Ma Giới Đại Lộ

Chương 58

Trước Sau
"Đây là nhân quả, không tính tàn nhẫn." - Thái Nhất nhìn đám người khổ sở trong vô tận thái dương chân hỏa thiêu đốt nói ra. Đổi lại hôm nay không phải bọn hắn mà chỉ là hai người qua đường bình thường sớm bị đám này treo đầu tế sống.

Nơi này có vẻ cách rất xa Huyết Hải - Tu la tộc. Đi với cái tốc độ này bao giờ đến Vu Sơn? Khi nào qua Huyết Hải. Năm nào gặp Cửu Anh?

"Chúng ta sẽ đi bộ?!" - Nhìn đoạn đường phía trước mà hỏi.

"Bây giờ lão nương kiếm đâu ra tọa kỵ cho chàng." - Chỉ nghe nàng yêu phi cảm thán, thời yêu tộc thịnh thế mỗi lần ra ngoài tuần tra hoặc du ngoạn Đông Hoàng đều ngồi trên Đại Nhật thần dư được huyết long Ngao Nguyệt hóa thành tọa kỵ đích thân kéo đi.

Bây giờ bắt hắn đi bộ đúng là có chút ủy khuất. Thường Hi nhìn Thái Nhất, đầu lóe lên một ý nghĩa kì quặc. Tự hỏi Kim Ô bản thể không biết sẽ di chuyển bằng chân như thế nào.

Tuy nhiên loại chuyện này không có khả năng. Kim ô có thể bay tại sao phải đi, khổ chủ cũng chưa có thử qua chuyện loại dở khóc dở cười đó, ba cái chân thì đi thế nào được?

"Ô!" - Tiếng đanh gọn phát ra từ miệng Thái Nhất, trong người trào ra vô tận cảm giác thoải mái, từ đâu đến một nguồn quang lực mang theo loại ánh sáng sắc xanh nhạt xâm nhập từng khẽ hở của chân linh.

Đang có người đang rót linh lực vào bên trong Hỗn Độn chung, vì là cộng sinh linh bảo nên lực lượng linh khí này cũng gián tiếp tác động vào nguyên thần chủ nhân của nó.

"Thái Nhất đây là chuyện gì?" - Thường Hi lo lắng không yên, chân linh lang quân của nàng bây giờ mỏng manh vô cùng, tới mức chỉ cần một cường giả địa tiên cũng đủ đánh nát hồn phách hắn.

Thái Nhất:

"Có người động tay vào Hỗn Độn chung."

Cưỡng chế phản ứng lại. Kim huyết trong trào ra. Nguồn linh khí này đánh chết hắn cũng không thể quên được. Bên trong có khí tức của Côn Bắng, nằm mơ cũng không ngờ được đối phương cũng đã trở thành thánh nhân.

Thái Nhất cả giận mắng vu vơ. "Côn Bằng, thế mà Hỗn Độn chung rơi vào tay hắn."

"Côn Bằng? Tiên thiên chí bảo, hậu thiên linh bảo... Ở chỗ chúng ta lấy đi bao nhiêu lợi ích vẫn không đủ sao? Hắn rốt cuộc muốn cái gì?" - Thường Hi run sợ, thân phận bây giờ của Côn Bằng bọn họ không thể đối phó nổi. Nếu hắn muốn mạng của hai người chỉ e là cả cơ hội để chạy cũng không có.

"Koong, Koong Kong. - Koongg."

Sâu trong hang động bên dưới biển bắc, Đông Hoàng chung bản thể nhỏ đang rung kịch liệt một trận, giữa tâm chấn nổ lớn một tiếng rồi rơi xuống nền đất bất động, có dùng cách gì cũng không sao khởi động được nữa.

Chỉ thấy tiếp theo đó nam nhân với phong thái và khuôn mặt thần tiên cúi người cầm lấy nó đặt lên trên một cột trụ bằng đá. Y dùng ngón tay gõ nhẹ lên trên tiên thiên pháp bảo đệ nhất phòng ngự rồi phát ra tràng cười thật dễ nghe.

"Tưởng như vậy ta sẽ không tìm được ư? Đông Hoàng điện hạ có sức chơi phải có sức chịu. Điện hạ còn có thể trốn đi đâu."

"Sư tôn! Sư tôn. Người có trong đó không?" - Tiếng động bên ngoài dồn dập đến. Côn Bằng che lại khí tức Hỗn Độn chung rồi phẩy tay một cái, cửa động liền mở ra.

Thanh âm của Côn Bằng đầy khó chịu. "Có chuyện gì vậy? Ta đã bảo đang bế quan bất cứ ai cũng không được làm phiền rồi mà?"

Ngoài cửa đi vào, Bạch Trạch kính cẩn hành lễ nhưng không quên tỉ mỉ quan sát bên trong.

"Sư tôn, bắc hải chấn động mạnh. Giữa biển hình thành con sóng lớn cao, ước chừng khoảng nửa nén nhang đại hồng thủy đánh vào Nam Thắng bộ châu, sinh linh quanh đó bỏ mạng không thể đếm được."

Sắc mặt thánh nhân liền nhăn nhó, không nghĩ đến Hỗn Độn chung gây ra chấn động kinh thiên như thế. Hồng thủy là chuyện lớn, xử lý không tốt nhân quả lớn lao.

"Không biết vì nguyên nhân gì lại chấn động thiên địa như thế. Bắc minh trước nay rất yên tĩnh..." - Bạch Trạch gặng hỏi.

"Ta lập tức đi giải quyết. Không còn việc gì nữa thì ngươi đi được rồi. Với lại ở đây cũng không có người ngoài, ngươi gọi ta là sư tôn ta không gánh vác nổi đâu." - Côn Bằng chắp tay ra lưng ánh mắt hướng thẳng ra ngoài không có ý để Bạch Trạch lưu lại sơn động.

Bạch Trạch phì cười. "Yêu sư, chúng ta giao tình lâu như thế ngươi vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với ta, làm ta đau lòng lắm."

Côn Bằng:

"Ta để ngươi cùng Anh Chiêu bên cạnh là vì nể tình hai vị yêu hoàng. Tam thanh cũng không còn làm khó yêu tộc như trước. Thiết nghĩ các ngươi có thể rời yêu sư cung được rồi."

Thấy thái độ tuyệt tình của đối phương Bạch Trạch cũng không diễn thêm, hắn chịu cuối đầu dùng kính ngữ với Côn Bằng và lưu lại nơi này lâu như thế chỉ vì một mục đích truy ra tung tích Hà Đồ Lạc Thư cùng Đông Hoàng chung.

Bạch Trạch:

"Yêu sư nói thế tại hạ cũng không mặt dày ở lại, tuy nhiên Hà Đồ Lạc Thư của yêu hoàng điện hạ và Đông Hoàng chung của Đông Hoàng điện hạ nếu ở đây xin yêu sư trao trả cho yêu tộc đi."



Côn Bằng:

"Hồ đồ! Hà Đồ Lạc Thư do Nữ Oa lấy mang cho Phục Hy kiến tạo nhân tộc. Ai nói với ngươi nó ở chỗ ta? Ngươi cần có thể đi Tứ đại bộ châu tìm chuyển thế nhân tôn Hứa Ly Hoặc của Phục Hy xác minh."

Bạch Trạch lập tức câm nín, lời của thánh nhân chính là có sức nặng như vậy. Tùy tiện nói sẽ bị thiên đạo giáng xuống kiếp phạt. Xem ra Hà Đồ Lạc Thư không trong tay Côn Bằng.

"Vậy còn Hỗn Độn chung?"

Mặt Côn Bằng liền đâm chiêu ra, quả thật Hỗn Độn chung đang ở đây... Tuy không thể nói dối cũng không có nghĩa là không được đánh trống lãng. Miễn sao không phủ nhận là bản thân đang giữ thứ đó thiên đạo chắc cũng không để ý đâu.

"Ờ! Hỗn Độn chung hả?... Tìm Hỗn Độn chung nên đi hỏi Đông Hoàng điện hạ."

"Hắn thực sự không giữ hai kiện pháp bảo đó à?" - Bạch Trạch suy nghĩ. Hắn nhìn đối phương bất động một lát rồi quay ra cửa, phát hiện câu trả lời của Côn Bằng có gì đó sai sai nhưng vẫn không nhận ra sai ở chỗ nào.

Chung quy Côn Bằng đâu có nói Hỗn độn chung không có ở chỗ mình. Cũng may Bạch Trạch không hỏi thêm. Đợi người kia đã rời đi hẳn liền quay lại bên cạnh trụ đá đặt Thái Nhất thần chung bắt đầu truy dấu vết khí tức Đông Hoàng.

Trong chuông bay ra một đạo khí kim sắc hỏa diễm hóa thành cánh bướm bay đi, để lại sau lưng những vết tích kim quang mờ nhạt. Truy theo đó còn sợ Thái Nhất chạy mất à?

"Chờ ta xử lý xong hồng thủy, liền đến xử điện hạ."

"Pi pi, pi."

Đông Hoàng biến lại bản thể tam túc kim ô nhỏ bé bay lên vai Thường Hi, linh lực duy trì hóa hình đã cạn kiệt, hắn yên vị trên vai nàng rồi khép mắt thở khì vì quá mệt mỏi. Cách xa Hỗn Độn chung, khả năng hỗ trợ hấp thụ linh khí từ mặt trời cũng giảm.

Trở về nguyên hình sẽ giúp tiếp kiệm sức lực nhiều hơn.

Thái âm nữ thần nhìn thấy nam nhân của mình như thế không khỏi đau lòng, nếu không sớm tụ chân thân Kim Ô. Chân linh dù có cường đại thế nào cũng bị ăn mòn theo thời gian, tới lúc đó chân linh tán diệt trở về thiên đạo, tỉ tỉ năm nữa mới lại hóa hình, bọn họ khó khăn lắm mới gặp lại nhau không lẽ cứ như vậy nhìn hắn rời đi.

Nàng bèn nghĩ đến một chuyện cực kì táo bạo. Thái Nhất chân thân nhất định phải tụ. Nếu thế gian không thể có hai mặt trời. Vậy thì mặt trời duy nhất chính là Đông Hoàng Thái Nhất.

"Tiểu Thập. Hi Hòa tỷ tha lỗi cho ta."

Thường Hi mang Thái Nhất đến một sơn động gần đó đặt chim nhỏ bên trong nghĩ ngơi, phía ngoài lấy ra mười tám vòng Nguyệt Luân lập kết giới hộ vệ. Còn khéo léo dùng huyễn thuật che phủ cảnh quang nhìn như một ngọn núi vô tri vô giác.

Nhìn chung quanh đây cũng ở gần chỗ sơn tặc hoành hành, khách nhân ít qua lại. Sẽ không ai phát giác Đông Hoàng khí tức.

Xong việc liền thẳng hướng thiên giới trở về.

Vừa đến cổng Nam Thiên môn đã bị hộ vệ ngăn chặn làm khó dễ. Bọn chúng rất ái mộ dung nhan của Thường Hi, không tiếc lời lẽ vô sĩ trêu ghẹo nàng. Đỉnh điểm của mọi chuyện được đẩy lên cao khi nhắc đến chuyện thượng cổ thiên đình.

Thường Hi tức giận định giáng xuống thần thông. Tứ đại cung chủ trùng hợp lại đến, nàng thấy vậy liền thu liễm vài phần.

"Yêu phi, mấy vạn năm ẩn tàng bên trên hồng hoang chi lộ. Không biết tại sao lại xuất hiện ở thiên đình?" - Một trong bốn vị cung chủ tò mò hỏi.

Chỉ nghe Thường Hi bật cười một đạo, nàng ngước mặt ngẩng lên thiên giới phía trên của tam thập tam thiên, mịt mờ mênh mông, vô biên vô hạn ở tận Tử Vi cung tầng cao nhất.

Thường Hi:

"Đương nhiên là tìm nhi tử của ta hàn quyên tâm sự. Nếu không thì cái tầng thấp nhất của ba mươi trọng thiên này xứng đáng để ta thượng tọa à?"

Nguyên Tôn cung chủ vuốt râu, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhân tộc trưng dụng thiên đình của thượng cổ yêu tộc, dùng đại điện Lăng Tiêu của thượng cổ yêu tộc. Toàn bộ cấu trúc thiên giới đều là dùng lại của thượng cổ yêu tộc.

Tất cả đang chịu nhân quả của hai vị yêu hoàng, Thường Hi lại là thân phận yêu phi. Bọn họ không thể mở miệng đuổi nàng rời khỏi. Hạ sách chỉ có thể dùng miệng lưỡi đáp lại.

"Không hổ danh là yêu phi của yêu hoàng Đế Tuấn, yêu tộc đi đến cái viễn cảnh này khẩu khí vẫn uy hùng như thế. Bội phục."

"Bội phục thì tốt! Bất quá nhân tộc các ngươi cũng do Oa Hoàng tạo ra, ngự trên thiên đình do Yêu hoàng kiến thiết, không có Nữ Oa làm gì có nhân tộc. Không có yêu hoàng làm gì có thiên đình. Thiên đạo xoay vần yêu tộc khí vận suy, liền xem mình như cửu ngũ chí tôn? Nực cười vô cùng."

Thường Hi không muốn dây vào cái vũng lầy bọn chúng dọn sẵn, nàng nhắc khéo bọn họ, trực tiếp bước theo nguồn khí tức của Kim Ô trên người Đế Thích Thiên tỏa ra.



Một vài tên thiên binh gác cổng Nam Thiên môn to nhỏ cười đùa chỉ trỏ về phía nàng, Thường Hi cũng không có đặt trong lòng. Nơi này là thiên đình của nam nhân nàng yêu xây nên, không ai có quyền phủ nhận chuyện đó.

Lăng Tiêu điện từ xa nhìn thấy Đế Thích Thiên đang ngồi vẽ tranh.

"Mẫu phi. Người về rồi, đã gặp qua hoàng thúc hay chưa."

"Tiểu Thập ta có chuyện muốn nói với con." - Thường Hi bước đến đối diện đứa con vừa là tiểu chất nhi mệnh khổ của mình.

Tỷ tỷ nàng Hi Hòa - Yêu Hậu sinh được mười đứa con trai cho Đế Tuấn, kết cục bị Hậu Nghệ của Vu tộc giết chết hết chín, chỉ còn độc nhất một tiểu tử này.

Mấy ngàn năm qua thương cháu tuổi còn quá nhỏ chịu cảnh thúc thúc, phụ mẫu qua đời, còn là chết trước mặt mình, từ vị trí yêu tộc thái tử trở thành tù binh bị giam lỏng hủy đi huyết mạch kim ô.

Nàng vừa làm cha vừa làm mẹ ra sức bảo bọc hắn, thế mà bây giờ đứng trước một quyết định vô cùng khó khăn. Chất và Thái Nhất chỉ có thể lưu lại một.

"Mẫu phi, người đến xem ta vẽ có đẹp không?" - Đế Thích Thiên mĩm cười, dường như cũng đã biết trước tâm ý của mẫu phi. Hắn cầm lên bức họa Đế Tuấn cùng Hi Hòa, bên cạnh là Thái Nhất cùng Thường Hi đứng sau. Còn có mười tiểu kim ô nhỏ xíu đậu trên vai.

"Đẹp lắm."

Thường Hi xúc động, cả nhà mười mấy người bọn họ trước đây vốn là sống viên mãn như thế, thiên đạo muốn họ rời khỏi địa bàn đến chấn chỉnh hồng hoang, xong việc lại muốn họ chết, cả khả năng để vùng vẫy cũng không có.

Đế Thích Thiên nhìn vào bức tranh dùng một đạo thái dương chân hỏa thiêu đốt đi. - "Mẫu phi đến đi, hài nhi mệt mỏi quá rồi!"

Thường Hi nhìn đến. "Đến?! Tiểu Thập con biết ta định...!"

Đế Thích Thiên:

"Con là con của người, sao lại không hiểu nỗi khổ của người chứ?"

Lấy ra cổ phù trước khi thân vẫn Đế Tuấn đã đưa lại cho mình tiện tay đốt luôn. Giấc mộng Lăng Tiêu điện của phụ hoàng hắn đã khiến quá nhiều người chôn theo. Bản thân vốn không muốn làm Thái Cổ thần tôn hoặc là Yêu tộc thái tử gì đó, càng không ôm mộng vương quyền như phụ hoàng của mình.

Đế Thích Thiên:

"Tiểu Thập bất tài, không thể vì Kim Ô nhất tộc duy trì nòi giống, chỉ trông cậy vào hoàng thúc."

Nói đoạn liền tự động thiêu đốt chân linh cùng nguyên thần. Tiểu kim ô đã có quyết định của riêng hắn, Thường Hi khắc này lòng đau như cắt chạy đến bế con trai trong vòng tay. Tâm lý để chịu đựng sinh ly tử đã chuẩn bị sẵn cũng không thể giảm bớt một phần nào.

"Tiểu Thập." - Thường Hi khóc ngẹn. Đứa con mình một tay nuôi nấng, ngắm nhìn lớn khôn.

Nàng là dì, cũng là người mẹ thứ hai, để nàng tự tay giết đứa con này cũng như tự cắt đi khúc ruột của mình, Đế Thích Thiên làm sao nỡ để nàng chịu loại dày vò đó.

"Tiểu Thập lại mơ về tháng năm cũ. Ta muốn được một lần nữa núp dưới Đông Hoàng chung được hoàng thúc che chở, ngồi lên vai của phụ hoàng bay đi khắp nơi. Được mẫu hậu tết tóc...."

Khí tức nhanh chóng tan ra. Yêu phi nương nương trên tay còn lưu lại phảng phất hơi thở ấm áp của kim ô thái tử. Gia đình của bọn họ sau này chỉ còn lại nàng cùng Thái Nhất.

Thương hải tang điền sinh khí, thái dương tinh nơi xa liền ứng ra đạo nguyện Đông Hoàng Thái Nhất đã thề. Sâu bên trong tâm mạch vô tận chân hỏa dần dần nguội đi.

Hồng Quân từ Tử Tiêu cung mở mắt ra, giơ tay lên tính thiên cơ, chỉ thấy ông ta lắc đầu. Bên dưới các vị môn sinh đang giương mắt nhìn phía xa chân trời.

Đạo tổ hướng mặt chỗ Hạo Thiên.

"Kim Ô nhất tộc duy nhất vẫn lạc, mau dẫn dắt chân linh tiến nhập luân hồi."

Hạo Thiên ngước nhìn Hồng Quân: "Sư tổ, Kim Ô thái tử vì sao tiến nhập luân hồi? Kim Ô tộc khi chết đi không phải sẽ trở về thiên đạo hay sao?"

Hồng quân:

"Đế Tuấn, Thái Nhất là lớp sinh linh đầu tiên do thiên địa nguyên khí thai ngén mà ra. Tính là thần linh, tên tuổi danh tánh mãi mãi lưu lại thiên đạo không thể tiệt diệt. Kim Ô thái tử do bọn hắn kết hợp cùng thái âm thần ứng kiếp mà sinh, không chính thống. Chúng sinh bình đẳng, theo nhân quả tiến nhập luân hồi đi."

"Dạ! Sư tổ."

Dưới hạ giới trong lồng ngực Thái Nhất bản thể chim nhỏ đang nằm ngủ nhói lên, huyết mạch máu mủ mất đi. Tâm can bi thương không tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau