[Ma Đạo Tổ Sư/vong Tiện] Kiêu Dương Bất Trụy
Chương 13
Ôn Chiêu nhìn Cô Hồng kiếm trong tay, trầm ngâm. Nếu hắn thực sự muốn xưng bá bách gia tiên môn, hiện tại đã có thể lập tức thực hiện, nhưng chuyện hắn cần và phải làm, chưa từng là trở thành bá chủ một phương.
Chuyện hắn cần làm, là thay đổi cả tiên môn, thay máu cả thế gia đại tộc.
"Đi thôi! Ta muốn xem thử, cái người thâm tàng bất lộ kia."
Ôn Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, rút ra Cô Hồng, trảm ra một lỗ hổng trong không trung.
——
Trong một nhã gian ở quán trà ven đường, Nhiếp Hoài Tang ngồi trong phòng, bên cạnh là mấy tâm phúc đi cùng hắn. .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
"Vị kia còn chưa tới sao?" Nhiếp Hoài Tang đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, có chút gấp gáp.
"Nhị công tử, người ở ngã tư xem qua, quả thực không thấy vị kia. Tin tức từ Kì Sơn truyền tới cũng không nói vị đại nhân kia đi ra ngoài."
Nhiếp Hoài Tang nhíu mày, từ Kì Sơn đến đây cần ít nhất nửa canh giờ, nếu vị kia đến giờ còn chưa chịu đi, vậy chỉ có hai lý do. Một là đối phương muốn lập uy với hắn, bắt hắn đợi mấy canh giờ; nếu là vậy thì chẳng sao cả, hắn chịu nhục một chút cũng không có vấn đề gì; chỉ sợ, vị kia khinh thường hắn, không chịu trao đổi, nếu là vậy thì hắn thực sự bó tay hết cách.
Kì Sơn Ôn thị Ôn Chiêu, trước đây chưa từng nghe qua tên của hắn, nhưng không ảnh hưởng đến thanh danh hiển hách của Ôn Chiêu ở thời điểm hiện tại. Trên chiến trường, chỉ cần nhắc đến linh lực đỏ tươi như máu kia, vô số tu sĩ đã gặp ác mộng; hiện tại chỉ cần nhắc đến hai chữ "Ôn Chiêu", vô số người liền đánh cái rùng mình.
Có không ít gia tộc đưa thư cầu hòa cho Ôn Chiêu, Nhiếp Hoài Tang cũng nhân cơ hội, ra lệnh mấy gia tộc nhỏ trung thành với hắn nhét một lá thư vào.
Nếu không xét lập trường, chỉ lấy hành động của Ôn Chiêu tới luận, hắn không phải người không nói lý. Không thể không công nhận Ôn Chiêu là một người lãnh đạo tài ba, hiện tại bá tánh ở Kì Sơn có ai không cảm kích Ôn Chiêu, cá biệt có một số người còn lập bia trường sinh cho hắn nữa.
Kì Sơn Ôn thị đã sớm cải cách, mà bên trong liên quân bách gia lại không có dù chỉ là một chút thay đổi. Chỉ với một điểm này thôi đã đủ để Nhiếp Hoài Tang nhìn được rõ ràng rành mạch, nếu không có một Ôn Chiêu khác đến trợ giúp liên quân, Xạ Nhật Chi Chinh tất bại!
Nhiếp gia vẫn luôn phản kháng Ôn gia là vì Nhiếp lão Tông chủ chết do Ôn Nhược Hàn ám hại, bất quá chuyện này thực sự rất kì lạ, Nhiếp gia chưa từng tìm được chứng cứ chứng minh Ôn Nhược Hàn động tay động chân lên thanh đao của Nhiếp lão tông chủ, người đứng sau là ai còn cần điều tra thêm. Gia phong của Thanh Hà Nhiếp thị xưa nay cương trực, chỉ có Nhiếp Hoài Tang hắn là ngoại lệ, co được dãn được!
Lần này là Nhiếp Hoài Tang bí quá hóa liều, đem con bài chưa lật của mình dâng lên trước mặt Ôn Chiêu; bất quá hắn không biết nhiêu đó có đủ để Ôn Chiêu chú ý không. Có điều, ắt hẳn Ôn Chiêu cũng nhìn ra, bách gia tiên môn hiện giờ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, gió chiều nào theo chiều đó mà thôi!
"Người đời đồn đãi Nhiếp Nhị công tử là một cái bọc mủ phế vật, hiện giờ thấy người, thực sự có chút... hữu danh vô thực nha!"
Một giọng nam trong trẻo vang lên, Nhiếp Hoài Tang khiếp sợ nhìn vào trong phòng. Không gian ban đầu đột nhiên xuất hiện một cái khe màu đen, từ trong đó, một bàn tay thon dài, khớp xương mảnh khảnh xuất hiện.
"Xé rách... không gian?!" Vài tùy tùng đi cùng vô cùng chấn kinh, đây là bao nhiêu cường đại, mới có thể dễ dàng xé rách không gian, tự do dịch chuyển!
Tóc đen như mun tự do rơi rụng trên vai, người mới tới mặc một thân hồng y tiên diễm, cầm một thanh trường kiếm. Trên y phục thêu hoa văn thái dương, phẩm cấp vô cùng cao chứng minh thân phận của người này - Thiếu tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, Ôn Chiêu.
"Ngụy... Ngụy huynh!" Nhiếp Hoài Tang cả kinh, đôi tay run lên, cây quạt từ trên tay hắn rơi xuống đất.
Ôn Chiêu không kinh ngạc khi thấy phản ứng của Nhiếp Hoài Tang. Hắn bình tĩnh ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.
"Nhiếp Nhị công tử, tại hạ họ Ôn, tên Chiêu. Ta không muốn ngươi đối với thân phận của ta có thắc mắc gì. Trực tiếp vào chuyện chính đi!"
Nhiếp Hoài Tang giật mình một cái, chớp mắt bình tĩnh xuống. Hắn hiểu, Ôn Chiêu không muốn nghe mấy chuyện không đâu.
"Quên mất! Có một chuyện cần phải nói rõ." Ôn Chiêu nhấp một ngụm trà, đưa qua một tờ giấy mỏng. "Tu sĩ Nhiếp gia ồn ào la lối Kì Sơn Ôn thị giết lão Tông chủ của bọn họ, vỏ này chúng ta không đổ, cái này mời Nhiếp Nhị công tử xem xét."
Nhiếp Hoài Tang nửa tin nửa ngờ nhận tờ giấy, vừa nhìn liền lập tức ngẩng đầu nhìn lại Ôn Chiêu.
Tờ giấy mỏng dính, lại làm sáng tỏ nguyên nhân kết quả việc Nhiếp lão Tông chủ bị ngộ hại, nhân chứng vật chứng, thời gian địa điểm đều được liệt kê rõ ràng tỉ mỉ, tuyệt đối không có chút nào giả dối.
"Cậu chuyên tâm bế quan, chuyện bên ngoài không để ý, việc này là Lan Lăng Kim thị vu oan giá họa. Ngươi còn thắc mắc sao?" Ôn Chiêu chậm rãi hỏi.
"Không có thắc mắc, đáp án mà Ôn Thiếu tông chủ cung cấp đã đủ sức thuyết phục, ta sẽ đem chuyện này nói cho đại ca, cũng có thể cam đoan Thành Hà Nhiếp thị sẽ không đối nghịch với Ôn thị."
"Ta nghĩ ngươi biết rõ, ta đến đây không phải để làm mấy chuyện này. Trong ba ngày, ta có thể san bằng Thanh Hà Nhiếp thị, ngươi có tin hay không..."
"Tin tin tin!" Nhiếp Hoài Tang cuống quít gật đầu, hắn sợ nếu bản thân nói gì đó không phải hay không tin, vị tổ tông này sẽ chạy suốt đêm tới Thanh Hà, hủy hoại Bất Tịnh Thế; hắn liên tục vỗ mông ngựa. "Ai chẳng biết Ôn Thiếu tông chủ thiên phú cao siêu thực lực phi phàm, tự nhiên không có áp lực khi đối phó Nhiếp thị."
"Ôn Thiếu tông chủ, trong thư ta đã nói qua, Hoài Tang nguyện dâng tất cả thế lực ám trang trong tay, bao gồm trà gian tửu lâu trải rộng trong bình dân bá tánh; chỉ cần Ôn Thiếu tông chủ không động tay với Thanh Hà Nhiếp thị."
"Nhiếp Nhị công tử lao tâm khổ tứ kinh doanh nhiều năm như vậy, nếu xét riêng lợi ích, mỗi năm thu vào e là không kém Thanh Hà Nhiếp thị là bao, thành ý như vậy nếu Ôn mỗ không đồng ý thì thật thất lễ, bất quá, không đủ..." Sắc mặt Ôn Chiêu không thay đổi, hiển nhiên không vì chút lợi ích này mà động dung. "Những thứ đó không đủ thuyết phục được ta. Nếu tại hạ giúp ngươi giải quyết đao linh, từ nay về sau các ngươi không cần tạo Tế Đao Đường, ngươi cũng không cần lo lắng Nhiếp Tông chủ tẩu hỏa nhập ma, ngươi nghĩ sao?"
Đao linh của Nhiếp gia...
Trong nháy mắt, Ôn Chiêu đã nắm được yết hầu của Nhiếp Hoài Tang, hắn nhíu mày suy tư. Đối phương đã ra điều kiện tốt như vậy, hắn làm sao có thể cự tuyệt đây?
"Mời Ôn Thiếu tông chủ nói."
"Ta muốn ngươi, trung thành với ta, nghe lệnh của ta." Ôn Chiêu chậm rãi nói.
...
"Thành giao!"
Ôn Chiêu mỉm cười vừa lòng, lấy từ trong túi càn khôn ra một xấp tư liệu thật dày cùng một quyển sách hơi mỏng.
"Tiền dùng để đổi đao pháp, phần còn lại là sâu mọt bên trong Nhiếp gia cùng chứng cứ phạm tội của liên quân bách gia. Ta hy vọng hành động tiếp theo của ngươi có thể khiến ta hài lòng!"
Chuyện hắn cần làm, là thay đổi cả tiên môn, thay máu cả thế gia đại tộc.
"Đi thôi! Ta muốn xem thử, cái người thâm tàng bất lộ kia."
Ôn Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, rút ra Cô Hồng, trảm ra một lỗ hổng trong không trung.
——
Trong một nhã gian ở quán trà ven đường, Nhiếp Hoài Tang ngồi trong phòng, bên cạnh là mấy tâm phúc đi cùng hắn. .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
"Vị kia còn chưa tới sao?" Nhiếp Hoài Tang đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, có chút gấp gáp.
"Nhị công tử, người ở ngã tư xem qua, quả thực không thấy vị kia. Tin tức từ Kì Sơn truyền tới cũng không nói vị đại nhân kia đi ra ngoài."
Nhiếp Hoài Tang nhíu mày, từ Kì Sơn đến đây cần ít nhất nửa canh giờ, nếu vị kia đến giờ còn chưa chịu đi, vậy chỉ có hai lý do. Một là đối phương muốn lập uy với hắn, bắt hắn đợi mấy canh giờ; nếu là vậy thì chẳng sao cả, hắn chịu nhục một chút cũng không có vấn đề gì; chỉ sợ, vị kia khinh thường hắn, không chịu trao đổi, nếu là vậy thì hắn thực sự bó tay hết cách.
Kì Sơn Ôn thị Ôn Chiêu, trước đây chưa từng nghe qua tên của hắn, nhưng không ảnh hưởng đến thanh danh hiển hách của Ôn Chiêu ở thời điểm hiện tại. Trên chiến trường, chỉ cần nhắc đến linh lực đỏ tươi như máu kia, vô số tu sĩ đã gặp ác mộng; hiện tại chỉ cần nhắc đến hai chữ "Ôn Chiêu", vô số người liền đánh cái rùng mình.
Có không ít gia tộc đưa thư cầu hòa cho Ôn Chiêu, Nhiếp Hoài Tang cũng nhân cơ hội, ra lệnh mấy gia tộc nhỏ trung thành với hắn nhét một lá thư vào.
Nếu không xét lập trường, chỉ lấy hành động của Ôn Chiêu tới luận, hắn không phải người không nói lý. Không thể không công nhận Ôn Chiêu là một người lãnh đạo tài ba, hiện tại bá tánh ở Kì Sơn có ai không cảm kích Ôn Chiêu, cá biệt có một số người còn lập bia trường sinh cho hắn nữa.
Kì Sơn Ôn thị đã sớm cải cách, mà bên trong liên quân bách gia lại không có dù chỉ là một chút thay đổi. Chỉ với một điểm này thôi đã đủ để Nhiếp Hoài Tang nhìn được rõ ràng rành mạch, nếu không có một Ôn Chiêu khác đến trợ giúp liên quân, Xạ Nhật Chi Chinh tất bại!
Nhiếp gia vẫn luôn phản kháng Ôn gia là vì Nhiếp lão Tông chủ chết do Ôn Nhược Hàn ám hại, bất quá chuyện này thực sự rất kì lạ, Nhiếp gia chưa từng tìm được chứng cứ chứng minh Ôn Nhược Hàn động tay động chân lên thanh đao của Nhiếp lão tông chủ, người đứng sau là ai còn cần điều tra thêm. Gia phong của Thanh Hà Nhiếp thị xưa nay cương trực, chỉ có Nhiếp Hoài Tang hắn là ngoại lệ, co được dãn được!
Lần này là Nhiếp Hoài Tang bí quá hóa liều, đem con bài chưa lật của mình dâng lên trước mặt Ôn Chiêu; bất quá hắn không biết nhiêu đó có đủ để Ôn Chiêu chú ý không. Có điều, ắt hẳn Ôn Chiêu cũng nhìn ra, bách gia tiên môn hiện giờ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, gió chiều nào theo chiều đó mà thôi!
"Người đời đồn đãi Nhiếp Nhị công tử là một cái bọc mủ phế vật, hiện giờ thấy người, thực sự có chút... hữu danh vô thực nha!"
Một giọng nam trong trẻo vang lên, Nhiếp Hoài Tang khiếp sợ nhìn vào trong phòng. Không gian ban đầu đột nhiên xuất hiện một cái khe màu đen, từ trong đó, một bàn tay thon dài, khớp xương mảnh khảnh xuất hiện.
"Xé rách... không gian?!" Vài tùy tùng đi cùng vô cùng chấn kinh, đây là bao nhiêu cường đại, mới có thể dễ dàng xé rách không gian, tự do dịch chuyển!
Tóc đen như mun tự do rơi rụng trên vai, người mới tới mặc một thân hồng y tiên diễm, cầm một thanh trường kiếm. Trên y phục thêu hoa văn thái dương, phẩm cấp vô cùng cao chứng minh thân phận của người này - Thiếu tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, Ôn Chiêu.
"Ngụy... Ngụy huynh!" Nhiếp Hoài Tang cả kinh, đôi tay run lên, cây quạt từ trên tay hắn rơi xuống đất.
Ôn Chiêu không kinh ngạc khi thấy phản ứng của Nhiếp Hoài Tang. Hắn bình tĩnh ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.
"Nhiếp Nhị công tử, tại hạ họ Ôn, tên Chiêu. Ta không muốn ngươi đối với thân phận của ta có thắc mắc gì. Trực tiếp vào chuyện chính đi!"
Nhiếp Hoài Tang giật mình một cái, chớp mắt bình tĩnh xuống. Hắn hiểu, Ôn Chiêu không muốn nghe mấy chuyện không đâu.
"Quên mất! Có một chuyện cần phải nói rõ." Ôn Chiêu nhấp một ngụm trà, đưa qua một tờ giấy mỏng. "Tu sĩ Nhiếp gia ồn ào la lối Kì Sơn Ôn thị giết lão Tông chủ của bọn họ, vỏ này chúng ta không đổ, cái này mời Nhiếp Nhị công tử xem xét."
Nhiếp Hoài Tang nửa tin nửa ngờ nhận tờ giấy, vừa nhìn liền lập tức ngẩng đầu nhìn lại Ôn Chiêu.
Tờ giấy mỏng dính, lại làm sáng tỏ nguyên nhân kết quả việc Nhiếp lão Tông chủ bị ngộ hại, nhân chứng vật chứng, thời gian địa điểm đều được liệt kê rõ ràng tỉ mỉ, tuyệt đối không có chút nào giả dối.
"Cậu chuyên tâm bế quan, chuyện bên ngoài không để ý, việc này là Lan Lăng Kim thị vu oan giá họa. Ngươi còn thắc mắc sao?" Ôn Chiêu chậm rãi hỏi.
"Không có thắc mắc, đáp án mà Ôn Thiếu tông chủ cung cấp đã đủ sức thuyết phục, ta sẽ đem chuyện này nói cho đại ca, cũng có thể cam đoan Thành Hà Nhiếp thị sẽ không đối nghịch với Ôn thị."
"Ta nghĩ ngươi biết rõ, ta đến đây không phải để làm mấy chuyện này. Trong ba ngày, ta có thể san bằng Thanh Hà Nhiếp thị, ngươi có tin hay không..."
"Tin tin tin!" Nhiếp Hoài Tang cuống quít gật đầu, hắn sợ nếu bản thân nói gì đó không phải hay không tin, vị tổ tông này sẽ chạy suốt đêm tới Thanh Hà, hủy hoại Bất Tịnh Thế; hắn liên tục vỗ mông ngựa. "Ai chẳng biết Ôn Thiếu tông chủ thiên phú cao siêu thực lực phi phàm, tự nhiên không có áp lực khi đối phó Nhiếp thị."
"Ôn Thiếu tông chủ, trong thư ta đã nói qua, Hoài Tang nguyện dâng tất cả thế lực ám trang trong tay, bao gồm trà gian tửu lâu trải rộng trong bình dân bá tánh; chỉ cần Ôn Thiếu tông chủ không động tay với Thanh Hà Nhiếp thị."
"Nhiếp Nhị công tử lao tâm khổ tứ kinh doanh nhiều năm như vậy, nếu xét riêng lợi ích, mỗi năm thu vào e là không kém Thanh Hà Nhiếp thị là bao, thành ý như vậy nếu Ôn mỗ không đồng ý thì thật thất lễ, bất quá, không đủ..." Sắc mặt Ôn Chiêu không thay đổi, hiển nhiên không vì chút lợi ích này mà động dung. "Những thứ đó không đủ thuyết phục được ta. Nếu tại hạ giúp ngươi giải quyết đao linh, từ nay về sau các ngươi không cần tạo Tế Đao Đường, ngươi cũng không cần lo lắng Nhiếp Tông chủ tẩu hỏa nhập ma, ngươi nghĩ sao?"
Đao linh của Nhiếp gia...
Trong nháy mắt, Ôn Chiêu đã nắm được yết hầu của Nhiếp Hoài Tang, hắn nhíu mày suy tư. Đối phương đã ra điều kiện tốt như vậy, hắn làm sao có thể cự tuyệt đây?
"Mời Ôn Thiếu tông chủ nói."
"Ta muốn ngươi, trung thành với ta, nghe lệnh của ta." Ôn Chiêu chậm rãi nói.
...
"Thành giao!"
Ôn Chiêu mỉm cười vừa lòng, lấy từ trong túi càn khôn ra một xấp tư liệu thật dày cùng một quyển sách hơi mỏng.
"Tiền dùng để đổi đao pháp, phần còn lại là sâu mọt bên trong Nhiếp gia cùng chứng cứ phạm tội của liên quân bách gia. Ta hy vọng hành động tiếp theo của ngươi có thể khiến ta hài lòng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất