Chương 57: Vô vị
Start writing your story
MÃ QR NĂNG LƯỢNG CAO
Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực
Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)
Thể loại: Vô hạn lưu mạo hiểm văn, chủ công, gương thụ, nghịch mệnh phản kháng công x 360 độ không góc chết tự luyến thụ.
Chương 57. Vô vị
Lòng Quan Lĩnh và Tào Thiến ngập tràn nghi vấn, nhưng không đặt câu hỏi mà kiên nhẫn chờ Hình Diệp giải thích.
Hình Diệp nói: "Trong mấy thần thoại sáng thế mà người đời biết, có thần thoại tương tự kể về việc thần linh diệt vong nhân loại sau khi sáng tạo. Trong lúc vô tình hoặc xuất phát từ nguyện vọng tốt đẹp, thần linh đã sáng tạo nên nhân loại, lại do thất vọng vì nhân tính con người mà quyết định tiêu diệt nhân loại."
Quan Lĩnh khó hiểu nói: "Anh cho rằng Benedict cảm thấy thành vĩnh viễn mình sáng tạo ra không đủ lý tưởng, nên ông ta muốn hủy nó đi, lần nữa tạo nên cái mới sao? Nhưng suy đoán này có căn cứ gì không? Với lại tại sao Benedict vẫn chưa ra tay?"
"Chỉ là một loại cảm giác, muốn đưa ra một suy nghĩ làm tham khảo thôi."
Hình Diệp cũng không giải thích nguyên nhân, bởi vì anh không thể nói ra chuyện gương nhỏ.
Ban đầu Hình Diệp cho rằng gương là con rối cuối cùng mà đại sư Benedict chế tạo ra, vì chưa kịp trao cho hạt nhân nên trở thành phế phẩm, bị ông ta vứt vào sông. Nhưng sau khi nhìn thấy lão Nick, Hình Diệp phát hiện suy nghĩ ban đầu của mình đã sai lầm.
Cơ thể của con rối linh hoạt hơn anh tưởng tượng, nếu Benedict tự mình chế tạo một cơ thể, như vậy ông ta có thể hoàn thành tác phẩm mà khi còn sống chưa thể làm xong.
Nhưng ông ta lại vứt gương lớn đi, để Hình Diệp nhặt được.
Điều này ít nhất có nghĩa rằng sau khi chế tạo con rối, Benedict cũng không quý trọng con rối tự tay mình làm ra, ông ta sẽ vứt bỏ sản phẩm thất bại.
Điều này và Benedict ngập tràn tình thương mà lời thuyết minh nhắc đến hoàn toàn là hai tính cách, mà người có lòng nghi ngờ mạnh như Hình Diệp sẽ rất khó tin tưởng rằng Benedict có thiện ý với thành con rối.
Quan Lĩnh muốn bảo Hình Diệp ăn không nói có như thế là lừa dối, nhưng lại bị Tào Thiến đấm cho một cú.
Nắm đấm của người diêm đã được bọc lại bằng sắt, vô cùng mạnh, cú đấm này khiến mặt Quan Lĩnh bị lõm một chỗ thật sâu, lưu lại một dấu ấn nắm đấm.
"Ngậm mồm, nghe thầy Hình... Lão đại nói chuyện." Tào Thiến ngăn cản sự nghi vấn của Quan Lĩnh.
Suýt nữa gọi Hình Diệp là thầy, Tào Thiến che miệng lại.
Không có ai nói leo nữa, Hình Diệp tiếp tục nói: "Chỉ là một giả thuyết mà thôi, nhất định chúng ta phải chuẩn bị phương án thật tốt mới có thể không bị trò chơi mê hoặc. Giống như thế giới trước trong kết cục thật và kết cục bề ngoài, chỉ cần hơi bất cẩn chút thôi là sẽ thất bại. Tôi không giấu giếm hai người, tôi trải qua hai thế giới và nhận được hai cuốn sách. Trong không gian hệ thống có một cái giá sách, phía trên khắc hai chữ 'Luân hồi', còn hai người thì sao?"
Thầy giáo đặt câu hỏi, Tào Thiến mới mở miệng trả lời: "Tôi đã trải qua mấy thế giới, nhưng cũng chỉ có thế giới trước là chơi được kết cục hoàn mỹ, nhận được một cuốn sách, trên giá sách xuất hiện chữ 'Luân hồi'."
Quan Lĩnh giơ tay nói: "Tôi cũng giống Tào Thiến."
Hình Diệp nói: "Trước mắt còn chưa rõ giá sách có lợi gì, nhưng nhất định là có vấn đề. Điều chúng ta chỉ có thể làm là tìm được kết cục hoàn mỹ, nhận được càng nhiều cuốn sách càng tốt, để làm một người có chuẩn bị."
"Giả sử Benedict có hai thái độ với thành con rối. Thứ nhất là thiện ý, ông ta muốn thông qua sự cố gắng của mình để khiến thành con rối hiện giờ chướng khí mịt mù không còn lộn xộn như thế nữa. Thứ hai là ác ý, nếu đã không có cách nào thay đổi, vậy thì chi bằng dứt khoát hủy diệt rồi lần nữa thành lập một tòa thành mới. Lần này sẽ không còn giao nhân tính cho con rối nữa, như vậy chẳng phải nơi này sẽ vĩnh viễn là đất nước lý tưởng ư?"
"Dự tính xấu nhất là loại thứ hai, bởi vì điều này chứng tỏ chúng ta phải đối mặt với người sáng tạo nên thân thể của mình, cũng chính là thần. Vào lúc Tiểu Nick lắp đặt cơ thể cho mình, tôi phát hiện con rối có nhược điểm, dây hạt nhân bị đụng chạm sẽ đau đớn vô cùng. Nếu như hạt nhân bị hủy diệt, nhất định con rối sẽ chết, chúng ta không có thân thể bất tử. Giả sử Benedict xuống tay từ chỗ này, như vậy dù chúng ta có năng lực đặc thù cũng không có cách nào chiến thắng ông ta được, dù sao ông ta mới là người hiểu rõ chúng ta nhất."
Nghe Hình Diệp nói, Quan Lĩnh bỗng hơi không rét mà run.
Hình Diệp: "Bởi vậy, ý kiến của tôi là, chúng ta không được thả lỏng cảnh giác. Một khi gặp được đại sư Benedict, phải dùng con mắt của mình để xác nhận ông ta là dạng gì chứ không phải bị lời thuyết minh câu chuyện làm ảnh hưởng đến sức phán đoán."
"Mặt khác," Hình Diệp nhìn về phía Quan Lĩnh: "Anh đã cung cấp giúp đỡ rất lớn cho chúng tôi, cũng thể hiện thành ý hy vọng được gia nhập đội của mình. Trước mắt tôi vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, nhưng tiếp theo chúng ta phải cùng đi thăm dò quặng mỏ trái phép, tôi cần hiểu rõ năng lực, tính cách, mục đích và cách tiến vào trò chơi của anh."
Quan Lĩnh bỗng có cảm giác bị thầy chủ nhiệm để mắt tới, hắn bất giác thẳng lưng đáp lời: "Năng lực của tôi phải nói từ cách tôi tiến vào trò chơi. Tôi có một tật xấu, đó là nghiện cờ bạc, nhà cửa thua sạch, vợ cũng ly hôn với tôi. Đêm mà vợ tôi mang con trai đi, tôi cảm thấy sống không nổi nữa, thế là uống say khóc nói, nếu vợ con có thể về thì bảo tôi làm gì cũng được. Lúc này bên tai bỗng truyền đến một âm thanh, hỏi tôi thật sự làm gì cũng được sao? Đương nhiên là tôi đồng ý rồi, thế là nhãn chai bia bỗng biến thành một mã QR. Tôi cầm điện thoại quét qua, bèn tiến vào trò chơi."
Còn có cách tham gia trò chơi như thế này sao? Hình Diệp lắng nghe.
Quan Lĩnh tiếp tục nói: "Bởi vì tôi tiến vào trò chơi bằng phương thức này, nên kỹ năng ban đầu của tôi là Táng gia bại sản và Gương vỡ lại lành."
Thành con rối không có điện thoại, vòng tay không thể nào biểu hiện kỹ năng ban đầu, thế là Quan Lĩnh bèn miêu tả năng lực của mình bằng lời.
Táng gia bại sản là kỹ năng phòng ngự, lúc Quan Lĩnh có số lượng mã QR bằng 0, chỉ cần bỏ ra 50 điểm là có thể nhận được một lần năng lực phòng ngự tuyệt đối. Có năng lực này, cho dù người mạnh đến cỡ nào, kỹ năng đặc thù có nhiều tới đâu cũng không thể tổn thương Quan Lĩnh và đồng đội mà hắn bảo vệ. Năng lực này còn có tên là Cùi không sợ lở, Chân trần không sợ mang giày.
Gương vỡ lại lành là kỹ năng trị liệu, có thể sửa chữa lại người hoặc vật bị tổn thương, sử dụng một lần trừ 50 điểm, trong 24 giờ chỉ có thể sử dụng 3 lần.
"Cũng bởi vì tôi có kỹ năng Táng gia bại sản này mà sau mỗi lần tiến vào thế giới, Địch Huống mới không nỡ để tôi cầm mã QR, chỉ có thể luôn luôn sử dụng kỹ năng ban đầu. Nguyện vọng của tôi chính là tích nhiều điểm chút, chờ đến sau khi trở thành người chơi cao cấp sẽ dùng điểm đổi tiền, như thế vợ con có thể trở về." Quan Lĩnh nói.
Tào Thiến: "Còn không bỏ cờ bạc đi thì vợ anh sẽ không tha thứ cho anh đâu."
Hình Diệp cũng không quan tâm đến cuộc sống thực tế của Quan Lĩnh, người đáng thương nhiều vô số kể, anh không có thời gian lo lắng đến từng người. Anh chỉ để ý kỹ năng ban đầu của Quan Lĩnh và việc người này có thể phản bội họ hay không. Hoặc là nói, có thể dùng tâm lý dân cờ bạc để điều khiển Quan Lĩnh, khiến hắn không có cách nào phản bội mình không, dù sao năng lực Gương vỡ lại lành này vô cùng có hiệu quả thực tế.
Lúc Quan Lĩnh nhắc đến một cách tiến vào trò chơi khác, Hình Diệp hỏi Tào Thiến: "Còn cô thì vào trò chơi này thế nào?"
Tào Thiến đáp: "Tôi rất thích đọc tiểu thuyết mạng, ảo tưởng mình có thể trở thành nữ chính trong tiểu thuyết. Có một tối tôi đang đọc tiểu thuyết trên trang mạng Tấn Giang thì giao diện app bỗng giật một cái, mở ra là một mã QR. Tôi không nhịn được quét mã, và tiến vào trò chơi. Cuốn truyện mà tôi đọc lúc ấy có nữ chính với sức lực cực kỳ mạnh bẩm sinh, sức chiến đấu cũng mạnh, có lẽ vì tôi rất ước ao nữ chính như thế này, nên kỹ năng ban đầu của tôi tương tự với cô ấy. Mà nếu nhất định phải nói tôi có điểm gì giống Quan Lĩnh, thì hẳn là tôi cảm thấy sống thật chẳng có gì thú vị."
Cô chị hai Lâm Đạt của Tào Thiến hình như cũng giống thế.
Hệ thống sẽ rút ngẫu nhiên những người không muốn sống trong xã hội hiện thực để tiến vào trò chơi? Vậy gương nhỏ và Hình Thước là vì cái gì?
Gương nhỏ lạc quan sáng sủa, chưa hề cảm thấy cuộc đời vô vị. Đương nhiên cậu cũng không phải vì trước mặt đột nhiên xuất hiện mã QR mà là sau khi tỉnh lại khỏi giấc ngủ, người đã ở trong trò chơi rồi.
Còn Hình Thước? Em ấy dùng cách nào tiến vào trò chơi?
Hình Diệp chợt phát hiện, mình cũng không hiểu rõ Hình Thước.
______________________
MÃ QR NĂNG LƯỢNG CAO
Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực
Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)
Thể loại: Vô hạn lưu mạo hiểm văn, chủ công, gương thụ, nghịch mệnh phản kháng công x 360 độ không góc chết tự luyến thụ.
Chương 57. Vô vị
Lòng Quan Lĩnh và Tào Thiến ngập tràn nghi vấn, nhưng không đặt câu hỏi mà kiên nhẫn chờ Hình Diệp giải thích.
Hình Diệp nói: "Trong mấy thần thoại sáng thế mà người đời biết, có thần thoại tương tự kể về việc thần linh diệt vong nhân loại sau khi sáng tạo. Trong lúc vô tình hoặc xuất phát từ nguyện vọng tốt đẹp, thần linh đã sáng tạo nên nhân loại, lại do thất vọng vì nhân tính con người mà quyết định tiêu diệt nhân loại."
Quan Lĩnh khó hiểu nói: "Anh cho rằng Benedict cảm thấy thành vĩnh viễn mình sáng tạo ra không đủ lý tưởng, nên ông ta muốn hủy nó đi, lần nữa tạo nên cái mới sao? Nhưng suy đoán này có căn cứ gì không? Với lại tại sao Benedict vẫn chưa ra tay?"
"Chỉ là một loại cảm giác, muốn đưa ra một suy nghĩ làm tham khảo thôi."
Hình Diệp cũng không giải thích nguyên nhân, bởi vì anh không thể nói ra chuyện gương nhỏ.
Ban đầu Hình Diệp cho rằng gương là con rối cuối cùng mà đại sư Benedict chế tạo ra, vì chưa kịp trao cho hạt nhân nên trở thành phế phẩm, bị ông ta vứt vào sông. Nhưng sau khi nhìn thấy lão Nick, Hình Diệp phát hiện suy nghĩ ban đầu của mình đã sai lầm.
Cơ thể của con rối linh hoạt hơn anh tưởng tượng, nếu Benedict tự mình chế tạo một cơ thể, như vậy ông ta có thể hoàn thành tác phẩm mà khi còn sống chưa thể làm xong.
Nhưng ông ta lại vứt gương lớn đi, để Hình Diệp nhặt được.
Điều này ít nhất có nghĩa rằng sau khi chế tạo con rối, Benedict cũng không quý trọng con rối tự tay mình làm ra, ông ta sẽ vứt bỏ sản phẩm thất bại.
Điều này và Benedict ngập tràn tình thương mà lời thuyết minh nhắc đến hoàn toàn là hai tính cách, mà người có lòng nghi ngờ mạnh như Hình Diệp sẽ rất khó tin tưởng rằng Benedict có thiện ý với thành con rối.
Quan Lĩnh muốn bảo Hình Diệp ăn không nói có như thế là lừa dối, nhưng lại bị Tào Thiến đấm cho một cú.
Nắm đấm của người diêm đã được bọc lại bằng sắt, vô cùng mạnh, cú đấm này khiến mặt Quan Lĩnh bị lõm một chỗ thật sâu, lưu lại một dấu ấn nắm đấm.
"Ngậm mồm, nghe thầy Hình... Lão đại nói chuyện." Tào Thiến ngăn cản sự nghi vấn của Quan Lĩnh.
Suýt nữa gọi Hình Diệp là thầy, Tào Thiến che miệng lại.
Không có ai nói leo nữa, Hình Diệp tiếp tục nói: "Chỉ là một giả thuyết mà thôi, nhất định chúng ta phải chuẩn bị phương án thật tốt mới có thể không bị trò chơi mê hoặc. Giống như thế giới trước trong kết cục thật và kết cục bề ngoài, chỉ cần hơi bất cẩn chút thôi là sẽ thất bại. Tôi không giấu giếm hai người, tôi trải qua hai thế giới và nhận được hai cuốn sách. Trong không gian hệ thống có một cái giá sách, phía trên khắc hai chữ 'Luân hồi', còn hai người thì sao?"
Thầy giáo đặt câu hỏi, Tào Thiến mới mở miệng trả lời: "Tôi đã trải qua mấy thế giới, nhưng cũng chỉ có thế giới trước là chơi được kết cục hoàn mỹ, nhận được một cuốn sách, trên giá sách xuất hiện chữ 'Luân hồi'."
Quan Lĩnh giơ tay nói: "Tôi cũng giống Tào Thiến."
Hình Diệp nói: "Trước mắt còn chưa rõ giá sách có lợi gì, nhưng nhất định là có vấn đề. Điều chúng ta chỉ có thể làm là tìm được kết cục hoàn mỹ, nhận được càng nhiều cuốn sách càng tốt, để làm một người có chuẩn bị."
"Giả sử Benedict có hai thái độ với thành con rối. Thứ nhất là thiện ý, ông ta muốn thông qua sự cố gắng của mình để khiến thành con rối hiện giờ chướng khí mịt mù không còn lộn xộn như thế nữa. Thứ hai là ác ý, nếu đã không có cách nào thay đổi, vậy thì chi bằng dứt khoát hủy diệt rồi lần nữa thành lập một tòa thành mới. Lần này sẽ không còn giao nhân tính cho con rối nữa, như vậy chẳng phải nơi này sẽ vĩnh viễn là đất nước lý tưởng ư?"
"Dự tính xấu nhất là loại thứ hai, bởi vì điều này chứng tỏ chúng ta phải đối mặt với người sáng tạo nên thân thể của mình, cũng chính là thần. Vào lúc Tiểu Nick lắp đặt cơ thể cho mình, tôi phát hiện con rối có nhược điểm, dây hạt nhân bị đụng chạm sẽ đau đớn vô cùng. Nếu như hạt nhân bị hủy diệt, nhất định con rối sẽ chết, chúng ta không có thân thể bất tử. Giả sử Benedict xuống tay từ chỗ này, như vậy dù chúng ta có năng lực đặc thù cũng không có cách nào chiến thắng ông ta được, dù sao ông ta mới là người hiểu rõ chúng ta nhất."
Nghe Hình Diệp nói, Quan Lĩnh bỗng hơi không rét mà run.
Hình Diệp: "Bởi vậy, ý kiến của tôi là, chúng ta không được thả lỏng cảnh giác. Một khi gặp được đại sư Benedict, phải dùng con mắt của mình để xác nhận ông ta là dạng gì chứ không phải bị lời thuyết minh câu chuyện làm ảnh hưởng đến sức phán đoán."
"Mặt khác," Hình Diệp nhìn về phía Quan Lĩnh: "Anh đã cung cấp giúp đỡ rất lớn cho chúng tôi, cũng thể hiện thành ý hy vọng được gia nhập đội của mình. Trước mắt tôi vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, nhưng tiếp theo chúng ta phải cùng đi thăm dò quặng mỏ trái phép, tôi cần hiểu rõ năng lực, tính cách, mục đích và cách tiến vào trò chơi của anh."
Quan Lĩnh bỗng có cảm giác bị thầy chủ nhiệm để mắt tới, hắn bất giác thẳng lưng đáp lời: "Năng lực của tôi phải nói từ cách tôi tiến vào trò chơi. Tôi có một tật xấu, đó là nghiện cờ bạc, nhà cửa thua sạch, vợ cũng ly hôn với tôi. Đêm mà vợ tôi mang con trai đi, tôi cảm thấy sống không nổi nữa, thế là uống say khóc nói, nếu vợ con có thể về thì bảo tôi làm gì cũng được. Lúc này bên tai bỗng truyền đến một âm thanh, hỏi tôi thật sự làm gì cũng được sao? Đương nhiên là tôi đồng ý rồi, thế là nhãn chai bia bỗng biến thành một mã QR. Tôi cầm điện thoại quét qua, bèn tiến vào trò chơi."
Còn có cách tham gia trò chơi như thế này sao? Hình Diệp lắng nghe.
Quan Lĩnh tiếp tục nói: "Bởi vì tôi tiến vào trò chơi bằng phương thức này, nên kỹ năng ban đầu của tôi là Táng gia bại sản và Gương vỡ lại lành."
Thành con rối không có điện thoại, vòng tay không thể nào biểu hiện kỹ năng ban đầu, thế là Quan Lĩnh bèn miêu tả năng lực của mình bằng lời.
Táng gia bại sản là kỹ năng phòng ngự, lúc Quan Lĩnh có số lượng mã QR bằng 0, chỉ cần bỏ ra 50 điểm là có thể nhận được một lần năng lực phòng ngự tuyệt đối. Có năng lực này, cho dù người mạnh đến cỡ nào, kỹ năng đặc thù có nhiều tới đâu cũng không thể tổn thương Quan Lĩnh và đồng đội mà hắn bảo vệ. Năng lực này còn có tên là Cùi không sợ lở, Chân trần không sợ mang giày.
Gương vỡ lại lành là kỹ năng trị liệu, có thể sửa chữa lại người hoặc vật bị tổn thương, sử dụng một lần trừ 50 điểm, trong 24 giờ chỉ có thể sử dụng 3 lần.
"Cũng bởi vì tôi có kỹ năng Táng gia bại sản này mà sau mỗi lần tiến vào thế giới, Địch Huống mới không nỡ để tôi cầm mã QR, chỉ có thể luôn luôn sử dụng kỹ năng ban đầu. Nguyện vọng của tôi chính là tích nhiều điểm chút, chờ đến sau khi trở thành người chơi cao cấp sẽ dùng điểm đổi tiền, như thế vợ con có thể trở về." Quan Lĩnh nói.
Tào Thiến: "Còn không bỏ cờ bạc đi thì vợ anh sẽ không tha thứ cho anh đâu."
Hình Diệp cũng không quan tâm đến cuộc sống thực tế của Quan Lĩnh, người đáng thương nhiều vô số kể, anh không có thời gian lo lắng đến từng người. Anh chỉ để ý kỹ năng ban đầu của Quan Lĩnh và việc người này có thể phản bội họ hay không. Hoặc là nói, có thể dùng tâm lý dân cờ bạc để điều khiển Quan Lĩnh, khiến hắn không có cách nào phản bội mình không, dù sao năng lực Gương vỡ lại lành này vô cùng có hiệu quả thực tế.
Lúc Quan Lĩnh nhắc đến một cách tiến vào trò chơi khác, Hình Diệp hỏi Tào Thiến: "Còn cô thì vào trò chơi này thế nào?"
Tào Thiến đáp: "Tôi rất thích đọc tiểu thuyết mạng, ảo tưởng mình có thể trở thành nữ chính trong tiểu thuyết. Có một tối tôi đang đọc tiểu thuyết trên trang mạng Tấn Giang thì giao diện app bỗng giật một cái, mở ra là một mã QR. Tôi không nhịn được quét mã, và tiến vào trò chơi. Cuốn truyện mà tôi đọc lúc ấy có nữ chính với sức lực cực kỳ mạnh bẩm sinh, sức chiến đấu cũng mạnh, có lẽ vì tôi rất ước ao nữ chính như thế này, nên kỹ năng ban đầu của tôi tương tự với cô ấy. Mà nếu nhất định phải nói tôi có điểm gì giống Quan Lĩnh, thì hẳn là tôi cảm thấy sống thật chẳng có gì thú vị."
Cô chị hai Lâm Đạt của Tào Thiến hình như cũng giống thế.
Hệ thống sẽ rút ngẫu nhiên những người không muốn sống trong xã hội hiện thực để tiến vào trò chơi? Vậy gương nhỏ và Hình Thước là vì cái gì?
Gương nhỏ lạc quan sáng sủa, chưa hề cảm thấy cuộc đời vô vị. Đương nhiên cậu cũng không phải vì trước mặt đột nhiên xuất hiện mã QR mà là sau khi tỉnh lại khỏi giấc ngủ, người đã ở trong trò chơi rồi.
Còn Hình Thước? Em ấy dùng cách nào tiến vào trò chơi?
Hình Diệp chợt phát hiện, mình cũng không hiểu rõ Hình Thước.
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất