[Ma Đạo Tổ Sư] [Vong Tiện] Quan Niệm Giáo Dục Cổ Kim Va Chạm
Chương 32
Ngụy Vô Tiện căng thẳng nhìn chằm chặp vào miếng ngọc bội trong tay, dè dặt khắc vào một đao cuối cùng, mặt mày nhợt nhạt, mồ hôi lấm tấm trên trán, chỉ còn một bước nữa là đại công cáo thành!
Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gào khóc! Ngụy Vô Tiện hoảng tới mức run tay, túm chặt ngọc bội về hướng ngoại bào!
"Ngụy huynh! Ngụy huynh ơi, huynh phải cứu ta đó!"
"Ầm!!"
Dân ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bị tiếng nổ bất thình lình dọa hết cả hồn, ngay tức thì Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ vốn cách đó không xa đang tính ghé thăm Ngụy Vô Tiện không thèm để ý gia quy mà phóng như bay tới đó.
Một ánh cường quang bất ngờ lóe qua, thấy được một bóng hình bay ra từ tiếng nổ, mặt Lam Vong Cơ tức khắc trắng bệch, nhanh chân ào tới tiếp người, lo lắng hô: "Ngụy Anh!"
Vốn dĩ pháp khí đã làm xong xuôi, còn chưa kịp buông đã bị tiếng của tên Nhiếp Hoài Tang này dọa hú hồn tay run, không cẩn thận đụng trúng trận pháp bên trong.
Ngụy Vô Tiện chỉ kịp bảo vệ tâm mạch rồi lao ra ngoài, nào ngờ vẫn bị chấn tới sôi máu, cũng may là pháp khí hộ thân trên người hắn tức thì chịu được không ít công kích, nếu không sẽ chẳng đơn giản là bị khí huyết dâng trào như vậy đâu!
Vừa bị nổ bay người đã được Lam Vong Cơ ôm vững vàng trong ngực, Ngụy Vô Tiện ho khan vài tiếng mới hòa hoãn lại, thoát khỏi lồng ngực Lam Vong Cơ, ngẩng đầu lên là rống về phía Nhiếp Hoài Tang: "Nhiếp Hoài Tang! Ngươi muốn hại chết ta hả?"
Nhiếp Hoài Tang cũng bị cảnh này dọa sợ tới ngây người, gã có biết Ngụy huynh đang chế tạo pháp khí đâu, chứ không là dù có đánh chết gã, gã cũng không dám làm phiền hắn lúc này nữa.
Nhiếp Hoài Tang cũng hiểu xém nữa bản thân đã gây họa, nên sợ tới chả dám hó hé tiếng nào, cái ánh mắt muốn giết người kia của Lam Vong Cơ làm chân gã run lẩy bẩy không thôi kìa.
Lam Hi Thần thấy dáng vẻ sợ sệt của gã, đành ra mặt giải vây hỏi: "Ngụy công tử có sao không?" Đây là chế tạo ra thứ gì ghê ghớm mà oanh tạc dữ dội vậy?
Bấy giờ Ngụy Vô Tiện đã bình tĩnh trở lại, mắt thấy gian phòng bị phá hủy sạch sẽ, hơi chột dạ nói: "Trạch Vu Quân, ta không sao, nhưng mà gian phòng này..."
Khóe miệng Lam Hi Thần co rút, nói: "Ngụy công tử không sao là được rồi, gian phòng... Cũng nên tu sửa một chút!"
Phải chăng sức công phá của Ngụy công tử hơi mạnh mẽ quá đáng rồi? Hắn có chút lo lắng cho Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày sau đó!
Ngụy Vô Tiện càng thêm xấu hổ, cười gượng ha ha một tiếng rồi cũng không dám nói gì, chủ yếu là hắn cảm nhận được hình như sắc mặt Lam Vong Cơ rất khó coi, trông có vẻ tức giận vô cùng!
Lam Vong Cơ mặc kệ bọn họ, tóm lấy tay Ngụy Vô Tiện rồi bắt đầu bắt mạch, phát hiện thiệt sự không có vấn đề gì đáng kể rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt mày vẫn không đẹp mấy.
Ngụy Vô Tiện cũng có chút chẳng dám chọc tới y, dè dặt nói: "Lam Trạm à, ta không sao thiệt mà, tuy cái này công phá hơi mạnh xíu, nhưng pháp khí hộ thân trên người ta cũng không ít, ngươi đưng lo lắng, ta nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi!"
Lam Hi Thần cạn lời rồi, đây gọi là hơi mạnh xíu hả? Ngụy công tử, ngài có hiểu lầm gì với sức công phá của mình không?
Tính luôn cả phòng của chính Ngụy công tử, tổng cộng đã có mấy gian phòng chung quanh nổ banh sạch sành sanh rồi, đây gọi là hơi mạnh xíu?
Bấy giờ Nhiếp Hoài Tang mới nhỏ giọng hỏi: "Ngụy huynh, huynh lại làm ra cái bảo bối tuyệt đỉnh gì vậy, sao uy lực lại vĩ đại thế?"
Gã muốn lắm, sản phẩm của Ngụy huynh thì tuyệt đối là hàng thượng phẩm! Nhưng mà gã không dám nói, bây giờ bản thân gã còn cần lấy công chuộc tội kìa!
Nhiếp Hoài Tang nhắc tới đây, Ngụy Vô Tiện mới sực nhớ ra, bật dậy vui vẻ đáp: "Phải rồi, Lam Trạm, đây là pháp khí ta làm cho ngươi này, công phòng vẹn toàn, ngươi xem thử có thích không!"
Lam Vong Cơ vốn còn đang chua chua trong lòng, thình lình lại bị bất ngờ ập tới hơi choáng váng: "Cho ta?"
Ngụy Anh vất vả lâu như vậy là vì y? Ánh mắt Lam Vong Cơ dành cho Ngụy Vô Tiện bỗng có chút nóng bỏng.
Ngụy Vô Tiện cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ đáp: "Đúng vậy, cái này là ta làm riêng cho ngươi đó, thế nào, có thích không?"
Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gào khóc! Ngụy Vô Tiện hoảng tới mức run tay, túm chặt ngọc bội về hướng ngoại bào!
"Ngụy huynh! Ngụy huynh ơi, huynh phải cứu ta đó!"
"Ầm!!"
Dân ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bị tiếng nổ bất thình lình dọa hết cả hồn, ngay tức thì Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ vốn cách đó không xa đang tính ghé thăm Ngụy Vô Tiện không thèm để ý gia quy mà phóng như bay tới đó.
Một ánh cường quang bất ngờ lóe qua, thấy được một bóng hình bay ra từ tiếng nổ, mặt Lam Vong Cơ tức khắc trắng bệch, nhanh chân ào tới tiếp người, lo lắng hô: "Ngụy Anh!"
Vốn dĩ pháp khí đã làm xong xuôi, còn chưa kịp buông đã bị tiếng của tên Nhiếp Hoài Tang này dọa hú hồn tay run, không cẩn thận đụng trúng trận pháp bên trong.
Ngụy Vô Tiện chỉ kịp bảo vệ tâm mạch rồi lao ra ngoài, nào ngờ vẫn bị chấn tới sôi máu, cũng may là pháp khí hộ thân trên người hắn tức thì chịu được không ít công kích, nếu không sẽ chẳng đơn giản là bị khí huyết dâng trào như vậy đâu!
Vừa bị nổ bay người đã được Lam Vong Cơ ôm vững vàng trong ngực, Ngụy Vô Tiện ho khan vài tiếng mới hòa hoãn lại, thoát khỏi lồng ngực Lam Vong Cơ, ngẩng đầu lên là rống về phía Nhiếp Hoài Tang: "Nhiếp Hoài Tang! Ngươi muốn hại chết ta hả?"
Nhiếp Hoài Tang cũng bị cảnh này dọa sợ tới ngây người, gã có biết Ngụy huynh đang chế tạo pháp khí đâu, chứ không là dù có đánh chết gã, gã cũng không dám làm phiền hắn lúc này nữa.
Nhiếp Hoài Tang cũng hiểu xém nữa bản thân đã gây họa, nên sợ tới chả dám hó hé tiếng nào, cái ánh mắt muốn giết người kia của Lam Vong Cơ làm chân gã run lẩy bẩy không thôi kìa.
Lam Hi Thần thấy dáng vẻ sợ sệt của gã, đành ra mặt giải vây hỏi: "Ngụy công tử có sao không?" Đây là chế tạo ra thứ gì ghê ghớm mà oanh tạc dữ dội vậy?
Bấy giờ Ngụy Vô Tiện đã bình tĩnh trở lại, mắt thấy gian phòng bị phá hủy sạch sẽ, hơi chột dạ nói: "Trạch Vu Quân, ta không sao, nhưng mà gian phòng này..."
Khóe miệng Lam Hi Thần co rút, nói: "Ngụy công tử không sao là được rồi, gian phòng... Cũng nên tu sửa một chút!"
Phải chăng sức công phá của Ngụy công tử hơi mạnh mẽ quá đáng rồi? Hắn có chút lo lắng cho Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày sau đó!
Ngụy Vô Tiện càng thêm xấu hổ, cười gượng ha ha một tiếng rồi cũng không dám nói gì, chủ yếu là hắn cảm nhận được hình như sắc mặt Lam Vong Cơ rất khó coi, trông có vẻ tức giận vô cùng!
Lam Vong Cơ mặc kệ bọn họ, tóm lấy tay Ngụy Vô Tiện rồi bắt đầu bắt mạch, phát hiện thiệt sự không có vấn đề gì đáng kể rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt mày vẫn không đẹp mấy.
Ngụy Vô Tiện cũng có chút chẳng dám chọc tới y, dè dặt nói: "Lam Trạm à, ta không sao thiệt mà, tuy cái này công phá hơi mạnh xíu, nhưng pháp khí hộ thân trên người ta cũng không ít, ngươi đưng lo lắng, ta nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi!"
Lam Hi Thần cạn lời rồi, đây gọi là hơi mạnh xíu hả? Ngụy công tử, ngài có hiểu lầm gì với sức công phá của mình không?
Tính luôn cả phòng của chính Ngụy công tử, tổng cộng đã có mấy gian phòng chung quanh nổ banh sạch sành sanh rồi, đây gọi là hơi mạnh xíu?
Bấy giờ Nhiếp Hoài Tang mới nhỏ giọng hỏi: "Ngụy huynh, huynh lại làm ra cái bảo bối tuyệt đỉnh gì vậy, sao uy lực lại vĩ đại thế?"
Gã muốn lắm, sản phẩm của Ngụy huynh thì tuyệt đối là hàng thượng phẩm! Nhưng mà gã không dám nói, bây giờ bản thân gã còn cần lấy công chuộc tội kìa!
Nhiếp Hoài Tang nhắc tới đây, Ngụy Vô Tiện mới sực nhớ ra, bật dậy vui vẻ đáp: "Phải rồi, Lam Trạm, đây là pháp khí ta làm cho ngươi này, công phòng vẹn toàn, ngươi xem thử có thích không!"
Lam Vong Cơ vốn còn đang chua chua trong lòng, thình lình lại bị bất ngờ ập tới hơi choáng váng: "Cho ta?"
Ngụy Anh vất vả lâu như vậy là vì y? Ánh mắt Lam Vong Cơ dành cho Ngụy Vô Tiện bỗng có chút nóng bỏng.
Ngụy Vô Tiện cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ đáp: "Đúng vậy, cái này là ta làm riêng cho ngươi đó, thế nào, có thích không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất