Chương 13: H
Cửu Anh nghiến răng, toàn thân nóng như lửa đốt, kì phát dục của hung thú xưa nay đều kinh khủng như thế, hàng loạt khoái cảm xộc lên khắp mọi ngóc ngách của thần thức, nếu không cho hắn phát tiết kì thực nên chạy thật xa khuất tầm nhìn. Những lần trước hắn đều đóng cửa ma cung không tiếp khách. Lần này thì hay rồi.
Hắn nóng đến mức muốn gọi mẹ mà không chịu đựng được liền sà vào lòng y luồn tay vào khuôn ngực rắn chắc của Vương Phàm rồi hôn nhẹ lên cổ tìm kiếm mùi cơ thể của đối phương để ngui ngoai dục tính.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, Cửu Anh đè y xuống rồi cắn thật mạnh lên cổ ngực rồi bả vai, bàn tay cũng bấu chặt vào mái tóc Vương Phàm.
Cửu Anh: ''Vương Phàm...!"
Y cũng không chờ đợi gì liền ôm chặt cơ thể mảnh mai của hắn rồi đưa tay xuống eo Cửu Anh kéo nhẹ thắt lưng, bắt đầu trút bỏ y phục trên người. Lần lượt từng món đều bị vứt xuống sàn tẩm điện vang lên đầy âm thanh hoan ái.
Y chợt dừng tay lại một chút mặt hơi ửng đỏ khi chạm vào lớp nội phục mỏng manh cuối cùng trên thân hắn. Thấy đối phương có chút thẹn thùng chùn tay Cửu Anh xoay người ngồi trên bụng y rồi thở dốc toàn thân run rẫy mồ hôi ướt đẫm.
Hai tay hắn lần mò từng sớ thịt cứng cỏi trên bụng của Vương Phàm. Y nằm dưới ngây người ngắm nhìn khuôn mặt mị hoặc câu hồn đoạt phách của hắn. Cửu Anh hai má đỏ ửng biểu cảm dần trở nên đê mê hơn.
Hắn khẽ gọi: ''Vương Phàm..."
Vương Phàm nuốt nước bọt xuống rồi vịn chặt eo Cửu Anh xoay người chuyển đổi tư thế chèn cả người trên tấm thân nhỏ bé trần trụi của hắn. Y rà tay từ ngực di chuyển vụng về xuống hạ thân chạm vào tiểu côn th*t của Cửu Anh không ngừng vuốt ve trêu chọc nó.
Cửu Anh:
''Đừng trêu chọc ta nữa. Y phục cởi ra...!"
Vương Phàm:
''Xà tộc mỗi lần phát dục đúng là dâm đãng hơn người. Mới lúc sáng còn đối với ta lạnh nhạt như nước, bây giờ ngươi lại tình ý miên man vì muốn thỏa mãn dâm tính của mình."
''Ngươi nói gì cũng được mà... Đến đây!"
Hắn giương đôi mắt mời gọi nhìn y rồi lại nhắm hờ khẽ rên rĩ vài tiếng nhỏ, thả lỏng người ra giường để mặc bàn tay của đối phương sự lộng quyền ở nơi cấm địa. Mỗi lần y cọ ngón tay quanh thân côn th*t của mình Cửu Anh đều run người lên, hắn cũng đã trải qua xuân tình với rất nhiều mỹ nữ ma tộc có kỹ thuật điêu luyện nhưng đều không nảy sinh khoái cảm dạt dào như hiện tại.
Vương Phàm: ''Xem mặt ngươi kìa... Trước giờ ngươi phát sinh chuyện ân ái với bao nhiêu người rồi?! Chẳng lẽ trong kì phát dục nhìn thấy ai cũng đều nổi lên dục vọng."
Hắn toàn thân không ngừng co giật nhưng miệng lưỡi vẫn không bớt phần kiêu ngạo.
''... Ưmm... Aaa... Đừng nhiều lời nữa... Ta giết ngươi đấy!"
Vương Phàm di chuyển tay lên ngực hắn kéo nhẹ đầu nhủ đỏ hồng đang run rẩy: ''Sau này ngoài ta ra không được để bất kì ai chạm vào ngươi. Ta chỉ cần như thế."
Hắn hổn hển uốn người theo động tác của đối phương: ''Tiếp tục đi... Tiếp tục chạm vào ta đi."
Y ghì chặt người và đặt nụ hôn cuồng nhiệt khóa miệng Cửu Anh, bị y trêu chọc đến đầu óc mơ mơ hồ hồ hắn vẫn nhận ra bàn tay Vương Phàm luồng tay vào giữa khe mông của mình mạnh mẽ tách ra xâm nhập nơi huyệt động, Cửu Anh nhẹ nhàng xê dịch cơ thể y không thể để cho Vương Phàm ở trên, tuyệt đối không.
Hắn dùng một chút lí trí còn sót lại phản kháng nhẹ nhàng. "Khoan đã! Ngươi... Để ta ở trên... Xuống dưới a... Aaa ngươi xuống dưới đi."
''Ma tôn nằm dưới là ngươi. Đừng vùng vẫy nữa."
Vương Phàm cởi y phục của mình rồi nắm lấy hai chân Cửu Anh mở rộng ra hai bên hông. Dán mắt thưởng thức cơ thể trần trụi của hắn, tất cả mọi việc diễn biến quá nhanh hắn thoáng đỏ mặt tránh đi cái nhìn của y.
Hai tay Cửu Anh quơ loạn rồi bấu chặt xuống giường. ''Aaa... Đừng... Đừng mà, ngươi ở dưới đi...."
Y nhìn biểu hiện của hắn hiểu rõ đối phương lo sợ chuyện gì, y ôn nhu nắm lấy bàn tay run rẩy của hắn đặt lên ngực:''Bổn Thiên đế đối với Ma tôn thật lòng thật dạ, tuyệt đối phải tin tưởng ta."
Cửu Anh hai mắt sắt lạnh cương quyết cự tuyệt lại. ''Không thể được. Nếu ngươi muốn ở trên. Thế thì không cần nữa. Tự ta giải quyết!"
Hắn nói xong liền dùng sức định vùng dậy khó khăn trườn người ra khỏi giường nhưng liền bị Vương Phàm ghì chặt lại.
Vương Phàm: ''Muốn chạy sao? Ngươi hôm nay không chạy được đâu."
Cửu Anh:
''Mau bỏ ta ra. Ngươi... Ngươi! Để ngươi ở trên sau này ta không thể nhìn mặt ai được nữa."
Đương nhiên Vương Phàm biết nếu trong thời gian phát dục hắn thượng người khác thì không sao nhưng nếu bị người khác thượng hắn chắc chắn sẽ thụ thai. Y nhìn được sự hoảng loạn và cả sợ hãi bên trong ánh mắt kia.
Nhẹ nhàng khuyên bảo: ''Cửu Anh! Ngươi không tin ta sao?"
''Tin ngươi mới lạ đó."
Y hung hãn ấn hai ngón tay đi hơi sâu vào hậu huyệt của hắn luôn miệng thúc giục.
''Ngoãn ngoãn nghe lời, chỉ cần trên người ngươi có huyết mạch long tộc. Ta có thể danh chính ngôn thuận mang ngươi về Lăng tiêu điện."
Hắn bất ngờ gục mặt vào ngực y:
''Nếu ngươi không phải thần tộc ta lập tức tin ngươi, thần giới luôn miệng nói đạo lý nhân nghĩa trí tín. Đều gạt người. Ta không tin nhất chính là các ngươi...''
Y bị nước mắt của hắn làm cho bối rối, bản thân đã quá hấp tấp, làm sao có thể vừa gặp lại đã ép hắn trao thân cho mình mà quên mất tổn thương tâm lý nặng nề lúc trước. Hồi bé hắn lưu lạc nhân gian do máu cổ thần trong người đã bị không ít thần tộc ở Tứ Hải bộ châu lừa gạt hành hạ suốt mười năm trước khi được Côn Bằng đem về nuôi.
Vương Phàm nơi lỏng tay:
''Cửu Anh, ta không ép ngươi nữa. Thế này đi. Ta sẽ cho ra ngoài được không?"
Cửu Anh: ''Không được làm bẩn ma cung của ta!"
''... Vậy vào trong cũng không được. Ra ngoài ngươi cũng không cho. Thế... Ngươi chịu khó nuốt.''
Cửu Anh: ''Ngươi muốn chết à?"
Vương Phàm:
''Đừng nóng, đừng nóng! Long tinh người tu hành cầu mà không được đấy. Rất trân quý, ta bắt ngươi nuốt là muốn tốt cho ngươi."
''Tốt cái đầu của ngươi, có giỏi ngươi nuốt của ta đi."
''Là ngươi nói đó." - Vương Phàm khom người xuống vén tóc của mình qua một bên rồi đưa miệng ngậm chặt côn th*t của hắn. Cửu Anh cắn chặt răng nhắm chặt mắt cảm nhận.
Cửu Anh:
''Tên khốn này... Ngươi thật sự điên rồi, chết tiệt... Ta cũng điên theo ngươi mất."
Trong khoảng khắc trái tim nhỏ bé của hắn run lên lần nữa, hắn từng thề không bao giờ tin tưởng bất cứ lời nào từ người khác, nhưng mỗi câu nói của Vương Phàm cứ như thế mạnh mẽ xuyên qua bức tường phòng ngự mỏng manh hắn dựng lên trong tâm can.
Vương Phàm nắm càng nhìn thì không thể nhịn nổi lôi cự vật ra khỏi lớp y phục trong mỏng manh của mình, Cửu Anh lén hé một mắt nhìn thứ to lớn đang căng tràn thẳng đứng trong tay y mà sởn gai óc bất giác dùng hai tay che miệng mình lại nói lớn.
Cửu Anh:
''Hay là cho ta ở trên đi. Ta đổi ý rồi, ta muốn ở trên."
Y mỉm cười châm chọc đúng là với kích cỡ này thì hắn khó tiếp nhận nổi nhưng y cũng không vì thế mà phát tâm thương cảm. Nhớ lại chuyện hắn đi chung với Vô Thiên là căn bản không định thương hoa tiếc ngọc. Gắt gao dùng tay chế trụ eo hắn rồi vân ve khu vực quanh hậu huyệt.
Vương Phàm dây một ít dịch lỏng vào nơi cửa mình của đối phương. ''Thả lỏng nào."
Khuôn mặt y lấm tấm mồ hôi nhỏ xuống, hắn đỏ mặt nhìn cây "kiếm" khổng lồ đang căng cứng kia đặt trước hậu huyệt mà run rẩy đến mất hồn. Tính ra thì đây là lần đầu tiên Cửu Anh gần gũi với một nam nhân.
''Cái nơi đó của ngươi thật là biến thái..."
Vương Phàm lờ đi một tay đưa lên vuốt mái tóc của mình về phía sau:
''Biến thái? Kích cỡ này mà ngươi gọi là biến thái à? Ta vẫn... Chưa cương lên hết cỡ đâu nhưng mà dần dần sẽ quen thôi."
Thân dưới của hắn vẫn chưa kịp thích ứng được thì cái thứ hư hỏng kia đã dập mạnh vào. Đối phương căng thẳng, hai tay bấu loạn, chân duỗi ra.
''Đau quá, đau quá.... Vương Phàm chết tiệt, ngươi là tên đầu lợn. Đau chết mất... Ta không chơi với ngươi nữa. Dừng lại đi... Aa."
Y trườn người chèn lên cơ thể Cửu Anh rồi liếm vào đầu nhũ của hắn mặc cho đối phương liên tục uốn người vì không chịu nổi, y vẫn thế mạnh mẽ gắt gao tiến vào bên trong. Hắn không còn cách nào khác trân người ôm chặt Vương Phàm.
''Vương Phàm... Đau quá, đau quá... Hức hức... Đau quá..."
Vương Phàm ôm chặt Cửu Anh rồi ngậm lấy vành tai hắn. "Sau này ta không cho phép ngươi thân mật với tên atula kia nữa."
''... Aaa... A...."
''Hứa với ta không được có bất cứ quan hệ gì với hắn."
Cửu Anh đỏ hoe mắt khoái cảm sớm đã che hết cả tự tôn: ''Ta hứa, cái gì cũng hứa cả... Hưm... Chết tiệt sao lại đau như thế chứ... Aaaa."
Y vuốt ve hắn: ''Đau lắm hả? Vậy ta liền rút ra."
''Đừng...!"
Vương Phàm hỏi lại: ''Đừng cái gì?"
Hắn tức giận đưa tay giật nắm tóc của y: ''Đừng rút ra... Còn hỏi mấy câu như thế lập tức giết ngươi."
''Được rồi tôn thượng đại nhân tha mạng bổn thiên đế không hỏi những câu như vậy nữa là được chứ gì."
Khóe môi của hắn không tự chủ được khẽ kêu lên, cảm giác đau đớn thấu đến tận đầu không che lấp sự sung sướng của xác thịt khiến hắn run rẩy đến tận ngón chân.
Mãi đến một lát sau thấy hắn đau đớn như kia y cũng không dám nhúc nhích, Vương Phàm đưa tay vuốt ve Cửu Anh. Đến bây giờ mọi thứ diễn ra nhanh đến mức y không thể tin được.
Hắn đợi mãi ngó thấy y vẫn không động thì có chút ngạc nhiên, tên này quả thật không có một chút xíu gì kinh nghiệm của nam nhân.
Cửu Anh đỏ mặt: ''Ngươi định bất động thế đến bao giờ."
''Ngươi kêu đau đến thê thảm như vậy ta cũng không nỡ cử động mạnh." - Y tròn mắt mỉm cười trong khi hai tay vẫn giữ chặt eo hắn.
Hắn quả nhiên bị câu nói kia làm xấu hổ. ''Ai kêu thê thảm chứ? Tên đầu heo này không lẽ cứ để yên vật đó ở trong ta mà không động hoài như thế thì bao giờ ngươi mới tới? Chọc ta điên à?"
Vương Phàm hôn vào môi hắn. Càng lúc càng ghì chặt vào lòng như thể sợ đối phương chạy mất. Bên dưới bắt đầu nhấp nháy thật nhẹ nhàng.
''Được rồi để ta động, nếu đau thì cứ kêu lên..."
Cửu Anh:
''Câm miệng đi! Ahh... Ta bảo ta ở trên mà cứ không nghe. Ahh... Ahhh..."
Bên dưới thân hắn thoải mái vô cùng. Cái cảm giác này hoàn toàn khác với lúc hắn cùng một nữ nhân. Cửu Anh mở to hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Từ giây phút này có lẽ hắn sẽ không thể cắt đứt mọi liên quan đến thần tộc được nữa.
Mấy ngày sau cả hai đã thay đổi rất nhiều loại tư thế nhưng có vẻ lượng xuân dược trong cơ thể hắn vẫn chưa vơi đi. Cửu Anh cúi người quỳ gối dưới giường, Vương Phàm ngắm nhìn hắn trong chốc lát, gương mặt y không được vừa lòng lắm.
"Ma tôn đan dược này luyện ra rất tốt, có thể cho ta công thức không!"
Cửu Anh chống tay xuống giường thở dốc, nhắc đến Mộng Bồng Lai này thì trong lòng dâng trào một vạn cái hối hận. Rõ ràng là nước mắt nhân ngư dùng để khống chế phần nào dục tính chưa lấy được lại dám mang đi luyện chế thành đan.
Trên người Cửu Anh đâu đâu cũng là vết bầm, cảm thấy bản thân cũng có hơi quá đáng Vương Phàm chuyển động từ từ chậm rãi lại.
''Hay là nghỉ một lát."
''Ừm phải đó, nghỉ... Nghỉ một lát đi!' - Cửu Anh vẫn còn nóng râm rang khắp người nhưng nghe thế liền buông lỏng cả người giơ tay kéo vội cái chăn làm từ da hổ đến đắp lên.
Cổ họng trào lên một cảm giác khó chịu cực kỳ, hắn che miệng lết về phía góc chân giường chống tay vào tường nôn thốc nôn tháo. Toàn bộ tinh nguyên Vương Phàm bắn ra đều bắt hắn nuốt xuống, nhất thời cái hương vị này không thể nuốt trôi.
Vương Phàm đến âu yếm ôm eo hắn rồi lấy tay vỗ nhẹ vào mông:''Nuốt không được không cần miễn cưỡng đâu nhưng mà cũng không thể làm bẩn ma cung của ngươi.. Chi bằng ta lại cho vào trong..."
Cửu Anh trấn tĩnh một lát rồi mệt mỏi nhìn y, còn dám nói chẳng phải là chuyện tốt của y làm sao? Gần như khuấy nát lục phủ ngũ tạng bên trong bụng hắn.
''Đừng có mơ lưu lại dã chủng ở bên trong ta...!"
Nhìn mỹ nhân trước mặt khốn khổ trách mắng, Vương Phàm thu liễm lại một chút, y đến bên cạnh chạm tay vào tấm lưng trần của Cửu Anh để độ khí giảm đau thì bị hắn hất ra.
''Không cần, ta ra ngoài đi lại một lát."
''Ngươi đi nổi không?" - Vương Phàm nằm đó đưa tay vân ve mái tóc của chính mình.
Hắn đi khỏi Vương Phàm tuy có hơi mệt mỏi nhưng khuôn mặt y rất thỏa mãn, nhìn sang bên cạnh lấm tấm vài giọt máu thấm đẫm trên giường, vẻ mặt y liền biến sắc.
''Máu của hắn, ta thế mà lại mạnh tay như vậy... Chắc là đau lắm..."
Có lần Vương Phàm hỏi Đế Thích Thiên cái cảm giác bị Băng Phong Thiên Lý xâm thực rồi ăn mòn nguyên thần là như thế nào, ông ấy nói đau gấp hai lần cảm giác bị người ta đập nát tứ chi đến chết...
... Đau gấp ba lần cảm giác bị hàng ngàn con quạ phanh thây, nặng gấp bốn lần cảm giác bị đè dưới Vạn Tượng sơn, sợi hãi gấp năm lần cảm giác bị chôn suốt lúc còn ý thức... Vì thế nên y quyết định lịch kiếp.
Mỗi một kiếp Vương Phàm đều tự sắp xếp bản thân trãi qua những thứ cảm giác tột cùng đó. Và y tự hỏi Cửu Anh đã phải trãi qua tất cả những thứ khủng khiếp như vậy một mình sao?
Y hận bản thân không thể ôm hắn chặt thêm. Rồi sẽ không nhu nhược như kiếp trước, chỉ ngồi đó gào khóc nhìn hắn chịu đau đớn đến cả tư cách giữ lại một mảnh tàn hồn cũng không có.
Rời khỏi canh phòng đầy hoan ái nhục dục đó cũng là lúc tâm trí Cửu Anh đã minh mẫn lại một vài phần, hành lang ma cung dài hun hút không một ánh đèn, phía cuối đường là chánh điện nơi đặt vương tọa dành cho ma hoàng.
''Vương Phàm... Tên khốn kiếp. Phá hỏng nhân duyên của ta còn hại ta trở thành công cụ tiết dục của ngươi. Bổn tôn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế... Khụ khụ."
Hắn bước tới mở cửa lớn bước vào trong điện mang hoàng, không gian vắng lặng điêu tàn. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ bóng tối âm u và bụi bặm bám dày lên tất cả những huy hoàng trong quá khứ.
Cảnh tượng năm đó uy dũng ngồi giữa đại điện bên cạnh là tả hữu hộ pháp, hai bên là ma tướng thống soái đứng hầu, trước mặt là bát vương ma tộc vẫn in sâu trong đầu như vừa mới hôm qua.
''Khụ... Khụ...'' - Hắn nép người vào một góc nôn ra tinh nguyên vừa nuốt lúc nãy, tấm áo choàng quấn hờ trên thân hắn rơi xuống đất lộ ra thân thể trắng nõn đầy vết tích hoan ái, Cửu Anh cúi xuống nhặt tấm áo choàng định khoác lên, hắn vừa cảm thấy xấu hổ vừa nhục nhã.
Bây giờ bản thân không khác gì những nữ nhân lúc trước từng bị hắn cưỡng đoạt rồi vứt bỏ. Sau khi hoan ái đều không thèm liếc nhìn lại các nàng ấy dù một lần. Có lẽ nào những chuyện mà bản thân đang chịu đựng này chính là luật nhân quả của những việc xấu xa trong quá khứ đã làm.
''Đang nghĩ gì thế?" - Vương Phàm từ phía sau đi đến ôm lấy hắn. Cửu Anh rùng mình gỡ tay y ra khỏi người mình.
Nhận thấy thái độ của hắn lúc cao trào ban nãy và cái nhìn lạnh lùng hiệu giờ quá khác nhau liền khiến Vương Phàm không vừa ý, y đẩy hắn kề sát vào vương tọa rồi mạnh mẽ cắn vào cổ.
Cửu Anh xoay người nhưng không sao nhúc nhích nổi một li. Hắn ngước cổ nhìn lên trên đoán nhận đợt khoái cảm dâng khi bàn tay lỗ mãng của y vuốt ve phần thân dưới.
''Không được... Đừng làm ở chỗ này... Ngươi... Đừng mà..."
Vương Phàm: ''Cửu Anh ngươi không thành thật chút nào. Với lại ngươi biết hai chữ ''Đừng mà" vô dụng thế nào không?"
Vương Phàm dùng sức túm lấy eo hắn lưng siết chặt hai tay rồi bắt đầu di chuyển cơ thể. Y nhìn đến tấm lưng trần chi chít vết bầm, giữa sóng lưng hắn ở gần khe mông còn có hình hoa văn màu đen kì lạ nổi bật giữa rừng ma văn đỏ quấn quanh thân.
Bên trong nguyên thần Cửu Anh vẫn ẩn chứa hàng vạn quỷ hồn đang kí sinh, ấn văn màu đen này thực ra là phong ấn để áp chế chúng. Văn Trực thiên thư có viết người luyện hồn trận mỗi lần sử dụng oán linh đều phải tế máu của chính mình.
Nghĩ đến tàn hồn của hắn suy yếu lại phải dưỡng hơn mười vạn oán linh bất chợt y đau quặn trong lòng, ham muốn kia liền dừng lại, thấy thái độ cuồng nhiệt của đối phương ngắt quãng.
Cửu Anh liếc mắt ra sau:
''Có chuyện gì à?"
Y từ từ di chuyển để côn th*t trượt ra khỏi hậu huyệt của hắn. "Không phải nói không muốn làm ở đây sao? Dừng lại vậy, ngươi giữ gìn thân thể đi."
''Cái gì? Ghì chặt ta mấy ngày rồi mới nói đến chuyện này, sao ngươi không đi chết đi." - Hắn trợn mắt tức giận, y vừa khơi gợi dục vọng của hắn trỗi dậy rồi đột ngột đòi dừng, lý nào lại thế. Cửu Anh túm chặt Vương Phàm đẩy ngã y nằm ngửa sóng soài trên vương tọa.
Vương Phàm: ''Cửu Anh. Vừa nãy còn cự tuyệt, cư nhiên hiện giờ lại muốn đến thế sao"
Cửu Anh:
''Gọi gì mà gọi. Ngươi tiêu rồi, xà tộc đối với dục vọng đặt ở mức tối cường. Vương Phàm ta cho ngươi hay, hầu hạ không tốt bổn tôn thượng liền xem ngươi như những nữ nhân kia. Ăn thịt ngươi."
''Ai tiêu còn chưa biết nha. Long tộc của ta cũng không phải dạng vừa đâu, nhất là đối với ái nhân."
Cửu Anh bật cười: ''Ái nhân? Thiên đế ngài đùa rồi."
Vương Phàm:
''Ngươi chờ ta bình loạn ở Tiên giới xong. Ta sẽ không làm thiên đế nữa. Lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau ẩn cư ở nơi thiên sương vạn thủy nào đó. Sinh thật nhiều tiểu hài tử."
Hắn tức giận xoay mặt lại quát tháo: "Nói gì thế? Ai muốn cùng ngươi ẩn cư..." - Còn nói giống y như lời ngon ngọt của ta dùng nói với những nữ nhân kia. Tên khốn.
Y ấn người hắn thật chặt cố định hai tay trên eo nhỏ mạnh mẽ đâm xuyên qua.
"Ahhh... Ahh... Tên hỗn chướng này... Nhẹ chút..."
"Vương Phàm ta sai rồi ngươi... Ngươi nhấp nhẹ một chút..."
Cửu Anh thật sự không hiểu mình bị cái gì nữa, hắn rõ ràng không thích nam nhân nhưng lại không muốn cự tuyệt. Điên rồi, thật là điên rồi.
Hắn nóng đến mức muốn gọi mẹ mà không chịu đựng được liền sà vào lòng y luồn tay vào khuôn ngực rắn chắc của Vương Phàm rồi hôn nhẹ lên cổ tìm kiếm mùi cơ thể của đối phương để ngui ngoai dục tính.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, Cửu Anh đè y xuống rồi cắn thật mạnh lên cổ ngực rồi bả vai, bàn tay cũng bấu chặt vào mái tóc Vương Phàm.
Cửu Anh: ''Vương Phàm...!"
Y cũng không chờ đợi gì liền ôm chặt cơ thể mảnh mai của hắn rồi đưa tay xuống eo Cửu Anh kéo nhẹ thắt lưng, bắt đầu trút bỏ y phục trên người. Lần lượt từng món đều bị vứt xuống sàn tẩm điện vang lên đầy âm thanh hoan ái.
Y chợt dừng tay lại một chút mặt hơi ửng đỏ khi chạm vào lớp nội phục mỏng manh cuối cùng trên thân hắn. Thấy đối phương có chút thẹn thùng chùn tay Cửu Anh xoay người ngồi trên bụng y rồi thở dốc toàn thân run rẫy mồ hôi ướt đẫm.
Hai tay hắn lần mò từng sớ thịt cứng cỏi trên bụng của Vương Phàm. Y nằm dưới ngây người ngắm nhìn khuôn mặt mị hoặc câu hồn đoạt phách của hắn. Cửu Anh hai má đỏ ửng biểu cảm dần trở nên đê mê hơn.
Hắn khẽ gọi: ''Vương Phàm..."
Vương Phàm nuốt nước bọt xuống rồi vịn chặt eo Cửu Anh xoay người chuyển đổi tư thế chèn cả người trên tấm thân nhỏ bé trần trụi của hắn. Y rà tay từ ngực di chuyển vụng về xuống hạ thân chạm vào tiểu côn th*t của Cửu Anh không ngừng vuốt ve trêu chọc nó.
Cửu Anh:
''Đừng trêu chọc ta nữa. Y phục cởi ra...!"
Vương Phàm:
''Xà tộc mỗi lần phát dục đúng là dâm đãng hơn người. Mới lúc sáng còn đối với ta lạnh nhạt như nước, bây giờ ngươi lại tình ý miên man vì muốn thỏa mãn dâm tính của mình."
''Ngươi nói gì cũng được mà... Đến đây!"
Hắn giương đôi mắt mời gọi nhìn y rồi lại nhắm hờ khẽ rên rĩ vài tiếng nhỏ, thả lỏng người ra giường để mặc bàn tay của đối phương sự lộng quyền ở nơi cấm địa. Mỗi lần y cọ ngón tay quanh thân côn th*t của mình Cửu Anh đều run người lên, hắn cũng đã trải qua xuân tình với rất nhiều mỹ nữ ma tộc có kỹ thuật điêu luyện nhưng đều không nảy sinh khoái cảm dạt dào như hiện tại.
Vương Phàm: ''Xem mặt ngươi kìa... Trước giờ ngươi phát sinh chuyện ân ái với bao nhiêu người rồi?! Chẳng lẽ trong kì phát dục nhìn thấy ai cũng đều nổi lên dục vọng."
Hắn toàn thân không ngừng co giật nhưng miệng lưỡi vẫn không bớt phần kiêu ngạo.
''... Ưmm... Aaa... Đừng nhiều lời nữa... Ta giết ngươi đấy!"
Vương Phàm di chuyển tay lên ngực hắn kéo nhẹ đầu nhủ đỏ hồng đang run rẩy: ''Sau này ngoài ta ra không được để bất kì ai chạm vào ngươi. Ta chỉ cần như thế."
Hắn hổn hển uốn người theo động tác của đối phương: ''Tiếp tục đi... Tiếp tục chạm vào ta đi."
Y ghì chặt người và đặt nụ hôn cuồng nhiệt khóa miệng Cửu Anh, bị y trêu chọc đến đầu óc mơ mơ hồ hồ hắn vẫn nhận ra bàn tay Vương Phàm luồng tay vào giữa khe mông của mình mạnh mẽ tách ra xâm nhập nơi huyệt động, Cửu Anh nhẹ nhàng xê dịch cơ thể y không thể để cho Vương Phàm ở trên, tuyệt đối không.
Hắn dùng một chút lí trí còn sót lại phản kháng nhẹ nhàng. "Khoan đã! Ngươi... Để ta ở trên... Xuống dưới a... Aaa ngươi xuống dưới đi."
''Ma tôn nằm dưới là ngươi. Đừng vùng vẫy nữa."
Vương Phàm cởi y phục của mình rồi nắm lấy hai chân Cửu Anh mở rộng ra hai bên hông. Dán mắt thưởng thức cơ thể trần trụi của hắn, tất cả mọi việc diễn biến quá nhanh hắn thoáng đỏ mặt tránh đi cái nhìn của y.
Hai tay Cửu Anh quơ loạn rồi bấu chặt xuống giường. ''Aaa... Đừng... Đừng mà, ngươi ở dưới đi...."
Y nhìn biểu hiện của hắn hiểu rõ đối phương lo sợ chuyện gì, y ôn nhu nắm lấy bàn tay run rẩy của hắn đặt lên ngực:''Bổn Thiên đế đối với Ma tôn thật lòng thật dạ, tuyệt đối phải tin tưởng ta."
Cửu Anh hai mắt sắt lạnh cương quyết cự tuyệt lại. ''Không thể được. Nếu ngươi muốn ở trên. Thế thì không cần nữa. Tự ta giải quyết!"
Hắn nói xong liền dùng sức định vùng dậy khó khăn trườn người ra khỏi giường nhưng liền bị Vương Phàm ghì chặt lại.
Vương Phàm: ''Muốn chạy sao? Ngươi hôm nay không chạy được đâu."
Cửu Anh:
''Mau bỏ ta ra. Ngươi... Ngươi! Để ngươi ở trên sau này ta không thể nhìn mặt ai được nữa."
Đương nhiên Vương Phàm biết nếu trong thời gian phát dục hắn thượng người khác thì không sao nhưng nếu bị người khác thượng hắn chắc chắn sẽ thụ thai. Y nhìn được sự hoảng loạn và cả sợ hãi bên trong ánh mắt kia.
Nhẹ nhàng khuyên bảo: ''Cửu Anh! Ngươi không tin ta sao?"
''Tin ngươi mới lạ đó."
Y hung hãn ấn hai ngón tay đi hơi sâu vào hậu huyệt của hắn luôn miệng thúc giục.
''Ngoãn ngoãn nghe lời, chỉ cần trên người ngươi có huyết mạch long tộc. Ta có thể danh chính ngôn thuận mang ngươi về Lăng tiêu điện."
Hắn bất ngờ gục mặt vào ngực y:
''Nếu ngươi không phải thần tộc ta lập tức tin ngươi, thần giới luôn miệng nói đạo lý nhân nghĩa trí tín. Đều gạt người. Ta không tin nhất chính là các ngươi...''
Y bị nước mắt của hắn làm cho bối rối, bản thân đã quá hấp tấp, làm sao có thể vừa gặp lại đã ép hắn trao thân cho mình mà quên mất tổn thương tâm lý nặng nề lúc trước. Hồi bé hắn lưu lạc nhân gian do máu cổ thần trong người đã bị không ít thần tộc ở Tứ Hải bộ châu lừa gạt hành hạ suốt mười năm trước khi được Côn Bằng đem về nuôi.
Vương Phàm nơi lỏng tay:
''Cửu Anh, ta không ép ngươi nữa. Thế này đi. Ta sẽ cho ra ngoài được không?"
Cửu Anh: ''Không được làm bẩn ma cung của ta!"
''... Vậy vào trong cũng không được. Ra ngoài ngươi cũng không cho. Thế... Ngươi chịu khó nuốt.''
Cửu Anh: ''Ngươi muốn chết à?"
Vương Phàm:
''Đừng nóng, đừng nóng! Long tinh người tu hành cầu mà không được đấy. Rất trân quý, ta bắt ngươi nuốt là muốn tốt cho ngươi."
''Tốt cái đầu của ngươi, có giỏi ngươi nuốt của ta đi."
''Là ngươi nói đó." - Vương Phàm khom người xuống vén tóc của mình qua một bên rồi đưa miệng ngậm chặt côn th*t của hắn. Cửu Anh cắn chặt răng nhắm chặt mắt cảm nhận.
Cửu Anh:
''Tên khốn này... Ngươi thật sự điên rồi, chết tiệt... Ta cũng điên theo ngươi mất."
Trong khoảng khắc trái tim nhỏ bé của hắn run lên lần nữa, hắn từng thề không bao giờ tin tưởng bất cứ lời nào từ người khác, nhưng mỗi câu nói của Vương Phàm cứ như thế mạnh mẽ xuyên qua bức tường phòng ngự mỏng manh hắn dựng lên trong tâm can.
Vương Phàm nắm càng nhìn thì không thể nhịn nổi lôi cự vật ra khỏi lớp y phục trong mỏng manh của mình, Cửu Anh lén hé một mắt nhìn thứ to lớn đang căng tràn thẳng đứng trong tay y mà sởn gai óc bất giác dùng hai tay che miệng mình lại nói lớn.
Cửu Anh:
''Hay là cho ta ở trên đi. Ta đổi ý rồi, ta muốn ở trên."
Y mỉm cười châm chọc đúng là với kích cỡ này thì hắn khó tiếp nhận nổi nhưng y cũng không vì thế mà phát tâm thương cảm. Nhớ lại chuyện hắn đi chung với Vô Thiên là căn bản không định thương hoa tiếc ngọc. Gắt gao dùng tay chế trụ eo hắn rồi vân ve khu vực quanh hậu huyệt.
Vương Phàm dây một ít dịch lỏng vào nơi cửa mình của đối phương. ''Thả lỏng nào."
Khuôn mặt y lấm tấm mồ hôi nhỏ xuống, hắn đỏ mặt nhìn cây "kiếm" khổng lồ đang căng cứng kia đặt trước hậu huyệt mà run rẩy đến mất hồn. Tính ra thì đây là lần đầu tiên Cửu Anh gần gũi với một nam nhân.
''Cái nơi đó của ngươi thật là biến thái..."
Vương Phàm lờ đi một tay đưa lên vuốt mái tóc của mình về phía sau:
''Biến thái? Kích cỡ này mà ngươi gọi là biến thái à? Ta vẫn... Chưa cương lên hết cỡ đâu nhưng mà dần dần sẽ quen thôi."
Thân dưới của hắn vẫn chưa kịp thích ứng được thì cái thứ hư hỏng kia đã dập mạnh vào. Đối phương căng thẳng, hai tay bấu loạn, chân duỗi ra.
''Đau quá, đau quá.... Vương Phàm chết tiệt, ngươi là tên đầu lợn. Đau chết mất... Ta không chơi với ngươi nữa. Dừng lại đi... Aa."
Y trườn người chèn lên cơ thể Cửu Anh rồi liếm vào đầu nhũ của hắn mặc cho đối phương liên tục uốn người vì không chịu nổi, y vẫn thế mạnh mẽ gắt gao tiến vào bên trong. Hắn không còn cách nào khác trân người ôm chặt Vương Phàm.
''Vương Phàm... Đau quá, đau quá... Hức hức... Đau quá..."
Vương Phàm ôm chặt Cửu Anh rồi ngậm lấy vành tai hắn. "Sau này ta không cho phép ngươi thân mật với tên atula kia nữa."
''... Aaa... A...."
''Hứa với ta không được có bất cứ quan hệ gì với hắn."
Cửu Anh đỏ hoe mắt khoái cảm sớm đã che hết cả tự tôn: ''Ta hứa, cái gì cũng hứa cả... Hưm... Chết tiệt sao lại đau như thế chứ... Aaaa."
Y vuốt ve hắn: ''Đau lắm hả? Vậy ta liền rút ra."
''Đừng...!"
Vương Phàm hỏi lại: ''Đừng cái gì?"
Hắn tức giận đưa tay giật nắm tóc của y: ''Đừng rút ra... Còn hỏi mấy câu như thế lập tức giết ngươi."
''Được rồi tôn thượng đại nhân tha mạng bổn thiên đế không hỏi những câu như vậy nữa là được chứ gì."
Khóe môi của hắn không tự chủ được khẽ kêu lên, cảm giác đau đớn thấu đến tận đầu không che lấp sự sung sướng của xác thịt khiến hắn run rẩy đến tận ngón chân.
Mãi đến một lát sau thấy hắn đau đớn như kia y cũng không dám nhúc nhích, Vương Phàm đưa tay vuốt ve Cửu Anh. Đến bây giờ mọi thứ diễn ra nhanh đến mức y không thể tin được.
Hắn đợi mãi ngó thấy y vẫn không động thì có chút ngạc nhiên, tên này quả thật không có một chút xíu gì kinh nghiệm của nam nhân.
Cửu Anh đỏ mặt: ''Ngươi định bất động thế đến bao giờ."
''Ngươi kêu đau đến thê thảm như vậy ta cũng không nỡ cử động mạnh." - Y tròn mắt mỉm cười trong khi hai tay vẫn giữ chặt eo hắn.
Hắn quả nhiên bị câu nói kia làm xấu hổ. ''Ai kêu thê thảm chứ? Tên đầu heo này không lẽ cứ để yên vật đó ở trong ta mà không động hoài như thế thì bao giờ ngươi mới tới? Chọc ta điên à?"
Vương Phàm hôn vào môi hắn. Càng lúc càng ghì chặt vào lòng như thể sợ đối phương chạy mất. Bên dưới bắt đầu nhấp nháy thật nhẹ nhàng.
''Được rồi để ta động, nếu đau thì cứ kêu lên..."
Cửu Anh:
''Câm miệng đi! Ahh... Ta bảo ta ở trên mà cứ không nghe. Ahh... Ahhh..."
Bên dưới thân hắn thoải mái vô cùng. Cái cảm giác này hoàn toàn khác với lúc hắn cùng một nữ nhân. Cửu Anh mở to hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Từ giây phút này có lẽ hắn sẽ không thể cắt đứt mọi liên quan đến thần tộc được nữa.
Mấy ngày sau cả hai đã thay đổi rất nhiều loại tư thế nhưng có vẻ lượng xuân dược trong cơ thể hắn vẫn chưa vơi đi. Cửu Anh cúi người quỳ gối dưới giường, Vương Phàm ngắm nhìn hắn trong chốc lát, gương mặt y không được vừa lòng lắm.
"Ma tôn đan dược này luyện ra rất tốt, có thể cho ta công thức không!"
Cửu Anh chống tay xuống giường thở dốc, nhắc đến Mộng Bồng Lai này thì trong lòng dâng trào một vạn cái hối hận. Rõ ràng là nước mắt nhân ngư dùng để khống chế phần nào dục tính chưa lấy được lại dám mang đi luyện chế thành đan.
Trên người Cửu Anh đâu đâu cũng là vết bầm, cảm thấy bản thân cũng có hơi quá đáng Vương Phàm chuyển động từ từ chậm rãi lại.
''Hay là nghỉ một lát."
''Ừm phải đó, nghỉ... Nghỉ một lát đi!' - Cửu Anh vẫn còn nóng râm rang khắp người nhưng nghe thế liền buông lỏng cả người giơ tay kéo vội cái chăn làm từ da hổ đến đắp lên.
Cổ họng trào lên một cảm giác khó chịu cực kỳ, hắn che miệng lết về phía góc chân giường chống tay vào tường nôn thốc nôn tháo. Toàn bộ tinh nguyên Vương Phàm bắn ra đều bắt hắn nuốt xuống, nhất thời cái hương vị này không thể nuốt trôi.
Vương Phàm đến âu yếm ôm eo hắn rồi lấy tay vỗ nhẹ vào mông:''Nuốt không được không cần miễn cưỡng đâu nhưng mà cũng không thể làm bẩn ma cung của ngươi.. Chi bằng ta lại cho vào trong..."
Cửu Anh trấn tĩnh một lát rồi mệt mỏi nhìn y, còn dám nói chẳng phải là chuyện tốt của y làm sao? Gần như khuấy nát lục phủ ngũ tạng bên trong bụng hắn.
''Đừng có mơ lưu lại dã chủng ở bên trong ta...!"
Nhìn mỹ nhân trước mặt khốn khổ trách mắng, Vương Phàm thu liễm lại một chút, y đến bên cạnh chạm tay vào tấm lưng trần của Cửu Anh để độ khí giảm đau thì bị hắn hất ra.
''Không cần, ta ra ngoài đi lại một lát."
''Ngươi đi nổi không?" - Vương Phàm nằm đó đưa tay vân ve mái tóc của chính mình.
Hắn đi khỏi Vương Phàm tuy có hơi mệt mỏi nhưng khuôn mặt y rất thỏa mãn, nhìn sang bên cạnh lấm tấm vài giọt máu thấm đẫm trên giường, vẻ mặt y liền biến sắc.
''Máu của hắn, ta thế mà lại mạnh tay như vậy... Chắc là đau lắm..."
Có lần Vương Phàm hỏi Đế Thích Thiên cái cảm giác bị Băng Phong Thiên Lý xâm thực rồi ăn mòn nguyên thần là như thế nào, ông ấy nói đau gấp hai lần cảm giác bị người ta đập nát tứ chi đến chết...
... Đau gấp ba lần cảm giác bị hàng ngàn con quạ phanh thây, nặng gấp bốn lần cảm giác bị đè dưới Vạn Tượng sơn, sợi hãi gấp năm lần cảm giác bị chôn suốt lúc còn ý thức... Vì thế nên y quyết định lịch kiếp.
Mỗi một kiếp Vương Phàm đều tự sắp xếp bản thân trãi qua những thứ cảm giác tột cùng đó. Và y tự hỏi Cửu Anh đã phải trãi qua tất cả những thứ khủng khiếp như vậy một mình sao?
Y hận bản thân không thể ôm hắn chặt thêm. Rồi sẽ không nhu nhược như kiếp trước, chỉ ngồi đó gào khóc nhìn hắn chịu đau đớn đến cả tư cách giữ lại một mảnh tàn hồn cũng không có.
Rời khỏi canh phòng đầy hoan ái nhục dục đó cũng là lúc tâm trí Cửu Anh đã minh mẫn lại một vài phần, hành lang ma cung dài hun hút không một ánh đèn, phía cuối đường là chánh điện nơi đặt vương tọa dành cho ma hoàng.
''Vương Phàm... Tên khốn kiếp. Phá hỏng nhân duyên của ta còn hại ta trở thành công cụ tiết dục của ngươi. Bổn tôn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế... Khụ khụ."
Hắn bước tới mở cửa lớn bước vào trong điện mang hoàng, không gian vắng lặng điêu tàn. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ bóng tối âm u và bụi bặm bám dày lên tất cả những huy hoàng trong quá khứ.
Cảnh tượng năm đó uy dũng ngồi giữa đại điện bên cạnh là tả hữu hộ pháp, hai bên là ma tướng thống soái đứng hầu, trước mặt là bát vương ma tộc vẫn in sâu trong đầu như vừa mới hôm qua.
''Khụ... Khụ...'' - Hắn nép người vào một góc nôn ra tinh nguyên vừa nuốt lúc nãy, tấm áo choàng quấn hờ trên thân hắn rơi xuống đất lộ ra thân thể trắng nõn đầy vết tích hoan ái, Cửu Anh cúi xuống nhặt tấm áo choàng định khoác lên, hắn vừa cảm thấy xấu hổ vừa nhục nhã.
Bây giờ bản thân không khác gì những nữ nhân lúc trước từng bị hắn cưỡng đoạt rồi vứt bỏ. Sau khi hoan ái đều không thèm liếc nhìn lại các nàng ấy dù một lần. Có lẽ nào những chuyện mà bản thân đang chịu đựng này chính là luật nhân quả của những việc xấu xa trong quá khứ đã làm.
''Đang nghĩ gì thế?" - Vương Phàm từ phía sau đi đến ôm lấy hắn. Cửu Anh rùng mình gỡ tay y ra khỏi người mình.
Nhận thấy thái độ của hắn lúc cao trào ban nãy và cái nhìn lạnh lùng hiệu giờ quá khác nhau liền khiến Vương Phàm không vừa ý, y đẩy hắn kề sát vào vương tọa rồi mạnh mẽ cắn vào cổ.
Cửu Anh xoay người nhưng không sao nhúc nhích nổi một li. Hắn ngước cổ nhìn lên trên đoán nhận đợt khoái cảm dâng khi bàn tay lỗ mãng của y vuốt ve phần thân dưới.
''Không được... Đừng làm ở chỗ này... Ngươi... Đừng mà..."
Vương Phàm: ''Cửu Anh ngươi không thành thật chút nào. Với lại ngươi biết hai chữ ''Đừng mà" vô dụng thế nào không?"
Vương Phàm dùng sức túm lấy eo hắn lưng siết chặt hai tay rồi bắt đầu di chuyển cơ thể. Y nhìn đến tấm lưng trần chi chít vết bầm, giữa sóng lưng hắn ở gần khe mông còn có hình hoa văn màu đen kì lạ nổi bật giữa rừng ma văn đỏ quấn quanh thân.
Bên trong nguyên thần Cửu Anh vẫn ẩn chứa hàng vạn quỷ hồn đang kí sinh, ấn văn màu đen này thực ra là phong ấn để áp chế chúng. Văn Trực thiên thư có viết người luyện hồn trận mỗi lần sử dụng oán linh đều phải tế máu của chính mình.
Nghĩ đến tàn hồn của hắn suy yếu lại phải dưỡng hơn mười vạn oán linh bất chợt y đau quặn trong lòng, ham muốn kia liền dừng lại, thấy thái độ cuồng nhiệt của đối phương ngắt quãng.
Cửu Anh liếc mắt ra sau:
''Có chuyện gì à?"
Y từ từ di chuyển để côn th*t trượt ra khỏi hậu huyệt của hắn. "Không phải nói không muốn làm ở đây sao? Dừng lại vậy, ngươi giữ gìn thân thể đi."
''Cái gì? Ghì chặt ta mấy ngày rồi mới nói đến chuyện này, sao ngươi không đi chết đi." - Hắn trợn mắt tức giận, y vừa khơi gợi dục vọng của hắn trỗi dậy rồi đột ngột đòi dừng, lý nào lại thế. Cửu Anh túm chặt Vương Phàm đẩy ngã y nằm ngửa sóng soài trên vương tọa.
Vương Phàm: ''Cửu Anh. Vừa nãy còn cự tuyệt, cư nhiên hiện giờ lại muốn đến thế sao"
Cửu Anh:
''Gọi gì mà gọi. Ngươi tiêu rồi, xà tộc đối với dục vọng đặt ở mức tối cường. Vương Phàm ta cho ngươi hay, hầu hạ không tốt bổn tôn thượng liền xem ngươi như những nữ nhân kia. Ăn thịt ngươi."
''Ai tiêu còn chưa biết nha. Long tộc của ta cũng không phải dạng vừa đâu, nhất là đối với ái nhân."
Cửu Anh bật cười: ''Ái nhân? Thiên đế ngài đùa rồi."
Vương Phàm:
''Ngươi chờ ta bình loạn ở Tiên giới xong. Ta sẽ không làm thiên đế nữa. Lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau ẩn cư ở nơi thiên sương vạn thủy nào đó. Sinh thật nhiều tiểu hài tử."
Hắn tức giận xoay mặt lại quát tháo: "Nói gì thế? Ai muốn cùng ngươi ẩn cư..." - Còn nói giống y như lời ngon ngọt của ta dùng nói với những nữ nhân kia. Tên khốn.
Y ấn người hắn thật chặt cố định hai tay trên eo nhỏ mạnh mẽ đâm xuyên qua.
"Ahhh... Ahh... Tên hỗn chướng này... Nhẹ chút..."
"Vương Phàm ta sai rồi ngươi... Ngươi nhấp nhẹ một chút..."
Cửu Anh thật sự không hiểu mình bị cái gì nữa, hắn rõ ràng không thích nam nhân nhưng lại không muốn cự tuyệt. Điên rồi, thật là điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất