[Ma Đạo Tổ Sư] [Vong Tiện] Giả Diện Đào Hoa
Chương 2
2.
Ngụy Vô Tiện là một người hiếm có.
Lúc còn ở Liên Hoa Ổ, mặc dù cả ngày chèo thuyền bơi lội bắt gà rừng hái đài sen, thế nhưng việc học tập thì môn nào môn nấy cũng đứng hạng nhất.
Mười lăm tuổi đến Cô Tô nghe học, ngay buổi tối đầu tiên, bên trên tường vây có mái hắn đã đánh nhau một trận kinh thiên động địa với vị hôn phu của mình.
Trong thời gian đến nghe học, đủ các loại suy nghĩ kỳ lạ cùng ngôn luận khiến đồng môn phải che mặt không đành lòng nhìn thẳng, khiến Lam lão tiên sinh phải thổi râu trừng mắt vô số lần. Theo như lời môn sinh của Lam gia nói, có thể chọc giận Lam lão tiên sinh đến mức này, lại còn mỗi lần một cách thức chọc tức khác nhau không hề lặp lại, Vân Mộng Ngụy công tử đúng là người đầu tiên, đáng được ghi vào trong sử sách.
Nhưng người này hiếm có nhất là ở chỗ, hắn vốn nên phân hóa thành Khôn trạch, thế mà vào năm đó lúc đến Cô Tô nghe học, lại phân hóa thành một Càn nguyên.
Phân hóa thành Càn nguyên vốn là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng hỏng bét là hỏng bét ở chỗ, năm đó lúc Ngụy Vô Tiện còn ở trong bụng Tàng Sắc, y sư sau khi bắt mạch đã khẳng định, đứa bé này tương lai lớn lên sẽ phân hóa thành Khôn trạch. Mà bạn tốt của Tàng Sắc là Thanh Hành phu nhân cũng đang có mang một đứa bé là Càn nguyên, vì thế hai đứa bé vẫn còn ở trong bụng mẹ còn chưa kịp sinh ra, đã bị các vị mẫu thân định sẵn hôn ước.
Lam Vong Cơ mười bốn tuổi đã phân hóa thành Càn nguyên, mà lúc Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đi học còn chưa phân hóa xong. Theo lý mà nói y sư bắt mạch chẩn đoán chắc chắn là không nhầm, hơn nữa mạch tượng bắt được lúc thai nhi còn trong bụng mẹ là chuẩn nhất. Nhưng Ngụy Vô Tiện đánh nhau với Kim Tử Hiên một trận, lúc chuẩn bị quay về Liên Hoa Ổ, vậy mà lại cũng phân hóa thành một Càn nguyên. Trời sinh ra Càn nguyên vốn đã cường thế, tin hương của hai Càn nguyên va chạm với nhau cùng một chỗ thì sẽ sinh ra phản ứng bài xích, kết quả ngoại trừ đánh nhau cũng chỉ là đánh nhau. Kể từ đó, hôn ước giữa hai người lập tức xuất hiện vấn đề. Việc này kinh động đến cả Thanh Hành Quân bế quan nhiều năm không ra, sau khi cùng Giang Phong Miên và Lam Khải Nhân thương nghị một hồi, bèn quyết định giải trừ hôn ước giữa hai người.
Giải trừ hôn ước vốn không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng hôn ước của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ được giải trừ lại giống như một chuyện cực kỳ đáng ăn mừng vậy.
Lam Khải Nhân đương nhiên là không thích Ngụy Vô Tiện tính khí bất hảo đến không chấp nhận được, nhưng hôn sự là do mẫu thân đã quá cố của hai bên định ra, ông cũng không thể tùy ý xen vào can ngăn hay làm gì. Biết được Ngụy Vô Tiện phân hóa thành Càn nguyên, Lam lão tiên sinh không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Ngoại trừ việc trưởng bối không tán thành, hai vị đương sự cũng luôn rất không hợp nhau. Ngụy Vô Tiện phóng khoáng tiêu sái thành quen, không biết là đã vi phạm bao nhiêu điều trong ba nghìn gia quy của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ lại là chưởng phạt của Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi ngày áp giải Ngụy Vô Tiện đến từ đường lĩnh phạt đều đặn như cơm bữa. Ngụy Vô Tiện cũng không phải dạng vừa, bị phạt chép sách ở Tàng Thư các thì lén lút đánh tráo kinh Phật của Lam Vong Cơ, lúc đám người Nhiếp Hoài Tang đang nấp bên ngoài Tàng Thư các nghe được một chữ "Cút" kia thì đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì Ngụy huynh kính yêu của bọn họ.
Hôn ước giữa hai người không phải là chuyện bí mật gì, đám học sinh thỉnh thoảng vẫn lén lút bàn tán. Có người nói Lam Vong Cơ thật là tàn nhẫn, đối với vị hôn thê của chính mình mà cũng nghiêm túc như vậy. Cũng có người vài phần lo lắng cho đôi trẻ từ nhỏ đến lớn nhìn có vẻ giống một đôi oan gia này, còn chưa thành thân mà quan hệ đã căng thẳng như vậy rồi, về sau nên làm thế nào mới tốt đây. Lúc biết được hôn ước giữa hai người đã bị giải trừ, tất cả đều cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng dường như cũng chẳng có gì để tiếc cả. Dù sao hai người cũng giống hệt như oan gia vậy, nếu thật sự có ngày Ngụy Vô Tiện bước vào cửa Lam gia, sợ rằng hắn có thể lật hết ngói trên mái nhà ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lên một lần.
Lam Vong Cơ sau khi nghe thấy quyết định của trưởng bối thì không dị nghị dù là nửa chữ, chỉ trang trọng mà hành lễ rồi rời khỏi phòng. Chỉ có Lam Hi Thần nhìn theo bóng lưng đang bước xa dần của đệ đệ, mơ hồ phát hiện ra một tia khác thường. Bóng dáng đó dường như có chút cô đơn, Lam Hi Thần bỗng nhiên có ảo giác bản thân lại nhìn thấy cậu bé con ngồi đợi ngoài cửa Long Đảm tiểu trúc năm đó. Còn khi Ngụy Vô Tiện biết được tin này thì đang thu dọn đồ đạc nọ kia chuẩn bị quay về Liên Hoa Ổ với Giang Phong Miên. Kết quả như vậy cũng không ngoài dự đoán của hắn, dù sao hắn cũng biết hai Càn nguyên thì không có khả năng ở bên nhau. Đối với việc bản thân phân hóa thành Càn nguyên, ngoại trừ có chút ngỡ ngàng và giật mình, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn cả. Cho dù là phân hóa thành Càn nguyên hay là Khôn trạch, hắn đều là Ngụy Vô Tiện, thứ duy nhất bị ảnh hưởng chắc cũng chỉ có chuyện hôn ước kia thôi.
Ban đầu nghe được mối hôn sự này từ miệng Giang Phong Miên, Ngụy Vô Tiện đúng là có chút bài xích. Nhưng nếu đã là do mẫu thân quá cố định ra, tuy trong lòng có chút kháng cự nhưng cũng không từ chối, không tình không nguyện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, làm theo lời trưởng bối nói, để tiện cho việc hắn và vị hôn phu của hắn thuận lợi xây dựng bồi đắp tình cảm. Thế nhưng phần tình cảm này đã không bồi đắp được thì thôi, ngược lại giống như càng ngày càng căng thẳng. Ngụy Vô Tiện đặc biệt thích trêu chọc Lam Vong Cơ, ngoại trừ cảm thấy chơi vui ra thì còn mang theo một chút tâm lý trả thù. Trong lòng hắn thầm nghĩ nếu như y bất mãn với hôn sự này thì cứ việc tự mình đề nghị giải trừ là được rồi, dù sao thì hắn cũng sẽ không chủ động nói ra. Nhưng mặc kệ hắn giở đủ mọi trò làm đủ mọi cách, Ngụy Vô Tiện ngoại trừ việc túm lấy cổ áo hắn xách đi từ đường lĩnh phạt, hay là lúc hắn nói bậy nói bạ thì dùng thuật cấm ngôn bịt miệng hắn lại, chứ tuyệt nhiên chưa bao giờ chủ động nói một chữ nào đề cập đến việc từ chối mối hôn sự này.
Đến khi hôn ước thật sự được giải trừ, hắn vốn là nên vui mừng, ấy thế mà chẳng hiểu sao lại im lặng thật lâu.
Cái người luôn luôn mồm mép như tép nhảy ầm ĩ cả ngày bỗng nhiên lại yên lặng, Giang Trừng ở bên cạnh đương nhiên là cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không biết làm gì khác, chỉ bá vai níu cổ Ngụy Vô Tiện như thường ngày rồi nói:
"Giải trừ hôn ước đúng lúc thật, dù sao ngươi và Lam Vong Cơ vốn đã không ưa nhau, nếu các ngươi thật sự ở bên nhau ta chỉ sợ sẽ đánh nhau mỗi ngày thôi."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy Giang Trừng nói rất có đạo lý, bèn vứt chuyện này ra sau đầu, trước khi rời đi còn lôi kéo Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang xuống Thải Y trấn uống một trận rượu. Cũng không hiểu vì sao, ngày ấy rượu mà hắn uống giống như nặng hơn bình thường, cay đến mức hắn sặc vài lần.
Sau khi quay về Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục ngày nào nên làm gì thì làm cái đó, cũng không ai nhắc đến mối hôn sự đã bị giải trừ kia với hắn nữa. Thỉnh thoảng cùng sư tỷ và sư đệ tán gẫu đến chuyện ngày còn nghe học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lơ đãng nhắc đến Lam Vong Cơ, đám tiểu sư đệ kia tràn ngập tò mò với vị Lam Nhị công tử đỉnh đỉnh đại danh, Ngụy Vô Tiện bèn hàn huyên cùng bọn họ vài câu.
"Lam Trạm ấy hả, người này lớn lên vô cùng đẹp. Đúng, ta biết là ta cũng rất đẹp, nhưng mà y á hả, so với ta vẫn đẹp hơn một chút chút. Kiếm thuật cực tốt, tu vi không tồi, làm việc ngay thẳng, nói một không hai, tóm lại là một người vô cùng lợi hại."
Giang Yếm Ly ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, thấy Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở mà nói một thôi một hồi, mới nhỏ giọng dịu dàng nói:
"A Tiện, Lam Nhị công tử tốt như vậy, hôn ước giữa hai đệ lại bị giải trừ, đệ có cảm thấy đáng tiếc lắm không?"
Khóe mắt Ngụy Vô Tiện giật giật, sau đó khoát tay áo, lắc đầu cười nói:
"Y đúng là rất lợi hại, nhưng cũng cực kỳ bảo thủ cứng nhắc, đệ mới không thèm thích tên tiểu cổ bản như y đâu. Cả ngày xì mặt ra giống hệt thúc phụ y, hơn nữa còn vô cùng hung dữ với đệ, cả ngày phạt đệ chép gia quy còn cấm ngôn đệ. Nếu thật sự đệ phải đến Lam gia thì chắc đệ sẽ bị nghẹn điên mất."
Nói xong, Ngụy Vô Tiện còn đưa tay lên giả vờ tự bóp cổ mình, nghiêng đầu sang một bên thẻ lưỡi ra làm mặt quỷ. Giang Yếm Ly bị hắn trêu thì bật cười, nhưng mà dường như vẫn có chút nghi ngờ, hỏi lại:
"Thật vậy sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Thật mà."
Dứt lời, hắn còn bổ sung thêm: "Hơn nữa bọn đệ đều phân hóa thành Càn nguyên, chắc chắn là không có khả năng ở bên nhau rồi."
Giang Yếm Ly cũng không nói gì nữa, chỉ xoa xoa đầu hắn, nói:
"A Tiện vui vẻ là tốt rồi."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu cười nói:
"Mỗi ngày đệ ở Liên Hoa Ổ đều cực kỳ vui vẻ, có canh sườn hầm củ sen cực kỳ ngon, còn không bị trói buộc. Làm gì giống như Vân Thâm Bất Tri Xứ chứ, ba nghìn gia quy, ơi là trời luôn ạ, lúc đệ bị phạt chép gia quy thật sự suýt chút nữa đã trực tiếp phi thăng đấy."
Giang Yếm Ly cười cười lắc lắc đầu, sau đó đi xuống phòng bếp chuẩn bị canh.
Lần tiếp theo Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ là ở Thanh Đàm thịnh hội của bách gia ở Kỳ Sơn. Tuy rằng hôn ước đã không còn, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy nếu có thể làm bằng hữu với Lam Vong Cơ cũng không tồi. Từ sau lần hắn chủ động ôm lấy Lam Vong Cơ ngã xuống khỏi tường vây của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ phạt hắn mà cũng tự phạt bản thân, dù là ngoài mặt hay trong lòng thì Ngụy Vô Tiện vẫn rất bội phục tiểu cổ bản này, không có duyên làm phu thê thì làm bạn bè cũng được mà.
Thế nhưng hình như Lam Vong Cơ không hề có ý muốn làm bạn cùng hắn, khuôn mặt thanh tuấn còn lạnh lẽo hơn ngày xưa nhiều, đối xử với hắn cũng hờ hững. Lúc thi đấu bắn tên, Ngụy Vô Tiện không cẩn thận kéo tuột mạt nghạch của Lam Vong Cơ xuống. Hắn không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, cười nói xin lỗi rồi muốn buộc mạt ngạch lại cho y, thế nhưng cảm thấy sắc mặt của đối phương cực kỳ xấu. Nếu như ánh mắt của y có thể giết người thì nói chung hắn đã phải chết vài chục lần rồi. Ngụy Vô Tiện cũng không biết sợi mạt ngạch kia có hàm nghĩa gì, chỉ biết tất cả người của Lam gia có mặt trên trường bắn đều nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ quái dị, hơn nữa hắn còn cảm nhận được cái nhìn của Lam Hi Thần dừng trên người hắn đặc biệt sâu xa.
Ngụy Vô Tiện là một người hiếm có.
Lúc còn ở Liên Hoa Ổ, mặc dù cả ngày chèo thuyền bơi lội bắt gà rừng hái đài sen, thế nhưng việc học tập thì môn nào môn nấy cũng đứng hạng nhất.
Mười lăm tuổi đến Cô Tô nghe học, ngay buổi tối đầu tiên, bên trên tường vây có mái hắn đã đánh nhau một trận kinh thiên động địa với vị hôn phu của mình.
Trong thời gian đến nghe học, đủ các loại suy nghĩ kỳ lạ cùng ngôn luận khiến đồng môn phải che mặt không đành lòng nhìn thẳng, khiến Lam lão tiên sinh phải thổi râu trừng mắt vô số lần. Theo như lời môn sinh của Lam gia nói, có thể chọc giận Lam lão tiên sinh đến mức này, lại còn mỗi lần một cách thức chọc tức khác nhau không hề lặp lại, Vân Mộng Ngụy công tử đúng là người đầu tiên, đáng được ghi vào trong sử sách.
Nhưng người này hiếm có nhất là ở chỗ, hắn vốn nên phân hóa thành Khôn trạch, thế mà vào năm đó lúc đến Cô Tô nghe học, lại phân hóa thành một Càn nguyên.
Phân hóa thành Càn nguyên vốn là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng hỏng bét là hỏng bét ở chỗ, năm đó lúc Ngụy Vô Tiện còn ở trong bụng Tàng Sắc, y sư sau khi bắt mạch đã khẳng định, đứa bé này tương lai lớn lên sẽ phân hóa thành Khôn trạch. Mà bạn tốt của Tàng Sắc là Thanh Hành phu nhân cũng đang có mang một đứa bé là Càn nguyên, vì thế hai đứa bé vẫn còn ở trong bụng mẹ còn chưa kịp sinh ra, đã bị các vị mẫu thân định sẵn hôn ước.
Lam Vong Cơ mười bốn tuổi đã phân hóa thành Càn nguyên, mà lúc Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đi học còn chưa phân hóa xong. Theo lý mà nói y sư bắt mạch chẩn đoán chắc chắn là không nhầm, hơn nữa mạch tượng bắt được lúc thai nhi còn trong bụng mẹ là chuẩn nhất. Nhưng Ngụy Vô Tiện đánh nhau với Kim Tử Hiên một trận, lúc chuẩn bị quay về Liên Hoa Ổ, vậy mà lại cũng phân hóa thành một Càn nguyên. Trời sinh ra Càn nguyên vốn đã cường thế, tin hương của hai Càn nguyên va chạm với nhau cùng một chỗ thì sẽ sinh ra phản ứng bài xích, kết quả ngoại trừ đánh nhau cũng chỉ là đánh nhau. Kể từ đó, hôn ước giữa hai người lập tức xuất hiện vấn đề. Việc này kinh động đến cả Thanh Hành Quân bế quan nhiều năm không ra, sau khi cùng Giang Phong Miên và Lam Khải Nhân thương nghị một hồi, bèn quyết định giải trừ hôn ước giữa hai người.
Giải trừ hôn ước vốn không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng hôn ước của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ được giải trừ lại giống như một chuyện cực kỳ đáng ăn mừng vậy.
Lam Khải Nhân đương nhiên là không thích Ngụy Vô Tiện tính khí bất hảo đến không chấp nhận được, nhưng hôn sự là do mẫu thân đã quá cố của hai bên định ra, ông cũng không thể tùy ý xen vào can ngăn hay làm gì. Biết được Ngụy Vô Tiện phân hóa thành Càn nguyên, Lam lão tiên sinh không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Ngoại trừ việc trưởng bối không tán thành, hai vị đương sự cũng luôn rất không hợp nhau. Ngụy Vô Tiện phóng khoáng tiêu sái thành quen, không biết là đã vi phạm bao nhiêu điều trong ba nghìn gia quy của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ lại là chưởng phạt của Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi ngày áp giải Ngụy Vô Tiện đến từ đường lĩnh phạt đều đặn như cơm bữa. Ngụy Vô Tiện cũng không phải dạng vừa, bị phạt chép sách ở Tàng Thư các thì lén lút đánh tráo kinh Phật của Lam Vong Cơ, lúc đám người Nhiếp Hoài Tang đang nấp bên ngoài Tàng Thư các nghe được một chữ "Cút" kia thì đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì Ngụy huynh kính yêu của bọn họ.
Hôn ước giữa hai người không phải là chuyện bí mật gì, đám học sinh thỉnh thoảng vẫn lén lút bàn tán. Có người nói Lam Vong Cơ thật là tàn nhẫn, đối với vị hôn thê của chính mình mà cũng nghiêm túc như vậy. Cũng có người vài phần lo lắng cho đôi trẻ từ nhỏ đến lớn nhìn có vẻ giống một đôi oan gia này, còn chưa thành thân mà quan hệ đã căng thẳng như vậy rồi, về sau nên làm thế nào mới tốt đây. Lúc biết được hôn ước giữa hai người đã bị giải trừ, tất cả đều cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng dường như cũng chẳng có gì để tiếc cả. Dù sao hai người cũng giống hệt như oan gia vậy, nếu thật sự có ngày Ngụy Vô Tiện bước vào cửa Lam gia, sợ rằng hắn có thể lật hết ngói trên mái nhà ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lên một lần.
Lam Vong Cơ sau khi nghe thấy quyết định của trưởng bối thì không dị nghị dù là nửa chữ, chỉ trang trọng mà hành lễ rồi rời khỏi phòng. Chỉ có Lam Hi Thần nhìn theo bóng lưng đang bước xa dần của đệ đệ, mơ hồ phát hiện ra một tia khác thường. Bóng dáng đó dường như có chút cô đơn, Lam Hi Thần bỗng nhiên có ảo giác bản thân lại nhìn thấy cậu bé con ngồi đợi ngoài cửa Long Đảm tiểu trúc năm đó. Còn khi Ngụy Vô Tiện biết được tin này thì đang thu dọn đồ đạc nọ kia chuẩn bị quay về Liên Hoa Ổ với Giang Phong Miên. Kết quả như vậy cũng không ngoài dự đoán của hắn, dù sao hắn cũng biết hai Càn nguyên thì không có khả năng ở bên nhau. Đối với việc bản thân phân hóa thành Càn nguyên, ngoại trừ có chút ngỡ ngàng và giật mình, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn cả. Cho dù là phân hóa thành Càn nguyên hay là Khôn trạch, hắn đều là Ngụy Vô Tiện, thứ duy nhất bị ảnh hưởng chắc cũng chỉ có chuyện hôn ước kia thôi.
Ban đầu nghe được mối hôn sự này từ miệng Giang Phong Miên, Ngụy Vô Tiện đúng là có chút bài xích. Nhưng nếu đã là do mẫu thân quá cố định ra, tuy trong lòng có chút kháng cự nhưng cũng không từ chối, không tình không nguyện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, làm theo lời trưởng bối nói, để tiện cho việc hắn và vị hôn phu của hắn thuận lợi xây dựng bồi đắp tình cảm. Thế nhưng phần tình cảm này đã không bồi đắp được thì thôi, ngược lại giống như càng ngày càng căng thẳng. Ngụy Vô Tiện đặc biệt thích trêu chọc Lam Vong Cơ, ngoại trừ cảm thấy chơi vui ra thì còn mang theo một chút tâm lý trả thù. Trong lòng hắn thầm nghĩ nếu như y bất mãn với hôn sự này thì cứ việc tự mình đề nghị giải trừ là được rồi, dù sao thì hắn cũng sẽ không chủ động nói ra. Nhưng mặc kệ hắn giở đủ mọi trò làm đủ mọi cách, Ngụy Vô Tiện ngoại trừ việc túm lấy cổ áo hắn xách đi từ đường lĩnh phạt, hay là lúc hắn nói bậy nói bạ thì dùng thuật cấm ngôn bịt miệng hắn lại, chứ tuyệt nhiên chưa bao giờ chủ động nói một chữ nào đề cập đến việc từ chối mối hôn sự này.
Đến khi hôn ước thật sự được giải trừ, hắn vốn là nên vui mừng, ấy thế mà chẳng hiểu sao lại im lặng thật lâu.
Cái người luôn luôn mồm mép như tép nhảy ầm ĩ cả ngày bỗng nhiên lại yên lặng, Giang Trừng ở bên cạnh đương nhiên là cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không biết làm gì khác, chỉ bá vai níu cổ Ngụy Vô Tiện như thường ngày rồi nói:
"Giải trừ hôn ước đúng lúc thật, dù sao ngươi và Lam Vong Cơ vốn đã không ưa nhau, nếu các ngươi thật sự ở bên nhau ta chỉ sợ sẽ đánh nhau mỗi ngày thôi."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy Giang Trừng nói rất có đạo lý, bèn vứt chuyện này ra sau đầu, trước khi rời đi còn lôi kéo Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang xuống Thải Y trấn uống một trận rượu. Cũng không hiểu vì sao, ngày ấy rượu mà hắn uống giống như nặng hơn bình thường, cay đến mức hắn sặc vài lần.
Sau khi quay về Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục ngày nào nên làm gì thì làm cái đó, cũng không ai nhắc đến mối hôn sự đã bị giải trừ kia với hắn nữa. Thỉnh thoảng cùng sư tỷ và sư đệ tán gẫu đến chuyện ngày còn nghe học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lơ đãng nhắc đến Lam Vong Cơ, đám tiểu sư đệ kia tràn ngập tò mò với vị Lam Nhị công tử đỉnh đỉnh đại danh, Ngụy Vô Tiện bèn hàn huyên cùng bọn họ vài câu.
"Lam Trạm ấy hả, người này lớn lên vô cùng đẹp. Đúng, ta biết là ta cũng rất đẹp, nhưng mà y á hả, so với ta vẫn đẹp hơn một chút chút. Kiếm thuật cực tốt, tu vi không tồi, làm việc ngay thẳng, nói một không hai, tóm lại là một người vô cùng lợi hại."
Giang Yếm Ly ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, thấy Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở mà nói một thôi một hồi, mới nhỏ giọng dịu dàng nói:
"A Tiện, Lam Nhị công tử tốt như vậy, hôn ước giữa hai đệ lại bị giải trừ, đệ có cảm thấy đáng tiếc lắm không?"
Khóe mắt Ngụy Vô Tiện giật giật, sau đó khoát tay áo, lắc đầu cười nói:
"Y đúng là rất lợi hại, nhưng cũng cực kỳ bảo thủ cứng nhắc, đệ mới không thèm thích tên tiểu cổ bản như y đâu. Cả ngày xì mặt ra giống hệt thúc phụ y, hơn nữa còn vô cùng hung dữ với đệ, cả ngày phạt đệ chép gia quy còn cấm ngôn đệ. Nếu thật sự đệ phải đến Lam gia thì chắc đệ sẽ bị nghẹn điên mất."
Nói xong, Ngụy Vô Tiện còn đưa tay lên giả vờ tự bóp cổ mình, nghiêng đầu sang một bên thẻ lưỡi ra làm mặt quỷ. Giang Yếm Ly bị hắn trêu thì bật cười, nhưng mà dường như vẫn có chút nghi ngờ, hỏi lại:
"Thật vậy sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Thật mà."
Dứt lời, hắn còn bổ sung thêm: "Hơn nữa bọn đệ đều phân hóa thành Càn nguyên, chắc chắn là không có khả năng ở bên nhau rồi."
Giang Yếm Ly cũng không nói gì nữa, chỉ xoa xoa đầu hắn, nói:
"A Tiện vui vẻ là tốt rồi."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu cười nói:
"Mỗi ngày đệ ở Liên Hoa Ổ đều cực kỳ vui vẻ, có canh sườn hầm củ sen cực kỳ ngon, còn không bị trói buộc. Làm gì giống như Vân Thâm Bất Tri Xứ chứ, ba nghìn gia quy, ơi là trời luôn ạ, lúc đệ bị phạt chép gia quy thật sự suýt chút nữa đã trực tiếp phi thăng đấy."
Giang Yếm Ly cười cười lắc lắc đầu, sau đó đi xuống phòng bếp chuẩn bị canh.
Lần tiếp theo Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ là ở Thanh Đàm thịnh hội của bách gia ở Kỳ Sơn. Tuy rằng hôn ước đã không còn, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy nếu có thể làm bằng hữu với Lam Vong Cơ cũng không tồi. Từ sau lần hắn chủ động ôm lấy Lam Vong Cơ ngã xuống khỏi tường vây của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ phạt hắn mà cũng tự phạt bản thân, dù là ngoài mặt hay trong lòng thì Ngụy Vô Tiện vẫn rất bội phục tiểu cổ bản này, không có duyên làm phu thê thì làm bạn bè cũng được mà.
Thế nhưng hình như Lam Vong Cơ không hề có ý muốn làm bạn cùng hắn, khuôn mặt thanh tuấn còn lạnh lẽo hơn ngày xưa nhiều, đối xử với hắn cũng hờ hững. Lúc thi đấu bắn tên, Ngụy Vô Tiện không cẩn thận kéo tuột mạt nghạch của Lam Vong Cơ xuống. Hắn không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, cười nói xin lỗi rồi muốn buộc mạt ngạch lại cho y, thế nhưng cảm thấy sắc mặt của đối phương cực kỳ xấu. Nếu như ánh mắt của y có thể giết người thì nói chung hắn đã phải chết vài chục lần rồi. Ngụy Vô Tiện cũng không biết sợi mạt ngạch kia có hàm nghĩa gì, chỉ biết tất cả người của Lam gia có mặt trên trường bắn đều nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ quái dị, hơn nữa hắn còn cảm nhận được cái nhìn của Lam Hi Thần dừng trên người hắn đặc biệt sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất