[Ma Đạo Tổ Sư/vong Tiện] Kiêu Dương Bất Trụy
Chương 18
Cái gì là đạo?
Đạo của ngươi là gì?
Lam Vong Cơ tĩnh tọa ở sau núi trong địa bàn của Lam gia, linh lực quanh thân xoay chuyển; nhưng hắn luôn chau mày, hắn nghe thấy những câu hỏi này đang lặp lại bên tai mình.
Vì sao ngươi lại tu luyện?
Thật hiếm thấy, Lam Vong Cơ ngẩn người. Vì sao hắn phải tu luyện?
Sinh ra trong huyền môn, tu luyện là một trong những hạng mục bắt buộc. Hắn đã bước lên con đường tu luyện từ lúc mới lọt lòng, đây là chuyện đương nhiên, không ai hỏi hắn vì cái gì mà tu luyện.
Vậy đạo của hắn là cái gì? Hắn cần tìm gì khi bước trên con đường tu luyện này?
Tu vi của hắn hiện tại có một phần là do Ôn Chiêu cứng rắn truyền cho, thế nên tâm tính của hắn vẫn chưa đủ để đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Bất quá, hắn cùng Ôn Chiêu lăn lộn vài ngày, Lam Vong Cơ liền nhận ra ánh mắt của mình rất nông cạn. Từ trước đến nay hắn nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, hắn học tập trảm yêu trừ ma trảm gian phù nhược chỉ là những từ cái phiến diện. Hắn tự hỏi bản thân, con đường bản thân mình đi có vi phạm gia phong quân tử hay không, những việc hắn làm là đúng hay là sai?
Hắn lâm vào mê mang, nhưng linh lực trong cơ thể đã ngưng tụ. Đây là nấc thang bắt buộc phải bước qua trước khi đột phá Nguyên Anh kỳ - tâm tính đột phá.
Bên trong sương mù, Lam Vong Cơ cảm giác mình bước vào một cái không gian thuần trắng, từ trên xuống dưới đều là màu trắng, giống như không có giới hạn.
Hắn tu kiếm đạo, phụ tu cầm đạo. Có điều đạo trong lòng hắn, rốt cục là gì?
"Đạo. Như thế nào là đạo?"
"Phương pháp tu luyện nhiều vô số kể, kiếm đạo, nhạc đạo, y đạo, chung quy đều là đạo. Nhưng tất cả đều không phải đạo chân chính."
Bên tai Lam Vong Cơ có một âm thanh quen thuộc vang lên, chỉ ra phương hướng cho hắn, kẻ đang trong sương mù.
"Đại đạo hàng nghìn hàng vạn, đạo từ tâm sinh."
Không gian thuần trắng dần bị nhuộm màu đỏ thản nhiên, là màu sắc linh lực chỉ thuộc về người kia.
"Tâm hướng đến nơi nào, nơi đó là đạo.
Lam Vong Cơ mở mắt, hắn cảm nhận được tâm tình của mình nhanh chóng bay lên.
Thế sự vô thường, biến hóa hàng vạn hàng nghìn, đăm chiêu sở đi, theo tâm mà đi.*
Hơi thở trên người hắn nhanh chóng lớn mạnh, nháy mắt liền đạt tới trình độ Nguyên Anh. Trời nhanh chóng u ám, lôi kiếp bắt đầu.
Vậy thì... Chiến đi!
——
Ở bên kia núi, Ôn Chiêu ôm Cô Hồng đứng một bên, yên lặng nhìn thân ảnh màu trắng kia nghênh chiến thiên lôi.
Chuyện Lam Vong Cơ đột phá Nguyên Anh là chuyện lớn, đã sớm kinh động toàn Cô Tô. Rất nhiều trưởng lão đứng một bên hộ pháp cho Lam Vong Cơ, chỉ tiếc họ không phải là Nguyên Anh, có chút lực bất tòng tâm; sự xuất hiện của họ làm Ôn Chiêu mang theo vài phần kiêng kị, không dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa quan sát.
"Một, hai,..." Ôn Chiêu nhỏ giọng đếm.
Đột phá Nguyên Anh kỳ không phải là chuyện dễ; dưới uy áp của thiên lôi, chỉ cần một chút không chú ý một chút liền sẽ biến thành một nắm cát vàng.
"Một đạo cuối cùng!"
Đạo thiên lôi cuối cùng mới là nguy hiểm nhất, cũng là đạo khó khăn nhất để vượt qua khi muốn thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Khóe môi của Lam Vong Cơ đã xuất hiện máu tươi.
Bách gia tiên môn hiện tại lấy linh lực vi tôn, kì thực mặc dù có linh lực thuần túy; nhưng oán khí cùng linh khí ngưng kết mới là đạo chân chính được Thiên đạo tán thành.
Khi Ôn Chiêu lịch kiếp, linh khí cùng oán khí đều được sử dụng, có thể hoàn toàn ngăn cản lôi điện. Nhưng Lam Vong Cơ không thể, hắn chỉ có thể đối kháng một phần lực của lôi kiếp, phần còn lại trực tiếp đánh tới thân thể.
"Kiên trì không được rồi sao?" Ôn Chiêu hạ mi, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Mạt ngạch màu trắng bị hắn nắm trong tay, chậm rãi được hắn rót vào linh khí cùng oán khí.
Khoảng cách mấy ngàn thước, Ôn Chiêu vươn tay, trực tiếp đem mạt ngạch trong tay ném ra ngoài.
Đạo lôi điện cuối cùng cũng bổ xuống, Lam Vong Cơ đang muốn đón nhận thì lại thấy một cái mạt ngạch bay tới, vì hắn chắn đi đạo thiên lôi cuối cùng này.
Mây đen tán đi, chứng minh hắn đã tiến bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Hắn đưa tay cầm lấy mạt ngạch đang rơi xuống, tâm hữu linh tê nhìn về phương xa, môi hơi động, rút Tị Trần muốn đuổi theo.
Ôn Chiêu cười nhạt, lại mang theo vài phần sung sướng chân thành, nhẹ nhàng nói một câu: "Không kịp."
Nháy mắt, hắn dùng Cô Hồng xé rách không gian, trở về Kì Sơn.
Lam Vong Cơ cảm giác hơi thở của người kia trong nháy mắt liền biến mất, hắn đứng yên tại chỗ.
"Có trốn cũng không thoát đâu!"
——
Ở Kì Sơn, Ôn Chiêu chậm rãi sờ hoa văn trên tay ghế dựa. Ngày mai, hắn còn phải cùng một đám tiên môn kia cãi cọ.
Tại sao hắn lại đột phá bây giờ chứ!
Có tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh, chính là giúp tiên môn bách gia có thêm lợi thế. Hiện giờ là thời điểm mấu chốt, nếu bách gia tiên môn dùng Lam Vong Cơ uy hiếp hắn...
Hắn hiện giờ đã là Nguyên Anh hậu kì, sẽ không sợ đánh không lại một người mới bước chân vào Nguyên Anh, nhưng... hắn xuống tay được sao?
Những chuyện hắn làm từ lúc bắt đầu đến nay chỉ vì hắn sợ, sợ sẽ có một ngày hai người chính diện xung đột...
——
Cô Tô.
Lam Vong Cơ đứng trước mặt Lam Khải Nhân.
"Vong Có đột phá được cảnh giới Nguyên Anh trong truyền thuyết?" Lam Khải Nhân vui mừng vuốt râu nói.
Lam Vong Cơ gật đầu, sau đó hỏi lại: "Thúc phụ, trong một năm Vong Cơ bế quan thì bên ngoài như thế nào?"
Lam Khải Nhân thở dài, có chút phiền muộn nói: "Xạ Nhật Chi Chinh đã thất bại, Hi Thần đang ở Kì Sơn thảo luận việc nghị hòa. Ngày mai con tới Kì Sơn hội hợp với Hi Thần."
"Thất bại?" Lam Vong Cơ có chút kinh ngạc. Lúc hắn bế quan thì Ôn Chiêu vẫn chưa nắm quyền, Kì Sơn vẫn là Kì Sơn ban đầu. Theo dự đoán của Lam Vong Cơ, tuy nói tỉ lệ thắng lợi không lớn nhưng tuyệt đối không thể thua nhanh chóng như vậy.
"Nói thì dài, nhưng lúc ngươi bế quan, Kì Sơn Ôn thị định ra một người thừa kế, tôn hào Kiêu Dương Quân." Lam Khải Nhân thở dài một hơi, lộ ra vài phần tán thưởng. Tuy rằng đứng ở mặt đối lập, nhưng hắn cũng nghe qua thanh danh hiển hách của Ôn Chiêu; tự đáy lòng hắn cảm thấy khâm phục Ôn Chiêu.
Liên quân bách gia tan rã từ bên trong, Lam Khải Nhân cũng đã xem qua những lá thư cầu hòa mà Lam Hi Thần mang về, hắn cũng hiểu hiện tại thần phục Ôn Chiêu là việc cần làm. Huống hồ Ôn Chiêu thực lực xuất chúng, nếu hắn ra tay sửa đổi tác phong làm việc của bách gia hiện giờ thì đó không phải việc xấu gì.
"Ôn gia đã thay đổi, Lam thị đã quyết định thần phục Ôn thị." Lam Khải Nhân nói với Lam Vong Cơ. "Vong Cơ, hiện giờ con đột phá Nguyên Anh, trở thành biến số trên bàn đàm phán; ta lo con sẽ trở thành một cây đao, bị liên quân bách gia lợi dụng áp chế Kiêu Dương Quân, sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên, đừng biểu lộ ác ý với Kiêu Dương Quân, biểu hiện thái độ của Cô Tô Lam thị."
Lam Vong Cơ gật đầu đã biết.
"Kiêu Dương Quân cần áp chế, nhưng đây là chuyện phía sau, con cùng Hi Thần thương lượng rồi cẩn thận bước từng bước. Hơn hết, ta lo con không phải đối thủ của hắn." Lam Khải Nhân thở dài, quan sát Lam Vong Cơ lịch kiếp làm hắn nhớ lại chuyện lạ ở Kì Sơn nửa năm trước, "E là Ôn Chiêu đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh từ nửa năm trước rồi."
Lam Vong Cơ ghi nhớ lời dặn dò của Lam Khải Nhân, chuẩn bị đi Kì Sơn.
Kiêu Dương Quân, là ngươi sao?
Đạo của ngươi là gì?
Lam Vong Cơ tĩnh tọa ở sau núi trong địa bàn của Lam gia, linh lực quanh thân xoay chuyển; nhưng hắn luôn chau mày, hắn nghe thấy những câu hỏi này đang lặp lại bên tai mình.
Vì sao ngươi lại tu luyện?
Thật hiếm thấy, Lam Vong Cơ ngẩn người. Vì sao hắn phải tu luyện?
Sinh ra trong huyền môn, tu luyện là một trong những hạng mục bắt buộc. Hắn đã bước lên con đường tu luyện từ lúc mới lọt lòng, đây là chuyện đương nhiên, không ai hỏi hắn vì cái gì mà tu luyện.
Vậy đạo của hắn là cái gì? Hắn cần tìm gì khi bước trên con đường tu luyện này?
Tu vi của hắn hiện tại có một phần là do Ôn Chiêu cứng rắn truyền cho, thế nên tâm tính của hắn vẫn chưa đủ để đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Bất quá, hắn cùng Ôn Chiêu lăn lộn vài ngày, Lam Vong Cơ liền nhận ra ánh mắt của mình rất nông cạn. Từ trước đến nay hắn nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, hắn học tập trảm yêu trừ ma trảm gian phù nhược chỉ là những từ cái phiến diện. Hắn tự hỏi bản thân, con đường bản thân mình đi có vi phạm gia phong quân tử hay không, những việc hắn làm là đúng hay là sai?
Hắn lâm vào mê mang, nhưng linh lực trong cơ thể đã ngưng tụ. Đây là nấc thang bắt buộc phải bước qua trước khi đột phá Nguyên Anh kỳ - tâm tính đột phá.
Bên trong sương mù, Lam Vong Cơ cảm giác mình bước vào một cái không gian thuần trắng, từ trên xuống dưới đều là màu trắng, giống như không có giới hạn.
Hắn tu kiếm đạo, phụ tu cầm đạo. Có điều đạo trong lòng hắn, rốt cục là gì?
"Đạo. Như thế nào là đạo?"
"Phương pháp tu luyện nhiều vô số kể, kiếm đạo, nhạc đạo, y đạo, chung quy đều là đạo. Nhưng tất cả đều không phải đạo chân chính."
Bên tai Lam Vong Cơ có một âm thanh quen thuộc vang lên, chỉ ra phương hướng cho hắn, kẻ đang trong sương mù.
"Đại đạo hàng nghìn hàng vạn, đạo từ tâm sinh."
Không gian thuần trắng dần bị nhuộm màu đỏ thản nhiên, là màu sắc linh lực chỉ thuộc về người kia.
"Tâm hướng đến nơi nào, nơi đó là đạo.
Lam Vong Cơ mở mắt, hắn cảm nhận được tâm tình của mình nhanh chóng bay lên.
Thế sự vô thường, biến hóa hàng vạn hàng nghìn, đăm chiêu sở đi, theo tâm mà đi.*
Hơi thở trên người hắn nhanh chóng lớn mạnh, nháy mắt liền đạt tới trình độ Nguyên Anh. Trời nhanh chóng u ám, lôi kiếp bắt đầu.
Vậy thì... Chiến đi!
——
Ở bên kia núi, Ôn Chiêu ôm Cô Hồng đứng một bên, yên lặng nhìn thân ảnh màu trắng kia nghênh chiến thiên lôi.
Chuyện Lam Vong Cơ đột phá Nguyên Anh là chuyện lớn, đã sớm kinh động toàn Cô Tô. Rất nhiều trưởng lão đứng một bên hộ pháp cho Lam Vong Cơ, chỉ tiếc họ không phải là Nguyên Anh, có chút lực bất tòng tâm; sự xuất hiện của họ làm Ôn Chiêu mang theo vài phần kiêng kị, không dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa quan sát.
"Một, hai,..." Ôn Chiêu nhỏ giọng đếm.
Đột phá Nguyên Anh kỳ không phải là chuyện dễ; dưới uy áp của thiên lôi, chỉ cần một chút không chú ý một chút liền sẽ biến thành một nắm cát vàng.
"Một đạo cuối cùng!"
Đạo thiên lôi cuối cùng mới là nguy hiểm nhất, cũng là đạo khó khăn nhất để vượt qua khi muốn thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Khóe môi của Lam Vong Cơ đã xuất hiện máu tươi.
Bách gia tiên môn hiện tại lấy linh lực vi tôn, kì thực mặc dù có linh lực thuần túy; nhưng oán khí cùng linh khí ngưng kết mới là đạo chân chính được Thiên đạo tán thành.
Khi Ôn Chiêu lịch kiếp, linh khí cùng oán khí đều được sử dụng, có thể hoàn toàn ngăn cản lôi điện. Nhưng Lam Vong Cơ không thể, hắn chỉ có thể đối kháng một phần lực của lôi kiếp, phần còn lại trực tiếp đánh tới thân thể.
"Kiên trì không được rồi sao?" Ôn Chiêu hạ mi, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Mạt ngạch màu trắng bị hắn nắm trong tay, chậm rãi được hắn rót vào linh khí cùng oán khí.
Khoảng cách mấy ngàn thước, Ôn Chiêu vươn tay, trực tiếp đem mạt ngạch trong tay ném ra ngoài.
Đạo lôi điện cuối cùng cũng bổ xuống, Lam Vong Cơ đang muốn đón nhận thì lại thấy một cái mạt ngạch bay tới, vì hắn chắn đi đạo thiên lôi cuối cùng này.
Mây đen tán đi, chứng minh hắn đã tiến bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Hắn đưa tay cầm lấy mạt ngạch đang rơi xuống, tâm hữu linh tê nhìn về phương xa, môi hơi động, rút Tị Trần muốn đuổi theo.
Ôn Chiêu cười nhạt, lại mang theo vài phần sung sướng chân thành, nhẹ nhàng nói một câu: "Không kịp."
Nháy mắt, hắn dùng Cô Hồng xé rách không gian, trở về Kì Sơn.
Lam Vong Cơ cảm giác hơi thở của người kia trong nháy mắt liền biến mất, hắn đứng yên tại chỗ.
"Có trốn cũng không thoát đâu!"
——
Ở Kì Sơn, Ôn Chiêu chậm rãi sờ hoa văn trên tay ghế dựa. Ngày mai, hắn còn phải cùng một đám tiên môn kia cãi cọ.
Tại sao hắn lại đột phá bây giờ chứ!
Có tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh, chính là giúp tiên môn bách gia có thêm lợi thế. Hiện giờ là thời điểm mấu chốt, nếu bách gia tiên môn dùng Lam Vong Cơ uy hiếp hắn...
Hắn hiện giờ đã là Nguyên Anh hậu kì, sẽ không sợ đánh không lại một người mới bước chân vào Nguyên Anh, nhưng... hắn xuống tay được sao?
Những chuyện hắn làm từ lúc bắt đầu đến nay chỉ vì hắn sợ, sợ sẽ có một ngày hai người chính diện xung đột...
——
Cô Tô.
Lam Vong Cơ đứng trước mặt Lam Khải Nhân.
"Vong Có đột phá được cảnh giới Nguyên Anh trong truyền thuyết?" Lam Khải Nhân vui mừng vuốt râu nói.
Lam Vong Cơ gật đầu, sau đó hỏi lại: "Thúc phụ, trong một năm Vong Cơ bế quan thì bên ngoài như thế nào?"
Lam Khải Nhân thở dài, có chút phiền muộn nói: "Xạ Nhật Chi Chinh đã thất bại, Hi Thần đang ở Kì Sơn thảo luận việc nghị hòa. Ngày mai con tới Kì Sơn hội hợp với Hi Thần."
"Thất bại?" Lam Vong Cơ có chút kinh ngạc. Lúc hắn bế quan thì Ôn Chiêu vẫn chưa nắm quyền, Kì Sơn vẫn là Kì Sơn ban đầu. Theo dự đoán của Lam Vong Cơ, tuy nói tỉ lệ thắng lợi không lớn nhưng tuyệt đối không thể thua nhanh chóng như vậy.
"Nói thì dài, nhưng lúc ngươi bế quan, Kì Sơn Ôn thị định ra một người thừa kế, tôn hào Kiêu Dương Quân." Lam Khải Nhân thở dài một hơi, lộ ra vài phần tán thưởng. Tuy rằng đứng ở mặt đối lập, nhưng hắn cũng nghe qua thanh danh hiển hách của Ôn Chiêu; tự đáy lòng hắn cảm thấy khâm phục Ôn Chiêu.
Liên quân bách gia tan rã từ bên trong, Lam Khải Nhân cũng đã xem qua những lá thư cầu hòa mà Lam Hi Thần mang về, hắn cũng hiểu hiện tại thần phục Ôn Chiêu là việc cần làm. Huống hồ Ôn Chiêu thực lực xuất chúng, nếu hắn ra tay sửa đổi tác phong làm việc của bách gia hiện giờ thì đó không phải việc xấu gì.
"Ôn gia đã thay đổi, Lam thị đã quyết định thần phục Ôn thị." Lam Khải Nhân nói với Lam Vong Cơ. "Vong Cơ, hiện giờ con đột phá Nguyên Anh, trở thành biến số trên bàn đàm phán; ta lo con sẽ trở thành một cây đao, bị liên quân bách gia lợi dụng áp chế Kiêu Dương Quân, sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên, đừng biểu lộ ác ý với Kiêu Dương Quân, biểu hiện thái độ của Cô Tô Lam thị."
Lam Vong Cơ gật đầu đã biết.
"Kiêu Dương Quân cần áp chế, nhưng đây là chuyện phía sau, con cùng Hi Thần thương lượng rồi cẩn thận bước từng bước. Hơn hết, ta lo con không phải đối thủ của hắn." Lam Khải Nhân thở dài, quan sát Lam Vong Cơ lịch kiếp làm hắn nhớ lại chuyện lạ ở Kì Sơn nửa năm trước, "E là Ôn Chiêu đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh từ nửa năm trước rồi."
Lam Vong Cơ ghi nhớ lời dặn dò của Lam Khải Nhân, chuẩn bị đi Kì Sơn.
Kiêu Dương Quân, là ngươi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất