Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 92: Họa khởi (nhị)

Trước Sau
Trong nháy mắt thân thể căng cứng qua đi, thần sắc Lam Hi Thần đã trầm tĩnh lại.

Mặc dù cách một tấm màn cửa thêu hoa mẫu đơn nở, còn có một khoảng cách, nhưng mùi hương quen thuộc nói cho y biết, người sau màn cửa là Ngụy Vô Tiện.

Màn cửa rất nhanh liền bị nhấc lên, Ngụy Vô Tiện ôm chăn mỏng đi tới, phía sau đi theo hai gã sai vặt sắc mặt cổ quái.

Trước con mắt ngỡ ngàng của Lam Hi Thần, vị đệ tức hai ba bước đi tới trước mặt y cười hì hì bảo “Huynh trưởng, ta thật sự ngủ không được, để cho ta ngủ cùng ngươi một đêm đi.”

Lam Hi Thần nhíu mày.

Ngụy Vô Tiện chép miệng “Huynh trưởng, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta suốt đêm không ngủ được sao? Ta một đêm không ngủ, hai mắt sẽ thâm quầng, thần sắc nhợt nhạt, lúc trở về khó nói với Lam Trạm lắm a!”.

Lam Hi Thần khóc không ra nước mắt, trong bụng thầm nói "Ngươi kiên quyết đòi ngủ chung với ta, đây mới là cái khó nói với Vong Cơ! Hoặc là ngươi đang muốn Vong Cơ cạch mặt ta a!". Nhưng trong lúc y còn đang do dự, Ngụy Vô Tiện đã không chút khách khí thoát giày ngồi xuống giường, nhìn dáng vẻ là hạ quyết tâm không đi rồi.

Lam Hi Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn cũng như mình nên Lam Vong Cơ sẽ không đến mức nghĩ gì phi lễ, đành thở dài gật đầu.

Ngụy Vô Tiện lộ ra nụ cười như ý, sau đó liếc hai gã sai vặt theo tới một chút “ Được rồi, các ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi”.

Bởi vì không ở lâu, nên trong thiệp mời Lam Uẩn Thanh cố ý nói mấy vị bổn tộc cứ tới là được, tất cả mọi thứ đều sẽ chuẩn bị tốt, cho nên trừ bỏ mấy thúc cháu trong nhà ra, bọn họ cũng không mang thêm môn sinh nào tới, mà hai hạ nhân này là Lam Uẩn Thanh sai tới.

Vô luận là Ngụy Vô Tiện hay là Lam Hi Thần đều không có thói quen để người hầu lạ lẫm ở bên người quá lâu.

Hai hạ nhân hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có nhúc nhích.

Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trầm xuống “Làm sao?.

Hai hạ nhân lúc này mới vội vàng khom lưng lui ra.

Ngụy Vô Tiện phàn nàn “Chung quy dùng không thuận tay bằng môn sinh của mình”.

Lam Hi Thần cười cười “Chấp nhận đi, chúng ta cảm thấy không thuận tay, nhưng những hạ nhân này lại là biểu cô tỉ mỉ chọn ra đó". Dừng một chút, y cẩn trọng hỏi "Ngươi xác định như thế này ổn không? Lỡ như Vong Cơ.....".

Ngụy Vô Tiện xua tay "Cái đó ngươi không cần nghĩ nhiều. Ta tự có sắp xếp, vả lại ta còn chưa có sợ đế quân khó chịu, ngươi sợ Lam Trạm cái gì nha?".

Lam Hi Thần vẫn thấy không ổn lắm nhưng lại không nói thêm gì, sau khi tháo giày mới có chút xấu hổ, nói "Ngươi ngủ bên trong đi. Ta có thói quen xấu là hay đạp chăn, sợ nửa đêm không cẩn thận sẽ đạp luôn ngươi xuống giường mất”.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu “Ta muốn ngủ bên ngoài”.

Lam Hi Thần khó hiểu “Đây là cách ngươi cùng Vong Cơ nằm chung giường sao? Không nghĩ tới ngươi đi ngủ mà có rất nhiều yêu cầu”.

Ngụy Vô Tiện gật gù “Ta bình thường lại không để ý lắm! Huynh trưởng, sao ngươi còn mặc áo choàng?”.

Lam Hi Thần bối rối “Đến chỗ lạ lẫm ta không quen chỉ mặc trường sam đi ngủ. Hơn nữa..... hơn nữa ta cảm thấy tối nay trời có vẻ lạnh”.

Ngụy Vô Tiện bật cười “Xem ra tất cả mọi người đều có thói quen của mình. Không còn sớm nữa, huynh trưởng ngủ ngon”. Trước khi thuận tay thổi tắt đèn bên giường, hắn nở một nụ cười ẩn ý "Tối nay đúng là rất lạnh, huynh trưởng, ngươi tốt nhất là nên trùm chăn kín người!".

Lam Hi Thần còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, lập tức trong phòng biến thành một màn đen thấy không rõ năm ngón, rồi sau đó chậm rãi sáng lên, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào cả căn phòng dát lên một tầng sáng bạc mông lung.

Sau đó không lâu, tiếng hít thở đều đều vang lên, ở trong bóng đêm lạ lẫm mà mông lung rất là rõ ràng.

Lam Hi Thần vì không được tự nhiên nên nằm nghiêng người úp mặt vào tường, tầm mắt ngước nhìn ngân câu trên đỉnh trướng, yên lặng thở dài, trong đầu băn khoăn rất nhiều chuyện.

Tỷ như y không biết vì sao Ngụy Vô Tiện lại đột ngột mạc danh quấn lấy mình.

Tỷ như lam hạc gửi về Hàn thất, không biết Nhiếp Minh Quyết đọc xong rồi sẽ có vẻ mặt gì.

Tỷ như không biết Hãn Lương Ngọc ở cùng Dương Mi lão tổ có được tỉ mỉ chăm sóc như khi ở cùng với y hay không.

Tỷ như ngày mai quay về, phải làm sao để tiếp xúc với Lam Cảnh Nghi.......

Đêm dần khuya, Lam Hi Thần nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ dần dần nặng.

Đột nhiên bên ngoài tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Lam Hi Thần bỗng nhiên mở mắt, lại chợt nhắm lại.

Tiếng bước chân tới gần, sau đó dừng lại, một góc màn lụa rủ xuống bị nhẹ nhàng nhấc lên.

Lam Hi Thần vẫn nhắm mắt lại, tay dấu ở trong chăn gấm khẽ bấu vào vạt áo, thân người hơi xoay qua, phân vân không biết có nên lay Ngụy Vô Tiện tỉnh giấc để bắt kẻ lạ mặt kia không.

Mặc dù từ lý trí mà phân tích, Vinh vương phủ canh phòng nghiêm ngặt chẳng kém hoàng cung, nếu có thích khách thì hợp lý nhất là phải tìm đến phòng của vợ chồng Lam Uẩn Thanh, y lần đầu vào kinh thành hiển nhiên chưa có đắc tội ai, mà bản thân là thần tiên nên không quá kinh hãi, nhưng sâu trong tâm Lam Hi Thần vẫn phải đề phòng đối phương đột nhiên có hành động ngoài kiểm soát.

Rốt cuộc, không cảm thấy có tà khí, đoán rằng đối phương cùng lắm chỉ có võ công cao cường chứ không có linh lực gây tổn hại, Lam Hi Thần im hơi lặng tiếng, lẳng lặng chờ đợi hành động kế tiếp của đối phương.

Không có hành động kế tiếp, kẻ kia chừng như đã tiến sát bên giường, nhưng cứ đứng đực ở chỗ cũ không nhúc nhích, chỉ có tiếng hít thở dần dần dồn dập lên.

Tiếng hít thở này ở trong tai Lam Hi Thần tựa như sấm sét, trên thực tế lại không đủ để làm người ngủ say bừng tỉnh. Tò mò, y giả vờ vô ý thức hơi nghiêng đầu về phía bên ngoài giường, hơi hơi hé mắt, nhờ bóng đen của kẻ kia đứng áng ngay khuôn mặt nên không lo bị phát hiện là đã tỉnh giấc.

Nhưng hỡi ôi! Cái dáng người đó, cái khuôn mặt đó..... suýt nữa dọa y kinh hãi ngồi bật dậy.

Vinh vương!

Đêm hôm khuya khoắt lão ta lén vào gian phòng này của y làm cái gì?



Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều kéo dài của Ngụy Vô Tiện khiến Lam Hi Thần thoáng an tâm hơn, mặc dù tám phần tim như trống đập.

Y không cách nào tưởng tượng được nếu Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở mắt ra phát hiện bên giường đứng đấy một lão nam nhân với đôi mắt hau háu như hổ đói sẽ có phản ứng gì.

Trong gian thất nho nhỏ bởi vì có thêm một tên nam nhân già dặn, lại là người mà Lam Hi Thần bốn phần chán ghét sáu phần xa cách nên dường như ngay cả không khí cũng dừng lại, còn có loại cảm giác ghê tởm bị đè nén.

Ngay từ lần đại hôn của Lam Uẩn Thanh cho đến buổi gặp mặt lúc sáng, Lam Hi Thần cực kỳ không thiện cảm với vị biểu vô trượng này, nguyên nhân lớn nhất chính là vì thái độ cũng như ánh mắt của lão đối với y rất dị hợm, khó chịu.

Vinh vương cứ vậy không hề cố kỵ, lén la lén lút vào phòng ngủ của cháu vợ ý đồ xấu?

Ý nghĩ này chợt lóe lên, trong lòng Lam Hi Thần âm thầm phủ định.

Lão già này chắc chắn không phải tên điên, nửa đêm canh ba lẻn vào nơi ở của cháu vợ ý đồ phi lễ ít nhất là hủy hoại thể diện hoàng gia, nghe nói xử tội nhẹ nhất là bị biếm làm thứ dân. Lão già này lại có thể tự làm bản thân đang hưởng vinh hoa phú quý mà thân bại danh liệt sao?

Đương nhiên, Lam Hi Thần cũng không thể vì muốn chứng thực hành động của đối phương mà lập tức ngồi dậy đánh tiếng được, như vậy thanh danh của y lẫn Ngụy Vô Tiện sẽ hoàn toàn mất sạch.

Phải làm sao bây giờ?

Lam Hi Thần cơ hồ vừa lúng túng vừa lo sợ đối phương làm chuyện khó đoán mà toàn thân đều run lên.

Lại nói Vinh vương đứng cạnh giường hồi lâu, hai mắt sớm đã thích ứng hắc ám, cơ hồ là tham lam mà nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của lam y nam tử.

Có vẻ như lão chờ ngày này thật sự quá lâu, lâu đến nỗi những người và những việc trước kia làm lão hưng phấn đã không thể nào kíƈɦ ŧɦíƈɦ nỗi xúc động của lão được nữa.

Vinh vương nuốt một ngụm nước bọt, bước một đầu gối đặt lên mép ngoài của giường như thể chuẩn bị lấy đà nhảy bổ tới đè lên người đang ngủ say, một tay gắt gao nắm chặt quyền khắc chế du͙ƈ vọиɠ vươn tay ra chạm vào một chút.

Lam Hi Thần mơ hồ có thể cảm nhận mấy ngón tay dơ bẩn kia sắp chạm tới cổ áo chính mình, y kinh hãi tới mức cực hạn, thiếu nướ vào tư thế bật dậy khống chế ngược lại lão già kia.

Bất chợt, ánh mắt lẫn tay của Vinh vương đều thu về, rơi vào trên người Ngụy Vô Tiện.

Ban nãy lão ta đứng chắn mất thứ ánh sáng lờ mờ của trăng, Ngụy Vô Tiện mặc đồ đen lẫn vào trong bóng đêm, chỉ còn sót lại khuôn mặt có lớp da mà phải khi tới thật gần mới nhìn ra được, Vinh vương đình chỉ hành động là do lúc nhoài người vào trong giường, đầu gối đụng phải cánh tay của Ngụy Vô Tiện.

Trong lòng Vinh vương vừa ngờ vực vừa bực bội, không hiểu vì sao trên giường ngoài Lam Hi Thần ra còn có thêm một người khác. Mặc kệ là ai, kinh động cả hai người thức giấc đều không tốt. Nếu như không vướng bận tiểu tử này ngủ ở nơi này, thì lão ta đêm nay có lẽ đã có thể sờ được gương mặt diễm mỹ kia rồi.

Có điều..... bây giờ đã là nửa đêm, hai người lại ngủ sâu như vậy, khẽ khàng một chút hẳn là không quan trọng. Bất quá, dùng một ít mê dược có tác dụng trong vài canh giờ, bao nhiêu đó cũng đủ thỏa mãn rồi.

Ý nghĩ này dâng lên, ánh mắt Vinh vương đột nhiên nóng bỏng, dù Lam Hi Thần từ lúc Vinh vương tiến lên giường đã nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được hai tầm mắt nóng rực đó. Y khẽ mím môi, hai tay trong chăn run rẩy co thành quyền hơi chuyển lên phía cổ chờ đợi lúc tung ra.

Vinh vương liếm liếm môi, vươn tay đưa tới gần.

Tình huống khẩn trương như vậy ngược lại làm cả người lão đều trở nên hưng phấn.

Ngụy Vô Tiện ngủ ở bên ngoài bỗng nhiên trong miệng thì thào nói mớ vài câu, lại còn cười lạnh hai ba tiếng, tiếp theo đó ở trong chăn luồn tay qua bên người Lam Hi Thần, một hành động nhanh - nhẹ - khẽ đã đẩy cả người y lật nghiêng qua đưa lưng về phía hắn cùng Vinh vương. Lam Hi Thần theo phản xạ muốn qua qua, bàn tay kia của Ngụy Vô Tiện lại đè chặt ngay sau lưng của y rồi gõ nhẹ ngón tay vài cái, ý bảo không nên cử động. Tiếp theo đó, Lam Hi Thần cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận đột nhiên Vinh vương lùi về sau thậm chí sẩy chân ngã bệt xuống đất, kèm theo âm thanh bụm miệng ú ớ rồi tiếng bước chân bịch bịch chạy đi trong vội vã.

Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện nằm bên cạnh đột nhiên ngồi dậy cười khanh khách "Tưởng thế nào! Đợi lâu như thế, mới hù có một chút mà đã chạy kinh hồn bạt vía rồi, thật là khiến ta mất hứng quá đi".

Lam Hi Thần lúc này mới choáng váng. Y không tin được Ngụy Vô Tiện sớm đã tỉnh.

Hoặc là nên nói, hắn từ đầu đến giờ căn bản không có ngủ.

Tuy rằng hắn cao hứng cười, nhưng dường như đang cật lực khắc chế động tác, mặc dù thức dậy đột ngột nhưng không phát ra bao nhiêu tiếng vang.

Trong lòng Lam Hi Thần hơi động, theo bản năng nhắm mắt lại, suýt nữa phát ra tiếng khóc lóc kìm nén. Tiếng khóc lóc cực kỳ nhỏ, nếu không phải Ngụy Vô Tiện ở ngay bên cạnh, thì căn bản sẽ không nghe được.

Hắn đứng dậy đi thắp một cây đèn dầu nhỏ, khẽ lắc đầu thở dài: y hiển nhiên bị lão già kia dọa sợ.

Có thể nói Lam Hi Thần có thể có biểu hiện như vậy đã là khá lắm rồi. Cũng khó trách! Đêm hôm khuya khoắt một lão nam nhân háo sắc xâm nhập tư phòng với mục đích xằng bậy, lại còn là bác rể, nếu nằm im thì là chịu trận còn náo động thì mất thanh danh kéo theo một mớ lằng nhằng. Vừa rồi nếu như là nữ tử chân yếu tay mềm, chỉ sợ đã sớm mất bình tĩnh hét toáng lên.

Sau một lúc lâu, Lam Hi Thần thôi khóc, y có thể cảm thấy Ngụy Vô Tiện quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người mình.

Giờ khắc này, Lam Hi Thần có chút do dự, không biết là tiếp tục giả vờ ngủ luôn, hay là nên làm rõ với Ngụy Vô Tiện.

Y đang do dự, hắn đã nói nhỏ “Huynh trưởng, cái lão dê già kia quả nhiên có ý đồ xấu với ngươi!”.

Lam Hi Thần nghe xong lời này, lập tức ngồi dậy, sững sờ nhìn hắn.

Bộ dạng hiện giờ của Ngụy Vô Tiện không thể nghi ngờ là đã phát hiện ra Vinh vương muốn cái gì.

Một hồi lâu, Lam Hi Thần hoàn hồn, lẩm bẩm nói “Vừa rồi ngươi đã làm gì ông ta?”.

Mượn ánh trăng mông lưng xuyên thấu qua song cửa sổ cùng ánh nến lập lòe, Ngụy Vô Tiện có thể thấy rõ khuôn mặt không chút huyết sắc của nam tử gần trong gang tấc, còn có nguyên nhân vì khẩn trương mà không tự giác giơ tay lên.

Tay Lam Hi Thần vẫn đang run rẩy, trong tay nắm chặt góc chăn bông, hiển nhiên còn đang vì vừa rồi Vinh vương đến mà lòng còn sợ hãi.

Nhưng dù là vậy, y vẫn đang cố gắng khắc chế phản ứng bản năng của thân thể, phảng phất như sợ sẽ truyền lại loại sợ hãi này cho đệ tức.

Ngụy Vô Tiện cười nhạt “Cũng không có gì to tát”. Nói dứt lời thì nhìn lên trần nhà, phất tay bảo "Ngươi hết việc rồi, đi đi".

Lam Hi Thần theo phản xạ nhìn lên, lúc này mới phát hiện ở trong căn phòng tối đen trừ bỏ hai người ra còn một đứa bé nam - nói đúng hơn là một con tiểu quỷ mặc áo đỏ đu trên trần nhà, tóc của nó không nhiều cũng không dài nhưng xả rũ rượi, mặt mũi nhìn rất đang sợ, đặc biệt nhất là cái cổ vặn ngược xuống đất. Lúc nó nhe răng cười, y suýt nữa là ngất thiệt vì giật mình.



Cái mà Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm dọa sợ Vinh vương, hẳn là con tiểu quỷ này đi!

Sau lời sai sử của Ngụy Vô Tiện, tiểu quỷ kia chừng như không chịu đi, thân mình nó đung đưa qua lại tỏ ý không muốn, ánh mắt dán chăm chăm vào người Lam Hi Thần, đột nhiên thần thái từ thản nhiên chuyển sang thù hận. Ngụy Vô Tiện thấy tiểu quỷ bướng nên trừng mắt một cái, sau đó đem Hỏa Vũ đưa lên miệng chuẩn bị thổi, nó như ý thức được nếu Ngụy Vô Tiện thổi sáo lên nó sẽ gặp nguy hiểm, thế nên vội vàng buông tay thả người rớt xuống đất, sau đó cong đầu chạy xuyên qua cửa phòng.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện đâm bực, Lam Hi Thần không chuẩn bị lại mơ mơ màng màng "Ngươi gọi nó tới từ khi nào vậy?".

Ngụy Vô Tiện nhún vai "Mới lúc nãy thôi".

Lam Hi Thần hơi bất ngờ "Ma quỷ bình thường dù ở xa cũng đều tới nhanh như vậy sao?".

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, rồi hất cằm về phía ngoài cửa "Nó không ở xa đâu, ở ngay trong khuôn viên vương phủ này, không chỉ có nó mà bên ngoài có hơn trăm đứa, ta gõ ngón tay một cái là chúng nó tới liền. Nếu không, vừa rồi làm sao mà kịp hù chết lão dê già kia trước khi lão phục mê dược ta để làm chuyện đồi bại với ngươi chứ?". Trong lúc nói, hắn giơ ra một chiếc khăn có lẽ sớm đã tẩm thuốc mê lên đó.

Lam Hi Thần lắp bắp "Hắn.... hắn còn tính cả việc này?".

Nghe y nói xong, chiếc khăn trong tay Ngụy Vô Tiện buông lỏng, vỗ vai y cả người như lá thu treo ở đầu cành trong gió thu lạnh bất an run rẩy, nói “Huynh trưởng, cái lão Vinh vương kia quả là tên súc sinh! May cho hắn vừa rồi người nằm trong không phải Lam Trạm của ta, bằng không ta nhất định sẽ để hắn từ nay về sau không thấy được mặt trời”.

Lam Hi Thần có chút buồn cười lại cười không nổi, cũng không tiếp lời hắn, ngược lại hỏi “Ngươi có phải đã sớm đoán được rồi không?”.

Ngụy Vô Tiện buông tay ra, trầm mặc một lát sau thì gật đầu “Ta không xác định, nhưng lại không thể không hoài nghi. Lúc sáng chúng ta ở đại sảnh dự yến, Vinh vương tới, biểu cô ngươi nói quên thông báo cho hắn, lúc ấy ta đã cảm thấy có chút không ổn. Vương phi là người giữ vai trò gì trong phủ, người nhà đến đây, làm sao lại xuất hiện loại sơ suất này được?”.

Lam Hi Thần hơi giật mình.

Không nghĩ tới bắt đầu từ lúc đó hắn đã cảm thấy không bình thường rồi, điều này cùng ấn tượng ngày thường hắn cho người ta càng lúc càng đặc biệt.

Từ lúc sống lại đến bây giờ, Ngụy Vô Tiện trong cái nhìn của y vẫn luôn là một người tuy mang tà danh nhưng bản chất không mất thiện lương, nói tóm lại chính là một nam nhân vô tâm vô phế.

Y xác thực không đủ hiểu biết hắn.

Ngụy Vô Tiện vẫn chuyên tâm phân tích “Cứ việc Vinh vương thoạt nhìn là ngẫu nhiên gặp chúng ta, thậm chí chỉ lên tiếng chào hỏi không có tới gần đã đi, nhưng lại không thủ lễ với ngươi....”. Nói đến chỗ này, hắn cười lạnh “Khi đó ta liền xác định hắn là có ý đồ, hơn nữa việc này còn có sự nhúng tay của vị biểu cô kia”.

Lam Hi Thần sửng sốt.

Trước sự nghi hoặc của y, Ngụy Vô Tiện kiên nhẫn giải thích "Huynh trưởng thử nghĩ kỹ lại đi, lúc bà ta ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ngỏ lời mời, thay vì nói với tông chủ ngươi, bà ta một mực chèo kéo Lam Trạm. Tuy Lam Trạm thoái thác đẩy trách nhiệm qua cho ta, rồi sau đó ta kêu bà ta đuổi Kỷ Phương Hoa đi, bà ta thế mà ngay cả một chữ "Không" cũng không dám nói. Mấy điều này có phải rất kì quái? Nếu nói với ta biểu cô đối với chúng ta so với nhi nữ ruột còn thân hơn, ta mới không phải đồ ngốc”.

Lam Hi Thần khẽ giật mình, càng thêm tò mò.

Ngụy Vô Tiện lại nói "Chưa kể, tại sao trong cả một đoàn người, cháu ruột của biểu cô có mặt ở đó thế nhưng bà ta chỉ ưu tiên cháu trai họ cùng cháu dâu họ, nhất là khi thấy ngươi kè kè đi với ta, bà ta lại càng không để ta phật lòng như thể sợ ta đổi ý đòi về mà dẫn đến ngươi cũng về theo?".

Lam Hi Thần khẽ giật mình, càng thêm tò mò.

Bọn họ đều là cùng nhau nhận được lời mời, nhưng lại không để ý Lam Uẩn Thanh chào đón có phần thiên vị vô lý.

Đây có phải nói, Lam Uẩn Thanh dù là mời Lam Vong Cơ hay muốn giữ chân Ngụy Vô Tiện, đều chính là vì hai người họ có ảnh hưởng tới Lam Hi Thần?

Hay nói đúng hơn, mở lớp học trong kinh thành chỉ là cái cớ và người Lam Uẩn Thanh thật sự muốn mời đến chỉ có một mình Lam Hi Thần.

Vậy thì chuyện Vinh vương nửa đêm lẻn vào......

Ý nghĩ này ở trong lòng Lam Hi Thần vừa chuyển, y dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện mỉm cười “Cho nên ta liền muốn thử xem, thành ý của hai vợ chồng kia đối với chúng ta đến cùng có mấy phần, nhưng mà không nghĩ tới......”.

Lam Hi Thần tiếp lời “Không nghĩ tới bọn họ thành ý mười phần.”

Khóe môi Ngụy Vô Tiện nhếch lên giễu cợt “Đúng nha, thành ý mười phần. Có điều, bọn họ cũng đánh giá thấp ta quá rồi”.

Lam Hi Thần bùi ngùi “Ngươi khăng khăng muốn ngủ chung với ta, là vì bảo hộ ta đi? Sao lại phải rắc rối như thế? Ngươi nói trước một tiếng, ta cũng có thể đề phòng ứng biến mà”.

Ngụy Vô Tiện đẩy vai y một cái, nửa đùa nửa thật "Ta không nói trước mà ngươi đã bị dọa như thế này, nếu ta nói chẳng phải khiến ngươi sợ càng thêm sợ, vừa rồi không khống chế được mà lật tẩy lão dê già luôn rồi sao?". Dừng một chút lại lẩm bẩm "Lam Trạm kêu ta tới đây, quá nửa là thu thập chứng cứ, không thể đánh cỏ động rắn được".

Lam Hi Thần kinh ngạc "Vong Cơ muốn điều tra cái gì?".

Ngụy Vô Tiện xoa trán "Có thể là một mối nguy hiểm nào đó không ảnh hưởng tới đích phòng thì cũng ảnh hưởng tới cả Lam gia đại tộc. Dù sao việc biểu cô trên người có quá nhiều quỷ khí đeo bám, những xác chết trong vườn thược dược cộng thêm việc muốn thúc phụ tới kinh thành mở lớp dạy học, tám chín phần là chuyện bất ổn".

Thấy hắn đứng lên chuẩn bị ra ngoài, Lam Hi Thần ngơ ngác "Quá nửa đêm rồi, ngươi còn muốn đi đâu?".

Ngụy Vô Tiện nhướn mày "Ta vốn nghĩ đợi lúc quay về thuật lại rồi sẽ cùng Lam Trạm lần nữa tới đây. Nhưng nếu đối phương đã nóng vội muốn chụp đầu ngươi trước, tiếp theo chúng ta cũng không cần chờ đợi thêm nữa. Đêm nay đã xác định là không ngủ, vậy hiện tại đến vườn hoa tìm tòi hư thực".

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm hắn một chút, đột nhiên đi xuống giường, mang giày thêu đế mềm vào, nói "Ta đi với ngươi!".

Ngụy Vô Tiện lập tức phản đối "Huynh trưởng, ngươi không cần nhúng tay. Ta tự có cách xử lý.....".

Y cắt ngang "Nhưng ta muốn biết rốt cuộc bọn họ có âm mưu gì nhắm vào đích phòng, ta vẫn là tông chủ của Lam gia, cũng không thể để Lam gia có chuyện. Nếu ngươi không để ta biết, sau này ta không trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ được thì ngày nào cũng phải sống trong lo lắng". Chần chừ một lúc, y nói thêm "Ngoài ra, ngươi vừa mới nói vương phủ này lệ quỷ dày đặc, mà tiểu quỷ ngươi gọi đến ban nãy nhìn ta với ánh mắt đầy hận thù, ta có cảm giác cái chết của những xác nam hài kia có dính dáng đến mình. Ta cần phải làm rõ!".

Ngụy Vô Tiện định nói gì đó mà lại thôi, khẽ cụp mắt cười nhạt "Cũng được, nhưng ngươi không nên hấp tấp!”.

Lam Hi Thần trấn an cười cười “Ngươi yên tâm, đạo lý muốn bắt phải thả thì ta vẫn hiểu”.

Gian ngoài là chỗ ngủ của hạ nhân Lam Uẩn Thanh phái tới hầu hạ Lam Hi Thần, y hiện tại lại cùng Ngụy Vô Tiện bước chân cực nhẹ đi đến chỗ bọn họ cách đó không xa, Ngụy Vô Tiện cầm chiếc khăn mà Vinh vương bỏ lại ban nãy phẩy nhẹ một cái, lớp bột phấn ngấm trên đó lặng lẽ tản ra, đảm bảo hai hạ nhân đó ngủ một mạch tới sáng.

Cửa tròn chỗ vương gia nối thẳng tới hậu hoa viên, hai người một cao một thấp bước chân nhẹ nhàng xuyên thẳng qua, đi đến trước mảnh hoa thược dược trong vườn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau