[Ma Đạo Tổ Sư] [Vong Tiện] Quan Niệm Giáo Dục Cổ Kim Va Chạm
Chương 18
Khoảng thời gian tiếp xúc gần đây đã khiến Lam Vong Cơ xác minh được một việc, đó là y đã thích chàng thiếu niên tùy ý tiêu sái ở ngay trước mắt này mất rồi, không tài nào thoát nổi!
Y đã từng thử chống cự lại, nhưng vô dụng thôi. Y cũng có nghĩ đến chuyện rời xa Ngụy Vô Tiện, chỉ là chính y cũng chẳng còn kiểm soát được bản thân, cứ vô thức lại muốn gặp hắn, thân mật với hắn, ở cạnh hắn.
Lam Vong Cơ cảm thấy mình hơi đáng ghét, y thế mà lại nảy sinh tâm tư xấu xa như vậy với Ngụy Anh, y nào dám nói, cũng nào dám biểu lộ ra ngoài, lo sợ lỡ đâu Ngụy Anh biết được sẽ chán ghét mình, rồi rời bỏ mình. Y không tài nào chịu nổi nếu đôi mắt chứa đựng cả sao trời biển rộng ấy chỉ toàn sự xa cách và chán ghét.
Lam Vong Cơ chẳng dám mong cầu xa vời Ngụy Vô Tiện sẽ đáp lại tình cảm này, y chỉ đơn giản là muốn được ở bên cạnh hắn, ngay cả với thân phận bạn bè hay tri kỷ đi chăng nữa thì y cũng đã thỏa mãn rồi!
Thế nhưng thi thoảng khi đối mặt với những lời chọc ghẹo trong vô thức của Ngụy Vô Tiện, lòng y vẫn cứ không nhịn được mà sinh ra cảm giác mong chờ, y biết là mình đang tham lam, nhưng Ngụy Anh tốt đẹp như vậy, làm sao mà y không khát khao được đây?
Y cảm thấy mình thật sự có phần điên rồ, rành rành là mới tiếp xúc với Ngụy Vô Tiện chưa được bao lâu, thế nhưng thứ tình cảm này lại ào ạt kéo đến, vừa không đỡ kịp mà lại vừa như một lẽ tất nhiên!
Được thấy một Ngụy Vô Tiện khác xa với ngày thường, dùng giọng điệu nũng nịu mềm mại chơi xấu người ta, y chỉ cảm thấy cả con tim càng lúc càng mềm nhũn!!
Ngụy Anh, đáng yêu quá!!!
Hơi thở cả người Lam Vong Cơ dần trở nên dịu dàng, vẻ si mê và cưng chiều nơi đáy mắt không tự chủ được mà dâng trào!
Lam Hi Thần cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở đệ đệ bên cạnh, không khỏi hơi ngạc nhiên nhìn sang y, nhưng chỉ thấy y mang biểu cảm dịu dàng ngắm nhìn hai người phía trước.
Không đúng! Phải nói là ngắm nhìn Ngụy công tử!! Khi hắn quan sát kỹ lại lần nữa thì lại phát hiện ra vẻ si mê và cưng chiều trong đáy mắt đệ đệ?
!!!!!!
Lam Hi Thần kinh hoàng rồi!
Tuy hắn biết đệ đệ hắn ở chung với Ngụy công tử cực kỳ hòa hợp, mỗi lần nhắc tới Ngụy công tử, đệ đệ hắn rất vui vẻ, vốn dĩ hắn cũng thấy vui trước kết quả này, cuối cùng đệ đệ cũng không còn lẻ loi độc lai độc vãng nữa!
Hóa ra, đệ đệ hắn đối với Ngụy công tử, là ôm ấp loại tình cảm này ấy hả?
Nhưng mà, vào lúc hắn không hay không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa đệ đệ hắn với Ngụy công tử chứ?
Thấy một thoáng xót xa sâu thẳm nơi đáy mắt đệ đệ, mà hình như Ngụy công tử chẳng hề hay biết? Nghĩa là tâm ý hai người còn chưa tương thông???
Lam Hi Thần tự trách vô kể!
Phụ thân à, thúc phụ à, con xin lỗi! Hắn lỡ tay dạy hư Vong Cơ mất rồi!!
Giờ có thể làm sao đây? Nhìn dáng vẻ này của Vong Cơ thì hiển nhiên là rễ tình đã đâm sâu rồi! Hắn phải làm sao mới giúp được người đệ đệ vừa đáng thương vừa đáng yêu này được như ý nguyện đây???
Đau đầu!!!
Nhìn thấy hai tỷ đệ thân thiết vô cùng ngay phía trước, Lam Hi Thần sải bước có phần gian nan. Đâu ngờ được Lam Hi Thần hắn sẽ có ngày vì đệ đệ mình mà làm ra chuyện đào góc tường người ta!
Có điều, khi nhớ về một bóng dáng nho nhỏ bướng bỉnh quỳ gối trên nền tuyết ngoài Long Đảm tiểu trúc, bướng bỉnh chờ đợi một cánh cửa chẳng bao giờ mở ra dạo nào, suy nghĩ trong hắn tức thì lại kiên định!
Lâm cô nương, Ngụy công tử, xin lỗi! Vong Cơ nhất định sẽ đối đãi với Ngụy công tử thật tốt!
Chưa kể, nếu thúc phụ mà biết...
Mặc kệ, Vong Cơ mới là quan trọng nhất! Khó khăn lắm đệ đệ hắn mới hoạt bát hơn được chút, tuyệt đối không được lại lạnh băng như hồi trước nữa!
Ài, đệ đệ trưởng thành rồi, hết đáng yêu rồi!
Lam Hi Thần vừa hâm mộ lại vừa có hơi ghen tị, cũng đều là đệ đệ, mà Lâm cô nương lại có một đệ đệ đáng yêu như Ngụy công tử, hắn cũng muốn nghe giọng Vong Cơ mềm mềm gọi hắn tiếng ca ca!! (。•́︿•̀。)
Lam Vong Cơ cảm nhận được huynh trưởng nhà mình đang nhìn mình nên đành miễn cưỡng thu hồi tầm mắt bám dính trên người Ngụy Vô Tiện, vừa vặn thấy được biểu cảm cuối cùng của Lam Hi Thần, trong lòng hơi câm nín...
Lam Vong Cơ: Huynh trưởng, đừng nghĩ tới, dễ hại não lắm.
Lam Hi Thần:..... Đệ đệ gần đây hoạt bát ra, biết chọc ghẹo huynh trưởng rồi!
Lam Hi Thần vừa mới cảm thán xong, đã thấy hai tỷ đệ phía trước dừng chân.
Lâm Thanh Thanh dừng bước, xoay người nhìn sang Lam Hi Thần, chào hỏi: "Trạch Vu Quân, Thanh Thanh có việc muốn thỉnh giáo Lam lão tiên sinh và Thanh Hành Quân, không biết liệu có cơ hội được diện kiến một chốc chứ?"
Y đã từng thử chống cự lại, nhưng vô dụng thôi. Y cũng có nghĩ đến chuyện rời xa Ngụy Vô Tiện, chỉ là chính y cũng chẳng còn kiểm soát được bản thân, cứ vô thức lại muốn gặp hắn, thân mật với hắn, ở cạnh hắn.
Lam Vong Cơ cảm thấy mình hơi đáng ghét, y thế mà lại nảy sinh tâm tư xấu xa như vậy với Ngụy Anh, y nào dám nói, cũng nào dám biểu lộ ra ngoài, lo sợ lỡ đâu Ngụy Anh biết được sẽ chán ghét mình, rồi rời bỏ mình. Y không tài nào chịu nổi nếu đôi mắt chứa đựng cả sao trời biển rộng ấy chỉ toàn sự xa cách và chán ghét.
Lam Vong Cơ chẳng dám mong cầu xa vời Ngụy Vô Tiện sẽ đáp lại tình cảm này, y chỉ đơn giản là muốn được ở bên cạnh hắn, ngay cả với thân phận bạn bè hay tri kỷ đi chăng nữa thì y cũng đã thỏa mãn rồi!
Thế nhưng thi thoảng khi đối mặt với những lời chọc ghẹo trong vô thức của Ngụy Vô Tiện, lòng y vẫn cứ không nhịn được mà sinh ra cảm giác mong chờ, y biết là mình đang tham lam, nhưng Ngụy Anh tốt đẹp như vậy, làm sao mà y không khát khao được đây?
Y cảm thấy mình thật sự có phần điên rồ, rành rành là mới tiếp xúc với Ngụy Vô Tiện chưa được bao lâu, thế nhưng thứ tình cảm này lại ào ạt kéo đến, vừa không đỡ kịp mà lại vừa như một lẽ tất nhiên!
Được thấy một Ngụy Vô Tiện khác xa với ngày thường, dùng giọng điệu nũng nịu mềm mại chơi xấu người ta, y chỉ cảm thấy cả con tim càng lúc càng mềm nhũn!!
Ngụy Anh, đáng yêu quá!!!
Hơi thở cả người Lam Vong Cơ dần trở nên dịu dàng, vẻ si mê và cưng chiều nơi đáy mắt không tự chủ được mà dâng trào!
Lam Hi Thần cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở đệ đệ bên cạnh, không khỏi hơi ngạc nhiên nhìn sang y, nhưng chỉ thấy y mang biểu cảm dịu dàng ngắm nhìn hai người phía trước.
Không đúng! Phải nói là ngắm nhìn Ngụy công tử!! Khi hắn quan sát kỹ lại lần nữa thì lại phát hiện ra vẻ si mê và cưng chiều trong đáy mắt đệ đệ?
!!!!!!
Lam Hi Thần kinh hoàng rồi!
Tuy hắn biết đệ đệ hắn ở chung với Ngụy công tử cực kỳ hòa hợp, mỗi lần nhắc tới Ngụy công tử, đệ đệ hắn rất vui vẻ, vốn dĩ hắn cũng thấy vui trước kết quả này, cuối cùng đệ đệ cũng không còn lẻ loi độc lai độc vãng nữa!
Hóa ra, đệ đệ hắn đối với Ngụy công tử, là ôm ấp loại tình cảm này ấy hả?
Nhưng mà, vào lúc hắn không hay không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa đệ đệ hắn với Ngụy công tử chứ?
Thấy một thoáng xót xa sâu thẳm nơi đáy mắt đệ đệ, mà hình như Ngụy công tử chẳng hề hay biết? Nghĩa là tâm ý hai người còn chưa tương thông???
Lam Hi Thần tự trách vô kể!
Phụ thân à, thúc phụ à, con xin lỗi! Hắn lỡ tay dạy hư Vong Cơ mất rồi!!
Giờ có thể làm sao đây? Nhìn dáng vẻ này của Vong Cơ thì hiển nhiên là rễ tình đã đâm sâu rồi! Hắn phải làm sao mới giúp được người đệ đệ vừa đáng thương vừa đáng yêu này được như ý nguyện đây???
Đau đầu!!!
Nhìn thấy hai tỷ đệ thân thiết vô cùng ngay phía trước, Lam Hi Thần sải bước có phần gian nan. Đâu ngờ được Lam Hi Thần hắn sẽ có ngày vì đệ đệ mình mà làm ra chuyện đào góc tường người ta!
Có điều, khi nhớ về một bóng dáng nho nhỏ bướng bỉnh quỳ gối trên nền tuyết ngoài Long Đảm tiểu trúc, bướng bỉnh chờ đợi một cánh cửa chẳng bao giờ mở ra dạo nào, suy nghĩ trong hắn tức thì lại kiên định!
Lâm cô nương, Ngụy công tử, xin lỗi! Vong Cơ nhất định sẽ đối đãi với Ngụy công tử thật tốt!
Chưa kể, nếu thúc phụ mà biết...
Mặc kệ, Vong Cơ mới là quan trọng nhất! Khó khăn lắm đệ đệ hắn mới hoạt bát hơn được chút, tuyệt đối không được lại lạnh băng như hồi trước nữa!
Ài, đệ đệ trưởng thành rồi, hết đáng yêu rồi!
Lam Hi Thần vừa hâm mộ lại vừa có hơi ghen tị, cũng đều là đệ đệ, mà Lâm cô nương lại có một đệ đệ đáng yêu như Ngụy công tử, hắn cũng muốn nghe giọng Vong Cơ mềm mềm gọi hắn tiếng ca ca!! (。•́︿•̀。)
Lam Vong Cơ cảm nhận được huynh trưởng nhà mình đang nhìn mình nên đành miễn cưỡng thu hồi tầm mắt bám dính trên người Ngụy Vô Tiện, vừa vặn thấy được biểu cảm cuối cùng của Lam Hi Thần, trong lòng hơi câm nín...
Lam Vong Cơ: Huynh trưởng, đừng nghĩ tới, dễ hại não lắm.
Lam Hi Thần:..... Đệ đệ gần đây hoạt bát ra, biết chọc ghẹo huynh trưởng rồi!
Lam Hi Thần vừa mới cảm thán xong, đã thấy hai tỷ đệ phía trước dừng chân.
Lâm Thanh Thanh dừng bước, xoay người nhìn sang Lam Hi Thần, chào hỏi: "Trạch Vu Quân, Thanh Thanh có việc muốn thỉnh giáo Lam lão tiên sinh và Thanh Hành Quân, không biết liệu có cơ hội được diện kiến một chốc chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất