Quyển 2 Chương 9: Trường cung
Ngày hôm sau lúc Mạnh Trúc tỉnh lại liền phát hiện đống lửa bên cạnh đã tắt, cửa thạch động đứng một người, không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai?
Lạc Thịnh Vũ nghe thấy thanh âm xoay người nhìn hắn, sắc mặt người nọ đã khá hơn nhiều, tựa hồ là không sốt nữa, "Ngươi hôm qua trở về, chính là phát hiện cái gì sao?" Xem ra thân thể y đỡ hơn nhiều, hơn nữa huyệt đạo tự mình giải, mặc dù bị thương nặng nhưng có thể vận công điều tức, cũng không có chật vật như hôm qua, cảm giác lại thành thạo giống như thường ngày.
Mạnh Trúc giương mắt liếc nhìn y, bản thân tay không mà về đương nhiên là không lấy được cái gì. Hắn lúc này tâm tình cũng không tốt, cũng không nói chuyện với y, nghĩ vì sao ngày hôm qua không chế trụ huyệt đạo của Lạc Thịnh Vũ nữa, dù cho mình có nhược điểm uy hiếp y, nhưng như vậy vẫn là bất lợi với mình.
"Bây giờ không thấy nữa, lúc trời còn tối chấm sáng chỗ đó vẫn còn." Lạc Thịnh Vũ đứng ở cửa động nâng tay chỉ chỉ xa xa.
Mạnh Trúc bị y nói mới nhớ tới, ngày hôm qua phát hiện bí mật bản đồ kho báu quá vui sướng, cho nên quên mất chuyện chấm sáng.
Nghĩ đến đây con ngươi Mạnh Trúc bỗng nhiên khẽ động, cười cười nói: "Chấm sáng? À há, bản tọa thật đúng là quên mất. Hôm qua bản tọa tìm được địa điểm bản đồ kho báu, thật sự là có chút quá mức vui sướng." Hắn nói như thế chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Vũ, tựa hồ là đang quan sát phản ứng của người nọ.
"Bản đồ kho báu?" Lạc Thịnh Vũ lặp lại một lần, "Chẳng lẽ là bản đồ kho báu long lân thất bảo cung kia?"
"Phải." Mạnh Trúc gật gật đầu, trong ánh mắt mang theo ý khiêu khích. Nhưng Lạc Thịnh Vũ đối diện lại không thấy biểu tình dư thừa gì.
Lạc Thịnh Vũ cũng là thản nhiên gật đầu một cái, sau đó lại không nói cái gì. Như thế khiến Mạnh Trúc có chút không bình tĩnh, nói: "Lạc đại hiệp không quan tâm tung tích của long lân thất bảo cung sao?" Hắn giật mình, chẳng lẽ long lân thất bảo cung kia thật ra đã bị Lạc Thịnh Vũ cầm đi, nếu không vì sao trong tráp lại trống rỗng.
Lạc Thịnh Vũ cười cười, nói: "Long lân thất bảo cung... Binh khí có tốt thế nào suy cho cùng vẫn là binh khí mà thôi, ta chưa bao giờ tin một thanh trường cung có thể lui thiên binh vạn mã. Chẳng qua mặc dù ta là nghĩ như vậy, nhưng rất nhiều người cũng không nghĩ như vậy."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến Đoạn Thủy kiếm của mình, thanh kiếm kia ở bên cạnh mình cũng đã vài năm, chỉ tiếc bây giờ lại gãy thành hai khúc...
"Nói rất hay," Mạnh Trúc nói: "Nhưng mà bản tọa vẫn là muốn thấy long lân thất bảo cung ấy, dù sao nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy đều vì chiếc cung Lạc đại hiệp chướng mắt kia mà trúng gian kế."
"Nói như vậy ngươi ngày hôm qua không thấy được long lân thất bảo cung sao?"
Mạnh Trúc nhíu mày, "Phải thì sao?" Nói xong đưa tay sờ sờ tay áo mình lại nói: "Lạc đại hiệp thật đúng là trăm phương ngàn kế, suy nghĩ một kế sách hay như vậy."
Lạc Thịnh Vũ tựa hồ là cười cười, có chút châm chọc, nói:"Vốn ta không muốn làm như vậy, bản đồ kho báu kia cũng không phải là ta trộm từ chỗ Tiêu Hành, chẳng qua là vừa vặn nửa đường cướp được, tương kế tựu kế sai người nhanh chóng làm ra một số đồ giả thả vào trong chốn võ lâm."
Mạnh Trúc có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng bức bản đồ kho báu của Tiêu Hành kia là Lạc Thịnh Vũ trộm ra, không nhịn được hỏi: "Vậy còn có ai lại muốn bản đồ kho báu này?"
"Người muốn rất nhiều, cũng xem như Sở Trung Kiệt một phần, có điều trộm đồ thì chính là Sở Diệu Y."
Mắt phượng của Mạnh Trúc mở to mấy phần, trầm ngâm một lát, hắn đâu ngờ lại là Sở Diệu Y trộm bản đồ kho báu long lân thất bảo cung này, suy cho cùng Sở Diệu Y và Tiêu Hành không phải là quan hệ vợ chồng sao?
"Bản tọa không tin."
Lạc Thịnh Vũ khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi còn nhớ lúc ấy ta mang ngươi đi Sở gia, Sở Trung Kiệt dựa vào cái gì không vạch trần thân phận của ngươi? Gã không đến nỗi già lẩm cẩm đến ngay cả nữ nhi của mình cũng không nhận ra chứ?"
"Đó là..." Mạnh Trúc nhất thời có chút nghĩ không ra, "... Sở Trung Kiệt chẳng lẽ biết Sở Diệu Y không có gả đến Lạc trang?!"
Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, nói: "Nếu không gã chắc chắn sẽ ngạc nhiên, vậy cũng không có giải thích gì khác. Bản đồ kho báu Sở Diệu Y trộm ra chính là điều kiện Sở Trung Kiệt đồng ý nàng ta không gả tới Lạc trang."
Mạnh Trúc giật mình, không khỏi cười nhạo hừ lạnh một tiếng, đây chính là lòng người...
"Sở Trung Kiệt tính sâu thế nào, chẳng qua vẫn là không tính hơn ngươi Lạc Thịnh Vũ."
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu, nói: "Ta vốn cũng không muốn dùng chuyện kho báu dẫn những người này vào trong động mộ, trách chỉ có thể trách Sở Diệu Y nàng đi theo qua đây, còn giả ngây giả dại, ta cũng là thuận theo nhân thủ bộ hạ."
"Hừ hừ" Mạnh Trúc lúc này nhớ tới chỉ cảm thấy buồn cười, mọi thứ người khác làm trong mắt Lạc Thịnh Vũ chẳng qua đều là một màn kịch, mà người này thì đứng phía sau cũng không vạch trần. Lúc đó cũng là người này cố ý để Sở Diệu Y xuất hiện trên đại hội anh hùng đi? Bằng không lấy cái nhìn thấu của y và thủ hạ nhiều người như vậy, sao có thể không phát hiện sự xuất hiện của Sở Diệu Y.
"Thủ hạ của ngươi hình như còn chưa có tới." Lạc Thịnh Vũ ra bên ngoài nhìn nhìn, nói: "Chúng ta vẫn là tìm đường ra ngoài trước đi, cứ như vậy đợi không được thủ hạ của ngươi, chết đói chết khát trước chính là chúng ta."
Mạnh Trúc trầm ngâm một lát, lời Lạc Thịnh Vũ không giả, cho dù võ công hai người bọn họ khá hơn nữa, cứ như thế tiếp cũng sắp cầm cự không được. Vì thế cũng không đáp lại, dẫn đầu đi đến cửa vào thạch động, phát động khinh công phi thân xuống.
Lạc Thịnh Vũ cũng đi theo, liền nghe Mạnh Trúc nói: "Chỗ ngày hôm qua ta đến hình như có đường, có điều không biết là thông đến nơi nào."
"Bất kể là nơi nào, chúng ta đi trước nhìn xem, chung quy tốt hơn chờ chết ở đây."
Mạnh Trúc gật đầu, đi đằng trước dẫn đường, hai người chênh lệch khoảng cách nửa bước.
Lúc này sắc trời sáng choang, so sánh với ngày hôm qua đường dễ đi hơn nhiều. Lạc Thịnh Vũ sau khi cơ thể trọng thương chỉ điều trị không bao lâu, dần dần theo không kịp bước chân của Mạnh Trúc, nói: "Tiểu Trúc, ngươi cũng cho ta nghỉ ngơi trước một chút, ta bây giờ nói là nửa phế nhân cũng không phải là quá đáng."
"Lạc đại hiệp, quản miệng của ngươi cho tốt." Thân hình Mạnh Trúc dừng lại, bỗng nhiên xoay người vung tay áo, chưởng phong tới, ép Lạc Thịnh Vũ không thể không lui về phía sau mấy bước.
"Ta không gọi ngươi như vậy, ngươi cũng sẽ không dừng lại." Lạc Thịnh Vũ giống như không thấy vẻ giận dữ của hắn, chỉ cười nói.
"Bản tọa không rảnh nghỉ ngơi cùng ngươi ở đây, dừng lại thêm một khắc không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết." Ngữ khí Mạnh Trúc lạnh như băng, một chưởng không trúng không khỏi siết chặt tay, xương cốt vang lách cách.
"Nơi này..." Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn bốn phía, nói: "Có phải phụ cận chỗ chấm sáng đó hay không, ta cảm thấy đại khái vị trí hẳn là nơi này. Không bằng trước tiên nghỉ ngơi một chút ở đây, đi bốn phía tìm thử chấm sáng kia cũng hay."
"..." Mạnh Trúc nhíu chặt mày, nhưng không nói, lại đứng đó một lúc lâu mới tìm tảng đá lớn ngồi xuống.
Lạc Thịnh Vũ cười cười, cũng không lại đùa hắn, tìm chỗ chấm sáng trong trí nhớ. Mạnh Trúc lười quan tâm y, người kia càng chạy càng xa hắn cũng không có đứng dậy đuổi theo, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
"Tiểu Trúc..."
Đầu lông mày Mạnh Trúc giật giật, hắn vừa tĩnh tâm, liền nghe thanh âm người nọ kề bên tai. Một cú tóm liền chiếu mặt Lạc Thịnh Vũ mà đi. Nhưng Lạc Thịnh Vũ tựa hồ sớm có chuẩn bị, lui một bước lập tức nâng tay đã nắm cổ tay hắn.
"Đi theo ta!" Lạc Thịnh Vũ đỡ thế tới của hắn, vội nói: "Đi bên này."
Mạnh Trúc nhìn bộ dáng y cũng không giống như là đang nói đùa, đành phải cứng rắn thu thế, sau đó bị y kéo đi vài bước, phất tay vung tay người kia ra, nói: "Ta đi theo."
Lạc Thịnh Vũ cũng không nói thêm cái gì, đi chỗ cách vài bước liền ngừng lại, đưa tay đẩy dây mây khô phía trước ra. Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, phía sau dây mây khô có đồ vật, nhưng thấy không rõ lắm là cái gì. Lạc Thịnh Vũ vừa gẩy ra, không khỏi hút ngụm khí lạnh, phía sau dây mây khô là một khối xương trắng, trên người hắn đặt một cây trường cung, trường cung toàn bộ màu vàng hoa văn rồng, phía trên khảm nạm bảy viên bảo thạch.
"Long lân thất bảo cung?!" Mắt phượng của Mạnh Trúc mở to vài phần, mặc dù trên trường cung có chút loang loang lổ lổ, nhưng mà thiết kế độc đáo như thế vẫn là khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
"Cẩn thận một chút, trên cung có độc." Lạc Thịnh Vũ thấy hắn cúi người muốn đi lấy long lân thất bảo cung, nâng tay ngăn cản lại.
Mạnh Trúc bị y nhắc nhở, lập tức chú ý chỗ xương trắng tiếp xúc trường cung màu sắc có chút không bình thường. Hắn vừa động tâm niệm, cởi áo khoác ngoài ra, kê bao trường cung lên. Trên trường cung đều là đá cát bùn đất, mặc dù không còn hào quang năm đó nữa, nhưng hơi chút chà lau lại có thể nhìn thấy dáng dấp vốn có, không có mảy may hư hao.
"Quả nhiên là kiện binh khí tốt." Mạnh Trúc không khỏi mở miệng khen ngợi.
Lạc Thịnh Vũ xem xem cũng không quá mức để ý, nói: "Chỉ tiếc long lân thất bảo cung này không phải đao kiếm, bằng không vừa lúc có thể bù lại tổn thất Đoạn Thủy kiếm bị gãy của ngươi."
Mạnh Trúc nghe xong cũng có chút mất mát, dù sao người trong giang hồ, dùng đao kiếm nhiều hơn, hắn cũng là dùng kiếm thuận tay nhất, lại nói giương cung bắn tên, trên sa trường có lẽ sử dụng, thế nhưng trên giang hồ cũng không hay dùng, cho dù tìm được một món thần binh lợi khí không thuộc thế gian, không thuận tay cũng là không tốt.
"Tuy rằng dùng không thuận tay, nhưng trước mang nó ra ngoài cũng không sao."
Mạnh Trúc nghĩ nghĩ, bao chặt trường cung, trên long lân thất bảo cung này không biết phun độc gì, nếu mang về cho Mạnh Khanh nhìn một cái, có lẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết. Hắn vừa bao vừa nói: "Lạc đại hiệp muốn để ta mang long lân thất bảo cung ra ngoài thấy ánh mặt trời, không biết có phải lại đang có ý gì hay không?"
Hắn nói xong nâng nâng long lân thất bảo cung gói kỹ trong tay, nói: "Nhưng ngươi phải tin tưởng bản tọa, bản tọa nếu dám lấy thứ này, sẽ không cho ngươi cơ hội tản lời đồn."
Lạc Thịnh Vũ không khỏi cười, nói: "Là thứ của ngươi, ta đương nhiên không dám có ý gì." Nói xong nhìn nhìn xương trắng dựa vào tường đá, "Chúng ta có cần tìm một chỗ chôn hắn hay không?"
Mạnh Trúc cười nhạo một tiếng, "Lạc đại hiệp khi nào lòng từ bi như thế? Ngươi thúc giục những ngụy quân tử ấy vây đánh Vân Thiên cốc của ta, ngươi cũng biết một trận chiến này chết bao nhiêu người? Ngươi giúp người Liêu công chiếm xâm lược, ngươi cũng biết có bao nhiêu người bởi vậy chết trận sa trường ngay cả hài cốt cũng tìm không được đầy đủ?"
Mạnh Trúc nói xong đến gần hai bước, "Giả nhân giả nghĩa thì không cần, Lạc đại hiệp không cần như vậy."
Lạc Thịnh Vũ không nói chuyện, tựa hồ là thở dài. Mạnh Trúc cầm trường cung trong tay, chỉ nói câu "Cần phải đi", liền đề khí tung người, triển khai khinh công giống như đi về phương xa.
Hai người xoay trong núi, chung quanh đều trơ trụi, thế núi vô cùng nguy hiểm, cỏ dại cũng không có, chỉ có dây mây khô màu xám, chớ nói chi là có thể tìm được một ít đồ ăn. Hai người tìm không được lối ra cũng chỉ có thể bụng rỗng, không ăn không uống.
Mạnh Trúc cảm thấy thân thể tựa hồ có chút không thích hợp, dường như bởi vì một thời gian dài không thể ăn cơm, có chút choáng váng đầu, chẳng qua chút không thoải mái như thế hắn cũng không để ý. Chỉ là lúc đến chạng vạng, trong óc lại càng mê man khó chịu, bụng cũng không thoải mái, trên trán toát ra chút mồ hôi, bước chân chậm hơn nhiều.
"Sắc mặt ngươi không tốt, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Lạc Thịnh Vũ bỗng nhiên vươn tay giữ chặt hắn, Mạnh Trúc hoảng sợ, cảm giác phản ứng của mình tựa hồ chậm đi, nếu là thường ngày hẳn là sẽ phát hiện sớm hơn mới đúng.
"Không cần." Mạnh Trúc lắc đầu.
Lạc Thịnh Vũ mặc dù nói chính là câu hỏi, nhưng đối phương lắc đầu vẫn bị kéo dừng lại, nói: "Dù sao một chốc cũng không tìm được đường đi ra ngoài, nghỉ ngơi một lát cũng không sao."
"Đã nói không cần..." Mạnh Trúc còn muốn lại lắc đầu, nhưng lần này liền cảm thấy trong óc lại càng choáng váng, trước mắt tối sầm, cảm thấy có phần không dùng được khí lực. Lạc Thịnh Vũ thấy hắn đột nhiên lung lay một cái, chạy vội vàng qua một phen ôm hắn vào lòng, sắc mặt người nọ trắng bệch, y vốn chỉ là có chút lo lắng, có điều xem ra đích thực là không thoải mái.
"Nếu không, ta cõng ngươi đi." Lạc Thịnh Vũ thấy hắn bướng bỉnh vô cùng, dứt khoát sấp người trên lưng, nói: "Như vậy cũng sẽ không để lỡ thời gian."
Đầu Mạnh Trúc tựa vào trên lưng y, bên tai vang ong ong, ngay cả Lạc Thịnh Vũ nói cái gì cũng không nghe thấy, cảm giác khí lực nói chuyện tựa hồ cũng không có, dứt khoát nằm sấp trên người y, cũng không biết là bất tỉnh hay là ngủ thiếp đi, chỉ chốc lát đã nhắm mắt lại.
Lạc Thịnh Vũ nghe thấy thanh âm xoay người nhìn hắn, sắc mặt người nọ đã khá hơn nhiều, tựa hồ là không sốt nữa, "Ngươi hôm qua trở về, chính là phát hiện cái gì sao?" Xem ra thân thể y đỡ hơn nhiều, hơn nữa huyệt đạo tự mình giải, mặc dù bị thương nặng nhưng có thể vận công điều tức, cũng không có chật vật như hôm qua, cảm giác lại thành thạo giống như thường ngày.
Mạnh Trúc giương mắt liếc nhìn y, bản thân tay không mà về đương nhiên là không lấy được cái gì. Hắn lúc này tâm tình cũng không tốt, cũng không nói chuyện với y, nghĩ vì sao ngày hôm qua không chế trụ huyệt đạo của Lạc Thịnh Vũ nữa, dù cho mình có nhược điểm uy hiếp y, nhưng như vậy vẫn là bất lợi với mình.
"Bây giờ không thấy nữa, lúc trời còn tối chấm sáng chỗ đó vẫn còn." Lạc Thịnh Vũ đứng ở cửa động nâng tay chỉ chỉ xa xa.
Mạnh Trúc bị y nói mới nhớ tới, ngày hôm qua phát hiện bí mật bản đồ kho báu quá vui sướng, cho nên quên mất chuyện chấm sáng.
Nghĩ đến đây con ngươi Mạnh Trúc bỗng nhiên khẽ động, cười cười nói: "Chấm sáng? À há, bản tọa thật đúng là quên mất. Hôm qua bản tọa tìm được địa điểm bản đồ kho báu, thật sự là có chút quá mức vui sướng." Hắn nói như thế chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Vũ, tựa hồ là đang quan sát phản ứng của người nọ.
"Bản đồ kho báu?" Lạc Thịnh Vũ lặp lại một lần, "Chẳng lẽ là bản đồ kho báu long lân thất bảo cung kia?"
"Phải." Mạnh Trúc gật gật đầu, trong ánh mắt mang theo ý khiêu khích. Nhưng Lạc Thịnh Vũ đối diện lại không thấy biểu tình dư thừa gì.
Lạc Thịnh Vũ cũng là thản nhiên gật đầu một cái, sau đó lại không nói cái gì. Như thế khiến Mạnh Trúc có chút không bình tĩnh, nói: "Lạc đại hiệp không quan tâm tung tích của long lân thất bảo cung sao?" Hắn giật mình, chẳng lẽ long lân thất bảo cung kia thật ra đã bị Lạc Thịnh Vũ cầm đi, nếu không vì sao trong tráp lại trống rỗng.
Lạc Thịnh Vũ cười cười, nói: "Long lân thất bảo cung... Binh khí có tốt thế nào suy cho cùng vẫn là binh khí mà thôi, ta chưa bao giờ tin một thanh trường cung có thể lui thiên binh vạn mã. Chẳng qua mặc dù ta là nghĩ như vậy, nhưng rất nhiều người cũng không nghĩ như vậy."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến Đoạn Thủy kiếm của mình, thanh kiếm kia ở bên cạnh mình cũng đã vài năm, chỉ tiếc bây giờ lại gãy thành hai khúc...
"Nói rất hay," Mạnh Trúc nói: "Nhưng mà bản tọa vẫn là muốn thấy long lân thất bảo cung ấy, dù sao nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy đều vì chiếc cung Lạc đại hiệp chướng mắt kia mà trúng gian kế."
"Nói như vậy ngươi ngày hôm qua không thấy được long lân thất bảo cung sao?"
Mạnh Trúc nhíu mày, "Phải thì sao?" Nói xong đưa tay sờ sờ tay áo mình lại nói: "Lạc đại hiệp thật đúng là trăm phương ngàn kế, suy nghĩ một kế sách hay như vậy."
Lạc Thịnh Vũ tựa hồ là cười cười, có chút châm chọc, nói:"Vốn ta không muốn làm như vậy, bản đồ kho báu kia cũng không phải là ta trộm từ chỗ Tiêu Hành, chẳng qua là vừa vặn nửa đường cướp được, tương kế tựu kế sai người nhanh chóng làm ra một số đồ giả thả vào trong chốn võ lâm."
Mạnh Trúc có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng bức bản đồ kho báu của Tiêu Hành kia là Lạc Thịnh Vũ trộm ra, không nhịn được hỏi: "Vậy còn có ai lại muốn bản đồ kho báu này?"
"Người muốn rất nhiều, cũng xem như Sở Trung Kiệt một phần, có điều trộm đồ thì chính là Sở Diệu Y."
Mắt phượng của Mạnh Trúc mở to mấy phần, trầm ngâm một lát, hắn đâu ngờ lại là Sở Diệu Y trộm bản đồ kho báu long lân thất bảo cung này, suy cho cùng Sở Diệu Y và Tiêu Hành không phải là quan hệ vợ chồng sao?
"Bản tọa không tin."
Lạc Thịnh Vũ khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi còn nhớ lúc ấy ta mang ngươi đi Sở gia, Sở Trung Kiệt dựa vào cái gì không vạch trần thân phận của ngươi? Gã không đến nỗi già lẩm cẩm đến ngay cả nữ nhi của mình cũng không nhận ra chứ?"
"Đó là..." Mạnh Trúc nhất thời có chút nghĩ không ra, "... Sở Trung Kiệt chẳng lẽ biết Sở Diệu Y không có gả đến Lạc trang?!"
Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, nói: "Nếu không gã chắc chắn sẽ ngạc nhiên, vậy cũng không có giải thích gì khác. Bản đồ kho báu Sở Diệu Y trộm ra chính là điều kiện Sở Trung Kiệt đồng ý nàng ta không gả tới Lạc trang."
Mạnh Trúc giật mình, không khỏi cười nhạo hừ lạnh một tiếng, đây chính là lòng người...
"Sở Trung Kiệt tính sâu thế nào, chẳng qua vẫn là không tính hơn ngươi Lạc Thịnh Vũ."
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu, nói: "Ta vốn cũng không muốn dùng chuyện kho báu dẫn những người này vào trong động mộ, trách chỉ có thể trách Sở Diệu Y nàng đi theo qua đây, còn giả ngây giả dại, ta cũng là thuận theo nhân thủ bộ hạ."
"Hừ hừ" Mạnh Trúc lúc này nhớ tới chỉ cảm thấy buồn cười, mọi thứ người khác làm trong mắt Lạc Thịnh Vũ chẳng qua đều là một màn kịch, mà người này thì đứng phía sau cũng không vạch trần. Lúc đó cũng là người này cố ý để Sở Diệu Y xuất hiện trên đại hội anh hùng đi? Bằng không lấy cái nhìn thấu của y và thủ hạ nhiều người như vậy, sao có thể không phát hiện sự xuất hiện của Sở Diệu Y.
"Thủ hạ của ngươi hình như còn chưa có tới." Lạc Thịnh Vũ ra bên ngoài nhìn nhìn, nói: "Chúng ta vẫn là tìm đường ra ngoài trước đi, cứ như vậy đợi không được thủ hạ của ngươi, chết đói chết khát trước chính là chúng ta."
Mạnh Trúc trầm ngâm một lát, lời Lạc Thịnh Vũ không giả, cho dù võ công hai người bọn họ khá hơn nữa, cứ như thế tiếp cũng sắp cầm cự không được. Vì thế cũng không đáp lại, dẫn đầu đi đến cửa vào thạch động, phát động khinh công phi thân xuống.
Lạc Thịnh Vũ cũng đi theo, liền nghe Mạnh Trúc nói: "Chỗ ngày hôm qua ta đến hình như có đường, có điều không biết là thông đến nơi nào."
"Bất kể là nơi nào, chúng ta đi trước nhìn xem, chung quy tốt hơn chờ chết ở đây."
Mạnh Trúc gật đầu, đi đằng trước dẫn đường, hai người chênh lệch khoảng cách nửa bước.
Lúc này sắc trời sáng choang, so sánh với ngày hôm qua đường dễ đi hơn nhiều. Lạc Thịnh Vũ sau khi cơ thể trọng thương chỉ điều trị không bao lâu, dần dần theo không kịp bước chân của Mạnh Trúc, nói: "Tiểu Trúc, ngươi cũng cho ta nghỉ ngơi trước một chút, ta bây giờ nói là nửa phế nhân cũng không phải là quá đáng."
"Lạc đại hiệp, quản miệng của ngươi cho tốt." Thân hình Mạnh Trúc dừng lại, bỗng nhiên xoay người vung tay áo, chưởng phong tới, ép Lạc Thịnh Vũ không thể không lui về phía sau mấy bước.
"Ta không gọi ngươi như vậy, ngươi cũng sẽ không dừng lại." Lạc Thịnh Vũ giống như không thấy vẻ giận dữ của hắn, chỉ cười nói.
"Bản tọa không rảnh nghỉ ngơi cùng ngươi ở đây, dừng lại thêm một khắc không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết." Ngữ khí Mạnh Trúc lạnh như băng, một chưởng không trúng không khỏi siết chặt tay, xương cốt vang lách cách.
"Nơi này..." Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn bốn phía, nói: "Có phải phụ cận chỗ chấm sáng đó hay không, ta cảm thấy đại khái vị trí hẳn là nơi này. Không bằng trước tiên nghỉ ngơi một chút ở đây, đi bốn phía tìm thử chấm sáng kia cũng hay."
"..." Mạnh Trúc nhíu chặt mày, nhưng không nói, lại đứng đó một lúc lâu mới tìm tảng đá lớn ngồi xuống.
Lạc Thịnh Vũ cười cười, cũng không lại đùa hắn, tìm chỗ chấm sáng trong trí nhớ. Mạnh Trúc lười quan tâm y, người kia càng chạy càng xa hắn cũng không có đứng dậy đuổi theo, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
"Tiểu Trúc..."
Đầu lông mày Mạnh Trúc giật giật, hắn vừa tĩnh tâm, liền nghe thanh âm người nọ kề bên tai. Một cú tóm liền chiếu mặt Lạc Thịnh Vũ mà đi. Nhưng Lạc Thịnh Vũ tựa hồ sớm có chuẩn bị, lui một bước lập tức nâng tay đã nắm cổ tay hắn.
"Đi theo ta!" Lạc Thịnh Vũ đỡ thế tới của hắn, vội nói: "Đi bên này."
Mạnh Trúc nhìn bộ dáng y cũng không giống như là đang nói đùa, đành phải cứng rắn thu thế, sau đó bị y kéo đi vài bước, phất tay vung tay người kia ra, nói: "Ta đi theo."
Lạc Thịnh Vũ cũng không nói thêm cái gì, đi chỗ cách vài bước liền ngừng lại, đưa tay đẩy dây mây khô phía trước ra. Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, phía sau dây mây khô có đồ vật, nhưng thấy không rõ lắm là cái gì. Lạc Thịnh Vũ vừa gẩy ra, không khỏi hút ngụm khí lạnh, phía sau dây mây khô là một khối xương trắng, trên người hắn đặt một cây trường cung, trường cung toàn bộ màu vàng hoa văn rồng, phía trên khảm nạm bảy viên bảo thạch.
"Long lân thất bảo cung?!" Mắt phượng của Mạnh Trúc mở to vài phần, mặc dù trên trường cung có chút loang loang lổ lổ, nhưng mà thiết kế độc đáo như thế vẫn là khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
"Cẩn thận một chút, trên cung có độc." Lạc Thịnh Vũ thấy hắn cúi người muốn đi lấy long lân thất bảo cung, nâng tay ngăn cản lại.
Mạnh Trúc bị y nhắc nhở, lập tức chú ý chỗ xương trắng tiếp xúc trường cung màu sắc có chút không bình thường. Hắn vừa động tâm niệm, cởi áo khoác ngoài ra, kê bao trường cung lên. Trên trường cung đều là đá cát bùn đất, mặc dù không còn hào quang năm đó nữa, nhưng hơi chút chà lau lại có thể nhìn thấy dáng dấp vốn có, không có mảy may hư hao.
"Quả nhiên là kiện binh khí tốt." Mạnh Trúc không khỏi mở miệng khen ngợi.
Lạc Thịnh Vũ xem xem cũng không quá mức để ý, nói: "Chỉ tiếc long lân thất bảo cung này không phải đao kiếm, bằng không vừa lúc có thể bù lại tổn thất Đoạn Thủy kiếm bị gãy của ngươi."
Mạnh Trúc nghe xong cũng có chút mất mát, dù sao người trong giang hồ, dùng đao kiếm nhiều hơn, hắn cũng là dùng kiếm thuận tay nhất, lại nói giương cung bắn tên, trên sa trường có lẽ sử dụng, thế nhưng trên giang hồ cũng không hay dùng, cho dù tìm được một món thần binh lợi khí không thuộc thế gian, không thuận tay cũng là không tốt.
"Tuy rằng dùng không thuận tay, nhưng trước mang nó ra ngoài cũng không sao."
Mạnh Trúc nghĩ nghĩ, bao chặt trường cung, trên long lân thất bảo cung này không biết phun độc gì, nếu mang về cho Mạnh Khanh nhìn một cái, có lẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết. Hắn vừa bao vừa nói: "Lạc đại hiệp muốn để ta mang long lân thất bảo cung ra ngoài thấy ánh mặt trời, không biết có phải lại đang có ý gì hay không?"
Hắn nói xong nâng nâng long lân thất bảo cung gói kỹ trong tay, nói: "Nhưng ngươi phải tin tưởng bản tọa, bản tọa nếu dám lấy thứ này, sẽ không cho ngươi cơ hội tản lời đồn."
Lạc Thịnh Vũ không khỏi cười, nói: "Là thứ của ngươi, ta đương nhiên không dám có ý gì." Nói xong nhìn nhìn xương trắng dựa vào tường đá, "Chúng ta có cần tìm một chỗ chôn hắn hay không?"
Mạnh Trúc cười nhạo một tiếng, "Lạc đại hiệp khi nào lòng từ bi như thế? Ngươi thúc giục những ngụy quân tử ấy vây đánh Vân Thiên cốc của ta, ngươi cũng biết một trận chiến này chết bao nhiêu người? Ngươi giúp người Liêu công chiếm xâm lược, ngươi cũng biết có bao nhiêu người bởi vậy chết trận sa trường ngay cả hài cốt cũng tìm không được đầy đủ?"
Mạnh Trúc nói xong đến gần hai bước, "Giả nhân giả nghĩa thì không cần, Lạc đại hiệp không cần như vậy."
Lạc Thịnh Vũ không nói chuyện, tựa hồ là thở dài. Mạnh Trúc cầm trường cung trong tay, chỉ nói câu "Cần phải đi", liền đề khí tung người, triển khai khinh công giống như đi về phương xa.
Hai người xoay trong núi, chung quanh đều trơ trụi, thế núi vô cùng nguy hiểm, cỏ dại cũng không có, chỉ có dây mây khô màu xám, chớ nói chi là có thể tìm được một ít đồ ăn. Hai người tìm không được lối ra cũng chỉ có thể bụng rỗng, không ăn không uống.
Mạnh Trúc cảm thấy thân thể tựa hồ có chút không thích hợp, dường như bởi vì một thời gian dài không thể ăn cơm, có chút choáng váng đầu, chẳng qua chút không thoải mái như thế hắn cũng không để ý. Chỉ là lúc đến chạng vạng, trong óc lại càng mê man khó chịu, bụng cũng không thoải mái, trên trán toát ra chút mồ hôi, bước chân chậm hơn nhiều.
"Sắc mặt ngươi không tốt, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Lạc Thịnh Vũ bỗng nhiên vươn tay giữ chặt hắn, Mạnh Trúc hoảng sợ, cảm giác phản ứng của mình tựa hồ chậm đi, nếu là thường ngày hẳn là sẽ phát hiện sớm hơn mới đúng.
"Không cần." Mạnh Trúc lắc đầu.
Lạc Thịnh Vũ mặc dù nói chính là câu hỏi, nhưng đối phương lắc đầu vẫn bị kéo dừng lại, nói: "Dù sao một chốc cũng không tìm được đường đi ra ngoài, nghỉ ngơi một lát cũng không sao."
"Đã nói không cần..." Mạnh Trúc còn muốn lại lắc đầu, nhưng lần này liền cảm thấy trong óc lại càng choáng váng, trước mắt tối sầm, cảm thấy có phần không dùng được khí lực. Lạc Thịnh Vũ thấy hắn đột nhiên lung lay một cái, chạy vội vàng qua một phen ôm hắn vào lòng, sắc mặt người nọ trắng bệch, y vốn chỉ là có chút lo lắng, có điều xem ra đích thực là không thoải mái.
"Nếu không, ta cõng ngươi đi." Lạc Thịnh Vũ thấy hắn bướng bỉnh vô cùng, dứt khoát sấp người trên lưng, nói: "Như vậy cũng sẽ không để lỡ thời gian."
Đầu Mạnh Trúc tựa vào trên lưng y, bên tai vang ong ong, ngay cả Lạc Thịnh Vũ nói cái gì cũng không nghe thấy, cảm giác khí lực nói chuyện tựa hồ cũng không có, dứt khoát nằm sấp trên người y, cũng không biết là bất tỉnh hay là ngủ thiếp đi, chỉ chốc lát đã nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất