Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 8: Yếm trá (ngũ)

Trước Sau
Giọng nói như tiếng chuông ngân nhưng không kém phần tức giận ấy khiến mọi người chấn động, sau khi câu nói kia két thúc thì nơi tất cả mọi ánh mắt cùng đồ dồn về là cái thân thể bị thương tàn tạ đến không thể tàn tạ hơn.

Đông Phương Trường Nhật trầm giọng "A Nguyệt, nói rõ ràng hơn đi".

Đông Phương Trường Nguyệt nói "Chuyện này do ta tới sau, đang chẩn đoán độc trong ly trà thì gian tế này bị Nam Cung Ma quân bắt hạ, còn chuyện trước đó thì ta không tường lắm".

Đông Phương Trường Nhật nhíu mày "Trà độc?".

Nam Cung Nguyên Khang vội nói vào "Đế quân, Đông Phương huynh, để bản quân thay tỷ ấy giải thích cho. Nhưng mà trước hết ta có việc, muốn hỏi.....Băng Di tinh quân một chút".

Lam Hi Thần lo lắng nhìn hắn, hắn cất giọng bình đạm hỏi "Tinh quân có thể nhìn kỹ, xem kẻ này có đúng là người hôm đó ở cùng ngươi hay không?".

Bởi vì gian tế kia nằm úp sấp chỉ nghiêng qua một bên để lộ nửa mặt, Lam Hi Thần run rẩy vươn tay muốn lật lại nhìn rõ khuôn mặt thì Đông Phương Trường Nhật đè tay y lại, nói "Hoán Hoán không cần động vào, tay của ngươi không đáng phải chạm vào thứ dơ bẩn này. Bản quân lật giúp ngươi!". Dứt lời liền hai tay đỡ Lam Hi Thần ngồi lên ghế, sau đó rảo bước đi tới, dùng mũi chân đạp góc vai khiến thân thể đó lăn qua một cái, tầm nhìn từ đó cũng rõ hơn.

Mặc dù bộ dáng nhếch nhác, mặt mày lem luốc, khóe môi còn vương huyết dịch nhưng vẫn có thể nhìn ra kia là khuôn mặt của một thiếu nữ, thêm bộ cung phục màu trăng non trên người rất giống nhóm tiên nga đang mặt khiến cho mọi người sắc mặt đều như phủ lên một tầng sương lạnh. Lam Hi Thần nhìn kĩ dung mạo tiên nga đó lần nữa, đột nhiên trong đầu ánh linh quang lóe hiện, buộc miệng thốt lên “Không sai! Là cô ấy! Chính là cô ấy!”.

Ngụy Vô Tiện đưa mắt tìm kiếm, sau đó đi vội tới ghế của Kim Lăng, nhặt lên bức bích họa đã bị vò nhăn một góc mà mở ra. Kim Lăng cũng tò mò đứng dậy, nhoài người xem xét, lại nhìn gian tế nằm ngửa trên đất, đột nhiên trợn mắt thảng thốt "Trời ơi! Giống y chang như trong tranh này!".

Ngụy Vô Tiện vội quỳ xuống sau lưng Lam Vong Cơ, hô lớn "Đế quân, kẻ này cùng bức tranh quả thực giống nhau! Vậy xác thực là có kẻ này tồn tại! Huynh trưởng bị oan, đế quân mau tới xem đi".

Nhiếp Minh Quyết vội vã bước xuống nhìn, đôi mày kiếm từ từ dãn ra, đôi môi hơi hé ra, chóp mũi cũng khẽ động, chừng như vừa mới kín đáo thở phào một hơi.

Lam Vong Cơ quay người, cung tay nhìn đăm đăm Nhiếp Minh Quyết, nghiến răng "Đế quân, gian tế tuy hạ độc, nhưng có một số thứ còn hiểm độc hơn nhiều. Quả thực đáng chết hơn cả gian tế! Xin đế quân xử phạt đích đáng mới bù đắp được oan khuất của huynh trưởng hôm nay!".

Nhiếp Minh Quyết chậm rãi phất tay, nói "Ngươi đứng dậy đi" rồi nhìn chằm chằm vào Dương Tiễn, nghiêm giọng “Vừa rồi để cho công bằng, chính Nhị Lang chân quân đã đề nghị cùng Toàn Phong ra ngoài dò xét. Toàn Phong tinh quân không có thần nhãn thì thôi, vậy phải chăng nguyên cớ ở chân quân?”.

Sắc mặt bất giác hơi tái đi nhưng Dương Tiễn vẫn cố giữ bình tĩnh, quỳ xuống nói “Tâu đế quân, thần thực sự không có nhìn ra vấn đề gì khác lạ bên ngoài quân doanh”.

Nhiếp Minh Quyết hờ hững nói "Vậy sao?", rồi thu hẹp con ngươi nhìn đám tiên nga "Lúc nãy tiên nga các ngươi đã khẳng định chưa từng thấy qua kẻ này, đúng không?".



Các nàng ta bị nhìn như vậy, mặt mày đều trắng bệt như giấy, như sợ đợi lâu Nhiếp Minh Quyết sẽ càng thêm tức giận liền tranh nhau nói "Bẩm.... bẩm đế quân.... chúng tiểu tiên..... chỉ là nhớ mang máng..... vì không chắc chắn nên mới.... mới.....".

Nhiếp Minh Quyết chẳng buồn nghe các nàng ta rỉ rả, ánh mắt tiếp theo dán lên người Bích Điệp, giọng không nghe ra được bình tĩnh hay giận dữ "Ngay cả Diên Ân ngươi cũng như bọn họ?".

Bích Điệp lúc này còn thê thảm hơn các tiên nga, cả người nàng ta mềm nhũn, trượt từ trên ghế xuống đất, nước mắt rơi lã chã, run giọng "Đế quân....thần nữ....thần nữ.....". Dường như quá sợ hãi và kích động, nàng ta cứ lặp đi lặp lãi cách xưng hô mà không nói thêm được chữ nào.

Lý Tịnh thì vẫn còn chưa phục, ngẩng đầu lên, nói "Đế quân, thứ cho thần to gan, thần cảm thấy chuyện này không minh bạch. Nam Cung Ma quân từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện, vậy mà lại đúng lúc sắp xử tử Băng Di tinh quân mới lộ diện, đã thế còn đem theo một tiên nga vô danh nào đó tới khiến mọi người bất ngờ, đem sự nghi ngờ của đế quân dời sang một hướng khác, thực chất chỉ là muốn giúp đỡ bằng hữu của mình. Nói không chừng cái tiên nga mang danh gian tế này cũng là giả, cùng với bức tranh kia sớm đã bị bọn họ thông đồng".

Nam Cung Nguyên Khang cười như có như không "Ý của Lý Thiên vương chính là ngay cả bản quân cũng dính dáng tới gian tế?".

Lý Tịnh ung dung lắc đầu, nói "Nam Cung Ma quân không có thì cần gì xuyên tạc ý của mạt tướng? Chẳng qua chỉ muốn nói ngươi biết bằng hữu mình làm điều sai trái nhưng không kịp khuyên ngăn, nên lúc này mới muốn ra tay giúp thôi mà. Ấy thế mà ngươi lại thốt ra những lời vừa rồi, liệu có phải là thật hay không thì còn phải xem lại đấy!".

Nam Cung Nguyên Khang nghe thế liền ôm quyền, khom người nói "Đế quân cũng đã nghe Thác Tháp Thiên vương nói gì rồi đấy! Vu cáo Băng Di tinh quân thôi chưa đủ, còn nói cái gì mà biết rõ sai trái là do thần không kịp can ngăn mà đợi lúc thích hợp liền che đậy cứu giúp, rõ ràng là có ý kéo thần vào trong vũng nước đục này. Chỉ từ việc này thôi cũng có thể thấy Thác Tháp đánh trận nhiều quá, tâm trí chắc chắn đã bị loạn mất rồi, thấy ai lúc này cũng vu cáo là gian tế thì lời của ông ta làm sao có thể tin được?”. Hắn chắc hẳn đã rất tức giận, lần đầu Lam Hi Thần nhìn thấy trong mắt hắn như bừng lên một ngọn lửa “Thần và Băng Di tinh quân từ khi quen biết cho đến giờ, mọi việc y làm đều không có gì là sai trái cả. Đừng nói là thần, cho dù người vừa rồi "đúng lúc xuất hiện" có là Phách Xương công chúa hay Yêu tộc thiếu quân, thần dám đảm bảo hai người họ cũng sẽ làm như thần, lựa chọn đứng về phía Băng Di tinh quân mà thôi”.

Lời này của Nam Cung Nguyên Khang tuy mang theo mấy phần tức giận, nhưng cũng nói ra cái sự nghĩa tình bằng hữu. Đông Phương Trường Nguyệt cất tiếng khuyên nhủ “Được rồi! Ngươi giờ đã làm Ma quân, cũng đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, sao nói chuyện vẫn ngang ngạnh thế này?”. Rồi lại liếc qua phía Lam Hi Thần một chút, chậm rãi nói “Đế quân, thần nữ cũng lựa chọn tin tưởng Băng Di tinh quân. Bởi vì A Vi lẫn Nam Cung Ma quân trước nay chỉ quen thuộc thần nữ, không tùy tiện kết giao với ai, nhưng bọn họ đều thân thiết với Băng Di tinh quân, luôn kể về hắn trước mặt thần nữ, mà thần nữ cũng có một thời gian quan sát, thêm nữa đến cả thiếu quân của Yêu tộc cũng kết bạn được thì chứng tỏ hắn không phải là kẻ tâm ngoan thủ lạt hay trong tối ngoài sáng”.

Lam Hi Thần thầm cảm kích việc Nam Cung Nguyên Khang và Đông Phương Trường Nguyệt đứng ra giúp mình, nhưng lúc này lại không tiện dùng lời thể hiện, chỉ đành chăm chú nhìn hai người để tỏ sự biết ơn.

Nam Cung Nguyên Khang cố nén cơn giận, dõng dạc nói “Thác Tháp Thiên vương tuy thần chí thất thường nhưng dù sao cũng là một đại thần của Thiên đình, vừa rồi thần vì bằng hữu nên mới mạo muội nói mấy câu, nếu có gì không phải khiến thế cục rối ren, xin đế quân cứ việc giáng tội”.

Nhiếp Minh Quyết khẽ xua tay một cái “Việc này không trách ngươi, đứng dậy đi”.

Lý Tịnh không kìm được cơn tức, cắn môi rồi nói “Thần từ khi theo Khương thái công hoàn thành Bảng Phong Thần tới nay, một lòng ra sức vì Thiên Đình, không dám tự nhận chiến công nhưng bản thân ít nhiều cũng là có danh dự trên trận mạc. Chẳng lẽ hôm nay trong mắt đế quân, thần lại tệ hại đến thế sao? Ngay đến một kẻ có quan hệ với tội thần cũng chẳng bằng?”.

Nam Cung Nguyên Khang nghe đến hai chữ "tội thần" liền liếc qua trừng Lý Tịnh một cái, quyền tay co lại thật chặt, mắt đen sâu không thấy đáy. Thái độ này dường như không chỉ là tức giận, còn có một chút thù hận. Mãi về sau Lam Hi Thần mới biết, lúc này Nam Cung Nguyên Khang như thế là bởi vì trong lời nói kia của Lý Tịnh không chỉ đơn thuần là nói Lam Hi Thần, mà còn đang cố tinh nhắc tới mẫu thân của Nam Cung Nguyên Khang.

Nhiếp Minh Quyết chẳng buồn chớp mắt lấy một cái, chỉ nói với Nam Cung Nguyên Khang “Cùng sống trong lục giới Thiên Huyền Địa Hoàng, Ma quân ngươi đừng tính toán với Thác Tháp Thiên vương làm gì”.

Dương Tiễn tặc lưỡi, trách “Thác Tháp Thiên vương quên rồi sao? Nam Cung Ma quân là một trong tứ quân của Ma tộc, là con trai của Nam Cung thái quân cùng Quán Quán thụy điểu* đắc đạo thành tiên, cái gì mà có quan hệ với tội thần chứ? Thiên vương ăn nói cho cẩn thận một chút, kẻo đế quân không vui nhất định sẽ cho trách phạt ngươi đầu tiên đấy!” Hơi dừng một chút, hắn ta hạ giọng nói tiếp “Đế quân vẫn còn chưa phán quyết, ngươi chớ để mất chừng mực, vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn!”.

*Quán Quán theo Sơn Hải Kinh là loài chim mang đến phúc lành, dáng vẻ như chim cưu, kêu tiếng giống người ngáy ngủ, nếu đem lông vũ của chim Quán Quán đeo bên người có thể tránh được mọi cám dỗ của cái ác.



Câu nói mang đầy ý vị sau cùng của Dương Tiễn đã khiến Lý Tịnh thôi tức giận, những nhịp thở hồng hộc của ông ta dần chậm lại, biến thành một nét cao ngạo lộ ra rõ ràng ngoài mặt.

Trong mắt Dương Tiễn bừng lên những tia sắc lạnh, hệt như băng tuyết ngày đông, hoàn toàn trái ngược với giọng nói ôn tồn, điềm đạm của hắn ta lúc này “Có thêm Tuệ Trang trưởng công chúa và Nam Cung Ma quân đứng ra đảm bảo, chúng ta quả thực có thể buông được một tảng đá nặng trong lòng. Chỉ là hai người xuất hiện trong thời điểm căng thẳng nhất, lại còn đưa ra một nhân chứng mà khắp quân doanh đều thừa nhận chưa từng thấy, thực sự không thể không cẩn thận được”.

Nam Cung Nguyên Khang hừ một tiếng, cong cớn nói "Không nhìn thấy thì cũng phải thôi, ả này có khả năng ngụy trang tốt quá đi chứ!".

Dương Tiễn không cho là đúng "Lý nào lại vậy? Âm Dương nhãn của ta nếu không mở thì vẫn có thể cảm nhận được tà khí chứ?".

Nam Cung Nguyên Khang huơ ngón trỏ, nói "Không phải ngươi không cảm nhận được, mà là do cơ thể con yêu nghiệt này có lớp da đặc biệt, cho nên dễ dàng che mắt được các ngươi". Lại hất cằm, nói tiếp "Không tin lời bản quân? Được, Thác Tháp Thiên vương nãy giờ một mực cứ đòi dùng Kính Chiếu Yêu, đây là lúc cho ngươi giở ngón nghề đó. Chiếu lên người ả ta một cái sẽ biết thôi".

Lý Tịnh nửa tin nửa ngờ, nhưng vì thái độ của Nam Cung Nguyên Khang, không nhịn được hậm hực chiếu kính vàng lên người gian tế đội lốt tiên nga kia. Kim quang từ trong kính chiếu xuống, một ngọn lửa bùng lên bao trọn thân thể nữ nhân đó. Mà nữ nhân bị ghim một cây châm bạc ngay cổ, không nói năng cũng không có sức cựa quậy, chỉ có thể thống khổ trợn mắt biểu thị sự đau đớn. Lam Hi Thần nhìn thấy thì kinh hoảng, hít thở lại càng thêm khó khăn, cứ phải đưa tay lên xoa ngực không ngớt, thầm nghĩ nếu lúc nãy bản thân mà bị chiếu lên chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn nữ nhân này gấp trăm lần. May mà Lam Vong Cơ đưa tay nhẹ vuốt sau lưng khiến y bình tâm được phần nào. Sau khi ngọn lửa biến mất, cơ thể vốn giống con người kia từ từ hóa thành một con tắc kè màu xanh có ba đầu sáu chân, hai cái mang tai phồng ra như rắn hổ mang, trên lưng có một lớp giống như dát bạc, phản chiếu lại những thứ trên cao, chỗ yết hầu cũng co rút kêu ra mấy tiếng đứt quãng. Giữa lúc mọi người tưởng thế là xong thì lớp da sần sùi màu xanh của nó từ từ biến đổi, thoáng cái đã ngã sang màu nâu giống y hệt nền đất, nếu không có mười tám cái móng vuốt nằm ở hai bên, nhất định sẽ không nhìn ra được con tắc kè đó đã biến đi đâu mất, mà ở trên mặt đất lại có một lớp bóng loáng rọi khuôn mặt của một số người đứng gần đó.

Kim Lăng vỗ tay, ngỡ ngàng nói "Biến đổi được màu da mà không cần phép thuật, quả là chỉ có loài tắc kè mà thôi!".

Nam Cung Nguyên Khang giơ ngón cái lên, có vẻ tán thán "Ngươi cũng hiểu biết đấy! Vấn đề chính là màu da của nó cùng thứ ở trên lưng. Trước hết, màu da này ngụy trang tốt có thể khiến cho con yêu nghiệt này tùy ý biến đổi thân xác mà không cần dùng phép thuật thậm chí là tàng hình, trừ phi đứng gần trong gang tấc thì rất khó có thể phát hiện thông qua tà khí, cho nên hôm đó khi đứng chung với Băng Di tinh quân, có lẽ nó đã tàng hình nên chỉ có một mình y thấy. Thứ hai, lớp dát bạc phủ trên lưng sẽ khiến nó phản chiếu lại mọi thứ xung quanh mà cụ thể hôm đó là góc bếp và Băng Di tinh quân, đánh lừa thị giác của những người ở khoảng cách xa. Vì thế nếu đám tiên nga này nói hôm đó chỉ thấy mỗi Băng Di tinh quân ở đó và hạ độc thì chính xác phải là hình ảnh phản chiếu của y kết hợp với hành động trong lúc tàng hình của con yêu nghiệt này". Dừng một chút, hắn chỉ vào khay trên tay, nói tiếp "Còn nữa, đây là ba chén canh lúc trưa ả mang tới cho ba vị tinh quân, cả ba chén canh đều có độc, sau khi bản quân nghe Băng Di tinh quân bị trúng độc, lại nghe nói hôm đó y ở cùng một tiên nga hành động kỳ quặc, bản quân liền sinh nghi. Trong lúc ba người bị vời tới đây, bản quân cố tình biến thành Băng Di tinh quân ở lại xem xét. Quả như dự đoán, gian tế đã nghe được hôm nay đế quân điều tra, lo sợ hành tung của mình bị bại lộ không thế tiếp tục ẩn mình nên muốn diệt khẩu và muốn kín đáo thủ tiêu từng người một cho nên đã hạ độc ba vị tinh quân trước, kế đó là những người khác. Có lẽ để phòng xa trường hợp Băng Di tinh quân không uống canh độc cản trở ả, vì y mới là người cần phải sớm bị diệt trừ nên chắc sau khi Hỏa Vũ tinh quân ra ngoài tìm trợ giúp đã bí mật tìm thời cơ quay lại xem xét. Để vạch trần sự thật, bản quân đã nói ba người họ đi đường khác để đến lều nghị sự tránh cho mọi người nhìn thấy, mặt khác mời Tuệ Trang trưởng công chúa tới để chẩn độc, phát hiện loại độc trong đây giống y như loại độc hôm đó có trong thức ăn của các quân tướng. Tuy nhiên.....".

Nam Cung Nguyên Khang chưa nói xong, Đông Phương Trường Nhật đã cả giận quát "Ngươi nói cái gì? Hoán Hoán bị hạ độc?". Hắn quay qua nhìn điên cuồng từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi "Hoán Hoán có làm sao không? Độc đã giải chưa? Bây giờ ngươi có nơi nào cảm thấy không khỏe?".

Lam Hi Thần cố rặn cười, lúng túng nói "Tạ Ma quân quan tâm, độc đã nhờ Nam Cung Ma quân giúp tống ra rồi. Bây giờ..... khụ khụ..... tiểu tiên thấy rất ổn.... khụ....".

Đông Phương Trường Nhật giậm chân "Ho thế kia mà nói là ổn? Để bản quân truyền cho ngươi chút pháp lực". Dứt lời liền cầm cổ tay Lam Hi Thần bấm mạnh, một luồng năng lực mới lạ nhanh chóng từ cổ tay lan ra khắp người. Lam Hi Thần định nói hắn không cần phải làm thế thì hắn đã quay qua trách Lam Vong Cơ "Tại sao hai ngươi không đi tìm bản quân? May mà Hoán Hoán vẫn ổn! Nếu còn có lần sau thì bản quân sẽ xử tội hai ngươi trước tiên".

Lam Vong Cơ chỉ thở sâu một hơi, Ngụy Vô Tiện đang muốn biện bạch thì Đàm Mạch Nhiên ôm ngực, thảng thốt "Nếu như lời Nam Cung Ma quân thì Băng Di tinh quân đã trải qua một trận chỉ mảnh treo chuông, không chỉ bởi độc dược mà còn cả sự nghi ngờ chớp nhoáng. Thật là đáng thương! Rốt cuộc nếu không có Nam Cung Ma quân nhanh trí, không biết Băng Di tinh quân phải oan mạng vì gian tế hay là do....." đôi mắt trong veo ẩn sau mí mắt đã có vài vết nhăn của ông ta đảo một lượt, cảm thán bằng bốn chữ "Lòng dạ khó lường".

Nhiếp Minh Quyết chỉ vào mớ lá cây còn vương vãi trên đất, không lạnh không nhạt hỏi "Đây là độc dược vương huynh ngươi tìm thấy trong quân lương, Tuệ Trang trưởng công chúa, ngươi xem thử độc trong cả ba ly trà có trùng với loại độc này không?".

Đông Phương Trường Nguyệt vẫy ngón tay, đám lá từ dưới đất bay lên tay nàng ta, sau khi ngửi nhẹ liền gật đầu "Thưa đế quân, chính là nó".

Ngụy Vô Tiện thì nhướn mày "Nam Cung Ma quân đã nói rõ như thế, chứng cớ rành rành trước mắt mà gian tế cũng đã bị đem tới rồi, không biết nhị vị nguyên soái đây còn hiềm nghi gì nữa thì nói luôn ra hết đi?". Lại đảo mắt qua cái khay trên tay Nam Cung Nguyên Khang, cười, nói tiếp "Nếu hai vị không còn hỏi gì nữa, thì việc của huynh trưởng coi như xong. Bây giờ đến lượt bọn ta đặt hiềm nghi ngược lại Thiên Nữ điện hạ của các ngươi đây. Ta và Giáng Vân tinh quân muốn biết, vì cớ gì cô ấy hạ độc huynh trưởng bọn ta?".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau