[Ma Đạo Tổ Sư – Vong Tiện] Nhật Ký Thượng Quân Vương
Chương 10
Vị thuốc đắng ngắt toả ra tràn ngập phòng bếp. Giang Trừng nhìn lò lửa, Ngụy Anh thì ở một bên, cẩn thận khuấy khuấy thuốc. Mặt nạ hắn mang tùy tiện bị đặt một bên, Giang Trừng nhìn vật quý giá đẹp đẽ kia, trong lòng đã lờ mờ có đáp án, lại không dám nói cái gì.
Hắn buồn buồn thêm củi vào lò lửa, Ngụy Anh hiểu rõ tính hắn, nhàn nhạt nói: “Giang Trừng, có gì muốn hỏi, liền hỏi đi.”
Giang Trừng há miệng thở dốc, lại không biết nên mở miệng như thế nào. “A Tiện..... ngươi, đoạn thời gian này ngươi.....” Hắn bỗng im lặng, không dám tiếp tục hỏi nữa.
Ngụy Anh ngước mắt nhìn hắn, thay hắn nói xong câu: “Giống như ngươi nghĩ.”
Không gian bình tĩnh giữa hai người bị những lời này đánh tan.
Giang Trừng liền kích động lên: A Tiện.....” Thanh âm hắn run rẩy: “Có phải..... Có phải hoàng đế Cô Tô, hắn cưỡng bách ngươi?”
Ngụy Anh cúi đầu, tiếp tục để ý thuốc của hắn, chỉ nói: “Giang Trừng, ta không có lựa chọn khác.”
Tựa như mất lực, Giang Trừng ngã ngồi trên đất. Từ sau khi Ngụy Anh bị mang đi, nửa tháng không có tin tức, làm cho bọn họ vạn phần nóng lòng, a tỷ lại càng dùng nước mắt rửa mặt. Sau nhận được tin tức của Ngụy Anh, quả tim treo cao rơi xuống được một ít. Cũng không biết vì sao hắn lại có chút bất an. Hắn nhìn dòng chữ trên giấy, thật lâu không nói gì.
Hôm nay lần thứ hai nhìn thấy Ngụy Anh, chuyện hắn lo lắng nhất lại thành sự thật. Sắc mặt Ngụy Anh so với lúc mới rời đi tốt hơn nhiều, tuy hắn không tìm hiểu vải dệt trang sức gì đó, nhưng liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, nhất định không phải vật bình thường. Có giọng nói lớn tiếng kêu gào đáp án trong lòng hắn, Giang Trừng đè xuống ý nghĩ này, kiêng dè không nhắc tới.
Hắn không có tư cách chỉ trích Ngụy Anh như thế nào. Tĩnh Ninh thành bị phá, hắn không bảo vệ được bá tánh, càng không bảo vệ được Ngụy Anh. Ngụy Anh có thể bình an đã là mong cầu lớn nhất.
Chỉ là hắn trăm triệu không nghĩ tới, Ngụy Anh sẽ chủ động làm rõ chuyện này với hắn.
Từ nhỏ hắn lớn lên cùng Ngụy Anh, nhìn quen dung nhan sau lớp mặt nạ của Ngụy Anh.Ngụy Anh kiêu ngạo như vậy, lúc đơn độc ở trong cung bị người bức bách, không biết hắn đã chịu đựng như thế nào.
Giang Trừng nắm chặt nắm đấm, đập xuống mặt đất. Ngụy Anh thở dài, khuyên nhủ: “Giang Trừng, chuyện như bây giờ, ai cũng không thể lo lắng nhiều như vậy.” Tính thời gian, Ngụy Anh mở nắp thuốc nhìn một cái, thấy thuốc nấu đã xong, liền đi lấy chén. Giang Trừng đứng dậy giúp hắn.
Trầm mặc một trận, Giang Trừng nói: “Vậy ngươi....” Ngụy Anh ý bảo hắn đổ thuốc vào chén, nói: “Ta khá tốt.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta hy vọng, các ngươi đều tốt.”
Giờ Thân, tổng quản đi vào, cung kính nói: “Công tử, cần phải trở về.”
Giang Trừng mắt lạnh nhìn chó săn của Cô Tô hoàng đế này, Ngụy Anh lạnh nhạt nói: “Đã biết, các ngươi ra bên ngoài chờ ta.” Tổng quản cũng không dám thúc dục nhiều, mang theo người chờ ở bên ngoài.
Ngụy Anh lại đi gặp Giang Yếm Ly, hắn biết sư tỷ trước nay luôn thận trọng, sợ là đã sớm đoán được, rồi lại lo lắng cảm nhận của hắn, chưa có nhắc đến.
Bất cứ lúc nào, Giang gia đều có thể để hắn cảm nhận được ấm áp.
Nhịn xuống cảm giác chua xót trong lòng, Ngụy Anh nói: “A tỷ, thuốc của sư phụ ta đã chia ra rồi, mỗi ngày ngươi với Giang Trừng đun lại cho người là được.”
Giang Phong Miên vẫn hôn mê, Ngụy Anh cũng không muốn quấy nhiễu hắn. Hắn không muốn để Giang Phong Miên thấy đệ tử ngày xưa hắn tự hào nhất, hiện giờ lại có bộ dáng làm người thất vọng.
Ngụy Anh rũ mắt, nói: “Sư tỷ, ta đi trước.” Hắn không dám nhìn Giang Yếm Ly lần nữa, liền đi ra ngoài.
Lúc sắp bước qua cửa, Giang Yếm Ly bỗng nhiên gọi hắn lại: “Tiện Tiện.” Ngụy Anh không quay đầu lại, Giang Yếm Ly nghẹn ngào nói: “Ngươi nhớ, nhớ tự chăm sóc bản thân.”
Hốc mắt Ngụy Anh đỏ lên, đáp: “Sư tỷ, ta biết rồi.”
Ngồi trên xe ngựa hồi cung, nửa đường Ngụy Anh đều trầm mặc. Tổng quản không dám phát ra tiếng, chỉ mong sớm đến hoàng thành, hắn cũng hiểu rõ sự việc trong này. Đi qua năm con đường, Ngụy Anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Chuyện của Giang gia, đều do ai làm chủ?"
Giọng nói của hắn bình tĩnh lạ thường, tổng quản châm chước*, nói: “Hồi điện hạ, chuyện của Giang gia đều do Nhiếp Chính Vương làm chủ, còn lại lão nô cũng không rõ.”
*Châm chước: Thêm chỗ này, bớt cho kia cho vừa phải. Ở đây ý là chọn lọc từ ngữ để câu nói không đụng chạm đến thứ gì.
Nhiếp Chính Vương, Bắc Đường Mặc Nhiễm. Xem ra đem Giang thị vào kinh làm nhục, cũng là bút tích của hắn.
Ngụy anh nhắm mắt, không cần nhiều lời nữa.
Lúc hoàng hôn, xe ngựa dừng lại trước cửa cung. Tổng quản đỡ Ngụy Anh xuống xe ngựa, cười nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, điện hạ vội vàng cả ngày, có lẽ đã mệt.” Ngụy Anh không nói, dọc theo đường đi trong hoàng cung, đi vào nội cung.
Đi qua một đoạn đường lại gặp được một người không ngờ tới được.
Người tới một thân áo tím hoa lệ, đầu đội kim quan, bên hông treo một miếng ngọc bội.
Ngụy Anh liếc mắt một cái, không biết vì sao lại cảm thấy có chút quen mắt. Người nọ còn chưa nói chuyện, nhưng bên trong vô hình khiến người ta cảm thấy một sự áp lực.
Tổng quản đón tiếp trước, cung kính thi lễ, nói: “Nhiếp Chính Vương kim an.”. truyện xuyên nhanh
Bắc Đường Mặc Nhiễm lạnh nhạt lên tiếng, đánh giá thiếu niên đeo mặt nạ bạc trước mặt. Tổng quản cười nói: “Vương gia...”
Mặc Nhiễm lạnh lùng nói: “Bổn vương không hỏi ngươi.” Tổng quản lập tức im miệng, tránh qua một bên.
Nhìn kĩ một lát, Mặc Nhiễm mở miệng hỏi: “Ngươi là người từ Giang gia tới?” Ngụy Anh cắn môi, có chút khẩn trương, đáp: “Đúng vậy.”
Sự không vui trong mắt Mặc Nhiễm tăng lên vài phần, có quan hệ với người Giang gia, hắn đều không thích.
Ngụy Anh biết người tới không có ý tốt, Bắc Đường Mặc Nhiễm tiếp tục nói: “Ngươi đã vào cung cũng nên học cách an phận thủ thường, đừng gây ra chuyện gì.”
Uy áp của người thượng vị nhiều năm khiến người không dám nhìn thẳng.
Ngụy anh cúi đầu, lại nói: “Vâng."
Bắc Đường Mặc Nhiễm đang muốn tiếp tục nói, hai bên sườn lại truyền đến tiếng cung nhân hành lễ: “Bệ hạ vạn an.”
Lam Trạm tiến lên, bất động thanh sắc* bảo vệ Ngụy Anh sau người, nói: “Bắc Đường thúc mạnh khoẻ.”
*Bất động thanh sắc: mặt không đổi sắc
Mặc Nhiễm gật đầu, lại nói: “Bệ hạ sao lại ở chỗ này?”
Lam Trạm nói: *Đợi lâu hoàng thúc vẫn không tới, trẫm liền ra ngoài tìm.”
Ngụy Anh nhìn bạch y quân vương chắn trước mặt mình, trong lòng hơi xúc động. Mặc Nhiễm tất nhiên nhìn ra Lam Trạm có ý bảo vệ. Đã là người của Lam Trạm, hắn cũng không nên quản nhiều.
Mặc Nhiễm thuận thế nói: Chuyện khoa cử, bổn vương có chút việc muốn thương nghị với bệ hạ.” Lam Trạm nói: “Bắc Đường thúc tới Ngự Thư phòng trước, trẫm sẽ đến sau.”
Mặc Nhiễm thâm sâu liếc mắt nhìn Ngụy Anh phía sau hắn một cái, xoay người rời đi.
Chờ Nhiếp Chính Vương đi xa, Lam Trạm thở nhẹ một hơi, nhìn về phía Ngụy Anh, nói: “Không sao chứ?”
Ngụy Anh lắc đầu, thấy sắc mặt hắc có chút ảm đạm, Lam Trạm cũng rất bất đắc dĩ.
Chuyện hôm nay cũng không phải Ngụy Anh làm sai chuyện gì. Chỉ là..... Bắc Đường thúc không thích tất cả người Giang gia.
Lam Trạm nắm lấy tay Ngụy Anh, nói: “Trẫm đưa ngươi về trước.”
Hắn buồn buồn thêm củi vào lò lửa, Ngụy Anh hiểu rõ tính hắn, nhàn nhạt nói: “Giang Trừng, có gì muốn hỏi, liền hỏi đi.”
Giang Trừng há miệng thở dốc, lại không biết nên mở miệng như thế nào. “A Tiện..... ngươi, đoạn thời gian này ngươi.....” Hắn bỗng im lặng, không dám tiếp tục hỏi nữa.
Ngụy Anh ngước mắt nhìn hắn, thay hắn nói xong câu: “Giống như ngươi nghĩ.”
Không gian bình tĩnh giữa hai người bị những lời này đánh tan.
Giang Trừng liền kích động lên: A Tiện.....” Thanh âm hắn run rẩy: “Có phải..... Có phải hoàng đế Cô Tô, hắn cưỡng bách ngươi?”
Ngụy Anh cúi đầu, tiếp tục để ý thuốc của hắn, chỉ nói: “Giang Trừng, ta không có lựa chọn khác.”
Tựa như mất lực, Giang Trừng ngã ngồi trên đất. Từ sau khi Ngụy Anh bị mang đi, nửa tháng không có tin tức, làm cho bọn họ vạn phần nóng lòng, a tỷ lại càng dùng nước mắt rửa mặt. Sau nhận được tin tức của Ngụy Anh, quả tim treo cao rơi xuống được một ít. Cũng không biết vì sao hắn lại có chút bất an. Hắn nhìn dòng chữ trên giấy, thật lâu không nói gì.
Hôm nay lần thứ hai nhìn thấy Ngụy Anh, chuyện hắn lo lắng nhất lại thành sự thật. Sắc mặt Ngụy Anh so với lúc mới rời đi tốt hơn nhiều, tuy hắn không tìm hiểu vải dệt trang sức gì đó, nhưng liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, nhất định không phải vật bình thường. Có giọng nói lớn tiếng kêu gào đáp án trong lòng hắn, Giang Trừng đè xuống ý nghĩ này, kiêng dè không nhắc tới.
Hắn không có tư cách chỉ trích Ngụy Anh như thế nào. Tĩnh Ninh thành bị phá, hắn không bảo vệ được bá tánh, càng không bảo vệ được Ngụy Anh. Ngụy Anh có thể bình an đã là mong cầu lớn nhất.
Chỉ là hắn trăm triệu không nghĩ tới, Ngụy Anh sẽ chủ động làm rõ chuyện này với hắn.
Từ nhỏ hắn lớn lên cùng Ngụy Anh, nhìn quen dung nhan sau lớp mặt nạ của Ngụy Anh.Ngụy Anh kiêu ngạo như vậy, lúc đơn độc ở trong cung bị người bức bách, không biết hắn đã chịu đựng như thế nào.
Giang Trừng nắm chặt nắm đấm, đập xuống mặt đất. Ngụy Anh thở dài, khuyên nhủ: “Giang Trừng, chuyện như bây giờ, ai cũng không thể lo lắng nhiều như vậy.” Tính thời gian, Ngụy Anh mở nắp thuốc nhìn một cái, thấy thuốc nấu đã xong, liền đi lấy chén. Giang Trừng đứng dậy giúp hắn.
Trầm mặc một trận, Giang Trừng nói: “Vậy ngươi....” Ngụy Anh ý bảo hắn đổ thuốc vào chén, nói: “Ta khá tốt.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta hy vọng, các ngươi đều tốt.”
Giờ Thân, tổng quản đi vào, cung kính nói: “Công tử, cần phải trở về.”
Giang Trừng mắt lạnh nhìn chó săn của Cô Tô hoàng đế này, Ngụy Anh lạnh nhạt nói: “Đã biết, các ngươi ra bên ngoài chờ ta.” Tổng quản cũng không dám thúc dục nhiều, mang theo người chờ ở bên ngoài.
Ngụy Anh lại đi gặp Giang Yếm Ly, hắn biết sư tỷ trước nay luôn thận trọng, sợ là đã sớm đoán được, rồi lại lo lắng cảm nhận của hắn, chưa có nhắc đến.
Bất cứ lúc nào, Giang gia đều có thể để hắn cảm nhận được ấm áp.
Nhịn xuống cảm giác chua xót trong lòng, Ngụy Anh nói: “A tỷ, thuốc của sư phụ ta đã chia ra rồi, mỗi ngày ngươi với Giang Trừng đun lại cho người là được.”
Giang Phong Miên vẫn hôn mê, Ngụy Anh cũng không muốn quấy nhiễu hắn. Hắn không muốn để Giang Phong Miên thấy đệ tử ngày xưa hắn tự hào nhất, hiện giờ lại có bộ dáng làm người thất vọng.
Ngụy Anh rũ mắt, nói: “Sư tỷ, ta đi trước.” Hắn không dám nhìn Giang Yếm Ly lần nữa, liền đi ra ngoài.
Lúc sắp bước qua cửa, Giang Yếm Ly bỗng nhiên gọi hắn lại: “Tiện Tiện.” Ngụy Anh không quay đầu lại, Giang Yếm Ly nghẹn ngào nói: “Ngươi nhớ, nhớ tự chăm sóc bản thân.”
Hốc mắt Ngụy Anh đỏ lên, đáp: “Sư tỷ, ta biết rồi.”
Ngồi trên xe ngựa hồi cung, nửa đường Ngụy Anh đều trầm mặc. Tổng quản không dám phát ra tiếng, chỉ mong sớm đến hoàng thành, hắn cũng hiểu rõ sự việc trong này. Đi qua năm con đường, Ngụy Anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Chuyện của Giang gia, đều do ai làm chủ?"
Giọng nói của hắn bình tĩnh lạ thường, tổng quản châm chước*, nói: “Hồi điện hạ, chuyện của Giang gia đều do Nhiếp Chính Vương làm chủ, còn lại lão nô cũng không rõ.”
*Châm chước: Thêm chỗ này, bớt cho kia cho vừa phải. Ở đây ý là chọn lọc từ ngữ để câu nói không đụng chạm đến thứ gì.
Nhiếp Chính Vương, Bắc Đường Mặc Nhiễm. Xem ra đem Giang thị vào kinh làm nhục, cũng là bút tích của hắn.
Ngụy anh nhắm mắt, không cần nhiều lời nữa.
Lúc hoàng hôn, xe ngựa dừng lại trước cửa cung. Tổng quản đỡ Ngụy Anh xuống xe ngựa, cười nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, điện hạ vội vàng cả ngày, có lẽ đã mệt.” Ngụy Anh không nói, dọc theo đường đi trong hoàng cung, đi vào nội cung.
Đi qua một đoạn đường lại gặp được một người không ngờ tới được.
Người tới một thân áo tím hoa lệ, đầu đội kim quan, bên hông treo một miếng ngọc bội.
Ngụy Anh liếc mắt một cái, không biết vì sao lại cảm thấy có chút quen mắt. Người nọ còn chưa nói chuyện, nhưng bên trong vô hình khiến người ta cảm thấy một sự áp lực.
Tổng quản đón tiếp trước, cung kính thi lễ, nói: “Nhiếp Chính Vương kim an.”. truyện xuyên nhanh
Bắc Đường Mặc Nhiễm lạnh nhạt lên tiếng, đánh giá thiếu niên đeo mặt nạ bạc trước mặt. Tổng quản cười nói: “Vương gia...”
Mặc Nhiễm lạnh lùng nói: “Bổn vương không hỏi ngươi.” Tổng quản lập tức im miệng, tránh qua một bên.
Nhìn kĩ một lát, Mặc Nhiễm mở miệng hỏi: “Ngươi là người từ Giang gia tới?” Ngụy Anh cắn môi, có chút khẩn trương, đáp: “Đúng vậy.”
Sự không vui trong mắt Mặc Nhiễm tăng lên vài phần, có quan hệ với người Giang gia, hắn đều không thích.
Ngụy Anh biết người tới không có ý tốt, Bắc Đường Mặc Nhiễm tiếp tục nói: “Ngươi đã vào cung cũng nên học cách an phận thủ thường, đừng gây ra chuyện gì.”
Uy áp của người thượng vị nhiều năm khiến người không dám nhìn thẳng.
Ngụy anh cúi đầu, lại nói: “Vâng."
Bắc Đường Mặc Nhiễm đang muốn tiếp tục nói, hai bên sườn lại truyền đến tiếng cung nhân hành lễ: “Bệ hạ vạn an.”
Lam Trạm tiến lên, bất động thanh sắc* bảo vệ Ngụy Anh sau người, nói: “Bắc Đường thúc mạnh khoẻ.”
*Bất động thanh sắc: mặt không đổi sắc
Mặc Nhiễm gật đầu, lại nói: “Bệ hạ sao lại ở chỗ này?”
Lam Trạm nói: *Đợi lâu hoàng thúc vẫn không tới, trẫm liền ra ngoài tìm.”
Ngụy Anh nhìn bạch y quân vương chắn trước mặt mình, trong lòng hơi xúc động. Mặc Nhiễm tất nhiên nhìn ra Lam Trạm có ý bảo vệ. Đã là người của Lam Trạm, hắn cũng không nên quản nhiều.
Mặc Nhiễm thuận thế nói: Chuyện khoa cử, bổn vương có chút việc muốn thương nghị với bệ hạ.” Lam Trạm nói: “Bắc Đường thúc tới Ngự Thư phòng trước, trẫm sẽ đến sau.”
Mặc Nhiễm thâm sâu liếc mắt nhìn Ngụy Anh phía sau hắn một cái, xoay người rời đi.
Chờ Nhiếp Chính Vương đi xa, Lam Trạm thở nhẹ một hơi, nhìn về phía Ngụy Anh, nói: “Không sao chứ?”
Ngụy Anh lắc đầu, thấy sắc mặt hắc có chút ảm đạm, Lam Trạm cũng rất bất đắc dĩ.
Chuyện hôm nay cũng không phải Ngụy Anh làm sai chuyện gì. Chỉ là..... Bắc Đường thúc không thích tất cả người Giang gia.
Lam Trạm nắm lấy tay Ngụy Anh, nói: “Trẫm đưa ngươi về trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất