Chương 7
Thiên phòng của Viêm chi điện.
Diệu Tinh cố nén đau xót trên cơ thể cùng nửa người dưới không khỏe, mới vừa bước qua cửa phòng cao cao, một người đã đi thẳng đến đây, đột nhiên va vào người y —— lực đạo này thân thể hiện giờ của y không có khả năng chịu được, va một cái liền đứng không vững, lui về sau mấy bước, nếu không phải Hắc Viêm kịp thời vươn tay đỡ lấy, sợ rằng sẽ bị ngã vô cùng chật vật.
Đợi gót chân thật vất vả đứng vững, chưa kịp nhìn kỹ, người trong lòng nói như bắn pháo liên thanh: “Tinh, Tinh, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi! Ngươi có khỏe không? Cái Hỏa ma vương kia không có ngược đãi ngươi đi? Ta nghĩ thông rồi, trước kia đều là ta sai……”
——Khuôn mặt quen thuộc, thanh âm quen thuộc, biểu hiện ôn nhu cũng không giống như ngày xưa. Diệu Tinh không khỏi hoảng hốt một chút, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, y sẽ cho rằng mình đang nằm mơ. Đã bao nhiêu năm chưa từng nghe nàng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình? Hơn nữa còn dùng như vậy….. quan tâm, ánh mắt áy náy cấp bách mà nhìn y, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cảm thấy khó có thể thích ứng, phản phất có loại cảm giác hư ảo không chân thật.
“…… Lộ….. Lâm?” đầu óc chưa kịp phản ứng, miệng đã đi trước.
“Đúng, là ta.” Trong con ngươi của Lộ Lâm ẩn đầy nước mắt, ngón tay thon dài xoa xoa dung nhan có vẻ tái nhợt của Diệu Tinh. “Thực xin lỗi, đều là bởi vì ta mới để cho ngươi chịu khổ.”
Hắc Viêm nghe được không vui, nhìn thấy lại khó chịu, không nhịn được nữa ngạnh sinh sinh chen vào giữa, ngăn cách tầm mắt hai người, không cho ‘ma trảo’ của Lộ Lâm tiếp tục ‘tàn sát bừa bãi’ trên mặt Diệu Tinh, ý tứ chiếm giữ mười phần mà ôm lấy thân thể gầy yếu của y. Lôi bên kia đã sớm không nhịn được mà cũng thừa cơ hội này đem lão bà tương lai một phen ôm trở về lòng ngực của mình, nhìn bộ dáng mỹ mãn của hắn, một thì nửa khắc chỉ sợ là sẽ không buông tay.
“Ngươi làm gì?” Lộ Lâm dùng sức nhéo nhéo cánh tay tráng kiện đang ôm lấy mình. “Mau buông ta ra!”
“Không buông.” Lôi bị đau nhíu nhíu mày, lại vẫn như trước không hề nhút nhích.
“Tại sao?”
“Ân……. Được rồi.” nghĩ nghĩ, Lôi nói ra điều kiện. “Nếu ngươi đáp ứng ta không đi ôm nam nhân khác, ta sẽ buông ngươi a.”
“Ngươi……” Lộ Lâm lâm vào chán nản, bất quá, liếc mắt một cái sau khi thấy thần sắc Lôi có chút không tự nhiên, nàng đột nhiên cười ra tiếng. “Ngươi không phải lại ghen đi? Chẳng lẽ ngay cả dấm chua của em trai ta ngươi cũng muốn ăn?”
“Ta chính là ghen thì thế nào?” Lôi đỏ mặt tía tai lớn giọng nói.
“Được rồi, được rồi.” Lộ Lâm khẽ ai oán, ánh mắt kiều mị muôn phần. “Ta đáp ứng ngươi vẫn không được sao?” —— nhìn đến khi Lôi cảm thấy xương cốt đều mềm đi, lập tức ngoan ngoãn mà buông lỏng tay.
Trộm liếc nhìn một cái mới liếc nhìn tình trạng của mình, cánh tay bên người của y hiện giờ, Diệu Tinh âm thầm nói —— chẳng lẽ người cũng……. Không thể nào…… y nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, không ngờ đụng trúng một đôi con ngươi màu tím cũng có vấn đề tương tự. Hắc Viêm lập tức ho khan một tiếng, không quá tự nhiên mà nghiêng đầu qua một bên. Trong lòng Diệu Tinh chấn động, một tia hương vị ngọt ngào dần dần lấp đầy trong đầu.
“Tinh,” Lộ Lâm đi tới trước mặt Lộ Lâm, cúi thấp đầu xuống. “Lúc ở nhân giới ta đã quyết định, gặp lại ngươi, nhất định phải xin lỗi ngươi. Mấy năm nay…..” giọng của nàng run nhè nhẹ, “Ta……. Còn có cha mẹ……. đều rất xin lỗi ngươi. Kỳ thật, bọn họ trước khi đầu thai vẫn rất nhớ thương ngươi, ta biết bọn họ rất hối hận, chỉ là ta…… ta…… vì mặt mũi của mình, luôn không thể đối mặt nói xin lỗi với ngươi…… thực xin lỗi.” nàng rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng Diệu Tinh, lệ quang trong mắt chớp động. “Những lời này, ta sớm nên nói….. Ta thật sự rất xin lỗi ngươi…..” Lôi bước nhanh tới đem thiên hạ đang khóc không thành tiếng ôm vào lòng.
—— Thực xin lỗi sao? Ta đây có nên nói một tiếng ‘không sao’, làm như chưa có chuyện gì xảy ra? Diệu Tinh mờ mịt ngưng lại mọi thứ, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một bàn tay lặng lẽ duỗi đến ôm y cả người lạnh như băng vào lòng, lúc đầu nhẹ nhàng, tiếp đó là gắt gao ôm lấy —— hơi thở ấm áp từ lòng bàn tay chạy đến đáy lòng.
“…… Ngươi hận ta sao?” Nghi hoặc không chắc, thanh âm sợ hãi từ bên cạnh Lôi truyền ra.
Rất khó tưởng tượng người cẩn cẩn dực dực, như bước đi trên băng mỏng trước mặt này chính là kiều nữ của Thiên giới luôn luôn vênh váo tự đắc, đối với mình nhìn như không thấy, chưa bao giờ cho một cái sắc mặt hòa nhã —— cũng chính là thân nhân duy nhất trên thế giới này của mình.
Diệu Tinh hít một hơi thật sâu: “Ta nếu hận ngươi, cần gì phải cứu ngươi?”
“Tinh……” Hắc Viêm cảm thấy bất mãn, đứa ngốc này không nên quyết định tha thứ cho nữ nhân này —— cũng quá tiện nghi cho nàng.
Diệu Tinh nâng mắt, yên lặng lắc lắc đầu với Hắc Viêm. Nhìn ánh mắt mang theo khẩn cầu của y, Hắc Viêm đem lời châm chọc khiêu khích đến bên miệng toàn bộ nuốt trở lại.
Thần kinh căng thẳng của Lộ Lâm lập tức thả lỏng, người thoát lực, liền nhịn không được ho lên.
Diệu Tinh nhịn không được nhăn mày lại: “Nghe nói thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn, phải muộn một chút mới có thể trở lại Địa giới, như thế nào…….”
Lôi một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Lộ Lâm giúp nàng thuận khí, một bên tự nhiên trả lời thay nàng: “Ta vốn cũng tính như vậy, nhưng ai bảo nàng nhớ mong ngươi? Bất quá ngươi yên tâm, ở chỗ này dưỡng thương cũng không có gì.”
—— Huyết chú? Diệu Tinh cùng Hắc Viêm đồng thời cả kinh, cái gọi là ‘huyết chú’ là ma vương tự đem máu của mình rót vào trong người ái nhân, cũng thực hành chú ngữ, là một loại phương thức lời thề của Vương. Có thể được ma vương lấy huyết chú, nhất định là người bầu bạn cả đời mà vương chọn. Chính là kể từ đó, Lộ Lâm chính thức trở thành người của Địa giới, rốt cuộc không thể quay về thiên giới.
“Thực….. Thực xin lỗi.” đợi cơn ho tạm dừng, Lộ Lâm thở gấp nói. “Ngươi vì cứu ta…. Khụ khụ….. chính là ta…..”
Diệu Tinh thân thủ ngăn cản không để nàng nói gì thêm nữa, thản nhiên nói: “Thế sự vô thường, chuyện này ngươi không cần để trong lòng. Hiện tại ta chỉ muốn xác nhận một việc.”
“Chuyện gì?”
“Vết thương trên người của ngươicó phải do Nhật Diệm gây nên?” Diệu Tinh gằn từng tiếng hỏi.
“….. Đúng vậy.” Ánh mắt Lộ Lâm cùng Lôi chạm vào nhau, con ngươi ngày hè quang đãng dậy từng cơn nhu tình. “Là Lôi đã cứu ta.”
“Nhật Diệm?” Hắc Viêm khó hiểu, “Gã không phải Hỏa thiên sứ trưởng của Thiên giới sao?” —— chẳng lẽ thiên giới cũng gà nhà bôi mặt đá nhau? Con mắt hắn xoay tròn, “Ta hiểu được, nhất định là sắc đẹp của Lộ Lâm khiên cho tên kia thèm nhỏ dãi, cho nên……”
“Hơn một nửa.” Diệu Tinh ngắn gọn nói.
Hắc Viêm tức khắc hiểu ý: “Như vậy, một nửa khác đâu?”
“Là bởi vì ta.”
Ánh mắt Hắc Viêm chớp động: “Ý của ngươi là —— gã bởi vì hận ngươi, mới xuống tay với Lộ Lâm?”
“Không sai.” Diệu Tinh nói, “Điều này cũng gọi là ‘hận ốc cập ô’”
“Ta không rõ,” Lộ Lâm nói ra nổi băn khoăn trong lòng. “Gã vì cái gì hận ngươi như vậy?”
“Gã có lý do hận ta.” Diệu Tinh hiển nhiên không muốn nhắc tới, qua loa nói một nửa. “Chỉ là thủ đoạn của hắn quá mức ti tiện, làm việc lại không công bằng.”
“Đâu chỉ bất công? Ta thấy gã là một tên biến thái.” Lộ Lâm khinh thường nói.
Hắc Viêm cũng không để cho Diệu Tinh dễ dàng lừa dối, cúi đầu ghé vào tai y nói nhỏ: “Ta muốn biết lý do.”
Diệu Tinh liếc hắn một cái, đột nhiên đánh cái ngáp, chưa mở miệng, Lộ Lâm ở một bên đã kêu la lên: “Ngươi làm gì? Ít động thủ động cước với Diệu Tinh!”
Hắc Viêm không có hảo ý mà đem Diệu Tinh ôm vào trong ngực: “Y là người của bổn vương, còn có chổ nào mà bổn vương không được chạm?”
“Ngươi…….” Lộ Lâm tức giận, vừa sợ vừa giận. “Tinh mới không phải người của ngươi, nhất định là ngươi ép buộc y!”
“Ép buộc?” Hắc Viêm hừ lạnh, “Chữ này vẫn là dùng ở trên người Hỏa thiên sứ trưởng của Thiên giới thì chính xác hơn đi?”
Hai chữ ‘Thiên giới’ này đâm thẳng vào đỉnh đầu bốc hơi nước của Lộ Lâm: “Phải đó, người Thiên giới chúng ta nếu xấu, cũng tốt hơn so với người nào đó của Ma giới thay tình nhân như thay quần áo, tự xưng là phong lưu phóng khoáng, kì thực là một tên gia hỏa không có tiết tháo lại đói bụng ăn quàng!”
“Hừ,” Hắc Viêm càng nhìn Lộ Lâm càng không vừa mắt, chỉ cần nhớ lại nữ nhân này đã là một trong những tên đầu sỏ từng làm tổn thương Tinh, liền theo bản năng mà muốn cho nàng chút giáo huấn. “Hay cho một câu ‘người Thiên giới chúng ta’! Chỉ sợ ngươi đã quên mất thân phận của mình đi? Vương phi đại nhân tương lai của Ngự Lôi cung.”
“Ngươi…….”
“Như thế nào?”
——Đối thoại vô nghĩa lại không có dinh dưỡng Diệu Tinh nghe lại càng buồn ngủ, y không dấu vết mà bỏ ra kiềm chế chặt chẽ như cây tùng của Hắc Viêm, từng bước từng bước mà đi tới một bên ghế hắc tinh thạch rộng lớn, tìm một vị trí thoải mái tà ta mà dựa vào. Hôm qua cơ hồ một đêm chưa ngủ, thật muốn ngủ bù lại một giấc.
Chỉ tiếc có người không để y như nguyện —— Lộ Lâm dùng sức giãy khỏi cánh tay của Lôi đang ôm nàng, chạy tới trước mặt Diệu Tinh.
“Tinh, ngươi nói, hắn tột cùng có ép buộc ngươi hay không?”
Hắc Viêm cũng đi qua, nửa ôm y ngồi vào ghế dựa, Diệu Tinh cơ hồ lập tức đi vào giấc ngủ —— xem ra, tối hôm qua thật sự làm y mệt muốn chết rồi —— Hắc Viêm không khỏi có chút đau lòng, nhưng lại có chút đắc ý. Hắn hạ giọng: “Tranh cãi cái gì? Ngươi không thấy thân thể của y không khỏe sao? Tinh muốn nghĩ ngơi, mời các ngươi trở về đi.”
“Hừ, ai thèm? Ngươi chính là cầu ta ta cũng sẽ không ở lại nơi này! Nhưng là, ta muốn mang Tinh cùng đi.” Lộ Lâm cường thế nói.
“Cái gì?” hai tay ôm lấy Diệu Tinh, Hắc Viêm chuẩn bị trở về thoáng chốc dừng lại cước bộ, nheo hai mắt lại. “Ngươi vừa rồi…… Nói cái gì?” ngữ khí mềm nhẹ, ánh mắt nguy hiểm, giống như hắc báo đang kiếm ăn nhìn chằm chằm con mồi chờ vận sức phát động.
Không xong —— người này tức giận. Cảm nhận được sát khí của Hắc Viêm, Lôi vội vàng che chở trước người Lộ Lâm. Tuy rằng không nhìn thấy Hắc Viêm, Lộ Lâm vẫn nhịn không được rùng mình một cái —— thật đáng sợ. Đây là lực uy hiếp của Hỏa ma vương sao?
——Sát khí rõ ràng như vậy, người trì độn cũng có thể cảm giác được, huống chi là Diệu Tinh phi thường nhạy cảm —— mặc dù y bị vây trong tạng thái nửa mê nửa tỉnh.
“Ta muốn ở bên người này.” Trực tiếp sảng khoái từ chối, làm cho sát khí của Hắc Viêm nháy mắt tiêu tán vô tung, trong con ngươi thậm chí còn mang theo ý cười chỉ có Diệu Tinh mới nhìn ra được.
“Nghe thấy không?” Hắc Viêm ôm ngang lấy Diệu Tinh, không cho hai người kia nhìn thấy khóe môi của mình từ từ cong lên, thanh âm vẫn duy trì lạnh lẽo như cũ. “Đây là tự y nói. Nhị vị đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được.” Dứt lời, liền chuyển vào nội thất.
Lộ Lâm cùng Lôi nhìn mắt nhau một cái, một người vẻ mặt còn căm giận, một người trong lòng do dự không chắc, nhưng tầm mắt cùng nhìn đối phương không hẹn mà cùng nổi lên ý cười.
“Đi thôi.” Lôi nắm tay Lộ Lâm.
“Ân.” Lộ Lâm thản nhiên cười, “Chuyện này tựa hồ có chút ngoài dự đoán, về sau ta sẽ tìm cơ hội để hỏi Tinh cho rõ ràng.”
Hai người cùng nắm tay đi xa, càng lúc càng xa.
“Nàng thật sự là thích chõ mõm vào chuyện người khác.” Hắc Viêm hiển nhiên nghe thấy đối thoại của bọn họ, vừa đi vừa nhỏ giọng phát tiết bất mãn trong lòng.
“Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta,” Diệu Tinh cũng nghe được hắn bực tức, y mở một nửa mi mắt, “Quan tâm một chút cũng là thường tình.”
“Quan tâm?” Hắc Viêm ngữ khí mang theo chê cười, ‘Hiện tại mới đến? Trước kia sao không thấy nàng quan tâm ngươi?”
“………..”
Lời này Hắc Viêm vừa nói ra khỏi miệng liền lập tức hối hận, chỉ là hắn đời này thật sự chưa bao giờ biết ‘xin lỗi’ là vật gì một câu ‘thực xin lỗi’ mắc ở cổ họng, vô như thế nào cũng không nói ra được.
Diệu Tinh biết hắn sĩ diện, cũng không truy cứu, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta có một chuyện cần xin ý kiến.”
“Chuyện gì?” Hắc Viêm đem Diệu Tinh nhẹ nhàng đặt trên giường, đương nhiên không bỏ qua cơ hội có bậc thang cho mình bước xuống.
“Này,” Diệu Tinh chỉ chỉ cổ của mình, “Có thể hay không………”
“Không được.” Hắc Viêm quả quyết cự tuyệt.
“Tại sao?” ánh mắt Diệu Tinh lúc này chính là mở ra toàn bộ. “Thiên sứ khí của ta hiện giờ một giọt cũng không còn, ngươi còn sợ ta quay về Thiên giới hay sao?”
“Thiên sứ khí tuy rằng không còn, nhưng không biểu thị ngươi không còn sức mạnh đi?” Hắc Viêm giảo hoạt cười, “Ta nếu gỡ xuống vòng cổ cho ngươi, đây chẳng phải là hàng đêm đều ngủ không yên?”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi?” Diệu Tinh lạnh lùng nói, không muôn thừa nhận lời của hắn làm tổn thương mình.
“Không phải, không phải.” Hắc Viêm lắc đầu, nghiêm mặt nói. “Ta biết ngươi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta, nếu giải trừ cấm chế sau này một ngày nào đó ngươi đi —— cho dù không quay về Thiên giới được, chỉ cần ẩn vu tại một góc nào đó của Nhân giới, liền đủ khó tìm.”
“Sát thủ địa giới đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khi nào lại trở nên thiếu tự tin như vậy?” Diệu Tinh trào phúng nói.
“Đúng vậy,” Hắc Viêm nhún vai, “Nếu người nào đó cũng giống như ta tận tình quy củ mà ngốc một chổ, đuổi cũng không đi, ta cũng không cần phiền não như vậy.”
“Ngươi muốn ta giống bọn họ, chỉ biết phụ thuộc vào ngươi mà sinh tồn sao?” Ngữ khí của Diệu Tinh càng lúc càng bén nhọn.
“Không phải,: Hắc Viêm còn thật sự mà chăm chú nhìn y, “Ngươi rất quật cường, học không được cái kia. Bất quá,” hắn mỉm cười, “Cậy mạnh thì rất dễ mệt, không ngại ỷ lại vào ta một chút, thế nào?”
“Thực đáng tiếc, cái từ này mấy trăm năm trước cũng đã bị ta ném ra khỏi đầu. Cho đến nay, ngươi cho rằng ta và ngươi còn có thể ngu ngốc mà nhặt nó trở về sao?”
“Ngươi thật sự là………..”
“Ngu đần mất linh đi?” Diệu Tinh chính mình thẳng thắn tiếp nhận, y tâm niệm vừa động, bỗng nhiên cao hứng nổi lên ý niệm đùa dai trong đầu. “Kỳ thật, ngươi không phải lo nghĩ đem ta trói buộc sao? Đây không phải dễ như trở bàn tay?”
“Dễ như trở bàn tay?” Hắc Viêm hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.
“Đúng vậy,” Diệu Tinh che miệng đánh cái ngáp, miễn cưỡng nói, “Chỉ cần đem ‘huyết chú’ cho ta, thì từ đó, vô luận ta ẩn thân nơi nào —— dù là chạy đến chân trời góc biển, ngươi cũng có thể đem hành tung của ta nắm rõ như lòng bàn tay, không phải sao?” Y tự tiếu phi tiếu mà liếc liếc mắt Hắc Viêm đứng ngơ ngác ở đằng kia, đùa cợt nói, “Hiện tại ta muốn ngủ, đối với đề nghị của ta, ngươi đừng ngại mà hảo hảo suy nghĩ một chút rồi quyết định.”
——Phỏng chừng lúc này hắn bị dọa không nhẹ đi? Bên tay rốt cục có thể thanh tĩnh, đỡ phải về sao lại nghe người nào đó oán giận mình không đủ tín nhiệm, ỷ lại hắn. Cũng không muốn nghĩ, bộ kia của hắn vừa rồi, có thể làm cho người ‘ỷ lại’ sao? Diệu Tinh trở mình một cái, tự trấn an mình mà tiến vào mộng đẹp, lại không muốn nghe nửa câu vô nghĩa.
Ngự Lôi Cung.
Trong cung giăng đèn kết hoa, đãi tiệc lớn, phi thường náo nhiệt —— không chỉ vì đón chủ nhân trở về, mà trọng yếu hơn là bởi vì một trong lục quân vương của địa giới sẽ đính hôn vào ngày hôm nay, tiệc này cũng là tiệc đính hôn của hắn. đại sự như thế, trừ bỏ chạy tới Nhân giới, Phong ma vương trước mắt không có tin tức ra, vài vị quân vương còn lại đều tự mình đến cửa chúc mừng —— đây là tụ hội long trọng nhất trong trăm ngàn năm qua trừ vạn ma tế ở đại giới.
Đệ nhất mỹ nhân Thiên giới quả nhiên không giống bình thường, vừa mới bước vào sân liền khiến cho vạn người chú ý, tiếng ca ngợi vang lên không dứt. Mà ngay cả Mị Nhu cũng cười duyên liên tục nói: “Lộ Lâm đại nhân quả thật là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt lệ vô song, bổn vương thật sự mặc cảm.”
“Nào có,” Lộ Lâm mím môi cười, khách khí nói, “Đại danh Lộ Lâm đã sớm như sấm bên tai, hôm nay nhìn thấy, mới biết lời đồn không phải là giả, ta nên cam bái hạ phong mới đúng.”
Lần này nói, thẳng đem mị nhu nghe được cả người đều thư sướng, phiêu phiêu dục tiên.
“Chúc mừng nhị vị,” Mộng ma vương Tầm đứng ở trước mặt hai người vui vẻ cười. “Hai vị thật sự là anh hùng mỹ nhân, bên cạnh nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.”
“Đa tạ.” Lôi cảnh xuân đầy mặt, miệng cười vẫn không khép lại được.
“Ngươi xem trong sáu người chúng ta ngươi là sớm nhất.”
Hắc Viêm nhịn không được trêu chọc nói, “Là cái gì cho ngươi quyết định, cam nguyện buông tha cho một rừng rậm chỉ chọn lấy một cây? Vừa rồi khi ta vào cửa còn nhìn thấy không ít người thương tâm khóc sướt mướt đâu.”
“Ngươi ít vu khống ta!” Lôi mặt đỏ lên, cuống quít bồi tội lão bà đại nhân tương lai đã chuyển sang hiện tượng đầu đầy mây đen. “Tiểu Lộ, đừng nghe hắn nói bừa! Ta chỉ có ngươi, ta sẽ không liếc mắt nhìn bất kì ai bên ngoài. Hơn nữa, ta so với tên Hắc Viêm không có tiết tháo kia thì chung tình hơn, sẽ không ăn vụn bên ngoài!”
“Ngươi mới là hồ ngôn loạn ngữ,” liếc liếc người bên cạnh một cái, Hắc Viêm khẩu khí không tốt, “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ở bên ngoài ăn vụn?”
“Ta chỉ nhắc nhở một chút, để tránh có người mắc mưu bị lừa.” Lôi bộ dáng một bộ ăn ngay nói thật, “Tuy rằng ta và ngươi cũng coi như là bằng hữu, nhưng vị này cũng là em vợ tương lai của ta, ta cũng sẽ không mặc kệ ngồi xem.”
Em vợ?
——Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt. Vốn Hắc Viêm đánh vỡ nguyên tắc lần thứ hai mang cùng một người đến dự tiệc đủ làm cho người ta trợn tròn mắt, nguyên lai người nọ là đệ đệ của Vương phi tương lai Ngự Lôi Cung, trách không được………. Trong thời gian ngắn, ánh mắt bốn phương tám hướng đều dính trên người Diệu Tinh, hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường, căm thù….. cái nào cũng có.
Diệu Tinh y theo lệ thường một mực xem như không thấy, đang định tiến lên gọi Lộ Lâm một tiếng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một cỗ lạnh lẽo lãnh ý bức người, nghiêng người né tránh sau đó thấy một nam nhân cao lớn cả người tản ra hơi thở lạnh như băng đang đi đến trước mặt Lôi, khẽ gật đầu ra hiệu sau đó liền xoay người rời đi.
Người này không có tâm —— Diệu Tinh liệc mắt một cái liền nhìn thấu điểm này. trong lòng người này không có cái gì gọi là tình cảm đáng nói, hắn đối diện với thế giới này càng lạnh lùng hơn so với mình.
“Vô Tinh, ngươi không uống một ly lại đi?!” Lôi hướng về phía bóng dáng đã đi xa lớn tiếng nói.
“Không cần.” cứng ngắt phun ra hai chữ lạnh như băng, Băng ma vương Vô Tinh cũng không quay đầu lại mà mang theo biểu tình đủ để đông chết người ra khỏi cửa Ngự Lôi Cung.
“Hắn chịu đến thì đã không tồi rồi.” nhìn Lôi có vẻ thất vọng, Tầm trấn an nói, “Ngươi cũng biết thái độ làm người của hắn, luôn là lạnh như băng vậy, rất cứng rắn.”
“Đúng rồi,” Mị Nhu ở một bên hát đệm, “Nếu tên có tính tình thối kia ở lại,” nàng làm bộ sờ sờ da gà nổi trên cánh tay, “Chúng ta đây thì có một nửa người bị đông chết.”
Lời này nói ra, bốn phía ồn ào mà cười, không khí ồn ào náo nhiệt lần nữa trở lại.
Hắc Viêm hơi nghiêng người, đem chén rượu thủy tinh kề sát bên môi Diệu Tinh, như không có việc gì mà ngăn ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn ngoài cửa của Diệu Tinh, trên mặt lộ ra một mạt nụ cười ôn nhu: “Uống thử xem, uống ngon lắm.”
Diệu Tinh thu hồi tầm mắt, vừa tiếp xúc với ánh mắt Hắc Viêm, liền biết hắn đang tức giận.Y nghi hoặc tiếp nhận chén rượu, không nghĩ ra Hắc Viêm tột cùng là tức giận chuyện gì. Uống một chén rượu mạnh, vị cũng không tồi —— Y cho đối phương một ánh mắt ôn hòa: “Cám ơn”
Cái nhìn này làm cho tâm tình Hắc Viêm vốn không thoải mái lắm lập tức vui lên không ít, đối với chuyện Diệu Tinh nhìn chằm chằm người khác vừa rồi cũng không canh cánh trong lòng.
“Tinh, ngươi muốn gọi bọn qua hay không?” Hắc Viêm vui vẻ cần mẫn nói.
“Ân, ta có lời muốn nói với Lộ Lâm.” Diệu Tinh kỳ quái mà nhìn Hắc Viêm, không rõ vì sao hắn đột nhiên cao hứng như vậy. “Ngươi…..”
“Đã biết, “Hắc Viêm giơ hai tay lên, “Ta sẽ tránh mặt.”
“Chúc mừng.” Đứng yên ở phía sau đại sảnh Ngự Lôi Cung, Diệu Tinh thản nhiên nói với tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh.
“Cảm ơn.” Lộ Lâm quay đầu nhìn Diệu Tinh không chuyển mắt, muốn tìm một chút xao động trên gương mặt y, bất đắc dĩ vẫn là thất bại. “Ta vậy mà lại gả cho ma giới, đây là chuyện trước kia ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ đến.” Nàng buồn bã nói, “Tuy rằng không biết Thiên giới sẽ xử phạt ta như thế nào, nhưng là, ta…… Tuyệt không hối hận.” Thanh âm bốn chữ sau tuy nhẹ, ngữ khí lại cực kỳ liên quyết.
“Yêu hắn như vậy?” khóe mắt Diệu Tinh lặng lẽ nhuộm một tia thân thiết, chẳng qua Lộ Lâm thủy chung chưa từng phát hiện.
“…… Đúng vậy.”
“Hạnh phúc sao?”
“…… Đúng vậy.”
“…… Vậy là tốt rồi.”
“Ngươi…….” Lộ Lâm do dự mở miệng,” “Hắn đối với ngươi tốt không?”
‘Tốt lắm.”
“Ngươi cảm thấy…… Hạnh phúc không?”
“Hạnh phúc —— trong cuộc sống của ta, có cái từ này sao?” Giọng nói mang theo một chút tự giễu.
“……. Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.”
“Không phải.” Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mênh mông bát ngát, “Đây là lựa chọn của chính ta, không liên quan đến kẻ khác.”
“Ngươi…… Không hối hận sao?”
“……….” Suy nghĩ của Diệu Tinh giống như bị cuốn vào một nơi xa xăm, qua hồi lâu mới quay lại, lẳng lặng cười với Lộ Lâm. “Không, ta….. không hối hận.”
Lộ Lâm không dám tin mà dụi dụi mắt.
Vừa rồi, Tinh……. Nở nụ cười?
——Cái người luôn luôn lạnh mặt, nói chuyện không phải châm biếm thì là trào phúng cư nhiên thật sự nở nụ cười? Hơn nữa, còn cười đến như vậy….. ôn nhu.
“Ngươi là nói, Lộ Lâm đã đáp ứng lời cầu hôn của Lôi, cùng Lôi trở về ma giới?” Trên gương mặt vốn tuấn tú hiện lên một mạt dữ tợn, nhìn có vẻ âm trầm.
“Đúng vậy, chuyện này cũng khiến cho Địa giới chấn động rất lớn.” Hỏa Chích ra vẻ cung kính cúi đầu trả lời, lại ngầm cảm thán không hay ho. Trong tứ đại thiên sứ trưởng hắn không muốn ứng phó nhất chính là Hỏa thiên sứ trưởng trước mắt. Đều do Kim Kiêu ngu ngốc kia, cùng nhau đi hạ giới tuần tra, đi dạo phố êm đẹp cũng bị lạc đường, may mắn chính mình có dự kiến trước, trước đó ước định chờ ở ngọn núi gần đây. Nhưng ai biết cố tình lại đụng pải Nhật Diệm, hiện giờ lại hối hận địa điểm hẹn quá mức hoang vắng lại thêm tối muộn, tính tính canh giờ cũng đã sắp đến, cái tên ngu ngốc kia như thế nào còn chưa đến —— trong lòng lắng đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, Hỏa Chính bình tĩnh mà đối diện với Nhật Diệm. “Nhật Diệm đại nhân, thỉnh ngài chớ để ý quá mức.”
“Để ý? Sao lại như thế?” Nhật Diệm thẳng tắp nhìn nhìn mỹ thiếu niên tóc nâu nhỏ bé và yếu ớt trước mắt này, cười nham nhở. “Ta sớm nghĩ thông suốt, nhân loại có câu ‘cái cũ không đi, cái mới không đến’. Một đoạn tình cảm cũ lưu luyến mất đi, mới có thể bắt đầu một đoạn luyến khúc mới, ngươi nói đúng không?”
“……..” Hỏa Chích nín thở không nói.
Nhật Diệm thuận thế bắt nạt người trước —— ra tay với Lộ Lâm, có hơn phân nửa nguyên do là vì Diệu Tinh, mà đối với thiếu niên trước mắt mình đã sớm vừa ý, lại ngại tình hình nên ẩn nhẫn không triển khai, chỉ âm thầm chờ đợi, ngày nhớ đêm mong lại thèm nhỏ dãi ba thước—— hiển nhiên người phía sau càng có thể tác động đến dục vọng của gã. Khó có được hôm nay con mồi tự động dâng đến cửa, càng khó có được bây giờ xung quanh không có người, thiên thời địa lợi đều đứng về phía mình, cơ hội như thế, nào có thể buông tha? Gã ngả ngớn mà vươn tay muốn chạm vào sợi tóc bay bay của người đối diện, lại bị Hỏa Chích nhạy bén lắc mình né tránh. Hảo! Ta liền xem ngươi có thể tránh tới khi nào?
“Tiểu Chích! Nguyên lai ngươi ở chổ này, hại ta tìm thật lâu a!” giọng nói thình lình làm cho Nhật Diệm nháy mắt cứng lại thân mình.
Hỏa Chích đời này chưa từng có thời khắc cao hứng khi nhìn thấy Kim Kiêu xuất hiện, hắn ba chạy hai nhảy mà nhảy đến bên người Kim Kiêu, cùng nhau đứng sóng vai, sức mạnh vô hình bên trong tăng lên gấp bội.
Mắt thấy con mồi sắp đến tay liền chạy mất, Nhật Diệm phẫn nộ nói: “Bản thiên sứ trưởng còn muốn tạm lưu lại nhân giới một thời gian, các ngươi trở về báo cho La Dâng một tiếng.”Gã quơ quơ ống tay áo, thanh quang chợt lóe, người đã đi xa.
“Phi!” Hỏa Chích oán hận hướng về phía bóng lưng của hắn nhổ một ngụm nước miếng.
“Tiểu Chích!” Kim Kiêu tay chân vụng về nâng lên khuôn mặt tinh xảo nhẵn nhụi của Hỏa Chích xem xét, trái nhìn phải xem. “Ngươi không bị hắn làm gì đi?”
“Ai sẽ bị hắn làm thế nào?” Hỏa Chích tức giận trắng mắt, “Ngươi lại đến muộn một chút, ta liền đánh gã.”
“Ta nhìn thấy gã động thủ động cước với ngươi, gã còn muốn sờ tóc của ngươi!” bàn tay to xoa tóc vốn không quá mềm mại của Hỏa Chích, Kim Kiêu tức giận bất bình.
“Có thể động thủ động cước với ta chỉ có ngươi!” Hỏa Chích không kiên nhẫn đẩy đẩy cái tay quấy rối mình của hắn, “Đi về thôi.”
“Ta thích ngươi a.” Kim Kiêu rõ ràng tiến lên ôm bả vai của Hỏa Chích, thân hình gấu lớn có một nửa vắt trên người của hắn, “Ta từ…….”
“Bảy tuổi bắt đầu thích ta phải không?” Hỏa Chích không chút khách khí đánh gãy hắn, “Lời này từ bảy tuổi nghe tới bây giờ, đến đến đi đi có hai câu. Ngươi nói không chán, ta nghe đến phiền!”
“Ta đây thay đổi câu mới là được rồi. Ân…….” Kim Kiêu nghĩ nghĩ, ghé vào bên tai hắn nghiêm trang nói, “Ta sẽ bảo vệ ngươi —— Thế nào?”
“Bảo hộ ta?” Hỏa Chích cố gắn bỏ qua từng trận khô nóng truyền đến từ bên tai, “Ngươi đem ta thành nữ nhân a?”
“Không có, không có.” Kim Kiêu nhanh chóng phủ nhận.”Tuy rằng bộ dáng ngươi còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng là ta tuyệt không xem ngươi như nữ nhân.” Hắn cam đoan.
Hỏa Chích nổi trận lôi đình, dùng sức giẫm Kim Kiêu một cước: “Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?”
“Ôi, đau quá!” Kim Kiêu cầm chân trái nhảy nhảy, ủy khuất nói, “Ngươi sao lại hung dữ như vậy?”
Hỏa Chích hừ lạnh: “Ai bảo ngươi chỉ phát triển thân thể, mà không có đầu óc, ngu ngốc!”
“Tiểu Chích, ta cũng là suy nghĩ cho ngươi a!” không cần Hỏa Chích nói lời lạnh nhạt, Kim Kiêu vẫn nóng bỏng như cũ mà tiến lên. Hắn cảm khái nói, “Bất quá, ta trước kia thật không nghĩ tới Nhật Diệm…… đại nhân…… là người như vậy.”
“Ngươi còn gọi gã ‘đại nhân’?” Hỏa Chích khinh thường, “Cho nên nói ngươi không có đầu óc, chuyện ngươi không nghĩ tới còn rất nhiều.”
“Di?” Kim Kiêu sửng sốt một chút, đột nhiên kêu lên, “Chẳng lẽ gã trước kia thì….. có mưu đồ gây rối với ngươi?”
“Ít lớn tiếng ồn ào bên tai ta.” Hỏa Chích chậm rãi ngoái ngoái lỗ tai, “Gã trước kia nhìn thì nhiều lắm, nói đến động thủ thì hôm nay là lần đầu gặp phải.”
Kim Kiêu bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được lần này đi Nhân giới ngươi mới có thể dặn dò ta nói hai người phải đi cùng nhau không được chia ra! Ta còn tưởng rằng ngươi rốt cục chấp nhận ta……” hắn nhìn nhìn sắc mặt Hỏa Chích, thức thời mà ngậm miệng lại.
Hỏa Chích hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi thật còn nhớ rõ ta nói cái gì! Đi cái đường cũng bị lạc, ngươi ngu ngốc a!”
“Ai bảo ngươi không chịu để ta nắm tay ngươi?” Kim Kiêu chỉ dám nhỏ giọng kháng nghị, “Ngươi biết rõ ta không quen cái loại đường xá náo nhiệt ồn ào.”
“Nói như vậy,” Hỏa Chích nguy hiểm nheo mắt lại, “Đây là lỗi của ta?”
“Không phải, không phải.” Kim Kiêu liều mạng lắc đầu. “Tất cả đều là ta sai, là ta không đúng, đều tại ta mới để ngươi gặp nguy hiểm.”
“Biết là tốt rồi.” Hỏa Chích có lý không buông tha người, “Ta thấy ngươi cần hảo hảo mà tự kiểm điểm.”
Kim Kiêu gục đầu xuống, nghĩ nghĩ, vẫn còn nghĩ, bỗng nhiên tự cố tự địa nở nụ cười, càng cười càng vui.
“Ngươi cười cái gì?” bị hắn cười đến chẳng biết làm sao, Hỏa Chích có loại cảm giác không tốt.
“Ta kiểm điểm qua rồi.” Kim Kiêu dào dạt đắc ý, “Nghĩ tới một biện pháp tuyệt diệu.”
“Biện pháp gì?”
“Nha, bây giờ một mình ngươi ở lại đây không quá an toàn. Từ giờ trở đi, ta dự định thời khắc cùng ngươi, ăn cơm, đi dạo phố, ngủ đều cùng nhau, như vậy, Nhật Diệm đại…… liền không có cơ hội. Ngươi nói biện pháp này được không?”
“Thật sự quá tốt.” Hỏa Chích từ trong kẽ răng nói ra những chữ này, “Ta đây đi nhà xí ngươi có đi theo không?”
“Cùng nhau!” Kim Kiêu không chút do dự nói.
“Kia tắm rửa thì sao?”
“Cùng nhau!” Kim Kiêu thốt ra sau đó lại vội vàng sửa miệng, “Đương nhiên, nếu…… ngươi không thích, ta có thể chờ ở bên ngoài.”
“Chờ cái đầu ngươi!” Hỏa Chích không thể nhịn được nữa, một phen nắm lấy lỗ tai Kim Kiêu rống lớn, vung tay bước đi.
“Sao lại tức giận……. uy! Chớ đi nhanh như vậy, Tiểu Chích, ngươi chờ ta một chút a!” Một tay ôm lấy lỗ tai, Kim Kiêu vẫn là gọi theo hắn rồi đuổi theo.
Diệu Tinh cố nén đau xót trên cơ thể cùng nửa người dưới không khỏe, mới vừa bước qua cửa phòng cao cao, một người đã đi thẳng đến đây, đột nhiên va vào người y —— lực đạo này thân thể hiện giờ của y không có khả năng chịu được, va một cái liền đứng không vững, lui về sau mấy bước, nếu không phải Hắc Viêm kịp thời vươn tay đỡ lấy, sợ rằng sẽ bị ngã vô cùng chật vật.
Đợi gót chân thật vất vả đứng vững, chưa kịp nhìn kỹ, người trong lòng nói như bắn pháo liên thanh: “Tinh, Tinh, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi! Ngươi có khỏe không? Cái Hỏa ma vương kia không có ngược đãi ngươi đi? Ta nghĩ thông rồi, trước kia đều là ta sai……”
——Khuôn mặt quen thuộc, thanh âm quen thuộc, biểu hiện ôn nhu cũng không giống như ngày xưa. Diệu Tinh không khỏi hoảng hốt một chút, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, y sẽ cho rằng mình đang nằm mơ. Đã bao nhiêu năm chưa từng nghe nàng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình? Hơn nữa còn dùng như vậy….. quan tâm, ánh mắt áy náy cấp bách mà nhìn y, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cảm thấy khó có thể thích ứng, phản phất có loại cảm giác hư ảo không chân thật.
“…… Lộ….. Lâm?” đầu óc chưa kịp phản ứng, miệng đã đi trước.
“Đúng, là ta.” Trong con ngươi của Lộ Lâm ẩn đầy nước mắt, ngón tay thon dài xoa xoa dung nhan có vẻ tái nhợt của Diệu Tinh. “Thực xin lỗi, đều là bởi vì ta mới để cho ngươi chịu khổ.”
Hắc Viêm nghe được không vui, nhìn thấy lại khó chịu, không nhịn được nữa ngạnh sinh sinh chen vào giữa, ngăn cách tầm mắt hai người, không cho ‘ma trảo’ của Lộ Lâm tiếp tục ‘tàn sát bừa bãi’ trên mặt Diệu Tinh, ý tứ chiếm giữ mười phần mà ôm lấy thân thể gầy yếu của y. Lôi bên kia đã sớm không nhịn được mà cũng thừa cơ hội này đem lão bà tương lai một phen ôm trở về lòng ngực của mình, nhìn bộ dáng mỹ mãn của hắn, một thì nửa khắc chỉ sợ là sẽ không buông tay.
“Ngươi làm gì?” Lộ Lâm dùng sức nhéo nhéo cánh tay tráng kiện đang ôm lấy mình. “Mau buông ta ra!”
“Không buông.” Lôi bị đau nhíu nhíu mày, lại vẫn như trước không hề nhút nhích.
“Tại sao?”
“Ân……. Được rồi.” nghĩ nghĩ, Lôi nói ra điều kiện. “Nếu ngươi đáp ứng ta không đi ôm nam nhân khác, ta sẽ buông ngươi a.”
“Ngươi……” Lộ Lâm lâm vào chán nản, bất quá, liếc mắt một cái sau khi thấy thần sắc Lôi có chút không tự nhiên, nàng đột nhiên cười ra tiếng. “Ngươi không phải lại ghen đi? Chẳng lẽ ngay cả dấm chua của em trai ta ngươi cũng muốn ăn?”
“Ta chính là ghen thì thế nào?” Lôi đỏ mặt tía tai lớn giọng nói.
“Được rồi, được rồi.” Lộ Lâm khẽ ai oán, ánh mắt kiều mị muôn phần. “Ta đáp ứng ngươi vẫn không được sao?” —— nhìn đến khi Lôi cảm thấy xương cốt đều mềm đi, lập tức ngoan ngoãn mà buông lỏng tay.
Trộm liếc nhìn một cái mới liếc nhìn tình trạng của mình, cánh tay bên người của y hiện giờ, Diệu Tinh âm thầm nói —— chẳng lẽ người cũng……. Không thể nào…… y nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, không ngờ đụng trúng một đôi con ngươi màu tím cũng có vấn đề tương tự. Hắc Viêm lập tức ho khan một tiếng, không quá tự nhiên mà nghiêng đầu qua một bên. Trong lòng Diệu Tinh chấn động, một tia hương vị ngọt ngào dần dần lấp đầy trong đầu.
“Tinh,” Lộ Lâm đi tới trước mặt Lộ Lâm, cúi thấp đầu xuống. “Lúc ở nhân giới ta đã quyết định, gặp lại ngươi, nhất định phải xin lỗi ngươi. Mấy năm nay…..” giọng của nàng run nhè nhẹ, “Ta……. Còn có cha mẹ……. đều rất xin lỗi ngươi. Kỳ thật, bọn họ trước khi đầu thai vẫn rất nhớ thương ngươi, ta biết bọn họ rất hối hận, chỉ là ta…… ta…… vì mặt mũi của mình, luôn không thể đối mặt nói xin lỗi với ngươi…… thực xin lỗi.” nàng rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng Diệu Tinh, lệ quang trong mắt chớp động. “Những lời này, ta sớm nên nói….. Ta thật sự rất xin lỗi ngươi…..” Lôi bước nhanh tới đem thiên hạ đang khóc không thành tiếng ôm vào lòng.
—— Thực xin lỗi sao? Ta đây có nên nói một tiếng ‘không sao’, làm như chưa có chuyện gì xảy ra? Diệu Tinh mờ mịt ngưng lại mọi thứ, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một bàn tay lặng lẽ duỗi đến ôm y cả người lạnh như băng vào lòng, lúc đầu nhẹ nhàng, tiếp đó là gắt gao ôm lấy —— hơi thở ấm áp từ lòng bàn tay chạy đến đáy lòng.
“…… Ngươi hận ta sao?” Nghi hoặc không chắc, thanh âm sợ hãi từ bên cạnh Lôi truyền ra.
Rất khó tưởng tượng người cẩn cẩn dực dực, như bước đi trên băng mỏng trước mặt này chính là kiều nữ của Thiên giới luôn luôn vênh váo tự đắc, đối với mình nhìn như không thấy, chưa bao giờ cho một cái sắc mặt hòa nhã —— cũng chính là thân nhân duy nhất trên thế giới này của mình.
Diệu Tinh hít một hơi thật sâu: “Ta nếu hận ngươi, cần gì phải cứu ngươi?”
“Tinh……” Hắc Viêm cảm thấy bất mãn, đứa ngốc này không nên quyết định tha thứ cho nữ nhân này —— cũng quá tiện nghi cho nàng.
Diệu Tinh nâng mắt, yên lặng lắc lắc đầu với Hắc Viêm. Nhìn ánh mắt mang theo khẩn cầu của y, Hắc Viêm đem lời châm chọc khiêu khích đến bên miệng toàn bộ nuốt trở lại.
Thần kinh căng thẳng của Lộ Lâm lập tức thả lỏng, người thoát lực, liền nhịn không được ho lên.
Diệu Tinh nhịn không được nhăn mày lại: “Nghe nói thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn, phải muộn một chút mới có thể trở lại Địa giới, như thế nào…….”
Lôi một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Lộ Lâm giúp nàng thuận khí, một bên tự nhiên trả lời thay nàng: “Ta vốn cũng tính như vậy, nhưng ai bảo nàng nhớ mong ngươi? Bất quá ngươi yên tâm, ở chỗ này dưỡng thương cũng không có gì.”
—— Huyết chú? Diệu Tinh cùng Hắc Viêm đồng thời cả kinh, cái gọi là ‘huyết chú’ là ma vương tự đem máu của mình rót vào trong người ái nhân, cũng thực hành chú ngữ, là một loại phương thức lời thề của Vương. Có thể được ma vương lấy huyết chú, nhất định là người bầu bạn cả đời mà vương chọn. Chính là kể từ đó, Lộ Lâm chính thức trở thành người của Địa giới, rốt cuộc không thể quay về thiên giới.
“Thực….. Thực xin lỗi.” đợi cơn ho tạm dừng, Lộ Lâm thở gấp nói. “Ngươi vì cứu ta…. Khụ khụ….. chính là ta…..”
Diệu Tinh thân thủ ngăn cản không để nàng nói gì thêm nữa, thản nhiên nói: “Thế sự vô thường, chuyện này ngươi không cần để trong lòng. Hiện tại ta chỉ muốn xác nhận một việc.”
“Chuyện gì?”
“Vết thương trên người của ngươicó phải do Nhật Diệm gây nên?” Diệu Tinh gằn từng tiếng hỏi.
“….. Đúng vậy.” Ánh mắt Lộ Lâm cùng Lôi chạm vào nhau, con ngươi ngày hè quang đãng dậy từng cơn nhu tình. “Là Lôi đã cứu ta.”
“Nhật Diệm?” Hắc Viêm khó hiểu, “Gã không phải Hỏa thiên sứ trưởng của Thiên giới sao?” —— chẳng lẽ thiên giới cũng gà nhà bôi mặt đá nhau? Con mắt hắn xoay tròn, “Ta hiểu được, nhất định là sắc đẹp của Lộ Lâm khiên cho tên kia thèm nhỏ dãi, cho nên……”
“Hơn một nửa.” Diệu Tinh ngắn gọn nói.
Hắc Viêm tức khắc hiểu ý: “Như vậy, một nửa khác đâu?”
“Là bởi vì ta.”
Ánh mắt Hắc Viêm chớp động: “Ý của ngươi là —— gã bởi vì hận ngươi, mới xuống tay với Lộ Lâm?”
“Không sai.” Diệu Tinh nói, “Điều này cũng gọi là ‘hận ốc cập ô’”
“Ta không rõ,” Lộ Lâm nói ra nổi băn khoăn trong lòng. “Gã vì cái gì hận ngươi như vậy?”
“Gã có lý do hận ta.” Diệu Tinh hiển nhiên không muốn nhắc tới, qua loa nói một nửa. “Chỉ là thủ đoạn của hắn quá mức ti tiện, làm việc lại không công bằng.”
“Đâu chỉ bất công? Ta thấy gã là một tên biến thái.” Lộ Lâm khinh thường nói.
Hắc Viêm cũng không để cho Diệu Tinh dễ dàng lừa dối, cúi đầu ghé vào tai y nói nhỏ: “Ta muốn biết lý do.”
Diệu Tinh liếc hắn một cái, đột nhiên đánh cái ngáp, chưa mở miệng, Lộ Lâm ở một bên đã kêu la lên: “Ngươi làm gì? Ít động thủ động cước với Diệu Tinh!”
Hắc Viêm không có hảo ý mà đem Diệu Tinh ôm vào trong ngực: “Y là người của bổn vương, còn có chổ nào mà bổn vương không được chạm?”
“Ngươi…….” Lộ Lâm tức giận, vừa sợ vừa giận. “Tinh mới không phải người của ngươi, nhất định là ngươi ép buộc y!”
“Ép buộc?” Hắc Viêm hừ lạnh, “Chữ này vẫn là dùng ở trên người Hỏa thiên sứ trưởng của Thiên giới thì chính xác hơn đi?”
Hai chữ ‘Thiên giới’ này đâm thẳng vào đỉnh đầu bốc hơi nước của Lộ Lâm: “Phải đó, người Thiên giới chúng ta nếu xấu, cũng tốt hơn so với người nào đó của Ma giới thay tình nhân như thay quần áo, tự xưng là phong lưu phóng khoáng, kì thực là một tên gia hỏa không có tiết tháo lại đói bụng ăn quàng!”
“Hừ,” Hắc Viêm càng nhìn Lộ Lâm càng không vừa mắt, chỉ cần nhớ lại nữ nhân này đã là một trong những tên đầu sỏ từng làm tổn thương Tinh, liền theo bản năng mà muốn cho nàng chút giáo huấn. “Hay cho một câu ‘người Thiên giới chúng ta’! Chỉ sợ ngươi đã quên mất thân phận của mình đi? Vương phi đại nhân tương lai của Ngự Lôi cung.”
“Ngươi…….”
“Như thế nào?”
——Đối thoại vô nghĩa lại không có dinh dưỡng Diệu Tinh nghe lại càng buồn ngủ, y không dấu vết mà bỏ ra kiềm chế chặt chẽ như cây tùng của Hắc Viêm, từng bước từng bước mà đi tới một bên ghế hắc tinh thạch rộng lớn, tìm một vị trí thoải mái tà ta mà dựa vào. Hôm qua cơ hồ một đêm chưa ngủ, thật muốn ngủ bù lại một giấc.
Chỉ tiếc có người không để y như nguyện —— Lộ Lâm dùng sức giãy khỏi cánh tay của Lôi đang ôm nàng, chạy tới trước mặt Diệu Tinh.
“Tinh, ngươi nói, hắn tột cùng có ép buộc ngươi hay không?”
Hắc Viêm cũng đi qua, nửa ôm y ngồi vào ghế dựa, Diệu Tinh cơ hồ lập tức đi vào giấc ngủ —— xem ra, tối hôm qua thật sự làm y mệt muốn chết rồi —— Hắc Viêm không khỏi có chút đau lòng, nhưng lại có chút đắc ý. Hắn hạ giọng: “Tranh cãi cái gì? Ngươi không thấy thân thể của y không khỏe sao? Tinh muốn nghĩ ngơi, mời các ngươi trở về đi.”
“Hừ, ai thèm? Ngươi chính là cầu ta ta cũng sẽ không ở lại nơi này! Nhưng là, ta muốn mang Tinh cùng đi.” Lộ Lâm cường thế nói.
“Cái gì?” hai tay ôm lấy Diệu Tinh, Hắc Viêm chuẩn bị trở về thoáng chốc dừng lại cước bộ, nheo hai mắt lại. “Ngươi vừa rồi…… Nói cái gì?” ngữ khí mềm nhẹ, ánh mắt nguy hiểm, giống như hắc báo đang kiếm ăn nhìn chằm chằm con mồi chờ vận sức phát động.
Không xong —— người này tức giận. Cảm nhận được sát khí của Hắc Viêm, Lôi vội vàng che chở trước người Lộ Lâm. Tuy rằng không nhìn thấy Hắc Viêm, Lộ Lâm vẫn nhịn không được rùng mình một cái —— thật đáng sợ. Đây là lực uy hiếp của Hỏa ma vương sao?
——Sát khí rõ ràng như vậy, người trì độn cũng có thể cảm giác được, huống chi là Diệu Tinh phi thường nhạy cảm —— mặc dù y bị vây trong tạng thái nửa mê nửa tỉnh.
“Ta muốn ở bên người này.” Trực tiếp sảng khoái từ chối, làm cho sát khí của Hắc Viêm nháy mắt tiêu tán vô tung, trong con ngươi thậm chí còn mang theo ý cười chỉ có Diệu Tinh mới nhìn ra được.
“Nghe thấy không?” Hắc Viêm ôm ngang lấy Diệu Tinh, không cho hai người kia nhìn thấy khóe môi của mình từ từ cong lên, thanh âm vẫn duy trì lạnh lẽo như cũ. “Đây là tự y nói. Nhị vị đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được.” Dứt lời, liền chuyển vào nội thất.
Lộ Lâm cùng Lôi nhìn mắt nhau một cái, một người vẻ mặt còn căm giận, một người trong lòng do dự không chắc, nhưng tầm mắt cùng nhìn đối phương không hẹn mà cùng nổi lên ý cười.
“Đi thôi.” Lôi nắm tay Lộ Lâm.
“Ân.” Lộ Lâm thản nhiên cười, “Chuyện này tựa hồ có chút ngoài dự đoán, về sau ta sẽ tìm cơ hội để hỏi Tinh cho rõ ràng.”
Hai người cùng nắm tay đi xa, càng lúc càng xa.
“Nàng thật sự là thích chõ mõm vào chuyện người khác.” Hắc Viêm hiển nhiên nghe thấy đối thoại của bọn họ, vừa đi vừa nhỏ giọng phát tiết bất mãn trong lòng.
“Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta,” Diệu Tinh cũng nghe được hắn bực tức, y mở một nửa mi mắt, “Quan tâm một chút cũng là thường tình.”
“Quan tâm?” Hắc Viêm ngữ khí mang theo chê cười, ‘Hiện tại mới đến? Trước kia sao không thấy nàng quan tâm ngươi?”
“………..”
Lời này Hắc Viêm vừa nói ra khỏi miệng liền lập tức hối hận, chỉ là hắn đời này thật sự chưa bao giờ biết ‘xin lỗi’ là vật gì một câu ‘thực xin lỗi’ mắc ở cổ họng, vô như thế nào cũng không nói ra được.
Diệu Tinh biết hắn sĩ diện, cũng không truy cứu, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta có một chuyện cần xin ý kiến.”
“Chuyện gì?” Hắc Viêm đem Diệu Tinh nhẹ nhàng đặt trên giường, đương nhiên không bỏ qua cơ hội có bậc thang cho mình bước xuống.
“Này,” Diệu Tinh chỉ chỉ cổ của mình, “Có thể hay không………”
“Không được.” Hắc Viêm quả quyết cự tuyệt.
“Tại sao?” ánh mắt Diệu Tinh lúc này chính là mở ra toàn bộ. “Thiên sứ khí của ta hiện giờ một giọt cũng không còn, ngươi còn sợ ta quay về Thiên giới hay sao?”
“Thiên sứ khí tuy rằng không còn, nhưng không biểu thị ngươi không còn sức mạnh đi?” Hắc Viêm giảo hoạt cười, “Ta nếu gỡ xuống vòng cổ cho ngươi, đây chẳng phải là hàng đêm đều ngủ không yên?”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi?” Diệu Tinh lạnh lùng nói, không muôn thừa nhận lời của hắn làm tổn thương mình.
“Không phải, không phải.” Hắc Viêm lắc đầu, nghiêm mặt nói. “Ta biết ngươi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta, nếu giải trừ cấm chế sau này một ngày nào đó ngươi đi —— cho dù không quay về Thiên giới được, chỉ cần ẩn vu tại một góc nào đó của Nhân giới, liền đủ khó tìm.”
“Sát thủ địa giới đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khi nào lại trở nên thiếu tự tin như vậy?” Diệu Tinh trào phúng nói.
“Đúng vậy,” Hắc Viêm nhún vai, “Nếu người nào đó cũng giống như ta tận tình quy củ mà ngốc một chổ, đuổi cũng không đi, ta cũng không cần phiền não như vậy.”
“Ngươi muốn ta giống bọn họ, chỉ biết phụ thuộc vào ngươi mà sinh tồn sao?” Ngữ khí của Diệu Tinh càng lúc càng bén nhọn.
“Không phải,: Hắc Viêm còn thật sự mà chăm chú nhìn y, “Ngươi rất quật cường, học không được cái kia. Bất quá,” hắn mỉm cười, “Cậy mạnh thì rất dễ mệt, không ngại ỷ lại vào ta một chút, thế nào?”
“Thực đáng tiếc, cái từ này mấy trăm năm trước cũng đã bị ta ném ra khỏi đầu. Cho đến nay, ngươi cho rằng ta và ngươi còn có thể ngu ngốc mà nhặt nó trở về sao?”
“Ngươi thật sự là………..”
“Ngu đần mất linh đi?” Diệu Tinh chính mình thẳng thắn tiếp nhận, y tâm niệm vừa động, bỗng nhiên cao hứng nổi lên ý niệm đùa dai trong đầu. “Kỳ thật, ngươi không phải lo nghĩ đem ta trói buộc sao? Đây không phải dễ như trở bàn tay?”
“Dễ như trở bàn tay?” Hắc Viêm hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.
“Đúng vậy,” Diệu Tinh che miệng đánh cái ngáp, miễn cưỡng nói, “Chỉ cần đem ‘huyết chú’ cho ta, thì từ đó, vô luận ta ẩn thân nơi nào —— dù là chạy đến chân trời góc biển, ngươi cũng có thể đem hành tung của ta nắm rõ như lòng bàn tay, không phải sao?” Y tự tiếu phi tiếu mà liếc liếc mắt Hắc Viêm đứng ngơ ngác ở đằng kia, đùa cợt nói, “Hiện tại ta muốn ngủ, đối với đề nghị của ta, ngươi đừng ngại mà hảo hảo suy nghĩ một chút rồi quyết định.”
——Phỏng chừng lúc này hắn bị dọa không nhẹ đi? Bên tay rốt cục có thể thanh tĩnh, đỡ phải về sao lại nghe người nào đó oán giận mình không đủ tín nhiệm, ỷ lại hắn. Cũng không muốn nghĩ, bộ kia của hắn vừa rồi, có thể làm cho người ‘ỷ lại’ sao? Diệu Tinh trở mình một cái, tự trấn an mình mà tiến vào mộng đẹp, lại không muốn nghe nửa câu vô nghĩa.
Ngự Lôi Cung.
Trong cung giăng đèn kết hoa, đãi tiệc lớn, phi thường náo nhiệt —— không chỉ vì đón chủ nhân trở về, mà trọng yếu hơn là bởi vì một trong lục quân vương của địa giới sẽ đính hôn vào ngày hôm nay, tiệc này cũng là tiệc đính hôn của hắn. đại sự như thế, trừ bỏ chạy tới Nhân giới, Phong ma vương trước mắt không có tin tức ra, vài vị quân vương còn lại đều tự mình đến cửa chúc mừng —— đây là tụ hội long trọng nhất trong trăm ngàn năm qua trừ vạn ma tế ở đại giới.
Đệ nhất mỹ nhân Thiên giới quả nhiên không giống bình thường, vừa mới bước vào sân liền khiến cho vạn người chú ý, tiếng ca ngợi vang lên không dứt. Mà ngay cả Mị Nhu cũng cười duyên liên tục nói: “Lộ Lâm đại nhân quả thật là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt lệ vô song, bổn vương thật sự mặc cảm.”
“Nào có,” Lộ Lâm mím môi cười, khách khí nói, “Đại danh Lộ Lâm đã sớm như sấm bên tai, hôm nay nhìn thấy, mới biết lời đồn không phải là giả, ta nên cam bái hạ phong mới đúng.”
Lần này nói, thẳng đem mị nhu nghe được cả người đều thư sướng, phiêu phiêu dục tiên.
“Chúc mừng nhị vị,” Mộng ma vương Tầm đứng ở trước mặt hai người vui vẻ cười. “Hai vị thật sự là anh hùng mỹ nhân, bên cạnh nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.”
“Đa tạ.” Lôi cảnh xuân đầy mặt, miệng cười vẫn không khép lại được.
“Ngươi xem trong sáu người chúng ta ngươi là sớm nhất.”
Hắc Viêm nhịn không được trêu chọc nói, “Là cái gì cho ngươi quyết định, cam nguyện buông tha cho một rừng rậm chỉ chọn lấy một cây? Vừa rồi khi ta vào cửa còn nhìn thấy không ít người thương tâm khóc sướt mướt đâu.”
“Ngươi ít vu khống ta!” Lôi mặt đỏ lên, cuống quít bồi tội lão bà đại nhân tương lai đã chuyển sang hiện tượng đầu đầy mây đen. “Tiểu Lộ, đừng nghe hắn nói bừa! Ta chỉ có ngươi, ta sẽ không liếc mắt nhìn bất kì ai bên ngoài. Hơn nữa, ta so với tên Hắc Viêm không có tiết tháo kia thì chung tình hơn, sẽ không ăn vụn bên ngoài!”
“Ngươi mới là hồ ngôn loạn ngữ,” liếc liếc người bên cạnh một cái, Hắc Viêm khẩu khí không tốt, “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ở bên ngoài ăn vụn?”
“Ta chỉ nhắc nhở một chút, để tránh có người mắc mưu bị lừa.” Lôi bộ dáng một bộ ăn ngay nói thật, “Tuy rằng ta và ngươi cũng coi như là bằng hữu, nhưng vị này cũng là em vợ tương lai của ta, ta cũng sẽ không mặc kệ ngồi xem.”
Em vợ?
——Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt. Vốn Hắc Viêm đánh vỡ nguyên tắc lần thứ hai mang cùng một người đến dự tiệc đủ làm cho người ta trợn tròn mắt, nguyên lai người nọ là đệ đệ của Vương phi tương lai Ngự Lôi Cung, trách không được………. Trong thời gian ngắn, ánh mắt bốn phương tám hướng đều dính trên người Diệu Tinh, hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường, căm thù….. cái nào cũng có.
Diệu Tinh y theo lệ thường một mực xem như không thấy, đang định tiến lên gọi Lộ Lâm một tiếng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một cỗ lạnh lẽo lãnh ý bức người, nghiêng người né tránh sau đó thấy một nam nhân cao lớn cả người tản ra hơi thở lạnh như băng đang đi đến trước mặt Lôi, khẽ gật đầu ra hiệu sau đó liền xoay người rời đi.
Người này không có tâm —— Diệu Tinh liệc mắt một cái liền nhìn thấu điểm này. trong lòng người này không có cái gì gọi là tình cảm đáng nói, hắn đối diện với thế giới này càng lạnh lùng hơn so với mình.
“Vô Tinh, ngươi không uống một ly lại đi?!” Lôi hướng về phía bóng dáng đã đi xa lớn tiếng nói.
“Không cần.” cứng ngắt phun ra hai chữ lạnh như băng, Băng ma vương Vô Tinh cũng không quay đầu lại mà mang theo biểu tình đủ để đông chết người ra khỏi cửa Ngự Lôi Cung.
“Hắn chịu đến thì đã không tồi rồi.” nhìn Lôi có vẻ thất vọng, Tầm trấn an nói, “Ngươi cũng biết thái độ làm người của hắn, luôn là lạnh như băng vậy, rất cứng rắn.”
“Đúng rồi,” Mị Nhu ở một bên hát đệm, “Nếu tên có tính tình thối kia ở lại,” nàng làm bộ sờ sờ da gà nổi trên cánh tay, “Chúng ta đây thì có một nửa người bị đông chết.”
Lời này nói ra, bốn phía ồn ào mà cười, không khí ồn ào náo nhiệt lần nữa trở lại.
Hắc Viêm hơi nghiêng người, đem chén rượu thủy tinh kề sát bên môi Diệu Tinh, như không có việc gì mà ngăn ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn ngoài cửa của Diệu Tinh, trên mặt lộ ra một mạt nụ cười ôn nhu: “Uống thử xem, uống ngon lắm.”
Diệu Tinh thu hồi tầm mắt, vừa tiếp xúc với ánh mắt Hắc Viêm, liền biết hắn đang tức giận.Y nghi hoặc tiếp nhận chén rượu, không nghĩ ra Hắc Viêm tột cùng là tức giận chuyện gì. Uống một chén rượu mạnh, vị cũng không tồi —— Y cho đối phương một ánh mắt ôn hòa: “Cám ơn”
Cái nhìn này làm cho tâm tình Hắc Viêm vốn không thoải mái lắm lập tức vui lên không ít, đối với chuyện Diệu Tinh nhìn chằm chằm người khác vừa rồi cũng không canh cánh trong lòng.
“Tinh, ngươi muốn gọi bọn qua hay không?” Hắc Viêm vui vẻ cần mẫn nói.
“Ân, ta có lời muốn nói với Lộ Lâm.” Diệu Tinh kỳ quái mà nhìn Hắc Viêm, không rõ vì sao hắn đột nhiên cao hứng như vậy. “Ngươi…..”
“Đã biết, “Hắc Viêm giơ hai tay lên, “Ta sẽ tránh mặt.”
“Chúc mừng.” Đứng yên ở phía sau đại sảnh Ngự Lôi Cung, Diệu Tinh thản nhiên nói với tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh.
“Cảm ơn.” Lộ Lâm quay đầu nhìn Diệu Tinh không chuyển mắt, muốn tìm một chút xao động trên gương mặt y, bất đắc dĩ vẫn là thất bại. “Ta vậy mà lại gả cho ma giới, đây là chuyện trước kia ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ đến.” Nàng buồn bã nói, “Tuy rằng không biết Thiên giới sẽ xử phạt ta như thế nào, nhưng là, ta…… Tuyệt không hối hận.” Thanh âm bốn chữ sau tuy nhẹ, ngữ khí lại cực kỳ liên quyết.
“Yêu hắn như vậy?” khóe mắt Diệu Tinh lặng lẽ nhuộm một tia thân thiết, chẳng qua Lộ Lâm thủy chung chưa từng phát hiện.
“…… Đúng vậy.”
“Hạnh phúc sao?”
“…… Đúng vậy.”
“…… Vậy là tốt rồi.”
“Ngươi…….” Lộ Lâm do dự mở miệng,” “Hắn đối với ngươi tốt không?”
‘Tốt lắm.”
“Ngươi cảm thấy…… Hạnh phúc không?”
“Hạnh phúc —— trong cuộc sống của ta, có cái từ này sao?” Giọng nói mang theo một chút tự giễu.
“……. Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.”
“Không phải.” Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mênh mông bát ngát, “Đây là lựa chọn của chính ta, không liên quan đến kẻ khác.”
“Ngươi…… Không hối hận sao?”
“……….” Suy nghĩ của Diệu Tinh giống như bị cuốn vào một nơi xa xăm, qua hồi lâu mới quay lại, lẳng lặng cười với Lộ Lâm. “Không, ta….. không hối hận.”
Lộ Lâm không dám tin mà dụi dụi mắt.
Vừa rồi, Tinh……. Nở nụ cười?
——Cái người luôn luôn lạnh mặt, nói chuyện không phải châm biếm thì là trào phúng cư nhiên thật sự nở nụ cười? Hơn nữa, còn cười đến như vậy….. ôn nhu.
“Ngươi là nói, Lộ Lâm đã đáp ứng lời cầu hôn của Lôi, cùng Lôi trở về ma giới?” Trên gương mặt vốn tuấn tú hiện lên một mạt dữ tợn, nhìn có vẻ âm trầm.
“Đúng vậy, chuyện này cũng khiến cho Địa giới chấn động rất lớn.” Hỏa Chích ra vẻ cung kính cúi đầu trả lời, lại ngầm cảm thán không hay ho. Trong tứ đại thiên sứ trưởng hắn không muốn ứng phó nhất chính là Hỏa thiên sứ trưởng trước mắt. Đều do Kim Kiêu ngu ngốc kia, cùng nhau đi hạ giới tuần tra, đi dạo phố êm đẹp cũng bị lạc đường, may mắn chính mình có dự kiến trước, trước đó ước định chờ ở ngọn núi gần đây. Nhưng ai biết cố tình lại đụng pải Nhật Diệm, hiện giờ lại hối hận địa điểm hẹn quá mức hoang vắng lại thêm tối muộn, tính tính canh giờ cũng đã sắp đến, cái tên ngu ngốc kia như thế nào còn chưa đến —— trong lòng lắng đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, Hỏa Chính bình tĩnh mà đối diện với Nhật Diệm. “Nhật Diệm đại nhân, thỉnh ngài chớ để ý quá mức.”
“Để ý? Sao lại như thế?” Nhật Diệm thẳng tắp nhìn nhìn mỹ thiếu niên tóc nâu nhỏ bé và yếu ớt trước mắt này, cười nham nhở. “Ta sớm nghĩ thông suốt, nhân loại có câu ‘cái cũ không đi, cái mới không đến’. Một đoạn tình cảm cũ lưu luyến mất đi, mới có thể bắt đầu một đoạn luyến khúc mới, ngươi nói đúng không?”
“……..” Hỏa Chích nín thở không nói.
Nhật Diệm thuận thế bắt nạt người trước —— ra tay với Lộ Lâm, có hơn phân nửa nguyên do là vì Diệu Tinh, mà đối với thiếu niên trước mắt mình đã sớm vừa ý, lại ngại tình hình nên ẩn nhẫn không triển khai, chỉ âm thầm chờ đợi, ngày nhớ đêm mong lại thèm nhỏ dãi ba thước—— hiển nhiên người phía sau càng có thể tác động đến dục vọng của gã. Khó có được hôm nay con mồi tự động dâng đến cửa, càng khó có được bây giờ xung quanh không có người, thiên thời địa lợi đều đứng về phía mình, cơ hội như thế, nào có thể buông tha? Gã ngả ngớn mà vươn tay muốn chạm vào sợi tóc bay bay của người đối diện, lại bị Hỏa Chích nhạy bén lắc mình né tránh. Hảo! Ta liền xem ngươi có thể tránh tới khi nào?
“Tiểu Chích! Nguyên lai ngươi ở chổ này, hại ta tìm thật lâu a!” giọng nói thình lình làm cho Nhật Diệm nháy mắt cứng lại thân mình.
Hỏa Chích đời này chưa từng có thời khắc cao hứng khi nhìn thấy Kim Kiêu xuất hiện, hắn ba chạy hai nhảy mà nhảy đến bên người Kim Kiêu, cùng nhau đứng sóng vai, sức mạnh vô hình bên trong tăng lên gấp bội.
Mắt thấy con mồi sắp đến tay liền chạy mất, Nhật Diệm phẫn nộ nói: “Bản thiên sứ trưởng còn muốn tạm lưu lại nhân giới một thời gian, các ngươi trở về báo cho La Dâng một tiếng.”Gã quơ quơ ống tay áo, thanh quang chợt lóe, người đã đi xa.
“Phi!” Hỏa Chích oán hận hướng về phía bóng lưng của hắn nhổ một ngụm nước miếng.
“Tiểu Chích!” Kim Kiêu tay chân vụng về nâng lên khuôn mặt tinh xảo nhẵn nhụi của Hỏa Chích xem xét, trái nhìn phải xem. “Ngươi không bị hắn làm gì đi?”
“Ai sẽ bị hắn làm thế nào?” Hỏa Chích tức giận trắng mắt, “Ngươi lại đến muộn một chút, ta liền đánh gã.”
“Ta nhìn thấy gã động thủ động cước với ngươi, gã còn muốn sờ tóc của ngươi!” bàn tay to xoa tóc vốn không quá mềm mại của Hỏa Chích, Kim Kiêu tức giận bất bình.
“Có thể động thủ động cước với ta chỉ có ngươi!” Hỏa Chích không kiên nhẫn đẩy đẩy cái tay quấy rối mình của hắn, “Đi về thôi.”
“Ta thích ngươi a.” Kim Kiêu rõ ràng tiến lên ôm bả vai của Hỏa Chích, thân hình gấu lớn có một nửa vắt trên người của hắn, “Ta từ…….”
“Bảy tuổi bắt đầu thích ta phải không?” Hỏa Chích không chút khách khí đánh gãy hắn, “Lời này từ bảy tuổi nghe tới bây giờ, đến đến đi đi có hai câu. Ngươi nói không chán, ta nghe đến phiền!”
“Ta đây thay đổi câu mới là được rồi. Ân…….” Kim Kiêu nghĩ nghĩ, ghé vào bên tai hắn nghiêm trang nói, “Ta sẽ bảo vệ ngươi —— Thế nào?”
“Bảo hộ ta?” Hỏa Chích cố gắn bỏ qua từng trận khô nóng truyền đến từ bên tai, “Ngươi đem ta thành nữ nhân a?”
“Không có, không có.” Kim Kiêu nhanh chóng phủ nhận.”Tuy rằng bộ dáng ngươi còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng là ta tuyệt không xem ngươi như nữ nhân.” Hắn cam đoan.
Hỏa Chích nổi trận lôi đình, dùng sức giẫm Kim Kiêu một cước: “Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?”
“Ôi, đau quá!” Kim Kiêu cầm chân trái nhảy nhảy, ủy khuất nói, “Ngươi sao lại hung dữ như vậy?”
Hỏa Chích hừ lạnh: “Ai bảo ngươi chỉ phát triển thân thể, mà không có đầu óc, ngu ngốc!”
“Tiểu Chích, ta cũng là suy nghĩ cho ngươi a!” không cần Hỏa Chích nói lời lạnh nhạt, Kim Kiêu vẫn nóng bỏng như cũ mà tiến lên. Hắn cảm khái nói, “Bất quá, ta trước kia thật không nghĩ tới Nhật Diệm…… đại nhân…… là người như vậy.”
“Ngươi còn gọi gã ‘đại nhân’?” Hỏa Chích khinh thường, “Cho nên nói ngươi không có đầu óc, chuyện ngươi không nghĩ tới còn rất nhiều.”
“Di?” Kim Kiêu sửng sốt một chút, đột nhiên kêu lên, “Chẳng lẽ gã trước kia thì….. có mưu đồ gây rối với ngươi?”
“Ít lớn tiếng ồn ào bên tai ta.” Hỏa Chích chậm rãi ngoái ngoái lỗ tai, “Gã trước kia nhìn thì nhiều lắm, nói đến động thủ thì hôm nay là lần đầu gặp phải.”
Kim Kiêu bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được lần này đi Nhân giới ngươi mới có thể dặn dò ta nói hai người phải đi cùng nhau không được chia ra! Ta còn tưởng rằng ngươi rốt cục chấp nhận ta……” hắn nhìn nhìn sắc mặt Hỏa Chích, thức thời mà ngậm miệng lại.
Hỏa Chích hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi thật còn nhớ rõ ta nói cái gì! Đi cái đường cũng bị lạc, ngươi ngu ngốc a!”
“Ai bảo ngươi không chịu để ta nắm tay ngươi?” Kim Kiêu chỉ dám nhỏ giọng kháng nghị, “Ngươi biết rõ ta không quen cái loại đường xá náo nhiệt ồn ào.”
“Nói như vậy,” Hỏa Chích nguy hiểm nheo mắt lại, “Đây là lỗi của ta?”
“Không phải, không phải.” Kim Kiêu liều mạng lắc đầu. “Tất cả đều là ta sai, là ta không đúng, đều tại ta mới để ngươi gặp nguy hiểm.”
“Biết là tốt rồi.” Hỏa Chích có lý không buông tha người, “Ta thấy ngươi cần hảo hảo mà tự kiểm điểm.”
Kim Kiêu gục đầu xuống, nghĩ nghĩ, vẫn còn nghĩ, bỗng nhiên tự cố tự địa nở nụ cười, càng cười càng vui.
“Ngươi cười cái gì?” bị hắn cười đến chẳng biết làm sao, Hỏa Chích có loại cảm giác không tốt.
“Ta kiểm điểm qua rồi.” Kim Kiêu dào dạt đắc ý, “Nghĩ tới một biện pháp tuyệt diệu.”
“Biện pháp gì?”
“Nha, bây giờ một mình ngươi ở lại đây không quá an toàn. Từ giờ trở đi, ta dự định thời khắc cùng ngươi, ăn cơm, đi dạo phố, ngủ đều cùng nhau, như vậy, Nhật Diệm đại…… liền không có cơ hội. Ngươi nói biện pháp này được không?”
“Thật sự quá tốt.” Hỏa Chích từ trong kẽ răng nói ra những chữ này, “Ta đây đi nhà xí ngươi có đi theo không?”
“Cùng nhau!” Kim Kiêu không chút do dự nói.
“Kia tắm rửa thì sao?”
“Cùng nhau!” Kim Kiêu thốt ra sau đó lại vội vàng sửa miệng, “Đương nhiên, nếu…… ngươi không thích, ta có thể chờ ở bên ngoài.”
“Chờ cái đầu ngươi!” Hỏa Chích không thể nhịn được nữa, một phen nắm lấy lỗ tai Kim Kiêu rống lớn, vung tay bước đi.
“Sao lại tức giận……. uy! Chớ đi nhanh như vậy, Tiểu Chích, ngươi chờ ta một chút a!” Một tay ôm lấy lỗ tai, Kim Kiêu vẫn là gọi theo hắn rồi đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất