Chương 10: Hồ Ly Tinh So Chiêu
Bạch y đồng tử nhìn gương mặt xinh đẹp gần sát ngay trước mắt, mím môi không nói.
Quý Thẩm cười dịu dàng, phất tay một cái, một vầng sáng chói mắt màu trắng bao phủ lấy hắn. Tiếp đó là một lớp băng hiện ra, từng lớp từng lớp bọc lấy người thành một cầu hình hoàn mỹ dưới ánh sáng trắng. Thậm chí so với quả cầu tuyết lúc ban đầu còn tròn hơn một ít…
Hắn vừa lòng vỗ vỗ cái quả cầu tuyết, “Còn ngươi, cứ ngoan ngoãn ở trong này đi.”
Phẩy tay áo một cái, quả cầu liền tự động lăn sang một bên, cho tới tận khi đụng phải một tảng đá lớn hình tròn mới dừng lại
Quý Thẩm khóe môi hơi hơi nhếch một cái, thong thả ung dung rời đi.
————
Trong quả cầu tuyết có một khoảng không gian nhất định để hoạt động, bạch y đồng tử ngồi xếp bằng trong đó.
Trân phong lôi lưu lại một hố to, nhiệt độ trong đó đã dần dần giảm bớt, chỉ còn lại nhè nhẹ từng đợt từng đợt khói trắng xoay quanh quanh quẩn. Mà không biết khi nào, dâng lên khói trắng trung trộn lẫn một sợi hắc khí, kia hắc khí vô thanh vô tức mà vòng quanh băng cầu dạo qua một vòng, như là ở xác nhận cái gì.
Lúc sau sương đen càng ngày càng dày, từ trong sương mù một cái hắc y nhân bước ra.
Thân hình người này cao lớn, đầu đội mã làm bằng hắc ngọc, mặt nạ bảo hộ là một màn sương đen, đứng im nhìn chằm chằm bạch y đồng tử trong quả cầu tuyết.
Giết y!
Chỉ cần ở chỗ này giết y, y liền sẽ hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập ma! Mà lúc đó mình có thể hoàn toàn thức tỉnh……
Trong mắt hắc y nhân vẻ khát máu càng ngày càng mạnh mẽ, lại không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào. Gã đã giao thủ với y nhiều lần. Mỗi lần đều thảm bại trở về, tuy rằng lúc này là cơ hội tốt ngàn năm có một, nhưng……
Bạch Y Đồng Tử bỗng nhiên mở miệng: “Lại tự mình tìm đường chết?”
“Đừng cố làm ra vẻ! Ta đã điều tra qua, linh lực hiện tại của ngươi còn dư lại chẳng được mấy phần. Căn bản không phải đối thủ của ta.” Hắc y nhân cười lạnh.
“Ngươi có thể thử xem.” Bạch y đồng tử nhẹ nhàng trả lời một cách bất cần, thoạt nhìn hoàn toàn không để hắc y nhân vào mắt.
Hắc y nhân càng thêm tức giận, tiến về phía trước một bước: “Ngươi thật cho rằng ta không dám sao? Ta hiện tại chỉ cần một chưởng liền có thể giết ngươi. Hiện tại ngươi chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.”
Trong âm thanh của bạch y đồng tử dường như mang theo vẻ trào ý: “Cách xa như vậy thì một chưởng giết chết ta bằng cách nào? Bằng ý nghĩ sao?”
Hắc y nhân: “……”
Gã nghẹn lời một chút, sau đó lại cười lạnh: “Định dùng kế khích tướng sao? Muốn lừa ta sập bẫy sao? Ngươi cho rằng ta sẽ làm theo ý của ngươi sao?!”
Bạch y đồng tử lười đến lại để ý đến gã.
Cứ một phút một giây trôi qu, sắc mặt người trong quả cầu tuyết càng ngày càng tái nhợt, đuôi lông mày đã kết thêm một tầng băng mỏng manh, hơi thở cũng càng ngày càng yếu……
Hắc y nhân nhìn nửa ngày, bỗng nhiên cười ha ha: “Ta còn tưởng là gì, hóa ra là không thành kế*.”
*Không thành kế: Kế thứ 32 trong 36 kế. Có thể hiểu là đôi khi phô diễn điểm yếu ra để biến nó thành điểm mạnh, làm kẻ địch hoài nghi không thể đưa ra quyết định, không dám manh động vì sợ phạm sai lầm.
Sương đen bao quanh người ngưng tụ thành một cái miệng đỏ lòm như màu máu, bỗng nhiên xông tới cắn nát quả cầu tuyết.
Suy đoán của gã thật sự không tồi, y quả nhiên chỉ là hù dọa, căn bản không có bất cứ trở ngại nào! Chỉ cần dùng một chút lực, quả cầu tuyết kia đã bị phá vỡ thành nhiều mảnh!
Máu tươi bắn tung toé đầy trên mặt đất.
Hắc y nhân ngẩn ra, không ngờ tới sẽ dễ dàng như vậy. Sau khi xuất thần một chút thì cảm thấy vui sướng tột cùng, gã cười một cách điên cuồng. Tiếng cười tràn đầy vẻ khát máu và sự điên cuồng: “Từ giờ trở đi, ta sẽ chân chính trở thành Liên Hoa Tiên Tôn!”
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm quang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, hắc y nhân lập tức ngưng tụ đám sương đen lại, hình thành kết giới. Ai ngờ kia đạo kiếm quang kia cực kỳ bá đạo, thế nhưng đám sương mù kia chẻ làm hai!
Sương đen còn chưa kịp ngưng tụ thành hình, đã bị từng đạo kiếm chói mắt nhanh như tia chớp bỗng nhiên xuyên thủng người ở bên trong đám sương mù! Mạnh mẽ ghim gã tường.
Sau khi sương mù tan đi lộ ra thân hình chật vật của hắc y nhân. Huyệt đạo trên cả người gã đều bị xuyên thủng, gã bị vô số thanh trường kiếm đỏ rực đóng đinh ở trên tường băng. Máu tươi nhuộm đỏ cả bức tường.
“Không nghĩ tới ngươi một tâm ma như ngươi mà có thể học được binh pháp chỉ trobg mấy ngày. Không tồi, không tồi, rất có chí khí. Nhưng mà đáng tiếc thay, đây không là kế khích tướng, cũng chẳng phải là không thành kế……” Một vị nam tử thân mang y phục màu tím thản nhiên mà tự động mở cửa đi vào, trong tay phe phẩy một chiếc quạt đen không đề chữ, thần sắc thoải mái cứ như là đi lễ đạp thanh*.
*Đạp thanh: theo nghĩa đen là dẫm lên cỏ, nghĩa bóng là nam thanh nữ tú đi du xuân.
Quả nhiên là Quý Thẩm.
“Ngươi không phải đi rồi sao? Không đúng. Sao ngươi vẫn còn sống?!”
Quý Thẩm dừng lại một chút, trực tiếp phớt lờ những câu hỏi của tâm ma, cực kỳ kiên trì bổ sung lại phần lời nói ban nãy bị cắt ngang ——
“Cái này gọi là dụ rắn ra khỏi hang, bắt ba ba trong rọ.”
Bị loại người như vậy mắng thành ba ba, ai không tức giận kẻ đó là con rùa đen rụt đầu.
Hắc y nhân trong cơn giận dữ: “Ngươi!” Rồi lại tùy tiện cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng chỉ có mồm mép là giỏi thôi. Nếu bay giờ ngươi giết ta, ngươi cũng không sống nổi thêm một khắc……”
“Dốt nát đến thế là cùng, bảo sao không làm nên đại sự.” Quý Thẩm chậm rãi thở dài, bỗng nhiên cảm thấy lời kịch này thập phần quen thuộc, hình như đã được người nào đó đã dùng qua. Hắn nghĩ ngợi một chút lại bồi thêm một câu, “Đã thế, lại còn không có mắt nhìn, chỉ biết say mê gặm quả cầu tuyết…… Chậc chậc, vô dụng, chỉ là một phân thân phế vật.”
Hắc y nhân:!!!”
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía quả cầu tuyết bị nghiền nát, lại phát hiện thi thể đẫm máu đã biến mất từ lâu, nằm tại chỗ chính là một người tuyết nhỏ, đầu thân mỗi chỗ một chiếc. Người tuyết được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, mặt mày sống động như thật. Lúc trước, nơi đó nhuốm máu tươi cũng chậm rãi phai màu trở thành một mảng thuần trắng……
Hắc y nhân quả thực tức giận tới hộc máu, là huyễn nhan thuật. Thuật pháp này có thể khiến thứ có hình dạng gần giống biến đổi thành vật thể chân chính.
Bị một thủ đoạn nhỏ như vậy lừa gạt, đôi mắt gã gần như sắp bốc hỏa: “Y ở nơi nào? Các ngươi không phải đã chia tay rồi sao?”
Quý Thẩm cười tủm tỉm nói: “Không chia tay như thế, sao có thể dụ ngươi ra mặt?”
“Không nghĩ tới đường đường ma quân cũng có ngày cam tâm tình nguyện bị người khác quản chế! Lưu lạc thành chó săn cho tiên môn, quả thực khiến người trong thiên hạ cười rớt hàm!”
Quý Thẩm cũng không giận, chỉ là phe phẩy cây quạt chậm rì rì nói: “Ngươi nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Về việc y ở nơi nào, ngươi tự mình nhìn đi……”
Vừa dứt lời, hắc y nhân chỉ cảm thấy trước mắt có một tia sáng đỏ, cổ đột nhiên tê rần, ngay sau đó đầu rơi xuống đất. Lăn lông lốc đến chỗ tảng đá lớn cách đó không xa, nằm ngay ở phía sau người tuyết.
Mà nhưng vào lúc này, tảng đá lớn kia bỗng nhiên cử động một chút. Lớp vở màu xanh lá bên ngoài nứt ra, chậm rãi biến thành màu trắng như tuyết, rồi sau đó lại hòa tan từng tầng từng tầng một, lộ ra diện mạo ban đầu —— một đóa hoa tuyết khổng lồ
Trên đóa hoa lúc này, một bạch y đồng tử với mái tóc đen lẳng lặng ngồi ngay ngắn. Theo lớp băng tuyết tan dần, đồng tử kia chậm rãi mở to mắt. Việc đầu tiên y làm là lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Thẩm một cái, rồi sau đó đem ánh mắt chuyển xuống mặt đất nhìn cái đầu đang nỗ lực muốn lăn trở về thân thể của mình. Trong tay y chợt lóe lên một tia sáng trắng, một tấm phù chú phức tạp liền bay đi.
Cái đầu người nhảy lên để tránh né, muốn tìm cách quay trở về thân thể, lại tấm phù chú vừa vặn bắt được. Sau một tiếng rít thê lương liền không còn động đậy, tiếp đó thì dần dần nhỏ lại và trở nên trong suốt…… Nó đã bị phong ấn hoàn toàn.
Mà tiêu tán theo tâm ma, băng tuyết trong gian phòng cũng ở nhanh chóng tan chảy, hết thảy mọi thứ xung quanh cũng dần mờ đi từng chút một, sụp đổ như một giấc mộng……
Chiếu theo tình hình này, không cần hết một nén hương, bọn họ cũng có thể hoàn toàn thoát ly khỏi ảo cảnh.
Quý Thẩm thở phào một hơi, xem ra, hắn có thể ra ngoài rồi. Hắn ở trong cái chỗ bỏ đi này ngẩn ngơ đủ rồi! Nơi này không có biến hóa ngày đêm, rất khó suy tính ra thời gian cụ thể, chỉ có thể suy đoán ước lượng đại khái thời gian, chắc giờ đã qua tầm hai ngày. Nếu muộn nữa e rằng không kịp……
Quý Thẩm bỗng nhiên dừng lại dòng suy nghĩ của mình.
Bạch y đồng tử đợi một hồi lại phát hiện không thấy hắn nghĩ nữa, hiếm hoi chủ động mở miệng hỏi: “Không kịp cái gì?”
Mặt Quý Thẩm tối sầm, biết ngay là tên rùa đen này ở đây nghe lén! Hắn tức giận nói: “Không kịp đón dâu thú thê!”
Bạch Y Đồng Tử: “……”
Vô duyên vô cớ bị nhốt mất hai ngày lại còn hao tổn vô số công lực, còn phải thời thời khắc khắc bảo vệ tâm tư nhỏ của mình không bị thằng nhãi ranh này nghe trộm……
Quý Thẩm càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình sắp mệt mỏi quá độ: “Lần này, bổn tọa chính là lại cứu ngươi một mạng, ngươi tính toán hồi báo ta như thế nào đây?”
Bạch y đồng tử cười như không cười: “Là ai khiến ta tẩu hỏa nhập ma?”
Quý Thẩm hợp tình hợp lý nói: “Vậy thì sao? Ai bảo ngươi chỗ nào không chọn lại chọn chỗ này, lại còn trách người khác ra tay với mình. Huống hồ ngươi trộm hạt châu của bổn tọa. Cái này coi như là bổn tọa trả thù chuyện lần trước!”
Bạch Y Đồng Tử nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi tính như thế nào?”
Quý Thẩm không nghĩ tới y lại dễ nói chuyện như vậy, trong đầu nhanh chóng tính toán một đống chuyện. Sau đó, hắn hơi mỉm cười, bắt đầu chào giá: “Những món nợ trước ta có thể xóa bỏ toàn bộ, còn những ân tình này cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Bổn tọa cứu ngươi hai lần, ngươi đương nhiên phải hồi báo bổn tọa hai lần mới được. Thứ nhất, ngươi cướp đi Băng Mạch Châu của bổn tọa, ngươi phải bù lại cho ta hơn chục viên linh đan ngàn năm khác. Đây coi như là bồi thường thiệt hại tinh thần. Thứ hai, bổn tọa vì cứu ngươi tu vi hao tổn nghiêm trọng, miếng đất ở Đông Hải kia thực thích hợp để bổn tọa dưỡng thương, ngươi chọn lựa ngày lành tháng tốt giao kế đất đến dưới danh nghĩa bổn tọa……”
Bạch y đồng tử chờ sau khi hắn nói xong mới chậm rãi mở miệng: “Những yêu cầu này thật ra bản tôn đều có thể đáp ứng ngươi.”
Rất dứt khoát, hắn thích!
Quý Thẩm mặt mày hớn hở, đang muốn nói thêm cái gì đó, liền nghe người nọ có chút uể oải nói: “Nhưng là tiền đề phải là bản tôn thật sự thiếu ân tình của ngươi. Mà trên thực tế bản tôn lại không thiếu của ngươi cái gì, ngược lại là ngươi thiếu bản tôn nhiều hơn một ít.”
Quý Thẩm: “!!!”
Miệng lưỡi của y thật khiến cho con vịt còn muốn bay, hắn trực tiếp cười: “Ồ? Ta nguyện lắng nghe.” Hắn muốn xem y có thể tào lao tới mức nào!
“Chuyện Băng Mạch Châu không phải là ta cướp đoạt của ngươi, mà là trao đổi bình đẳng. Bản tôn đã đưa Tử Âm Trúc cho ngươi.” Bạch Y Đồng Tử lẳng lặng nói.
Quý Thẩm lần đầu tiên phát hiện so người có da mặt còn dày hơn mình. Hắn liên tục cười lạnh vài tiếng: “Trao đổi bình đẳng? Ngươi kia rõ ràng là cường mua cường bán! Cường thủ hào đoạt!”
“Một khi đã như vậy, thì đổi lại đi.” Ánh mắt bạch y đồng tử lóe sáng.
Quý Thẩm một hừ lạnh, vừa nói vừa tìm kiếm trong túi đựng đồ: “Đổi lại thì đổi lại, ai thèm một đoạn tử trúc vứt đi của ngươi…… Cây trúc của ta đâu?”
Hắn lật ngược túi càn khôn cũng chưa tìm thấy cây tử trúc trong đống đồ trong đó. Hắn dứt khoát đảo loạn đống bảo vật mà mình vơ vét trong mấy năm qua. Mỗi một thứ trong đó nhất định không phải phàm vật, nếu lấy ra tuyệt đối sẽ khiến vô số tiên gia thèm tới mức chảy ba thước nước dãi……
Bạch y đồng tử lại chẳng thèm nhìn tới, chỉ lẳng lặng hỏi: “Tử Âm Trúc đâu?”
Quý Thẩm cũng không nghĩ ra tại sao cây trúc đang yên đang lành hắn để ở chỗ này đột nhiên không thấy nữa, nhưng thua người không thua trận, vì thế mạnh miệng nói: “Còn không phải chỉ là một khúc tử trúc bỏ đi thôi sao, ngoại trừ là màu tím và có nhiều linh khí hơn một chút thì có gì khác nhau chứ? Chờ bổn tọa thoát khỏi ảo cảnh chặt cho ngươi thêm mười tám khúc……”
“Tử âm trúc vạn năm mới xuất hiện một lần, nhưng chỉ chịu được một lần tổn thương trí mạng, sau đó sẽ trực tiếp bị tan biến.”
Quý Thẩm: “……” Thứ này quả nhiên quý hiếm như vậy!
Từ từ, nhưng một lần tổn thương trí mạng này?
Trong đầu hắn lại hiện ra cảnh tượng bị trời đánh ngày đó, theo lý mà nói lúc ấy hẳn là tuyệt đối không có chuyện hắn có thể sống sót…… Thời điểm tia sét cuối cùng giáng xuống, dường như còn có ánh sáng tím lóe lên một cái, sau đó liền biến mất. Lúc ấy, hắn còn tưởng rằng bản thân hoa mắt……
Hắn bỗng nhiên hiểu ra tại sao Tử Âm Trúc này lại biến mất.
Bạch y đồng tử giờ phút này lại cố tình nửa cười nửa không, nói: “Tử Âm Trúc đã bị huỷ, ngươi lấy cái gì để đổi với bản tôn?”
————-
Quý Thẩm: “Ngươi thiếu ta nhiều ân tình như vậy, lại còn muốn biến Băng Mạch Châu thành thuốc nhân sâm ngàn năm thập toàn đại bổ hoàn linh huyệt phúc địa……” Blah blah một đống.
Liên Hoa Tiên Tôn thản nhiên nói: “Không bằng để bản tôn lấy thân báo đáp?”
Quý Thẩm: “……”
Quý Thẩm cười dịu dàng, phất tay một cái, một vầng sáng chói mắt màu trắng bao phủ lấy hắn. Tiếp đó là một lớp băng hiện ra, từng lớp từng lớp bọc lấy người thành một cầu hình hoàn mỹ dưới ánh sáng trắng. Thậm chí so với quả cầu tuyết lúc ban đầu còn tròn hơn một ít…
Hắn vừa lòng vỗ vỗ cái quả cầu tuyết, “Còn ngươi, cứ ngoan ngoãn ở trong này đi.”
Phẩy tay áo một cái, quả cầu liền tự động lăn sang một bên, cho tới tận khi đụng phải một tảng đá lớn hình tròn mới dừng lại
Quý Thẩm khóe môi hơi hơi nhếch một cái, thong thả ung dung rời đi.
————
Trong quả cầu tuyết có một khoảng không gian nhất định để hoạt động, bạch y đồng tử ngồi xếp bằng trong đó.
Trân phong lôi lưu lại một hố to, nhiệt độ trong đó đã dần dần giảm bớt, chỉ còn lại nhè nhẹ từng đợt từng đợt khói trắng xoay quanh quanh quẩn. Mà không biết khi nào, dâng lên khói trắng trung trộn lẫn một sợi hắc khí, kia hắc khí vô thanh vô tức mà vòng quanh băng cầu dạo qua một vòng, như là ở xác nhận cái gì.
Lúc sau sương đen càng ngày càng dày, từ trong sương mù một cái hắc y nhân bước ra.
Thân hình người này cao lớn, đầu đội mã làm bằng hắc ngọc, mặt nạ bảo hộ là một màn sương đen, đứng im nhìn chằm chằm bạch y đồng tử trong quả cầu tuyết.
Giết y!
Chỉ cần ở chỗ này giết y, y liền sẽ hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập ma! Mà lúc đó mình có thể hoàn toàn thức tỉnh……
Trong mắt hắc y nhân vẻ khát máu càng ngày càng mạnh mẽ, lại không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào. Gã đã giao thủ với y nhiều lần. Mỗi lần đều thảm bại trở về, tuy rằng lúc này là cơ hội tốt ngàn năm có một, nhưng……
Bạch Y Đồng Tử bỗng nhiên mở miệng: “Lại tự mình tìm đường chết?”
“Đừng cố làm ra vẻ! Ta đã điều tra qua, linh lực hiện tại của ngươi còn dư lại chẳng được mấy phần. Căn bản không phải đối thủ của ta.” Hắc y nhân cười lạnh.
“Ngươi có thể thử xem.” Bạch y đồng tử nhẹ nhàng trả lời một cách bất cần, thoạt nhìn hoàn toàn không để hắc y nhân vào mắt.
Hắc y nhân càng thêm tức giận, tiến về phía trước một bước: “Ngươi thật cho rằng ta không dám sao? Ta hiện tại chỉ cần một chưởng liền có thể giết ngươi. Hiện tại ngươi chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.”
Trong âm thanh của bạch y đồng tử dường như mang theo vẻ trào ý: “Cách xa như vậy thì một chưởng giết chết ta bằng cách nào? Bằng ý nghĩ sao?”
Hắc y nhân: “……”
Gã nghẹn lời một chút, sau đó lại cười lạnh: “Định dùng kế khích tướng sao? Muốn lừa ta sập bẫy sao? Ngươi cho rằng ta sẽ làm theo ý của ngươi sao?!”
Bạch y đồng tử lười đến lại để ý đến gã.
Cứ một phút một giây trôi qu, sắc mặt người trong quả cầu tuyết càng ngày càng tái nhợt, đuôi lông mày đã kết thêm một tầng băng mỏng manh, hơi thở cũng càng ngày càng yếu……
Hắc y nhân nhìn nửa ngày, bỗng nhiên cười ha ha: “Ta còn tưởng là gì, hóa ra là không thành kế*.”
*Không thành kế: Kế thứ 32 trong 36 kế. Có thể hiểu là đôi khi phô diễn điểm yếu ra để biến nó thành điểm mạnh, làm kẻ địch hoài nghi không thể đưa ra quyết định, không dám manh động vì sợ phạm sai lầm.
Sương đen bao quanh người ngưng tụ thành một cái miệng đỏ lòm như màu máu, bỗng nhiên xông tới cắn nát quả cầu tuyết.
Suy đoán của gã thật sự không tồi, y quả nhiên chỉ là hù dọa, căn bản không có bất cứ trở ngại nào! Chỉ cần dùng một chút lực, quả cầu tuyết kia đã bị phá vỡ thành nhiều mảnh!
Máu tươi bắn tung toé đầy trên mặt đất.
Hắc y nhân ngẩn ra, không ngờ tới sẽ dễ dàng như vậy. Sau khi xuất thần một chút thì cảm thấy vui sướng tột cùng, gã cười một cách điên cuồng. Tiếng cười tràn đầy vẻ khát máu và sự điên cuồng: “Từ giờ trở đi, ta sẽ chân chính trở thành Liên Hoa Tiên Tôn!”
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm quang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, hắc y nhân lập tức ngưng tụ đám sương đen lại, hình thành kết giới. Ai ngờ kia đạo kiếm quang kia cực kỳ bá đạo, thế nhưng đám sương mù kia chẻ làm hai!
Sương đen còn chưa kịp ngưng tụ thành hình, đã bị từng đạo kiếm chói mắt nhanh như tia chớp bỗng nhiên xuyên thủng người ở bên trong đám sương mù! Mạnh mẽ ghim gã tường.
Sau khi sương mù tan đi lộ ra thân hình chật vật của hắc y nhân. Huyệt đạo trên cả người gã đều bị xuyên thủng, gã bị vô số thanh trường kiếm đỏ rực đóng đinh ở trên tường băng. Máu tươi nhuộm đỏ cả bức tường.
“Không nghĩ tới ngươi một tâm ma như ngươi mà có thể học được binh pháp chỉ trobg mấy ngày. Không tồi, không tồi, rất có chí khí. Nhưng mà đáng tiếc thay, đây không là kế khích tướng, cũng chẳng phải là không thành kế……” Một vị nam tử thân mang y phục màu tím thản nhiên mà tự động mở cửa đi vào, trong tay phe phẩy một chiếc quạt đen không đề chữ, thần sắc thoải mái cứ như là đi lễ đạp thanh*.
*Đạp thanh: theo nghĩa đen là dẫm lên cỏ, nghĩa bóng là nam thanh nữ tú đi du xuân.
Quả nhiên là Quý Thẩm.
“Ngươi không phải đi rồi sao? Không đúng. Sao ngươi vẫn còn sống?!”
Quý Thẩm dừng lại một chút, trực tiếp phớt lờ những câu hỏi của tâm ma, cực kỳ kiên trì bổ sung lại phần lời nói ban nãy bị cắt ngang ——
“Cái này gọi là dụ rắn ra khỏi hang, bắt ba ba trong rọ.”
Bị loại người như vậy mắng thành ba ba, ai không tức giận kẻ đó là con rùa đen rụt đầu.
Hắc y nhân trong cơn giận dữ: “Ngươi!” Rồi lại tùy tiện cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng chỉ có mồm mép là giỏi thôi. Nếu bay giờ ngươi giết ta, ngươi cũng không sống nổi thêm một khắc……”
“Dốt nát đến thế là cùng, bảo sao không làm nên đại sự.” Quý Thẩm chậm rãi thở dài, bỗng nhiên cảm thấy lời kịch này thập phần quen thuộc, hình như đã được người nào đó đã dùng qua. Hắn nghĩ ngợi một chút lại bồi thêm một câu, “Đã thế, lại còn không có mắt nhìn, chỉ biết say mê gặm quả cầu tuyết…… Chậc chậc, vô dụng, chỉ là một phân thân phế vật.”
Hắc y nhân:!!!”
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía quả cầu tuyết bị nghiền nát, lại phát hiện thi thể đẫm máu đã biến mất từ lâu, nằm tại chỗ chính là một người tuyết nhỏ, đầu thân mỗi chỗ một chiếc. Người tuyết được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, mặt mày sống động như thật. Lúc trước, nơi đó nhuốm máu tươi cũng chậm rãi phai màu trở thành một mảng thuần trắng……
Hắc y nhân quả thực tức giận tới hộc máu, là huyễn nhan thuật. Thuật pháp này có thể khiến thứ có hình dạng gần giống biến đổi thành vật thể chân chính.
Bị một thủ đoạn nhỏ như vậy lừa gạt, đôi mắt gã gần như sắp bốc hỏa: “Y ở nơi nào? Các ngươi không phải đã chia tay rồi sao?”
Quý Thẩm cười tủm tỉm nói: “Không chia tay như thế, sao có thể dụ ngươi ra mặt?”
“Không nghĩ tới đường đường ma quân cũng có ngày cam tâm tình nguyện bị người khác quản chế! Lưu lạc thành chó săn cho tiên môn, quả thực khiến người trong thiên hạ cười rớt hàm!”
Quý Thẩm cũng không giận, chỉ là phe phẩy cây quạt chậm rì rì nói: “Ngươi nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Về việc y ở nơi nào, ngươi tự mình nhìn đi……”
Vừa dứt lời, hắc y nhân chỉ cảm thấy trước mắt có một tia sáng đỏ, cổ đột nhiên tê rần, ngay sau đó đầu rơi xuống đất. Lăn lông lốc đến chỗ tảng đá lớn cách đó không xa, nằm ngay ở phía sau người tuyết.
Mà nhưng vào lúc này, tảng đá lớn kia bỗng nhiên cử động một chút. Lớp vở màu xanh lá bên ngoài nứt ra, chậm rãi biến thành màu trắng như tuyết, rồi sau đó lại hòa tan từng tầng từng tầng một, lộ ra diện mạo ban đầu —— một đóa hoa tuyết khổng lồ
Trên đóa hoa lúc này, một bạch y đồng tử với mái tóc đen lẳng lặng ngồi ngay ngắn. Theo lớp băng tuyết tan dần, đồng tử kia chậm rãi mở to mắt. Việc đầu tiên y làm là lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Thẩm một cái, rồi sau đó đem ánh mắt chuyển xuống mặt đất nhìn cái đầu đang nỗ lực muốn lăn trở về thân thể của mình. Trong tay y chợt lóe lên một tia sáng trắng, một tấm phù chú phức tạp liền bay đi.
Cái đầu người nhảy lên để tránh né, muốn tìm cách quay trở về thân thể, lại tấm phù chú vừa vặn bắt được. Sau một tiếng rít thê lương liền không còn động đậy, tiếp đó thì dần dần nhỏ lại và trở nên trong suốt…… Nó đã bị phong ấn hoàn toàn.
Mà tiêu tán theo tâm ma, băng tuyết trong gian phòng cũng ở nhanh chóng tan chảy, hết thảy mọi thứ xung quanh cũng dần mờ đi từng chút một, sụp đổ như một giấc mộng……
Chiếu theo tình hình này, không cần hết một nén hương, bọn họ cũng có thể hoàn toàn thoát ly khỏi ảo cảnh.
Quý Thẩm thở phào một hơi, xem ra, hắn có thể ra ngoài rồi. Hắn ở trong cái chỗ bỏ đi này ngẩn ngơ đủ rồi! Nơi này không có biến hóa ngày đêm, rất khó suy tính ra thời gian cụ thể, chỉ có thể suy đoán ước lượng đại khái thời gian, chắc giờ đã qua tầm hai ngày. Nếu muộn nữa e rằng không kịp……
Quý Thẩm bỗng nhiên dừng lại dòng suy nghĩ của mình.
Bạch y đồng tử đợi một hồi lại phát hiện không thấy hắn nghĩ nữa, hiếm hoi chủ động mở miệng hỏi: “Không kịp cái gì?”
Mặt Quý Thẩm tối sầm, biết ngay là tên rùa đen này ở đây nghe lén! Hắn tức giận nói: “Không kịp đón dâu thú thê!”
Bạch Y Đồng Tử: “……”
Vô duyên vô cớ bị nhốt mất hai ngày lại còn hao tổn vô số công lực, còn phải thời thời khắc khắc bảo vệ tâm tư nhỏ của mình không bị thằng nhãi ranh này nghe trộm……
Quý Thẩm càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình sắp mệt mỏi quá độ: “Lần này, bổn tọa chính là lại cứu ngươi một mạng, ngươi tính toán hồi báo ta như thế nào đây?”
Bạch y đồng tử cười như không cười: “Là ai khiến ta tẩu hỏa nhập ma?”
Quý Thẩm hợp tình hợp lý nói: “Vậy thì sao? Ai bảo ngươi chỗ nào không chọn lại chọn chỗ này, lại còn trách người khác ra tay với mình. Huống hồ ngươi trộm hạt châu của bổn tọa. Cái này coi như là bổn tọa trả thù chuyện lần trước!”
Bạch Y Đồng Tử nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi tính như thế nào?”
Quý Thẩm không nghĩ tới y lại dễ nói chuyện như vậy, trong đầu nhanh chóng tính toán một đống chuyện. Sau đó, hắn hơi mỉm cười, bắt đầu chào giá: “Những món nợ trước ta có thể xóa bỏ toàn bộ, còn những ân tình này cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Bổn tọa cứu ngươi hai lần, ngươi đương nhiên phải hồi báo bổn tọa hai lần mới được. Thứ nhất, ngươi cướp đi Băng Mạch Châu của bổn tọa, ngươi phải bù lại cho ta hơn chục viên linh đan ngàn năm khác. Đây coi như là bồi thường thiệt hại tinh thần. Thứ hai, bổn tọa vì cứu ngươi tu vi hao tổn nghiêm trọng, miếng đất ở Đông Hải kia thực thích hợp để bổn tọa dưỡng thương, ngươi chọn lựa ngày lành tháng tốt giao kế đất đến dưới danh nghĩa bổn tọa……”
Bạch y đồng tử chờ sau khi hắn nói xong mới chậm rãi mở miệng: “Những yêu cầu này thật ra bản tôn đều có thể đáp ứng ngươi.”
Rất dứt khoát, hắn thích!
Quý Thẩm mặt mày hớn hở, đang muốn nói thêm cái gì đó, liền nghe người nọ có chút uể oải nói: “Nhưng là tiền đề phải là bản tôn thật sự thiếu ân tình của ngươi. Mà trên thực tế bản tôn lại không thiếu của ngươi cái gì, ngược lại là ngươi thiếu bản tôn nhiều hơn một ít.”
Quý Thẩm: “!!!”
Miệng lưỡi của y thật khiến cho con vịt còn muốn bay, hắn trực tiếp cười: “Ồ? Ta nguyện lắng nghe.” Hắn muốn xem y có thể tào lao tới mức nào!
“Chuyện Băng Mạch Châu không phải là ta cướp đoạt của ngươi, mà là trao đổi bình đẳng. Bản tôn đã đưa Tử Âm Trúc cho ngươi.” Bạch Y Đồng Tử lẳng lặng nói.
Quý Thẩm lần đầu tiên phát hiện so người có da mặt còn dày hơn mình. Hắn liên tục cười lạnh vài tiếng: “Trao đổi bình đẳng? Ngươi kia rõ ràng là cường mua cường bán! Cường thủ hào đoạt!”
“Một khi đã như vậy, thì đổi lại đi.” Ánh mắt bạch y đồng tử lóe sáng.
Quý Thẩm một hừ lạnh, vừa nói vừa tìm kiếm trong túi đựng đồ: “Đổi lại thì đổi lại, ai thèm một đoạn tử trúc vứt đi của ngươi…… Cây trúc của ta đâu?”
Hắn lật ngược túi càn khôn cũng chưa tìm thấy cây tử trúc trong đống đồ trong đó. Hắn dứt khoát đảo loạn đống bảo vật mà mình vơ vét trong mấy năm qua. Mỗi một thứ trong đó nhất định không phải phàm vật, nếu lấy ra tuyệt đối sẽ khiến vô số tiên gia thèm tới mức chảy ba thước nước dãi……
Bạch y đồng tử lại chẳng thèm nhìn tới, chỉ lẳng lặng hỏi: “Tử Âm Trúc đâu?”
Quý Thẩm cũng không nghĩ ra tại sao cây trúc đang yên đang lành hắn để ở chỗ này đột nhiên không thấy nữa, nhưng thua người không thua trận, vì thế mạnh miệng nói: “Còn không phải chỉ là một khúc tử trúc bỏ đi thôi sao, ngoại trừ là màu tím và có nhiều linh khí hơn một chút thì có gì khác nhau chứ? Chờ bổn tọa thoát khỏi ảo cảnh chặt cho ngươi thêm mười tám khúc……”
“Tử âm trúc vạn năm mới xuất hiện một lần, nhưng chỉ chịu được một lần tổn thương trí mạng, sau đó sẽ trực tiếp bị tan biến.”
Quý Thẩm: “……” Thứ này quả nhiên quý hiếm như vậy!
Từ từ, nhưng một lần tổn thương trí mạng này?
Trong đầu hắn lại hiện ra cảnh tượng bị trời đánh ngày đó, theo lý mà nói lúc ấy hẳn là tuyệt đối không có chuyện hắn có thể sống sót…… Thời điểm tia sét cuối cùng giáng xuống, dường như còn có ánh sáng tím lóe lên một cái, sau đó liền biến mất. Lúc ấy, hắn còn tưởng rằng bản thân hoa mắt……
Hắn bỗng nhiên hiểu ra tại sao Tử Âm Trúc này lại biến mất.
Bạch y đồng tử giờ phút này lại cố tình nửa cười nửa không, nói: “Tử Âm Trúc đã bị huỷ, ngươi lấy cái gì để đổi với bản tôn?”
————-
Quý Thẩm: “Ngươi thiếu ta nhiều ân tình như vậy, lại còn muốn biến Băng Mạch Châu thành thuốc nhân sâm ngàn năm thập toàn đại bổ hoàn linh huyệt phúc địa……” Blah blah một đống.
Liên Hoa Tiên Tôn thản nhiên nói: “Không bằng để bản tôn lấy thân báo đáp?”
Quý Thẩm: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất