Chương 1: Tiết tử
Thời kì xa xưa, khi vạn vật bắt đầu, những nơi có sự sống, thiên – địa – nhân, tam giới tồn tại biệt lập với từng người đứng đầu.
Người thống trị Thiên giới là “Thần”;
Người thống trị Địa giới là “Ma vương”;
Nhân giới nằm giữa thiên địa, ngàn vạn nhân loại cư trụ nơi đó, là một giới tràn ngập cả thần linh cùng quỷ ma…
※※※
Thiên giới.
Thủy Chi viên.
Giữa viên tuyền thủy (suối nước) bốn phía, cây cối xanh tươi, chung quanh một mảnh yên tĩnh, bỗng nhiên có tiếng chim ríu rít. Một vị thiên sứ bạch y tóc nâu nhạt khép hờ mắt nằm trên tảng đá cạnh dòng suối, tựa hồ đang suy nghĩ.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ xa đến gần phá vỡ an bình của viên: “Thiên, thiên sứ trưởng đại nhân, không, xong rồi!” Một tuấn mỹ thiên sứ vận bạch y giống hệt, tóc vàng mắt xanh từ ngoài viên nghiêng nghiêng ngã ngã mà chạy vào.
Thiên sử tóc nâu nhạt trên tảng đá thân thể không chút cử động, chỉ chậm rãi mở mắt — Đó là đôi mắt có một không hai của thiên sứ — Đôi ngươi đen tuyền tiêm nhiễm màu của thế giới hắc ám.
“Chuyện gì không xong? Thanh Ảnh.” Ngữ âm băng lãnh cùng dung nhan băng lãnh.
Thanh Ảnh lập tức rùng mình, nơm nớp lo sợ nói: “Diệu… Tinh đại nhân, Sí thiên sứ Lộ Lâm đại nhân nàng… nàng… lọt vào tay Ma giới!”
“Chuyện này là sao?” Diệu Tinh ngồi dậy, trong mắt một mảnh lãnh liệt.
“Vâng…sáng sớm hôm nay, khi Lộ Lâm đại nhân đi tuần tra nhân giới, thế nhưng…đúng lúc gặp phải ma vương Lôi của Địa giới, đã…đã…”
“Đã bị bắt?” Diệu Tinh nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
“Vâng…”
Diệu tinh cười lạnh: “Nàng thật vô dụng, đúng không?”
“…”
“Hừ.” Diệu Tinh miễn cưỡng đứng dậy,“ Các thiên sứ trưởng khác có biết chuyện này không?”
“Còn ba vị chưa biết.” Thanh Ảnh mặt đầy mồ hôi, “Ta vừa nhận được tin tức, liền tức khắc tới bẩm báo cho ngài, bởi vì ngài cùng Lộ Lâm đại nhân……”
Hắn vội vàng che miệng lại, đôi ngươi đen tuyền sắc bén của Diệu Tinh lạnh lùng nhìn hắn, đến lúc hắn cúi đầu xuống. Diệu Tinh không còn để mắt đến một Thanh Ảnh đang câm như hến, tự ý xoay người nhanh chóng bước ra Thủy viên.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh, Thanh Ảnh kìm nén nãy giờ mới dám thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Diệu tinh đại nhân quả thực lãnh khốc vô tình, với quan hệ của y cùng Lộ Lâm đại nhân, nghe xong tin này, cư nhiên còn có thể không thèm quan tâm…”
※※※
Thiên giới.
Thần điện.
Bốn phía mây mù lượn lờ, nhìn không thấy thân ảnh đang kề cận.
Diệu Tinh đứng giữa mây mù, cất cao giọng nói: “Thủy thiên sứ trưởng Diệu Tinh có việc bẩm báo.”
“Diệu Tinh sao?” Một thanh âm trong suốt du dương từ bốn phía truyền đến, “Ngươi muốn xuống Địa giới cứu Lộ Lâm?”
“Vâng.”
“Diệu tinh, lần này ngươi đi, tiền đồ hung hiểm, có lẽ vĩnh viễn không thể trở về thiên giới — như vậy cũng không lo sợ sao?”
“Vâng.” Diệu tinh thần sắc kiên định.
Một tiếng thở dài.
Thật lâu sau, thanh âm kia lại vang lên:“Ngươi đã hạ quyết tâm, vậy đi đi. Nhớ kỹ, thiên sứ sau khi đến Ma giới sức mạnh sẽ dần dần mất đi, hy vọng trước khi sức mạnh ngươi hoàn toàn biến mất ngươi và Lộ Lâm có thể cùng nhau trở về thiên giới.”
“Vâng, xin tuân thần dụ (ý chỉ của thần) .” Diệu Tinh cung kính thi lễ, chậm rãi rời khỏi thần điện.
Người thống trị Thiên giới là “Thần”;
Người thống trị Địa giới là “Ma vương”;
Nhân giới nằm giữa thiên địa, ngàn vạn nhân loại cư trụ nơi đó, là một giới tràn ngập cả thần linh cùng quỷ ma…
※※※
Thiên giới.
Thủy Chi viên.
Giữa viên tuyền thủy (suối nước) bốn phía, cây cối xanh tươi, chung quanh một mảnh yên tĩnh, bỗng nhiên có tiếng chim ríu rít. Một vị thiên sứ bạch y tóc nâu nhạt khép hờ mắt nằm trên tảng đá cạnh dòng suối, tựa hồ đang suy nghĩ.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ xa đến gần phá vỡ an bình của viên: “Thiên, thiên sứ trưởng đại nhân, không, xong rồi!” Một tuấn mỹ thiên sứ vận bạch y giống hệt, tóc vàng mắt xanh từ ngoài viên nghiêng nghiêng ngã ngã mà chạy vào.
Thiên sử tóc nâu nhạt trên tảng đá thân thể không chút cử động, chỉ chậm rãi mở mắt — Đó là đôi mắt có một không hai của thiên sứ — Đôi ngươi đen tuyền tiêm nhiễm màu của thế giới hắc ám.
“Chuyện gì không xong? Thanh Ảnh.” Ngữ âm băng lãnh cùng dung nhan băng lãnh.
Thanh Ảnh lập tức rùng mình, nơm nớp lo sợ nói: “Diệu… Tinh đại nhân, Sí thiên sứ Lộ Lâm đại nhân nàng… nàng… lọt vào tay Ma giới!”
“Chuyện này là sao?” Diệu Tinh ngồi dậy, trong mắt một mảnh lãnh liệt.
“Vâng…sáng sớm hôm nay, khi Lộ Lâm đại nhân đi tuần tra nhân giới, thế nhưng…đúng lúc gặp phải ma vương Lôi của Địa giới, đã…đã…”
“Đã bị bắt?” Diệu Tinh nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
“Vâng…”
Diệu tinh cười lạnh: “Nàng thật vô dụng, đúng không?”
“…”
“Hừ.” Diệu Tinh miễn cưỡng đứng dậy,“ Các thiên sứ trưởng khác có biết chuyện này không?”
“Còn ba vị chưa biết.” Thanh Ảnh mặt đầy mồ hôi, “Ta vừa nhận được tin tức, liền tức khắc tới bẩm báo cho ngài, bởi vì ngài cùng Lộ Lâm đại nhân……”
Hắn vội vàng che miệng lại, đôi ngươi đen tuyền sắc bén của Diệu Tinh lạnh lùng nhìn hắn, đến lúc hắn cúi đầu xuống. Diệu Tinh không còn để mắt đến một Thanh Ảnh đang câm như hến, tự ý xoay người nhanh chóng bước ra Thủy viên.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh, Thanh Ảnh kìm nén nãy giờ mới dám thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Diệu tinh đại nhân quả thực lãnh khốc vô tình, với quan hệ của y cùng Lộ Lâm đại nhân, nghe xong tin này, cư nhiên còn có thể không thèm quan tâm…”
※※※
Thiên giới.
Thần điện.
Bốn phía mây mù lượn lờ, nhìn không thấy thân ảnh đang kề cận.
Diệu Tinh đứng giữa mây mù, cất cao giọng nói: “Thủy thiên sứ trưởng Diệu Tinh có việc bẩm báo.”
“Diệu Tinh sao?” Một thanh âm trong suốt du dương từ bốn phía truyền đến, “Ngươi muốn xuống Địa giới cứu Lộ Lâm?”
“Vâng.”
“Diệu tinh, lần này ngươi đi, tiền đồ hung hiểm, có lẽ vĩnh viễn không thể trở về thiên giới — như vậy cũng không lo sợ sao?”
“Vâng.” Diệu tinh thần sắc kiên định.
Một tiếng thở dài.
Thật lâu sau, thanh âm kia lại vang lên:“Ngươi đã hạ quyết tâm, vậy đi đi. Nhớ kỹ, thiên sứ sau khi đến Ma giới sức mạnh sẽ dần dần mất đi, hy vọng trước khi sức mạnh ngươi hoàn toàn biến mất ngươi và Lộ Lâm có thể cùng nhau trở về thiên giới.”
“Vâng, xin tuân thần dụ (ý chỉ của thần) .” Diệu Tinh cung kính thi lễ, chậm rãi rời khỏi thần điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất