thần không dám ngẩn mặt lên mà kính cẩn cùng Nhiếp Minh Quyết quỳ xuống, nghe hắn nói một tiếng "Vãn bối hôm nay có chuyện cầu kiến, mong tiền bối không thấy phiền".
Trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh trầm thấp "Ngươi chính là Lam Hi Thần?".
Nghe nhắc đến tên, y không dám chậm trễ đáp "Thưa vâng, chính là tiểu tiên".
Thanh âm kia nói "Đứng lên trước rồi nói".
"Tạ ơn lão tổ/ tiền bối".
Lúc Lam Hi Thần đứng lên, y len lén đưa mắt quan sát, phát hiện trong động ngoài hai người ra còn có hai vị lão nhân khác. Một trong hai lão nhân thì Lam Hi Thần biết danh tính - Thông Thiên giáo chủ của Bích Du cung - đang cùng với Nhiếp Minh Quyết hữu lễ chào nhau nói mấy câu, mới biết Thông Thiến giáo chủ đến là để thỉnh giáo lão tổ ngài đôi điều. Vị lão nhân còn lại thì già hơn Thông Thiên giáo chủ rất nhiều - khả năng đó chính là Dương Mi lão tổ. Ông ta có đôi mày xanh dài đến bụng, râu tóc bạc phơ, bộ dáng vô cùng tự tại nghiêm trang, ngồi tọa thiền trên một chiếc bồ đoàn bện bằng lá liễu, sau lưng ông ta cũng là một thân cây liễu vô cùng lớn, ước tính nếu ở Nhân giới thì nó cũng phải hơn trăm năm.
Dương Mi lão tổ đột nhiên nhìn tới khiến y giật mình, vội vã thu tầm mắt về. Ông ta chầm chậm mở lời, giọng nói mang vẻ uy nghiêm xa cách "Ngôn Huyền, nghe nói dạo gần đây bên ngoài có vài sự việc không hay phát sinh?".
Nhiếp Minh Quyết cười nhạt "Cái gì mà không hay? Rõ ràng là chuyện rất vui kia mà".
Dương Mi lão tổ khẽ hừ một tiếng, cất giọng lạnh lùng "Rất vui? Chỉ sợ bị ngươi làm cho náo động hết cả lên rồi!".
Nhiếp Minh Quyết bình thản đáp "Tiền bối cứ yên tâm, bản quân tự biết cách làm cho nó phải lắng xuống, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục đâu".
Dương Mi lão tổ có chút mỉa mai "Thế thì không biết hôm nay Chính Chương Thánh đế dắt người đến gặp bản tổ, phải chăng là cách ngươi làm cho ồn ào ắng xuống?".
Nhiếp Minh Quyết cười trừ "Cũng không hẳn!". Hắn nắm lấy tay y, cao hứng nói tiếp "Bản quân muốn lập người này làm Thánh hậu, nhưng để tránh phía Thiên Đình để mắt dòm ngó đến hắn, hy vọng tiền bối có thể ra mặt một lần, làm chủ hôn cho bọn ta".
Dương Mi lão tổ lạnh giọng "Ngươi vừa mới nói cái gì?".
Lam Hi Thần khẽ run, vừa thẹn vừa sợ, nghe Thông Thiên giáo chủ "A" một tiếng rồi nói "Tiền bối khoan hãy tức giận, Ngôn Huyền làm như vậy là có lý do. Nếu ngươi nhìn qua dung mạo của người bên cạnh hắn, sẽ hiểu vì sao hắn muốn nhờ vả ngươi".
Dương Mi lão tổ thở sâu vài cái, rốt cuộc cũng hiếu kỳ, không nhanh không chậm bảo "Lam Hi Thần, ngươi ngẩn mặt lên để bản tổ nhìn một chút".
Lam Hi Thần thấy bàn tay vỗ nhẹ lên tay mình trấn an, bèn thuận theo từ từ nhìn lên phía trước, bỗng thấy thần sắc của Dương Mi lão tổ đại biến, kinh hoàng gọi một tiếng "Hi Hòa", vô cùng giống với thái độ của người trên Thiên Đình mà y thấy trong Hội Bàn Đào.
Thông Thiên giáo chủ có ý thăm dò "Tiền bối thấy ta nói không sai chứ?".
Dương Mi lão tổ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, làm như chưa hề thấy qua khuôn mặt Lam Hi Thần, hướng Nhiếp Minh Quyết thâm trầm hỏi "Ngôn Huyền, cảnh giới Thái Thượng Vong Tình ngươi đã luyện xong chưa?".
Nhiếp Minh Quyết khẽ siết chặt tay Lam Hi Thần, giọng nói có chút miễn cưỡng "Vẫn chưa, bản quân dự định đại hôn xong sẽ bế quan tu luyện".
Thông Thiên giáo chủ hoảng hốt lên tiếng "Sao có thể chứ? Lúc trước bản tọa còn tưởng ngươi luyện xong rồi mới an tâm bước vào duyên kiếp, không nghĩ ngươi thế nhưng lại chưa luyện? Không lẽ ngươi không biết Thái Thượng Vong Tình kia....".
Dương Mi lão tổ sắc bén cắt ngang "Bỏ qua vấn đề đó, nhưng trước mắt, Ngôn Huyền ngươi tọa vị chưa bao lâu, quân chủ trong Lục giới ngươi vẫn chưa hoàn toàn thao túng trong tay, cảnh giới tối cao của Hỗn Nguyên Thánh Nhân còn chưa luyện mà đã muốn dấn thân vào duyên kiếp để lập Thánh hậu. Ngôn Huyền, ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?".
Nhiếp Minh Quyết rất kiên định "Bản quân đã từng nghĩ tới, nhưng không hề cảm thấy mình không có khả năng đối mặt".
Dương Mi lão tổ cất tiếng cười nửa khinh nửa giận "Năm xưa, Hồng Quân cũng nói như vậy, ngay cả đệ nhất thiên đế là Đế Tuấn cũng từng cho rằng bản thân sẽ dư sức thay đổi tương lai. Kết quả thì sao? Một kẻ khiến Thiên Đạo khiếm khuyết phải lấy thân bù vào, một kẻ thì gặp họa sát thân để rồi hồn phi phách tán. Vết xe đổ rành rành ra đó, ngươi còn không nhìn thấy sao?".
Nhiếp Minh Quyết lại càng thêm kiên định "Bản quân sẽ khác hai người ấy!".
Dương Mi lão tổ thở phì phò đến râu cũng muốn bay ngược lên, hai mắt trừng lớn nhìn như muốn xuyên thủng Nhiếp Minh Quyết, biểu cảm trên mặt cực kỳ tức giận cũng cực kỳ đáng sợ. Giữa lúc Lam Hi Thần kinh hãi, muốn nói với Nhiếp Minh Quyết hay là thôi không cần mời ông ta hay tổ chức đại hôn gì nữa, thì vị lão tổ kia thu liễm nộ khí, sắc mặt từ từ trở lại bình thường, chỉ là câu môi nở một nụ cười lạnh thấu xương "Được! Bản tổ cũng hy vọng rằng ngươi sẽ khác! Tốt nhất là đừng có để xảy ra thêm bất kỳ một cuộc loạn lạc nào nữa. Chính vì coi như ngươi là hài tử của Hồng Quân đạo hữu, bản tổ mới tin tưởng giao lại toàn bộ mệnh cách Càn Khôn này cho ngươi, ở phía sau làm chỗ dựa cho ngươi, nhưng ngươi đừng để bản tổ phải thất vọng".
Thông Thiên giáo chủ hơi nhíu mày, Nhiếp Minh Quyết thì có điểm vui mừng "Vậy là tiền bối đồng ý?".
Dương Mi vuốt râu, chậm rãi nói "Dù sao cũng chỉ ra mặt dự một buổi lễ, không có gì nghiêm trọng, bản tổ cũng đã lâu không ra ngoài, nhân tiện muốn đi nhìn thế gian một chuyến". Sau đó cẩn thận đánh giá nam tử dung mạo điệt lệ hiếm có trước mặt, lòng không khỏi thắc mắc: liệu có phải gương mặt mỹ mạo kia chính là nguyên nhân khiến hậu bối đáng lý ra phải lạnh máu nhưng lại bất chấp giữ cho bằng được? Suy nghĩ này khiến lão rất không vui, thế là ông nảy sinh ý nghĩ phải thăm dò "Lam Hi Thần, bản tổ có nghe Ngôn Huyền kể qua chuyện của hai ngươi, cả xuất thân của ngươi, mối quan hệ một kiếp trước đó và kiếp này. Nay đế quân hắn đã muốn lập ngươi làm hậu như vậy, bản tổ cũng không thể nhiều lời. Chỉ là, làm tiền bối dẫn dắt hắn hoàn thành đại sự như bản tổ có vài phần lo ngại, ngươi có hiểu không?”.
Lam Hi Thần không biết rõ ý của ông ta là đang lo lắng xuất thân của y không hợp với địa vị của hắn, hay là có thành kiến với chuyện thần tiên quyến lữ. Cho nên sau một hồi nhăn mặt khổ sở nghĩ ngợi, y đường hoàng ngẩn lên nhìn lão nhân cao quý, hồn nhiên lắc đầu, đáp gọn "Dạ không".
Giấu đi sự bất ngờ, Dương Mi lão tổ có hơi lúng túng, không biết tiếp theo nên bắt bẻ kiểu gì. Thông thường khi đến đoạn này, một người bị ép bức đều cúi đầu tự ti đầy đau khổ, lam y nam tử này lại.... sống từ thời kỳ thế gian chỉ toàn khí với cát bụi cho đến vạn vật sinh sôi như hôm nay, Lão tổ cao quý nào đó thật muốn hét lớn: Nam tử ngốc nghếch này chui ra từ cái hang nào thế hả?!
Cũng may lão tổ ngài rất nhanh đã tìm ra chủ đề mới, bèn hỏi tiếp “Nghe nói Đông Phương Ma quân của Ma tộc đậm tình với ngươi như vậy, vì sao cuối cùng ngươi lại chọn Ngôn Huyền? Chẳng lẽ là bởi vì Ngôn Huyền có địa vị và quyền lực cao hơn?”.
Lam Hi Thần kịch liệt lắc đầu, toan mở miệng toan nói vì Nhiếp Minh Quyết chính là quả trứng luộc của y, nhưng bắt gặp cái nhìn chòng chọc của lão tổ, lập tức cảm thấy lý do đó của mình chắc sẽ không được chào đón đâu, liền nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. Đông Phương Trường Nhật là người có ơn lúc khó khăn, giúp y không bị chết đói ở quân doanh. Nhưng Nhiếp Minh Quyết mới là người liều mạng vì y, thời điểm ở Huyết Sát Vực suýt nữa thì hai người cùng mất mạng. Thế là dõng dạc nói “Thưa lão tổ, Hi Thần chọn đế quân vì may mắn một lúc không bằng chết chung một ngày ạ”.
Thông Thiên giáo chủ đưa mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Đây là cách so sánh hàm hồ gì? Vậy mà đạo hữu của lão chỉ khẽ nhếch miệng cười, mặt còn lộ ra sự nuông chiều dọa người kia nữa! Thật là....thật là… hết nói nổi!
Dương Mi lão tổ quả không hổ đã sống mấy đến hàng ức năm, mặt mày không biến sắc tiếp tục chinh chiến “Ngươi là người phàm, tuổi tác so với ba người ở đây cách biệt rất xa, trách sao không hiểu hết sự đời, sợ rằng đến cả tâm niệm một người cũng không rõ là gì. E với Ngôn Huyền có phần…....”.
Lam Hi Thần cắt ngang lời ông, chân thành nói lớn "Nhưng mà ta tâm niệm hắn!".
Dương Mi lão tổ nhướn mày “Ngươi hiểu tâm niệm một người là gì sao?”.
Cả vị đế quân tự tin đầy mình kia giờ cũng nhìn y đầy nghi hoặc. Ngốc nghếch như y thì cảm nhận còn không xong, thế nhưng hiểu được "tâm niệm một người" là gì?
Lam Hi Thần lúng túng “Hi Thần không biết chắc chắn. Nhưng mà..” y quay người nhìn nam tử bên cạnh, ánh mắt mềm mại tựa suối nước trong veo “Hi Thần rất rất rất thích hắn, thích đến nỗi không muốn chia ly dù chỉ một giờ, thích đến nỗi dù đau đớn nhưng vẫn chịu được nỗi khổ giúp hắn ở trên giường ngày ngày ngâm thuốc chữa bệnh, thích đến độ có thể móc tim ra cho hắn, thậm chí khi chết đi là một linh hồn thì vẫn muốn bám theo hắn đi khắp chốn. Hi Thần nghĩ đó chính là tâm niệm một người”.
Lời vừa nói xong, tức thì bên ngoài cửa động truyền đến tiếng rơi ầm ầm. Hẳn là do đám bạch hạc tai thính, sau khi nghe xong lời phân trần kia, đang bay ngoài điện liền đâm sầm vào vách núi, lông chim bay tung tóe khắp trời…
“Trên giường....... ngâm thuốc.... chữa bệnh?”. Giọng vị lão nhân nào đó run rẩy trỗi lên, dường như đã quá bất ngờ. Nếu không phải thần lực cực đại, chỉ sợ lúc này đến cả vị tổ thần của con người cũng phải liều mạng té sấp.
Chỉ duy nhất đế quân nhà ta là cười đến híp cong đôi mắt, tay nắm lấy tay lam y nam tử càng thêm siết chặt.
Dương Mi lão tổ vô cùng lợi hại của thế gian cuối cùng chỉ khẽ phất tay, giọng run run dù bên ngoài vẫn giữ nguyên bộ mặt điềm tĩnh “Thôi… bái chào ra mắt đến đây được rồi, các ngươi về đi, mau mau về đi…”.
Thế nhưng trước khi hai người lui gót, lão tổ ngài lại thận trọng nói "Ngôn Huyền, ngươi ra ngoài trước, bản tổ có mấy điều muốn căn dặn Thánh hậu tương lai của ngươi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất