Chương 85: Khinh thị (nhất)
Lam Hi Thần cùng Lam Vĩnh Thuận đều giật mình, bộ dáng Lam Vong Cơ lúc này quá mức dọa người, sắc mặt hầm hầm như bộ khoái đi bắt tội phạm, bước chân mạnh mẽ vội vã, khí thế như bão tố từng bước từng bước tiến vào trong phòng. Theo sau hắn, Ngụy Vô Tiện thần tình cũng phức tạp không kém.
Lam Hi Thần còn tưởng bọn hắn định tới tìm mình tán gẫu như Lam Vĩnh Thuận, nghe chuyện muốn giải tán bầy thỏ nên mới tức giận, liền cười trừ "Vong Cơ, Vô Tiện, hai ngươi bình tĩnh đã! Các ngươi nếu là không thích, vậy chúng ta liền lưu lại bầy thỏ kia, không cần đem thả nuôi nơi khác nữa".
Thế nhưng Lam Vong Cơ một chút cũng không để ý lời y nói, tầm mắt đảo khắp phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó, cho đến khi dừng trên chậu hoa Lam Vĩnh Thuận vừa đặt trên bệ cửa sổ trước đó không lâu. Hắn rảo bước đi tới, giọng trầm trầm cất lên "Huynh trưởng, ta nhớ trong phòng ngươi trước giờ không có trưng bày hoa cỏ".
Lam Hi Thần tươi cười "A! Đó là chậu hoa vừa rồi biểu ca đưa tới tặng, nó có tên là Mộng Lệ. Nghe đặc biệt lắm phải không? Mùi hương của nó cũng rất thơm nữa!".
Lam Vong Cơ quét mắt nhìn Lam Vĩnh Thuận một cái, Lam Vĩnh Thuận có hơi kinh ngạc "Nhị biểu đệ, sao ngươi lại nhìn ta? Lẽ nào trên người ta có chỗ không hợp gia quy nữa à?".
Lam Vong Cơ cũng không đáp lời hắn vội, tầm mắt chuyển về phía chậu hoa, đưa tay mân mê từng đóa hoa trên đó, không lạnh không nhạt nói "Nhìn cũng khá đẹp".
Lam Vĩnh Thuận đầu mày giật lên "Nhị biểu đệ, ngươi nói "khá đẹp" thực làm đau lòng ta lắm nha! Hoa đó cực kỳ quý hiếm, màu sắc ưu nhã lại còn có thêm mùi hương đặc trưng, sao có thể chỉ dùng từ "khá" để hình dung được?".
Lam Vong Cơ chẳng ư hử gì, hạ người thấp hơn ngửi ngửi mấy đóa hoa, đột nhiên nhíu mày rồi trừng mắt, sau đó quay lại nhìn chằm chằm giữa Lam Hi Thần cùng Lam Vĩnh Thuận.
Hai người đều bị thái độ này của hắn làm cho phát ngốc tại chỗ, quả thực không hiểu được tại sao hôm nay Lam Vong Cơ lại có mấy hành động vô cùng kỳ quái.
Lam Hi Thần rốt cuộc không nhịn được, hỏi "Vong Cơ, ngươi đây là làm sao thế?".
Lam Vong Cơ không có trả lời y mà bưng chậu hoa kia lên, từng bước từng bước một đi về phía hai người, sắc mặt thâm trầm bất định.
Lam Vĩnh Thuận cười cười "Nhị biểu đệ, ngươi cũng thích chậu hoa này sao?".
Đến khi khoảng cách chỉ còn một cánh tay, Lam Vong Cơ chen vào giữa hai người, quay lưng chắn phía trước Lam Hi Thần cùng mặt đối mặt với Lam Vĩnh Thuận, cười lạnh "Đúng vậy! Ta rất thích! Nhưng biểu ca nói hoa này cực kỳ quý hiếm, tại sao ngươi không giữ nó lại mà đem tặng huynh trưởng?".
Lam Vĩnh Thuận hơi nghiêng đầu, nói "Là ta ở bên ngoài nhìn qua vô số đồ tốt, có giữ bên người cũng thấy không có gì mới mẻ, thế nên muốn tặng cho đại biểu đệ".
Lam Vong Cơ tiến lên một bước, dường như muốn thẳng tiến xuyên thấu qua người Lam Vĩnh Thuận. Loại khí thế cổ quái này khiến Lam Vĩnh Thuận ngỡ ngàng, trực tiếp thối lui một bước lại một bước. Lam Vong Cơ thấy vậy liền nhàn nhạt hỏi "Biểu ca né tránh cái gì? Chẳng lẽ trong chậu hoa này có chứa độc dược sao?".
Lam Hi Thần thấy đệ đệ có chút quá phận, bất đắc dĩ lên tiếng gọi "Vong Cơ....". Y rõ ràng đang chuẩn bị nói, Ngụy Vô Tiện từ lúc nào đã tiến đến ngay bên cạnh, nháy mắt ra hiệu cho y đừng nói gì cả.
Lam Vĩnh Thuận hít sâu một hơi, nhìn Lam Vong Cơ thở dài "Lời này của nhị biểu đệ có ý gì? Hoa này kỳ thực vô cùng quý giá, giống như tấm lòng ta đối với đại biểu đệ vậy".
Lam Vong Cơ kéo dài thanh âm "Quý giá?". Rồi đột nhiên nghiến răng "Ta ngược lại thấy cực kỳ ghê tởm!".
Lời nói vừa dứt, động tác trên tay hắn cũng vô cùng dứt khoát ném mạnh chậu hoa kia xuống sàn. Chỉ "xoảng" một tiếng vừa ngắn vừa vang, một chậu hoa quý giá đã vỡ tan tành như đống tro than.
"Vong Cơ! Ngươi đang làm gì vậy?".
Mọi người nhìn ra cửa, ngoài ý muốn Hàn thất lại đón thêm vài vị khách, đi đầu là Lam Mặc Đình cùng Nhiếp Hoài Tang, phía sau là mấy môn sinh Nhiếp gia lẫn Lam gia đang khệ nệ đỡ mấy chiếc rương bằng bạc.
Mà thanh âm vừa rồi là của Lam Mặc Đình, đối với hành động ném đồ trước mặt nhi tử ông của Lam Vong Cơ là triệt để tức giận, chỉ tay về phía hắn, sừng sộ "Cái tên nghịch tử này! Vĩnh Thuận là biểu ca trên vai ngươi, cũng như là bề trên của ngươi, thế mà ngươi dám bất kính với hắn. Quả thực vô pháp vô thiên!".
Nhiếp Hoài Tang xem chừng là ngoài ý muốn đến đúng lúc kịch vui đang diễn ra, hơi cổ quái hắng giọng một tiếng.
Lam Mặc Đình nghe người đứng kế bên tỏ ý không vui, lập tức phát giác cung cách đã thất thố, gượng gạo cười chữa thẹn "Thật ngại quá Nhiếp tông chủ, vốn là muốn giúp ngươi mang sính lễ cùng hỷ phục vào tận nơi, thế mà lại để ngươi phải chê cười rồi".
Nhiếp Hoài Tang mặt không cảm xúc đáp "Không sao! Nhưng bên trong đang hỗn loạn, vậy thì đợi lúc nào yên bình rồi mới đưa đồ vào".
Lam Mặc Đình nghe vậy cũng thể tiếp tục lớn tiếng, bèn hướng Lam Vong Cơ trầm giọng "Nhị tiểu tử, biểu ca ngươi rốt cuộc làm gì không vừa mắt, đến nỗi ngươi không tiếc tay ném đồ trước mặt nó như thế?".
Lam Vĩnh Thuận run giọng "Đúng vậy, nhị biểu đệ, ta rốt cuộc đã làm cái gì chọc đến ngươi". Hắn quay qua Lam Hi Thần, biểu tình khổ não hỏi "Đại biểu đệ, ngươi cũng thử hỏi đệ đệ ngươi một câu xem, vì cái gì mà lại đối xử với ta như vậy chứ?".
Lam Hi Thần bối rối đáp "Không.... không phải, chuyện này nhất định là hiểu lầm". Y đang muốn tiến đến vỗ vai an ủi hắn, không ngờ Ngụy Vô Tiện giữ chặt cổ tay y ghìm lại, ngón cái của hắn niết nhẹ trên mu bàn tay y vài lần, làm cho y có hơi kinh ngạc.
Lam Mặc Đình thấy chất tử mềm cứng đều không ăn, rốt cuộc phát hỏa "Lam Vong Cơ cái đồ nghịch tử ngươi! Hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học, lập tức theo ta tới Từ đường lĩnh phạt".
Lam Vong Cơ cứng cỏi đáp lại "Không đi!".
Lam Mặc Đình con ngươi đều long sòng cả lên "Ngươi nói cái gì?".
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói "Ta tự thấy mình không sai, không cần lĩnh phạt".
Lam Mặc Đình quát "Ngươi dám trả treo với ta, chính là bất kính với trưởng bối. Cử chỉ ngang ngược như vậy, còn nói là sai sao?".
Lam Hi Thần thấy tình huống trở nên căng thăng, trong lòng cũng xáo động không yên, thế nhưng nhìn qua Ngụy Vô Tiện lại bình tĩnh đến lạ thường, hơn nữa còn nhìn y cười, ra khẩu hình "Yên tâm".
Lam Vong Cơ mắt vẫn nhìn Lam Mặc Đình không chớp, bàn tay giơ chỉ thẳng vào mặt Lam Vĩnh Thuận, bởi vì khoảng cách khá gần mà ngón tay Lam Vong Cơ suýt nữa đã chọc vào mắt biểu ca, hắn cũng không thèm quan tâm, ngược lại âm trầm nói "Đó là bởi vì con trai của biểu thúc đối với huynh trưởng của ta, từ trước đến nay đều không có ý tốt".
Lam Vĩnh Thuận bất mãn nói "Sao có thể như thế? Nhị biểu đệ, vì sao ngươi lại tùy tiện bôi nhọ ta?".
Ngụy Vô Tiện lúc này mới lên tiếng "Bôi nhọ? Không hề! Huynh trưởng chính là chứng cứ đây". Vừa nói, hắn vừa cầm cổ tay Lam Hi Thần giơ lên cho mọi người nhìn. Ai nấy đều một phen há hốc, bởi trên mu bàn tay của y lúc này nổi đầy mụn đỏ, loáng thoáng lớp da còn khá nhầy nhụa.
Lam Hi Thần muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Lam Vong Cơ thì càng đanh thép "Biết rõ huynh trưởng bị dị ứng với hương hoa, lại còn cố ý đưa một chậu hoa đến. Hương hoa này nồng nặc, đối với người càng mẫn cảm thì da thịt càng dễ bị tổn thương, thậm chí là lở loét. Biểu ca trước không đưa sau không đưa lại đưa vào thời điểm cách đại hôn của huynh trưởng chỉ còn mấy ngày, nói nhẹ thì là muốn người không biết quỷ không hay hủy hoại dung mạo huynh trưởng, nói nặng chính là cố ý phá đám hôn sự giữa huynh trưởng với đế quân. Đây nếu không có ý tốt thì tính là gì?".
Nhiếp Hoài Tang hơi thu hẹp con ngươi, Lam Mặc Đình hơi tái mặt, Vĩnh Thuận thì ngỡ ngàng "Dị ứng?".
Lam Hi Thần có hơi ngập ngừng, Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay hắn niết nhẹ cổ tay y một chút, y mặc dù thấy kỳ quặc nhưng vẫn lựa chọn phối hợp với hai đệ của mình, gật đầu nói "Phải, ta bị dị ứng với hương hoa".
Lam Vĩnh Thuận không tin "Nhưng lúc đầu khi ta đưa tới, ngươi lại không có nói?".
Lam Hi Thần hơi lúng túng không biết bào chữa thế nào, Ngụy Vô Tiện một mặt hạ tay y xuống, một mặt cười nói "Chuyện này có gì phải hỏi? Chẳng qua huynh trưởng là người thiện lương, không muốn trực tiếp từ chối "ý tốt" của biểu ca mà thôi".
Lam Vĩnh Thuận đưa tay ôm mặt, cất giọng nặng nề "Hóa ra là lỗi của ta, đều tại ta không cẩn thận, suýt nữa làm hại đại biểu đệ". Hắn nhìn Lam Vong Cơ, lộ rõ vẻ khó tin "Nhưng làm sao nhị biểu đệ biết người càng mẫn cảm với hương hoa càng dễ bị lở loét, lẽ nào ngươi biết y thuật?".
Lam Vong Cơ liếc xéo hắn một cái "Biểu ca bất ngờ lắm sao? Có phải đang sợ ta cản đường ngươi hành sự không?".
Lam Vĩnh Thuận hòa hoãn tinh thần, cười trừ "Không phải thế.....".
Lam Vong Cơ sẵn giọng cắt ngang "Biểu ca luôn miệng nói thân thiết với huynh trưởng, không có gì là không chia sẻ với nhau, làm sao lại không biết huynh trưởng dị ứng với hương hoa? Chẳng lẽ biểu ca đây là đang ngấm ngầm hại huynh trưởng?".
Lam Vĩnh Thuận uất ức nhìn về phía Lam Hi Thần "Không! Đại biểu đệ! Ta không hề có ý đó! Chúng ta là huynh đệ một nhà, ta vì cớ gì mà phải ngấm ngầm hại ngươi? Đại biểu đệ, ngươi phải tin ta".
Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu qua, nhướn mày nói "Thật là không có ý đó sao? Tiếc quá! Ta nhìn không ra!".
Lam Vĩnh Thuận hốc mắt lúc này đã đỏ lên tích nước, biểu tình oan ức thê lương tột độ khiến Lam Hi Thần có chút giật mình, mang máng nhớ lại hình như trước đây cũng có người bày ra loại biểu tình khổ sở đó, nhưng sự thật thì...... có phải y nên ngẫm thật kỹ lời nói trước đây của Lam Vong Cơ?
Nhiếp Hoài Tang vỗ vỗ phiến quạt, chậm rãi nói như thể không có gì quan trọng "Được rồi, bất quá cũng chỉ vì trước không nói sau mới hiểu lầm. Ồn ào như vậy trước đại hôn cũng không phải loại tình huống đẹp mặt". Hắn hất cằm về phía sau, nói "Bất Tịnh Thế còn rất nhiều việc, không thể ở đây xem kịch viết sách. Các ngươi có định để ta đưa sính lễ cùng hỷ phục vào trong không đó?".
Lam Hi Thần có chút đau lòng. Tuy rằng Nhiếp Hoài Tang mở miệng là ám chỉ toàn bộ người ở đây sinh chuyện hồ nháo, thế nhưng đúng lúc Lam Vĩnh Thuận bị ép vào thế cùng lạo mở miệng đem mọi người đánh qua chủ ý khác, còn không phải là muốn giúp Lam Vĩnh Thuận giải vây?
Rốt cuộc, Nhiếp Hoài Tang vẫn trọng Lam Vĩnh Thuận hơn, mặc cho từ bé đến trước khi lật tẩy Mạnh Dao, Lam Hi Thần cùng với hắn đã từng hòa hợp đến mức nào.
Lam Mặc Đình vừa hay trúng ý, cũng chỉ muốn kết thúc cho mau cho rồi "Đồ đã đem tới cửa, còn muốn người ta cực nhọc mang về sao? Các ngươi còn đứng đó làm gì? Giải tán? Giải tán để chừa chỗ trống khiên mấy cái rương vào kìa!".
Ngụy Vô Tiện tủm tỉm cười "Biểu thúc cứ để đám môn sinh làm việc, trong này không có bị chúng ta án mất bao nhiêu diện tích. Có chăng.... bởi vì vài thứ không cần thiết phải xuất hiện thôi".
Lam Mặc Đình lười đôi co với hắn, trong lúc Nhiếp Hoài Tang phân phó môn sinh khiên đồ vào trong phòng, lão vẫy tay gọi Lam Vĩnh Thuận "Nếu đại tiểu tử thân thể không khỏe, ngươi cũng đừng nên ở đó quấy rầy nữa, cùng vi phụ trở về đi".
Lam Vĩnh Thuận phiền não định hướng Lam Hi Thần thối lui, Lam Vong Cơ nhất quyết không bỏ qua, trực tiếp cao giọng nhắc "Dừng lại! Đem quà tặng của biểu ca về đi!".
Lam Hi Thần nhìn một đống tan hoang trên sàn nhà toàn cát với bùn, có chút không nỡ, bèn nói "Vong Cơ, được rồi, mấy cái này để lát nữa sai hạ nhân làm".
Lam Vong Cơ không tán thành "Trước đây không phải biểu ca ngưỡng mộ huynh trưởng chăm chỉ còn hơn cả nô bộc trong nhà sao? Biểu ca, bây giờ có dịp để ngươi đuổi kịp huynh trưởng rồi đó!".
Lam Vĩnh Thuận gân xanh nổi đầy trán, sắc mặt âm u cực kỳ khó coi, không nói năng thêm gì mà lẳng lặng cúi xuống gom mớ đất cát với bùn bằng mảnh sứ vỡ từ chiếc chậu ban đầu, sau đó ôm trên tay mà rời đi. Không nhìn, cũng không đả động tới ai.
Lam Hi Thần nhìn hắn cùng Lam Mặc Đình rời đi, còn đợi Nhiếp Hoài Tang phân phó xong, hỏi han Ngụy Vô Tiện mấy câu có lệ cũng mau chóng rời đi, lúc này mới mạnh dạn hỏi "Vong Cơ, ngươi thực sự biết y thuật?".
Lam Vong Cơ không giấu diếm "Lúc còn chinh phạt Quỷ tộc, ở quân doanh có nhờ Tuệ Trang trưởng công chúa chỉ điểm một chút kiến thức. Tuy không lợi hại như nàng ta, nhưng cơ bản vẫn đủ dùng khi cần thiết".
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ tự hào "Cái gì mà "đủ dùng"? Bản lĩnh của nàng ta đến Hoa Đà còn phải nể, "một chút" học được ở nàng ta có thể nói là ăn đứt mấy gã y sư trong Tu Chân giới này, nói không chừng hơn cả vị "biểu ca tốt" của chúng ta đó chứ".
Lam Hi Thần vui thì ít mà hoang mang thì nhiều, nhìn chằm chằm đệ đệ, ấp úng nói "Lúc nãy.....Vong Cơ à, có thật là hoa kia sẽ gây lở loét không?".
Lam Vong Cơ đạm mạc đáp "Không".
Lam Hi Thần liền nói "Vậy ngươi nói thế, biểu ca lại biết y thuật, há chẳng phải múa rìu qua mắt thợ?".
Lam Vong Cơ ngoái đầu nhìn y không chớp mắt "Chỉ sợ ngược lại, là rìu chém mù mắt thợ". Hắn cầm cái lư hương trên bàn lên, đi tới bên, giơ tay ra cửa sổ trút ngược toàn bộ hương bên trong lư đó xuống đất. Bột hương thoáng chốc bay tứ tung, tựa như một cơn bão cát nhỏ đột ngột xuất hiện giữa bình nguyên. Lam Hi Thần định mở miệng hỏi tiếp, Lam Vong Cơ tay không đã bóp nát chiếc lư gỗ kia thành trăm mảnh nhỏ, ngữ khí cất lên tràn đầy giận dữ "Huynh trưởng nên biết, An Tức hương này một khi kết hợp với chậu hoa vừa rồi liền biến thành cổ độc chí mạng, dù là thần tiên tu luyện ngàn năm cũng không sao cứu được".
Lam Hi Thần hoang mang tột độ "Thế là sao chứ?".
Ngụy Vô Tiện khoanh tay, ngồi xuống mép bàn, nói "Huynh trưởng lẽ nào không nhìn ra, vì sao Lam Trạm lại nói như vậy? Phụ tử Lam Vĩnh Thuận kia tâm tư một chút cũng không trong sạch".
Lam Hi Thần đưa tay niết vành môi, hơi hơi kích động "Không thể nào! Vừa rồi có thể là hiểu lầm..... biểu ca tốt với ta như vậy.... hắn không thể nào hại ta....".
Ngụy Vô Tiện lắc đầu thở dài. Lam Vong Cơ rất nhanh đi đến trước mặt Lam Hi Thần, nắm lấy tay y, ngữ khí kiên định mà dặn dò "Huynh trưởng, ngươi không tin cũng được, vì ít nhất sau này ngươi không cần ngày nào cũng sống trong cái ổ rắn độc. Nhưng từ nay về sau, nếu cha con bọn họ có đem bất cứ thứ gì tới, ngươi một là không nhận hai là phải gọi ta tới kiểm tra. Nhất định không được tùy tiện sử dụng. Y thuật của ta nói cho cùng vẫn không bằng Tuệ Trang trưởng công chúa, nàng ta bây giờ lại vì Tống huynh mà xảy ra chuyện, nếu ngươi vì sơ xuất mà gặp điều không may, ta quả thực không chắc mình có bao nhiêu khả năng xoay sở. Đơn cử như hôm nay, may mà bình thường ta kêu Tư Truy để ý, nó mới kịp thời báo, ta cũng kịp thời đến đây. Dù sao đi nữa, vẫn phải cảnh giác đề phòng".
Hắn hiếm khi nói nhiều như vậy, mà mỗi lần nói đều lấy thần sắc nghiêm túc đến gần như ép buộc người nghe phải tuân theo, Lam Hi Thần dù có là anh trai đi nữa vẫn không phải ngoại lệ.
Một lúc lâu, y gật đầu đáp ứng "Ta biết rồi!". Lại không nén nổi nghi hoặc mà hỏi thêm "Vong Cơ, ngươi có chuyện gì giấu ta sao?".
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói "Huynh trưởng, trước khi ngươi xuất các, chỉ cần nhớ rằng mọi việc ta làm đều vì tốt cho ngươi. Phụ thân từng nói với ta: ở trong cái tiên phủ này, ngoại trừ thúc công gia gia cùng thúc phụ, tuyệt đối không được tín nhiệm bất kỳ ai".
Lam Hi Thần tròn mắt "Phụ thân? Phụ thân nói với ngươi khi nào? Sao ông ấy lại chưa từng nói với ta câu đó?".
Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp "Vì ngươi lớn lên trong bình mật". Không để y hỏi thêm với câu trả lời không rõ ràng đó, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện rút khăn lau chất nhầy dính trên mu bàn tay của y, nói "Huynh trưởng, thật xin lỗi, ngươi chịu khó một chút, lát nữa mấy vết mụn mẩn này sẽ tự động biến mất. Nếu như vừa rồi không để Ngụy Anh bôi nó lên tay ngươi, hai người kia nhất định sẽ không sớm lòi ra một cái đuôi cáo".
Lam Hi Thần im lặng trong chốc lát, sau đó thở dài "Vong Cơ, dù sao chúng ta cũng là người nhà. Ngươi đối với bọn họ đề phòng thì đề phòng, đối phó thì đối phó, nhưng hãy nể mặt ta đừng vứt bỏ tình nghĩa gia đạo. Dù gì đi nữa, ta vẫn nợ biểu tỷ một món nợ rất lớn, mà hai người kia lại là phụ thân cùng đệ đệ của nàng".
Lam Vong Cơ cụp mi mắt, nhàn nhạt đáp "Sẽ không".
Lam Hi Thần còn tưởng bọn hắn định tới tìm mình tán gẫu như Lam Vĩnh Thuận, nghe chuyện muốn giải tán bầy thỏ nên mới tức giận, liền cười trừ "Vong Cơ, Vô Tiện, hai ngươi bình tĩnh đã! Các ngươi nếu là không thích, vậy chúng ta liền lưu lại bầy thỏ kia, không cần đem thả nuôi nơi khác nữa".
Thế nhưng Lam Vong Cơ một chút cũng không để ý lời y nói, tầm mắt đảo khắp phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó, cho đến khi dừng trên chậu hoa Lam Vĩnh Thuận vừa đặt trên bệ cửa sổ trước đó không lâu. Hắn rảo bước đi tới, giọng trầm trầm cất lên "Huynh trưởng, ta nhớ trong phòng ngươi trước giờ không có trưng bày hoa cỏ".
Lam Hi Thần tươi cười "A! Đó là chậu hoa vừa rồi biểu ca đưa tới tặng, nó có tên là Mộng Lệ. Nghe đặc biệt lắm phải không? Mùi hương của nó cũng rất thơm nữa!".
Lam Vong Cơ quét mắt nhìn Lam Vĩnh Thuận một cái, Lam Vĩnh Thuận có hơi kinh ngạc "Nhị biểu đệ, sao ngươi lại nhìn ta? Lẽ nào trên người ta có chỗ không hợp gia quy nữa à?".
Lam Vong Cơ cũng không đáp lời hắn vội, tầm mắt chuyển về phía chậu hoa, đưa tay mân mê từng đóa hoa trên đó, không lạnh không nhạt nói "Nhìn cũng khá đẹp".
Lam Vĩnh Thuận đầu mày giật lên "Nhị biểu đệ, ngươi nói "khá đẹp" thực làm đau lòng ta lắm nha! Hoa đó cực kỳ quý hiếm, màu sắc ưu nhã lại còn có thêm mùi hương đặc trưng, sao có thể chỉ dùng từ "khá" để hình dung được?".
Lam Vong Cơ chẳng ư hử gì, hạ người thấp hơn ngửi ngửi mấy đóa hoa, đột nhiên nhíu mày rồi trừng mắt, sau đó quay lại nhìn chằm chằm giữa Lam Hi Thần cùng Lam Vĩnh Thuận.
Hai người đều bị thái độ này của hắn làm cho phát ngốc tại chỗ, quả thực không hiểu được tại sao hôm nay Lam Vong Cơ lại có mấy hành động vô cùng kỳ quái.
Lam Hi Thần rốt cuộc không nhịn được, hỏi "Vong Cơ, ngươi đây là làm sao thế?".
Lam Vong Cơ không có trả lời y mà bưng chậu hoa kia lên, từng bước từng bước một đi về phía hai người, sắc mặt thâm trầm bất định.
Lam Vĩnh Thuận cười cười "Nhị biểu đệ, ngươi cũng thích chậu hoa này sao?".
Đến khi khoảng cách chỉ còn một cánh tay, Lam Vong Cơ chen vào giữa hai người, quay lưng chắn phía trước Lam Hi Thần cùng mặt đối mặt với Lam Vĩnh Thuận, cười lạnh "Đúng vậy! Ta rất thích! Nhưng biểu ca nói hoa này cực kỳ quý hiếm, tại sao ngươi không giữ nó lại mà đem tặng huynh trưởng?".
Lam Vĩnh Thuận hơi nghiêng đầu, nói "Là ta ở bên ngoài nhìn qua vô số đồ tốt, có giữ bên người cũng thấy không có gì mới mẻ, thế nên muốn tặng cho đại biểu đệ".
Lam Vong Cơ tiến lên một bước, dường như muốn thẳng tiến xuyên thấu qua người Lam Vĩnh Thuận. Loại khí thế cổ quái này khiến Lam Vĩnh Thuận ngỡ ngàng, trực tiếp thối lui một bước lại một bước. Lam Vong Cơ thấy vậy liền nhàn nhạt hỏi "Biểu ca né tránh cái gì? Chẳng lẽ trong chậu hoa này có chứa độc dược sao?".
Lam Hi Thần thấy đệ đệ có chút quá phận, bất đắc dĩ lên tiếng gọi "Vong Cơ....". Y rõ ràng đang chuẩn bị nói, Ngụy Vô Tiện từ lúc nào đã tiến đến ngay bên cạnh, nháy mắt ra hiệu cho y đừng nói gì cả.
Lam Vĩnh Thuận hít sâu một hơi, nhìn Lam Vong Cơ thở dài "Lời này của nhị biểu đệ có ý gì? Hoa này kỳ thực vô cùng quý giá, giống như tấm lòng ta đối với đại biểu đệ vậy".
Lam Vong Cơ kéo dài thanh âm "Quý giá?". Rồi đột nhiên nghiến răng "Ta ngược lại thấy cực kỳ ghê tởm!".
Lời nói vừa dứt, động tác trên tay hắn cũng vô cùng dứt khoát ném mạnh chậu hoa kia xuống sàn. Chỉ "xoảng" một tiếng vừa ngắn vừa vang, một chậu hoa quý giá đã vỡ tan tành như đống tro than.
"Vong Cơ! Ngươi đang làm gì vậy?".
Mọi người nhìn ra cửa, ngoài ý muốn Hàn thất lại đón thêm vài vị khách, đi đầu là Lam Mặc Đình cùng Nhiếp Hoài Tang, phía sau là mấy môn sinh Nhiếp gia lẫn Lam gia đang khệ nệ đỡ mấy chiếc rương bằng bạc.
Mà thanh âm vừa rồi là của Lam Mặc Đình, đối với hành động ném đồ trước mặt nhi tử ông của Lam Vong Cơ là triệt để tức giận, chỉ tay về phía hắn, sừng sộ "Cái tên nghịch tử này! Vĩnh Thuận là biểu ca trên vai ngươi, cũng như là bề trên của ngươi, thế mà ngươi dám bất kính với hắn. Quả thực vô pháp vô thiên!".
Nhiếp Hoài Tang xem chừng là ngoài ý muốn đến đúng lúc kịch vui đang diễn ra, hơi cổ quái hắng giọng một tiếng.
Lam Mặc Đình nghe người đứng kế bên tỏ ý không vui, lập tức phát giác cung cách đã thất thố, gượng gạo cười chữa thẹn "Thật ngại quá Nhiếp tông chủ, vốn là muốn giúp ngươi mang sính lễ cùng hỷ phục vào tận nơi, thế mà lại để ngươi phải chê cười rồi".
Nhiếp Hoài Tang mặt không cảm xúc đáp "Không sao! Nhưng bên trong đang hỗn loạn, vậy thì đợi lúc nào yên bình rồi mới đưa đồ vào".
Lam Mặc Đình nghe vậy cũng thể tiếp tục lớn tiếng, bèn hướng Lam Vong Cơ trầm giọng "Nhị tiểu tử, biểu ca ngươi rốt cuộc làm gì không vừa mắt, đến nỗi ngươi không tiếc tay ném đồ trước mặt nó như thế?".
Lam Vĩnh Thuận run giọng "Đúng vậy, nhị biểu đệ, ta rốt cuộc đã làm cái gì chọc đến ngươi". Hắn quay qua Lam Hi Thần, biểu tình khổ não hỏi "Đại biểu đệ, ngươi cũng thử hỏi đệ đệ ngươi một câu xem, vì cái gì mà lại đối xử với ta như vậy chứ?".
Lam Hi Thần bối rối đáp "Không.... không phải, chuyện này nhất định là hiểu lầm". Y đang muốn tiến đến vỗ vai an ủi hắn, không ngờ Ngụy Vô Tiện giữ chặt cổ tay y ghìm lại, ngón cái của hắn niết nhẹ trên mu bàn tay y vài lần, làm cho y có hơi kinh ngạc.
Lam Mặc Đình thấy chất tử mềm cứng đều không ăn, rốt cuộc phát hỏa "Lam Vong Cơ cái đồ nghịch tử ngươi! Hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học, lập tức theo ta tới Từ đường lĩnh phạt".
Lam Vong Cơ cứng cỏi đáp lại "Không đi!".
Lam Mặc Đình con ngươi đều long sòng cả lên "Ngươi nói cái gì?".
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói "Ta tự thấy mình không sai, không cần lĩnh phạt".
Lam Mặc Đình quát "Ngươi dám trả treo với ta, chính là bất kính với trưởng bối. Cử chỉ ngang ngược như vậy, còn nói là sai sao?".
Lam Hi Thần thấy tình huống trở nên căng thăng, trong lòng cũng xáo động không yên, thế nhưng nhìn qua Ngụy Vô Tiện lại bình tĩnh đến lạ thường, hơn nữa còn nhìn y cười, ra khẩu hình "Yên tâm".
Lam Vong Cơ mắt vẫn nhìn Lam Mặc Đình không chớp, bàn tay giơ chỉ thẳng vào mặt Lam Vĩnh Thuận, bởi vì khoảng cách khá gần mà ngón tay Lam Vong Cơ suýt nữa đã chọc vào mắt biểu ca, hắn cũng không thèm quan tâm, ngược lại âm trầm nói "Đó là bởi vì con trai của biểu thúc đối với huynh trưởng của ta, từ trước đến nay đều không có ý tốt".
Lam Vĩnh Thuận bất mãn nói "Sao có thể như thế? Nhị biểu đệ, vì sao ngươi lại tùy tiện bôi nhọ ta?".
Ngụy Vô Tiện lúc này mới lên tiếng "Bôi nhọ? Không hề! Huynh trưởng chính là chứng cứ đây". Vừa nói, hắn vừa cầm cổ tay Lam Hi Thần giơ lên cho mọi người nhìn. Ai nấy đều một phen há hốc, bởi trên mu bàn tay của y lúc này nổi đầy mụn đỏ, loáng thoáng lớp da còn khá nhầy nhụa.
Lam Hi Thần muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Lam Vong Cơ thì càng đanh thép "Biết rõ huynh trưởng bị dị ứng với hương hoa, lại còn cố ý đưa một chậu hoa đến. Hương hoa này nồng nặc, đối với người càng mẫn cảm thì da thịt càng dễ bị tổn thương, thậm chí là lở loét. Biểu ca trước không đưa sau không đưa lại đưa vào thời điểm cách đại hôn của huynh trưởng chỉ còn mấy ngày, nói nhẹ thì là muốn người không biết quỷ không hay hủy hoại dung mạo huynh trưởng, nói nặng chính là cố ý phá đám hôn sự giữa huynh trưởng với đế quân. Đây nếu không có ý tốt thì tính là gì?".
Nhiếp Hoài Tang hơi thu hẹp con ngươi, Lam Mặc Đình hơi tái mặt, Vĩnh Thuận thì ngỡ ngàng "Dị ứng?".
Lam Hi Thần có hơi ngập ngừng, Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay hắn niết nhẹ cổ tay y một chút, y mặc dù thấy kỳ quặc nhưng vẫn lựa chọn phối hợp với hai đệ của mình, gật đầu nói "Phải, ta bị dị ứng với hương hoa".
Lam Vĩnh Thuận không tin "Nhưng lúc đầu khi ta đưa tới, ngươi lại không có nói?".
Lam Hi Thần hơi lúng túng không biết bào chữa thế nào, Ngụy Vô Tiện một mặt hạ tay y xuống, một mặt cười nói "Chuyện này có gì phải hỏi? Chẳng qua huynh trưởng là người thiện lương, không muốn trực tiếp từ chối "ý tốt" của biểu ca mà thôi".
Lam Vĩnh Thuận đưa tay ôm mặt, cất giọng nặng nề "Hóa ra là lỗi của ta, đều tại ta không cẩn thận, suýt nữa làm hại đại biểu đệ". Hắn nhìn Lam Vong Cơ, lộ rõ vẻ khó tin "Nhưng làm sao nhị biểu đệ biết người càng mẫn cảm với hương hoa càng dễ bị lở loét, lẽ nào ngươi biết y thuật?".
Lam Vong Cơ liếc xéo hắn một cái "Biểu ca bất ngờ lắm sao? Có phải đang sợ ta cản đường ngươi hành sự không?".
Lam Vĩnh Thuận hòa hoãn tinh thần, cười trừ "Không phải thế.....".
Lam Vong Cơ sẵn giọng cắt ngang "Biểu ca luôn miệng nói thân thiết với huynh trưởng, không có gì là không chia sẻ với nhau, làm sao lại không biết huynh trưởng dị ứng với hương hoa? Chẳng lẽ biểu ca đây là đang ngấm ngầm hại huynh trưởng?".
Lam Vĩnh Thuận uất ức nhìn về phía Lam Hi Thần "Không! Đại biểu đệ! Ta không hề có ý đó! Chúng ta là huynh đệ một nhà, ta vì cớ gì mà phải ngấm ngầm hại ngươi? Đại biểu đệ, ngươi phải tin ta".
Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu qua, nhướn mày nói "Thật là không có ý đó sao? Tiếc quá! Ta nhìn không ra!".
Lam Vĩnh Thuận hốc mắt lúc này đã đỏ lên tích nước, biểu tình oan ức thê lương tột độ khiến Lam Hi Thần có chút giật mình, mang máng nhớ lại hình như trước đây cũng có người bày ra loại biểu tình khổ sở đó, nhưng sự thật thì...... có phải y nên ngẫm thật kỹ lời nói trước đây của Lam Vong Cơ?
Nhiếp Hoài Tang vỗ vỗ phiến quạt, chậm rãi nói như thể không có gì quan trọng "Được rồi, bất quá cũng chỉ vì trước không nói sau mới hiểu lầm. Ồn ào như vậy trước đại hôn cũng không phải loại tình huống đẹp mặt". Hắn hất cằm về phía sau, nói "Bất Tịnh Thế còn rất nhiều việc, không thể ở đây xem kịch viết sách. Các ngươi có định để ta đưa sính lễ cùng hỷ phục vào trong không đó?".
Lam Hi Thần có chút đau lòng. Tuy rằng Nhiếp Hoài Tang mở miệng là ám chỉ toàn bộ người ở đây sinh chuyện hồ nháo, thế nhưng đúng lúc Lam Vĩnh Thuận bị ép vào thế cùng lạo mở miệng đem mọi người đánh qua chủ ý khác, còn không phải là muốn giúp Lam Vĩnh Thuận giải vây?
Rốt cuộc, Nhiếp Hoài Tang vẫn trọng Lam Vĩnh Thuận hơn, mặc cho từ bé đến trước khi lật tẩy Mạnh Dao, Lam Hi Thần cùng với hắn đã từng hòa hợp đến mức nào.
Lam Mặc Đình vừa hay trúng ý, cũng chỉ muốn kết thúc cho mau cho rồi "Đồ đã đem tới cửa, còn muốn người ta cực nhọc mang về sao? Các ngươi còn đứng đó làm gì? Giải tán? Giải tán để chừa chỗ trống khiên mấy cái rương vào kìa!".
Ngụy Vô Tiện tủm tỉm cười "Biểu thúc cứ để đám môn sinh làm việc, trong này không có bị chúng ta án mất bao nhiêu diện tích. Có chăng.... bởi vì vài thứ không cần thiết phải xuất hiện thôi".
Lam Mặc Đình lười đôi co với hắn, trong lúc Nhiếp Hoài Tang phân phó môn sinh khiên đồ vào trong phòng, lão vẫy tay gọi Lam Vĩnh Thuận "Nếu đại tiểu tử thân thể không khỏe, ngươi cũng đừng nên ở đó quấy rầy nữa, cùng vi phụ trở về đi".
Lam Vĩnh Thuận phiền não định hướng Lam Hi Thần thối lui, Lam Vong Cơ nhất quyết không bỏ qua, trực tiếp cao giọng nhắc "Dừng lại! Đem quà tặng của biểu ca về đi!".
Lam Hi Thần nhìn một đống tan hoang trên sàn nhà toàn cát với bùn, có chút không nỡ, bèn nói "Vong Cơ, được rồi, mấy cái này để lát nữa sai hạ nhân làm".
Lam Vong Cơ không tán thành "Trước đây không phải biểu ca ngưỡng mộ huynh trưởng chăm chỉ còn hơn cả nô bộc trong nhà sao? Biểu ca, bây giờ có dịp để ngươi đuổi kịp huynh trưởng rồi đó!".
Lam Vĩnh Thuận gân xanh nổi đầy trán, sắc mặt âm u cực kỳ khó coi, không nói năng thêm gì mà lẳng lặng cúi xuống gom mớ đất cát với bùn bằng mảnh sứ vỡ từ chiếc chậu ban đầu, sau đó ôm trên tay mà rời đi. Không nhìn, cũng không đả động tới ai.
Lam Hi Thần nhìn hắn cùng Lam Mặc Đình rời đi, còn đợi Nhiếp Hoài Tang phân phó xong, hỏi han Ngụy Vô Tiện mấy câu có lệ cũng mau chóng rời đi, lúc này mới mạnh dạn hỏi "Vong Cơ, ngươi thực sự biết y thuật?".
Lam Vong Cơ không giấu diếm "Lúc còn chinh phạt Quỷ tộc, ở quân doanh có nhờ Tuệ Trang trưởng công chúa chỉ điểm một chút kiến thức. Tuy không lợi hại như nàng ta, nhưng cơ bản vẫn đủ dùng khi cần thiết".
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ tự hào "Cái gì mà "đủ dùng"? Bản lĩnh của nàng ta đến Hoa Đà còn phải nể, "một chút" học được ở nàng ta có thể nói là ăn đứt mấy gã y sư trong Tu Chân giới này, nói không chừng hơn cả vị "biểu ca tốt" của chúng ta đó chứ".
Lam Hi Thần vui thì ít mà hoang mang thì nhiều, nhìn chằm chằm đệ đệ, ấp úng nói "Lúc nãy.....Vong Cơ à, có thật là hoa kia sẽ gây lở loét không?".
Lam Vong Cơ đạm mạc đáp "Không".
Lam Hi Thần liền nói "Vậy ngươi nói thế, biểu ca lại biết y thuật, há chẳng phải múa rìu qua mắt thợ?".
Lam Vong Cơ ngoái đầu nhìn y không chớp mắt "Chỉ sợ ngược lại, là rìu chém mù mắt thợ". Hắn cầm cái lư hương trên bàn lên, đi tới bên, giơ tay ra cửa sổ trút ngược toàn bộ hương bên trong lư đó xuống đất. Bột hương thoáng chốc bay tứ tung, tựa như một cơn bão cát nhỏ đột ngột xuất hiện giữa bình nguyên. Lam Hi Thần định mở miệng hỏi tiếp, Lam Vong Cơ tay không đã bóp nát chiếc lư gỗ kia thành trăm mảnh nhỏ, ngữ khí cất lên tràn đầy giận dữ "Huynh trưởng nên biết, An Tức hương này một khi kết hợp với chậu hoa vừa rồi liền biến thành cổ độc chí mạng, dù là thần tiên tu luyện ngàn năm cũng không sao cứu được".
Lam Hi Thần hoang mang tột độ "Thế là sao chứ?".
Ngụy Vô Tiện khoanh tay, ngồi xuống mép bàn, nói "Huynh trưởng lẽ nào không nhìn ra, vì sao Lam Trạm lại nói như vậy? Phụ tử Lam Vĩnh Thuận kia tâm tư một chút cũng không trong sạch".
Lam Hi Thần đưa tay niết vành môi, hơi hơi kích động "Không thể nào! Vừa rồi có thể là hiểu lầm..... biểu ca tốt với ta như vậy.... hắn không thể nào hại ta....".
Ngụy Vô Tiện lắc đầu thở dài. Lam Vong Cơ rất nhanh đi đến trước mặt Lam Hi Thần, nắm lấy tay y, ngữ khí kiên định mà dặn dò "Huynh trưởng, ngươi không tin cũng được, vì ít nhất sau này ngươi không cần ngày nào cũng sống trong cái ổ rắn độc. Nhưng từ nay về sau, nếu cha con bọn họ có đem bất cứ thứ gì tới, ngươi một là không nhận hai là phải gọi ta tới kiểm tra. Nhất định không được tùy tiện sử dụng. Y thuật của ta nói cho cùng vẫn không bằng Tuệ Trang trưởng công chúa, nàng ta bây giờ lại vì Tống huynh mà xảy ra chuyện, nếu ngươi vì sơ xuất mà gặp điều không may, ta quả thực không chắc mình có bao nhiêu khả năng xoay sở. Đơn cử như hôm nay, may mà bình thường ta kêu Tư Truy để ý, nó mới kịp thời báo, ta cũng kịp thời đến đây. Dù sao đi nữa, vẫn phải cảnh giác đề phòng".
Hắn hiếm khi nói nhiều như vậy, mà mỗi lần nói đều lấy thần sắc nghiêm túc đến gần như ép buộc người nghe phải tuân theo, Lam Hi Thần dù có là anh trai đi nữa vẫn không phải ngoại lệ.
Một lúc lâu, y gật đầu đáp ứng "Ta biết rồi!". Lại không nén nổi nghi hoặc mà hỏi thêm "Vong Cơ, ngươi có chuyện gì giấu ta sao?".
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói "Huynh trưởng, trước khi ngươi xuất các, chỉ cần nhớ rằng mọi việc ta làm đều vì tốt cho ngươi. Phụ thân từng nói với ta: ở trong cái tiên phủ này, ngoại trừ thúc công gia gia cùng thúc phụ, tuyệt đối không được tín nhiệm bất kỳ ai".
Lam Hi Thần tròn mắt "Phụ thân? Phụ thân nói với ngươi khi nào? Sao ông ấy lại chưa từng nói với ta câu đó?".
Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp "Vì ngươi lớn lên trong bình mật". Không để y hỏi thêm với câu trả lời không rõ ràng đó, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện rút khăn lau chất nhầy dính trên mu bàn tay của y, nói "Huynh trưởng, thật xin lỗi, ngươi chịu khó một chút, lát nữa mấy vết mụn mẩn này sẽ tự động biến mất. Nếu như vừa rồi không để Ngụy Anh bôi nó lên tay ngươi, hai người kia nhất định sẽ không sớm lòi ra một cái đuôi cáo".
Lam Hi Thần im lặng trong chốc lát, sau đó thở dài "Vong Cơ, dù sao chúng ta cũng là người nhà. Ngươi đối với bọn họ đề phòng thì đề phòng, đối phó thì đối phó, nhưng hãy nể mặt ta đừng vứt bỏ tình nghĩa gia đạo. Dù gì đi nữa, ta vẫn nợ biểu tỷ một món nợ rất lớn, mà hai người kia lại là phụ thân cùng đệ đệ của nàng".
Lam Vong Cơ cụp mi mắt, nhàn nhạt đáp "Sẽ không".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất