Chương 75: Chấp nhất (tam)
Lam Hi Thần kinh ngạc "Rượu mừng?".
Ngụy Vô Tiện cười như không cười "Đúng vậy! Giang sư muội đó của ta rốt cuộc cũng không lo cắn hạt sen một mình nữa rồi!".
Lam Hi Thần ngẫm một buổi trời cũng hiểu ra vấn đề "Chuyện này mà ngươi cũng biết?".
Ngụy Vô Tiện nhún vai "Sao lại không? Nàng ta đã làm ầm ĩ như vậy, áp lực lớn quá, chỉ sợ Giang Trừng chịu không nổi cũng phải cưới thôi".
Lam Hi Thần trầm trồ "Mãnh liệt vậy sao? Xem ra Ngọc Ngôn là một cô nương rất có bản lĩnh nha!".
Ngụy Vô Tiện khựng lại, quay qua nhìn y với vẻ kinh ngạc "Ngọc Ngôn nào?".
Lam Hi Thần ngẩn ra "Chẳng lẽ không phải?".
Ngụy Vô Tiện một mực phủ nhận "Đương nhiên không phải rồi! Ta nói cô nương ở đây là biểu muội của Giang Trừng bên họ ngoại, thuộc Mi Sơn Ngu thị, tên gọi Lệnh Nhàn. Nghe nói mẹ của nàng ta cũng chính là chị của Ngu phu nhân".
Lam Hi Thần há hốc mồm "A~! Ta còn tưởng là Ngọc Ngôn, biểu muội của hai huynh đệ Hoài Tang bên phía Thanh Hà Nhiếp thị".
Hai người trân mắt nhìn nhau một lúc, âm thầm mím môi, sau đó quay lại mỗi người một hàn động như lúc ban đầu.
Lam Hi Thần lẩm bẩm "Ta có cảm giác chuyện này không ổn chút nào!".
Ngụy Vô Tiện vừa bấm phím tính vừa căng thẳng nói "Rất không ổn là đằng khác! Nghe nói Ngu Lệnh Nhàn kia ái mộ Giang Trừng đã lâu, đến tuổi gả đi nhưng cứ nhất quyết không chịu bước vào cửa nhà ai. Theo như Kim Lăng kể cách đây nửa tháng, phía Ngu thị tới Liên Hoa Ổ thăm viếng hương khói của Ngu phu nhân, sớm đã nghe phong thanh Giang Trừng đắc đạo thành tiên, cộng thêm tâm tư của Ngu Lệnh Nhàn kia cho nên ngỏ ý muốn hai nhà Ngu - Giang lại liên hôn. Có điều Giang Trừng thẳng thắng khước từ, khiến cho biểu muội kia tự ái, sau khi trở về liền hồ nháo một trận, đã đập vỡ hết cả một phòng chứa toàn gốm sứ thì thôi, lại còn khóc lóc oán trách đủ kiểu, cơm không ăn nước không uống, bây giờ đã sinh thành bệnh nằm trên giường như người sắp chết. Phía Ngu thị làm căng dữ dội, nói rằng nếu Giang Trừng không chịu cưới, Ngu Lệnh Nhàn mà có mệnh hệ nào, bọn họ sẽ đem quan tài của nàng đóng đinh trước cửa Liên Hoa Ổ, Giang Trừng vĩnh viễn cũng đừng hòng dùng kiệu rước được người khác qua cửa. Hầy! Không phải nói chứ, người của Ngu thị sao mà xấu tính quá đi! Giang Trừng ban đầu có không muốn cưới cũng đúng. Nếu cưới về rồi, Ngu Lệnh Nhàn biết thay tính đổi nết còn đỡ, bằng không xét tính cách của Giang Trừng thì Liên Hoa Ổ khẳng định ngày nào cũng gà bay chó sủa hơn cả cảnh phụ mẫu hắn ngày trước".
Lam Hi Thần cũng chống cằm, ngán ngẩm kể lại chuyện của Nhiếp Ngọc Ngôn mà Nhiếp Minh Quyết đã kể với y trên đường bái kiến Dương Mi lão tổ trở về, cuối cùng cất giọng cảm thán "Doãn lang hắn thấy Ngọc Ngôn không làm căng như Ngu tiểu thưa kia, cho nên có ý tới chỗ của Nguyệt lão xem xét trước rồi mới ra quyết định. Không ngờ trước mắt Giang tông chủ lại bị kẹt ở giữa hai bức tường, cũng thật khó cho hắn nhỉ?".
Ngụy Vô Tiện không có thời gian bận tâm cách xưng hô từ trong miệng y mà giơ một tay ra, co lại thành một nắm, nói "Tốt nhất dây tơ hồng của ba người, sẽ không mắc dính lại thành một cục tơ vò như thế này". Dừng một lúc, hắn thở dài ngán ngẩm "Nếu buộc lòng phải cưới cả hai người vào cửa, đừng nói là phân cấp ai chính thê ai trắc thất, chỉ nghĩ tới cảnh đi ra đi vào đụng mặt hai người mình không yêu mà vẫn phải xưng "vi phu" với "phu nhân", ta nghĩ thôi cũng đủ thấy khó chịu. Giang Trừng lại không phải người giỏi kiềm chế, về lâu về dài thể nào cũng bể chuyện cho mà coi".
Lam Hi Thần tặc lưỡi "Ta lại nghĩ tới một vấn đề khác cơ. Doãn lang chỉ nói may mà Giang tông chủ chưa có đến xin được tứ hôn, vậy nếu hắn thực sự liều lĩnh xin tứ hôn vào lúc này, ngươi nói xem chuyện có phải càng ầm ĩ hơn không?".
Ngụy Vô Tiện gật đầu, rồi lại lắc đầu "Ta nghĩ Giang Trừng sẽ không làm liều đâu, bởi vì nếu hắn tới xin tứ hôn thật, một khi đế quân ban ra Thánh chỉ sẽ khiến phía Nhiếp gia lục đục. Từ đó khiến "Tâm" của Giang Trừng không được yên, đương nhiên hắn cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Khúc mắc giữa còn chưa gỡ ra, lý nào hắn lại muốn làm cho nó sâu thêm?".
Lam Hi Thần nghi hoặc ""Tâm" sao?".
Ngụy Vô Tiện nhướn mày "Đừng nói rằng ngươi không nhìn ra nha?".
Lam Hi Thần xua tay "Ta nhìn ra chứ! Chỉ không ngờ ngươi cũng nghĩ giống ta".
Ngụy Vô Tiện vuốt mũi, nói "Thực ra trước khi đại chiến ở Huyết Sát Vực, ta mới chỉ nghi ngờ thôi. Nhưng lúc ở quân doanh chinh phạt Quỷ tộc, ta liền đã đính chính rõ ràng".
Lam Hi Thần gật đầu, bâng quơ nói "Tiếc là "tâm" không nằm tại tâm mà lại hướng về nơi khác, mà ta sợ nơi "tâm" kia hướng đến lại không phải chỗ tốt đẹp".
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, sau đó cao hứng nói "Thôi, để chuyện này qua một bên, trước mắt nhà chúng ta cũng có việc lớn cần phải lo. Huynh trưởng, mấy ngày nay ngươi nhất định phải ăn thật nhiều vào, nếu không đợi tới hôm đó Lam Trạm cõng ngươi ra kiệu nhất định sẽ bị gió thổi bay đi mất đó!".
Lam Hi Thần đỏ bừng mặt, xấu hổ định chọc ngược lại hắn một câu thì nhác thấy phía trước Lam Mặc Đình ôm trong tay mấy hộp nhỏ đang từ cổng sơn môn bước lên, phía sau còn một đám môn sinh theo hầu, đang rầm rộ bước lại.
Lam Mặc Đình vốn đang trò chuyện hăng say, nói cười giả lả, vừa nhìn thấy hai người bọn y, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Từ sau khi Lam Vĩnh Thuận trở về, thái độ của biểu thúc này đối với y ngày một khó chịu. Lam Hi Thần cũng biết biểu thúc trước giờ chưa từng thích mình, mà y lại không muốn xảy ra chuyện ầm ĩ nên cố hết sức tránh gặp mặt chính diện và phát sinh xung đột với lão. Lam Vong Cơ thì thôi, nhưng hễ cứ mỗi lần chạm mặt, nếu biểu thúc không nói một câu nặng nề với y, hôm đó nhất định trời mưa lớn. Hôm nay trời lại nắng đẹp, khẳng định lại phải chịu bức bách một lúc nữa rồi!
Lúc này đường hẹp gặp nhau, lấy danh phận hậu bối, không thể né tránh coi như không gặp. Thế là cố kìm nén tâm trạng có chút rối loạn, Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện cung kính chào một tiếng “Biểu thúc!”. Đám môn sinh phía sau ông ta cũng hơi khom người chào hỏi lại.
Lam Mặc Đình không bảo hai người miễn lễ ngay, trong ánh mắt thoáng vẻ dò xét và lo nghĩ. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bầu không khí xung quanh hết sức tĩnh lặng, đến tiếng chim hót cũng chẳng thể nghe thấy. Hồi lâu sau, lão ta mới nói “Cứ tưởng có người sắp làm Phượng Hoàng bay cao, mà quên luôn gia quy phép tắc rồi chứ!”.
Lam Hi Thần rụt rè nói "Biểu thúc, ta nhất định sẽ không quên. Bây giờ không, về sau cũng sẽ không".
Lam Mặc Đình chăm chú nhìn y, thần sắc trong ánh mắt vô cùng phức tạp, có căm hận, có kiêng dè, có chán ghét, có coi khinh, có khiêu khích, tất cả như hòa làm một. Lão ta hậm hực nói "Không quên? Ta thấy ngươi chỉ giỏi nói ngoài miệng, trong lòng sớm đã tự cho mình là Thánh hậu, cảm thấy không cần thiết để ta vào mắt, bằng không thì chuyện danh xưng của cháu ta ngươi đã chẳng giành tiếng tốt mà làm một mình. Bây giờ đã là như vậy, đợi ngươi thực sự ngồi lên chiếc ghế kia, liệu có phải là muốn bức luôn ta với biểu ca ngươi ra khỏi nhà?".
Lam Hi Thần biết có giải thích thế nào ông ta cũng nghe không lọt tai, thế là giữ nguyên thần sắc khiêm nhường, nói với giọng nhỏ nhẹ “Biểu thúc cũng là trưởng bối của ta giống như thúc phụ, ta chỉ sợ mình hiếu thuận không đủ tốt, làm sao có thể làm mấy chuyện đại nghịch bất đạo đó?”.
Lam Mặc Đình lạnh lùng nói “Thôi khỏi! Lão phu không dám nhận cái lễ này của Thánh hậu lệnh chủ!”. Lão ta đưa mắt liếc y từ đầu xuống chân, vẻ chán ghét lộ rõ qua từng lời nói, sau đó chợt nhíu đôi mày dài “Ngươi càng ngoan ngoãn bao nhiêu, ta đây lại càng cảm thấy ngươi ghê gớm bấy nhiêu, giống hệt như mẫu thân ngươi. Thúc công ngươi buổi đêm mới nằm mộng thấy Phượng Hoàng bay vào từ đường, sáng ra mẫu thân ngươi đã báo tin hoài thai, sau đó mang ngươi trong bụng đi khắp Lam gia này để cho người ta biết ngươi là một kỳ nhân, trong khi đó phu nhân ta còn hoài thai Vĩnh Thuận trước ngươi mấy ngày lại không có kẻ nào chú ý. Hừ! Phượng Hoàng bay vào từ đường, chưa chắc đã là ám chỉ đích phòng các ngươi đem lại phúc khí cho Lam gia, rất có thể nó là của Vĩnh Thuận nhà ta, khi không lại bị mẫu thân ngươi ngang nhiên cướp lấy. Mẫu thân ngươi cướp tiếng tốt của phu nhân ta, giờ lại tới lượt ngươi cướp đi mọi thứ của Vĩnh Thuận. Mẹ con các ngươi, quả nhiên đều là độc địa như nhau!”.
Lam Hi Thần vốn muốn nhẫn nhịn, nhưng nghe lão ta nói mẫu thân như vậy, quả thực phải kích động lớn tiếng "Biểu thúc, ngươi không được nói mẫu thân ta như vậy! Ngươi không có tư cách!".
Vẻ khinh miệt của Lam Mặc Đình không hề che giấu, lộ rõ nơi đầu mày cuối mắt “Phải rồi! Ta đây làm sao có tư cách nói một nữ nhân dám gϊếŧ cả cha chồng, sau đó chỉ cần hoài thai đúng lúc thì mẹ quý nhờ con? Mà có gì quý đâu chứ? Cái gì gọi là phượng mệnh vu phi? Sinh ra đã yếu ớt như con mèo, lớn lên một chút bản lĩnh cũng không có, chẳng bù cho Vĩnh Thuận nhà ta. Theo ta thấy, rõ là có người muốn đổi trắng thay đen, không từ thủ đoạn cướp đi vinh quang của người khác. Nếu như giấc mộng kia của lão nhân gia đến sớm hơn một chút, Phượng Hoàng lại không bay thẳng vào từ đường ám chỉ dòng đích, thì vị trí hôm nay sớm đã là của Vĩnh Thuận, ngươi một chút tư cách cũng không có ngồi vào”.
Giọng nói của lão ta vô cùng cay nghiệt, mọi người xung quanh thấy khí thế ấy thì liếc mắt nhìn nhau xì xầm bàn tán. Lam Hi Thần cảm giác như bị mọi người đem ra làm kiện vật bình phẩm, vừa uất vừa thẹn mà lại không biết làm sao phản bác, nhất thời bấu chặt hai tay với nhau, cúi gằm mặt rơm rớm lệ nhìn xuống đất. Nếu không phải rất để ý thanh danh chính mình, y đã sớm giống như lúc nhỏ trước những lời càm ràm trách móc của Lam Mặc Đình đứng khóc tại chỗ.
Ngụy Vô Tiện chợt ngừng lại công việc, vươn tay kéo Lam Hi Thần tránh qua một bên, thong thả nói "Biểu thúc không phải đi mua quà tặng cho Cảnh Nghi, ta thấy nhiều thế kia chắc là muốn để nó thoải mái chọn lựa? Giờ này chắc nó cùng với Tư Truy đi phát thiệp sắp về, thay vì ở đây ôn lại chuyện xưa làm người ta thấy thắc mắc, biểu thúc có phải nên tới Lâm thất chờ Cảnh Nghi không?".
Hắn nói lời này, hiển nhiên muốn giúp Lam Hi Thần di chuyển sự chú ý của đám môn sinh lẫn kẻ đem quà, lại muốn nhắc khéo Lam Mặc Đình không nên tiếp tục sinh chuyện thị phi.
Nhưng Lam Mặc Đình chừng như vẫn chưa vừa lòng, thấy Lam Hi Thần chật vật lại đã khiến lão ta càng muốn được đà lấn tới, giờ nghe Ngụy Vô Tiện nói như thế, tầm mắt cũng vô tình lướt qua bàn tính bằng ngọc trên tay hắn, nhất thời lửa bị đổ thêm dầu, phổng mũi lớn giọng "Lão phu còn phải cần tới ngươi lên tiếng nhắc sao? Lo mà làm tốt việc của mình đi, bằng không xảy ra sơ xuất, ngươi gánh thể diện cho đích phòng các ngươi cũng không nổi đâu, lúc đó há chẳng phải khiến lão phu phải ra mặt thay ngươi làm?".
Ngụy Vô Tiện vẫn giữ thái độ đúng mực, cất giọng đều đều “Biểu thúc nói rất phải, có điều trách nhiệm này do đế quân giao, làm sao ta dám để xảy ra sơ xuất cho được? Lỡ như xảy ra sơ xuất thật, trách nhiệm này làm không xong sẽ bị vụt mất khỏi tay, làm mất thể diện của đích phòng đã đành lại còn phải để cho người bên phía thứ phòng của biểu thúc lo liệu thay, như vậy thực là quá mức vô năng rồi. Ta sẽ nhủ với lòng: nhất định không để xảy ra điều đó đâu!”.
Lam Mặc Đình biến sắc, tất nhiên hiểu rõ ẩn ý đằng sau lời nói khiêm tốn kia. Vốn dĩ mấy chuyện kiểm kê tính toán này vẫn luôn do một tay lão đứng đầu phòng Thu Chi xử lý, thế nhưng trước đó Nhiếp Minh Quyết lại kim khẩu ngọc ngôn nói việc này giao lại cho Ngụy Vô Tiện toàn quyền chưởng quản. Tuy rằng Nhiếp Minh Quyết không rõ sự tình bên trong nên mới thuận miệng nói như vậy, nhưng Lam Mặc Đình quả thực không nuốt nổi cục nghẹn đó. Một phần bởi vì Ngụy Vô Tiện được quý tế Lam gia phó thác, hắn lại đối với việc này vô cùng có bản lĩnh, chỉ mới trong hai ngày mà cả Thu Chi phòng đều răm rắp nghe lời hắn, thế thì tương lai thực quyền chưởng quản mặt này của lão trong mắt người nhà họ Lam còn sức nặng nào nữa? Thứ hai, sau đại hôn của Lam Hi Thần thì đích phòng thế lực vốn đã vững như bàn thạch lại càng thêm lớn mạnh, hạ nhân trong tiên phủ nhà nào cũng giống nhà nào đều là gặp gió bẻ lái, nếu ngay cả chút quyền lợi nhỏ này cũng nắm không được, Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện ngay từ đầu đều không qua lại thân thiết với Lam Vĩnh Thuận, Lam Cảnh Nghi hiện giờ chỉ có thể hy vọng mong manh, vậy chỗ đứng của thứ phòng về sau không chỉ nhỏ như hạt mè mà rất có thể còn không có.
Đối với người luôn muốn có được phong quang vô hạn như Lam Mặc Đình, lão ta khẳng định sẽ không chấp nhận một tương lai bị giẫm đạp khinh khi. Càng nghĩ càng không kìm được giận dữ, thở dốc, nói "Chớ có khua môi múa mép! Nếu không phải do đế quân chính miệng nói ra, ngươi có được tư cách thay lão phu làm việc này sao? Đừng ỷ bây giờ ngươi trước có đế quân, sau có Lam lão thái gia cân nhắc thì cho mình cái quyền trở thành chủ mẫu Lam thị. Trên thế gian này trước lớn sau nhỏ phân rõ, làm gì có chuyện kẻ hậu bối dám vượt quyền trưởng bối? Nếu ngươi còn dám không biết điều, đừng trách lão phu làm một trưởng bối khắc kỷ không cho ngươi mặt mũi".
Lời này ám chỉ Lam Mặc Đình là một trưởng bối đang giáo huấn hậu bối, nếu Ngụy Vô Tiện hùng hổ dọa người phản bác lại, trước mắt mấy môn sinh thân cận của lão ta lại không chiếm được cái gì tốt đẹp, truyền đi ra ngoài sẽ cho rằng đạo lữ của đích phòng Lam nhị công tử là người không biết lễ nghĩa, đem bộ dáng ma đầu của Di Lăng lão tổ lúc trước vào cửa Lam gia là một sự xỉ nhục, từ đó kéo thanh danh đích phòng xuống được phần nào hay phần ấy.
Lam Hi Thần nghe lão ta nói có chút chói tai, sợ Ngụy Vô Tiện thiếu kiên nhẫn mà bất kính thì không hay, nên cất giọng khuyên nhủ "Biểu thúc, Vô Tiện là người hiểu chuyện, hắn sẽ không.....".
Y còn chưa có nói hết câu, Ngụy Vô Tiện đã ra hiệu không cần nói tiếp, cũng vội vàng kéo người ra phía sau. Trái với lo lắng của y, hắn chẳng những không khó chịu mà còn nở một nụ cười thân thiện, nói “Những lời vừa rồi của biểu thúc rất có lý! Trên thế gian này trước sau phân rõ, biểu thúc đã giáo huấn hùng hồn như vậy, nhất định là am hiểu đạo lý còn hơn cả thúc phụ Khải Nhân của bọn ta, thế mà phải ngày ngày ở Thu Chi phòng lo liệu tính toán, đúng là quá đáng tiếc! Biểu thúc yên tâm, lát nữa ta xong việc nhất định sẽ tới chỗ của thúc công gia gia, giúp biểu thúc dâng lời với ông ấy một tiếng, không cần để cho thúc phụ dạy học nữa mà để biểu thúc thay thế luôn, đồng thời làm rõ tư cách của biểu thúc”.
Lam Mặc Đình vốn là người tự cao, nghe Ngụy Vô Tiện bề ngoài thì khen nhưng thực ra là ngầm giễu cợt, càng không tin nổi hắn dám xé vỡ mặt mũi chính mình như vậy. Nhưng nói sao thì nói thái độ vừa rồi của hắn khiến lão chẳng thể bắt bẻ được, phút chốc không khỏi tím mặt, con ngươi long sòng lên, trừng mắt nhìn hắn. Cảm thấy không thể phản bác lại, bèn quay qua tóm lấy Lam Hi Thần để vớt vát lại chút thể diện "Ngươi xem, đây là người của đích phòng do ngươi đứng đầu đấy! Thế mà bảo chỉ sợ mình hiếu thuận không đủ tốt, sự thật thì mượn miệng người khác nói bóng nói gió, rõ là việc hiếu thuận ngươi bày ra đấy!".
Lam Hi Thần cúi gằm mặt, buồn bã không nói năng gì. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại nhịn không được, cười nhạt nói "Biểu thúc, những lời giáo huấn này nói ở đây thì dừng lại được rồi. Đế quân ra vào Vân Thâm Bất Tri Xứ thường xuyên, nếu để một màn này lọt vào mắt hắn, biểu thúc nghĩ xem đế quân có truyền triệu ngươi tới hỏi chuyện không?".
Lam Mặc Đình thất kinh, nhưng ráng chống đỡ, nói "Thánh chỉ còn chưa ban xuống, Hi Thần vẫn là hậu bối dưới bậc ta, chịu vài câu giáo huấn thì có gì không được?".
Ngụy Vô Tiện nhướn mày "Thánh chỉ chưa ban, nhưng lời đã nói trước đám đông. Chẳng lẽ biểu thúc ngay cả lời của Càn Khôn chi chủ cũng cảm thấy không có trọng lượng?".
Lam Mặc Đình sắc mặt biến ảo hợp lý, vốn muốn lên mặt kết quả lại biến thành mạo phạm, trong lòng hận không thế xé rách cái miệng lưỡi bén nhọn của tiểu tử chết tiệt trước mặt.
Ngụy Vô Tiện làm như không nhìn ra biểu cảm của lão ta, thản nhiên nói tiếp "Còn nữa, ta đối với biểu thúc giống như tôn kính bề trên, thực muốn khuyên ngươi: huynh trưởng hiện giờ không đơn giản là thân phận đương gia gia chủ phàm trần nữa, về sau biểu thúc chớ có điều chi không hài lòng cũng nhắm vào hắn. Nếu không người bên ngoài phát sinh thị phi, hiện tại có thể nói biểu thúc gây khó dễ trên người chất tử, về sau sẽ nói biểu thúc không phải cha mẹ thân sinh mà lại dám có ý mạo phạm Thánh hậu, lúc đó chẳng đợi Ngụy Vô Tiện này sơ xuất khiến đích phòng mất mặt mà biểu thúc đã tự hại thứ phòng của ngươi trước rồi".
Hắn một cái tiếp một cái vấn đề ném đến, thẳng thắng không kiêng dè, nhưng lại để Lam Mặc Đình trong lòng lộp bộp liên hồi, có cảm giác ứng phó không xuể.
Mà những lời Ngụy Vô Tiện nói cơ hồ đều đánh trúng tim đen của Lam Mặc Đình. Vốn lão ta cho rằng Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ từ nhỏ không có cha mẹ bên cạnh, chẳng qua là có cái tiếng đích phòng nên mới hơn Lam Vĩnh Thuận. Nhưng trong tông môn tiên phủ các nhà khác thì những người mẹ cả gây khó dễ cho thứ nhi, hoặc là mẹ kế cha dượng gây khó dễ cho con của vợ/chồng nguyên phối để lại, thậm chí cậu mợ dì chú bác gây khó dễ lên đứa cháu không còn cha mẹ trong nhà là chuyện quá bình thường. Cái nào không phải là loại chuyện nhỏ nhặt trên đầu người khác? Những đứa trẻ bị gây khó dễ ai dám lên tiếng? Làm sao đến phiên Lam Mặc Đình lão ta lại không được?
Cứ xem như Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ, một người có biểu thúc lão chống lưng, một người có biểu đệ dòng đích trên vai lão để mắt thì đã sao? Ít nhất lão vẫn là trưởng bối, tìm đại một cái cớ gây khó dễ lên hai người không có gì là khó cả. Nhưng Lam Vong Cơ từ nhỏ đến lớn lạnh lùng cường ngạnh, mềm không được cứng cũng không xong, dù trước đó bị tước quyền thừa kế tông chủ nhưng không có nghĩa là không còn giữ thực quyền nào trong Lam thị, bởi thế phong thái càng thêm "vò mẻ không sợ rơi", thế mà Lam Vong Cơ còn đưa thêm một Ngụy Vô Tiện ứng biến như thần về. Bọn hắn vốn không ngại xé rách mặt mũi, cùng thứ phòng của lão ta phân cao thấp thì đã đành. Ai ngờ, tưởng khống chế phía Lam Vong Cơ không được thì vẫn còn Lam Hi Thần, nếu có thể khiến y chịu áp lực tâm lý mà ngoan ngoãn phục tùng thì chẳng sợ Lam Diệp có bao nhiêu phẫn nộ, thứ phòng rốt cuộc cũng có thể ở trong bóng tối thao túng quyền hành. Kết quả thì sao? Đùng một cái Lam Hi Thần lại bước đến tận đỉnh trời xanh, lão ta đối với y chỉ sợ sau này không quỳ gối cúi đầu sẽ bị phán cho tử tội bất kính, nào còn có cơ hội dùng y như con tốt để thứ phòng từng bước trở mình?
Ngụy Vô Tiện nói suốt một hồi, cuối cùng cười như không cười, nói "Biểu thúc xin đừng tức giận! Ta cũng chỉ là lấy phận chất tức ra khuyên nhủ trưởng bối, hoàn toàn không có ý lấy thân phận thủ hạ của đế quân mà ra lệnh. Thật ngại quá, dù sao thân phận đó so với ngươi cũng quá cao rồi, ta cũng không thể làm đích phòng mang tiếng là cậy quyền ủy khuất thứ phòng. Cho nên mong rằng, biểu thúc sau này nếu có khó chịu chỗ nào thì vẫn là không nên tới gần huynh trưởng".
Lam Mặc Đình tức giận tới mức run người, thế nhưng lão cũng đủ biết nếu còn tiếp tục ở lại đôi co, thiệt thòi càng nghiêng về phía, do đó ném cho hai người trước mặt một cái nhìn căm ghét rồi nghênh ngang bước qua.
Lam Hi Thần nhìn đoàn người khuất bóng, nén tiếng thở dài, thấp giọng nói "Dù sao mai này cũng phải sống chung một mái nhà, ngươi cũng đừng làm khó biểu thúc quá".
Ngụy Vô Tiện nhìn y, trên mặt mảy may bất động thanh sắc "Huynh trưởng, ta đương nhiên biết. Nhưng đối với vài người, vài chuyện không cần thiết thì không cần nhẫn nhịn, cứ việc chân trần không sợ mang giày. Ngươi cũng quá nhẹ dạ thiện lương rồi! Hiện tại là ở nhà thì không nói, mai này Lục giới có biết bao loại người, nếu cứ như vậy thì làm sao đối phó cho nổi?".
Ngụy Vô Tiện cười như không cười "Đúng vậy! Giang sư muội đó của ta rốt cuộc cũng không lo cắn hạt sen một mình nữa rồi!".
Lam Hi Thần ngẫm một buổi trời cũng hiểu ra vấn đề "Chuyện này mà ngươi cũng biết?".
Ngụy Vô Tiện nhún vai "Sao lại không? Nàng ta đã làm ầm ĩ như vậy, áp lực lớn quá, chỉ sợ Giang Trừng chịu không nổi cũng phải cưới thôi".
Lam Hi Thần trầm trồ "Mãnh liệt vậy sao? Xem ra Ngọc Ngôn là một cô nương rất có bản lĩnh nha!".
Ngụy Vô Tiện khựng lại, quay qua nhìn y với vẻ kinh ngạc "Ngọc Ngôn nào?".
Lam Hi Thần ngẩn ra "Chẳng lẽ không phải?".
Ngụy Vô Tiện một mực phủ nhận "Đương nhiên không phải rồi! Ta nói cô nương ở đây là biểu muội của Giang Trừng bên họ ngoại, thuộc Mi Sơn Ngu thị, tên gọi Lệnh Nhàn. Nghe nói mẹ của nàng ta cũng chính là chị của Ngu phu nhân".
Lam Hi Thần há hốc mồm "A~! Ta còn tưởng là Ngọc Ngôn, biểu muội của hai huynh đệ Hoài Tang bên phía Thanh Hà Nhiếp thị".
Hai người trân mắt nhìn nhau một lúc, âm thầm mím môi, sau đó quay lại mỗi người một hàn động như lúc ban đầu.
Lam Hi Thần lẩm bẩm "Ta có cảm giác chuyện này không ổn chút nào!".
Ngụy Vô Tiện vừa bấm phím tính vừa căng thẳng nói "Rất không ổn là đằng khác! Nghe nói Ngu Lệnh Nhàn kia ái mộ Giang Trừng đã lâu, đến tuổi gả đi nhưng cứ nhất quyết không chịu bước vào cửa nhà ai. Theo như Kim Lăng kể cách đây nửa tháng, phía Ngu thị tới Liên Hoa Ổ thăm viếng hương khói của Ngu phu nhân, sớm đã nghe phong thanh Giang Trừng đắc đạo thành tiên, cộng thêm tâm tư của Ngu Lệnh Nhàn kia cho nên ngỏ ý muốn hai nhà Ngu - Giang lại liên hôn. Có điều Giang Trừng thẳng thắng khước từ, khiến cho biểu muội kia tự ái, sau khi trở về liền hồ nháo một trận, đã đập vỡ hết cả một phòng chứa toàn gốm sứ thì thôi, lại còn khóc lóc oán trách đủ kiểu, cơm không ăn nước không uống, bây giờ đã sinh thành bệnh nằm trên giường như người sắp chết. Phía Ngu thị làm căng dữ dội, nói rằng nếu Giang Trừng không chịu cưới, Ngu Lệnh Nhàn mà có mệnh hệ nào, bọn họ sẽ đem quan tài của nàng đóng đinh trước cửa Liên Hoa Ổ, Giang Trừng vĩnh viễn cũng đừng hòng dùng kiệu rước được người khác qua cửa. Hầy! Không phải nói chứ, người của Ngu thị sao mà xấu tính quá đi! Giang Trừng ban đầu có không muốn cưới cũng đúng. Nếu cưới về rồi, Ngu Lệnh Nhàn biết thay tính đổi nết còn đỡ, bằng không xét tính cách của Giang Trừng thì Liên Hoa Ổ khẳng định ngày nào cũng gà bay chó sủa hơn cả cảnh phụ mẫu hắn ngày trước".
Lam Hi Thần cũng chống cằm, ngán ngẩm kể lại chuyện của Nhiếp Ngọc Ngôn mà Nhiếp Minh Quyết đã kể với y trên đường bái kiến Dương Mi lão tổ trở về, cuối cùng cất giọng cảm thán "Doãn lang hắn thấy Ngọc Ngôn không làm căng như Ngu tiểu thưa kia, cho nên có ý tới chỗ của Nguyệt lão xem xét trước rồi mới ra quyết định. Không ngờ trước mắt Giang tông chủ lại bị kẹt ở giữa hai bức tường, cũng thật khó cho hắn nhỉ?".
Ngụy Vô Tiện không có thời gian bận tâm cách xưng hô từ trong miệng y mà giơ một tay ra, co lại thành một nắm, nói "Tốt nhất dây tơ hồng của ba người, sẽ không mắc dính lại thành một cục tơ vò như thế này". Dừng một lúc, hắn thở dài ngán ngẩm "Nếu buộc lòng phải cưới cả hai người vào cửa, đừng nói là phân cấp ai chính thê ai trắc thất, chỉ nghĩ tới cảnh đi ra đi vào đụng mặt hai người mình không yêu mà vẫn phải xưng "vi phu" với "phu nhân", ta nghĩ thôi cũng đủ thấy khó chịu. Giang Trừng lại không phải người giỏi kiềm chế, về lâu về dài thể nào cũng bể chuyện cho mà coi".
Lam Hi Thần tặc lưỡi "Ta lại nghĩ tới một vấn đề khác cơ. Doãn lang chỉ nói may mà Giang tông chủ chưa có đến xin được tứ hôn, vậy nếu hắn thực sự liều lĩnh xin tứ hôn vào lúc này, ngươi nói xem chuyện có phải càng ầm ĩ hơn không?".
Ngụy Vô Tiện gật đầu, rồi lại lắc đầu "Ta nghĩ Giang Trừng sẽ không làm liều đâu, bởi vì nếu hắn tới xin tứ hôn thật, một khi đế quân ban ra Thánh chỉ sẽ khiến phía Nhiếp gia lục đục. Từ đó khiến "Tâm" của Giang Trừng không được yên, đương nhiên hắn cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Khúc mắc giữa còn chưa gỡ ra, lý nào hắn lại muốn làm cho nó sâu thêm?".
Lam Hi Thần nghi hoặc ""Tâm" sao?".
Ngụy Vô Tiện nhướn mày "Đừng nói rằng ngươi không nhìn ra nha?".
Lam Hi Thần xua tay "Ta nhìn ra chứ! Chỉ không ngờ ngươi cũng nghĩ giống ta".
Ngụy Vô Tiện vuốt mũi, nói "Thực ra trước khi đại chiến ở Huyết Sát Vực, ta mới chỉ nghi ngờ thôi. Nhưng lúc ở quân doanh chinh phạt Quỷ tộc, ta liền đã đính chính rõ ràng".
Lam Hi Thần gật đầu, bâng quơ nói "Tiếc là "tâm" không nằm tại tâm mà lại hướng về nơi khác, mà ta sợ nơi "tâm" kia hướng đến lại không phải chỗ tốt đẹp".
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, sau đó cao hứng nói "Thôi, để chuyện này qua một bên, trước mắt nhà chúng ta cũng có việc lớn cần phải lo. Huynh trưởng, mấy ngày nay ngươi nhất định phải ăn thật nhiều vào, nếu không đợi tới hôm đó Lam Trạm cõng ngươi ra kiệu nhất định sẽ bị gió thổi bay đi mất đó!".
Lam Hi Thần đỏ bừng mặt, xấu hổ định chọc ngược lại hắn một câu thì nhác thấy phía trước Lam Mặc Đình ôm trong tay mấy hộp nhỏ đang từ cổng sơn môn bước lên, phía sau còn một đám môn sinh theo hầu, đang rầm rộ bước lại.
Lam Mặc Đình vốn đang trò chuyện hăng say, nói cười giả lả, vừa nhìn thấy hai người bọn y, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Từ sau khi Lam Vĩnh Thuận trở về, thái độ của biểu thúc này đối với y ngày một khó chịu. Lam Hi Thần cũng biết biểu thúc trước giờ chưa từng thích mình, mà y lại không muốn xảy ra chuyện ầm ĩ nên cố hết sức tránh gặp mặt chính diện và phát sinh xung đột với lão. Lam Vong Cơ thì thôi, nhưng hễ cứ mỗi lần chạm mặt, nếu biểu thúc không nói một câu nặng nề với y, hôm đó nhất định trời mưa lớn. Hôm nay trời lại nắng đẹp, khẳng định lại phải chịu bức bách một lúc nữa rồi!
Lúc này đường hẹp gặp nhau, lấy danh phận hậu bối, không thể né tránh coi như không gặp. Thế là cố kìm nén tâm trạng có chút rối loạn, Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện cung kính chào một tiếng “Biểu thúc!”. Đám môn sinh phía sau ông ta cũng hơi khom người chào hỏi lại.
Lam Mặc Đình không bảo hai người miễn lễ ngay, trong ánh mắt thoáng vẻ dò xét và lo nghĩ. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bầu không khí xung quanh hết sức tĩnh lặng, đến tiếng chim hót cũng chẳng thể nghe thấy. Hồi lâu sau, lão ta mới nói “Cứ tưởng có người sắp làm Phượng Hoàng bay cao, mà quên luôn gia quy phép tắc rồi chứ!”.
Lam Hi Thần rụt rè nói "Biểu thúc, ta nhất định sẽ không quên. Bây giờ không, về sau cũng sẽ không".
Lam Mặc Đình chăm chú nhìn y, thần sắc trong ánh mắt vô cùng phức tạp, có căm hận, có kiêng dè, có chán ghét, có coi khinh, có khiêu khích, tất cả như hòa làm một. Lão ta hậm hực nói "Không quên? Ta thấy ngươi chỉ giỏi nói ngoài miệng, trong lòng sớm đã tự cho mình là Thánh hậu, cảm thấy không cần thiết để ta vào mắt, bằng không thì chuyện danh xưng của cháu ta ngươi đã chẳng giành tiếng tốt mà làm một mình. Bây giờ đã là như vậy, đợi ngươi thực sự ngồi lên chiếc ghế kia, liệu có phải là muốn bức luôn ta với biểu ca ngươi ra khỏi nhà?".
Lam Hi Thần biết có giải thích thế nào ông ta cũng nghe không lọt tai, thế là giữ nguyên thần sắc khiêm nhường, nói với giọng nhỏ nhẹ “Biểu thúc cũng là trưởng bối của ta giống như thúc phụ, ta chỉ sợ mình hiếu thuận không đủ tốt, làm sao có thể làm mấy chuyện đại nghịch bất đạo đó?”.
Lam Mặc Đình lạnh lùng nói “Thôi khỏi! Lão phu không dám nhận cái lễ này của Thánh hậu lệnh chủ!”. Lão ta đưa mắt liếc y từ đầu xuống chân, vẻ chán ghét lộ rõ qua từng lời nói, sau đó chợt nhíu đôi mày dài “Ngươi càng ngoan ngoãn bao nhiêu, ta đây lại càng cảm thấy ngươi ghê gớm bấy nhiêu, giống hệt như mẫu thân ngươi. Thúc công ngươi buổi đêm mới nằm mộng thấy Phượng Hoàng bay vào từ đường, sáng ra mẫu thân ngươi đã báo tin hoài thai, sau đó mang ngươi trong bụng đi khắp Lam gia này để cho người ta biết ngươi là một kỳ nhân, trong khi đó phu nhân ta còn hoài thai Vĩnh Thuận trước ngươi mấy ngày lại không có kẻ nào chú ý. Hừ! Phượng Hoàng bay vào từ đường, chưa chắc đã là ám chỉ đích phòng các ngươi đem lại phúc khí cho Lam gia, rất có thể nó là của Vĩnh Thuận nhà ta, khi không lại bị mẫu thân ngươi ngang nhiên cướp lấy. Mẫu thân ngươi cướp tiếng tốt của phu nhân ta, giờ lại tới lượt ngươi cướp đi mọi thứ của Vĩnh Thuận. Mẹ con các ngươi, quả nhiên đều là độc địa như nhau!”.
Lam Hi Thần vốn muốn nhẫn nhịn, nhưng nghe lão ta nói mẫu thân như vậy, quả thực phải kích động lớn tiếng "Biểu thúc, ngươi không được nói mẫu thân ta như vậy! Ngươi không có tư cách!".
Vẻ khinh miệt của Lam Mặc Đình không hề che giấu, lộ rõ nơi đầu mày cuối mắt “Phải rồi! Ta đây làm sao có tư cách nói một nữ nhân dám gϊếŧ cả cha chồng, sau đó chỉ cần hoài thai đúng lúc thì mẹ quý nhờ con? Mà có gì quý đâu chứ? Cái gì gọi là phượng mệnh vu phi? Sinh ra đã yếu ớt như con mèo, lớn lên một chút bản lĩnh cũng không có, chẳng bù cho Vĩnh Thuận nhà ta. Theo ta thấy, rõ là có người muốn đổi trắng thay đen, không từ thủ đoạn cướp đi vinh quang của người khác. Nếu như giấc mộng kia của lão nhân gia đến sớm hơn một chút, Phượng Hoàng lại không bay thẳng vào từ đường ám chỉ dòng đích, thì vị trí hôm nay sớm đã là của Vĩnh Thuận, ngươi một chút tư cách cũng không có ngồi vào”.
Giọng nói của lão ta vô cùng cay nghiệt, mọi người xung quanh thấy khí thế ấy thì liếc mắt nhìn nhau xì xầm bàn tán. Lam Hi Thần cảm giác như bị mọi người đem ra làm kiện vật bình phẩm, vừa uất vừa thẹn mà lại không biết làm sao phản bác, nhất thời bấu chặt hai tay với nhau, cúi gằm mặt rơm rớm lệ nhìn xuống đất. Nếu không phải rất để ý thanh danh chính mình, y đã sớm giống như lúc nhỏ trước những lời càm ràm trách móc của Lam Mặc Đình đứng khóc tại chỗ.
Ngụy Vô Tiện chợt ngừng lại công việc, vươn tay kéo Lam Hi Thần tránh qua một bên, thong thả nói "Biểu thúc không phải đi mua quà tặng cho Cảnh Nghi, ta thấy nhiều thế kia chắc là muốn để nó thoải mái chọn lựa? Giờ này chắc nó cùng với Tư Truy đi phát thiệp sắp về, thay vì ở đây ôn lại chuyện xưa làm người ta thấy thắc mắc, biểu thúc có phải nên tới Lâm thất chờ Cảnh Nghi không?".
Hắn nói lời này, hiển nhiên muốn giúp Lam Hi Thần di chuyển sự chú ý của đám môn sinh lẫn kẻ đem quà, lại muốn nhắc khéo Lam Mặc Đình không nên tiếp tục sinh chuyện thị phi.
Nhưng Lam Mặc Đình chừng như vẫn chưa vừa lòng, thấy Lam Hi Thần chật vật lại đã khiến lão ta càng muốn được đà lấn tới, giờ nghe Ngụy Vô Tiện nói như thế, tầm mắt cũng vô tình lướt qua bàn tính bằng ngọc trên tay hắn, nhất thời lửa bị đổ thêm dầu, phổng mũi lớn giọng "Lão phu còn phải cần tới ngươi lên tiếng nhắc sao? Lo mà làm tốt việc của mình đi, bằng không xảy ra sơ xuất, ngươi gánh thể diện cho đích phòng các ngươi cũng không nổi đâu, lúc đó há chẳng phải khiến lão phu phải ra mặt thay ngươi làm?".
Ngụy Vô Tiện vẫn giữ thái độ đúng mực, cất giọng đều đều “Biểu thúc nói rất phải, có điều trách nhiệm này do đế quân giao, làm sao ta dám để xảy ra sơ xuất cho được? Lỡ như xảy ra sơ xuất thật, trách nhiệm này làm không xong sẽ bị vụt mất khỏi tay, làm mất thể diện của đích phòng đã đành lại còn phải để cho người bên phía thứ phòng của biểu thúc lo liệu thay, như vậy thực là quá mức vô năng rồi. Ta sẽ nhủ với lòng: nhất định không để xảy ra điều đó đâu!”.
Lam Mặc Đình biến sắc, tất nhiên hiểu rõ ẩn ý đằng sau lời nói khiêm tốn kia. Vốn dĩ mấy chuyện kiểm kê tính toán này vẫn luôn do một tay lão đứng đầu phòng Thu Chi xử lý, thế nhưng trước đó Nhiếp Minh Quyết lại kim khẩu ngọc ngôn nói việc này giao lại cho Ngụy Vô Tiện toàn quyền chưởng quản. Tuy rằng Nhiếp Minh Quyết không rõ sự tình bên trong nên mới thuận miệng nói như vậy, nhưng Lam Mặc Đình quả thực không nuốt nổi cục nghẹn đó. Một phần bởi vì Ngụy Vô Tiện được quý tế Lam gia phó thác, hắn lại đối với việc này vô cùng có bản lĩnh, chỉ mới trong hai ngày mà cả Thu Chi phòng đều răm rắp nghe lời hắn, thế thì tương lai thực quyền chưởng quản mặt này của lão trong mắt người nhà họ Lam còn sức nặng nào nữa? Thứ hai, sau đại hôn của Lam Hi Thần thì đích phòng thế lực vốn đã vững như bàn thạch lại càng thêm lớn mạnh, hạ nhân trong tiên phủ nhà nào cũng giống nhà nào đều là gặp gió bẻ lái, nếu ngay cả chút quyền lợi nhỏ này cũng nắm không được, Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện ngay từ đầu đều không qua lại thân thiết với Lam Vĩnh Thuận, Lam Cảnh Nghi hiện giờ chỉ có thể hy vọng mong manh, vậy chỗ đứng của thứ phòng về sau không chỉ nhỏ như hạt mè mà rất có thể còn không có.
Đối với người luôn muốn có được phong quang vô hạn như Lam Mặc Đình, lão ta khẳng định sẽ không chấp nhận một tương lai bị giẫm đạp khinh khi. Càng nghĩ càng không kìm được giận dữ, thở dốc, nói "Chớ có khua môi múa mép! Nếu không phải do đế quân chính miệng nói ra, ngươi có được tư cách thay lão phu làm việc này sao? Đừng ỷ bây giờ ngươi trước có đế quân, sau có Lam lão thái gia cân nhắc thì cho mình cái quyền trở thành chủ mẫu Lam thị. Trên thế gian này trước lớn sau nhỏ phân rõ, làm gì có chuyện kẻ hậu bối dám vượt quyền trưởng bối? Nếu ngươi còn dám không biết điều, đừng trách lão phu làm một trưởng bối khắc kỷ không cho ngươi mặt mũi".
Lời này ám chỉ Lam Mặc Đình là một trưởng bối đang giáo huấn hậu bối, nếu Ngụy Vô Tiện hùng hổ dọa người phản bác lại, trước mắt mấy môn sinh thân cận của lão ta lại không chiếm được cái gì tốt đẹp, truyền đi ra ngoài sẽ cho rằng đạo lữ của đích phòng Lam nhị công tử là người không biết lễ nghĩa, đem bộ dáng ma đầu của Di Lăng lão tổ lúc trước vào cửa Lam gia là một sự xỉ nhục, từ đó kéo thanh danh đích phòng xuống được phần nào hay phần ấy.
Lam Hi Thần nghe lão ta nói có chút chói tai, sợ Ngụy Vô Tiện thiếu kiên nhẫn mà bất kính thì không hay, nên cất giọng khuyên nhủ "Biểu thúc, Vô Tiện là người hiểu chuyện, hắn sẽ không.....".
Y còn chưa có nói hết câu, Ngụy Vô Tiện đã ra hiệu không cần nói tiếp, cũng vội vàng kéo người ra phía sau. Trái với lo lắng của y, hắn chẳng những không khó chịu mà còn nở một nụ cười thân thiện, nói “Những lời vừa rồi của biểu thúc rất có lý! Trên thế gian này trước sau phân rõ, biểu thúc đã giáo huấn hùng hồn như vậy, nhất định là am hiểu đạo lý còn hơn cả thúc phụ Khải Nhân của bọn ta, thế mà phải ngày ngày ở Thu Chi phòng lo liệu tính toán, đúng là quá đáng tiếc! Biểu thúc yên tâm, lát nữa ta xong việc nhất định sẽ tới chỗ của thúc công gia gia, giúp biểu thúc dâng lời với ông ấy một tiếng, không cần để cho thúc phụ dạy học nữa mà để biểu thúc thay thế luôn, đồng thời làm rõ tư cách của biểu thúc”.
Lam Mặc Đình vốn là người tự cao, nghe Ngụy Vô Tiện bề ngoài thì khen nhưng thực ra là ngầm giễu cợt, càng không tin nổi hắn dám xé vỡ mặt mũi chính mình như vậy. Nhưng nói sao thì nói thái độ vừa rồi của hắn khiến lão chẳng thể bắt bẻ được, phút chốc không khỏi tím mặt, con ngươi long sòng lên, trừng mắt nhìn hắn. Cảm thấy không thể phản bác lại, bèn quay qua tóm lấy Lam Hi Thần để vớt vát lại chút thể diện "Ngươi xem, đây là người của đích phòng do ngươi đứng đầu đấy! Thế mà bảo chỉ sợ mình hiếu thuận không đủ tốt, sự thật thì mượn miệng người khác nói bóng nói gió, rõ là việc hiếu thuận ngươi bày ra đấy!".
Lam Hi Thần cúi gằm mặt, buồn bã không nói năng gì. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại nhịn không được, cười nhạt nói "Biểu thúc, những lời giáo huấn này nói ở đây thì dừng lại được rồi. Đế quân ra vào Vân Thâm Bất Tri Xứ thường xuyên, nếu để một màn này lọt vào mắt hắn, biểu thúc nghĩ xem đế quân có truyền triệu ngươi tới hỏi chuyện không?".
Lam Mặc Đình thất kinh, nhưng ráng chống đỡ, nói "Thánh chỉ còn chưa ban xuống, Hi Thần vẫn là hậu bối dưới bậc ta, chịu vài câu giáo huấn thì có gì không được?".
Ngụy Vô Tiện nhướn mày "Thánh chỉ chưa ban, nhưng lời đã nói trước đám đông. Chẳng lẽ biểu thúc ngay cả lời của Càn Khôn chi chủ cũng cảm thấy không có trọng lượng?".
Lam Mặc Đình sắc mặt biến ảo hợp lý, vốn muốn lên mặt kết quả lại biến thành mạo phạm, trong lòng hận không thế xé rách cái miệng lưỡi bén nhọn của tiểu tử chết tiệt trước mặt.
Ngụy Vô Tiện làm như không nhìn ra biểu cảm của lão ta, thản nhiên nói tiếp "Còn nữa, ta đối với biểu thúc giống như tôn kính bề trên, thực muốn khuyên ngươi: huynh trưởng hiện giờ không đơn giản là thân phận đương gia gia chủ phàm trần nữa, về sau biểu thúc chớ có điều chi không hài lòng cũng nhắm vào hắn. Nếu không người bên ngoài phát sinh thị phi, hiện tại có thể nói biểu thúc gây khó dễ trên người chất tử, về sau sẽ nói biểu thúc không phải cha mẹ thân sinh mà lại dám có ý mạo phạm Thánh hậu, lúc đó chẳng đợi Ngụy Vô Tiện này sơ xuất khiến đích phòng mất mặt mà biểu thúc đã tự hại thứ phòng của ngươi trước rồi".
Hắn một cái tiếp một cái vấn đề ném đến, thẳng thắng không kiêng dè, nhưng lại để Lam Mặc Đình trong lòng lộp bộp liên hồi, có cảm giác ứng phó không xuể.
Mà những lời Ngụy Vô Tiện nói cơ hồ đều đánh trúng tim đen của Lam Mặc Đình. Vốn lão ta cho rằng Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ từ nhỏ không có cha mẹ bên cạnh, chẳng qua là có cái tiếng đích phòng nên mới hơn Lam Vĩnh Thuận. Nhưng trong tông môn tiên phủ các nhà khác thì những người mẹ cả gây khó dễ cho thứ nhi, hoặc là mẹ kế cha dượng gây khó dễ cho con của vợ/chồng nguyên phối để lại, thậm chí cậu mợ dì chú bác gây khó dễ lên đứa cháu không còn cha mẹ trong nhà là chuyện quá bình thường. Cái nào không phải là loại chuyện nhỏ nhặt trên đầu người khác? Những đứa trẻ bị gây khó dễ ai dám lên tiếng? Làm sao đến phiên Lam Mặc Đình lão ta lại không được?
Cứ xem như Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ, một người có biểu thúc lão chống lưng, một người có biểu đệ dòng đích trên vai lão để mắt thì đã sao? Ít nhất lão vẫn là trưởng bối, tìm đại một cái cớ gây khó dễ lên hai người không có gì là khó cả. Nhưng Lam Vong Cơ từ nhỏ đến lớn lạnh lùng cường ngạnh, mềm không được cứng cũng không xong, dù trước đó bị tước quyền thừa kế tông chủ nhưng không có nghĩa là không còn giữ thực quyền nào trong Lam thị, bởi thế phong thái càng thêm "vò mẻ không sợ rơi", thế mà Lam Vong Cơ còn đưa thêm một Ngụy Vô Tiện ứng biến như thần về. Bọn hắn vốn không ngại xé rách mặt mũi, cùng thứ phòng của lão ta phân cao thấp thì đã đành. Ai ngờ, tưởng khống chế phía Lam Vong Cơ không được thì vẫn còn Lam Hi Thần, nếu có thể khiến y chịu áp lực tâm lý mà ngoan ngoãn phục tùng thì chẳng sợ Lam Diệp có bao nhiêu phẫn nộ, thứ phòng rốt cuộc cũng có thể ở trong bóng tối thao túng quyền hành. Kết quả thì sao? Đùng một cái Lam Hi Thần lại bước đến tận đỉnh trời xanh, lão ta đối với y chỉ sợ sau này không quỳ gối cúi đầu sẽ bị phán cho tử tội bất kính, nào còn có cơ hội dùng y như con tốt để thứ phòng từng bước trở mình?
Ngụy Vô Tiện nói suốt một hồi, cuối cùng cười như không cười, nói "Biểu thúc xin đừng tức giận! Ta cũng chỉ là lấy phận chất tức ra khuyên nhủ trưởng bối, hoàn toàn không có ý lấy thân phận thủ hạ của đế quân mà ra lệnh. Thật ngại quá, dù sao thân phận đó so với ngươi cũng quá cao rồi, ta cũng không thể làm đích phòng mang tiếng là cậy quyền ủy khuất thứ phòng. Cho nên mong rằng, biểu thúc sau này nếu có khó chịu chỗ nào thì vẫn là không nên tới gần huynh trưởng".
Lam Mặc Đình tức giận tới mức run người, thế nhưng lão cũng đủ biết nếu còn tiếp tục ở lại đôi co, thiệt thòi càng nghiêng về phía, do đó ném cho hai người trước mặt một cái nhìn căm ghét rồi nghênh ngang bước qua.
Lam Hi Thần nhìn đoàn người khuất bóng, nén tiếng thở dài, thấp giọng nói "Dù sao mai này cũng phải sống chung một mái nhà, ngươi cũng đừng làm khó biểu thúc quá".
Ngụy Vô Tiện nhìn y, trên mặt mảy may bất động thanh sắc "Huynh trưởng, ta đương nhiên biết. Nhưng đối với vài người, vài chuyện không cần thiết thì không cần nhẫn nhịn, cứ việc chân trần không sợ mang giày. Ngươi cũng quá nhẹ dạ thiện lương rồi! Hiện tại là ở nhà thì không nói, mai này Lục giới có biết bao loại người, nếu cứ như vậy thì làm sao đối phó cho nổi?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất